Chiếc velosolex chạy chầm chậm qua cầu Bình Lợi rồi lát sau quẹo trái vào con lộ tráng nhựa đi Lái Thiêu. Gió từ mặt sông bốc lên man mát. Quát ngồi trước lái xe còn Duyên ngồi phía sau. - Mát quá...Duyên nói nhỏ như nói với mình song Quát nghe được.- Ngày nghỉ em với thằng Chương hay lên sông Bình Lợi để tắm... Nó có bà cô nhà ở gần sông nên tụi này chèo xuồng đi hái bần...- Em coi chừng chết chìm nghe...Quát cười hắc hắc quay lưng lại nhìn cô giáo.- Em biết lội từ hồi mới sanh ra mà cô...Duyên lườm cậu học trò của mình.- Thôi đừng có xạo... Có ai mới sinh ra mà biết lội...- Có chứ cô... Ông Yết Kiêu đó... Cô biết không?- Không... Yết Kiêu là ai vậy?Bật cười sằng sặc Quát lại quay đầu nhìn cô giáo.- Trời ơi... Cô là giáo sư mà cô không biết Yết Kiêu...Duyên làm thinh không trả lời vì đang cố lục lọi trong trí nhớ của mình. Cuối cùng nàng lên tiếng.- Tên nghe quen nhưng cô không nhớ là ai?- Yết Kiêu là gia tướng của Hưng Đạo Vương. Ông ta nổi tiếng về tài lặn lội. Người ta đồn ông ta có thể lặn sâu ở dưới nước cả ngày...- Chuyện đó cô nghĩ người ta đồn quá đáng. Làm gì có người ở dưới nước lâu như vậy được...- Em cũng đồng ý với cô. Tuy nhiên chuyện Yết Kiêu bơi lội giỏi là chuyện có thật. Em là hậu duệ của Yết Kiêu mà cô...Hơi rướn người cho khỏi mỏi rồi Duyên buông một câu có vẻ thờ ơ.- Thật vậy à...- Dạ... Gia phả nhà em nói như vậy. Má em nói khi có thai em thời nằm mơ thấy ông Yết Kiêu về dẫn đi tắm sông nên sau này khi em vừa sinh ra ba em bỏ vô nước là em lội bủm bủm liền...- Thật hả Quát...- Dạ thật mà cô... Bởi vậy em không bao giờ bị chết chìm vì xuống nước là người của em nổi như bong bóng vậy cô ơi...- Vậy bữa nào mình đi tắm để cô xem em có nổi trên nước...Khi Duyên nói xong thời Quát cười hắc hắc rồi quay lại nhìn cô giáo. Nhìn nét mặt của học trò Duyên biết mình bị mắc lừa. - Em xạo quá...Vừa nói Duyên vừa thò tay nhéo vào hông cậu học trò một cái thật mạnh.- Ái da...Quát kêu lên một tiếng lớn xong buông tay lái để ngăn không cho cô giáo nhéo thêm cái nữa. Cử chỉ đó khiến cho chiếc xe mất thăng bằng lảo đảo rồi lủi vào bờ. Duyên sợ hãi la tiếng lớn đoạn vòng hai tay ôm chặt ngang hông của học trò. Cũng may nhờ Quát lanh trí cầm chặt tay lái bằng một tay nên chiếc xe chỉ lảo đảo mấy lần rồi lấy thăng bằng trở lại.- Cô có sao hôn cô?Thở hổn hển Duyên trả lời.- Không sao... Em làm cô sợ gần chết...Vì sợ té nên Duyên quên mất là mình đang ôm eo ếch của học trò. Tới chừng hết sợ nàng cảm thấy mặt nóng bừng vì cảm giác âm ấm từ da thịt của Quát truyền sang người. Len lén như sợ học trò biết nàng từ từ rút tay ra. Tuy nhiên vì ngồi phía sau lưng nên nàng không thấy được nụ cười tinh nghịch của Quát.- Em đừng xạo nữa nghe Quát. Cô không thích em xạo đâu...- Dạ em xin lỗi cô...- Em mà xạo là cô không đi chơi với em nữa... nghe chưa Quát...Nghe giọng nói nghiêm nghị của cô giáo Quát le lưỡi. Quay nhìn ra sau nó cười chúm chiếm rồi lên tiếng.- Cô giận em hả cô?Duyên im lặng không trả lời như cố ý tỏ ra mình giận, trong lúc quay mặt nhìn vào lề đường nàng cười chúm chiếm và lẩm bẩm trong trí.