Ngay lúc còn ở dưới núi, Thu Thuỷ đã đoán biết người bị hại không phải là Phó Thiên Lân. Tới giờ tận mắt thấy tấm da người thì nàng mới hoàn toàn yên tâm.
Nàng đưa mắt dò hỏi Vân Lão Ngư Nhân:
- Lão tiền bối, giang hồ hình như rất ít người tóc đỏ.
Vân lão không trả lời ngay mà cũng chẳng nghe nàng nói hết câu, lẹ làng đưa mắt ra cửa đạo viện rồi lướt tới chỗ tấm ván đưa tay bứt lấy ba sợi tóc đỏ. Thấy hành động kỳ lạ của lão, Thu Thuỷ ngạc nhiên, định lên tiếng hỏi thì Vân lão đã nói:
- Cuốn “Vạn Bác Thư Sinh thủ lục” của cố hữu Bành Hàm tặng lão đệ đệ có mang theo không?
Nhân Thu Thuỷ gật đầu ngơ ngác, vẫn chưa hiểu gì, nhưng cũng lấy cuốn sách nhỏ đưa cho Vân lão. Lão nhìn chăm chú ba sợi tóc đỏ rồi nói:
- Lão đệ thử lật tìm xem trong cuốn thủ lục đó có trang nào nói về người tóc đỏ hay không?
Từ khi được Bành Hàm tặng cho cuốn sách, đây là lần đầu tiên th mới lật xem. Quả nhiên trong đó có mục nói về nhân vật kì dị, có người tóc đỏ tên gọi Hồng Phát Túy Linh Quan. Nàng khẽ đọc đoạn đó lên cho Vân lão cùng nghe:
- Hồng Phát Túy Linh Quan tên thật Tống Thiện, thân hình cao lớn, tóc đỏ, nghiện rượu, sống miền Tây Vực, ít khi bước chân vào Trung Nguyên. Là tục gia sư đệ của Tuệ Giác Thần Ni, Lưu Vân phong, Kỳ Liên sơn.
Nghe đọc, Vân lão kẹp ba sợi tóc đỏ vào cuốn sách rồi đưa trả cho Thu Thuỷ, nói:
- Khi trước ta cũng đã từng nghe nói có người là Hồng Phát Túy Linh Quan song không rõ lai lịch. Nay xem cuốn thủ lục này mới hay. Có lẽ người này từ Tây Vực sang đây thăm sư tỷ Tuệ Giác Thần Ni rồi quá say mà đi lạc vào Linh Xà đạo viện nên mới bị thảm sát như thế...
Nhân Thu Thuỷ nghe xong liền hỏi:
- Vân lão tiền bối nhổ ba sợi tóc đỏ cất giữ lại, có phải muốn đem đến trao cho Tuệ Giác Thần Ni chăng?
Vân lão gật đầu đáp:
- Lão làm vậy là để Tống Thiện khỏi chết oan, hai nữa là tạo thêm một tay kình địch đối với Vực Ngoại Tam Hung. Tử Nghệ Kiếm Tuệ Giác Thần Ni có bộ kiếm pháp Sa Môn Nhất Tuệ kiếm, có thể đương cự cùng bọn chúng.
Lão nói tới đây thì đưa mắt nhìn một lượt xung quanh cau mày nói:
- Lão đệ nhìn xem, lối ra đã bị độc mãng ngăn cản, Chúng ta đã vào tới đây cần phải hết sức cẩn thận mới được. Tiêu Dao lão quái không những võ công cao cường, thủ đoạn lại vô cùng tàn độc nham hiểm.
Thu Thuỷ liếc mắt nhìn lại, quả nhiên thấy ở đó có hai con độc mãng vảy lớn bằng miệng chén nằm cuộn tròn ở đó choán hết cả lối đi. Nàng hậm hực nói:
- Hai con độc mãng này chẳng thể cản lối chúng ta. Nhưng đã mất công vào đây thì nhất định phải đi tới cùng, xem Hùng đại hiệp cùng nghĩa huynh vãn bối có bị hãm thân nơi đây không.
Ngừng lời một lát, nàng như chợt nghĩ ra một điều liền hỏi:
- Sao lại như thế được nhỉ? Giống rắn thường sợ lạnh, vậy mà trong vùng băng tuyết lại có một đạo viện tên gọi Linh Xà-chắc hẳn là có nuôi rất nhiều rắn. Vậy làm thế nào chúng sống nổi?
Vân Lão Ngư Nhân mỉm cười giải thích:
- Số rắn Tiêu Dao lão quái nuôi đều thuộc chủng loại hiếm thấy, hơn nữa cả người lẫn rắn đều sống nơi miền băng tuyết, chắc chắn là có một loại thuốc gì đó uống vào có thể chịu đựng được băng giá rồi...
Nghe Vân Lão giải thích cũng có phần hợp lý, Thu Thuỷ không hỏi gì thêm, tiến tới trước cánh cửa vận thần công lên tiếng nói:
- Đổng Đình Điếu Tẩu Vân Lão Ngư Nhân và Tử Địch Thanh Loa đệ tử của Hoàng Sơn Độn Khách xin được bái yết Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao viện chủ!
Thu Thuỷ đã xưng danh cầu kiến mà trong Linh Xà đạo viện vẫn im phăng phắc chẳng có động tĩnh gì. Một lúc sau, Thu Thuỷ đã toan kêu lần nữa thì cửa bật mở, Đổng Báo đang đi ra, đằng sau có hai hàng tám tên thanh y tiểu đồng nữa. Người nào người nấy vẻ mặt hầm hầm. Đổng Báo vòng tay đáp:
- Gia sư đang ở trong Linh Xà điện, cho Đổng mỗ ra mời hai vị vào.
Dứt lời, y nghiêng người nhường lối cho hai người bước vào. Đường vào đạo viện lát đá trắng, hai bên lối đi la liệt vừa rắn vừa trăn đủ màu sắc kích cỡ nằm đó, con nào con nấy thấy người lạ đều ngóc đầu phùng mang thè lưỡi, hàm răng lởm chởm lộ ra ai trông thấy cũng phải ghê rợn. Tuy nhiên Lão Ngư Nhân và Thu Thuỷ đều là người có căn bản võ công vững vàng, mấy con độc xà độc mãng chẳng để mắt tới mấy, thản nhiên bước đi.
Đến khi qua hết đoạn đường rắn, Đổng Báo mới vượt lên đi trước dẫn đường. Đi qua hai toà đại điện thì tới một căn nhà không lớn song chạm trổ khá công phu. Đổng Báo vừa bước vào thông báo, Lão Ngư Nhân đã cất tiếng sang sảng:
- Tiêu Dao viện chủ chắc lấy làm bất ngờ về việc viếng thăm của huynh đệ Vân mỗ lắm thì phải? Chuẩn bị lâu như vậy mới xong.
Trong căn nhà vẳng ra tiếng trả lời:
- Bần đạo đang luyện tập cho bầy linh xà, không biết có khách quý từ Trung Nguyên tới thăm nên đón tiếp không được chu đáo. Kẻ man di ngu dốt, Vân đại hiệp đừng cố chấp.
Giọng nói vừa dứt thì thấy nơi cửa điện một đạo nhân áo trắng bước ra. Người này thân hình khẳng khiu, nét mặt gian xảo, tay cầm một con quái xà nhỏ bằng ngón tay út, dài hơn trượng có lẻ, toàn thân đen bóng, đang rúc đầu chui vào ống tay áo rộng thùng thình của lão. Nhân Thu Thuỷ đã nghe danh con quái xà màu đen-chính là món vũ khí lừng danh của Ngọc Chỉ Linh Xà tên là Đảo Câueight:10px;'>
Bọn Cô Vân Đạo trưởng, Vạn Bác Thư Sinh... cũng đều lắc đầu than tiếc!
