Thanh Ưng Quách Phú Lương lên tiếng:- Âm Hồn Đoạt Mạng Phi hộ pháp chớ có nói chi nhiều, cứ để cho tôi dạy con bé ấy một bài học.Bên này Lý Mạc Thu cũng không vừa, cất giọng:- Để ta thử xem tài nghệ của đại đệ tử U Hồn Cốc cao thấp ra sao mà phách lối đến như vậy.Nói xong toan xông tới thì Chu Thất Thất đã cản lại.- Không cần ngươi nhọc sức làm gì, cứ để hai con tép mỏng ấy cho tôi trừng trị được rồi.Nghe Chu Thất Thất chê bai mình, Thanh Ưng Quách Phú Lương nộ khí xung thiên gầm lên một tiếng rồi trở bộ chẳng thèm dùng đến kiếm mà chỉ vung quyền phóng tới đấm vào mặt đối phương.Hắn tỏ ra xem thường Chu Thất Thất.Chu Thất Thất chẳng thèm đếm xỉa tới, nàng chờ đường quyền của địch thủ tới thật gần rồi mới chịu nghiêng đầu né tránh. Sau đó đảo bộ thân pháp nâng cánh tay lên đánh ra mấy thế tuyệt đẹp, bức bách buộc đối phương phải lui về sau.Thanh Ưng Quách Phú Lương nhảy lùi lại, hắn hơi giật mình và nghĩ trong đầu:"Hôm ở tửu điếm, ả trông yếu đuối lắm mà, sao hôm nay tỏ ra dũng mãnh như vậy?ta thật chẳng ngờ!".Thấy một mình Thanh Ưng địch không lại Chu Thất Thất, Bạch Ưng ào tới trợ lực.Thanh kiếm trên tay hắn múa lên phát ra nhiều tiếng gió lạnh người, rồi múa kiếm thành một vòng tròn, di động thân ảnh phóng vút lên cao nhảy đến chỗ Chu Thất Thất, áp dụng thế Phi long bát bộ, vờn chụp thanh kiếm lên tám huyệt đạo trên cơ thể đối thủ.Chu Thất Thất chẳng coi ra gì, nàng liền sử dụng thuật phi thân do đích thân cha nàng đã dạy. Thoắt một cái đã phi bộ phản hồi nhảy ra khỏi vòng vây hãm của kiếm quang một cách dễ dàng.Chu Thất Thất trề môi tỏ ra khinh thường nói:- Để bản cô nương cho các ngươi biết Tây Vương phái là nơi đến dễ nhưng khó về.Nói dứt nàng quét chân một cái trên mặt đất làm điểm tựa, quăng mình quay tròn trên không, một vật sáng màu đỏ từ tay nàng vút ra bắn thẳng đến thân người của Bạch Ưng nhanh như ánh chớp, đồng thời từ vệt sáng ấy một nội lực hùng hậu được kèm theo chẳng khác nào tựa sức lôi công có thể làm núi lở sao băng.Trước khí thế tấn công như vũ bão của Chu Thất Thất, làm cho Bạch Ưng Lâm Đạt Vinh vô cùng kinh hãi. Hắn chẳng ngờ một cô gái thoạt trông yếu ớt như bông hoa trước gió này lại có được một nội lực đáng nể phục.Không dám khinh địch, Bạch Ưng Lâm Đạt Vinh bèn vận lực đề khí lên đan điền để bảo vệ các yếu huyệt ở đó rồi đẩy mạnh hữu chưởng vào người đối phương. Sức gió đánh ra ào ạt cuồn cuộn dồn đến đối thủ như thác đổ đá chạy, không gì kềm hãm được.Tưởng đâu ngọn chưởng ấy của Bạch Ưng sẽ làm cho Chu Thất Thất phải nhảy ra xa để tránh, nhưng không, nàng vẫy nhẹ tay một cái, vệt sáng màu đỏ liền đổi vị trí bay ngược về phía Thanh Ưng, còn thân người của nàng thì cất lên lơ lửng trên không.Chu Thất Thất đã khéo léo biết kết hợp sức của mình với ngọn chưởng của Bạch Ưng, tạo ra một luồng sức hỗn hợp càng làm tăng thêm sự kinh khủng cho thế đánh của nàng.Vệt sáng ấy lao đến bên Thanh Ưng với một tốc độ khủng khiếp, tưởng chừng không có cái gì có thể nhanh hơn nữa, làm hắn hoảng hốt lia nhanh thanh kiếm, đưa đến gạt phăng sang bên.Bốp.Cánh tay Thanh Ưng tê rần khi hai loại vũ khí chạm vào nhau. Thân người của hắn lảo đảo chực muốn ngã. Đến lúc này Thanh Ưng mới cảm nhận hết được nội lực của Chu Thất Thất. Và định thần nhìn lại mới rõ binh khí của đối phương.Thì ra trên tay của Chu Thất Thất chỉ là vài khúc vải lụa màu đỏ mỏng manh dài độ vài thước.Thanh Ưng tỏ ra thán phục vì hắn không thể ngờ rằng với tấm lụa mềm mại mà Chu Thất Thất có thể biến thành cứng không khác gì một thanh thép.Riêng Chu Thất Thất cũng ít nhiều bị ảnh hưởng của sự va chạm vừa rồi. Dẫu sao so với hai gã đại đệ tử của U Hồn Cốc nàng có phần trội hơn. Nhưng hai gã đó chỉ là thành phần nhỏ trong U Hồn Cốc. Nàng hiểu được điều đó và không dám xem thường đối thủ đáng gờm đứng trước mặt mình, Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều.Xem ra cán cân có nghiêng về cho phía Tây Vương phái.Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều vỗ nhẹ hai tay vào nhau, lên tiếng khen:- Chu cô nương quả thật xứng đáng là đại tiểu thư của Tây Vương phái. Tại hạ rất lấy làm khâm phục.Chu Thất Thất vòng tay đáp lễ:- Qúa khen, nhưng so với Âm Hồn Đoạt Mạng lão bối đây, tại hạ còn thua xa.- Khách sáo, khách sáo. Tiểu thư tỏ ra nhún nhường nữa rồi. Bây giờ tại hạ có thể vào gặp Tây Vương chủ được chứ?- Không được!Chu Thất Thất khoác tay:- Muốn vào gặp thân phụ thì phải thắng được vãn bối.Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều cười nhạt, khẽ lên tiếng:- Tại hạ thật sự tới đây với thành ý tốt, chứ không phải để gây chuyện. Nhưng nếu Chu cô nương đã nói như vậy thì tại hạ đành thất kính vậy.Từ Mậu Trung lên tiếng:- Phách lối, ngang tàng, không cần tiểu thư của ta ra tay mà bọn ta cũng đủ sức đối phó với ngươi.Chu Thất Thất đưa tay ngăn lại:- Không được nói vậy, cứ để ta tiếp đón Phi Bất Thiều lão bối.nhắc đến nương nương nên vãn bối mới biết đến nương nương.Hổ hầu nói:- Chẳng hay hiện giờ tiểu huynh đệ có biết trung nhi đang ở đâu không?Ngưu hải đáp:- Chim câu đưa thư từ trấn vũ hán bay đến, tất nhiên là thiên trung hiền đệ vàGiảng hoài vũ sư đệ của vãn bối đang ở đó rồi.Huyết thủ bà bà nói:- Vậy là nói đã có mặt ở đấy rồi. để sau khi ta đến gặp đường môn phu nhân ta sẽ đến vũ hán. còn đệ khi đã gặp hà lão động vật và tuệ tăng đại sư rồi, cũng mau chóng đến vũ hán họp mặt.Trương hổ hầu vòng tay:- Đệ vâng mệnh tỷ nương đi liền. tỷ nương hãy bảo trọng.Huyết thủ bà bà đáp:- Đệ cũng vậy.Sau khi bái chào nhau xong, trương hổ hầu cùng ngưu hải tách ra đi về một hướng.Huyết thủ bà bà đứng nhìn theo hồi lâu rồi mới chịu xoay lưng bỏ đi. cứ nhắm hướng trấn tứ xuyên mà đi tới.