- Mình phải hù cho nó sợ... Đừng để nó coi thường mình...Xe chạy qua vườn trái cây. Những ngôi nhà lá hay lợp ngói thấp thoáng.- Mình ghé đâu hả cô?- Em cứ chạy đi... Chừng nào tới chỗ cô chỉ cho. Cô biết một vườn trái cây ngon mà rẻ nữa... Cô có lên chỗ đó vài lần...- Cô đi với ai vậy cô?Nghe cái giọng của Quát Duyên mỉm cười.- Đi với bạn chứ đi với ai...- Bạn trai hay bạn gái hả cô?Như muốn chọc cho cậu học trò tức Duyên đáp nước đôi.- Bạn trai cũng có mà bạn gái cũng có. Em hỏi chi vậy?Quát làm thinh không trả lời. Điều đó khiến cho Duyên thích thú. Thật lâu thấy học trò cứ làm thinh Duyên cười.- Cô có một người bạn trai hồi học ở sư phạm. Anh ta thích cô lắm... Anh ta hay mời cô lên đây ăn trái cây hoài...Quát quay lại cười. Duyên thấy nụ cười của học trò nhuốm chút tinh nghịch.- Em biết cô chưa có bồ...- Sao em biết. Bộ em là thầy bói hả...Quát quay lại cười khi nghe lời vặn hỏi của cô giáo. Riêng Duyên thấy nét mặt của nó vui vẻ một cách khác thường ngoài ra nụ cười cũng có vẻ giễu cợt.- Cô khó có bồ lắm cô ơi...Duyên bật cười vì cái giọng thầy đời nhất là hai tiếng cô ơi kéo dài của học trò...- Cô là một cô gái hoài cổ lại thêm tính mơ mộng và lãng mạn. Tình yêu mà cô đi tìm là thứ tình yêu trong tiểu thuyết. Người yêu mà cô muốn gặp là người tình trong mộng của cô. Hai thứ đó khó tìm thấy trong đời sống của chúng ta...Duyên biết Quát nói đúng ngay vào những gì mình đã nghĩ nhưng lại không muốn nói ra. Nàng không muốn cho Quát biết là nó nói đúng. Có thể vì tự ái. Có thể nàng muốn giấu kín ý tưởng thầm kín của mình. Nàng mê văn chương và nó ảnh hưởng rất nhiều vào đời sống tinh thần của nàng. Nó ảnh hưởng tới cách sống của nàng. Ở vào thời đại mà ảnh hưởng của tây phương xâm chiếm hầu hết mọi lãnh vực trong xã hội thời nàng vẫn còn mơ những huyền thoại xa xưa. Người tình của nàng phải là hình ảnh của vua Quang Trung, chiến y cháy nám vì súng đạn trong cuộc chiến chống xâm lăng hào hùng của dân tộc. Nó là hình ảnh của Lý Thường Kiệt, dẫn đầu đoàn quân Đại Việt trong chiến công chưa từng có trong suốt dòng lịch sử đấu tranh của dân Việt. Hình ảnh người yêu của nàng như là hình ảnh của Ngô Quyền dìm quân Nam Hán xuống lòng sông Bạch Đằng mở đầu kỹ nguyên tự chủ và tự cường của dân Giao Chỉ sau hơn một ngàn năm nô lệ Tàu. Người yêu hay người chồng tương lai của nàng phải là hình ảnh của '' chàng trai trẻ vốn dòng hào kiệt. Xếp bút nghiên theo việc binh đao... Múa gươm rượu tiễn chưa tàn. Chỉ ngang ngọn giáo vào ngàn hang beo...'' Người tình trong mộng của nàng là hình ảnh của một chàng trai sinh ra trong thời tao loạn, noi theo bước của tiền nhân trở thành người lính chiến để giữ quê hương khỏi rơi vào bàn tay của kẻ bạo tàn. - Sau khi thi tú tài 1 xong em sẽ tình nguyện đi lính...Giọng của Quát nhỏ nên hầu như bị át vì tiếng gió thổi vả lại đang mãi suy nghĩ nên Duyên không nghe được. Nói xong nhưng không nghe cô giáo lên tiếng Quát hơi quay đầu lại nhìn. Nét mặt của Duyên đăm chiêu như đang suy nghĩ chuyện gì do đó không nghe nó nói chuyện. - Quát nói gì mà cô không nghe rõ...