Nhưng thanh trường kiếm hóa thành đạo cầu vồng xuyên qua cửa sồ chưa xuống đến mặt nước, thì đột nhiên có một luồng bạch quang bốc lên, thanh kiếm Lại quay đầu bay trở về! Thì ra Động Đình Điếu Tẩu Vân Lão Ngư Nhân lại tung sợi chỉ trắng ra cuốn lấy chuôi kiếm kéo về rồi tươi cười nói với Cát Ngu Nhân:
- Cát huynh làm như vậy rất sai lầm, vì thanh kiếm này nằm dưới đáy hồ thì thế nào lũ tà ma quỷ quái khắp tam sơn ngũ nhạc cũng kéo đến dòm ngó, quấy rối khu Động Đình quân sơn làm hại lão chài này mất hết cả thú quăng lưới thả câu. Tới đây lão quay sang nói với Bạch Nguyên Chương:
- Mà Bạch huynh cũng quá gàn dở câu nệ, thanh thần kiếm này cố nhiên đủ đề phòng thân chống địch trừ tà diệt ma, nhưng viên “Cửu chuyển phản hồn đơn” của Bạch huynh có công dụng cứu được người chết sống lại. Đem linh đơn đổi thần kiếm, không bên nào thua thiệt, thực là một cuộc đổi chác rất công bình! Hơn nữa vì tấm chân thành cửa Cát huynh, lão chài này xin thay Bạch huynh thu nhận vậy!
Bạch Nguyên Chương không sao từ chối được nữa đành để cho Vân Lão Ngư Nhân đeo thanh bảo kiếm vào sườn.
Sau khi đeo thanh kiếm vào sườn cho Bạch Nguyên Chương Vân Lão Ngư Nhân tươi cười quay ra nói với Cô Vân Đạo trưởng:
- Vừa rồi đạo trưởng nói thanh kiến này trong đời được liệt danh vào đệ nhị, vậy tên kiếm là gì? Thanh kiếm nào được liệt vào hàng đệ nhất? Thiên hạ gồm có mấy cây danh kiếm? “Thanh Lưu vân kiếm” của đạo trưởng có tên trong các danh kiếm không và được liệt danh thứ mấy, xin đạo trưởng cho đệ được thưởng thức ý kiến vàng ngọc!
Cô Vân Đạo Trưởng đưa rnắt nhìn Vạn Bác Thư Sinh Bành Hàm rồi mỉm cười nói:
Vân huynh bắt đệ luận kiếm trước mặt vị “Vạn Bác Thư Sinh” này, thì thực chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ! Vậy nếu có chỗ nào đệ nói xai, xin Bành huynh chỉ dẫn cho!
Vạn Bác Thư Sinh Bành Hàm cất tiếng cười khanh khách và nói:
- Đạo trưởng chở nên tâng bốc Bành mỗ quá như vậy, bàn luận về danh kiếm võ lâm, thì đạo trưởng là kiếm thuật danh gia, tự nhiên phải hiểu rõ hơn vậy Bành mỗ xin lắng tay nghe lời cao luận của đạo trưởng.
Cô Vân Đạo trưởng khẽ mỉm cười hỏi Cát Ngu Nhân:
- Thanh kiếm của Cát huynh, có phải tên là:
“Lục Ngọc Thanh Mang” đã vắng bóng trên giang hồ sáu, bảy mươi năm nay không?
Cát Ngu Nhân gật đầu cười đáp:
- Đạo trưởng quả thực kiến thức uyên bác, thanh kiếm này vào tay đệ, tuy chỉ bơn mười năm nhưng chưa đem ra sử dụng lần nào và trước đó, đệ đã được trong một ngôi cổ mộ tính ra đại khái cũng có máy chục năm chưa xuất hiện trần thế!
Cô Vận đạo Trưởng tự rót một chén rượu rồi mỉm cười kể!
- Thời xưa Trung quốc tuy có nhiều danh kiếm nhưng phần nhiều đều là vật chôn theo các bực đế vương! Sau một trăm hai trăm nam lăng tẩm, mồ mả di dời, có thanh lại được xuất hiện nhân gian, cũng có thanh do đó mà mai một, chỉ lưu lại đời sau một truyền thuyết mà thôi!
- Cát Ngu Nhân mỉm cười nâng chén, Cô ân cũng nâng chén hớp một ngụm rồi tiếp tục kể:
- Những việc lâu quá thì không kể còn khoảng một trăm năm gần đây những thanh kiếm xuất hiện trong tay các nhân vật võ lâm sắc bén có thể chặt sắt chém đá và xứng đáng mang danh là “bảo kiếm” “than vật” thì chỉ có năm thanh mà thôi!
Động Đình Điếu Tẩu Vân Lão Nhân Ngư nghe kể chuyện rất thích thú, nên lão lớn tiếng cười khanh khách nói:
Trăng thanh gió mát, chơi hồ luận kiếm mấy khi có được những đêm vui như thế này? Lão xin kính mời đạo trưởng một chung rượu ngon để nhắp giọng và xin lắng tai nghe đạo trưởng bàn luận về năm cây danh kiếm trong đời!
Cô Vân Đạo trưởng đưa tay rút thanh đoản kiếm gài bên mình, kiếm vừa ra khỏi vỏ đã phát ra ánh sáng bạc chói lòa làm lạnh da thịt mấy người ngồi chung quanh rồi nói:
- Thanh Lưu Vân kiếm của đệ cũng là một trang số năm thanh kiếm đó nhưng căn cứ theo hỏa hầu (mức tôi luyện kỹ), sự sắc bén thì chỉ được liệt đứng vào hàng thứ năm thôi!
Cát Ngu Nllân đón thanh “Lưu Vân kiếm” nhìn sơ qua thấy quả có hơn kém thanh “Lục Ngọc Thanh Mang” kiếm của mình đã dùng để đổi lấy viên “Cửu chuyển phản hồn đơn” của Bạch Nguyên Chương thì biết Cô Vân Đạo trưởng đã nói thực chớ không phải khiêm tốn bèn giao trả thanh kiếm và mỉm cười hỏi:
- Thanh “Tử nghệ kiếm” của Tuệ Giác Thần Ni tại đỉnh Lưu Vân trên núi Kỳ Liên cũng là một tiên cổ thần vật chẳng hay có được liệt danh trong số năm thanh kiếm đạo trưởng nói tới không?
Cô Vân Đạo Trưởng tra kiếm vào bao rồi đáp:
- Hai thanh:
“Tử nghệ”, “Lưu Vân” nguyên là một cặp kiếm thư hùng do hai vợ chồng người thợ rèn nổi tiếng thời chiến quốc rèn đúc. Nhưng trước khi vào lò, thanh “Tử nghê kiếm” được tẩm bốn giọt tâm huyết của vợ người thợ rèn, vì vậy kiếm quang mới có màu đỏ tía, tầm sắc bén cũng hơn thanh “Lưu Vân kiếm” do đó được xếp hàng thứ tư.
Trường Bạch Tửu Đồ ngửa cổ uống cạn chén rượu rồi hỏi:
- Kiếm quang của ba thanh “Tử Nghệ”, “Lưu Vân” và “Lục Ngọc Thanh Mang” chia ra ba màu:
Đỏ tía, trắng bạc và xanh biếc nếu hai thanh kiếm đệ nhất và đệ tam còn lại, lại có màu sắc khác nữa thì thật là giai thoại trong võ lâm!
Cô Vân Đạo trưởng tươi cười đảp:
- Việc thiên hạ luôn luôn có sự ngẫu hợp như vậy đó. Quả thực hai thanh còn lại đều cồ kiếm quang khác nhau một màu lam và một màu đỏ.
Mọi người có mặt đều là đanh thủ đệ nhất trong võ lâm hiện thời nên càng nghe càng thích thú. Trại hoa Đà Bạch Nguyên Chương bèn hỏi:
- Xin đạo trưởng cho biết thanh kiếm màu đỏ liệt danh đệ nhất hay thanh kiếm màu lam đệ nhất? Hiện thời hai thanh kiếm đó thuộc về tay người nào?
Cô Vân Đạo Trưởng đáp:
Thanh Lam kiếm xếp hàng thứ ba, những là một thanh kiếm độc hại nhất trong số năm thanh bảo kiếm?
Nói tới đây, sắc mặt đạo trưởng có vẻ trang trọng và quay lại hỏi Vạn Bác Thư Sinh?
