- Bao giờ là bao giờ? Vũ Thường cho một cái hẹn chắc chắn đi
- Dạ, em cũng chưa biết nữa, bao giờ rảnh em sẽ gọi điện cho anh
- Vậy thì nhớ nhé, đây là điện thoại của anh, có cả số Phonelink trong đó, Vũ Thường muốn gọi bất cứ giờ nào cũng được
- Da.
Vũ Thường cầm lấy tấm danh thiếp trên tay hắn, lịch sự đọc lước quạ Hắn nhắc lời với vẻ hăm hơ?
- Tôi ít có mặt trong công ty lắm, cho nên nếu gọi cho tôi thì hãy gọi số di động, dù ở đâu tôi cũng tới ngay
- Da.
Giang Thoại quay mặt chỗ khác, cười kín đáo. Anh nhìn hắn với một chút coi thường, thương hại. Lóc chóc như một cậu bé thế kia mà chinh phục được ai
Ở phía bên kia, Vũ Thường đang bắt chuyện với tên con trai ngồi phía bên trái cô
- Lúc này anh Nhu có đi công tác thường không?
- Anh vẫn đi thường, lần trước về anh có đến tìm em, nhưng thấy nhà đóng cửa, nhà hát thì người ta bảo em vừa ra về. Anh đói cả buổi chiều hôm ấy.
- Ôi trời, sao mất công anh vậy, thật em không biết đó
- Em mà. nhiều người đến tìm quá, làm sao em biết cho hết
- Dạ, không phải thế đâu, nhưng anh đừng tìm như vậy em ngại lắm
- Em ngại gì?
- Em không muốn làm phiền anh
- Không muốn thì cho anh một cái hẹn đi
Giang Thoại hơi nghiêng đầu nhìn Vũ Thường, xem cô sẽ nói gì. Nhưng cô chỉ lặng thinh. Một nụ cười kiểu như đdể người ta tự hiểu. Còn người ta hiểu thế nào là tùy
Cứ thế, cô nói chuyện với lần lượt từng người, mỗi người vài câu, cái kiểu phân phát lịch sự và đồng đều. Rõ ràng là cô chán chết được, nhưng không biết làm thế nào vì mọi người đều ngấm ngầm lì lợm. Người nào cũng chờ người kia rút lui trước
Giang Thoại dụi điều thuốc, đứng dậy
- Về nghe Vũ Thường, hẹn gặp lại
Vũ Thường nhỏ nhe.
%0
Giang Thoại chợt thở dài, anh chỉ có bốn ngày ở thành phố. Vậy mà mất toi hết 2 ngày đeo đuổi công cóc, cha, Giang Thoại dắt xe ra đến cổng, anh quay lại, nháy mắt
- Xem ra tôi có nhiều đối thủ quá nhỉ?
Vũ Thường ngơ ngác chưa kịp trả lời, thì anh đã phóng xe đi. Anh không muốn lì lợm ngồi lại, cái kiểu tranh giành như thế chẳng hay ho chút nào. Chỉ làm cho Vũ Thường mệt và mất thời giờ
Giang Thoại nhớ câu Vũ Thường đã nói vào buổi tối chạm trán với ông gìa dở hơi. Những người thích tôi đều không dám đến gần vì uy lực của ông tạ Ý là có người không dám đến gần mà cô ta còn tiếp một nhà khách như thế. Không sợ thì còn nhiều đến đâu
Cũng không lạ gì, một người đẹp đến vậy mà. Ngay cả anh cũng bị quàng mắt vì sắc đẹp ấy. Thậm chí nếu cô không quá xinh xắn, không hiểu anh có kiên nhẫn không
Giang Thoại chợt thở dài, anh chỉ có bốn ngày ở thành phố. Vậy mà mất toi hết 2 ngày đeo đuổi công cóc, chẳng nói được gì chỉ chờ đợi và bị cho leo cây. Nhưng anh quyết tâm chờ được cô một buổi, bất kể giá nào
Tối nay anh lại đến Lindạ Khi anh đến thì Vũ Thường đang biểu diễn trên sân khấu. Hết0 tôi không sợ, nếu ngại dùm tôi thì cô đừng có chối tôi, đừng để tôi mất công đeo đuổi,tôi ít thời giờ lắm, cô thông cảm được không?
