---~~~mucluc~~~---
bao!Sự khoái lạc này càng hưởng thụ càng thấy thú vị nhất là khi tôi đã quyết đinhj
hy sinh hết thảy để giúp cho người yêu toại nguyện và mưu cầu hạnh phúc cho
người yêu đến giừo thì tôi cảm thấy tâm hồn tôi thư thái biết bao, nhân cách của tôi
đã tiến tới mức độ cao siêu biết bao!Thực cả lời nói lẫn bút mực cũng không thể
nào hình dung nổi sung sướng của tôi lúc này.
-Nhưng Thanh Tâm am chủ chắc thế nào cũng là người trong võ lâm?Có lẽ
người không chấp nhận chuyện nhỏ mọn này đâu?
Thúy Thúy lại thở dài một tiếng và cau mày tiếp:
-Chấp nhất hay không là tự am chủ, còn ăn năn không là ở như tôi. Tôi chỉ mông
trên thế gian này hết vạn kiếp, đừng để trong lòng còn sự áy náy.Thế nào tôi cũng
nghĩ cách giải thích với vị am chủ này mới được.
Độc Cô Sách thấy cửa am tuy bị phá vỡ nhưng bài thơ khắc ở trên cửa vẫn
nguyên vẹn. Chàng sực nghĩ ra một kế, liền hỏi Thúy Thúy rằng:
-Thúy tỷ muốn giải thích cho Thanh Tâm am chủ hay, sao không hoạ một bài
thơ lên cánh cửa bị phá vỡ này có hơn không?
Thúy Thúy nghe lời liền đọc lại bài thơ khắc ở trên cửa:
"Một mặt cà sa rũ sạch,
Từ đây dứt bỏ mọi ân tình
Khách tới xin đừng nên gõ cửa,
E làm náo động bản cầu kinh".
Nàng đọc đi đọc lại hai lượt rồi gật đầu đỡ lời.
Thúy Thúy tủm tỉm cười, giơ tay đỡ Độc Cô Sách dậy. Hai người lại tiếp tục ôm
ấp nhau nhưng lần này họ yêu nhau một cách cao thượng chứ không có một tý gì là
nhục dục nhơ bẩn ở trong.
Hai người chỉ sợ không đuổi kịp Dương Thúc Độ với Sở Lục Châu, nên trời mới
tảng sáng đã rời khỏi Thanh Tâm am đi Ly Hồn cốc ngay.
Vừa ra tới cửa am. Thúy Thúy bỗng lộ vẻ hổ thẹn, lắc đầu và ngừng bước, Độc
Cô Sách ngạc nhiên hỏi:
-Có phải Thúy tỷ đã để quên gì ở trong am chăng?
Thúy Thúy lắc đầu, giơ tay lên chỉ hai cái cánh cửa bị mình phá tan mà thở dài
đáp:
-Sách đệ, nhờ có Thanh Tâm am này, Thúy Thúy mới biết hối cải Thúy Thúy đã
trót phá tan hai cánh cửa này cảm thấy rất hổ thẹn với Thanh Tâm am.
Độc Cô Sách cả cười đỡ lời:
-Cửa am đã bị phá như thế thì làm sao mà bổ cứu được?
Độc Cô Sách nghe Thúy Thúy nói như vậy, biết nàng ta đã ngộ đạo tự trọng sắc
dục, nên chàng cũng phải rùng mình lửa dục ở đơn điền cũng tắt ngóm tức thì.
Thúy Thúy là người từng trải nên nhìn vẻ mặt của Độc Cô Sách nàng biết ngay,
lửa dục với linh trí ở trong nội tâm của chàng đang giao chiến ra sao. Nàng liền gật
đầu, mỉm cười nói tiếp:
-Thế mới phải chứ, Sách đệ muốn cho tôi được an ủi phần nào chỉ ôm nhau như
thế cũng đủ lắm rồi hà tất phải vật lộn cấu xé nhau làm chi. Chẳng lẽ Sách đệ còn
không biết tâm hồn của Thúy tỷ lúc này đã trong sạch rồi, bây giờ Thúy Thúy
không phải là gái sống trong trường nhục mãi nữa và đang muốn trở nên con ngươì
ở Long Hoa hội hay sao?
Độc Cô Sách bỗng nhảy ngay xuống đất quỳ xuống vái lạy. Thúy Thúy cau mày
lại hỏi:
-Sách đệ làm gì thế?Chả lẽ hiền đệ coi tôi như một tượng đất Nữ Bồ Tát chăng?
Độc Cô Sách thở dài một tiếng đáp:
-Thúy tỷ không phải là một pho tượng Bồ Tát mà là một nữ Bồ Tát sống lấy thịt
để độ thế, thấy Phật sống mà không vái lạy thì tội lỗi biết bao?
-Kiến nghị này của Sách đệ rất hay để tôi hoạ lại một bài thơ như vầy cũng tạm
gọi là nói lại một đôi lời với ThanhTâm am chủ.
Độc Cô Sách mỉm cười hỏi:
-Xin Thúy tỷ làm thơ ngay đi. Để tiểu đệ xem Thúy tỷ hoạ như thế nào?
Thúy Thúy hớn hở cười, ngầm vận thần công vào ngón tay khắc luôn bốn câu
thơ vào cạnh bài thơ của Thanh Tâm am chủ liền.
Độc Cô Sách đứng cạnh chờ nàng viết xong bốn câu thơ đó, liền lớn tiếng ngâm
rằng:
"Thanh Tâm am nội hốt tâm thanh
Năng tuyệt tình thời thị chí tình
Kích phá am môn tuyên diệu chỉ
Hảo giáo tục chế thính kính thanh.