Bành huynh là người hiểu nhiều biết rộng chắc biết rõ “Vực ngoại tam hung” nhân vật tà đạo chủ não trong giang hồ hiện thời chứ?
Vạn Bác Thư Sinh Bành Hàm lớn tiếng cả cười đáp:
- Tiếng tăm lừng lẫy của ba tên ma đầu dó, ở đây ai mà không biết, và ai mà không biết, ai mà không nghe danh Nam Hoang Hạt Đạo (lão đạo mù ở Nam Hoang) Đông Hải Kiêu Bà (bà chim cú ở Đông Hải) và Ngọc Chỉ Lình Hà Tiêu Dao Tử với hành tung bí mật, ẩn biện vô thường!
Cô Vân Đạo Trưởng gật đầu nói:
- Kiếm quang của Lam kiếm nguyên mầu xanh, sau khi về tay Đông Hai Kiêu Bà, bà ta đem tới luyện thêm ba năm trong bản chất tuyệt độc, nên kiếm quang đổi thành màu lam sẫm, và bà ta tự đặt tên là “Thiên Lam độc kiếm” không những thanh kiếm cỏ tầm sắc bén chặt đá chém sắt mà còn mang chất độc vô cùng, chỉ hơi trầy da thấy màu là cấm khẩu chết ngay; sau này, các vị hành đạo giang hồ, nếu gặp thanh kiếm có kiếm quang màu lam sẫm thì cần phải đặct biệt lưu ý!
Cát Ngu Nhân lắng tai ngồi nghe, thần sắc vẫn như thường; nhưng bọn Động Đình Điếu Tẩu, vì từ lâu đã biết tiếng “Vực ngoại tam hung” là ba tên ma đầu có võ công tuyệt cao, nay lại nghe nói cây “Thiên Lam độc kiếm” ở trong tay Đông Hải Kiêu Bà, thì ai nấy đều cảm thấy hơi e ngại cho sự nghiệp hành đạo của các tay giang hồ nghĩa hiệp!
Cô Vân Đạo trưởng nâng chén uống cạn rồi kể tiếp:
- Bây giờ xin nói đến thanh kiếm sau cùng cũng là thanh kiếm tốt nhất. Thanh kiếm này ở trong tay một nhân vật đặc thủ trong võ lâm là “Bạch Y Đà Ông” Ông Vụ Viễn, người này, không chính không tà, tính khí rất lạnh lùng kiêu ngạo!
Trường Bạch Tửu Đồ nhướng mày hỏi:
- Thanh kiếm trông cũ kỹ được Ông Đà Tử đeo luôn bên mình đó mà là một danh kiếm đệ nhất võ lâm à?
Cô Vân Đạo Nhân gật đầu cười đáp:
- Thanh kiếm đó, đường sống từ mũi đến chuôi có một sọc đỏ như chiếc cầu vồng, bên ngoài trông chẳng có gì khác lạ nhưng tầm bén thì đứng đầu trong số năm thanh bảo kiếm hiện thời.
Vạn Bác Thư Sinh Bành Hàm ngồi lắng nghe một lúc lâu roi chợt cất tiếng cười và nói:
- Đạo trưởng là kiếm thuật danh gia đương nhiên lời bàn luận về danh kiếm võ lâm rất cao minh nhưng, Bành mỗ cũng còn một điểm muốn bổ sung.
Cô Vân Đạo trưởng tươi cười nói:
- Đệ đã có nói trước là việc gì Bành huynh cũng hiểu biết rộng rãi, vậy đệ xin kính cẩn nghe lời chỉ giáo của lão huynh!
Vạn Bác Thư Sinh Bành Hàm nói:
- Đạo trưởng luận bàn về giá trị và liệt danh thứ hạng của năm thanh bảo kiếm trong võ lâm hiện thời rất xác đáng nhưng, đạo trưởng cũng nên biết một thanh bảo kiếm khác còn gia trị hơn năm thanh kiếm tày nữa!
Cô Vân Đạo trưởng ngạc nhiên lắc đầu, Cát Ngu Nhân cũng đưa tay nâng chén và chăm chú nghe Bành Hàm kể tiếp.
Vạn Bác Thư Sinh có vẻ đắc ý nói:
- Giá trị và công dụng của thanh kiếm này, ngoài Bành mỗ ra dám nói trong võ lâm rất ít người biết, đây là một thanh trường kiếm thông thường không chặt đứt sắt mà cũng không chém bề đá!
Cát Ngu Nhân từ từ đặt chén xuống rồi tươi cười hỏi Bành Hàm:
- Giá trị của một thanh trường kiếm bình thường mà lại hơn được năm thanh kiếm thuộc loại tiên binh thần vật, thì thực là một sự quái lạ kể ít thấy, xin Bàng huynh mau mau tiếp cho bọn lão được thưởng thức.
Bọn Động Đình Điếu Tẩu và Cô Vân Đạo trưởng ai nấy cũng động lòng hiếu kỳ nên họ đều giục Bành Hàm kể tiếp.
Nhưng sự lạ bất thình lình đã xảy ra số là đang lúc Vạn Bác Thư Sinh lộ vẻ đắc ý mỉm cười sắp kể câu chuyện bí mật về giá trị và công dụng của thanh trường kiếm bình Thường, thì đột nhiên lão ta bị nghẹn họng một tiếng, không thốt được một lời nào nữa!
Cát Ngu Nhân ngồi gần hơn hết, thấy vậy, bèn đưa tay thăm mạch của Bành Hàm rồi biến sắc nhảy vụt qua mũi thuyền nhìn dáo dác chung quanh; nhưng, ngoài chiếc thuyền câu của ông ta, mặt hồ vẫn phẳng lặng mênh mông không một chút gì khác lạ!
Khi quay vào khoang thấy Trại Hoa Đà Bạch Nguyên Chương cũng đang chẩn mạch cho Vạn Bác Thư Sinh, Cát Ngu Nhân bèn cau mày hỏi:
- Bạch đại hiệp có phải Bành huynh bị kẻ lạ dùng thủ pháp “Cách không điểm huyệt” điểm trúng không?
Bạch Nguyên Chương gật đầu đáp:
- Không những thủ pháp “Cách không điểm huyệt” của người nào đó rất cao minh đã không làm hại tính mạng, mà còn khiến người khác không sao giải cứu nổi, phải đợi sau một giờ mới tự động giải huyệt và nói lại được! Cát huynh có thấy động tĩnh gì bên ngoài không?
Cát Ngu Nhân lắc đầu đáp:
- Bốn bề vắng lặng, mặt nước mênh mông, thân thủ người đó rất cao siêu, lão đã nhảy theo ra mau như vậy mà vẫn không tìm thấy dấu vết gì khả nghi nhưng, hình như người ấy không có ác ý:
hay là vì câu chuyện bí mật mà Bành huynh được biết có quan hệ lớn lao chăng? Vậy sau khi giải huyệt được, phiền chư vị khuyên Bành huynh nên thận trọng lời nói, hiện giờ tại hạ xin cáo biệt, non nước còn dài chúng ta sẽ còn nhiều dịp gặp nhau.
Mọi người thấy Cát Ngu Nhân cáo từ, nhưng vì ai nấy đều quan tâm về việc Bành Hàm bị đột nhiên mất tiếng, nên chỉ cáo biệt sơ qua và cử Bạch Nguyên Chương thay mặt đưa tiễn ra mũi thuyền.
Quả nhiên một giờ sau Bành Hàm lại tự động nói được nhưng câu chuyện bí mật về thanh trường kiếm cũng từ đó được loan truyền dần dần khắp nẻo giang hồ.
Một năm...hai năm... ba năm,... bốn năm..., lại sắp sửa đến kỳ họp bạn năm năm một lần của mấy vị võ lâm kỳ hiệp, và đột nhiên...