Vũ Thường thở dài
- Người nào vư%9i tội nghiệp. Anh vội rời bàn đuổi theo và bắt được cô ở cửa. Vũ Thường lo ngại nhìn vào trong, rồi lắc đầu
- Anh đừng có đi bên cạnh tôi, anh không nhớ hôm trước ông ta đã nói gì sao?
- Ông ta đã ra tay rồi. Đã cho hai tên du đãng cảnh cáo tôi rồi. Nhưng hình thức không ép phê với tôi
Vũ Thường đứng hẳn lại, mở to mắt
- Lúc nào?
- Tối qua
Cô thì thào "trời ơi" một cách chán nản, tuyệt vọng. Rồi cô ngước lên nhìn anh
- Vậy mà anh vẫn đi theo tôi, anh liều lắm
Giang Thoại nhún vai
- Chẳng lẽ vì sợ Ông ta mà tôi tránh cô, thật là vô lý.
Vũ Thường kêu lên
- Ông ta sẽ cho người đánh anh, anh hiểu không?
- Tôi đã nói là tôi không sợ, nếu ngại dùm tôi thì cô đừng có chối tôi, đừng để tôi mất công đeo đuổi,tôi ít thời giờ lắm, cô thông cảm được không?
Vũ Thường thở dài
- Người nào vướng vào tôi cũng chuốc lấy tai họa, tôi không muốn anh bị như vậy đâu. Tôi nói thật đấy
Giang Thoại cười ranh mãnh
- Thế cô thích tôi chử Hỏi nghiêm chỉnh đây
- Tôi mà thich anh thì chỉ đem họa tới cho anh, tốt nhất là anh tránh xa tôi đi,tôi không đáng để anh bị Ông ta uy hiếp đâu
- Cái gì cũng có giá của nợ, tôi chấp nhận mà
Anh vén tấm màn, rồi mạnh dạn choàng tay qua người cô
- Tối nay cô đồng ý để tôi đưa về chứ?
Vũ Thường không trả lời. Không hiểu đồng ý hay từ chối, chỉ thấy cô lẳng lặng ra. Giang Thoại thông thả đi bên cô, cả hai băng qua đường vào bãi giữ xe
Nhưng khi anh cầm vào cổ xe thì hai tên hôm nọ xuất hiện. Cả hai lững thững tiến về phía anh. Trong bóng tối, Giang Thoại vẫn nhận ra đó là hai tên hôm trước. Anh hiểu ngay lập tục. Máu nóng bốc lên đầu làm anh bất chấp nguy hiểm. Và bước hẳn ra phía ngòai chống nạnh nhin hắn như một sự đối đầu khiêu khích
- Thế nào
Cả hai đứng trước mắt Giang Thoại, khoanh tay trước ngực, gật gù
- Đúng là mày ngon lành
- Tụi mày là đệ tử của lão già ấy phải không?
Không trả lời, một tên chọt nhảy đến, đá phóc vào mặt anh. Nhanh như cho Giang Thoại đã lập tức nghiêng người tanh và cũng nhanh nhẹn đấm cho hắn một cái. Thế là không hề lời qua tiếng lại, chỉ Có tay chân nói chuyện với nhau, dử dội
Vũ Thường từ nãy giờ đứng chôn chân một chỗ, sợ đến bũn rũn cả người..Rồi khi ý thức được, cố chạy ra phía ngoài kêu cứu
Khi mọi người chạy vào thì bãi xe giống như bãi chiến trường xe nó ngã chồng lên xe kia. Một mình Giang Thoại bị vây giữa hai người. Anh có vẻ đuối Nhưng aất may lài đúng quá. Cô hơi dịu dàng
- Anh có đau lắm không?
- Có, tất nhiên
- Sao, lúc nãy anh không bỏ chạy?