Phỏng dịch:
Thanh Tâm am đó bỗng lòng thanh
Có dứt tình thương mới chí tình
Phá vỡ cửa am yêu ý đạo
Để cho kẻ tục được nghe kinh".
Độc Cô Sách ngâm xong khen ngợi vô cùng, gật đầu thở dài nói tiếp:
-Thúy tỷ thật là thông minh tuyệt thế, khiến tiểu đệ kính phục vô cùng. Câu
"kích phá am môn tuyên diệu chỉ, Hảo giáo tục thế thính kính thanh" lại còn sâu
sắc hơn hai câu nguyên thơ của Thanh Tâm am chủ là "du khách đáo ôn thiên mạc
khấu,Hưu kinh muôn nội phủng kinh thanh" nhiều, và thiền lý cũng cao hơn một
mức.
Thúy Thúy thấy Độc Cô Sách khen mình như vậy liền tủm tỉm cười. Lúc này
mặt trời mới mọc, ánh nắng dịu dàng vừa chiếu đúng vào bộ mặt sáng sủa và
nghiêm trang của nàng trông thật giống hệt một vị Bồ Tát độ thế.
Hai người rời khỏi Thanh Tâm am tất nhiên là đi Ly Hồn cốc ở núi Dã Nhân
ngay. Nhưng hai người vừa vào tới khu vực của núi Dã Nhân đã phát giác Ôn Băng
bị lọt vào tay Thúc Độ và đang bị Thúc Độ làm nhục.
Tại sao Ôn Băng lại rời khỏi Ly Hồn cốc?Tại sao nàng lại bị lọt vào tay Dương
Thúc Độ?Ly Hồn cốc đã bị Âm Dương Song Ma phá khuấy như thế nào?
Muốn giải đáp ba vấn đề đó, chúng tay hãy tạm gác chuyện của Độc Cô Sách
với Điền Thúy Thúy sang một bên. Và hãy nói từ lúc Sở Lục Châu rời khỏi núi La
Phù trước.
Khi tới núi La Phù, Lục Châu gặp ngay Thúy Thúy với Độc Cô Sách, nghe thấy
Thúy Thúy nói Dương Thúc Độ đã đi Ly Hồn cốc ở núi Dã Nhân rồi. Y thị nóng
lòng đi cứu viện cho chồng, nên vội vàng rời khỏi núi La Phù. Ythị chỉ muốn hai
vai mọc cánh bay tới núi Dã Nhân ngay, để giết chết Giang Tử kỳ với Đinh
NgọcSương mới nguôi được cơn thù hận kia.
Ngờ đâu y thị vừa đi tới đỉnh Vân Nam đã gặp ngay ĐinhNgọc Sương với Uất
Trì Cảnh.
Sở Lục Châu đang đi ở trên đỉnh núi, Đinh NgọcSương với Uất Trì Cảnh lại đi ở
con đường cách dưới chỗ Lục Châu chừng ba trượng. Cả ba người cùng đi về một
hướng là núi Dã Nhân.
Lục Châu thấy tung tích kẻ địch trước mắt trong lòng mừng rỡ vô cùng muốn phi
t hân nhảy xuống tấn công kẻ thù ngay. Nhưng y thị nghĩ lại nhận thấy tình hình
hơi khác với lời nói của Thúy Thúy. Vì theo Thúy Thúy nói đáng lẽ ĐinhNgọc
Sương đi cùng với Giang Tử Kỳ mới phải sao bây giờ y thị lại đi với Uất Trì Cảnh
như thế?
Chỉ vì sự hoài nghi ấy mà Lục Châu không dám ra tay tấn công vội. Vả lại đằng
nào y thị đi ở trên cao vẫn chiếm lợi thế hơn, lúc nào ra tay chả được nên y thị mới
quyết định hãy theo dò xét trước rồi tính sau.
Lúc ấy Ngọc Sương với Uất Trì Cảnh đang đi bỗng mỏi mệt và thấy chỗ đó
phong cảnh khá đẹp nên hai người liền ngồi xuống tạm nghỉ một lát.
Lục Châu liền len lén đi tới sau một tảng đá khá lớn núp ở đó để lắng tai nghe
lỏm.
Phần vì công lực của Lục Châu thâm hậu hơn Ngọc Sương với Uất Trì Cảnh hai
người, phần thứ hai vì chỗ đó có gió mạnh, cành lại bị thổi kêu ào ào nên hai ma
đầu của nhóm Hoàn Vũ Cửu Sát mới không hay chỗ đàng sau cách hai người hơn
trượng lại đang có người ẩn núp nghe lỏm.
Thoạt tiên Đinh Ngọc Sương thở dài một tiếng, rồi gượng cười nói với Uất Trì
Cảnh rằng:
-Uất Trì tam ca, chuyến đi xa này của chúng ta quả thật quá bất lợi, không
những đã kết thù với Điền Thúy Thúy không tìm thấy Bạch Phát Quỷ Mẫu thì
chớ.Trái lại ở trên núi Mã Tích trong Thái Hồ, Giang Tử Kỳ lục đệ lại còn bị toi
mạng nữa.
Có lẽ số mạng của Ngọc Sương chưa tận nên y thị đột nhiên thốt ra mấy lời than
thở ấy, tuy do sự vô tâm mà nói ra, nhưng y thị đã làm cho Lục Châu chứng minh
được lời nói của Thúy Thúy là giả dối.
Lục Châu nghe nói cả kinh, nghĩ bụng:
"Giang Tử Kỳ đã chết ở Thái Hồ, thì làm sao đến được núi La Phù ám hại chồng
ta?"