Hồi 35
Miêu Cương Tiểu Ác

Lại nói trên đường từ Hoàng Sơn ra vùng Miêu Cươg Đan Tâm Kiếm Khách Như Thiên Hân và Trại Hoa Đà Bạch Nguyên Chương đã được Nhân Thu Thủy kể lại chuyện nàng bắt gặp Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương cùng cỡi thần điêu đến Vô Sầu Cốc cầu viện. Và sau khi nghe xong, Bạch Nguyên Chương đã mỉm cười nói với Như Thiên Hân:
- Như huynh, sau khi tận diệt bọn hung ác ngoan cố vùng Miêu Cương rồi chúng ta có thể dành tất cả tâm lực vào việc giúp dân cứu nước khôi phục sơn hà. Chỉ còn lại vài chuyện tình duyên giữa Phó lão đệ với hai vị Nhân, Cổ cô nương mà thôi. Lúc ấy, Như huynh vừa là bậc sư trưởng của Phó lão đệ và Nhân cô nương lại vừa là vị minh chủ Hoàng Sơn nếu được một lời của Như huynh thì có thể tác hợp cho cuộc tình duyên giữa ba thanh niên nam nữ này được...
Nghe nói, Như Thiên Hân đưa mắt nhìn Nhân Thu Thủy đang đỏ mặt e thẹn miệng cất tiếng cười ha hả ngắt lời:
- Bình sinh Như mỗ gạt được chuyện sầu tình kim cổ nhỏ được giọt lệ tủi hờn vong quốc; nhưng không bao giờ dám xen vào chuyện tình duyên nhi nữ! Bởi vì trong chữ “Tình” tuy đủ cả những nỗi bi hoan li hợp, làm điêu đứng biết bao anh hùng hảo hán.
Nhưng kết quả là hung, là cát, là họa, là phúc là nguyệt khuyết hoa tàn, là bách niên giai lão, đều do ý niệm chân thành hay không chân thành của những người trong cuộc mà nên!
Lão phu nhận thấy Thu nhi thiên tính rất thuần hậu, phúc trạch rất dầy dặn, trong mệnh cung chỉ có một tai kiếp duy nhứt, nhưng đã được giải trừ bằng cái nạn cụt một ngón tay.
Cho nên lão tin rằng trong thâm ý nó đã có sự đối xử thỏa đáng, không cần tới bọn người ngoài cuộc như chúng ta phải bận tâm lo lắng nữa!
Nhân Thu Thủy nghe nói thì nàng đã hiểu rõ thâm ý của sư phụ, nên nàng càng giữ vững quyết định lúc ban đầu là sẽ tận lực thành toàn mối duyên giữa Cổ Phiêu Hương với Phó Thiên Lân đã, rồi sau tự mình sẽ tính toán tùy theo tình thế!
Sau khi chủ ý đã định nàng cũng không còn e thẹn nữa, mà vừa đi vừa nói với Như Thiên Hân:
- Sư phụ, có lẽ chúng ta đi nhanh quá, sợ rằng Phó Sư huynh và Cổ tỉ tỉ theo không kịp chăng?
Bạch Nguyên Chương cất tiếng cười ha hả ngắt lời:
- Nhân cô nương khỏi phải lo chuyện đó, vì Phó lão đệ và Cổ cô nương đã nhờ cặp Thần điêu phi hành nếu chúng ta không đi nhanh, e rằng hai người lại tới Dã Nhân Sơn trước, mà rồi vô tình xảy ra chuyện lôi thôi, bị hại bởi tay hai lão quái vật đó cũng nên.
Quả nhiên sự liệu đoán của Bạch Nguyên Chương đã rất đúng. Vì Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương đã sợ thất kính với các bậc trưởng lão nên hai người không dám cưỡi chim phi nhanh mà chỉ đi bộ. Do đó, đã chậm trễ không toán nào gặp nhau để rồi bị xảy ra nhiều chuyện rắc rối sau này.
Nguyên sau khi trốn khỏi Thanh Lương Đài, hai tên lão quái Đồng Cổ Thiên Tôn Lôi Chấn Vũ và Nam Hoang Hạt Đạo Phí Nam Kỳ không rời khỏi Hoàng Sơn ngay. Vì lúc đó Phí Nam Kỳ đã bị nội thương khá nặng cần phải vội kiếm một khu rừng ẩn vào để uống thuốc và tĩnh tọa hành công chữa thương.
Sau khi vết thương tạm đỡ hắn mới gượng cười hỏi Lôi Chấn Vũ:
- Chẳng hay Lôi huynh có hề hấn gì không? Chớ riêng tiểu đệ thì đã bị con mụ họ Nhuế đánh trúng một chưởng khá nặng, chỉ sợ phải vận khí điều tức mất nửa buổi may ra mới có thể khôi phục được!
Lôi Chấn Vũ có vẻ đắc ý, cất tiếng cười khì khì nói:
- Con mụ họ Nhuế ấy kể như đã tới số rồi vì y thị đã đánh trúng ngang lưng tiểu đệ ngay chỗ tiểu đệ có mang một tấm da thú bảo hộ yếu huyệt. Tấm da thú ấy gài sẵn nhiều loại “Ngũ độc mang” rất lợi hại. Cho nên tiểu đệ có thể đoan chắc, giữa lúc Phí huynh vận công chữa thương sắp sửa bình phục thì con tiện tì ấy có lẽ đã hồn lìa khỏi xác rồi cũng nên.
Nghe nói, Phí Nam Kỳ cũng lộ vẻ đắc ý, nhướng mày vừa vận công chữa thương vừa nghiến răng hậm hực:
- Toàn bộ kế hoạch của chúng ta trong kỳ Đại Hội Hoàng Sơn này đều do một tay thằng Đan Tâm Kiếm Khách Như Thiên Hân phá hỏng. Nếu mấy con thần thú của Phí huynh không bị nó lén giết chết thì...
Không đợi Phí Nam Kỳ nói hết, Lôi Chấn Vũ đã mỉm cười đắc ý tiếp lời:
- Phí huynh bất tất phải tiếc rẻ làm chi. Đừng nói gì trong Bách Thú Nham của Lôi mỗ hãy còn hàng hà sa số mãnh thú thần dị mà chỉ kể ngay mấy nơi hiểm yếu thiên nhiên trong núi Dã nhân, sức người cũng đã khó kháng cự rồi! Hiện giờ Phí huynh và tiểu đệ, chúng ta hãy tạm dẹp tráng chí xưng hùng vũ nội trong một thời gian ngắn mà tiêu dao nhàn hạ trong Bách Thú Nham, đợi mấy tên lão quỷ trong bọn Như Thiên Hân tự dẫn xác đến nộp. Lúc ấy sẽ là ngày mà chúng ta được thỏa thích trả thù để hoàn thành chí nguyện!
Nghe nói, trên nét mặt Phí Nam Kỳ thoáng lộ vẻ đanh ác gật đầu khen ngợi:
- Đến bây giờ tiểu đệ mới thực lấy làm phục về dự mưu bố trí cơ sở rút lui của Lôi huynh tại Dã Nhân Sơn. Nhất là kế hoạch đưa con Anh Vũ Bích Linh vào Đào Hoa Vạn Kiếp Nguyên để làm mồi nhử thì thật càng cao minh...
Hai tiếng cao mimh vừa thốt khỏi miệng lão quái đột nhiên lão ngừng bặt nửa chừng, rồi nhìn Lôi Chấn Vũ xua tay ra hiệu im lặng!
Lúc này Lôi Chấn Vũ tuy chưa phát hiện điều gì khác lạ nhưng hắn biết Phí Nam Kỳ có thính giác rất linh mẫn nên cũng vội vàng ngồi im lắng tai chú ý phía ngoài rừng.
Quả nhiên một lát sau bên ngoài cánh rừng này đã có tiếng người nói chuyện và bước chân đi.
Hai tên lão quái, phần thì sợ cô thế, phần thì một tên bị thương chưa khỏi, nên chúng đành phải cố nín hơi nghe ngóng.
Sau khi nghe rõ tiếng người nói chuyện bên ngoài chúng lại càng căm hận thêm vì mấy người này không ai khác hơn là Đan Tâm Kiếm Khách Như Thiên Hân, Bạch Nguyên Chương và Nhân Thu Thủy ba người.