- Tôi còn muốn rủ th嫕nh quáng nhảy qua mấy chiếc xe, đến bấu chặt lấy áo anh, mặt tái xanh
- Anh có sao không, trời ơi, sao máu chảy nhiều vậy, chết mất
Giang Thoại rút khăn ra lau mặt, khoát tay
- Nhìn vậy chứ không sao đâu, chắc là bị đánh trúng mũi,lát nữa sẽ hết thôi
Vũ Thường nhìn anh một cách lạ lùng. Máu me tùm lum thế kia mà anh bảo là không có sao, trong khi cô thìsợ muốn chết
Nếu không phải là Giang Thoại, chắc cô đã bụm mặt quay đi chỗ khác rồi
Khá lâu sau cả hai mới ra được ngoài đường. Vũ Thường vô tình ngồi sát vào Giang Thoại, tay đặt lên vai anh, cô nhiếp người tới phía trước
- Anh về nhà tôi đi nhe, tôi sẽ săn sóc anh
Giang Thoại lặng lẽ cười một mình. Bị thế này kể cũng không tức lắm. Nếu không chẳng biết đến bao giờ cô mới chịu mở miệng bảo anh đến nhà
Không nghe anh trả lời, Vũ Thường rụt rè hỏi
- Anh có giận tôi không?
- Có
Giọng nói khó khăn cuả anh càng làm cô rụt rè thêm
-Sao vậy?
- Vì tối giờ cô mới chịu mời tôi vào nhà, nếu không chắc cô sẽ tiếp tục bắE1t nhừ tử. Nghĩ đến việc làm con đo của lão tạ Anh tức nghiến răng thề sẽ trị Lão một trận. Vũ Thường có thể sợ. Nhưng anh chỉ muốni đúng quá. Cô hơi dịu dàng
- Anh có đau lắm không?
- Có, tất nhiên
- Sao, lúc nãy anh không bỏ chạy?
- Tôi còn muốn rủ thêm bạn đến nh`a tên đó, làm gì có chuyện chạy
Anh quay lại, vỗ nhẹ lên tay cô
-Nhưng dù sao hai ten^ đó cũng bị sứt mẽ chút ít, nếu không tôi sẽ càng tức hơn
Vũ Thường buột miệng
- Anh trẻ con quá. Nhưng anh không sợ Ông ta sao, không sợ thật sao
- Tai sao tôi phải sợ con người hèn nhát ấy
Vũ Thường thở dài
- Ông ta có thế lực lăm
Giang Thoại không nói gì. Cả hai im lặng mãi đến lúc về nhà. Vũ Thường vào nhà trong thay đồ. Giang Thoại ngồi dựa vào salon ngã đầu vào thành ghế, mắt nhấm lại. Trước mắt Vũ Thường anh làm ra vẻ tỉnh bợ Nhưng thật sự là mệt nhừ tử. Nghĩ đến việc làm con đo của lão tạ Anh tức nghiến răng thề sẽ trị Lão một trận. Vũ Thường có thể sợ. Nhưng anh chỉ muốn bẻ răng. Càng bị đau anh càng tức điên cả người, chỉ muốn bật dậy đi tìm cái đám ấy
Vũ Thường đi ra với thau nước ấm trên tay, dịu dàng
- Anh nằm nghĩ đi, tôi lau vết máu cho anh
Giang Thoại nhìn chiếc khăn trắng tinh trên tay cô, nháy mắt cười
- Bộ tôi nhìn tơi tả Lắm hả. Coi vậy chứ không có gì đâu
Vũ Thường không nói gì, chỉ Chăm chú quan sát những vết thương trên mặt anh, khẽ kêu lên
- Trời ơi, ghê quá,tôi biết anh đau lắm đúng không
- Dĩ nhiên là đau, nhưng chịu được
Vũ Thường ngồi xuống bên canh, lau nhẹ vết mà lem luốc trên mặt anh. Nhẹ như chiếc khăn chỉ Lướt qua mặt. Trán cô cau lại chăm chú. Cô hỏi một cách cẩn thận
- Thế này có đau không?