Phàm cái thế ma đầu, tên nào cũng thông minh hơn người, Lục Châu chỉ hơi suy
nghĩ một chút, đã vỡ nhẽ ngay lời nói của Thúy Thúy toàn là bịa đặt giả dối hết.
Y thị đã vỡ nhẽ nên không muốn ở lại nghe những lời lẽ không liên can gì đến
mình mà vội quay ngay trở về núi La Phù.
Sở dĩ Lục Châu nóng lòng trở về La Phù như thế không phải là tức hận Thúy
Thúy lừa dối mình mà quay về kiếm nàng ta để trả thù đâu, y thị quay trở về La
Phù là vì lo âu chồng của y thị bị nguy hiểm đấy thôi.
Vì Lục Châu suy tính, phát giác lời nói của Thúy Thúy có liên can đến Hoàn Vũ
Cửu Sát tuy là lời bịa đặt giả dối, nhưng còn nàng ta nói đã gặp chồng mình với
Độc Cô Sách rồi htì là sự thật. Bằng không nàng ta biết sao được cuộc hẹn ước hồi
mười sáu tháng tám ở trên Lãnh Vân Phong như thế?
Lục Châu còn biết chồng mình là người hiếu sắc, y thị lại thấy Thúy Thúy đẹp
như vậy thì không nghi ngờ và ghen tuông sao được, nên y thị sợ chồng mình bị
nàng ta cướp mất nên mới phải trở về núi La Phù.
Còn Ngọc Sương với Uất Tri Cảnh ngồi ở đó nghĩ ngợi, thấy NgọcSương than
thở như vậy Uất Trì Cảnh liền đỡ lời:
-Đinh ngũ muội, tuy chúng ta thất bại vì việc Bạch Phát Quỷ Mẫu với Điền
Thúy Thuý nhưng chúng ta lại thành công được việc khác. Đó là khi qua Miêu
Cương ở Quý Châu chúng ta lại may mắn gặp gỡ được Xích Phát chân nhân với
Bích Hoa công chúa hai người đều có công lực rất cao và được hai người ấy vui
lòng nhận lời nhập bọn với chúng ta. Kể như thế, chuyến đi này của chúng ta vẫn
không phải là thất bại hoàn toàn.
NgọcSương cau mày lại đỡ lời:
-Vẫn biết Xích Phát chân nhân với Bích Hoa công chúa mỗi người có một tuyệt
kỷ độc đáo riêng, về mặt công lực họ cũng không kém gì BạchPhátQuỷ Mẫu và
Điền Thúy Thúy thực nhưng Giang Lục đệ thì toi mạng!Chúng ta thêm hai bớt
một, về phương diện tăng cường thực lực để cho đủ số của chúng ta vẫn còn kém
xa.
Vì biết Ngọc Sương có tư tình riêng với Tử Kỳ, Uất Trì Cảnh liền an ủi y thị
rằng:
-Người đã chết không sống lại được, Ngũ muội đừng có vì việc của lục đệ mà
quá đau lòng như thế! Chúng ta còn phải vội về Ly Hồn cốc xử trí NgọcThi Ôn
Băng, đã hoá danh làm Lư San để Chúc nhị ca các người khỏi sơ ý bị nó ám hại
ngầm.
Ngọc Sương đứng dậy cùng Uất Trì Cảnh quay về núi Dã Nhân cười khẩy nói
tiếp:
-Chúng ta nên nhớ, Chúc nhị ca công lực cao siêu biết bao, cơ trí lợi hại vô cùng.
Hơn nữa, Ngọc Thi Ôn Băng chỉ có một mình ở sâu trong hành dinh của chúng ta.
-Ngũ muội định sẽ xử trí Ôn Băng bằng cách nào?
Ngọc Sương hậm hực cười gằn một hồi đáp:
-Tiểu muội muốn Ngọc Thi biến thành huyết thi, lột da nó ra viết tên nó lại, rồi
treo ở trên vách đá chỗ cốc khẩu của Ly Hồn cốc!
Hai hung ma tuyệt thế vừa bàn cách dùng thủ đoạn ác độc để xử trí Ôn Băng
vừa quay trở về núi DãNhân, nhưng chúng có ngờ đâu Tam Liệt Dương Ma Dương
Thúc Độ đang theo dõi chúng.
Thì ra từ khi Thúc Độ nghe lời dối trá của Thúy Thúy rồi trong lòng chỉ lo âu
cho vợ mình đơn thương độc mã đi sâu vào trong hang hùm, nên y vội giở hết tốc
độ khinh công ra đuổi theo vợ.
Khi đến tỉnh Vân Nam, vẫn không thấy tung tích Lục Châu đâu y lại càng nóng
lòng sốt ruột thêm. Nhưng y có ngờ đâu Âm Ma đã quay trở về La Phù, chỉ sai một
ly là hai người đã gặp nhau ở giữa đường mà lại hoá ra không gặp.
Khi đuổi theo vào tới khu núi Dã Nhân thì Thúc Độ mới phát hiện ra tung tích
của Uất Trì Cảnh với Đinh NgọcSương.
Vì y thấy người đi cùng với Ngọc Sương là Uất Trì Cảnh chứ không phải là
Giang Tử Kỳ khác hẳn với lời nói của Thúy Thuý nên y cũng sinh nghi mà ngấm
ngầm theo sau để nghe trộm. Y cũng nhận thấy lời nói của Thúy Thúy sai với sự
thật.
