Chương III

Thiếp tâm ngẫu trung ti… (1)
 
Người có duyên, tất sẽ gặp được nhau, nhưng duyên gì thì không ai có thể biết được. Số phận đã định, người trần mắt thịt cũng chẳng có cách nào thay đổi được. Bạch đại ca với tôi vốn dĩ cho rằng, không uống Mạnh Bà Thang thì có thể thay đổi số phận định sẵn. Nhưng giờ nghĩ lại, tôi thấy, hình như ngay cả cái việc không uống Mạnh Bà Thang của tôi cũng là một hành động đã được dự trước. Tất cả như Bồ Tát đã nói: mọi việc tùy duyên.
Ngay khi tôi vừa rời khỏi vực sâu đó, tôi đã nhìn thấy Bạch đại ca. Nhưng sao ánh mắt của Bạch Đại ca bỗng thất thần như thế. Nhìn theo ánh mắt đó, tôi thấy thiếu gia của mình đột nhiên ngất lịm. Chủ nhân của tôi và đám gia nhân cuống quýt chạy xung quanh, khóc lóc ầm ĩ, trong số đó có cả cha mẹ tôi. Hai người cùng lăn lộn khóc lóc. Bất giác một cảm giác đau nhói dội lên trong tim tôi. Tôi mơ hồ nhận ra sự thật. Tôi, cả tôi và Bạch đại ca, chúng tôi đã sai rồi. Trong giây lát đó, tôi đã ước, tôi không biết gì về quá khứ, về những chuyện đã xảy ra, về ân tình của người đó. Thật nực cười, tiểu ngạ quỷ của tôi lại là vị thiếu gia mà tôi một mực từ chối. Đúng là số phận, cố ý làm trái cũng chẳng được gì. Bạch đại ca có lẽ cũng đã biết trước về đoạn duyên phận này giữa tôi và tiểu ngạ quỷ, tiếc là, khéo quá hóa vụng, chữa lành thành hư, mà cũng không hẳn, chỉ là, không thể thay đổi được gì.
Bây giờ, Bạch đại ca lại đưa tôi về Uổng Tử Thành. Duyên phận của tôi với tiểu ngạ quỷ đã hết. Bồ Tát đã nói: tiểu ngạ quỷ đã cho tôi một kiếp luân hồi, tôi phải cả đời hầu hạ cho người ấy, tiểu ngạ quỷ cho tôi một kiếp luân hồi, là vì tôi phải chết oan vì người ấy. Duyên kiếp giữa chúng tôi thế là đã tận, từ nay tôi lại trở thành một oan quỷ trong Uổng Tử Thành.(2)
Những ngày lạnh lẽo của tôi lại bắt đầu. Bây giờ, thay vì đứng ở dưới trông lên, chỗ của tôi là ở trong Uổng Tử thành, vọng ngóng ra ngoài. Tôi tự hỏi mình, tôi có gì tiếc nuối không, hình như không. Người ta nói vạn vật tùy duyên, điều đó giờ tôi đã hiểu. Cố chấp cũng chẳng được gì, cứ tưởng rằng tìm ra một cách đi khác thì có thể thay đổi được số phận, mà đâu hay rằng mỗi hành động của mình đều đã được dự trước. Tái sinh rồi cũng chỉ đến thế mà thôi, yêu thương chỉ sinh lầm lạc, sinh hoài nghi đau khổ, không chỉ cho mình mà còn cho cả người khác. Nếu như ngày ấy tôi không lạc đường, tôi không được tiểu ngạ quỷ ấy giúp đỡ, thì làm gì khiến cho người ấy phải rơi vào một nghìn năm lầm lạc. Nếu như tôi không tái sinh cùng có với người ấy một đoạn duyên phận, thì làm gì một lần nữa, tôi lại đẩy người ấy vào tuyệt vọng đau khổ. Và nếu tôi không tái sinh, chắc cha mẹ tôi với chủ nhân của tôi đã không bị đau khổ vì mất mát chia ly, chắc người mà tôi tưởng là tiểu ngạ quỷ đó cũng không bị tôi cuốn theo vào kiếp số này. Có với nhau một đoạn duyên, là do luân hồi, nhưng giá như tôi không tái sinh, thì tôi sẽ không phải là nguyên nhân cho tất cả những ngang trái đau khổ đó.