Đang đi bất chợt huyết thủ bà bà dừng lại, quát to:- Lũ chim chuột nào, sao dám theo sau lão nương nương này vậy?Bà quay nhanh người lại, thoáng thấy một bóng người vận y phục đen đang bỏ chạy trong rừng cây.Tức giận, huyết thủ bà bà liền dùng thuật khinh công phóng đuổi theo liền.Người trước, người sau cứ thế mà rượt đuổi nhau, qua không biết bao nhiêu đồi núi.Huyết thủ bà bà nghĩ trong đầu:"Thuật khinh công của gã này thật siêu phàm, dựa vào năng lực của ta hiện giờ chưa chắc đã là người có được thuật thần hành như gã vậy".Nghĩ xong bèn gia tăng sức lực, nhưng gã hắc y nhân phía trước dường như có ý trêu chọc đối phương, cứ mỗi lần huyết thủ bà bà tăng tốc, thì lập tức gã cũng giữ một khoảng cách vừa phải giữa hai người.Phi hành được một lúc nữa, thì gã hắc y nhân bèn dừng lại.Huyết thủ bà bà cũng bèn đình bộ, cả hai cùng đáp xuống một khoảng đất trống giữa núi rừng bao la.Huyết thủ bà bà hứ rõ một tiếng:- Gã hắc y nhân kia, ta cứ tưởng ngươi sợ rồi cứ cắm đầu chạy mãi như vậy, thìchẳng ra thể thống gì hết, và cho dù ngươi cứ chạy mãi thì ta cũng đuổi theo cho đến cùng, cho đến bao giờ ngươi dừng lại mới thôi.Gã gắc y nhân từ từ xoay người lại, trên mặt che đi bằng một khuôn vải lụa màu đen. gã khoanh tay lại trước ngực, tay hữu còn nắm chặt thanh kiếm.Nhìn thấy thanh kiếm trên tay gã hắc y nhân, huyết thủ bà bà giật mình:- Gã hắc y nhân kia, tại sao ngươi có thanh chấn thiên kiếm? phải chăng thiên Trung đã xảy ra chuyện gì?Hắc y nhân bật cười:- Huyết thủ nương nương, đừng lo ngại cho gã hậu nhân ấy thái quá. hiện giờ thì hắn chẳng sao cả.- Nhưng sao ngươi có chấn thiên kiếm?Hắc y nhân chép miệng:- Ôi! chuyện dài dòng lắm. nhưng tại hạ không những có chấn thiên kiếm mà còn có luôn kiếm phổ chấn thiên kiếm nữa.Huyết thủ bà bà nghe qua đã rúng động, và nghĩ nếu như lời gã nói thì tất nhiên Thiên trung đã gặp nạn rồi. bà gầm lên:- Có thật ngươi đã sát hại điệt nhi thiên trung của tar ồi chăng?Gã hắc y nhân nhíu cặp chân mày:- Huyết thủ bà bà gọi trương thiên trung là điệt nhi, không lẽ hắn và huyết thủ Bà Bà có mối quan hệ?- Ngươi không cần biết để làm gì? hãy trả lời ta trước đã.Gã hắc y nhân thốt:- Tại hạ đã nói rồi, trương thiên trung vẫn bình an vô sự.Huyết thủ bà bà cất giọng:- Ngươi cố ý để ta đuổi theo đến đây là có ý gì?Hắc y nhân chép miệng:- Thật ra tại hạ đây có ý đến tứ xuyên đường môn, song khi đến đây thì gặp được Huyết thủ bà bà nên thay đổi quyết định.- Nói như ngươi có nghĩa là bây giờ ngươi muốn gặp ta?Hắc y nhân gật đầu:- Quả nhiên đúng như vậy.- Gặp ta để làm gì?Hắc y nhân thốt:- Tại hạ muốn được lấy lại cái cúc áo bằng ngọc trai huyết thủ bà bà đang cất giữ.Huyết thủ bà bà cười xòa:- Ngươi lấy quyền gì mà bắt ta phải giao cúc áo đó?- Quyền chủ nhân của nó.Huyết thủ bà bà gật gù:- A... ta hiểu ra rồi, có phải ngươi là tên hắc y nhân mà trương thiên trung đã đề cập tới, và chính ngươi đã từng giao đầu với điệt nhi ở thiếu lâm.- Quả nhiên là không sai, chính là tại hạ đây.Huyết thủ bà bà nhướng cao đôi chân mày:- Ngươi muốn ta giao trả cúc áo, chuyện này cũng dễ thôi. trừ phi ngươi cởi bỏ chiếc khăn che mặt ra cho ta được thấy gương mặt thật của ngươi.Gã hắc y nhân cười khẩy:- Tại hạ nghĩ rằng khó có thể tuân lệnh của nương nương được.- Nếu thế đừng ảo vọng xa xôi.Hắc y nhân gắt giọng:- Mong nương nương đừng để tại hạ phải động thủ.Huyết thủ bà bà hứ một tiếng:- Ta e ngươi chẳng toại nguyện.Lời nói vừa dứt, ánh kiếm quang lấp loáng, trên tay huyết thủ bà bà đã cầm một thanh kiếm vừa mỏng vừa nhỏ, kiếm quang vừa lóe lên đã đâm thẳng vào ngực gã hắc y nhân.Nói về thanh trường kiếm của huyết thủ bà bà, đó là một loại binh khí tối lợi hại của huyết thủ bà bà. bình thường thì nó mảnh khảnh như vải lụa đào và được quấn quanh ở bụng của bà, giống như người ta thắt dây lưng vậy.Nhưng một khi đem sử dụng, nó chẳng khác gì là con mảng xà uốn éo, lượn lờ.Chính vì thân kiếm có thể uốn cong lại theo ý của chủ nhân, nên dễ dàng luồn lách vào thế trận một cách thuận lợi.Chiêu kiếm này huyết thủ bà bà phóng ra cực kỳ mau lẹ, làm gã hắc y nhân hốt hoảng lùi lại.Xoạt một tiếng, trước ngực gã hắc y nhân bị rạch một đường dài, vạt áo bị lưỡi kiếm bén xẻo rách đến thấy cả da thịt bên trong.Hắc y nhân vừa kinh hãi vừa tức giận, gã lập tức phóng kiếm đâm trả. nhưng huyết Thủ bà bà phóng chiêu đầu chiếm được tiên cơ, nên tiếp tục khoa kiếm đánh rất rát.Thanh kiếm của huyết thủ bà bà mỏng như từ giấy phóng ra ngoằn ngoèo, coi chẳng khác con linh xà rung động, không ngớt luồn vào giữa làn kiếm quang của gã hắc y nhân.Gã hắc y nhân bừng giận vì chưa gì đã bị đối thủ liên tiếp tấn công, không làm sao chiếm được thế thượng phong. Hắn muốn cất tiếng mắng chửi, nhưng kiếm chiêu của Huyết thủ bà bà thi triển mau lẹ quá chừng, bức bách gã cứ lùi hoài.Luận về kiếm pháp mà nói, huyết thủ bà bà và gã hắc y nhân mỗi người đều là những tay kiếm pháp cừ khôi. song so về chiêu pháp thì huyết thủ bà bà biến ảo kinh tâm động phách.Gã hắc y nhân cũng rõ tài nghệ của huyết thủ bà bà, nhưng chưa bao giờ gã nghĩ lại tinh thâm kiếm thuật đến thế.