Nhưng nhận thấy mình đã tới khu núi Dã Nhân rồi, thì tiện thể tiến thẳng vào
trong Ly Hồn cốc để xem lần thứ hai Hoàn Vũ Cửu Sát tái xuất, thế lực mạnh nưhư
thế nào mà chúng dám chuẩn bị tổ chức ThiênNam đại hội, tranh cướp bá nghiệp
với các đại môn phái trong võ lâm?Và còn thách thức Đại Bi Tôn Giả với Tam Kỳ
Vũ Sĩ tới dự hội để trả mối thù năm xưa.
Uất Trì Cảnh với Ngọc Sương về tới Ly Hồn cốc, thì vừa gặp Chúc Thiếu
Khoan, Diệu Nhượng, Tô Báo Văn với Ôn Băng hoá danh làm Lư San đang nhậu
nhẹt với nhau.
Quả đúng như Ngọc Sương đã ước đoán, tuy Ôn Băng trà trộn vào trong trọng
địa của ổ ma, nhưng không dám làm gì hết. Nàng đã nhiều lần định thừa cơ hành
thích Chúc Thiếu Khoan, tên ma đầu có nhiều mưu kế và võ công cao nhất trong
nhóm Hoàn Vũ CửuSát nhưng vì Thiếu Khoan giảo hoạt như hồ ly, đề phòng lại rất
nghiêm ngặt, nên nàng không sao có dịp hạ thủ được.
Cho đến lúc này Ôn Băng thấy hai chân tê liệt của Thiếu Khoan đã bắt đầu cử
động và sắp đi lại được, nàng càng rầu rĩ thêm.
Nàng không có cách gì hạ thủ, thì tất nhiên phải muốn thoát thân, nhưng nàng
không có cớ gì để ra khỏi nơi đó được nên đành cứ suốt ngày ở trong Ly Hồn cốc
chuyện trò nhậu nhẹt với bọn âm đầu đồng thời lại luôn luôn phải đề phòng Tô
Báo Văn, một tên đại dâm tà, vẫn thường có cử chỉ định uy hiếp nàng.
Dưới tình thế ấy nàng không lo sao được, nàng càng lo âu bao nhiêu, người càng
gầy đi bấy nhiêu, rầu rĩ bao nhiêu thì bộ da đã uống "Trì tinh linh dịch"lại càng
trắng nhợt bấy nhiêu.
Uất Trì Cảnh với Đinh Ngọc Sương vừa về tới Ly Hồn cốc, Ôn Băng đã đứng
dậy nghênh đón mỉm cười hỏi:
-Sao ngũ tỷ lại về nhanh như thế, đã tìm thấy Bạch Phát Qủy Mẫu và dụ được y
thị nhập bộn chưa?
Ngọc Sương thấy sắc mặt của Ôn Băng nhợt nhạt như không có sắc máu, da dẻ
khác hẳn người thường trong lòng càng tức giận thêm, nhưng vẫn phải mỉm cười
đáp:
-San muội, Bạch Phát Quỷ mẫu Tiêu Anh đã nhận lời gia minh....
Ôn Băng nghe thấy Ngọc Sương nói BạchPhát Quỷ Mẫu đã nhận lời nhập bọn,
thấy mình đã sắp có hy vọng trả được thù mừng rỡ khôn tả, vừa cười vừa nói tiếp:
-Đinh ngũ tỷ...
Ngờ đâu nàng vừa nói được ba chữ đó thì NgọcSương đã ngắt lời và vẫy tay gọi
nàng lại gần rồi nói:
-San muội lại đây, tôi còn có sự bí mật này nói cho San muội hay, chắc San
muội thế nào cũng mừng rỡ lắm!
Tội nghiệp cho ÔnBăng có ngờ đâu phi tai quỷ hoạ tới nơi, liền thủng thẳng đi
tới trước mặt Ngọc Sương mỉm cười hỏi:
-Ngũ tỷ định cho tiểu muội nghe chuyện bí mật quan trọng gì thế?
Ngọc Sương làm ra vẻ chị em cách biệt lâu ngày mới gặp lại nhau, hết sức thân
thiện một mặt nắm lấy hai tay của Ôn Băng một mặt mỉm cười hỏi:
-Băng muội là người thông minh tuyệt đỉnh,
  • Hồi 23
  • Hồi 24
  • Hồi 25
  • Hồi 26
  • Hồi 27
  • Hồi 28
  • Hồi 29
  • Hồi 30
  • Hồi 31
  • Hồi 32
  • Hồi 33
  • Hồi 34
  • Hồi 35
  • Hồi 36
  • Hồi 37
  • Hồi 38
  • Hồi 39
  • Hồi 40
  • Hồi 41
  • Hồi 42
  • Hồi 43
  • Hồi 44
  • Hồi 45
  • Hồi 46
  • tuyệt luân nên y liền nghe lời giải luôn yếu huyệt tê cho Ôn Băng tức thì.
    Ôn Băng từ từ lai tỉnh, thấy Ngọc Sương đang giận dữ nhìn mình, mới biết cơ
    mưu của mình đã bại lộ và đã bị bọn ma đầu hung ác biết rõ bộ mặt thực của mình
    rồi.
    Ở trong Ly Hồn cốc nàng đã được trông thấy Chúc Thiếu Khoan đối xử với kẻ
    địch thảm khốc, nàng lại nghĩ tới TôBáo Văn say mê sắc đẹp của mình như thế
    nào, như vậy sau này cảnh ngộ của mình sẽ không tưởng tượng được.
    Ôn Băng nghĩ tới đó không còn can đảm tiếp tục sống nữa, nàng liền nghiến
    rằng mím môi muốn nghênh tụ chân khí để bế huyệt tự tử.
    Ngờ đâu nàng vừa vận công lên thì mới hay võ công của mình đã hoàn toàn mất
    hết khôgn khác gì là người thường vậy.