Khi mấy tay đại đối đầu đi xa rồi, Lôi Chấn Vũ mới nghiến răng hậm hực nói với Phí Nam Kỳ:
- Tên lão tặc Như Thiên Hân quả thực ghê gớm, Đại Hội Hoàng Sơn vừa mới kết thúc, mà hắn đã lập tức theo ra vùng Miêu Cương để tìm cách hãm hại chúng ta. Đã thế chúng ta cứ để cho chúng đi trước còn chúng ta ngấm ngầm theo sau. Lôi mỗ sẽ lợi dụng những địa thế hiểm yếu quen thuộc trong Miêu cương tìm cách cho bọn lão quỷ Như Thiên Hân sẽ phải tiêu xương nát thịt, mang hận tại vùng Nam Hoang mới cam tâm!
Phí Nam Kỳ nghe nói, cũng nghiến răng nguyền rủa:
- Công lực của tên lão quỷ Như Thiên Hân quả thực ghê người. Hắn bị cùng một lúc luồng Đạo gia Tiên Thiên Cương Khí của tiểu đệ, và ngọn Ngũ Độc Âm Phong Chảo của Lôi huynh hợp thủ tấn công bất thình lình, thế mà hắn vẫn chẳng hề hấn gì, đủ rõ công lực của hắn đã vào hạng siêu tuyệt đương thời, khó có người đối thủ. Tuy nhiên, phen này thực là trời giúp chúng ta xui khiến hắn dẫn xác ra vùng Miêu cương này. Câu tục ngữ nói rất đúng:
“Lượng tiểu phi Quân tử, vô độc bất trượng phu”. Lôi huynh cứ việc thẳng tay lợi dụng những nơi hiếm trở thiên nhiên vô hạn khiến chúng phải vùi xương vùng Nam Hoang. Và tiểu đệ cũng chuẩn bị xuất kỳ bất ý cho bọn lão quỷ này nếm thử mùi vị lợi hại của ngọn Cửu Chuyển Tam Hoa Bích Ngọc Như Ý của tiểu đệ mới được!
Nói tới đây, hắn bỗng nhiên thốt lên một tiếng kinh ngạc bảo Lôi Chấn Vũ:
- À này, Lôi huynh cần phải lưu ý, tên lão quỷ Như Thiên Hân ấy cũng đã ở vùng Miêu cương rất lâu...
Không đợi Phí Nam Kỳ dứt lời, Lôi Chấn Vũ đã cất tiếng cười khà khà đáp:
- Phí huynh cứ việc yên tâm, tuy cũng ở miền Nam Hoang, nhưng hắn ở vùng Cao Lê Công Sơn, còn tiểu đệ Ở vùng Dã Nhân Sơn. Mỗi nơi mỗi khác nhau, và mỗi nơi đều có một sự kỳ dị đặc biệt của nó. Chỉ cần chúng dám bước chân vào vùng Dã Nhân Sơn của tiểu đệ, là chúng ta có thể chiếm được địa lợi. Huống chi, họ lại ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, rất dễ ám toán. Theo ý tiểu đệ thì chỉ riêng một ngọn suối độc Đào Hoa Vạn Kiếp Nguyên giết người một cách vô hình, và Cây Bích Ngọc Như Ý oai lực tuyệt luân của Phí huynh cũng đủ khiến bọn lão quỷ ấy uổng mạng, võ công tuyệt thế trong mình mà đã tan xương nát thịt, trước khi kịp thi triển tài năng đối phó!
Nghe Lôi Chấn Vũ nói một hơi Phí Nam Kỳ cũng nhận thấy thủ đoạn ám toán nầy quả thực nắm chắc cả mười phần thắng. Hắn thầm nghĩ, phen này nhất quyết sẽ không câu nệ qui củ võ lâm gì nữa mà cứ việc thừa cơ hội thi triển cây Bích Ngọc Như Ý thì dù Đan Tâm Kiếm Khách Như Thiên Hân có võ học tinh thông đến đâu cũng khó lòng tránh khỏi một vầng Cửu Chuyển Huyết Hoa Kiêm Ti và ba đóa Mê Thần Độc Tâm mật tàng trong cây Bích Ngọc Như Ý diệu dụng vô cùng mà hắn chưa kịp phát huy oai lực tại Đại hội Hoàng Sơn.
Trong lòng cao hứng, nên thương thế của hắn cũng được bình phục một cách mau lẹ.
Và khoảng một giờ sau hai tên lão quái Lôi Phí đã len lén đuổi theo bọn ba người Như Thiên Hân, Bạch Nguyên Chương và Nhân Thu Thủy ra vùng Miêu Cương. Nhưng sau khi bọn chúng đi được một lúc, thì Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương cũng nối gót nhắm hướng Dã Nhân Sơn ngày đêm dong ruổi.
Thành thử trong ba toán cùng đường, toán Như Thiên Hân ba người đã đến mục tiêu trước tiên.
oOo Dã Nhân là một vùng hoang vu, từ trước đến nay chưa được khai hóa.
Bách Thú Nham nằm trong khu vực rậm rạp hiểm ác nhất của dãy núi này. Suốt ngày khí hậu âm u lạnh lẽo, bao phủ bởi những luồng lam yên chướng khí, lại thêm độc trùng dị thú không biết bao nhiêu mà kể.
Trong số ba người, thì Trại Hoa Đà Bạch Nguyên Chương đã từng cùng Cô Vân Đạo Trưởng vào Bách Thú Nham một lần trong dịp đi cứu Trường Bạch Tửu Đồ Hùng Đại Niên, còn Nhân Thu Thủy cũng được tới đây một lần trong dịp đi với Công Tôn Đỉnh và Phó Thiên Lân đến đòi con Anh Vũ Bích Linh. Chỉ có Đan Tâm Kiếm Như Thiên Hân là lần thứ nhất ông ta đặt chân vào vùng Dã Nhân Sơn này.
Ba người vừa bước chân vào dãy núi rừng rậm rạp được một đỗi đã gặp ngay một lớp Kim tiền độc chướng và một con Thất linh độc xà. Nhưng với y thuật thần kỳ của Bạch Nguyên Chương và võ công siêu tuyệt của Như Thiên Hân thì độc chướng với độc xà đâu có thể ngăn cản được bước chân của họ.
Khi gần tới Bách Thú Nham Bạch Nguyên Chương đầu tiên cảm thấy có điểm khác lạ, vì trên bãi đá phẳng trước đây có loại mãnh thú chạy nhảy lui tới nhưng hiện giờ lại im lìm như một cõi chết. Thấy vậy Bạch Nguyên Chương vội ra hiệu cho Như Thiên Hân và Nhân Thu Thủy tạm ngừng bước rồi giơ tay trỏ một cửa hang lớn dưới chân ngọn núi cao nhất, vẻ mặt trang trọng nói:
- Trong động huyệt kia là nơi ẩn náu của Đồng Cổ Thiên Tôn cùng lũ môn hạ và bầy ác thú của hắn. Ngày thường trên bãi đá phẳng trước cửa động huyệt có rất nhiều ác thú qua lại gầm rống. Trái lại sao bây giờ lời im lìm như thế, hay là chúng đã sắp đặt âm mưu độc kế gì?
Tới đây Bạch Nguyên Chương ngừng lời, nhìn Đan Tâm Kiếm Khách một cái rồi mới tiếp tục nói:
- Như huynh thần công cái thế tuyệt học vô song, đối với mấy con ác thú của lão quái tuy không đáng sợ, nhưng cũng phải cẩn thận đề phòng ngải độc của bọn người Mèo này mới được! Vì ngải độc là một loại ám khí mắt không trông thấy tai không nghe tiếng lại không có mùi vị gì, nếu chẳng may bị trúng độc thì khó chữa hơn các loại độc bình thường khác.
Nhân Thu Thủy nghe nói đến đây đã vội vàng ngắt lời Bạch Nguyên Chương, mà rằng:
- Thưa Bạch lão tiền bối, số ngải độc của tên lão quái Lôi Chấn Vũ đã bị con Quạ Đen của Bách Cầm Tiên Tử Công Tôn lão tiền bối tiêu diệt hết cả rồi!
