Toàn Tri Tử cùng Kha Nhất Nghiêu sánh vai bước khỏi phòng, hướng cửa hâu tung mình chạy mất. Đinh Hạo ngồi lại giây lát, mới đứng dậy ra khỏi phòng, bây giờ là lúc cơm chiều, nếu chạy suốt đêm hắn có thể tới Y xuyên.Chạy khoảng canh hai thì tới Phạm gia tập cách Lạc Dương khoảng hai mươi dặm, Đinh Hạo cảm thấy đói và khát nước, bèn vào một tửu điếm ở ngã tư đường, Đinh Hạo gọi sơ vài món thịt và hai cốc rượu trắng, chậm rãi mà ăn uống, vì thấy rằng cũng chẳng cần thiết phải hấp tấp đến Y thành làm gì.Hắn đang ngồi ăn uống thong thả, bỗng thấy một lão ni đi ngang qua cửa điếm, tay trái cầm cây phất trần.Hắn động lòng thầm nhủ:– Ủa! Sao Lãnh diện thần ni lại xuất hiện tại tiểu trấn nơi đây làm gì?Hắn lập tức gọi tiểu nhị đến tính tiền, chẳng còn thì giờ chờ đợi tiền thối nữa làm gì, vội vàng bỏ đi rượt theo.Chỉ trong nháy mắt bạch y nữ ni đã đi thật xa, may mà nhờ chiếc áo trắng nổi bật dễ nhìn. Hắn bèn gia tốc chạy tới gần nữa, đưa mắt nhìn kỹ đúng là Lãnh diện thần ni.Thế rồi hắn lại thả bước chậm đi, giữ một khoảng cách tương đối để theo dõi ở đàng xa.Rời khỏi thị trấn thình lình Lãnh Diện thần ni gia tốc chạy nhanh như mây bay nước chảy.Đinh Hạo cũng gia tốc rượt theo, nhưng luôn luôn đảm bảo khoảng cách bốn năm trượng xa.Chạy khoảng năm sáu dặm trường đến một nơi khoảng đường xá hoang dã vắng người, thình lình Lãnh Diện thần ni dừng bước lại không hề quay người giọng nói lạnh lùng cất tiếng hỏi:– Ai ở đằng sau?Đinh Hạo tiến lên vài bước cất tiếng trả lời:– Toan Tú Tài!Lãnh Diện thần ni từ từ xoay người sang cặp mắt lướt qua Đinh Hạo nói:– Té ra ngươi tại sao theo dõi ta?Đinh Hạo tiến thêm vài bước nữa nói:– Vãn bối gặp thần ni đi ngang qua tiểu trấn, bèn vô ý rượt theo chứ chẳng có mục đích gì cả?– Người tính đi đâu?– Y Xuyên.– Có chuyện gì gấp chăng?– Chẳng có gì gấp cả.Lãnh Diện thần ni trầm ngâm nói:– Thiếu hiệp có đồng ý giúp bần ni một tay chăng?Đinh Hạo gật đầu nói:– Vãn bối saün sàng ra sức.– Thế thì theo bần ni.– Vâng!Đinh Hạo chạy theo sau Lãnh Diện thần ni may mà đêm tối chẳng có người bộ hành, bằng không một ni một tục chạy thế này sẽ làm kinh động đến mọi người không ít.Chạy khoảng ba bốn trăm dặm đường lộ, quay sang hướng Tây chạy ngang đồng hoang vắng vẻ lòng Đinh Hạo cứ thắc mắc chẳng thôi, không biết Lãnh Diện thần ni nhờ hắn tiếp việc gì?Trống điểm canh ba họ đã chạy đến trước khu rừng đen kịt, Lãnh Diện thần ni bèn thả bước chậm lại nói:– Đến rồi!Đinh Hạo không nín được nữa nói:– Đây là chỗ nào vậy?– Đây là ngôi miếu chẳng còn hương khói đã lâu.– A! Tiền bối cần tiếp viện chi?– Lúc cần thiết phải ra tay.– Trong cổ miếu...– Bần ni được một tin tức nơi đâu ẩn núp một người mà bần ni đang tìm kiếm, nhưng chỗ này chính là bí đà của Vọng Nguyệt Bảo có lẽ có nhiều cao thủ ở đây, cho nên mời ngươi tiếp sức để tránh người mà bần ni tìm kiếm không thể trốn thoát được, người này gian xảo khủng khiếp, chẳng được bao nhiêu người biết được bộ mặt thật của hắn.– Hắn là nhân vật thế nào?– Xuỵt, chúng ta không nên đập cỏ động rắn, trong rừng ắt có mai phục, hãy tìm ẩn núp thân hình trước đã.Dứt lời lão lạng mình ẩn vào sau bụi cây, Đinh Hạo cũng nhảy theo vào bụi cây gần đó.Lãnh Diện thần ni nói khẽ:– Đinh thiếu hiệp bây giờ xin ngươi hãy ra mặt trước dụ cho đối phương xuất hiện, bần ni đợi đến khi nào gặp được bản thân hắn mới xuất hiện sau.– Được.