    Đinh Ngọc Sương cười khẩy, lầm lỳ nói:
    -Ôn Băng, ngươi muốn tự tử phải không?Nhưng nếu ta không bằng lòng để cho
    ngươi chết thì vua Diêm Vương có muốn câu hồn của ngươi cũng không dám sai
    quỷ sứ đến.
    Ôn Băng trợn ngược đôi lông mày lên, đang định quát mắng thì NgọcSương lại
    cười khẩy nói tiếp:
    -Võ công của ngươi đã bị Chúc nhị ca của ta dùng "Thiên Ma chế mạch thủ
    pháp"phá mất rồi, bây giờ ngươi nếm thêm một chút mùi nhục nhã, dù có xuống
    đến dưới âm ty vẫn còn hổ thẹn đến mặt đỏ bừng.
    Lời nói này của Ngọc Sương quả thực công hiệu. Ôn Băng nghe thấy cũng phải
    sờn lòng rợn tóc gáy, mà cau mày lại đáp:
    -Đinh Ngọc Sương, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi mau lên. Ôn Băng này sẽ nói thực
    cho ngươi hay. Nhưng hỏi xong, ngươi phải để cho ta giải thoát một cách nhanh
    nhẩu mới được.
    Ngọc Sương cười khẩy đáp:
    -Ngươi muốn chết nhanh nhảu thì dễ lắm nhưng phải nói thực cho ta biết tại sao
    ngươi lại hoá danh làm Lư San để trà trộn vào trong Ly Hồn cốc làm gì?
    Vì không biết đối phương biết bao nhiêu sự bí mật của mình, nên Ôn Băng
    không dám trả lời bừa, cứ theo đúng sự thật mà nói rằng:
    -Vì Bạch Phát Quỷ Mẫu là kẻ thù giết mẹ của ta, ta đã tìm kiếm mãi mà vẫn
    không thấy y thị đâu hết không sao hạ thủ được nên mới nghĩ để các ngưòi hẹn y
    thị đến Ly Hồn cốc, rồi ta sẽ thừa cơ trả lại mối thù ấy.
    Ngọc Sương với Uất Trì Cảnh ở giữa đường ngẫu nhiên may mắn gặp Lăng Tiêu
    bang chủ của Trúc Chi bang, nên đã nghe lỏm được Lăng Tiêu nói những chuyện
    của Ôn Băng. Bây giờ y thị thấy Ôn Băng trả lời cũng đúng như thế, liền gật đầu
    nói tiếp:
    -Thế ngươi có liên can gì với tặc đạo Linh Thông đã giết chết Giang Tử Kỳ của
    chúng ta?
    Ôn Băng biết chuyện Độc Cô Sách giả dạng Linh Thông đạo trưởng đã bị vạch
    trần ở trong Ly Hồn cốc này rồi, nên nàng cũng chả cần giấu giếm gì hết liền đáp:
    -Linh Thông đạo trưởng ấy không phải là đệ tử của TamThanh đâu, đó chính là
    Độc Cô Sách đệ tử duy nhất của Đại Bi Tôn Giả giả dạng đấy.
    Nghe tới đó Thiếu Khoan bỗng xen lời hỏi:
    -Thế ngươi có liên can gì với Độc Cô Sách ấy không?
    Lúc ấy đã không muốn sống, chỉ muốn được chết ngay cho rảnh, Ôn Băng lại
    thấy Tô Báo Văn đang hau háu nhìn mình một cách rất thèm thuồng, nên nàng
    muốn chọc tức tên đó để y nổi ghen, đột nhiên ra tay giết mình cho sớm được giải
    thoát. Vì vậy, nàng liền trợn ngược đôi lông mày lên lớn tiếng đáp:
    -Độc Cô Sách với tôi hai người ý hợp tâm đầu và đã thề thốt với nhau, sau này
    thế nào cũng kết làm vợ chồng.
    Quả nhiên Báo Văn thấy nói vậy lửa ghen bốc lên đùng đùng.
    Ôn Băng thấy thế đang mừng thầm, cho là kế của mình đã có công hiệu thì
    Ngọc Sương lại cười khẩy hỏi Thiếu Khoan:
    -Khoan nhị ca còn muốn hỏi gì nữa không?
    Thiếu Khoan lắc đầu đáp:
    -Y thị trả lời một cáh nhanh nhảu như vậy khỏi cần phải hỏi thêm nữa.
    Ngọc Sương cười khẩy nói tiếp:
    -Nếu nhị ca không hỏi nữa, thì tiểu muội sẽ thi hành lời hứa với y thị.
    Ôn Băng xen lời hỏi:
    -Đinh Ngọc Sương, ta đã phải trả lời thành thực với ngươi rồi, vậy ngươi phải để
    cho ta chét nhanh nhảu mới được?
    Nhất thời tức giận quá đỗi, quên cả võ công của mình đã mất mát, Ôn Băng hét
    lớn một tiếng, chạy sổ lại tấn công Ngọc Sương luôn.
    Thuận tay phản công luôn một chưởng đánh Ôn Băng té lăn ra đất, Ngọc Sương
    cười khanh khách trông rất dâm đãng, rồi vừa cười vừa nói với Báo Văn rằng:
    -Tô bát đệ hãy ẵm y thị sung sướng một phen, nhưng sáng sớm ngày kia phải
    trao trả nó cho tỷ tỷ để tỷ tỷ lột da nó trả thù cho Giang lục ca của hiền đệ.