Đột nhiên gã hắc y nhân thét lên một tiếng thật to, rồi nhảy vọt lên cao:- Để tại hạ múa vài chiêu trong kiếm phổ chấn thiên kiếm cho huyết thủ bà bà tường.Nói dứt gã liền vũ lộng chấn thiên kiếm trên tay. đến lúc này mới thấy hết được sự uy dũng của thanh kiếm báu. nó chẳng khác nào con hắc long nhảy múa đùa cợt.Huyết thủ bà bà vừa thấy đối thủ huy động chấn thiên kiếm, bà liền thu kiếm lại.Rồi bà thấy trước mặt mình một ánh quang lóe lên, và cảm giác tay trái của mình đau buốt. nhìn xuống đã thấy từng giọt máu tươi nhỏ xuống.Huyết thủ bà bà giật mình, bèn nhảy né tránh, ra sức chống đỡ, mà không sao thoát được luồng kiếm quang của gã hắc y nhân chụp xuống người mình.Huyết thủ bà bà nghĩ thầm không ngờ kiếm phổ chấn thiên kiếm lại oai dũng đến như vậy. chỉ mới có chiêu đầu mà đã có thể đả thương được bà rồi, e rằng sau này để gã luyện hết những gì trong kiếm phổ, võ lâm sẽ gặp đại họa thôi.Hắc y nhân quát lên:- Huyết thủ bà bà cẩn thận đó, tại hạ ra chiêu thứ hai đây.Gã hắc y nhân ra chiêu kiếm phong đầu rít lên veo véo, đủ biết kiếm lực không phải tầm thường.Bên này huyết thủ bà bà không dám chậm trễ, bèn đưa trường kiếm ra.Hai thanh kiếm chạm nhau quá lẹ, đến nỗi tiếng trước dính liền tiếng sau thành một tiếng dài bất tuyệt chứ không còn choang choảng như trước nữa.Vừa đánh huyết thủ bà bà lại vừa nghĩ:"Chiêu pháp của chấn thiên kiếm kiếm phổ thật danh bất hư truyền, càng đánh càng biến ảo khó lường, cứ tiếp tục như thế này mãi, e rằng trước sau gì mình cũng sẽbị hại, mà toàn thân sẽ bị đâm đến mấy chục vết chứ không ít."Về phần gã hắc y nhân, từ lúc đem chiêu pháp của chấn thiên kiếm kiếm phổ ra sử dụng, gã mới bình quân được trận đấu và phần nào nắm được phần thượng phong.Nhưng dẫu sao gã vẫn bái phục huyết thủ bà bà, ngấm ngầm bụng bảo dạ:"Huyết thủ bà bà ra chiêu thần tốc thế kia, thật là bình sanh mình chưa từng thấy bao giờ. cũng may là đã luyện được mấy chiêu trong chấn thiên kiếm kiếm phổ, nên mới đầu vững với bà ta được. phải ra tay cho chóng, nếu không khó có thể thắng được bà ta".Nghĩ rồi múa nhiên tay kiếm thi triển luôn hai chiêu kiếm của chấn thiên kiếm phổ.Bỗng nghe một tiếng choang rùng rợn vang lên. gã hắc y nhân bay vọt về phía sau hơn một trượng nhanh như tên bắn.Gã đứng vững và không hiểu đã tra kiếm vào vỏ từ lúc nào mà không nghe thấy tiếng động.Phần huyết thủ bà bà cũng vậy. bà đã bay vọt người ra sau, kiếm cũng đã quấn ngang bụng rồi như chưa từng rút ra vậy.Hai bên nhìn nhau đăm đăm không nói nửa lời, không một tiếng động. nếu như có ai đó ở đây chứng kiến, thì cũng chưa chắc nhận ra được ai bại ai thắng, có bị thương hay không. Đột nhiên huyết thủ bà bà quỵ xuống, đến bây giờ mới nhìn thấy rõ một đường kiếm đã để lại trên huyệt yết hầu của bà.Bởi vì hắc y nhân ra tay quá lẹ, đến nỗi làm máu nơi đó chưa kịp phún ra.Huyết thủ bà bà chép miệng:- Ta có thác dưới chiêu pháp chấn thiên kiếm kiếm phổ âu cũng là một vinh dự. Nhưng ta muốn biết ngươi là ai?Gã hắc y nhân tự dưng mở chiếc khăn che mặt ra.Huyết thủ bà bà nhìn thấy bèn nói:- Ngay từ đầu ta đã nghi ngờ là ngươi, tên ngụy quân tử...Vết thương khá nặng làm huyết thủ bà bà chưa nói hết câu đã té nhào bất động.Gã hắc y nhân đến bây giờ mới có cảm giác đau buốt nơi tay. hắn nhìn qua, mới phát giác mình cũng bị huyết thủ bà bà đả thương làm cánh tay đầy máu.Hắn cúi ngươi lấy lại cúc áo cho vào túi, rồi bỏ mặc xác của huyết thủ bà bà ở đó rồi phóng người chạy đi.
Khổng thiện vương nói:- Tại hạ chưa bao giờ đi về tay không, lần này có lẽ mạo phạm đến các vị rồi.Chợt có tiếng náo động bên trong, rồi hai gã khổng lam, khổng hắc phi thân ra.Theo chúng là cao phi trí, kim vĩ.Hà thất phong hiểu chuyện:- À! thì ra trang chủ dụ lão già này ra đây là cốt để cho hai gã đệ tử lẻn vào tập kích bên trong chứ gì.Cao phi trí nói:- Nhưng các vị có kế của trương lương thì ta đây cũng có mưu của gia cát. vỏ quýt dày có móng tay nhọn.Thấy kế hoạch của mình bị thất bại, khổng thiện vương hừ lên một tiếng:- Đã ra nông nỗi này tại hạ chẳng cần khách sáo làm gì. đánh!Chữ đánh còn đọng trên môi, là thân người của khổng thiện vương đã lướt tới.Trương hổ hầu nói liền:- Đã lâu lắm rồi, tại hạ không được so tài cùng trang chủ, cứ để lần này thử xem sao.Hà thất phong cười khẩy:- Đám tiểu nhân ta không cần nhúng tay, cứ giao hết cho thiết chưởng môn và hai đệ tử cái bang là đủ rồi.Cao phi trí thốt:- Hà tiền bối cứ ở ngoài xem tiểu bối ra tay là được rồi.Nói đoạn y thuận tay chụp lấy thanh kiếm của thân mẫu là đại nương mộng trâm, rồi cất mình bay vọt tới trước sử dụng phi tất thần trâm kiếm mà phát chiêu.Nhụy ngọc miêu cười khinh bỉ, tay tra vào nhị khúc rút ra cực nhanh, và sử dụngNhị khúc chiêu pháp đánh trả.Hai bên đón lấy chiêu thức của nhau mà đánh.Cao phi trí dựng thanh kiếm lên rồi đột nhiên như chẳng có triệu chứng gì cho thấy chàng sẽ ra chiêu nhưng bất thần chém luôn ba kiếm lẹ tợ điện chớp, kiếm phong rít lên veo véo.Lối đánh của chàng hết sức tinh xảo, lối ra chiêu tựa hồ loạn xa chẳng vào chiêupháp nào hết, nhưng kỳ thực mỗi nhát đâm nhát chém đều lợi hại và chuẩn đích.Thật ra trong bộ kiếm pháp này, phương pháp phát chiêu thức gồm có bab ốn biến hóa, cho nên chỉ trong phút chốc cao phi trí đã tuôn ra h ơn mười bal ần chiêu thức hợp. tổng cộng trên bốn năm chục chiêu kiếm thì thật là một bộ kiếm pháp í tcó trên thế gian.Nhụy ngọc miêu nhủ thầm:"Gã sử dụng kiếm còn lẹ hơn cả mình nghĩ."Lập tức ả vung nhị côn lên, véo một tiếng, ả đã đánh mũi nhị khúc nhằm khẩu tay Cao phi trí mà đánh tới.Chiêu nhị côn này phóng ra p hương vị rất kỳ tuyệt. nó xoay hẳn về phía sau người đối phương, rồi mũi côn mới móc ngược trở lại.Cao phi trí vội nhảy vọt ra, có vẻ coi thường chiêu thức này của nhụy ngọc miêu, thanh kiếm trong tay chàng đâm thẳng tới trước ngực ả một cách mau lẹ phi thường.Nhụy ngọc miêu cũng chẳng thèm né tránh, ả lướt tới bạt nhị côn quấn ngang thân kiếm đối thủ giật mạnh. nào ngờ cao phi trí đã nhanh tay hơn, chém luôn ba thế vào thân côn, làm y bị dội ngược trở lại.Sự phản kích của đôi bên thật là tuyệt vời.Trong khi đó, trận