Nghe nói, Như Thiên Hân bất giác phì cười trách nhẹ:
- Thu nhi đã lưu lạc hành hiệp giang bồ bốn phương đã được mỹ hiệu Tử Địch Thanh Loa, mà tại sao kiến thức còn nông nổi đến thế? Ngải độc Miêu cương đâu phải loại binh khí thần diệu tiền cổ mà một khi bị hủy không kiếm ra được cái khác. Mặc dầu con Quạ Đen của Công Tôn lão tiền bối đã tiêu diệt hết Ngải độc của hắn, nhưng chẳng lẽ hắn không biết luyện lại lớp khác hay sao?
Nói tới đây Như Thiên Hân lại nhìn sang phía Bạch Nguyên Chương gật đầu nói tiếp:
- Người ta nếu muốn dấn thân vào chốn giang hồ hiểm ác để tảo đảng quần ma, tiễu trừ bại hoại, thì ngoại trừ một thân võ công và một bầu nhiệt huyết ra, cần phải có một sự tính toán kỹ càng chu đáo và lão thành trì trọng như Bạch huynh mới không bị uổng công lỡ việc. Hiện giờ, nếu Bạch huynh cảm thấy tình hình Bách Thú Nham có hơi khác lạ, thì chúng ta chớ nên hấp tấp xông vào sào huyệt của tên lão quái làm gì mà nên gọi chúng ra nói chuyện có lẽ tiện hơn!
Nghe nói Bạch Nguyên Chương vừa gật đầu hội ý, Như Thiên Hân đã nạp khí đan điền hướng về phía cửa động huyệt rú lên một tiếng dài lảnh lót.
Khi tiếng hú của Như Thiên Hân vừa dứt, liền nghe trong Bách thú động có nhiều tiếng chân mãnh thú bước đi rất nặng nề.
Một lát sau, từ nơi cửa động huyệt, bỗng xuất hiện bốn Khai Sơn Thần Tê mở đường bước ra.
Theo sau Khai Sơn Thần Tê có tới bốn chục con Kim Mao cự báo và tám hàng mãnh hổ lông vằn; mỗi hàng bốn con mãnh hổ, bầy mãnh thú có tới ngót trăm con, nhưng ngoài tiếng bước chân nặng nề ra không có tiếng động gì khác, và con nào con nấy đều đi đứng có hàng lối, thứ tự. Khi ra khỏi cửa Bách thú động mười trượng, chúng sắp thành hai hàng đứng rất nghiêm chỉnh.
Thấy vậy, Bạch Nguyên Chương liền quay sang Như Thiên Hân mỉm cười nói:
- Cho đến giờ này mà tên lão quái Lôi Chấn Vũ vẫn còn huênh hoang khoe mãi thực đáng buồn cười!
Tới đây lão ngần ngừ giây lát rồi lại nói tiếp:
- Tuy nhiên nếu tất cả những con ác thú này cùng xông ra một lượt kể ra cũng khó bề đối phó!
Như Thiên Hân khẽ gật đầu mỉm cười, chưa kịp đáp thì trong Bách Thú Động xuất hiện thêm một bầy mười sáu con Khỉ đột tóc vàng và bốn con Đười ươi cao lớn kỳ dị con nào cũng cao tới, thước!
Phía sau bốn con Đười ươi là bốn gã người Mèo nửa thân trên ở trần ngang lưng quấn một mảnh da thú, tay cầm năm ngọn lao bằng thép có ánh sáng xanh dờn chói loà cả mắt!
Chờ một lúc lâu không thấy hai lão quái Lôi Chấn Vũ và Phí Nam Kỳ xuất hiện, Như Thiên Hân bèn rú lên một tiếng lanh lảnh nữa rồi lớn tiếng hỏi:
- Lôi Chấn Vũ và Phí Nam Kỳ đâu! Xin mời ra tiếp chuyện!
Bốn gã người Mèo ngơ ngác lắc đầu, hình như không hiểu đối phương nói gì. Thấy vậy Như Thiên Hân khẽ cau mày dùng tiếng Mèo hỏi lại một lượt nữa.
Lúc nầy bốn tên người Mèo mới hiểu chúng vội dùng tiếng thổ ngữ đáp lời:
- Lôi Thiên Tôn và Phí Đạo Trưởng đều vào Trung Nguyên dự Đại Hội Hoàng Sơn chưa quay trở về. Chúng bay quý tánh tôn tính đại danh là gì và có điều chi cần chỉ giáo?
Nghe mấy câu trả lời Như Thiên Hân và Bạch Nguyên Chương chỉ nhìn nhau cười gượng không biết tính sao. Vì nhắm theo ngày giờ thì quả thực mình đã đến đây trước đối phương. Hiện nay chủ nhân không có mặt chẳng lẽ với danh vọng của một bậc kiếm khách lừng danh và một bậc thần y hiệp nghĩa đương thời, lại đi ra tay tiêu diệt bốn tên hậu sanh bộ tốt và bầy ác thú vô tri hay sao?
Vì không biết tiếng Mèo, Nhân Thu Thủy bèn nhìn ân sư đề nghị:
- Sư phụ nếu hai tên lão quái chưa về tới sào huyệt của chúng, chi bằng chúng ta hãy du ngoạn phong cảnh quanh đây mấy hôm rồi sẽ trở lại, cũng được. Và tiện đây xin ân sư hỏi thử mấy gã người Mèo này xem con Anh Vũ Bích Linh của Đỗ Vô Sầu lão tiền hối tặng con còn ở trong Bách Thú động không?
Vì biết ái đồ rất quan tâm về con linh điểu nên Như Thiên Hân vội lên tiếng nói với gã người Mèo:
- Lão phu tên gọi Như Thiên Hân, người trong võ lâm thường gọi là Đan Tâm Kiếm Khách, vị này là một nhân vật trong nhóm Bình Tung Tứ Hữu tên gọi Trại Hoa Đà Bạch Nguyên Chương. Còn cô nương đây là tiểu đồ của lão phu tên gọi Tử Địch Thanh Loa Nhân Thu Thủy...
Như Thiên Hân vừa giới thiệu xong ngoại hiệu của ba người bỗng thấy bốn gã người Mèo đã lập tức cắm những ngọn lao đang cầm xuống đất, rồi vòng tay trước ngực chào theo trọng lễ của người Mèo với thái độ rất cung kính.
Hành động của người Mèo càng làm cho Như Thiên Hân không tiện trở mặt ra tay, buộc lòng ông ta phải tiếp tục nói:
- Đại Hội Hoàng Sơn đã kết thúc rồi và các anh hùng hào kiệt bốn phương đã đồng lòng minh thệ gạt bỏ tư cừu để lo việc khôi phục quốc gia. Chúng tôi đến đây là để tìm gặp hai vị Lôi, Phí bàn tính đại sự. Nay các vị ấy chưa về, thì xin hẹn bảy hôm nữa chúng tôi sẽ lại tới cũng được. Và tiện đây lão phu xin hỏi thăm một chuyện, chẳng hay con anh vũ màu biếc biết nói tiếng người có còn ở trong Bách thú Động không?
Hai gã người Mèo đứng phía bên tả nghe xong liền ứng tiếng đáp:
- Con anh vũ biết nói tiếng người ấy không còn ở đây nữa!
Nghe nói Nhân Thu Thủy đinh ninh cho rằng con Anh Vũ Bích Linh đã bị Đồng Cổ Thiên Tôn giết chết nên nàng vừa buông tiếng thở dài, tỏ vẻ thương tiếc, thì đã nghe hai gã người Mèo lại nói tiếp:
- Nó đã được Lôi Thiên Tôn gởi tặng Đào Hoa Công Chúa Mạnh Tiểu Hà tại Đào Hoa Nguyên ở trên dãy núi phía tây nam Bách Thú Nham để làm món lễ vật chúc thọ rồi.
Nghe nói, Nhân Thu Thủy hơi yên tâm nhoẻn miệng cười, nàng vừa gọi được hai tiếng “Sư phụ” thì đã bi Như Thiên Hân xua tay ngắt lời nàng để nói với hai gã người Mèo:
- Nếu vậy, khi nào Lôi Thiên Tôn và Phí Đạo trưởng về nhờ các vị chuyển lời nói rằng bảy hôm nữa chúng tôi sẽ tới thăm viếng.