    Tuy Báo Văn thấy Ngọc Sương cho phép mình được âu yếm với Ôn Băng hai
    ngày, nhưng y nhận thấy ít ỏi, không tiện lên tiếng yêu cầu thêm, đành phải ẵm Ôn
    Băng đi trước, rồi nhờ Diệu Nhượng nói hộ với Thiếu Khoan và Ngọc Sương cho
    mình được hưởng thêm vài ngày lạc thú nữa.
    Báo Văn vừa ẵm Ôn Băng lên, đang định đi vào thạch thất thì trên không đã có
    tiếng cười như điên như khùng nói vọng xuống:
    -Cách biệt ba mươi năm không biết Chúc Thiếu Khoan các người có còn nhận ra
    được bạn cũ này không?
    Tiếng cười đó vừa lớn vừa hùng mạnh, không khác gì trăm vạn cái trống cùng
    kêu một lúc ở trên không giáng xuống, hiển nhiên người đó muốn khoe khoang nội
    lực, nên mới dùng "Tiên Thiên cương khí" hoá thành tiếng cười dồn xuống làm
    trấn động Ly Hồn cốc.
    Mấy anh em của Hoàn Vũ Cửu Sát nghe tiếng cười đó đều giật mình kinh
    hoảng. Người trong nghề chỉ thoáng nghe qua một cái cũng đủ biết tài ba của nhau
    tới mức nào ngay, chúng nhận thấy công lực của người đó chỉ trừ có Chúc Thiếu
    Khoan là có thể so sánh được thôi còn các người khác không sao bì kịp được.
    Nhất là câu nói cách biệt đã ba mươi năm làm cho quần sát càng cau mày thêm,
    tên nào tên nấy đều ngửng đầu nhìn lên trên không. Chúng lại tưởng Đại Bi
    TônGiả, hay là Tam Kỳ Vũ Sĩ đã tới.
    Lúc ấy trên cao chừng hai mươi trượng bỗng có một điểm nhỏ xuất hiện nhanh
    nhẹn tuyệt luân đang phi thẳng xuống.
    Trên cao như thế mà có thể lăng không phi xuống được thì đủ thấy công lực của
    người đó thâm hậu đến như thế nào và can đảm biết bao. Nên cả Thiếu Khoan
    cũng phải kinh hãi thầm.
    Điểm sao đó khi rớt xuống tới chỗ cách mặt đất chừng mười trượng thì bỗng
    ngừng lại và ở trên không luôn.
    Lúc bấy giờ quần tà ở dưới đáy thung lũng mới trông thấy rõ người đó là một
    ông già mặc áo bào đỏ, tay cầm một cây mây dài chừng mười trượng.
    Cây mây dài chỉ xuống tới đó là hết nên ông già mặc áo bào đỏ mới ngừng ngay
    ở trên không. TIếp theo đó, ông già nọ bỗng buông tay nhảy từ chỗ trên cao hơn
    mười trượng ấy nhẹ nhàng nhảy xuống.
    Thiếu Khoan là người có công lực thâm hậu nhất trong quần sát, mắt của y sắc
    bén hơn nhận ngay ra ông già áo đỏ là ai rồi, y thất kinh kêu "ủa" một tiếng và
    ngẩn người ra.
    Chờ ông già áo đỏ xuống tới mặt đất cả bọn mới trông thấy rõ và lúc ấy chúng
    mới cả kinh,Uất Trì Cảnh với vẻ mặt rất kinh ngạc lên tiếng trước.
    -Tưởng là ai, không ngờ lại là Tam Liệt Dương Ma Dương Thúc Độ huynh.
    Thúc Độ cười ha hả đáp:
    -Uất Trì tiên ông anh em Hoàn Vũ Cửu Sát các người tái xuất giang hồ, định tổ
    chức Thiên Nam đại hội muốn xưng hùng xưng bá trong giới võ lâm và cũng đang
    là lúc rất gay go nhất của các người, thì các người còn nhớ sao được lão quái vật
    hầu như bị người đời lãng quên này rồi?
    Nói về oai vọng và công lực của Âm Dương SongMa năm xưa, vẫn cao hơn
    Hoàn VũCửu Sát, hống hồ tung tích của Song Ma xưa nay vẫn có tiếng là hai vợ
    chồng không bao giờ rời nhau nửa bước.Nhất là cái áo Thất Nhu huyết ảnh y của
    Sở Lục Châu lại là thứ hung khí lợi hại, khiến ai ai cũng phải kinh hoàng. Vì vậy
    mà Thiếu Khoan không dám kiêu ngạo, thủng thẳng lên tiếng chắp tay chào và
    vười cười vừa đáp:
    -Dương huynh đã ẩn dật ba mươi năm trời mà phong thái vẫn như cũ, đủ thấy
    công lực của huynh đã luyện được tới mức xuất thần nhập hoá rồi, khiến anh em
    Thiếu Khoan rất lấy làm kính phục. Còn tôn phu nhân Sở đại tỷ đâu?
    Thúc Độ cũng biết trong Âm Dương SongMa, vì Lục Châu có cái áo Huyết ảnh
    y, Huyết ảnh thần trâm ở trên áo oai lực quá mạnh nên tên tuổi của vợ mình vẫn
    được người đời coi trọng hơn mình. Y thấy Thiếu Khoan hỏi như thế, liền nghĩ
    bụng:
    "Bây giờ ta đã vào trong hang hùm, hà tất phải nói thật cho chúng hay làm gì"
    Nghĩ đoạn, y liền chỉ tay lên phía trên một cái, rồi chắp tay đáp lễ và mỉm cười
    trả lời:
    -Nội nhân hiện đang ở trên cốc, chỉ có một mình Thúc Độ xuống đây hỏi thăm
    chư huynh thôi.