- Dạ đâu có nói gì đâu cô...Giọng của nó như hờn dỗi. Duyên cười dỗ dành.- Có... Cô có nghe mà... Quát nói cho cô nghe đi...Duyên nghe học trò lên tiếng bằng giọng buồn buồn và bùi ngùi.- Dạ... Sau khi thi tú tài 1 xong em sẽ tình nguyện đi lính...- Đi lính...Duyên kêu lớn. Giọng của nàng đầy thảng thốt vì ngạc nhiên xen lẫn hoảng hốt.- Dạ em sẽ đi lính...- Em chưa tới tuổi đi lính mà...- Thi tú tài 1 xong là em đủ 18 tuổi rồi cô...- Đi lính cực lắm...Duyên viện ra đủ mọi cớ mong thay đổi ý định của học trò. Nàng nghe Quát nói với giọng nghiêm nghị và cương quyết.- Dạ em biết... Em chịu cực được. Vả lại người ta sao mình vậy...- Em đi lính cô buồn lắm...Duyên phải viện tới điều này với hy vọng cuối cùng là dựa vào lý do tình cảm giữa thầy trò để mong Quát bỏ ý định đi lính. - Dạ em cũng buồn... Có thể còn buồn nhiều hơn cô. Tuy nhiên...- Má em có bằng lòng cho em đi lính không?Duyên hỏi. Dường như nàng không muốn Quát đi lính nên tìm đủ mọi cách để lung lạc học trò.- Dạ em chắc má em không chịu. Nhưng em có hỏi mấy người anh bà con, họ bảo nếu em đủ 18 tuổi thời không cần sự ưng thuận hoặc cho phép của cha mẹ...- Cô ước gì em đừng lớn, cứ 16 tuổi hoài...Duyên cười thánh thót sau câu nói. Quát cũng quay đầu lại nhìn nàng rồi cười lớn.- Cô không muốn em lớn lên à?- Không... Em nhỏ như vầy em dễ thương hơn...- Em thì em muốn em lớn. Em ước bây giờ em bằng tuổi hoặc lớn tuổi hơn cô... Như vậy vui hơn...Duyên hiểu câu nói của học trò ám chỉ điều gì nhưng nàng không muốn nói ra. Nàng lờ đi làm như không hiểu.- Tới rồi Quát... Em quẹo vào chỗ đó đó. Có tấm bảng đó...Nhìn thấy tấm bảng gắn lên trên thân cây Quát giảm tốc độ và từ từ quẹo vào con lộ nhỏ bằng đất. Nhìn tấm bảng viết nguệch ngoạc mấy chữ '' Tại đây có bán trái cây '' Quát cười lên tiếng.- Em bao cô ăn à nghe...Duyên kêu lên.- Không được đâu... Cô bao em mà. Mừng em thi đậu mà...Quát vỗ vỗ vào túi áo của mình.- Em có tiền mà cô...- Xạo... Em có đi làm đâu mà có tiền...- Em có mà cô... Em có nhiều lắm...Im lặng giây lát Duyên lên tiếng.- Bây giờ mình làm như vầy... Ai có nhiều tiền hơn thời người đó trả tiền. Chịu hôn?- Chịu... Cô có bao nhiêu tiền?- Khoan đã... Em phải nói thật nghe... Không được xạo...Quát gật đầu.- Em hứa không xạo với cô... Cô có bao nhiêu tiền?Duyên cười thánh thót trước khi trả lời vì tin chắc học trò làm gì có tiền nhiều hơn mình trừ khi nó giàu từ trong trứng giàu ra mà nàng biết nhà Quát không giàu.- Cô có một ngàn đồng... Em có bao nhiêu?Quát cười hắc hắc. Nghe giọng cười đắc thắng của học trò Duyên cau mày hỏi dồn.- Bao nhiêu?- Dạ một ngàn hai trăm đồng. Cô ít hơn em rồi cô ơi...Duyên lắc lắc đầu.- Hổng tin. Tiền của em để đâu đưa cho cô xem cô mới tin...- Em để trong túi quần bên hông nè...Háo hức muốn biết học trò có bao nhiêu tiền Duyên thò tay vào túi quần của nó để lục tìm. Vì túi quần bên hông sâu và rộng nên bàn tay của nàng chạm vào đùi của Quát. Đứa con trai mới lớn rùng mình, cảm thấy bàn tay mềm mại, âm ấm như có điện truyền sang làn da đùi của mình gây chấn động toàn thân, làm run rẩy từng sớ thịt đường gân. Thêm vào đó là mùi hương toát ra từ mái tóc, từ hơi thở nóng của cô giáo khiến cho nó rụng rời, bàng hoàng ngây ngất. Riêng Duyên, dù cách một lớp vải mỏng manh, cũng có cảm giác kỳ lạ khiến cho bàn tay của nàng run run, tim đập mạnh và mặt nóng bừng lên.