Giang Thoại không trả lời, chỉ Nhìn những đường nét trên gương mặt cộ Sự gần gủi này làm anh thật thú vị. Và tha hồ nhìn cô
Mùi phấn thơm từ người cô như pha nhẹ vào mũi anh. Đến nỗi anh quên cả chiếc mũi bị đau. Đầu óc anh lần thần nghĩ đến việc hôn cộ Nhưng không dám liều lĩnh. Anh không muốn Vũ Thường nghĩ anh lợi dụng.
- Không phải vậy đâu, vết thương thế này chắc chắn là đau ghê gớm, anh giấu làm gì
Lau xong cô đứng dậy, mang thau nước ra sau. Giang Thoại thấy một chút tiếc tiếc. Nếu trên người đau thêm vài chỗ nữa để Được săn sóc, anh rất sẵn lòng. Anh ngồi yên nhắm mắt mà có cảm giác hương thơm còn lang thang trong không khí.


Chương 4

Vũ Thường rời sân khấu. Cô vào phòng thay đồ rồi khoác gỉ lên vai, đi men theo tường ra cửa. Nhưng lúc ngang qua một bàn gần của chợt nghe nhiều giọng gọi cô lai
- Mỹ Trinh, Mỹ Trinh
Vũ Thường đứng lại, miễn cưỡng đến đứng bên bàn. Nụ cười trên môi cô thật tươi, thật rạng rỡ như thể cô rất hân hoan được mời mọc. Cô nghiêng đầu chào và nói nhỏ nhẹ.
- Rất hân hạnh được làm quen với mấy anh
Cử chỉ khiêm tốn của cô như khuyến khích đám con trai thêm bạo dạn. Một tên đứng kéo ghế.
- Mời Mỹ Trinh ngồi xuống chơi. Trinh múa đẹp lắm
- Cám ơn anh.
Vũ Thường ngồi xuống. Lập tức cả bàn ồn ào lên, mọi người đều tranh nhau hỏi cô một câu. Tên con trai lịch sự lúc nãy quay lại gọi nước cho cộ Nhưng cô vội lắc đầu:
- Xin lỗi. Trinh chỉ ngồi chơi một lát, và không uống gì cả.
- Ồ, sao vậy, người đẹp khó mời quá.
Vũ Thường nhìn mặt tên vừa phát biểu, câu đọ Nụ cười nham nhở của hắn làm cô vội quay mặt chỗ khác. Nhưng vẫn cười khả ái với hắn. Cô ngồi lại bàn một lát. Rồi cương quyết chào họ và đứng lên. Mặc cho những lời mời mọc níu kéo.
Nhưng cô vừa đi vài bước thì lại có một gã con trai khác chệnh choạng dừng chân trước mặt cô, hắn nói lè nhè và đầy cợt nhã.
- Em Thoại, mời em ngồi chơi với anh một lát thôi, rồi em muốn gì cũng được.
Vũ Thường nhìn sững hắn. Trong một thoáng, hình ảnh Giang Thoại lướt qua đầu c6. Cũng kiểu chặn đường trọng trạng thái say như thế. Chỉ khác là lúc ấy anh vừa lịch sự vừa ngang ngược. Còn hắn thì nham nhở. Bất giác cô lùi lại, đánh mất cả bề ngoài lịch sự.
- Xin lỗi, tôi phải về bây giờ.
Nói rồi cô lách lách người đi nhanh. Nhưng hắn đã nhanh tay kéo mạnh chiếc giỏ lại, làm cô giật người ra sau. Cô quay phắt lại, run giọng:
- Anh làm gì vậy?
- Tại sao em ngồi bàn bên kia được mà không ngồi với anh, em khi dễ anh hả?
- Nếu anh còn bất lịch sự như vậy, tôi sẽ mời bảo vệ tới.
- Hừ, cao giá quá nhỉ, rẻ như bèo mà bày đặt làm cao, bộ em tưởng chỉ có em là người đẹp sao?
