Kẻ Đi Chẳng Biết Đến Đâu

    
ôi tỉnh giấc trong 1 ca bin nhỏ bé và bề bộn. 1 người trai trẻ tóc hoe, môi trề, ria mép màu rơm tua tủa, đang ngồi đấy, cầm cổ tay tôi bắt mạch. Chúng tôi nhìn nhau 1 lúc, yên lặng không nói gì. Người trẻ có cặp mắt màu xám, ươn ướt và vô cảm. Bỗng dưng, phía trên boong vang lên tiếng động như ai đang dọng vào khung giường sắt, rồi tiếng gì như tiếng dã thú đang giận dữ rống to. Cũng khi ấy, người trẻ lên tiếng. Hắn lặp lại câu hỏi “Anh thấy thế nào rồi?”
Tôi trả lời mình đã khỏe, nhưng không nhớ làm sao lại đến được đây. Giọng tôi yếu quá, không nghe được, nhưng chắc chỉ nhìn nét mặt tôi thôi, hắn cũng hiểu.
“Anh đang trôi dạt trên xuồng, gần chết đói thì được vớt lên. Tên đề trên xuồng là Lady Vain. Ở mạn xuồng có mấy vết máu”.
Tôi nhìn xuống tay mình. Nó gầy đét, trông như 1 cái bao da lổn nhổn những khúc xương lỏng lẻo. Và tôi nhớ lại hết mọi chuyện xảy ra trên xuồng.
“Dùng cái này đi”. Hắn đưa tôi 1 thứ gì đó đo đỏ, ướp lạnh. Ăn vào có vị như máu, nhưng khiến tôi khỏe ra.
“Số anh may lắm” Hắn nói tiếp, giọng hơi ngọng “Được tàu vớt, mà trên tàu lại có người biết thuốc nữa”.
“Tàu này tên là gì đấy?” Tôi chậm rãi nói, giọng khản đặc vì đã im lặng quá lâu.
“À, 1 tàu buôn nhỏ, từ Arica (1) và Callao. Còn nguyên thủy nó khởi hành từ đâu thì tôi cũng không hỏi, chắc từ đất nước của những thằng ngu nào đó. Tôi cũng chỉ là hành khách thôi, mới lên tàu ở Arica. Chủ tàu kiêm thuyền trưởng là 1 thằng ngu lừa tên Davies, hình như nó đánh mất cả bằng lái tàu rồi. Anh cũng biết cái hạng người đấy mà. Nó bảo tàu này tên là Ipecacuanha, cái tên ngu si, quỉ quái ở đâu ấy. Cơ mà khi gặp biển không gió thì tàu chạy cũng được.”
(Trên boong lại ầm ĩ, tiếng thú lẫn tiếng người. Có ai chửi ai đó là “thằng trời đánh”)
“Tý nữa thì anh chết”, người đối thoại cùng tôi lại nói “Tý nữa thôi. Nhưng tôi chữa cho anh rồi. Có thấy tay bị đau không? Tôi tiêm thuốc cho đấy. Anh ngủ ly bì đã gần 30 tiếng.”
(Giờ lại đến tiếng chó sủa ăng ẳng trên đầu). “Tôi đủ sức ăn thức ăn đặc chưa nhỉ?” Tôi hỏi.
“Được, mà toàn nhờ tôi cả”, hắn đáp “Thịt cừu đang chín tới kia kìa”
“Hay quá” Giọng tôi đầy quả quyết “Ăn thịt cừu được đấy”
“Nhưng mà”, hắn lưỡng lự “Tôi đang muốn nghe anh kể, tại làm sao anh lại trôi dạt 1 thân 1 mình trên biển cả. Mẹ bọn chó, cứ sủa mãi!”
1 nét bất an như hiện ra trong mắt hắn. Hắn đột ngột đứng dậy, rời khỏi ca bin. Bỗng vẳng tiếng hắn đang gây lộn cùng một người nào đó. Người này nói năng ngọng líu lưỡi. Nghe như cuộc gây lộn kết thúc bằng 1 vụ choảng nhau, nhưng cũng có thể tôi nghe nhầm. Hắn quát tháo lũ chó 1 hồi, rồi quay lại ca bin.
