Hôm sau, Tô Hộ viết thư phúc đáp Tây Bá Hầu và tặng Nghi Sanh một số vàng bạc, nhờ Nghi Sanh về thưa lại cho rành rằng mình đã nghe lời dâng con chuộc tôi.Nghi Sanh từ tạ ra về, Tô Hộ đưa đón hơn hai dậm đường, rồi trở về nói với Hắc Hổ:-Chúng mình sống trên tình nghĩa. Tây Bá Hầu đã tỏ lời khuyên giải, chúng mình không lẻ không nghe theo. Thực ra trước đây tôi có chủ trương liên minh với chư hầu chống lại Trụ Vương, nhưng hiện thời ý định ấy không còn nữa.Sùng Hầu Hổ nói:-Nếu hiền huynh đã quyết định như vậy thì phải đưa ái nữ vào chầu Thiên Tử cho sớm để khỏi bị cản trở.Tô Hộ liền truyền lệnh sắm sửa đưa Ðắc Kỷ đến Triều Ca. Hắc Hổ nói:-Việc của hiền huynh như vậy đã xong rồi. Tôi xin trở về thả Toàn Trung ra và bàn với ca ca tôi giải binh, đồng thời làm sớ dâng về triều để hiền huynh tiện bề dâng con chuộc tội. Hiền huynh chớ tính lui tính tới nữa mà hỏng việc.Tô Hộ nói:-Tôi có cảm tình với hiền đệ và nặng nghĩa với Tây Bá Hầu lẻ nào tiếc một đứa con gái hay sao? Hiền đệ cứ an lòng trở về, chúng ta còn nhiều ngày gặp gở.Hai đàng chia tay trong luyến tiếc.Hắc Hổ vừa ra khỏi thành, trở lại đại trại, quân thám thính hay được liền vào báo cho Sùng Hầu hổ hay. Sùng Hầu Hổ lật đật mời Hắc Hổ vào hỏi:-Vì sao em về được? Từ khi em bị bắt đến nay anh lo lắng không yên, thường ngày cho người dọ thám, nhưng không nghe tin tức gì cả.Hắc Hổ nói:-Tô Hộ chịu dâng con chuộc tội rồi. Chúng ta nên giải binh thôi. Em tuy bị bắt, nhưng Tô Hộ vẫn đối đải tử tế, không sao cả.Sùng Hầu Hổ nghiến răng hỏi:-Tô Hộ nghe lời thuyết phục của Tây Bá Hầu rồi sao? Thật đáng ghét. Nó trái lệnh Thiên Tử, nằm ở nhà không tốn một tên quân, chỉ viết một phong thư sai một tên quan quèn đem đến, thế mà được việc, còn ta hao tổn bao nhiêu xương máu mà công lao không thành. Chẳng lẻ bây giờ ta lại giải binh thì nhục nhả quá.Sùng Hắc Hổ nói:-Anh thật bất trí. Cùng một chư hầu lớn với người ta, anh ỷ tài đem quân chinh phạt đến nổi hao binh tổn tướng như vậy, còn người ta chỉ viết một phong thư, không cần mất một mũi tên mà thành công. Anh không biết hổ thẹn sao? Thôi giải binh trở về, đừng nói nhiều nữa.Sùng Hầu Hổ hậm hực nói:-Em theo phe bọn chúng, không kể đến tình anh em nữa à?Sùng Hắc Hổ giận dữ:-Anh đã làm ô nhục giòng họ Sùng, từ nay em không còn muốn thấy mặt anh nữa.Dứt lời, truyền quân thả Tô Toàn Trung. Tô Toàn Trung thấy Hắc Hổ tỏ tình như vậy rất mến phục, cúi đầu tạ ơn:-Chú sanh cháu một lần, cháu coi ơn ấy như trời biển.Sùng Hắc Hổ nói:-Cháu về hối thúc phụ thân vào triều chầu vua cho sớm.Toàn Trung đi rồi, Sùng Hắc Hổ mặt lầm lì kéo quân trở về. Còn Sùng Hầu Hổ lưỡng lự một chút, nhắm bề không xong, cũng giải binh trở lại đất Bắc, làm sớ dâng về triều tạ tội.Toàn Trung vào thành Ký Châu ra mắt Tô Hộ.Tô Hộ nói:-Nay có thư Tây Bá Hầu khuyên giải, cha tính dâng em con cho thiên tử mà chuộc tội để cứu lấy giang san trăm họ. Lẻ nào tiếc một đứa con gái làm khổ nhân dân đất Ký Châu.Toàn Trung nói:-Giận là giận hôn quân không lo sửa đức trị dân thôi. Còn cá nhân dù phải hy sinh cũng chẳng hại gì. Nay phụ thân đã quyết định như vậy con đâu dám cãi.Tô Hộ hỏi:-Vậy thì con ở nhà quyền trị Ký Châu, sớm tối phải siêng năng chăm lo công việc, đừng sanh sự lôi thôi. Ðể cha đem em con dâng cho vua xong cha sẽ trở về.Toàn Trung vâng lệnh. Tô Hộ trở vào hậu cung thuật rõ ý định mình cho phu nhân là Dương thị hay. Dương thị khóc òa, nói:-Con gái mình lâu nay chưa từng biết phép tắc triều đình, nay tiến cung biết có điều gì khổ thân không?Tô Hộ nói:-Phúc họa làm sao biết trước đưọc. Việc đến đâu hay đến đó, bây giờ đưa Ðắc Kỷ vào chầu vua để cứu đất Ký Châu nầy khỏi nạn đao binh đã.Dương thị khóc mãi, Tô Hộ khuyên giải suốt đêm vẫn chưa nguôi.Hôm sau, Tô Hộ chọn ba ngàn quân kỵ mã, năm trăm gia thần sắm sửa xe loan, bảo Ðắc Kỷ điểm trang lên kiệu ra đi.Ðắc Kỷ nghe dạy nước mắt như mưa, lạy mẹ và anh từ giả bịn rịn hơn nữa ngày chưa ra khỏi cửa. Thế nữ hai bên khuyên dổ, phu nhân mới chịu rời, bước vào phòng để cho Ðắc Kỷ ra đi.Tô Toàn Trung theo đưa năm dậm mới trở lại. Tô Hộ cởi ngựa theo sau xe loan, đàng trước trương một cây đại kỳ đề hai chữ "Quí Nhân".Ðoàn ngựa nhắm hướng Triều Ca thẳng tới, trải không biết bao nhiêu khó nhọc, lúc xuống thác, lúc leo gềnh, lặn lội mấy ngày mới đến huyện Qua Châu.Ngày kia, đoàn người ngựa đến trạm Ân Châu thì trời tối, dịch thừa được tin liền đón tiếp rước vào trạm nghĩ ngơi . Tô Hộ bảo dịch thừa dọn thính đường cho quí nhân nghĩ.Chẳng dám dấu ngài, trạm nầy hơn ba năm nay có yêu tinh làm lộng, ai đi đường lở tối cũng không dám ngủ ở thính đường mà chỉ ngủ ở đại trại thôi. Vậy xin để quí nhân ngủ nơi đại trại mới bình yên vô sự.Tô Hộ nói:-Người q!!!178_39.htm!!!
Đã xem 1913739 lần.
http://eTruyen.com