Vũ Thường không trả lời mím môi bỏ đi. Nhưng hắn lại ngang nhiên nắm tay cô kéo lại. Mấy bàn gần đó quay lại nhìn hai người. Nhưng không ai muốn phiền phức dính vào tên du côn ấy. Thường hiểu vậy nên cũng không hy vọng gì cấu cứu họ. Cô tức mặt đỏ lên, và giật mạnh tay lại.
- Anh buông ra.
Nhưng bàn tay mảnh mai của cô làm sao thoát được bàn tay thô bạo mạnh mẽ của hắn. Hắn cười hô hố lên.
- Nếu em gỡ tay ra được, anh sẽ để em đi, để anh tranh thủ nắm tay người đẹp một chút.
Vũ Thường tức điên người, cô cắn răng cố thoát khỏi hắn. Nhưng càng bị xiết chặt đến phát đau. Giữa lúc cô tuyệt vọng định la lên thì chợt hắn ngã bật ra, sau đó nhào người xuống bàn. Cô kinh ngạc quay lại nhìn sau. Và vô cùng vui sướng khi nhận ra sự có mặt của Giang Thoại. Cô thốt lên:
- Anh!
Giang Thoại chỉ nhìn cô một cái, rồi hầm hầm tiến đến bàn. Hai bàn tay anh nắm chặt ngực áo, kéo hắn lên. Anh nghiến răng như tức đến tột cùng:
- Từ đây về sau, nhớ chừa thói sàm sỡ với con gái nghe chưa, đồ khốn nạn.
Anh tát cho hắn một vài cái vào giữa mặt. Rồi đứng lùi ra vài bước, sửa lại áo. Anh choàng tay qua Vũ Thường kéo cô đi. Tên say rượu nổi sùng lên, định cầm chiếc ghế ném theo nhưng người bảo vệ đã kịp thời đến can thiệp. Trong phòng không khi ồn ào hẳn lên.
Vũ Thường ngoái lại nhìn, nhưng Giang Thoại đã kéo mặt cô lại:
- Em còn muốn rắc rối nữa sao?
Vũ Thường lặng thinh đi theo anh. Ra đến bên đường, anh buông vai cô ra.
- Cho anh lấy xe.
Vũ Thường đứng yên không phản đối. Một lát sau Giang Thoại dắt xe ra. Nhưng anh cứ ngồi trên yên xe chờ, Vũ Thường chậm chạp ngồi lên phía sau anh. Cô hỏi nhỏ:
- Anh đến đó làm gì vậy?
- Theo em thì anh đến làm gì?
Vũ Thường không trả lời. Một lát sau cô nói khẽ:
- Hình như những lần em gặp chuyện rắc rối anh đều có mặt bên cạnh em.
Giang Thoại nhếch miệng:
- Để rồi sau đó, lại nhận được lời chia tay từ em.
- Nhưng chẳng phải anh đã đồng ý sao?
- Anh đồng ý à? Em gán ghép hay thật.
- Nếu không như thế, tại sao cả thời gian dài anh không đến em? Em nghĩ anh không tha thiết với quan hệ ấy lắm.
- Không tha thiết?
Giang Thoại lặng im. Anh chợt nhớ cách giải của Quang Thuận. Anh có cảm giác ngã ngửa ra, như một người chợt phát hiện mình sai lầm. Thật ra Quang Thuận hiểu Vũ Thường hơn anh nhiều
Vũ Thường chợt lên tiếng
- Anh nghĩ gì vậy?
Giang Thoại không trả lời. Chợt anh ngừng lại, táp vào bên đường. Vũ Thường ngơ ngác nhìn quanh. Phía trước đây rào này là một công nghiệp nên con đường rất vắng, cô chưa kịp hỏi thì Giang Thoại tắt máy. Nhưng vẫn ngồi yên trên xe. Anh mạnh mẽ kéo sát cô vào người.
- Anh muốn từ giờ trở về sau, không bao giờ em nghĩ chuyện chia tay nữa.
- Nhưng em..