Đinh Hạo xem xét tình hình một lúc rồi triển khai thân pháp thần tốc nhanh nhẹn như bóng ma ẩn vào trong rừng.Trong rừng lẳng lặng không một tiếng động nào cả. Đinh Hạo đảo mắt quan sát chung quanh liền phá... số gỗ đất đá giả tạo sắp đặt bày ra theo trận ngu hành sanh khắc, thế trận tầm thường này chẳng làm gì cản trở được hắn.Đi sâu vào trong độ một trượng, quả thất ngôi cổ miếu kiến trúc nguy nga dựng lập sừng sững trong rừng sâu.Cổng miếu đóng kín tịch mịch như tờ, chẳng có phát hiện mai phục gì cả, sau khi Đinh Hạo xem xét các nơi không thấy có người bèn chạy sang một bên vượt tường nhảy vào.Chân vừa chạm đất đã có cái gì đen thui lui chụp vào đầu hắn đồng thời tiếng chuông leng keng kêu lên.Đinh Hạo cả kinh theo bản năng tự nhiên nhanh như điện xẹt lạng người về sau phía lùm cây.Một đạo ánh sáng đây là ngọn đèn pha đặt saün ở đấy, chỗ ánh sáng đèn soi tới có giăng một tấm lưới to lớn nằm sát đất, trên lưới đầy những móc sắt bén nhọn trông thấy phải phát lạnh, Đinh Hạo bất giác mừng thầm, chỉ chậm chân một ly nữa là làm mồi trong lưới.Hai tên vệ si kình trang áo đen cầm kiếm chạy tới, phía sau túi áo có ký hid=3408&chuongid=3')">Hồi 2
Hồi 3
Hồi 4
Hồi 5
Hồi 6
Hồi 7
Hồi 8
Hồi 9
Hồi 10
Hồi 11
Hồi 12
Hồi 13
Hồi 14
Hồi 15
Hồi 16
Hồi 17
Hồi 18
Hồi 19
Hồi 20
Hồi 21
Hồi 22
Hồi 23
Hồi 24
Hồi 25
Hồi 26
Hồi 27
ứ để hắn tự nhiên!Trung niên cẩm y dạ một tiếng lùi ra sau, bước xuống cầu thang. Bên này Bạch Nho ăn uống vui cười thản nhiên. Chẳng bao lâu, bỗng có một hán tử áo đen dáng vẻ hấp tấp, bước lên lầu chạy ngay đến bàn Bạch Nho cung kính xá một lễ nói:– Bẩm Tổng giám...Bạch Nho trầm giọng nói:– Có chuyện gì phải hớt hãi như vậy?Hán tử áo đen bình tĩnh lại nói:– Có sự biến cố!– Biến cố gì thế?– Bí đà bị... hủy hỏng rồi...– A... có chuyện như thế sao?Bạch Nho và Trịnh Nguyệt Nga đứng bật dậy, ông áo đen cũng mặt mày biến sắc không kém.Trịnh Nguyệt Nga vỗ lên bàn một cái nói:– Chuyện gì thế, thái thượng hộ pháp chẳng phải trấn tại đấy sao?– Đúng vậy, nhưng mà...– Nhưng mà thế nào?– Kẻ tới chẳng phải nhân vật tầm thường...– Nhân vật thế nào?– Một người là Lãnh Diện Thần Ni, còn một người là...– Ai?Hán tử áo đen trông thấy Đinh Hạo ngồi cạnh cửa sổ, tức thì gương mặt hắn co rút, há miệng cứng đơ không nói lên lời.Bạch Nho nộ hét lớn tiếng:– Ngoại trừ yêu ni đó còn ai?Hán tử áo đen dùng tay trỏ vào Đinh Hạo, sợ hãi nói:– Còn hắn!Bạch Nho biến sắc, dùng tay xỉ vào mặt Đinh Hạo nói:– Toàn Tú Tài, ngươi khá thật!Đinh Hạo cau đôi mày kiếm nói:– Đây mới chỉ là mở màn thôi, tại hạ cũng sẽ dùng cách thức ấy hủy đi Vọng Nguyệt Bảo.– Há há, giọng nói cao ngạo thật, ngươi có làm được việc ấy chăng?– Chúng ta cứ chờ xem.Trịnh Nguyệt Nga nghiến răng nói:– Tiểu tạp chủng, để mi chờ xem!Cặp mắt Đinh Hạo đỏ ngầu, căm phẫn nói:– Trịnh Nguyệt Nga, ngươi muốn ta giết mi tại chỗ này chăng?– Làm thử xem?Bạch Nho giơ tay kéo y ngồi xuống nói:– Chờ chút nữa hãy tính, chỗ này chẳng phải chỗ đấu trường.Hắn lại quay sang hướng Đinh Hạo nói:– Toan Tú Tài, chờ ăn uống xong xuôi, chúng ta đến nơi vắng người hãy thanh toán món nợ này.Hắn nói xong, ngồi xuống bình thản ăn uống như thường.Đinh Hạo cũng cố nén sự sôi sục của ngọn lửa giận đang bừng bừng cháy trong lòng ngồi yên tại đấy, hắn nhủ thầm. Bạch Nho là kình địch duy nhất của mình, đương kim võ lâm chẳng được bao nhiêu người có võ công cao cường như hắn, không biết lai lịch hắn ra thế nào, điều lạ lùng là trước kia chưa từng nghe nói danh hiệu Bạch Nho bao giờ, chẳng lẽ hắn cũng thuộc hạng mới xuất giang hồ như mình chăng?