đấu giữa khổng thiện vương và trương hổ hầu không kém phần ngoạn mục.Cả hai người cùng đánh rất mau lẹ, và đều tấn công chứ không có chiêu nào đỡ gạt để giữ mình.Chỉ trong chớp mắt hai bên đã thi triển hơn hai mươi chiêu pháp. Đôi tay của hai người chẳng khác nào là thứ binh khí lợi hại, vùng vẫy như rồng bay phượng múa.Chợt cả hai cùng hét lên một tiếng và phóng chưởng đánh thẳng vào nhau.Nên nhớ rằng cả khổng thiện vương và trương hổ hầu đều là các bậc tiền bối,nên công phu luyện tập của họ rất cao, cho nên khi chưởng pháp đánh ra là mang cả một sức lực ghê gớm, có thể bạt sơn đảo hải, trời long đất lở, nghịch địa chuyển thiên.Bùng.Toàn khu vực nhà sau của quán trọ rung chuyển dữ dội như gặp phải cơn động đất.Sau cú va chạm đó cả hai cao thủ đôi bên đều bất động nhìn nhau.Dường như họ biết chân lực của đôi bên đã phí tổn quá nhiều sau lần đánh này, và họ ngấm ngầm vận khí điều hòa kinh mạch, đồng thời chờ lần phản cig sắp tới.Về nhụy ngọc miêu và cao phi trí càng đánh càng nhanh, mỗi lần cao phi trí bị mũi nhị khúc sắp chạm vào người là chàng đều dùng kiếm gạt ra được và đồng thời lắc đầu để tỏ ý cho đối thủ của mình biết chiêu đánh nào của ả đều không giết đượcchàng.Nhụy ngọc miêu sử dụng nhị khúc một lúc mỗi cao hứng, đột ngột lal ên một tiếng trong trẻo, mũi nhị khúc lấp loáng không nhất định phương hướng nào hết, và tấn côngtới tấp.Luồng ngân quang hạ xuống thấp dần, làm cao phi trí hoa cả mắt.Lập tức chàng không dám chậm trễ, múa tít thanh kiếm trên tay đâm thẳng về phía trước nhanh hơn ánh chớp, mũi kiếm đã đâm thủng vạt áo ả. Còn mũi côn cũng quất vào vai cao phi trí, song chỉ đi lướt ở bên ngoài tay áo, xén đi một mảnh vải.Và họ không dừng ở đây, trước khi nhảy lùi lại hầu như cả hai cùng ra tay một lúc, họ phóng ám khí vào nhau.Ầm.Truy hồn đạn của đường môn và khổng mê u hương phấn tỏa rộng bao lấy nhau.Làm mọi người bên ngoài vội nhảy lùi ra sau để tránh.Cao phi trí hứ một tiếng khinh bỉ:- Khổng mê u hương phấn đủ sức chống chọi với truy hồn đạn của tứ xuyên đường môn hay sao? Đến chừng ấy mới thấy nhụy ngọc miêu hơi loạng choạng, tấn pháp không cònvững nữa, mới hay lúc cả hai bên cùng phóng ám khí, ả đã chậm hơn cao phi trí vàigiây.Nên nhớ trong giao đấu chỉ cần chậm hơn đối phương một giây thôi là có thể bị bại dưới tay địch thủ rồi, thậm chí còn nguy hại đến tánh mạng nữa là đằng khác, huống chi chậm đến vài giây.Nguyên lúc cao phi trí ném truy hồn đạn, chàng đã vận lực đẩy thêm ra một chưởng. nhờ vậy khi trái đạn nổ tung cộng với sức gió nên đã hất ngược bụi phấn độc của khổng mê u hương phấn về chỗ nhụy ngọc miêu. trong khi ả chưa lịp trở lui, nên ít nhiều bị trúng độc.Nhìn thấy nghĩa nữ trúng độc, khổng thiện vương phóng người tới:- Nhụy ngọc miêu, ngươi không sao chứ?- Nghĩa nữ cảm thấy khó chịu.Khổng thiện vương đưa sang cho ả một hoàn thuốc.- Hãy uống vào và ngồi xuống tọa công.Nhụy ngọc miêu lập tức làm theo lời dặn.Còn khổng thiện vương nhìn qua đám người của trương hổ hầu rồi nói:- Nếu hôm nay ta không lấy được mạng các ngươi, ta thề sẽ ẩn tích giang hồ mãimãi.Gã hét lên một tiếng, phóng người tới liền. hai tay đánh ra nghe vù một cái, hắn đã phóng chưởng đánh liền.Hà thất phong bèn lướt tới, song chưởng cũng đưa ra đánh trả, đồng thời cất giọng:- Lão già này tuy tài cán thấp kém cũng xin được cùng khổng trang chủ đấu vàichiêu gọi là làm lễ tương giao.Khổng thiện vương gầm lên:- Lão ăn mày lời nói tuy khiêm nhường song thực chất phách lối, để ta cho lão biết lợi hại của khổng thiện vương này.Hai đạo kình quang đập vào nhau phát nổ, làm hai người đều lùi lại.Khổng thiện vương phát cáu hét to lên, lại phóng người trở vào, đôi tay vung lên đánh tới.Thoạt đầu hà thất phong thấy tay phải của khổng thiện vương đưa lên nhưng rồihắn rút tay đó về mà đẩy tay trái ra. cứ như thế lúc tay này rồi lại tay kia, khiến Hà Thất phong không biết địch nhân sẽ xuất thủ bằng tay nào.Lão cái bang nghĩ trong đầu:"Hắn định giở trò quái quỷ gì đây".Bất thần hắn đẩy mạnh tay trái đánh mạnh tới trước.Hà thất phong thấy thế biết cú đánh quyết định của địch thủ là tay trái rồi, lão cất tiếng khen:- Chiêu pháp này khá lắm, nhưng vẫn chưa nhanh đâu.Khổng thiện vương bừng giận:- Nếu vậy hà bang chủ cứ việc phản công đi. Đã thấy hà thất phong lướt đi song chỉ phóng ra x uyên qua làn chưởng phong của đối phương mà đi tới.Nhưng kỳ thực hà thất phong đâu có ngờ lối xuất chiêu của khổng thiện vương rất kỳ dị, chiêu thức của hắn cực kỳ trầm trọng.Khổng thiện vương thấy hà thất phong phóng song chỉọt Sách đưa lên° ° °
Sau mấy ngày lưu lại mật thất luyện tập chiêu thứ mười của chấn thiên kiếm kiếm phổ, đoàn người của trương thiên trung mới rời khỏi phong vân động, ly khai khỏi núi Tử nha trở lại trấn vũ hán.Vào đến thị trấn, họ bèn tìm một quán trọ để lưu trú và cho gọi thức ăn.Cao phi trí lên tiếng trước tiên:- Trương huynh, tuy hôm nay huynh đã luyện được thiên pháp vô biên, chiêu thứ mười của kiếm phổ, song còn chín chiêu nữa cũng cần phải luyện qua.Giảng hoài vũ thốt:- Tại hạ rất rõ cao ý của thiết chưởng môn, nhưng làm sao biết gã hắc y nhân đó ởđâu mà tìm. vả lại cả tuần nay có thể hắn cũng đã luyện gần xong bộ kiếm pháp ấy rồi.Các các cất giọng:- Để cho tên đại ma đầu này luyện thành chấn thiên kiếm kiếm phổ thật là đại họa cho võ lâm đồng đạo rồi.Oanh Oanh tiếp lời- Hắn có được chấn thiên kiếm rồi lại có luôn kiếm phổ, sớm muộn gì chức minh chủ võ lâm cũng sẽ về tay gã. đến chừng ấy cao thủ giang hồ hắc bạch lưỡng đạo đều phải nghe lệnh của hắn.Giảng hoài vũ nhìn qua trương thiên trung:- Trương đệ, vận mệnh võ lâm đang đứng trước một nguy cơ tồn vong. huynh nghĩ chỉ còn có mình đệ là đủ sức đứng ra chống vai mà thôi.Trương thiên trung xua tay:- Tiểu đệ sức kém, tài hèn, làm sao dám đứng ra gánh vác trọng trách này.Các các thốt:- Ca ca nói vậy thì đâu còn ai làm nổi việc đó.