Jessica Pierce đang cáu. Cô đứng trong phòng làm việc riêng thanh lịch ở nhà cô tại Bel-Air, nhìn xuống Gary Stennis, bạn trai của cô. Anh gần như ngã vật trên chiếc sofa nhung màu crem, vắt ngang tấm nệm, say xỉn. Cặp mắt xám điềm tĩnh của cô thường ngày sắc sảo và hay quan sát quét một lượt khắp phòng. Mọi thứ không bị xáo trộn, trừ những thứ anh chất đống trên chiếc bàn trà Tàu cổ, thấp trước lò sưởi. Chiếc bàn gỗ mun quý, khảm những cây cam nở hoa rất đẹp bằng ngọc trai, bừa bộn những cốc vại, một trong những ly pha lê Baccarat đẹp nhất của cô, một chai Stolichnaya Cristall vơi một nửa, một chai Château Simard Saint-Emilion 1988 rỗng không. Một trong những chai vang ngon nhất của mình, cô nghĩ lúc nhìn một đĩa pha lê Lalique cổ trên bàn. Cô cau mày tức giận lúc thấy cái đĩa dùng làm gạt tàn. Lông mày cau lại đột ngột, cô cúi gần hơn xuống bàn, nhìn chằm chằm vào cái ly pha lê. Một vết son môi trên vành ly. Nhưng đây là một cuộc gặp làm ăn, cô biết chắc là thế. Nhiều trang bản thảo mới của Gary vương vãi trên sàn, một tập giấy nhắn tin màu vàng đầy những ghi chú bằng lối chữ nguệch ngoạc của anh ta. Đứng thẳng lên, lúc này hoàn toàn chú mục vào Gary, cô ngắm nghía anh ta một lúc lâu bằng cặp mắt thản nhiên. Mái tóc muối tiêu của anh ta rối bù, bộ mặt hốc hác và nhợt nhạt, mí dưới thâm quầng. Trong giấc ngủ, trông anh ta già nua, mòn mỏi lạ lùng. Đồ bỏ đi, cô nghĩ, và cảm thấy thoáng buồn. Nhưng không, anh ta không phải loại người như thế. Ít ra thì cũng chưa phải. Gary vẫn là một nhà viết kịch bản xuất sắc, có một quá khứ đầy vinh quang. Nhiều giải Oscar. Gary đã viết nhiều kịch bản được quay thành phim. Anh ta đã tạo dựng và đánh mất vài cơ hội, đã cưới và ly hôn hai ngôi sao điện ánh, có một đứa con gái từ lâu chẳng thèm nói chuyện với bố. Hiện giờ, anh ta đang ve vãn Jessica và năn nỉ cô lấy anh ta. Trong lúc anh ta tỉnh rượu. Hồi này, anh ta thường xuyên say. Cô biết rõ là cô sẽ không bao giờ lấy anh ta vì thói nghiện ngập ấy. Đã hai lần Jessica tống cổ anh ta đi, nhưng rồi anh ta lại cố tìm cách trở lại đời cô. Ai cũng biết anh ta hiện thân của sự quyến rũ, là bậc thầy về từ ngữ. Anh ta chẳng đã kiếm bạc triệu vì từ ngữ đó sao? − Cậu đừng quên anh ấy là nhà văn, anh ta biết chính xác nói những gì để ấn thóp cậu - cô bạn Merle luôn nói thế với cô. Jessica quay nhanh góc ra khỏi phòng làm việc và đóng cửa thật nhẹ nhàng sau lưng. Cô đã ở Santa Barbara được 5 ngày, giám sát lắp đặt một toà nàh mới cho khách hàng, và Gary đã hứa một bữa ăn tối tay đôi ở nhà... bất kể cô đén lúc nào. Anh ta là đầu bếp cừ khôi lúc nào anh ta muốn, và là một người tình tuyệt vời những khi không say. Cô điên tiết thấy anh ta trong trạng thái say bét nhè, và tốt nhất là để anh ta ngủ yên. Cô đến thẳng phòng khách ở phía trước, sàn lát đá hoa cương màu đen bóng, phẳng như