    Thoạt tiên thấy Thúc Độ tới một cách đột ngột. ThiếuKhoan có vẻ hơi kinh
    hoảng, sau thấy đối phương không có vẻ gì là ác ý hết, lời lẽ lại rất nhu hoà, nên y
    mỉm cười hỏi tiếp:
    -Tôn phu nhân đã ở trên sơn cốc, chắc Dương huynh không thể ở lại lâu được,
    Thiếu Khoan cũng khỏi cần phải bảo người làm tiệc để khoản đãi huynh nữa.
    Chẳng hay huynh đột nhiên giáng lâm như vậy có việc gì thế?
    Thúc Độ vừa cười vừa trả lời:
    -Lão phu nghe nói chư huynh định tổ chức Thiên Nam đại hội, tái chấn chỉnh lại
    hùng phong năm xưa, để thách thức với Đại Bi Tôn Giả và Nam Môn lão đạo,
    mong trả được mối thù cũ. Cho nên lão phu mới đặc biệt tới đây, để xem thế lực
    của các bạn cũ võ lâm đã mạnh như thế nào.
    Thiếu Khoan lắc đầu cười nhẹ đỡ lời:
    -Dương huynh, cổ nhân vẫn thường nói:"Trước mặt chân nhân đừng có nói dối,
    nếu huynh chỉ vì việc đó mà tới, thì việc gì tôn phu nhân Sở đại tỷ lại không cùng
    huynh xuống đây tương kiến với anh em mỗ một thể. Hà tất phải ở trên sơn cốc để
    làm tiếp ứng như thế làm chi?
    Thúc Độ cười ha hả nói tiếp:
    -Cách biệt lâu năm, không ngờ đầu óc của Chúc Thiếu Khoan lại cao minh đến
    như thế, không bỏ sót một ly một tý gì hết, đủ thấy Chúc Thiên Tôn đã lợi hại như
    thế nào.
    Đoán chắc đối phương thể nào cũng có ý định khác, Thiếu Khoan lại mỉm cười
    hỏi tiếp:
    -Tiểu đệ không dám nhận lời khen ngợi của huynh như thế. Tuy biết Dương
    huynh thể nào cũng có việc gì nên mới giáng lâmLy Hồn cốc này, mà tiểu đệ rất
    ngu xuẩn vẫn không làm sao đoán ra được?
    Vừa rồi ở trên đỉnh sơn cốc, dùng công lực "Thiên nhi thông"Thúc Độ đã nghe
    rõ hết lời nói của anh em Thiếu Khoan ở dưới sơn cốc rồi, nên y liền giơ tay chỉ Ôn
    Băng đang nằm ở trong lòng BáoVăn mà đáp:
    -Chúc Thiên Tôn đã hỏi tới, Thúc Độ đành phải nói rõ sự thực cho Chúc huynh
    hay. Vợ chồng lão phu tới đây cũng chỉ vì con nhỏ này mà nên.
    Thiếu Khoan ngạc nhiên cau mày lại hỏi:
    -Chả lẽ Ôn Băng lại có họ hàng bà con gì với Dương huynh chăng?
    Thúc Độ lắc đầu:
    -Chúc Thiên Tôn đoán lầm rồi, y thị có mối thù rất lớn với lão phu thì đúng hơn.
    Thiếu Khoan càng không hiểu thêm, cau mày lại hỏi tiếp:
    -Chẳng hay Dươnghuynh có thể cho đệ biết rõ nguyên nhân không?
    Thúc Độ nghiến răng mím môi đáp:
    -Con nhỏ này là người yêu của Độc Cô Sách mà Độc Cô Sách lại là kẻ đã giết
    Dương Tiểu Đào con gái cưng của lão phu.
    Lúc ấy mới vỡ nhẽ, Thiếu Khoan liền kêu"ồ" một tiếng nói:
    -Dương huynh có thù với Ôn Băng như vậy, chẳng hay huynh có thể nán lại để
    hai ngày sau trở lại Ly Hồn cốc. Lúc ấy chúng tôi sẽ lột da y thị để trả thù tuyết
    hận cho huynh với đại tẩu có hơn không?
    Đã có ý định khác, nên Thúc Độ nghe Báo Văn nói xong, liền mỉm cười đáp:
    -Ý kiến của huynh tuy hay thực, nhưng nội tử tính nóng như lửa, và nhận thấy
    chỉ có hai ta đích tay giết chết con nhỏ này, thì mới có thể giải mối thù ấy được
    phần nào thôi.
    Báo Văn có vẻ không vui nói tiếp:
    -Theo lời Dương huynh, chẳng lẽ chúng tôi thể nào cũng phải trao Ôn Băng cho
    huynh đem đi ngay mới được hay sao?
    Thúc Độ trợn ngược đôi lông mày lên lạnh lùng đáp:
    -Thúc Độ biết Tô huynh đã coi Ôn Băng như một miếng mồi rất ngon lành,
    không khi nào lại nỡ để cho lão phu đem đi đâu. Nhưng chúng ta đã quen biết nhau
    lâu năm rồi, nếu đây cứ thẳng thắn mà nói với nhau thì hơn. Vợ chồng Thúc Độ đã
    tái xuất giang hồ thì thể nào cũng dự Thiên Nam đại hội, các vị thử suy tính xem,
    muốn làm bạn với vợ chồng lão phu, hay muốn là kẻ thù địch.
    Mấy lời này của y vừa mềm dẻo lạ vừa cứng rắn, không khác gì đã cảnh cáo
    ngầm bọn Thiếu Khoan các người, nếu ngày hôm nay các người trao Ôn Băng cho
    y đem đi thì đến ngày Thiên Nam đại hội, Âm Dương Song Ma sẽ đứng về phe của
    Hoàn Vũ Cửu Sát. Bằng kông sẽ là kẻ địch của bọn chúng.