- Chính vì biết mình tài sơ, trí cạn, nên lúc còn ở mật thất, tại hạ đã đề nghị Cao huynh nên cùng luyện thiên pháp vô biên với tại hạ.Cao phi trí cười xòa:- Đa tạ lòng hảo tâm của trương huynh. nhưng dù tại hạ có học được đi chăng nữa, cũng phải mất đến vài năm, như vậy mới mong đạt được đỉnh giới tối cao của kiếm pháp.- Nói như cao huynh đây thì tại hạ có khác gì đâu?Giảng hoài vũ nói:- Khác chứ sao không. thiên chất của đệ khác hơn người thường, vả lại được ngâm mình trong hồ băng hàn, hút được tinh khí của trời đất. chỉ có đệ mới học tốt được kiếm phổ.Oanh Oanh nói thêm:- Cuối cùng phải nói rằng duyên phận của ca ca hợp để luyện chấn thiên kiếm kiếm phổ, còn kẻ khác có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma khi luyện công.Trương thiên trung chẳng nói gì, chàng cứ đăm đăm tỏ ra đang suy tư.Bất chợt, các các chỉ tay ra cửa:- Mọi người nhìn xem, có phải là tống tỷ tỷ?Trương thiên trung nhận ra ngay. chàng bèn phóng người ra ngoài:- Tống muội!Tống kim bình nhận ra Trương thiên trung, nàng mừng rỡ:- Trương ca!Nàng chạy lướt tới. trương thiên trung đón lấy nàng và ngạc nhiên khi thấy trên tay của tống kim bình đang cầm chấn thiên kiếm.Bây giờ mọi người trong quán đã chạy ra, và có hai gã mặc sắc phục xám, xanh ở phía xa chạy tới. Đoán chừng ra được sự việc, trương thiên trung hỏi:- Tống muội, có phải muội đã đánh cắp chấn thiên kiếm nên bị hai gã kia đuổi theo?Tống kim bình gật đầu:- Đúng vậy, trương ca hãy giết chúng đi.Các các và Oanh Oanh bước đến bên cạnh tống kim bình:- Tống tỷ tỷ đừng sợ, đã có muội bên cạnh, không ai dám hại tỷ đâu.Lúc này hai gã đại hán áo xám và xanh đã chạy đến. chúng thấy tống kim bình đang được nhóm người của trương thiên trung bảo vệ thì quát to:- Hãy tránh ra, đây không phải là chuyện của các ngươi.Giảng hoài vũ bước tới, xắn tay áo, cao giọng:- Hai ngươi to khỏe như vậy, đi bức hiếp một thiếu nữ tay yếu chân mềm. bảo bọn tađừng can thiệp sao được. huống chi vị tiểu thơ này lại là bạn của chúng ta.Gã vận y phục xám quát:- Đã bảo đừng xen vào chuyện của bọn ta. nếu như ngươi không nghe đừng trách sao ta chẳng báo trước.Trương thiên trung tiến lên, giảng hoài vũ cản lại:- Đệ hãy đưa tống kim bình tiểu thơ vào quán mà chờ, cứ để hai gã này ở đây đại huynh xử lý được rồi.Mọi người gật đầu và cùng nhau trở vào trong quán.Oanh Oanh hỏi liền:- Ở đâu mà tống tỷ tỷ lại có chấn thiên kiếm?Tống kim bình chép miệng:- Từ lúc chia tay với các vị, tiểu nữ lưu lại đây, mãi cho tới các nay mấy hôm bị gã hắc y nhân bắt được.Các các thốt:- Hắn bắt tỷ tỷ để làm gì?- Hắn ép buộc tiểu nữ chép ra Đường môn độc kinh, nhưng tiểu nữ không đồng tình nên bị gã giam vào lao.Cao phi trí lại hỏi:- Nhưng tại hạ vẫn chưa rõ tại sao tống cô nương có được chấn thiên kiếm?Trương thiên trung lên tiếng:- Cao huynh đừng hấp tấp như vậy. từ từ để tống muội kể ra.Tống kim bình nói tiếp:- Có lần tiểu nữ nhìn thấy gã mang chấn thiên kiếm về. lúc đó muội rất lo sợ vì không rõ trương ca ra sao rồi. đến khi biết trương ca không sao nhưng kiếm phổ đã bị gã đoạt được...Oanh Oanh lẩm bẩm:- Chuyện này cũng tại muội mà ra.Tống kim bình nói tiếp:- Lúc đó tiểu nữ nghĩ nếu để gã học được kiếm phổ thì rất nguy hiểm, nên nghĩ ra một diệu kế.Các các hỏi:- diệu kế ra sao?- Tiểu nữ bèn giả vờ ưng thuận chép lại đường môn độc kinh cho gã. thế là gã đưa tiểu nữ vào mật thất, nơi đó gã đã để kiếm phổ và chấn thiên kiếm. trong lúc gã sơ suất, nên tiểu nữ liền trộm kiếm mà trốn đi.Oanh Oanh lại hỏi:- Thế sao tỷ tỷ không lấy luôn kiếm phổ mà bỏ lại đó.Trương thiên trung bèn cất giọng nói với Oanh Oanh:- Tại Oanh muội không rõ, tống muội có một biệt tài, một khi đã xem qua một kinh thư nào thì thuộc lòng, không bao giờ quên.Cao phi trí thốt:- Có lẽ tống cô nương đã đọc thuộc qua cuốn kiếm phổ rồi chứ gì?Tống kim bình gật đầu:- Thiết chưởng môn nói không sai, tiểu nữ đã đọc qua kiếm phổ nên đã thuộc nằm lòng.Các các reo lên;- Như thế thì hay quá. vậy tống tỷ tỷ hãy đọc cho trương ca ca luyện công.Tống kim bình đưa chấn thiên kiếm cho trương thiên trung:- Giờ tiểu muội xin giao lại báu kiếm cho ca ca, còn về kiếm phổ cứ để muội ghi lại.Cao phi trí cất tiếng:- Như vậy cũng tiện. hay là các các cô nương đưa tống kim bình lên phòng đểnàng làm công việc ghi chép.Các các gật đầu rồi cùng tống kim bình đi vào bên trong.Cao phi trí cầm lấy chấn thiên kiếm nhìn sơ qua rồi thốt:- Cuối cùng vật cũng trở về cố chủ. nhưng trương huynh hãy nhìn kỹ xem đây có phải là báu kiếm thật hay giả.Trương thiên trung rút cây kiếm ra khỏi vỏ xem sơ qua rồi đáp:- Quả nhiên là kiếm thật. nhưng sao cao huynh lại có ý nghi ngờ?Cao phi trí bèn nói:- Tại hạ cảm thấy có vấn đề đáng nghi.Oanh Oanh hỏi liền:- Có phải thiết chưởng môn nghi ngờ tống kim bình?- Đúng vậy không sai.Trương thiên trung lên tiếng:- Cao huynh nghi ngờ tống kim bình ở điểm nào?Vừa lúc đó các các đi trở ra. trương thiên trung chợt hỏi:- Sao các muội lại ra đây, không ở trong đó với tống muội?