gương và cầu thang uốn cong thanh lịch, Jessica nhặc chiê'c xắc và lên tầng trên. Lúc đến phòng trang điểm, cô bắt chợt hình ảnh mình ở trong bốn chiếc gương. Tiến lại gần hơn, cô hất mớ tóc dài vàng hoe ra sau lưng, rồi vuốt thẳng tấm áo vét. Cô thấy một phụ nữ 31 tuổi trẻ trung, cao, không xấu, rất thanh lịch trong bộ đồ bằng hàng gabacđin trắng muốt, giày cao góc trắng, chuỗi ngọc trai quấn quanh cổ, đôi hoa bằng ngọc trai trên tai. Nhưng tối nay trông mình thật mệt mỏi, cô lẩm bẩm rồi quay lưng xuống cầu thang. Cái xắc bằng gia nâu của Jessica nằm trên chiếc ghế dài thời vua Louis IV trong phòng khách. Nhặt xắc lên, cô vội xuống hành lang trải thảm rồi đến thẳng phòng làm việc. Cô bật đèn và đến chỗ bàn làm việc từ thế kỷ 18 đặt trước cửa sổ. Vật đầu tiên cô nhìn thấy là chiếc phong bì của Fedex dựng vào cây đèn bằng sứ Tàu màu vàng. Jessica chăm chú ngắm tấm thiệp mời một lúc lâu, đắm chìm trong suy nghĩ và cô chợt thấy mình trở lại thời quá khứ. Một thập kỷ đã trôi qua. Cô còn trẻ, mới 21 tuổi, bắt đầu vào học thiết kế nội thất trong Trường Nghệ thuật trang trí, Thiết kế và thời trang của Anaya Sedgwick. Trong trí cô hiện lên hình ảnh cô hồi đó... cao, rất gầy, mái tóc vàng hoe để thẳng đổ xuống hai bờ vai. Một cô gái tỉnh lẻ ở Texas lần đầu tiên đến châu Âu. Cô bị Paris, trường học, Anya, khách sạn nhỏ của gia đình bên bờ Tả ngạn mà cô trọ hấp dẫn. Tất cả đều mới mẻ và kích thích, khác xa với San Antonio. Chính ở Paris, cô đã yêu Lucien Girard. Cuối năm học thứ nhất, Larry Sedgwick, cháu trai của bà Anya giới thiệu họ với nhau. Cô mới hai mươi hai, còn anh hơn cô bốn tuổi, là một nghệ sĩ chuyên nghiệp. Cô và Lucien là một cặp đẹp đôi, rất hợp nhau. Họ cùng thích phim ảnh, sách và nghệ thuật, hoà hợp nhau đến khó tin. Họ cùng có triết lý sống, cùng mong muốn những thứ giống nhau và cùng có hoài bão như nhau. Những ngày tháng bên nhau thật vô cùng quý giá, lúc nào bầu trời cũng xanh lơ và đẹp nắng, những ngày thanh bình và những đêm mê. Anh đã dạy cô rất nhiều về những thứ khác nhau...tình dục và tình yêu... cách thưởng thức những thứ rượu vang và món ăn ngon nhất. Cùng với anh, cô đã ăn món trai dầm trong nước dùng thơm phức, ngon lành, món trứng tráng mỏng nhẹ, mịn mượt như không khí, phó mát nhà quê mềm, thơm thêm một chút dâu tây có mùi thơm phảng phất, phết một lớp crem dày ngon lành. Mọi thứ với anh đều hạnh phúc. Anh gọi cô là người đẹp Mỹ chân dài của anh, hoàn toàn yêu thương và ngưỡng mộ cô như cô đối với anh vậy. Họ đã có nhiều dự định.... Nhưng một ngày kia, anh biến mất. Lucien đã mất tích. Cùng Alain Bonnal, bạn thân nhất của anh, Jessica cố tìm anh. Căn hộ của anh không hề bị xáo trộn, không mất thứ gì. Anh là trẻ mồ côi, họ không biết người nào trong gia đinh anh để báo tin. Cô và Alain đã kiểm tra các bệnh viện, nhà xác, đăng tin tìm