Nghe nói bốn gã người Mèo cùng cúi mình chào đập mạnh mấy mũi lao sắt chạm vào nhau phát ra những tiếng loảng xoảng rồi dẫn bầy mãnh thú sắp thành hàng ngũ dàn chào tiễn khách!
Vì quá quan tâm về con linh điểu nên khi vừa rời khỏi Bách Thú Nham xuống tới chân núi Nhân Thu Thủy đã vội nói với Như Thiên Hân:
- Sư phụ, thời gian bảy ngày nữa cũng còn khá lâu, hay chúng ta thừa dịp này tìm đến Đào Hoa Nguyên dò la xem Đào Hoa Công Chúa Mạnh Tiểu Hà là một nhân vật như thế nào mà từ trước đến nay chưa bao nghe tiếng bao giờ.
Đan Tâm Kiếm Khách Như Thiên Hân hiểu ý ái đồ lo lắng về an nguy của con linh điểu Bách linh nên nàng mới đề nghị như vậy, mà thực ra chính ông ta cũng có ý thừa dịp để tìm hiểu xem tại sao trong vùng lam sơn chướng khí này, lại có một nơi mang danh hiệu Đào Hoa Nguyên với vẻ thơ mộng như thế Sau khi Bạch Nguyên Chương đồng ý ba người liền thi triển thành công tuyệt diệu cùng lướt đi như bay, nhằm hướng tây nam cất bước.
Dọc đường tuy có gặp nhiều trở ngại vách đá cheo leo và đèo sâu nguy hiểm, nhưng với võ học thần kỳ của ba bậc vĩ nhân già trẻ này chẳng có chi là khó khăn mà vẫn có thể lên xuống qua lại như chơi.
Theo lời của bốn gã người Mèo môn hạ của Đồng Cổ Thiên Tôn thì từ Bách Thú Nham đến Đào Hoa Nguyên phải qua ba ngọn núi cao. Nhưng khi mọi người mới vượt được hai đỉnh kỳ phong thì cảnh sắc trước mắt cũng đã khác đi vô cùng!
Bởi vì Dã Nhân Sơn đã là một vùng hoang vu chưa được mở mang thì đúng lý ra chỗ nào cũng gặp cây cối um tùm lam sơn chướng khí, hoặc các loại kỳ trùng dị thú mới phải.
Đằng này cảnh sắc lai chẳng thua gì tiết mùa xuân ở vùng Giang Nam. Chỉ thấy một cánh đồng cỏ bát ngát phẳng lì như tấm thảm xanh. Liễu rũ như tơ, suối trong như lọc, lại thêm bướm lượn ong bay chim kêu phụng múa đầy đồng, khiến người ta có cảm tưởng đây là một nơi tiên cảnh bồng lai, chớ không phải vùng Man hoang hóa ngoại!
Nhân Thu Thủy là cô gái trẻ tuổi còn đượm nét thơ ngây nên khi thấy cảnh sắc kỳ quan này thì nàng đã cao hứng vỗ tay tán thưởng mà rằng:
- Bạch lão tiền bối cảnh sắc nơi đây so với nơi ẩn cư của sư phụ vãn bối tại Cao Lê Công Sơn, xem ra còn có phần đẹp đẽ hơn nhiều, và không thua gì Thanh Lương Đài tại Hoàng Sơn...
Đan Tâm Kiếm Khách cũng gật đầu đồng ý:
- Phong cảnh tại đây quả thực tráng lệ chỉ đáng tiếc là chung quanh lại rất nhiều rắn rết hổ báo và độc vụ kỳ chướng mà thôi!
Bạch Nguyên Chương cũng khẽ miệng than tiếc:
- Rắn rết hổ báo còn dễ tiêu diệt chớ độc vụ kỳ chướng thì thực là khó lòng mà cải biến hoặc đề phòng. Cảnh sắc vùng này tuy nhiên có thanh tú hấp dẫn thực nhưng cũng không thiếu gì những vật kỳ độc xuất hiện bất thường. Kìa, Như huynh thử nhìn chung quanh dưới gốc cây rậm rạp kia xem!
Như Thiên Hân vội đưa mắt nhìn theo ngón tay chỉ của Bạch Nguyên Chương thì thấy dưới gốc một tàn cây lạ không biết tên có một lớp cỏ mọc chung quanh độ năm sáu thước vuông đã lộ màu khô đét vàng úa như sắp bị tàn lụi...
Nhân Thu Thủy thấy vậy thì đem lòng sinh nghi nàng vội bước tới gần để quan sát cho rõ.
Như Thiên Hân và Bạch Nguyên Chương cũng cùng nối gót bước theo. Và giữa lúc Nhân Thu Thủy đang cúi mình xuống sát mặt cỏ để xem xét, thì bỗng nhiên nghe có tiếng gọi giật giọng của Bạch Nguyên Chương:
- Nhân cô nương hãy cẩn thận chớ nên đụng tay vào lớp cỏ này có chất kỳ độc nguy hiểm lắm...
Nghe nói, Nhân Thu Thủy kinh hãi vội rút tay lại và nhảy tháo lui năm sáu bước về phía sau.
Như Thiên Hân đứng đàng xa cau mày quan sát nhận thấy hình như mỗi cọng cỏ úa nát này đều như bị dội nước sôi một lượt và thỉnh thoảng bốc lên một mùi khó ngửi muốn lợm giọng. Với già nửa đời người lịch lãm kinh nghiệm giang hồ như Đan Tâm Kiếm Khách mà cũng không nhận ra loại độc vật gì đã làm cho cả một vầng cỏ rộng biến thành ra úa nát như thế.
Nhân Thu Thủy cũng đồng quan sát một lúc lâu rồi bỗng nhiễn nghe nàng kêu một tiếng kinh ngạc đưa tay chỉ vào giữa đám cỏ khô úa nói:
- Ô kìa, lạ quá, sư phụ và Bạch lão tiền bối thử nhìn xem tại sao khóm cỏ kia lại không bị chất độc tàn phá mà vẫn xanh tươi như thế nhỉ?
Nghe nói, Như Thiên Hân và Bạch Nguyên Chương đều chú mục nhìn kỹ, quả nhiên họ cũng phát hiện trong đám cỏ úa chung quanh gốc cây có một khóm cỏ lạ như cỏ Ích Mẫu nhưng cuống lá rất nhỏ và trên mỗi chiếc lá hình bầu dục ấy đều có một đường sống màu vàng nổi lên.
Đặc biệt là cả khóm cỏ chỉ có năm cọng lá trông xanh mướt rất đẹp mắt.
Thấy khóm cỏ có màu sắc khác lạ Như Thiên Hân biết ngay đây là một loại dị thảo rất hiếm, nhưng không biết tên gọi giống cỏ gì mà không bị nhiễm độc và không hiểu giống cỏ này có còn diệu dụng gì khác nữa, cho nên ông ta vội quay lại hỏi Bạch Nguyên Chương:
- Bạch huynh là một bực thần y đương thời, chắc giỏi phân biệt các giống thảo mộc và có thể hiểu được giống cỏ này thuộc loại dị thảo gì chứ?
Nghe hỏi Bạch nguyên Chương khẽ lúc đầu cười gượng đáp:
- Trời đất bao la, thiếu chi những chuyện kỳ lạ. Chẳng nói dấu gì Như huynh, thường ngày tiểu đệ vẫn tự phụ là biết nhiều giống thảo mộc, nhưng giống cỏ kỳ dị này thì quả thực tiểu đệ chưa từng gặp bao giờ!
Như Thiên Hân cau mày lộ vẻ thất vọng:
- Cả đến Bạch huynh mà cũng không biết giống cỏ này thì đủ thấy sự trân kỳ của nó, vậy hôm nay chúng ta đã tình cờ gặp được ở đây, nên hái lấy để dành về sau sẽ phân chốt tìm hiểu dần dần, kể ra cũng là một việc thích thú đáng làm!