- Tống kim bình nói cần được yên tĩnh để ghi chép, nên muội không dám làm phiền tỷ ấy nữa.Trương thiên trung nhìn qua cao phi trí:- Vừa rồi cao huynh nói có điểm nghi ngờ, vậy có thể nói ra cho mọi người cùng nghe có được chăng?Cao phi trí liền nói:- Trương huynh và nhị vị tiểu muội cứ nghĩ mà xem, gã hắc y nhân là một tên đại gian ác, mưu mô xảo quyệt. gã biết tống kim bình có trí nhớ hơn người, đã thuộc làu Độc kinh, vậy thử hỏi sao vô ý đến nỗi bỏ cuốn kiếm phổ trong mật thất?Oanh Oanh gật đầu:- Thiết chưởng môn nói cũng hữu lý. chẳng lẽ gã hắc y nhân không sợ tống kim Bình lấy ra đọc hay sao? hoặc giả hắn muốn tống kim bình đọc được?Các các nhăn mặt:- Vô lý quá? một gã đại gian hùng như thế có lẽ nào cố tình để cho tống kim bình đọc cuốn kiếm phổ.Trương thiên trung cũng lên tiếng:- Tại hạ cũng thấy lạ. đúng ra gã phải luôn luôn cất giữ kiếm phổ bên người, không rời mới đúng.Chàng nhìn vào mặt cao phi trí:- Nhưng rõ ràng tống kim bình đã mang trả lại chấn thiên kiếm. rõ đó chính là hảo tâm của nàng.Các các nói thêm:- Nếu tống kim bình là kẻ xấu, lý nào giao trả chấn thiên kiếm cho trương ca ca.Cao phi trí thốt:- Chính vì vậy tại hạ mới sanh mối nghi ngờ.Oanh Oanh nói:- dù gì thì chấn thiên kiếm này cũng là thậtCao phi trí bèn vòng tay:-Dù gì ta không nên quá đa nghi đối với tống kim Bình. Trương huynh, nếu có gì không phải xin bỏ qua cho.Trương thiên trung xua tay:- Cao huynh nào có lỗi gì đâu, chính tại hạ cũng lấy làm lạ ở điểm này.Mọi người còn đang tranh luận thì giảng hoài vũ từ bên ngoài bước vào:- Trương đệ và mọi người nhìn xem tại hạ đưa ai đến đây.Tất cả cùng nhìn ra thì thấy sau lưng giảng hoài vũ có hà thất phong, trương hổ Hầu, ngưu hải và ba vị khác mà trương thiên trung không biết.- Kìa, hà tiền bối! sao cha lại có mặt ở đây?Trương hổ hầu thốt:- Chuyện dông dài lắm, để rồi từ từ cha sẽ thuật lại cho hài nhi rõ.Hà thất phong nói:- Ái da! nếu không nhờ tiểu tử ngươi báo tin sớm, nếu không ta và tuệ tăng đại sư cứ tự giam mình trên thiếu lâm mãi.Trương thiên trung nói:- Hà tiền bối! sư phụ tuệ tăng vẫn bình an?- Ngươi khỏi phải lo, tuệ tăng đại sư vẫn bình an và còn dặn tab áo lại với ngươi đừng lo lắng gì. hiện thiếu lâm không có sao cả.Cao phi trí nói:- Sao nhị vị tiền bối biết chúng tôi ở đây mà đến?Ngưu hải đáp:- Là nhờ ta đó. nhận được bồ câu đưa thư từ trấn vũ hán, tất nhiên là ta nghĩ Trương thiên trung và giảng sư đệ ở đây rồi.Giảng hoài vũ nhìn ba vị khách:- Ba vị đây là...Trương hổ hầu đáp:- Vị này là kim mạc nhạn...Cao phi trí ngắt lời:- Thì ra là giang nam đệ nhất mỹ nhân kim mạc nhạn.Bây giờ kim mạc nhạn mới lên tiếng:- Thiết chưởng môn tuổi nhỏ nhưng tầm hiểu biết cũng khá sâu rộng, làm cho Kim Mạc nhạn này vô cùng bái phục.Giảng hoài vũ nói:- Nếu vậy đây chắc là giang nam đệ nhất tài tử kim Vĩ?Kim vĩ vòng tay:- Chính là tại hạ.Cao khúc bước tới trước mặt trương thiên trung vòng tay thi lễ:- Thuộc hạ bái kiến tiểu gia chủ.Trương thiên Trung giật mình:- Ơ kìa, sao các hạ lại làm thế? tiểu bối nào dám nhận.Trương hổ hầu lên tiếng:- Trung nhi, con phải gọi kim mạc nhạn là nghĩa mẫu, còn kim vĩ là cửu cửu. dẫg bèn đề nghị:- Hay là chúng ta cùng đến tửu điếm trọ qua đêm rồi hẳn tính.- Cũng được, nhưng chỉ sợ làm phiền tiểu huynh mà thôi.Thiên Trung cười xòa:- Sao lại phiền, tại hạ lại nghĩ Chu cô nương không đồng ý thôi.- Nếy vậy chúng ta đi.Thiên Trung gật đầu rồi sánh bước cùng Chu Thất Thất bước đi.Họ vừa đi vừa trò chuyện. Chàng là người tỏ ra vui hơn ai hết, vì đây là lần đầu được đi cạnh mỹ nhân, lòng chàng thật là phấn chấn.Phút chốc cả hai đã tới một tửu điếm ở đầu làng.Tên tiểu nhị hăm hở bước tới chỗ bàn của Thiên Trung, hắn thốt:- Không biết nhị vị khách quan muốn dùng gì?- Cho tại hạ vài món thức ăn và hãy dọn hai phòng để nghỉ đêm nay.- Dạ, dạ. Thức ăn sẽ đem ra ngay. Sau khi nhị vị khách quan ăn xong tiện nhân sẽ đích thân đưa lên phòng.Sau khi gã tiểu nhị đi rồi, Thiên Trung mới đưa mắt quan sát khách quán.Một lúc sau, gã tiểu nhị lúc nãy mang thức ăn đến. Hắn vừa đặt lên bàn của Thiên Trung đã nghe từ phía sau có tiếng nói vọng lên:- Tiểu nhị, tại sao bọn ta gọi thức ăn trước mà cho đến bây giờ vẫn chưa có?Nghe nói, Thiên Trung bèn xoay người lại nhìn. Chàng nhận ra ở cạnh bàn chàng có hai gã trung niên, một vận y phục màu trắng, người còn lại vận võ phục màu xanh.Tên tiểu nhị bèn lễ phép thốt:- Xin nhị vị đại gia chớ nóng giận, có lẽ bọn nhà bếp đã làm chậm các món thức ăn của nhị vị đại gia căn dặn. Để tiện nhân vào hối thúc họ.Người vận võ phục trắng gắt giọng:- Ngươi còn dám nói nữa à? Đem thức ăn ở đó qua đây mau.Gã tiểu nhị nhăn mặt:- Đại gia à, làm vậy tiểu nhân khó xử lắm.Người trung niên vận võ phục xanh đập mạnh tay xuống bàn, quát:- Tại sao đại ca của ta đã ra lệnh mà ngươi dám cãi? Không ham sống nữa à?- Dạ, tiểu nhân nào dám, nhưng mà...Thiên Trung bèn lên tiếng:- Tiểu nhị, ngươi cứ việc đem thức ăn qua cho họ đi. Tại hạ chờ thêm chút nữa cũng được.Gã tiểu nhị nghe nói vậy có vẻ vui mừng, bèn không chờ chàng thúc giục lần thứ hai, đã bưng mâm thức ăn qua bàn cho hai gã trung niên.Sau đó hắn nói với Thiên Trung:- Xin hai vị khách quan chờ cho một chút, tiểu nhân sẽ mang thức ăn tới liền.Gã lật đật đi ra nhà sau.Bên này Chu Thất Thất bèn nói khẽ với Thiên Trung:- Tiểu huynh, hai gã này phách lối quá, không biết là người của môn phái nào?Thiên Trung lắc đầu:- Tại hạ mới ra giang hồ nên chẳng rành ai hết. Chu cô nương rày đây mai đó, có lẽ am hiểu hơn tại hạ.Chu Thất Thất nhíu mày rồi thốt:- Theo phán đoán của tiểu muội, hai người này có thể là người của U Hồn Cốc.- U Hồn Cốc?Thiên Trung lắc đầu:- Môn phái này nghe lạ quá. À phải rồi, tại hạ đã nhớ ra lúc chiều hai gã Khổng Hắc và Khổng Lam luôn miệng nói Chu cô nương là người của U Hồn Cốc.Chu Thất Thất gật đầu:- Đúng vậy, chẳng lẽ giữa U Hồn Cốc và Khổng Tước Sơn Trang có mối quan hệ gì đó sao?Thiên Trung lại chép miệng:- Cũng có thể, nếu không tại sao người của Khổng Tước Sơn Trang lại muốn bắt người của U Hồn Cốc?Thất Thất xua tay:- Thôi đi, mặc kệ họ, hơi đâu mà lo chuyện của thiên hạ. Chúng ta cứ việc ăn uống rồi nghỉ ngơi, để rồi sáng mai tiểu huynh còn phải đi Tứ Xuyên nữa.