người nhà. Chẳng có ích gì. Không sao tìm thấy anh.Gary nói từ ngưỡng cửa phòng làm việc của cô: − Cuối cùng thì em cũng quyết định về nhà. Giật mình, Jessica quay ngoắt lại và nhìn anh ta chằm chằm. Mặc bộ quần áo nhàu nát, anh ta dựa vào khung cửa, vẻ gây gổ. Anh ấy đang say và cáu, cô nghĩ, nhưng vẫn nói: − Trông anh cứ như vừa phi ngựa một chuyến vất vả và ướt đẫm mồ hôi ấy. Anh cau mày, chưa bao giờ anh thích kiểu hài hước của miền Nam Texas như cô. Anh căn vặn: − Sao em về muộn thế? − Thì em có làm được gì khác đâu? Anh đã say xỉn, ngủ vạ vật trên sofa của em. Anh thở dài và lướt vào phòng, đến bên ghế cô, đột ngột mỉm cười với cô: − Bọn anh vừa ăn mừng. Harry và Phil sướng điên lên vì bản thảo đầu tiên, và sau khi ghi chú, sửa chữa chút ít, bọn anh đã có một bản thảo hay ho để dựng. Thế là.... bọn anh quyết định ăn mừng.... − Em cho việc đó ngoài tầm tay. − Không. Em về quá muộn. − Chín giờ đâu phải là quá muộn. − Sao em về muộn thế? Mark Sylvester giữ em lại hay sao? - Anh nhướn một bên lông mày nâu lên và nhìn cô chòng chọc. − Đừng lố bịch thế! Em không thích những lời cạnh khoé. Anh ấy không có đấy. Em về muộn vì bị tắc đường ở Santa Barbara. Còn Gina thì sao? − Gina? - Gary cau mày rồi ngồi xuống sofa. − Đừng bảo tối nay Gina không ở đây, cô ấy lúc nào chẳng có mặt trong những buổi tụ tập đọc bản thảo của anh. Cô uống thứ vang đỏ ngon nhất của em và để lại vết son môi trên vành ly. Chẳng lẽ Harry lại tô môi son? − Em châm chọc anh chỉ hoài thôi, Jessica. Anh không hiểu vì sao em gay gắt như thế với Gina. Gina là trợ lý của anh từ nhiều năm nay. và là một người cùng gường với anh những lúc anh hứng lên, cô nghĩ, rồi nói: − Đây không phải là lần đầu tiên mọi người tụ tập chè chén.... Tôi biết cái gì là gì chứ. Gary nhảy dựng lên, mặt đỏ tía. Trông anh ta rất cáu khi nói: − Tôi hiểu tâm trạng của cô, và tôi không ở lại để hứng roi của cô đâu, thưa cô. Tôi sẽ về chỗ tôi. Ngày mai tôi sẽ xếp dọn đồ đạc của tôi. Sẽ gặp cô ở đâu đó nhé, bé. Jessica chằm chằm nhìn anh ta, lạnh lùng và bỗng hiểu rằng cô đã thực sự chán cái kiểu để anh ta lợi dụng cô. Và lạm dụng nhà cửa của cô. Anh ta rảo bước đi ra và đóng sầm cửa phòng. Lát sau cô nghe tiếng cửa sập mạnh và tiếng bánh xe rít chói tai lúc anh ta lái xe ra khỏi sân với tốc độ chết người. Chính vào lúc đó, Jessica Pierce hiểu rằng cô không cần gì nữa. Cô mở cuốn album bằng da đỏ và giở từng trang, liếc qua những tấm ảnh suốt ba năm ở Paris của cô. Trông bọn mình mới trẻ làm sao, cô nghĩ. Trẻ trung, ngây thơ, cả cuộc đời phía trước...chẳng quan tâm gì đến tương lai, đến cuộc sống của cả bọn − Lucien - Cô lẩm bẩm, đưa ngón tay lần khắp gương mặt anh trong bức ảnh họ chụp cùng nhau bên sông Seine - Có chuyện gì xảy ra với anh? Jessica chưa bao giờ thấy Thái Bình Dương đẹp như lúc này. Trong ánh sáng chiều, đại