Những ngày trong Uổng Tử thành vô vị mà cũng không hẳn là vô vị. Tôi lại đứng trên tường thành, nhưng không cố vọng ngóng về quê cũ nữa. Xét cho đến cùng, đoạn duyện phận đó của tôi chỉ là một thiên phóng bút của số phận, nhằm kết thúc mối quan hệ luân hồi nhân quả giữa tôi và tiểu ngạ quỷ đó. Là thật đấy, nhưng cũng chỉ là ảo đấy, dù là thật hay ảo thì nó cũng là một sự đã qua. Nên coi như đó là một giấc mộng, đau khổ tương tư chỉ là hư vô. Con tim đã không còn, thì làm gì phải vì ai mà rung động. Duyên kiếp cũng không còn, thì làm gì phải ngóng trông chờ đợi. Mặt trời đã không còn, thì tiếc nuối làm chi những ấm áp mơ hồ. Mùa xuân vĩnh viễn đã không đến, thì ước ao làm chi tới hoa cỏ hay hương thơm. Xét cho đến cũng, những cái đó dẫu có hay không, thì cũng không thể thay đổi được cái sự thật rằng, vĩnh viễn tôi không được tái sinh, vĩnh viễn tôi chỉ là một oan quỷ. Làm oan quỷ trong Uổng Tử Thành cũng tốt, những tiếc nuối đau thương của tôi sẽ không cần phải chồng chất thêm, càng đỡ có những người làm tôi phải thêm đau khổ, và đỡ có những người phải đau khổ vì tôi. Quan hệ ràng buộc với người khác, càng bớt đi chừng nào, trái đắng càng ít chừng đó.
Những oan quỷ chung quanh tôi cũng rất nhiều, ngày càng nhiều lên. Thế gian sao có nhiều điều đau khổ đến như thế. Tôi thấy có những oan quỷ giống như tôi ngày xưa, gạt lệ mà ngóng trông về quê cũ. Lại có những oan quỷ khác, ngày ngày đi lại dật dờ, tiếc nuối những kỷ niệm xa xưa, tình yêu, hạnh phúc, tiền tài, danh vọng. Hình như chẳng mấy ai giác ngộ được như tôi. Hoặc giả họ không biết rằng, tất cả những hành động, những ký ức đó của họ chỉ là một đoạn duyên phận mà số phận đã dày công soạn sẵn, họ cứ tưởng rằng nó thuộc về chính mình, tự mình gây ra, mà đâu hay rằng, họ chỉ là một con rối trong bàn tay vạn năng của số phận. Yêu thương, căm ghét, hạnh phúc, đau khổ, đó là những loại gia vị mà số phận tùy tiện nhỏ vào cuộc sống của mỗi người, trước khi đẩy họ đi tái sinh, và mãn nguyện khoác lên mình nó cái vỏ bọc rất  mỹ miều “ luân hồi – nhân quả”
Tôi giờ đã thấy tiểu ngạ quỷ của tôi, à không, tôi đã dùng sai từ, người ấy đâu phải của tôi, chỉ là “tiểu ngạ quỷ”, cùng lắm thì thêm vào “tiểu ngạ quỷ bên cầu Nại Hà”, thế thôi. Người ấy ngày ngày vẫn cần mẫn đi tuần bên cầu Nại hà, như một nét chấm phá trong bức tranh tổng thể khung cảnh Âm Giới. Nhưng tại sao hồi xưa ấy tôi chưa từng nhận ra nhỉ, khi mà người ấy là người đã giúp đỡ tôi khi tôi mới đến nơi này. Chắc tại hồi đó tôi còn chấp nê, còn mải ảo vọng về quá khứ, không được thông suốt như bây giờ.
Mỗi ngày, tôi đều thấy tiểu ngạ quỷ ấy đi tuần bên cầu Nại Hà. Điều ấy diễn ra một cách thường xuyên đến mức, dần dần, tôi coi đó là niềm vui của mình. Người ấy đi tuần ở phía dưới, còn ở phía trên này, tôi đứng nhìn theo. Đôi lúc, tôi thấy người ấy ngồi trầm tư suy nghĩ gì đó mông lung lắm, trán người ấy nhăn lại, nhìn trông khá buồn cười. Là trông buồn cười chứ không phải đáng sợ, không hiểu vì sao tôi tuyệt nhiên không thấy sợ khi nhìn thấy người ấy. Xét cho đến cùng, những con người tôi đã gặp, đẹp đẽ hay xấu xí cũng chỉ là do một tay tô vẽ của số phận, nhằm đạt được cái gọi là luân hồi nhân quả. Khi thác xuống đây, những hình hài đó nhanh chóng tan thành cát bụi, thành hư vô, vốn dĩ không tồn tại quá một kiếp người.Chỉ có tiểu ngạ quỷ ấy, hình dung ấy mới đích thực là của người đó. Có một hình dung vĩnh viễn không thay đổi, dẫu có như thế cũng là một điểm đáng ghen tỵ, đáng kính phục, có gì mà phải kinh sợ.