“Thế nào?” vừa bước vào ngưỡng cửa, hắn đã nói ngay “Kể tôi nghe đi chứ, ông bạn”.
Tôi xưng tên: Edward Prendick, và cho hắn biết mình từng theo học ngành Lịch Sử Tự Nhiên. Ngành này giúp tôi thoát khỏi 1 cuộc sống hằng ngày dư dả nhưng vô vị.
Hắn chừng như thích thú “Tôi cũng nghiên cứu khoa học đấy nhé. Ngày xưa tôi là sinh viên Sinh Học, từng mổ giun với ốc sên để tìm hiểu buồng trứng và lưỡi bào. Ôi! Đủ trò cả! Mà trời ơi! Mới đó đã 10 năm qua rồi. Nhưng thôi, kể tiếp, kể tiếp chuyện đắm tàu đi”.
Tôi thấy mệt và yếu quá chừng, đành phải cố thuật lại câu chuyện sao cho thật gọn. Hắn có vẻ hài lòng. Khi tôi vừa dứt câu, lập tức hắn quay lại đề tài Lịch Sử Tự Nhiên, kể lể chuyện hắn học môn Sinh ngày xưa. Hắn hỏi tôi mãi: Đường Tottenham Court và phố Gower (2) bây giờ ra sao? “Tiệm Caplatzi làm ăn vẫn khá chứ? Cái tiệm ấy tuyệt biết bao nhiêu”. Chắc hắn chỉ là sinh viên hạng xoàng thôi, nói chuyện học chưa được bao lăm đã nhảy sang chuyện ăn chơi, nhạc nhẽo rồi.
“Chẳng còn gì” Hắn than “10 năm rồi. Ngày xưa vui biết chừng nào. Thế mà khi chưa đầy 21 tuổi, tôi đã làm 1 việc xuẩn ngốc, để rồi đánh mất tất cả. Thôi, giờ tôi phải đi thăm thằng đầu bếp ngu lừa, xem nó làm món cừu tới đâu rồi.”
iếng gầm rống trên boong lại bắt đầu, lần này đột ngột và dữ dội đến độ tôi phát hoảng. “Cái gì trên ấy thế?”, tôi hỏi, nhưng hắn đã đi ra. Một lát sau, hắn trở lại với món thịt cừu nóng hổi. Mùi thịt thơm nức mũi, khiến tôi quên ngay những âm thanh khó chịu kia.
Sau 1 ngày chỉ ăn và ngủ, tôi được lại sức phần nào, đủ khỏe để đi vài bước từ giường đến chỗ lỗ thông hơi. Tàu dường như đang đi xuôi gió, nhịp bước cùng biển xanh. Người tóc hoe lại đến, giờ thì tôi đã biết tên hắn là Montgomery. Tôi hỏi xin hắn vài bộ đồ, vì quần áo tôi đã mất cả. Hắn đem cho tôi mượn mấy bộ bằng vải bông dày, mặc vào khí rộng, do hắn to cao hơn tôi, chân tay lại dài. Hắn cho biết thêm: Gã thuyền trưởng hiện đang say quắt cần câu trong ca bin. Diện xong quần áo mới, tôi hỏi hắn có biết tàu này đi đâu không. Hắn trả lời tàu đi Hawaii, nhưng riêng hắn sẽ xuống ở trạm dừng kế.
“Chỗ nào?” tôi hỏi.
“Tôi sống trên một hòn đảo. Hình như chưa ai đặt tên cho đảo ấy”.
Hắn nhìn tôi, môi dưới trề xuống, mặt như giả vờ ngây ngô. Tôi chợt nhận ra  hắn muốn lảng tránh câu hỏi. Thế thì thôi, không nên hỏi thêm.
  1. Arica: Hải cảng thuộc Chile.
  1. Những đường phố ở khu trung tâm London, thủ đô Anh Quốc.