- Chu cô nương nói phải.Vừa lúc gã tiểu nhị đem thức ăn tới, cả hai chẳng thèm để ý tới gì nữa, cứ cặm cụi lo ăn.Một lúc sau gã tiểu nhị bước tới nói:- Nhị vị khách quan muốn lên phòng chưa? Để tiểu nhân đưa đi.Thất Thất gật đầu:- Được, ngươi cứ đưa bọn ta đi đi.Cả hai vừa đứng dậy thì ở bên ngoài có hai người ăn mày, một già một trẻ bước vào quán.Lập tức một gã từ bên trong bước ra, có lẽ là chủ quán. Hắn xua tay đuổi:- Có muốn xin ăn thì cứ đứng ở bên ngoài, chớ có vào bên này nghe chưa?Thiên Trung bèn nói với Thất Thất:- Hay là Chu cô nương cứ lên phòng nghỉ trước, tại hạ ở lại đây có chút việc.Thất Thất gật đầu:- Cũng được, nhưng tiểu huynh chớ có xen vào chuyện của người khác đấy nhé!- Cảm ơn Chu cô nương đã nhắc nhở, tại hạ sẽ ghi nhớ trong lòng.Thất Thất cùng gã tiểu nhị bỏ đi. Thiên Trung bèn nói với gã chủ quán:- Chủ quán, hãy cho họ vào đây đi.Gã chủ quán xua tay:- Không được, không được. Nếu cho bọn ăn mày này vào thì quán của tôi đâu ai thèm vào nữa chứ.Thiên Trung bước ra tận cửa, nhã nhặn lên tiếng:- Chủ quán cứ an tâm, tại hạ sẽ đài thọ và trả tiền sòng phẳng.- Nếu khách quan đã nói vậy, tiện nhân đâu còn cách gì để từ chối.Thiên Trung vốn tánh nhân hậu, nên thấy kẻ nghèo khó chàng đem lòng thương hại.Vì vậy nhìn hai người ăn mày, chàng nói:- Xin mời lão bối và đại huynh hãy vào đây ngồi, rồi nói chuyện sau.Chàng chỉ chiếc bàn gần đấy cho hau người ăn mày vào ngồi.Riêng lão ăn mày từ lúc đầu, khi Thiên Trung bước ra cửa, lão đã nhìn chàng đăm đăm không chớp mắt. Bây giờ đã ngồi vào bàn nhưng lão vẫn nhìn không thôi.Lúc đầu Thiên Trung không mấy chú ý đến cử chỉ này, nhưng bây giờ chàng có cảm giác là lạ nên cất tiếng hỏi:- Lão bối, không biết tại hạ có nói lỡ lời gì hay không, đã xúc phạm tới lão bối, mà nhìn tại hạ như vậy?lão ăn mày xua tay:- Không có, nhưng ta lấy làm lạ một điều.Thiên Trung liền hỏi:- Có liên quan tới tiểu bối sao?- Ta không dám khẳng định, nhưng này tiểu tử, ta muốn hỏi ngươi một việc.Thiên Trung gật nhẹ đầu:- Tiểu bối xin nghe.Lão ăn mày chậm rãi cất giọng:- Tiểu tử, ngươi tên gì vậy?- Tiểu bối là Trương Thiên Trung.Lão ăn mày giật mình.- Ngươi họ Trương?- Dạ phải!Lão ăn mày lật đật hỏi tiếp:- Ngươi có quan hệ ra sao với Trương Hổ Hầu?Thiên Trung cũng tỏ ra ngạc nhiên, song chàng trả lời:- Đây là lần đầu tiên tiểu bối nghe đến cái tên này.- Thật sự là ngươi không biết?Thiên Trung lắc đầu:- Tiểu bối không hiểu lão bối nói gì?Lão ăn mày đưa tay gãi lên mái tóc rối bù của mình, lẩm bẩm một mình:- Sao kỳ lạ quá, nhìn bề ngoài tiểu tử ngươi rất giống một người. Ta nghĩ ngoài anh em ruột, hoặc cha con ra, thì không ai có thể giống như vậy được.Thiên Trung chép miệng:- Nghe qua mấy lời của lão bối, tiểu bối có cảm nghĩ rằng ý của lão bối muốn nói là tiểu bối có mối quan hệ với người họ Trương kia thì phải?Lão ăn mày lắc đầu:- Điều này ta không dám khẳng định, nhưng quả thật nếu ngươi và Trương Hổ Hầu không có mối quan hệ thì đây là một điều hiếm có.Thiên Trung cười xòa:- Trên đời này người giống người, họ trùng họ là chuyện bình thường.- Ngươi nói cũng có lý. Ta muốn hỏi ngươi một câu cuối cùng.- Xin lão bối cứ tự nhiên.Lão ăn mày nhìn vào mặt Thiên Trung, sau đó hỏi:- Năm nay niên kỷ ngươi được bao nhiêu?- Dạ, tiểu bối vừa tròn đôi mươi.Lão ăn mày gật gù:- Hai mươi tuổi? Nếu như vậy có lẽ ta đã lầm.Thiên Trung bèn đứng dậy, vòng tay thi lễ, ôn tồn nói:- Đêm đã dần buông, lão bối và vị đại huynh đây cứ việc ăn uống no say. Tiệc này do tiểu bối đải. Giờ xin cáo biệt.Lão ăn mày cũng chắp tay đáp lễ:- Tiểu tử, ân tình này của ngươi nhất định có dịp sau này lão phu sẽ đền đáp.Thiên Trung nhỏ nhẹ nói:- Tiểu bối đây không hề nghĩ đến việc đó, lão bối chớ để lòng mà làm gì!Nói đoạn chàng cúi chào lão ăn mày rồi quay lưng bỏ đi lên lầu.Lão ăn mày nhìn theo tướng đi của Thiên Trung, lão nhủ trong đầu:"Nhìn sơ qua là ta có thể đoán ra được ngay. Tiểu tử này có một căn bản võ học đàng hoàng. Lòng nhân từ bác ái, sau này có thể là minh chủ của võ lâm.".Gã ăn mày trẻ tuổi đi theo im lặng từ lúc đầu, giờ mới chịu lên tiếng:- Bang chủ!Lão ăn mày đưa tay lên miệng, suỵt một tiếng:- Nói khẽ một chút. Ta đã dặn ngươi nhiều lần rồi, chớ gọi ta là bang chủ.- Dạ, đệ tử quên.Lão ăn mày hất hàm hỏi:- Ngươi có gì bẩm báo thì cứ nói.- Dạ, đệ tử có việc muốn được thưa qua.Lão ăn mày gật đầu:- Ta cho phép, cứ nói.- Đệ tử lấy làm lạ là Cái Bang chúng ta nhận được thiệp mời của Tống Tiểu Ngọc để tới Quan Âm sơn trang. Sao bang chủ lại tới nơi này?Lão ăn mày nhép miệng:- Ngươi chẳng biết gì hết. Trên đường đi ta phát hiện ra một việc nên mới tới đây.- Đệ tử không hiểu?Lão ăn mày thốt:- Đêm nay rồi ngươi sẽ biết. Bây giờ ăn cho no rồi tìm chỗ ngã lưng cái đã.Cả hai lo ăn uống rồi rời quán đi mất.Đêm hôm đó, tại phòng của Thiên Trung chàng không sao ngủ được, bèn đứng dậy rời giường, tới bên bàn ngồi xuống.Chàng nghĩ không biết giờ này Chu Thất Thất đã ngủ chưa. Chàng muốn sang bên mời nàng đi dạo trò chuyện. Nghĩ đoạn Thiên Trung đi tới bên cửa sổ, đẩy nhẹ một cánh, trông sang phòng của Thất Thất.