dương trải dài vô tận, xanh thẳm, lấp lánh, ngút tầm mắt. Một chiều thứ Hai, cô ngồi trong vọng lâu cổ, nhỏ bé trên tầng thượng toà nhà của Mark Sylvester ở Santa Monica. Cô biết ở nơi dốc đứng xuống biển, vọng lâu là một địa điểm yên bình, một nơi để suy tư và lặng lẽ. Mark thích nó, cũng như thích ngôi nhà mới này. Cô chắc anh sẽ bằng lòng, nhưng cũng nhẹ cả người khi biết anh thích. Đến cuối tuần anh sẽ dọn đến, và hôm nay là lần đầu tiên cô cùng anh đi khắp ngôi nhà kể từ lúc đồ đạc xếp đặt xong xuôi. Mọi thứ trong nhà đều hoàn hảo, còn mọi thứ trong đời mình đều hỏng cả, cô nghĩ, tâm trí dồn hết về Gary. Phải thế thôi, cô bất ngờ quyết định. Mình phải lo cho đời mình thôi. Cô chậm rãi đứng dậy và rời khỏi vọng lâu đến thẳng toà nhà, xuyên qua những khuôn viên tuyệt đẹp. Lung linh trong ánh sáng mặt trời là biệt thự Palladian với nghệ thuật và phong cách không chê vào đâu được. Toà nhà bằng đá trắng, mặt tiền như thánh đường cổ với những vòng cung và cột do Andrrea Palladio, kiến trúc sư nổi tiếng về nghệ thuật Phục hưng thiết kế. Jessica đã làm việc rất tỉ mỉ với kiến trúc sư để đạt được mọi điều mà cô biết Mark mong muốn. Khi ngôi nhà hoàn tất, cô đã trang trí nội thất theo phong cách hết sức đặc sắc và không thể bắt chước của cô, sử dụng rất nhiều tùng lam, crem và trắng cho nhiều phần trong nhà. Nét nổi bật của cô là một căn phòng đơn sắc, đồ gỗ thanh nhã bậc nhất kết hợp với những tấm vải và thảm sang trọng. Mark đã giao cho cô toàn quyền quyết định và một ngân sách không hạn chế, nên cô tha hồ sáng tạo một toà nhà tuyệt đẹp và có phong cách lạ thường mà vẫn hoàn toàn không có ý khoe khoang.Dạo bước dọc hành lang, Jessica mở những cánh cửa kiểu Pháp dẫn Đến thư viện, Và thấy mình đối mặt với Mark. − Cô biến đi đâu đấy? Anh hỏi, vẻ tò mò. − Thấy anh bận điện thoại công việc, nên em nghĩ là để anh yên thì tốt hơn. Em đi dạo một lát. − Cô có thể cứ ở lại - Anh đáp và ngồi xuống sofa. Cô ngồi lên ghế đối diện với chiếc sofa và nói: − Em được hưỡng ít phút hoàn toàn yên tĩnh để ngắm đại dương. − Nơi đây là một vị trí tuyệt vời - Anh nhìn cô giây lát rồi nói - Suốt buổi sáng nay trông cô phiền muộn thế nào ấy, Jessica ạ. Cô có muốn nói chuyện không? − Không hẳn - cô lẩm bẩm. − Anh ta đã quanh quẩn quá nhiều lần quanh khu nhà này vì cô, và anh ta... - Mark ngừng lại, chăm chú nhìn cô, bỗng nhiên trông rất chán nản. Cô đăm đăm nhìn lại, cặp mắt cô mở to vì ngạc nhiên. − Tôi xin lỗi, Jessica. Đây không phải là việc của tôi. − Không, không sao đâu - Cô nói, thoáng cười - Em nhìn anh chằm chặp chỉ vì hôm qua em nghĩ về mình đúng y như thế. Em e rằng lúc này Gary và em đều đang lúc kỳ cục, và không chắc thay đổi được tình trạng này. − Lại chứng nào tật ấy thôi - Mark nói và bất giác lắc đầu - Tôi đoán anh ta lại say xỉn. − Không, không phải thế đây - Jessica