    Thúc Độ nói xong, Thiếu Khoan ngẫm nghĩ giây lát liền bảo Báo Văn rằng:
    -Tô bát đệ, hãy trao Ôn Băng cho Dương huynh đem đi.
    Báo Văn nghe nói rùng mình đến thót một cái, vội lui về sau nửa bước, lớn tiếng
    hỏi:
    -Chúc nhị ca...
    Xưa nay tuy không để cho Báo Văn nói tiếp, Thiếu Khoan mỉm cười an ủi rằng:
    -Sự lạc thú hai ngày có khác gì là một đám mây mưa bay thoảng qua không. Mối
    thù của con gái cưng bị giết của Dương huynh mới là đau đớn thực sự. Bát đệ cứ
    trao Ôn Băng cho Dương huynh, để vợ chồng Dương huynh trả thù tuyết hận đi.
    Thấy Thiếu Khoan nói đi nói lại như vậy, Báo Văn biết phen này mình không
    còn hy vọng được toại nguyện, nên y nghiến răng mím môi mà trả lời Thiếu Khoan
    rằng:
    -Chúc nhị ca, muốn tiểu đệ trao Ôn Băng cho Dương huynh cũng được, nhưng
    tiểu đệ có một điều kiện.
    Thiếu Khoan nghe nói rất ngạc nhiên trố mắt lên nhìn Báo Văn rồi cau mày lại,
    gượng cười hỏi:
    -Chẳng hay bát đệ muốn nói điều kiện gì với nhị ca thế?
    Báo Văn lạnh lùng đáp:
    -Điều này không thể nói là điều kiện gì cả, đệ chỉ muốn nhị ca giải trừ Thiên
    Ma chế mệnh thủ pháp cho Ôn Băng đấy thôi.
    Thiếu Khoan biết Báo Văn đòi hỏi như vậy là muốn khi Thúc Độ diệt trừ Ôn
    Băng để trả thù, cũng phải tốn khá nhiều hơi sức, chứ không được toại nguyện một
    cách dễ dàng và quá hên như thế đâu.
    Thiếu Khoan đưa mắt ra hiệu cho Báo Văn trước, rồi mỉm cười hỏi:
    -Bát đệ, tuy hôm nay hiền đệ hơi xui xẻo, con vịt đã luộc chín rồi mà lại để cho
    bay mất nhưng hiền đệ cũng không nên nhỏ nhen như thế. Cổ nhân đã nói:"Tiễn
    phạt thì phải tiễn tới Tây Thiên"chúng ta đã tặng quà cho người ta thì phải tặng
    cho chỉnh.Nhỡ ngu huynh giải huyệt cho Ôn Băng rồi để y thị đào tẩu mất, như vậy
    có phải khiến Dương huynh.
    Không đợi cho Thiếu Khoan nói xong. Thúc Độ đã cười ha hả và xen lời nói:
    -Chúc Thiên Tôn khỏi càn phải kẻ ca người xướng để khích bác Dương Thúc Độ
    này như thế nữa.
    Thiếu Khoan lắc đầu vừa cười vừa hỏi lại:
    -Dương huynh quá đa tâm đấy thôi, đệ chả vui lòng trao Ôn Băng cho huynh trả
    thù tuyết hận rồi là gì?
    Thúc Độ cười khẩy nói:
    -Thúc Độ này là người không thích cái trò ăn sẵn như thế đâu. Nếu các người
    làm cho Ôn Băng nửa sống nửa chết, rồi mới đưa cho lão phu này trả thù tuyết hận,
    thì không bao giờ lão phu nhận đâu.
    Báo Văn xen lời hỏi:
    -Thế phải đưa như thế nào Dương huynh mới chịu nhận?
    Thúc Độ trợn ngược đôi ngươi lên đáp:
    -Lão phu hãy quay trở ra ngoài Ly Hồn cốc đợi chờ, các ngươi giải huyệt cho Ôn
    Băng để cho y thị được khôi phục lại công lực đã, rồi bảo y thị tự ra ngoài sơn cốc
    gặp lão phu.
    Báo Văn gật đầu vừa cười vừa nói tiếp:
    -Dương huynh nói như vậy mới tỏ ra hùng phong xưa kia của Âm Dương Song
    ma vẫn còn. Vậy mời huynh hãy ra ngoài sơn cóc trước, chỉ nửa tiếng đồng hồ sau
    là cùng. Báo Văn cam đoan sẽ bảo Ôn Băng một mình lên trên sơn cốc ngay.
    Thúc Độ gật đầu cười, phất tay áo đỏ một cái, đã nhảy lên cao sáu bảy trượng,
    rồi y lại uốn người hai cái, người y lên tới chỗ cây mây, y liền đưa tay chộp lấy
    cành mây, leo ngay lên trên cốc khẩu tức thì.
    Thúc Độ đi khỏi, Thiếu Khoan liền báo Báo Văn để Ôn Băng xuống, rồi y vận
    Thiên Ma huyết khuyết thần công lên giải huyệt cho Ôn Băng luôn.
    Ôn Băng từ từ lai tỉnh, Ngọc Sương bèn kể lại câu chuyện vừa rồi cho nàng nghe
    và hỏi nàng có dám mạo hiểm lên trên sơn cốc gặp Âm Dương Song Ma không?
    --------------------oOo--------------------


    Nguồn: TangKinhCoc
    Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
    vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003


    ---~~~mucluc~~~---