- Đây... rồi... Để cô... đếm... xem em có bao nhiêu tiền...Duyên cố gắng lên tiếng như để đánh tan cảm giác vừa có. Giọng của nàng như lạc đi. Một tay ôm vòng ngang hông, lưng tựa sát vào lưng, một tay giữ cọc tiền, một tay kia nàng chậm chạp tháo banh xấp tiền của Quát ra để đếm. Mải mê đếm tiền do đó nàng không để ý tới chuyện là nguyên bộ ngực con gái của mình đè mạnh vào lưng đứa con trai vừa mới lớn làm cho nó rùng mình như bị điện giật.Cuối cùng Duyên thở dài nhè nhẹ.- Cô thua... Em nhiều tiền hơn cô...Quát cười hắc hắc đùa.- Vậy là em được quyền làm người lớn hôm nay rồi cô ơi...- Cái gì?Duyên hỏi gọn. Ngừng xe nơi cái sân rộng có vài chiếc xe đang dựng Quát cười trả lời.- Chị hai của em nói con trai mà đi chơi với con gái, nếu muốn làm người lớn thời phải trả tiền...Duyên cười nhìn cậu con trai mới lớn bằng ánh mắt là lạ.- Nhưng cô không phải là con gái. Cô là thầy của em...Quát cãi lại liền.- Cô là thầy nhưng cô cũng là con gái mà... Em xin cô để cho em làm người lớn một lần...Nghe lời xin của học trò Duyên ưng thuận. Không biết nghĩ sao mà nàng lại cười nói.- Lần này cô để em trả tiền. Mai mốt cô sẽ mời em đi ăn kem...Buột miệng nói xong câu này Duyên giật mình. Thật ra nàng muốn giữ nguyên giới hạn giữa mình với Quát thuần túy là tình thầy trò. Nàng biết là Quát thích mình. Đó chỉ là thứ tình cảm bồng bột của đứa con trai mới lớn nhiều mơ mộng và lãng mạn. Sau này khi rời khỏi mái nhà trường nó sẽ quên nàng, quên đi thứ tình cảm mong manh này. Do đó nàng không muốn mối liên lạc giữa mình với học trò càng ngày càng thêm mật thiết và chặt chẽ hơn. Tuy nhiên có một điều lạ lùng là dường như nàng không thể kiểm soát và không làm chủ được tình cảm của mình dành cho Quát. Nó lén lút và âm thầm; nó lẫn trốn và giấu mặt rồi thừa cơ hội nàng không để ý lại xuất hiện bất thình lình. Dường như nó muốn chứng tỏ rằng dù nàng cố gắng dập tắt nó vẫn hiện hữu hoài hoài, đâu đó trong góc thẳm tâm hồn của nàng.- Cô nói thật hả cô?Duyên gật đầu cắn môi của mình. Đứng nhìn Quát dựng chiếc velo vào thân cây măng cụt và khóa lại cẩn thận nàng nói với chút gì nghe như buồn buồn.- Thật... Cô chưa hứa cuội với em mà...Khóa xe xong Quát ngước lên cười. Duyên cảm thấy lòng mình lao chao vì nụ cười của học trò.- Cô mà hứa cuội là cô biết em làm gì hôn?- Làm gì?- Em tới nhà cô nằm vạ trước sân...Duyên bật cười thánh thót. Nhìn nàng giây lát Quát mới từ từ lên tiếng. Giọng của anh nhuốm nhiều si mê mà cũng nhiều buồn rầu.- Hôm nay em thấy cô đẹp tuyệt vời... Duyên háy học trò rồi ngoe ngoảy bước đi. Dĩ nhiên là Quát không thấy được nụ cười tự mãn của nàng. Hôm qua trước khi đi ngủ nàng đã băn khoăn không biết mặc quần áo gì để đi chơi với học trò. Cuối cùng nàng chọn bộ quần áo này. Đó là chiếc quần dài xanh và áo sơ mi trắng ngắn tay. Nếu gắn lên cái huy hiệu '' Hồ Ngọc Cẩn '' thời nàng sẽ biến thành một cô học trò, có nghĩa là nàng cùng vai vế với Quát. Cả hai cùng là học trò chứ không phải thầy trò. Dường như trong thâm tâm nàng không muốn có sự cách biệt giữa mình với Quát. - Cô đi đâu vậy cô?Quát vừa đi sau lưng vừa hỏi. Hơi chậm bước như chờ Duyên đáp vọng lại.