vội nói - Nói thật với anh, một phần là lỗi tai em. Sáu tháng nay em quá bận, em e rằng có hơi sao lãng với anh ấy. Em thấy bọn em ngày càng xa nhau. − Chuyện ấy dễ xảy ra với hai sự nghiệp cùng mãnh liệt - Anh đứng dậy và đến bên quầy gắn vào tường ở cuối thư viện - Cô có muốn uống chút gì không? Một chai Coke nhé? Hay nước? − Cho em nước việt quất, anh Mark - Cô cười - Em biết có một chai, vì sáng hôm thứ Bảy em đã để vào tủ lạnh. Anh gật đầu, rót đồ uống cho họ, trong lòng băn khoăn không hiểu vì đâu mà Jessica lại dính dấp tới Gary Stennis. Cô đáng được hạnh phúc hơn thế nhiều. Theo anh, Gary đã có thời là một nhà viết kịch bản xuất sắc, nhưng rượu chè và đàn bà đã huỷ hoại tất cả, làm anh ta nhiều lần bị đo ván. Cuộc sống có lẽ khá khắc nghiệt trên đường đua quay cuồng của Hollywood, của danh tiếng và vận may. Lúc Mark quay trở lại, anh không khỏi nghĩ Jessica là một phụ nữ ưa nhìn biết bao. Cô mặc áo vét màu oải hương nhạt, váy ngắn và đi giày gót rất cao. Anh luôn thán phục cặp chân dài, mượt mà và cách dùng màu hoàn hảo của cô. Ý nghĩ của anh vẫn hướng đến cô lúc anh trở lại quầy lấy bia gừng cho mình. Jessica Pierce là một trong những người dễ thương nhất mà anh biết. Dịu dàng và ân cần là điểm nổi bật trong tính cách của cô, luôn làm anh cảm phục. Anh biết Gary nghiện rượu nặng, và đó là điều cô tránh nhắc cũng như thừa nhận, để bảo vệ Gary trong con mắt anh. Lúc trở lại ngồi đối diện với cô, Mark giơ cốc lên: − Nâng cốc nào, Jessica. Cảm ơn cô đã làm cho nơi này đẹp đến thế. Cô thất là....kỳ diệu. Cô mỉm cười, cặp mắt cô bổng long lanh vì vui thích. − Cảm ơn anh Mark. Em rất mừng thấy anh thích ngôi nhà mới.. Nâng cốc - Cô uống một ngụm và quan sát anh trong giây lát. Cô biết Mark 45 tuổi, nhưng trông anh trẻ hơn thế nhiều. Cứ như mới 35 vậy. Anh mảnh dẻ, rám nắng, dáng vẻ như một vận động viên, gương mặt xương xương và dễ thương, cặp mắt nâu tỉnh táo và hiểu biết. Không biết bao nhiêu lần, cô băn khoăn không hiểu vì sao Kelly O"Keefe lại bỏ anh, năm ngoái nhất quyết đệ đơn xin ly dị. Anh là một người đàn ông tử tế, đúng mực, biết điều và làm việc với anh rất dễ chịu, thêm nữa anh là người nỗi tiếng ở Hollywood. Cô biết anh là một doanh nhân mạnh dạn, chính vì lẽ đó anh là một đạo diễn thành công. Mark ngồi, dựa lưng vào ghế sofa và vắt chéo chân: − Vậy bây giờ cô sắp làm gì, Jessica? − Em phải tân trang một vài ngôi nhà ở Beverly Hills và.... − Tôi định nói là cô định làm gì với cuộc đời kia.... với Gary Stennis? Buột một tiếng thở dài, cô sụp xuống chiếc sofa: − Em không biết nữa. Mà không, không phải thế. Em biết sẽ làm gì, đó là kết thúc mối quan hệ này. Nó đã chấm dứt thật rồi, anh Mark ạ, và đó là cách thoát khỏi tình trạng này. − Tôi biết Gary nhiều năm nay, anh ấy luôn là người tự huỷ hoại. Cũng chẳng còn cách nào khác để thoát khỏi tình