( Có những điều sẽ phai nhạt theo năm tháng, nhưng kí ức tuổi thơ tôi về một vùng quê là mãi mãi…).Hồi nhỏ, tôi không có bạn gái, chỉ toàn bạn trai thôi. Đứa nào mà chơi với con gái là bị chọc liền, he he. Tôi lại sợ bị chọc lắm nên mãi đến giờ vẫn chưa có ai. Tuy nhóm tôi thiếu bóng hồng nhưng vẫn thấy vui. Hồi nhỏ tôi hay nghịch bị ba đánh đòn suốt ngày vì tội trốn học đi chơi, "bị mẹ bắt được chưa đánh roi nào đã trốn" và cũng chẳng có cô bé nhà bên nhìn tôi cười khúc khích đâu hì hì. Tôi vốn không "sợ" mẹ cho lắm vì mẹ hiền, chỉ hù thôi chứ chẳng đánh tôi bao giờ vì tôi ốm yếu đánh thấy thương...Ở xóm tôi. Xóm tôi gần sân bay nên tụi tôi đặt tên là " Xóm sân bay" nghe cũng hay hay... Xóm tôi cũng ít người cùng trang lứa tuy nhiên chơi cái gì cũng có nhau, và thời đó nghịch như quỉ sứ vậy. Những ngày hè thì tuyệt, chẳng phải học hành tôi đi từ sáng tới trưa rồi từ trưa tới chiều tối. "Nhàn cư vi bất thiện" tụi tôi rủ nhau đi ăn trộm xoài, chôm chôm... cái gì ăn được thì lấy. Tôi cũng tham gia nhưng vốn nhát chỉ dám đi sau. Người ta nói đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma quả không sai. Trong một "phi vụ" tôi đã bị tóm vì cái tội đi chậm, hic, ông chủ tra hỏi, tôi khai đại địa chỉ nhà, nói là bố mẹ đi vắng, nhà thiếu cơm nên đi kiếm chút gì ăn, có lẽ nhìn tôi "hiền" và ốm yếu nên ông thương tình tha và còn cho tôi trái cây mang về nữa chứ, đúng là ở hiền gặp lành. Về nhà, tụi bạn hỏi: "Ông nói gì với mày thế?". Tôi nói:"Ông bảo tụi bay tệ quá, bỏ rơi bạn bè." khà khà khà.Lớn lên, chúng tôi không còn "phi vụ " nào nữa. Đường băng của sân bay là nơi tụi tôi hay lui tới đá banh, đạp xe đi dạo vào những buổi chiều, và cả khi buồn thì một mình tôi đi dạo. Vào những đêm trăng, chúng tôi nằm dài trên đường băng ngắm trăng, kể cho nhau những vui buồn của cuộc sống và cả chuyện "tình cảm" nữa hi hi.Học cấp ba, chúng tôi không có nhiều thời gian. Một mình tôi lại đạp xe dạo trên con đường xa tít, nhìn hoàng hôn, một cảm giác buồn rười rượi. Phải chăng càng lớn chúng ta càng ít có thời gian bên nhau?!. Vào đại học mỗi đứa một trường nhưng chúng tôi luôn nhớ đến nhau. Thứ bảy, chủ nhật được nghỉ học tôi lên Thủ Đức chơi, tụi nó dẫn tôi đi nhậu, và trong mỗi lần như thế cái chuyện ngày xưa vẫn được kể lại....Sài Gòn. Tối thứ 6, phòng đi chơi hết, ta chẳng biết làm gì, bồ thì chưa có, học không vô. Thôi lên viết vài dòng cho bạn bè, cho " Xóm sân bay"... Trương Tuấn Kiệt