Rồi đến một ngày, cái cuộc sống bình dị của tôi đã thay đổi.
Ngày hôm ấy, một sự kiện kinh khủng đã xảy ra, làm không chỉ các oan hồn chúng tôi nhớn nhác, mà rung chuyển cả thế giới Âm Tào. Một phán quan vì yêu thương một cô gái con người mà trốn bỏ trốn lên trần gian. Đương nhiên, vị phán quan đã bị bắt lại, và cô gái kia cũng bị đày theo xuống Uổng Tử Thành. Mà cô ấy còn bị biệt giam vào hang địa ngục tăm tối, chứ không được thong dong đi lại trên tường thành như chúng tôi. Thật là nghiệt duyên, vị phán quan đó đã nhanh chóng bị sét đánh tan thành tro bụi vì đã dám lớn tiếng phỉ báng thần linh.
Tru Hồn đài sau đó trở lại tĩnh lặng vô cùng, mọi người bỏ đi hết, nhưng tôi thấy tiểu ngạ quỷ vẫn ở lại, dáng vẻ câm lặng đau khổ. Là một tiểu ngạ quỷ mà vẫn có tình đến như thế ư, một nghìn năm tu luyện, rồi ảo duyên vẫn chưa làm người ấy tỉnh ngộ ư. Tại sao chỉ trong chốc lát tôi đã nhận ra được thực và ảo, mà người ấy nghìn năm vẫn chấp nê. Cứ phải mua sầu chuốc não vào mình làm chi cho thêm vướng bận. Người ấy vì mê chấp trong ảo duyên mà dám phỉ báng cả thánh thần, người ấy là người viết nên số phận mà lại dám đi ngược lại số phận, là người chấp pháp mà đi ngược lại luật pháp, hậu quả người ấy gánh chịu là đương nhiên, có chi phải đau xót hay khổ sở. Khi ta gieo một cái nhân, ta đã phải lường trước ta sẽ nhận được những hậu quả như thế nào. Những tiểu quỷ như chúng tôi phải chịu sự chỉ dẫn của số phận, làm theo như những con rối, mà chúng tôi vẫn còn phải vào Uổng Tử Thành vì không biết quý sinh mạng, thì vị Phán quan ấy phải chịu sét đánh tan thành tro bụi, và người con gái ấy phải vĩnh đọa diêm la là điều đương nhiên, sao phải băn khoăn giận dữ. Tôi thật sự không thể hiểu. Nếu đem tâm mà thương xót cho vạn sự thế gian, thì tâm nào cho đủ, đến như Bồ Tát cũng chỉ ngồi trên tòa sen lạnh lùng ra lệnh mà thôi, một tiểu ngạ quỷ nhỏ nhoi sao lại bao đồng đến như thế?
Tiểu Ngạ Quỷ vẫn đứng đó đau đớn, rồi đột nhiên cúi xuống. Tôi thấy người ấy nhặt từ dưới đất lên một vuông lụa nhỏ, đọc chăm chú, rồi một giọt nước mắt đột nhiên lăn dài trên khuôn mặt khắc khổ. Nước mắt ư. Đã từ lâu tôi lãng quên điều đó, ngày xưa, tôi cũng từng có nước mắt như thế, cái lúc mà tôi bị người ấy chia uyên rẽ thúy, cái lúc mà đôi chúng tôi bị bắt lại sau khi bỏ trốn. Điều đó đã xa lắm rồi, ký ức đó tôi đã chôn vùi bao nhiêu năm, tại sao bây giờ chỉ vì một giọt nước mắt của tiểu ngạ quỷ ấy mà lại dội lên. Không, tôi không đau, tôi làm gì có tim mà đau. Tôi quay ngoắt đi, bỏ vào lại trong Uổng Tử Thành.
 

*

 
Sau ngày xử tội Tần Phán Quan, tôi không còn thấy tiểu ngạ quỷ nữa.
Hàng ngày, những vong quỷ vẫn tiếp tục phiêu phiêu trên mặt thành, bên cầu Nại Hà, đàn đàn lũ lũ những vong hồn vẫn qua lại như mắc cửi, kẻ đi vào Uổng Tử Thành, kẻ lên Chuyển Luân Đài. Tâm trạng mỗi vong quỷ cũng khác nhau, có kẻ vui vẻ, có kẻ buồn rầu, có kẻ thì dửng dưng tỏ ý chẳng quan tâm gì cả. Tôi nhiều khi ngồi nhìn nét mặt từng vong quỷ, đoán xem liệu vong quỷ đó sẽ đi vào Uổng Tử Thành hay Chuyển Luân Đài. Càng về sau, khả năng phán đoán của tôi càng tinh tế, hầu như không trượt chút nào.