Cô im bặt, không nói được, bị anh áp đặt vì cái hôn nghiến ngấu kéo dài. Cuối cùng Giang Thoại rời môi cô.
- Em hứa thế không?
Thấy Vũ Thường vẫn còn bơ phờ bàng hoàng, anh nói với giọng dứt khoát:
- Cho dù hai đứa có chuyện mâu thuẫn, em cũng phải nén lòng, cũng tìm hiểu cách giải quyết. Đừng có tư tưởng đạp đổ nữa, anh đâu khó lắm.
Chút phân vân cuối cùng cũng tan biến hẳn. Vũ Thường không đủ sức cứng rắn nữa. Bất giác cô vùi mặt vào cổ anh,tự nhiên cô có tâm trạng mừng mừng tủi tủi, ủy mị.
- Lúc đó em thật tình muốn chia taỵ Nhưng khi anh không đến, em lại buồn khổ muốn bỏ đi đâu đó để quên anh. Thậm chí em mong anh trở lại nữa.
Giang Thoại thở dài:
- Từ đây về sau, anh sẽ cố gắng hiểu em.
Vũ Thường ngước lên:
- Em muốn giải thích chuyện chiếc áo.
- Thôi khỏi, anh tin em không lang bang. Còn lý do có nó thì anh không cần biết.
Nhưng Vũ Thường vẫn nói:
- Lần đó nhỏ bạn rủ em đi mua quà sinh nhật cho người yêu nó. Nhưng sau đó nó giận ảnh và không đi sinh nhật. Hôm anh đến em mới nhớ chiếc áo, em liền gỡ hộp quà đó ra cho anh. Nếu chịu khó nhìn, anh sẽ thấy chưa mở nút nữa.
Giang Thoại lắc mạnh đầu. Cách giải thích của cô làm anh cảm thấy mình hồ đồ đến khó chấp nhận. Anh nói một cách thật lòng:
- Anh biết như vậy là xúc phạm em. Anh xin lỗi, sau này nhất định sẽ không có tình trạng đó nữa, anh sẽ cố gắng để hiểu.
Vũ Thường lặng lẽ cười một mình. Bao nhiêu buồn khổ cả tháng nay, bỗng nhiên được mất sạch. Và cảm giác có một nơi nương náu an toàn làm cô sung sướng vô cùng. Cô ngước lên sờ nhẹ tay áo Giang Thoại, nói thành thật:
- Trong cuôc đời này, em bơ vơ lắm, rất cần có anh. Anh là tất cả đối với em, anh có tin không?
Giang Thoại nhìn sững sờ. Sự thổ lộ yếu đuối của cô làm anh nao nao. Bất chợt anh siết chặt lấy cô, giọng run lên:
- Nếu anh là người quan trọng duy nhất của em, thì anh sẽ biến đời em thành thiên đường, anh thề là như vậy.
Vũ Thường chớp chớp mắt, cảm động muốn khóc. Cô nói với giọng nghèn nghẹn:
- Thật ra em đâu có bất hạnh như em nghĩ, vì trong những người đàn ông đùa vui quanh em, còn có một người yêu em thật lòng.
Cách nói của cô làm Giang Thoại chợt nghĩ đến Quang Thuận, anh lắc đầu:
- Không phải như em nghĩ đâu, còn có một người rất thật tình và hiểu em. Anh muốn là em trân trọng người đó, dù là em không yêu.
Vũ Thường khẽ cau mày cố nhớ:
- Người đó là ai?
- Một người bạn anh, người đã từng bị em xem nhẹ. Nhưng thôi, chuyện đó qua rồi, đừng để tới làm gì, có điều mai mốt gặp bạn anh, hy vọng em không coi nhẹ tụi nó.
Vũ Thường kêu lên:
- Sao anh lại nghĩ như vậy, em biết điều căn bản đó mà. Hình như anh..
Cảm thấy lại sẽ có chuyện mâu thuẫn nếu như phân tích câu nói của anh đến nơi đến chốn, Vũ Thường vội ngừng lại.