trạng này. Cô phải nhảy dù khỏi máy bay thôi. Phải thế thôi. Hít một hơi thật sâu và nhảy. − Em nghĩ là anh đúng. Cứ rón rén mãi chẳng giải quyết được gì, rốt cuộc chỉ càng đau đớn thêm mà thôi. − Tốt hơn hết là tin vào việc này, Jess ạ. Cô gật đầu, và muốn thay đổi chủ đề, cô hỏi: − Anh đã làm xong bộ phim mới chưa, và bây giờ sắp làm gì? − Có một kịch bản tôi muốn mua. Rất kịch tính, và sẽ làm thành một bộ phim hay. Đúng loại phim của tôi. Khoảng hai tuần nữa, tôi sẽ gặp nhà biên kịch. Sau đó tôi sẽ đi Paris vì một so6' việc khác. − Em vừa nhận được thiếp mời đến dự một bữa tiệc ở Paris. Cặp mắt anh sáng lên, và anh nói: − Liệu chúng ta có ở đó cùng một thời gian không? − Em không biết. Em không nghĩ thế. Bữa tiệc ấy tổ chức vào ngày 2 tháng Sáu, mừng cô giáo cũ của em tròn 85 tuổi. − Có vẻ tuyệt đấy, nhưng chắc đến lúc ấy tôi đã rời Paris mất rồi. Thật tiếc quá. Cô nhếch miệng cười, rồi quay đầu ngắm một bức tranh. Chăm chú quan sát cô, Mark nói: − Cô lại có vẻ buồn nữa rồi.− Nhận được giấy mời làm em hồi nhớ lại cả một thời đã qua, và những vết thương cũ lại hoác miệng. Em đã không còn như cũ nữa. − Hồi nhớ những kỷ niệm xưa chăng? − Vâng - Bất ngờ, những giọt nước mắt dâng đầy mắt dâng đầy mắt cô. Mark nhô người về phía trước: − Kìa Jessica, có chuyện gì thế? Cô khóc đấy ư? Chắc hẳn là vì một người đàn ông - Một ben lông mày nâu của anh nhướn lên, dò hỏi. Jessica chỉ có thể gật đầu. − Một mối tình cũ.... một mối tình lãng mạn đã tan vỡ....mong mỏi anh ấy? Cô có muốn nói chuyện đó không? Tôi có đôi tai biết lắng nghe đấy nhé. Thở dài, cô chậm rãi nói: − Vâng một mối tình cũ, một tình yêu tuyệt vời. Bọn em đã có nhiều dự định. Rồi sau đó nó kết thúc. − Nghe chừng anh ta tuyệt giao với cô. − Không, một hôm anh ấy biến mất. Cứ như anh ấy biến khỏi cõi đời này chẳng để lại dấu vết gì. Em không bao giờ gặp lại anh ấy nữa - Từ tốn và thận trọng, cô kể với Mark những điều có thể nói được về Lucien Girard: cuộc gặp đầu tiên, quan hệ của họ, cô và Alain Bonnal đã cố công tìm kiếm anh ra sao khi anh mất tích. Lúc cô kể xong, Mark nói, giọng trầm ngâm: − Chúng ta có hai lựa chọn. Hoặc là anh ấy bị giết rồi bị thủ tiêu thi thể, hoặc là anh ấy chọn cách biến mất vì một mục đích nào đó. − Nhưng sao anh ấy lại làm thế? - Cô thốt lên. − Những người mất tích bao giờ cũng có lý do của họ. Và thường rất khó tìm được họ. − Người biến mất như thế rõ ràng là vì họ muốn bắt đầu một cuộc đời mới - Cô nói và ngừng lại ngay. Nhìn Mark, cô bất giác tiếp - Alain và em đã tự hỏi liệu anh ấy co thay hình đổi dạng, hay là bị giết và ném xác xuống biển không? − Để tôi xem lại lần nữa nào, Jess. Kể cho tôi nghe xem anh ấy có nói về việc phải đi xa mấy ngày không. − Bọn em cùng ăn tối, đấy là lần cuối cùng em nhìn thấy Lucien. Trong lúc ăn, anh ấy bảo sắp đi Monte Carlo vài ngày vì một