Một ngày, khi tôi đang đứng nhìn các vong hồn đi đi lại lại dưới chân Uổng Tử Thành, tôi bỗng nhiên thấy Bạch đại ca đi qua. Tôi bất giác buột miệng gọi, dù rằng tôi biết, điều đó là không thể. Bạch đại ca đã không còn là Bạch đại ca của tôi nữa, kể từ cái hồi tôi đã phụ lòng mong mỏi của đại ca, một lần nữa đẩy tiểu ngạ quỷ vào trầm luân đau khổ. Hiện giờ, nếu Bạch đại ca coi tôi giống như những vong hồn khác, ấy cũng là may mắn cho tôi rồi.
Đương nhiên, Bạch đại ca không quay nhìn tôi. Vốn dĩ tôi không hy vọng gì cả, nhưng không hiểu sao, giây phút đó tim tôi bỗng chùng xuống. À, nếu như tôi có tim, không, chỉ là tôi cảm thấy một cảm giác gì đó rất lạ, rất đau, mà cũng không hiểu đau ở chỗ nào.
Từ hôm đó, tôi mất hẳn cái thói quen đứng trên chân thành để nhìn người qua lại. Tôi sợ một lần nữa, gặp người quen, tôi sẽ gọi, và rồi đáp lại tôi chỉ là những khoảng trống vô tình.
Trong thành mọi thứ trôi thật vô vị. Tôi cứ đi tha thẩn ở từng góc hành lang này, sang góc hành lang khác, hoặc ngồi một chỗ, chờ từng ngày trôi qua. Không có sáng, không có tối, tôi chỉ biết được thời gian trôi qua nhờ có ánh đèn leo lét hắt lại từ phía chân cầu. Khi hai lượt đèn qua lại, ấy là hết một ngày đêm, thế thôi. 
Thật kỳ quặc là tôi cứ dùng khái niệm ngày và đêm, trong khi ở đây, cái ngự trị liên tục là bóng tối. Không phải là thứ bóng tối đen sẫm giơ tay lên không nhìn thấy trong những đêm ba mươi, mà là cái bóng tối nhờ nhờ, hiu hắt, đủ cho người ta nhìn thấy bóng dáng của nhau, thế thôi, chứ không rõ hình hay dạng. Mà thực ra những vong hồn cũng làm gì có hình hay dạng, cần gì tới ánh sáng để soi cho tỏ tường.
Mọi thứ cứ thế tuần tự trôi qua, cho đến một ngày, khi tôi đang tha thẩn trong thành, tôi bỗng nghe thấy tiếng hát từ xa vọng lại:
Thu xanh năm ấy, nhạn lạc bên cầu, duyên gặp nhau
Lòng như nước chảy trôi, mây vẽ ngọn núi thắm
Cúi đầu mỉm miệng cười như hoa sớm, muốn say mê dọc kiếp bên nhau
Từ ấy ngồi dằng dãi đêm thâu, nghe mưa tan vỡ. °3
Một bài hát hay tuyệt. Bài hát làm tôi không khỏi thấy lòng dội lên một chút, giọng hát ngọt ngào làm người ta càng tò mò. Lần theo tiếng hát, tôi đến một gian phòng nhỏ. Gian phòng đóng kín, chỉ có một ô cửa sổ nho nhỏ trổ ra ở phía trên, và tiếng hát vẳng ra từ đó.
Tôi bước lại gần, ghé mắt nhìn vào phía trong ô cửa. Phía bên trong tối mờ mờ, tuy nhiên tôi vẫn có thể thấy thấp thoáng bóng một vong quỷ đang ngồi bó gối trên giường. Trên tay vong quỷ ấy cầm một vật gì đó, tôi nhìn không rõ lắm. Tiếng hát chính từ chỗ người đó vẳng ra. Vong quỷ đó chắc mất từ lúc còn khá trẻ, hình dung có vẻ thanh tú, yểu điệu, mái tóc dài như suối, không nhìn rõ mặt nhưng cũng có vẻ là một mỹ nhân. Một mỹ nhân, không hiểu đã làm gì nên tội mà không chỉ bị đày ở Uổng Tử Thành, lại còn biệt giam ở một nơi như thế này?