Nghe nói Bạch nguyên Chương cũng gật đầu đồng ý. Kế đó ông ta lấy ra một gói thuốc bột giải độc, thoa cẩn thận vào cả hai bàn tay, rồi mới cuối xuống nhổ khóm cỏ lạ.
Bất ngờ giữa lúc ông ta đang cúi xuống và vừa nhổ được khóm cỏ lên, thì bỗng nhiên từ trên tàng cây lại rớt xuống một giọt nước đúng ngay sau gáy!
Tuy đã để tâm đề phòng trước, và khi giọt nước vừa nhểu trúng sau gáy. Bạch Nguyên Chương biết ngay đã bị trúng độc nguy hiểm, nhưng ông ta không sao kịp thi triển công lực kháng cự mà đã hoa mắt, xây xẩm mặt mày rùng mình một cái, rồi ngã xuống mê man không biết gì nữa!
Chuyện xảy ra bất thình lình, khiến Như Thiên Hân và Nhân Thu Thủy đều giật mình kinh hãi và cùng vội vàng chạy đến quan sát bịnh trạng Bạch Nguyên Chương. Nhưng vì cả hai thầy trò Như Thiên Hân đều không hiểu rõ nguyên nhân về giọt nựớc nhểu trúng sau gáy Bạch Nguyên Chương nên sau một hồi xem xét, họ vẫn không tìm ra lý do tại sao vị thần y đương thời lại bỗng nhiên bị ngã gục mê man bất tỉnh như thế.
Cuồi cùng, Như Thiên Hân phải đề khí đan điền và vận công chận đứng các kinh mạch chạy thẳng vào tim, biến cánh tay mặt thành một khúc sắt nguội rồi mới dám cầm cổ tay Bạch Nguyên Chương chẩn mạch. Và khi vừa nắm vào cổ tay người bạn đồng hành, thì đã thấy tất cả động mạch như sắp ngưng chạy, và màu da cũng đã dần dần biến thành thâm tím sưng vù lên, tứ chi từ từ co quắp chỉ có bàn tay mặt ông ta vẫn cầm chặt khóm cỏ lạ vừa nhổ được!
Nhìn thảm trạng, Nhân Thu Thủy bất giác sa lệ run giọng nghẹn ngào:
- Đây thực là tai họa bất ngờ, không hiểu tại sao Bạch lão tiền bối là một bực thần y đương thời, mà cũng không kịp đề phòng để đến nỗi phải bị trúng độc bất thần như thế.
Như Thiên Hân cũng chép miệng thở dài một tiếng mà rằng:
- Sự việc xảy ra thật quá rủi ro, nếu ta hoặc Thu nhi trúng độc thì còn có thể nhờ cậy vị thần y này cứu chữa. Đằng này ông ta lại bị trúng độc thì chúng ta đành bó tay chịu chết chớ chẳng còn biết làm gì!
Giữa lúc hai thầy trò Như Thiên Hân đứng nhìn Bạch nguyên Chương thương tâm buồn bã thì bỗng nhiên Nhân Thu Thúy chợt sực nghĩ ra điều gì, chỉ thấy nàng nhíu cặp mày liễu lộ ánh mắt long lanh có vẻ hân hoan.
Thấy vậy Như Thiên Hân mừng rỡ hỏi:
- Thu nhi, hình như con đã tìm được cách cứu chữa cho Bạch lão tiền bồi rồi phải không?
Nhân Thu Thủy khẽ dạ một tiếng, đưa mắt nhìn chăm chú nơi lưng Bạch Nguyên Chương một lát, rồi mới ngần ngừ hỏi:
- Sư phự, có phải suốt đời làm thuốc của Bạch lão tiền bối ông ta chỉ luyện được có ba viên Cửu Chuyển Phản Hồn Đơn hay chăng?
Nghe nói Đan Tâm Kiếm Khách hơi có vẻ ngạc nhiên. Nhưng kế đó, ông ta như nhớ ra và lộ vẻ mừng rỡ, đang định trả lời thì lại nghe Nhân Thu Thủy lên tiếng hỏi tiếp:
- Đồ nhi còn nhớ Cửu Chuyển Phản Hồn Đơn của Bạch lão tiền bối luyện chế đã được nổi tiếng là Võ lâm thánh dược bất cứ loại độc thương nặng đến đâu, chỉ cần còn một chút hơi thở, cũng có thể cứu sống được! Sư phụ, hiện giờ tình thế rất nguy cấp, không hiểu trong mình Bạch lão tiền bối có mang theo viên Thánh Dược ấy để dùng cứu mạng cho ông ta hay không?
Nghe nói, Như Thiên Hân khoan khoái, đặt tay trên trán mỉm cười nói:
- Theo sư phụ được biết thì Bạch đại hiệp đã tốn công cả đời người, sưu tập các loại linh dược dị thảo, chi luyện được có ba viên Cửu Chuyển phản hồn đan. Viên thứ nhất, năm trước tại Hồ Động Đình, ông ta đã đổi cho ta lấy thanh Lục Ngọc Thanh Mang Kiếm, và viên đó đã được Thu nhi sử dụng trong việc cứu chữa nọc ong độc cho Bạch Y Đà Ông tại Lư Sơn. Còn viên thứ hai tự tay ông ta đã dùng để cứu Thúy Vi Tiên Tử Nhuế Băng Tâm trong cuộc Đại Hội Hoàng Sơn vừa rồi. Hiện tại còn một viên nữa, chắc thế nào ông ta cũng mang theo, vì loại thánh dược trân kỳ như thế, khi nào ông ta chịu rời khỏi mình. Tuy nhiên để đề phòng nhiễm phải chất kỳ độc nguy hiểm, Thu nhi hãy lánh xa, để sư phụ tìm kiếm trong mình ông ta xem sao.
Dứt lời, Như Thiên Hân liền vận công lực lên hai cánh tay thành hai khúc sắt nguội rồi mới dám lục soát trong mình Bạch Nguyên Chương, và quả nhiên đã bắt gặp trong lưng ông ta một chiếc ngọc bình nhỏ đựng viên linh dược bọc sáp màu đỏ.
Sau khi tìm gặp viên thuốc, Như Thiên Hân mừng rỡ quá, đang định bóp vỡ lớp sáp bọc ngoài để cho Bạch Nguyên Chương uống, thì bỗng nhiên nghe có tiếng ngăn cản “Hãy khoan” vang lên từ một gộp đá cách xa ngoài mười trượng với giọng thanh thoát trong trẻo như chuông ngân Nghe nói Như Thiên Hân lộ vẻ ngạc nhiên và biết ngay kẻ vừa lên tiếng không phải người thường. Ông ta vội đưa mắt hướng về phía gộp đá chỉ thấy từ trong cánh rừng hoa đào bát ngát một thiếu nữ ăn mặc kỳ dị đang dịu dàng bước ra!
Nhân Thu Thủy nghe có tiếng ngăn cản sư phụ nàng cứu chữa Bạch Nguyên Chương, thì bất giác nàng khẽ hừ môt tiếng nhướng đôi mày liễu, cặp mắt lộ thần quang lóng lánh định...
Thấy vậy, Như Thiên Hân vội xua tay ngăn cản, sợ nàng nóng tính vọng động trong khi chưa hiểu ý định của cô gái vừa bước ra như thế nào...
Cô gái ăn mặc kỳ dị từ trong cánh rừng đào bước ra, có bộ tóc mây óng mượt, dài chấm ngang lưng. Mình mặc áo dài trắng mỏng dính như cánh ve sầu. Hình dung yểu điểu phong tư tuyệt mỹ. Cổ đeo một chuỗi hạt châu kỳ dị, hai cườm tay mang hai chiếc vòng bằng ngà thú chạm trổ rất đẹp. Chân không mang giày cất bước nhẹ nhàng như đi trên không khí. Trông cô gái tuy không kém một tiên nữ tuyệt sắc nhưng chỉ hiềm cặp mày liễu hơi rậm, luôn luôn lộ sát khí cho nên trong nhất thời khó thể phân biệt được cô ta là nhân vật tà hay chánh...