việc làm ăn. Bọn em đã vạch ra kế hoạch cho tuần sau. − Anh ấy có gọi điện cho cô từ Monte Carlo không? Jessica lắc đầu: − Nói thực ra em cũng không mong, vì em biết anh ấy rất bận. Nhưng sau một tuần im lặng, em bắt đầu thấy lo. Em gọi đến nhà anh ấy, không ai trả lời. Sau đó em gọi cho Alain. Bọn em đến nhà Lucien và hỏi người gác cổng. Bà ta bảo anh ấy vẫn đi vắng. Bà ta còn kể đã nhìn thấy anh ấy ra đi không mang theo va ly. − Không ai nghe nói về anh ấy nữa sao? - Mark hỏi khẽ. − Không. Alain và em đến gặp người đại diện của Lucien, anh ta cũng bất ngờ như chúng em. − Lạ thật. Cảnh sát có phát hiện ra điều gì không? − Không. Các bệnh viện và nhà xác cũng thế. Alain còn tiếp tục kiểm tra các nơi ấy một thời gian dài, sau khi em rời Paris và trở về nhà ở Mỹ. Nhưng chẳng tìm thấy dấu vết gì. Mark dựa vào đệm ghế, giây lát sau anh hỏi, vẻ thận trọng: − Cô có thể nghĩ ra lý do gì làm Lucien có thể muốn sắp dặt chuyện mất tích này không? − Không, hoàn toàn không, anh Mark ạ. Anh ấy không phải loại người như thế, anh ấy là người trọng danh dự. Lucien là người chính trực hơn tất cả những người em đã biết. Hoặc đang biết. − Thôi được, tôi tin vào sự đánh giá của cô - Lặng im giây lát, rồi anh hỏi - Từ ngày ấy cô có trở lại Paris lần nào không? Jessica lắc đầu: − Không chắc em đã đi dự tiệc. Với em, Paris không chứa những kỷ niệm hạnh phúc, anh Mark ạ. Em chẳng thích chuyến đi này. − Tôi nghĩ thế này. Tôi có thể thay đổi kế hoạch. Cô có muốn tôi đi cùng vào tháng Sáu không? Để biểu lộ sự trìu mến với cô? - Anh nói. Giật mình vì lời đề ngghị ấy, cô há hốc miệng không thốt nên lời. Cuối cùng, cô trả lời: − Anh đi để động viên em phải không? − Nếu cô muốn tôi làm thế. Jessica im lặng. Cô và Mark thực sự là những người bạn tốt, cô đã thiết kế vài ngôi nhà và văn phòng cho anh, và họ đã trở nên thân thiết. Anh muốn giúp cho chuyến đi Paris của cô nhẹ nhõm hơn, làm cô thở phào: − Cảm ơn anh đã có một cử chỉ đẹp và rộng rãi như thế. Em rất cảm kích, anh Mark ạ, thực sự cảm kích - cô thở dài nhẹ - Em rất yêu quý bà Anya Sedgwick, bà có ảnh hưởng tuyệt vời đến đời em, nhưng em không biết là... - Cô lắc đầu vài lần và nhìn anh, vẻ bơ vơ. − Đôi khi có người đi cùng sẽ biến một chuyến đi khó khăn thành nhẹ nhõm hơn. Vả lại, tôi cũng cần đi Paris vì tôi hy vọng sẽ quay một phần bộ phim sắp tới tại đó. − Vâng, em còn chưa có quyết định cuối cùng về việc đi dự tiệc của bà Anya. Tối hôm thứ Bảy lúc về đến nhà em đã thấy thiếp mời ở đấy rồi. Nhưng dù em quyết định thế nào, anh cũng sẽ là người biết đầu tiên. Mark mỉm một nụ cười ấm áp, lòng anh tràn ngập tình yêu thương với cô. Song anh băn khoăn vì sao anh lại đột nhiên lách khéo vào đời cô như thế. Về phần Jessica, cô cũng phân vân tự hỏi liệu cô có đủ gan góc đến Paris để đương đầu với quá khứ không. Cô hoàn toàn không biết.