Thốt nhiên, đằng sau lưng tôi có tiếng nói:
- Người con gái ấy chính là tình nhân của Tần Phán Quan, muội không nhận ra sao?
Tôi giật mình quay lại, suýt rơi nước mắt khi nhìn thấy người đằng sau. Chính là người mà tôi đã từng gọi, và đã từng không trả lời: Bạch Vô Thường đại ca. Tôi ấp úng:
- Bạch đại ca… à không, Bạch đại quan, sao người lại ở đây?
Bạch Vô Thường không trả lời, nhìn tôi chăm chú, rồi đáp:
- Tiểu muội vẫn bình thường chứ?
Tôi gật đầu:
- Vâng, vẫn bình thường ạ.
Bạch đại ca không nói gì nữa, đột ngột quay bỏ đi. Tôi ngẩn ra, không hiểu nổi vì sao. Như vậy là Bạch đại ca ghét tôi, hay không ghét tôi? Nếu ghét tôi, sao vẫn gọi tôi là tiểu muội. Nếu không ghét tôi, tại sao chỉ hỏi tôi đúng một câu, rồi lại bỏ đi, không hỏi han gì thêm nữa. Tôi không hiểu, hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Thốt nhiên, tôi lại nghe thấy một khúc ca nữa, từ xa vọng lại. Lần này tôi nghe rất rõ, giọng buồn da diết, chính là giọng của Bạch Vô Thường đại ca.
Trời còn có đức hiếu sinh, cỏ cây tất cũng có tình.
Món ăn có chua cay ngọt mặn, người ai cũng thương nhớ giận hờn
Nhân gian luân hồi vạn kiếp, tránh sao đau khổ yêu thương
Đá núi ngàn năm nước chảy mòn, người vô tình bao giờ cảm động?
Tôi chạy vội ra hướng có tiếng hát, bóng Bạch Vô Thường đại ca đã biến  mất từ lúc nào, nhưng chút dư âm của giọng hát như vẫn luẩn quẩn trong không trung. Tiếng hát của quỷ nữ trong ngục cũng im bặt, bao quanh tôi chỉ là một khoảng không gian tĩnh lặng đến mức không thể chịu nổi. Tôi vội vàng quay trở lại Uổng Tử Thành.
 Ngày hôm ấy, khi trở lại chỗ mình, đầu óc tôi vẫn luấn quấn không yên. Hình bóng của quỷ nữ trong ngục, tiếng hát của nàng, rồi những câu hát của Bạch Vô Thường đại ca, tất cả cứ đan xen quấn quýt vào nhau, làm tôi không thể nào bình tĩnh lại cho được. Hóa ra đó chính là người đã khiến vị Tần Phán quan kia từ bỏ cả địa vị danh vọng của mình. Người con gái ấy có cảm giác ra sao khi người mình yêu nhất bị đánh tan thành tro bụi, rồi mình thì bị giam cầm vĩnh viễn. Sao người ấy vẫn có thể ngồi đó mà hát cho được. Sao lại thế, sao lại thế? Tình cảm là cái gì mà khiến người ta có thể luyến lưu mãi, có thể vì nó mà sống, mà hy vọng, dù hoàn toàn chẳng có chút gì để hy vọng. Tôi không hiểu, hoàn toàn không thể hiểu nổi. Mới ngày hôm qua thôi, tưởng chừng như tôi đã thấu suốt vạn vật thế gian, thấu suốt được nhân tình thế thái, thế mà sao hôm nay, chỉ một câu hát của quỷ nữ, chỉ một hành động của Bạch Vô Thường đại ca, tôi lại chìm vào trong mịt mờ hoang mang. Cái tĩnh lặng mà tôi đang có hiện nay có phải là thật hay không, khi mà chỉ cần một chút thay đổi lại khiến nó xao động, lay lứt.
Những câu hát của Bạch Vô Thường đột nhiên lại vang lên trong đầu tôi “người vô tình bao giờ cảm động, người vô tình bao giờ cảm động ?”
Thật kỳ lạ, hai giọt nước mắt nóng hổi từ má tôi bỗng tràn ra. Nước mắt???. Tôi thấy choáng váng, một vong quỷ làm sao có thể có nước mắt? Nhưng nếu không phải là nước mắt, thì giọt nước mặn chát đang lăn dài trên má tôi đây là cái gì?
 
--------------
(1) Thiếp tâm ngẫu trung ti, tuy đoạn do khiên liên: Lòng thiếp như tơ trong ngó sen, dù đứt nhưng vẫn vương trên cành
(2),(3) Lấy từ nguyên bản trong Cõi Luân Hồi của Thần Long- Trang Hạ dịch