- Đi dạo chứ đi đâu... Em có đi bộ trong vườn trái cây lần nào chưa...Hai người song hành trên đường mòn chạy giữa hai hàng cây ăn trái cao đầy bóng mát. Ánh nắng của mặt trời xuyên qua lá cây dọi xuống nền đất đen mịn và trên áo của thầy trò thành những đốm sáng lung linh. Ngước lên nhìn tàng cây cao đầy trái xong Quát len lén nhìn cô giáo của mình. Anh ngửi được mùi hương thoang thoảng tiết ra từ mái tóc huyền buông lơi trên chiếc áo sơ mi trắng. Anh quay mặt cười khi quan sát cô giáo thọc hai tay trong túi quần dài xanh thong dong bước. Không phải là hình ảnh của cô Duyên, giáo sư Việt Văn mà là hình ảnh của một cô gái mang tên Duyên xuất hiện thường xuyên trong trí tưởng nhiều mơ mộng của mình. Duyên hiện lên trong khi bó gối ngồi trước hàng hiên nhìn mưa rơi hay trong đêm sáng trăng nào đó, trải chiếu nằm trước sân mơ mộng. Duyên là hình bóng khi nhạt khi mờ trên trang báo xuân, trong những bài thơ tình của anh đăng trên đặc san hoặc chuyền tay cho cả lớp đọc để rồi ngẩn ngơ vì hình bóng đó chỉ có trong trí tưởng của một tâm hồn lãng mạn.- Em nghĩ gì vậy Quát?Duyên hỏi như muốn phá tan bầu không khí im lặng giữa mình với học trò.- Em mơ tới ngày em đi lính rồi trở về thăm cô...Muốn giấu kín tâm tư của mình Quát trả lời một câu mà khi nghe xong Duyên lại thở dài. - Em muốn làm người lớn hả Quát?- Dạ... Em muốn mau lớn... Em muốn cao hơn cô...Cười nhìn học trò Duyên nói một câu.- Em không bao giờ lớn hơn cô. Em có thể cao hơn cô nhưng em không bao giờ lớn hơn cô...- Đo đi... Em nghĩ là em cao hơn cô...Bật cười Duyên dừng lại.- Đo liền... Đứng sát vào cô xem ai cao hơn ai...Hai thầy trò đứng sát nhau. Duyên đưa tay của mình lên đầu để đo.- Ê đừng có ăn gian... Em đừng có nhón chân lên...Quát cười hắc hắc. - Cô cao hơn em là vì cô mang guốc cao gót...- Đâu có... Cô mang giày ba ta mà...Đứng đo đi đo lại ba lần xong Duyên cười cười. Nụ cười thú nhận.- Em cao hơn cô một chút... Duyên đưa hai ngón tay của mình lên làm dấu để cho học trò thấy một chút là bao nhiêu. Quát chưa kịp nói nàng tiếp nhanh.- Tuy nhiên cô lại già hơn em một chút...Duyên cười vì thấy mình ra dấu cao một chút chỉ bằng lóng tay còn già hơn một chút lại dài bằng ngón tay. - Cô ăn gian cô ơi...Duyên cười hắc hắc vì cũng biết mình ăn gian.- Cô không có ăn gian đâu. Cô muốn ăn sầu riêng măng cụt hà...Duyên nói bằng giọng có chút gì nghõng nhẽo. Quát quay người trở lại.- Mình về chỗ hồi nãy đi cô. Em hân hạnh được trả tiền cho cô ăn và hy vọng sẽ có nhiều lần vui như vầy...Duyên nhìn học trò bằng ánh mắt biết ơn.- Cám ơn em... Duyên chứng tỏ lời cám ơn của mình bằng cách hôn lên trán Quát như người chị hôn đứa em trai thân yêu của mình. Nàng không biết được là nụ hôn đó đã làm chuyển hướng tình cảm của Quát. Nàng cũng không nghĩ là cái hôn tầm thường đó Quát đã mang theo suốt cuộc đời.