Nhưng bản tính đa cảm của cô lại mách bảo rằng, trong ấn tượng của Giang Thoại, cô là người kiêu căng, thiếu giáo dục. Vì nếu không nghĩ thế thì anh đã không dặn điều như vậy.
Vũ Thường chạnh nghĩ đến mẹ mình, chợt hối hận vì đã thành thật kể với Giang Thoại. Mặc cảm đó làm cô lại thấy chán nản như có một khoảng cách. Và dù làm ra vẻ thản nhiên, cô vẫn thấy buồn chán kỳ lạ.
Giang Thoại không hiểu tâm lý đó của Vũ Thường. Anh yên lặng nhìn cộ Trong bóng tối anh thấy Vũ Thường đẹp kỳ lạ. Tim đập nhanh vì cảm xúc đó, anh im lặng tỏ tình bằng cử chỉ âu yếm cuồng nhiệt, xoáy lốc. Vũ Thường hoảng sợ đứng yên, tự nhiên cô thấy muốn khóc. Cô thích sự dịu dàng. Còn Giang Thoại thì cái gì cũng ào ào như gió cuốn, hai tính cách thật khác nhau, làm cô thấy bất an.
Sáng hôm sau, khi Vũ Thường đang ăn sáng thì bà Diệu và Hương Như đến. Vừa nhìn người đàn bà trước mắt, Vũ Thường có một linh cảm thoáng qua ngày. Cô đoán đó là mẹ của Giang Thoại, và trở nên rụt rè.
- Chào bác.
Hai mẹ con bà Diệu nhìn cô chăm chăm. Như muốn tìm kiếm ới cô, ấn tượng đầu tiên là bà Diệu cũng giống mẹ mình. Nghĩa là áp đặt con gái hơn là gần gũi d%8 khăn.
- Chào cô.
Bà không từ chối khi Vũ Thường mời ngồi, và nói như tự giới thiệu:
- Hôm trước biết thằng Thoại nhà tôi có chuyện buồn với cô nên tôi tới để hỏi xem chuyện gì.
Vũ Thường cắn môi, ớn cả người vì cách mở đầu câu chuyện kiểu này.. Cô linh cảm ngay bà không ưa cộ Điều tệ hại hơn là bà cũng không cần giấu sự ác cảm đó. Có nghĩa là bà chẳng coi cô ra gì.
Cô liếc qua nhìn cô gái bên cạnh. Đoán là em gái Giang Thoại, thấy cô nhìn,cô ta nói ngay:
- Em là em anh Thoại. Em tên Như.
- Chào em.
- Chị đẹp ghê.
Bà Diệu quay qua Hương Như ngay:
- Con ngồi yên đi.
Hương Như ''dạ'' nhỏ có vẻ ngoan ngoãn. Vũ Thường nhìn cô bé, và thầm nghĩ chắc cô bé cũng không gần mẹ như cộ Với cô, ấn tượng đầu tiên là bà Diệu cũng giống mẹ mình. Nghĩa là áp đặt con gái hơn là gần gũi dịu dàng. Tự nhiên cô thấy chán.
Nhưng tại sao bà chủ động đến gặp cô chứ?
Bà Diệu nói như nhắc:
- Nghe nói cô gây hấn với con trai tôi, có thể cho tôi biết chuyện đó không? Nghe một phía thì không chính xác lắm đâu, tôi muốn chính cô kể hơn.
Vũ Thường ngồi im. Bà ta ác thật. Khi mới gặp lần đầu tiên, làm sao mà cô có thể nói chuyện xảy ra giữa hai người cho bà ấy được. Đó là chuyện riêng tư mà.
Đằng này bà lại có thái độ thiếu thân thiện cô càng không muốn nói hơn.
Thấy Vũ Thường ngồi yên. Hương Như có vẻ ngại dùm. C!!!2168_2.htm!!! Đã xem 91234 lần.

Đánh máy: ThanhNghi
Nguồn: vietlangdu.com
Được bạn: mickey đưa lên
vào ngày: 15 tháng 2 năm 2004