Đó là căn phòng đối diện với phòng của Thiên Trung, chỉ cách một khoảng sân rộng. Phòng Thất Thất đã tắt đèn, điều này cho biết nàng đã an giấc nồng.Thiên Trung thở dài, chợt chàng nghĩ sáng mai này mỗi người một hướng, không biết đến bao giờ mới gặp lại nhau.Nghĩ tới đó lòng chàng buồn rười rượi.Thiên Trung bước trở lại giường ngồi xuống, bắt đầu tọa công.Ngồi được một lúc, bất chợt Thiên Trung nghe bên ngoài có tiếng gió lạ, dường như là tiếng vải phất trong gió.Thiên Trung lập tức ngưng ngay lại việc tọa công của mình. Chàng nheo mắt lẩm bẩm:- Quái lạ, trong đêm trường sao lại có ai đi đâu vào giờ này?Chàng vội vận dụng thính lực để theo dõi và nghe rất rõ tiếng động đang di chuyển trên đầu.Thiên Trung đưa mắt nhìn lên trần nhà, chàng biết họ đã đến phòng của chàng.Thiên Trung vận lực chuẩn bị cho sự bất trắc có thể xảy ra, nghĩ thầm trong đầu:"Bọn gian trá nào đây? Để xem bọn bây muốn gì?".Nhưng mọi việc không như Thiên Trung nghĩ, tiếng động ngưng lại một lúc, sau đó di chuyển đi nơi khác. Chàng bèn theo dõi thì thấy có hai bóng người từ mái nhà phóng xuống trước sân, không gây một tiếng động nào. Điều này chứng tỏ cả hai người này có lối khinh công rất cao.Họ nép mình vào bóng tối, quan sát một lúc, sau đó bước tới phòng của Thất Thất.Đứng bên này, Thiên Trung nhìn qua cửa sổ, rất may là phòng của chàng cũng đã tắt hết đèn nên tối om, rất dễ cho chàng đứng bên trong quan sát.Thiên Trung cố vận dụng nhãn quang xuyên thủng màn đêm để nhìn cho rõ mặt hai kẻ lạ đó. Song cả hai đều vận y phục màu đen, trong đêm tối nhưng vẫn che mặt, cho nên Thiên Trung đành chịu thua.Chàng lại nghĩ:"Không lẽ hai gã này là Khổng Hắc và Khổng Lam, trở lại đây muốn hại Chu cô nương?".Nghĩ tới đó, Thiên Trung toan phóng người qua cửa sổ chạy đến can thiệp, nhưng chàng đã kịp thời nghĩ lại:"Hai gã ấy đường đường là hai trong Tứ đại hộ pháp của Khổng Tước Sơn Trang, việc gì mà phải lén lút. Vả lại mình trông tướng mạo của hai người này không giống lắm. Cứ chờ xem sao rồi hẳn tính.".Nghĩ xong chàng bèn nép sát cửa sổ, tiếp tục theo dõi.Phía bên kia, hai bóng đen gõ nhẹ vào cửa vài tiếng rất khẽ, đợi thêm một chút, sau đó cả hai đẩy cửa bước vào bên trong.Lòng Thiên Trung có phần nào lo lắng. Chàng chờ thêm một chút nữa, rồi vài khắc trôi qua vẫn chưa thấy hai gã nọ trở ra.Thiên Trung không kiên trì được nữa, chàng bèn phóng người qua cửa sổ rồi nhẹ nhàng bước tới phòng của Thất Thất rồi áp tai vào cửa sổ. Nhưng Thiên Trung hoàn toàn không nghe thấy gì bên trong, dù là tiếng động rất nhỏ.Sốt ruột, Thiên Trung dùng tay đục thủng một lỗ nhỏ trên vách cửa sổ và nhìn vào bên trong. Tuy rất tối song với nhãn lực của Thiên Trung thì chàng thấy rất rõ không có một ai trong phòng, điều này làm cho Thiên Trung giật mình.Chàng bèn mạnh dạn đẩy cửa bước vào và gọi khẽ:- Chu cô nương...Không một tiếng trả lời. Thiên Trung nhìn quanh và phát hiện cửa sổ phía bên kia mở toang.Đến lúc này chàng mới dậm chân, chắc lưỡi than:"Như vậy Chu cô nương gặp nguy rồi! Mình sao ngu quá, nếu lúc nãy ra tay trước thì đâu có việc gì xảy ra. Biết làm sao đây?".Vừa nghĩ chàng vừa bước tới chỗ cửa sổ mở toang ấy và nghĩ tiếp:"Có lẽ giờ này họ chưa đi xa, mình đuổi theo may ra vẫn còn kịp".Nghĩ là làm, Thiên Trung lại phóng qua cửa sổ. Chàng nhận ra đây là hậu viên của quán, nó dẫn ra một con lộ phía sau. Lập tức chàng sử dụng Ảo ảnh ma pháp phóng người trên các ngọn cây lướt đi.Đi được một lúc chợt Thiên Trung phát hiện phía trước của chàng có hai bóng người cũng đang dùng thuật phi hành chạy phía trước.Lúc đầu Thiên Trung có vẻ mừng rỡ vì cứ ngỡ đã bắt kịp hai gã ban nãy ở tửu điếm, nhưng chàng đã kịp nhận ra là nếu là họ thì tại sao chỉ có hai? Đúng ra phải là ba người bởi vì chẳng thấy Chu Thất Thất.Vả lại hai gã lúc nãy vận y phục đen, còn hai người này một mặc màu trắng, một mặc màu xanh.Đến lúc này Thiên Trung mới sực nhớ ra đó là hai gã trung niên ban chiều đòi thức ăn ở bàn chàng.Thiên Trung nhíu mày lấy làm lạ, sự tò mò thúc giục khiến chàng quyết định bám theo xem sao.Hai trước, một sau, cả ba đều lướt đi trong màn đêm dày đặc.Rất may cho Thiên Trung là hai gã phía trước do lơ là không chú ý phía sau, nên chẳng hay biết đang bị theo dõi. Cộng vào đó Thiên Trung lại sử dụng Ảo ảnh ma pháp, một lối thần hành nổi danh khi xưa của Kiếm Thần Lôi Nhất Bảo, sư phụ của chàng, tuy chưa đạt đến mức thượng thừa, song cũng đủ làm cho kẻ khác khó nhận dạng.Cứ thế, họ đi được một hồi thì hai gã nọ dừng lại tại một khu rừng trúc.Thiên Trung vội vàng nép người giấu vào một nơi.Hai gã trung niên bước tới phía đằng kia, ở đó có một gò đất nhô lên khá cao, trên đó Thiên Trung thấy rõ một bóng người đang đứng chắp tay sau lưng và đưa lưng về phía hai gã trung niên vừa bước tới.Cả hai gã có vẻ kính cẩn, vòng tay thi lễ và đồng cất giọng:- Xin kính chào hộ pháp.Người này từ từ xoay người lại, nhưng Thiên Trung không thấy được mặt, bởi đã bị che mất sau tấm mạng màu đen, chỉ để lộ đôi mắt.Tiếng oanh vàng thỏ thẻ cất lên, đến chừng ấy Thiên Trung mới biết người này là nữ giới:- Nhị vị đã tới trễ hơn nửa canh giờ rồi.Gã trung niên áo trắng thốt:- Xin hộ pháp tha lỗi, bởi chúng tôi còn bận lo việc thả chim câu đưa thư về cho giáo chủ biết tin, nên có đến hơi trễ.Vị cô nương này đưa tay ngăn lại:- Không nên nói chuyện thừa thải. Ta nên vào vấn đề chính. Ta nhờ hai vị chuyển lời tới giáo chủ rằng mọi chuyện người giao ta đã làm gần xong.Gã áo xanh gật đầu thốt:- Thế thì tốt lắm!Vị cô nương nói tiếp:- Không biết giáo chủ có dặn dò gì không?Gã áo trắng nói liền:- Có, theo lệnh của giáo chủ, hộ pháp thâm nhập càng sâu vào nội vụ thì càng có lợi. Nhưng cố gắng đừng để cho đối phương phát giác. Khi nào lấy được vật ta cần, den chừng ấy sẽ rút lui.- Nhờ nhị vị chuyển lời với giáo chủ, thuộc hạ sẽ làm theo lời dặn dò đó.Gã trung niên vận y phục xanh lên tiếng:- Hộ pháp còn gì để bẩm tâu lên giáo chủ nữa không?Vị cô nươngx;'>vào ngày: 5 tháng 3 năm 2004