Chú Hùng yêu cô Hồng - con ông Tư. Chuyện đó cả xóm ai cũng biết. Mẹ tôi nói chú Hùng mắc cỡ. Khi mắc cỡ mặt chú cứ đen xì ra. Tôi đã nhìn thấy mặt chú đen xì rồi, nhìn ngộ lắm. Ðôi tai lại đỏ rực. Tôi cũng biết một bí mật về chú, chú sợ cô Hồng. Cứ thấy mặt cô Hồng là sợ. Hay vậy đấy. Ngoài cô Hồng ra, chú không sợ gì hết. Cô Hồng đi làm trên tỉnh, mặc áo dài, lúc thì màu xanh, lúc thì màu đỏ. Chú nhờ tôi nói với cô Hồng là mặc áo dài màu xanh sẽ đẹp hơn. Cô Hồng ứ lên một cái, bảo tôi: - Ai bắt không biết nữa! Nhớ về nói như vậy nhé. Tôi trợn mắt: - Nói làm sao hả cô? - Thì nói như vậy đó! - Nhưng cô có gì nói đâu? - Có chứ. Con cứ nói với chú Hùng là cô Hồng nói "ai bắt không biết nữa". Vậy đó là chú Hùng hiểu liền. Nhắc lại cho cô nghe đi. Tôi bật cười, nhắc lại: - Ai bắt không biết nữa! Cô Hồng gật đầu: - Ừ, ừ. Giỏi lắm! Cô cho cây kẹo nè, lần sau cô sẽ cho nhiều hơn! Thế là cô đi lên tỉnh. Một tháng về nhà chỉ hai lần. Lần nào về, cô cũng mặc áo dài xanh tuyệt đẹp. Mẹ tôi nói ở làng chỉ có mái tóc cô Hồng là mượt nhất. Hồi còn con gái, tóc mẹ không được mượt như vậy. Tôi cũng có nghe chú Hùng khen. Chú nói nhìn mái tóc cứ tưởng như một ngọn suối. Mẹ tôi đi ngang nghe được, cười khúc khích, đùa: - Ôi! Nếu như thế nó sẽ chảy hết, còn gì... Từ đó, mỗi lần gặp cô Hồng, tôi cứ tưởng tượng một ngày nào đó, tóc cô bỗng "chảy" hết, chỉ còn cái... sọ dừa! Thế là tôi cười tủm tỉm. Tôi có cảm giác như mình vừa biết một bí mật của cô Hồng. Có một lần dại miệng, tôi kể cho chú Hùng nghe. Chú cười ngất. Nhưng sau đó chú bảo tôi không được kể cho ai nghe. Chú sẽ buồn lắm! Ðó là điều bí mật chỉ có tôi và chú biết thôi. Và tôi đã hứa với chú. Những hôm cô Hồng về, chú cứ đi lảng vảng trước nhà ông Tư. Mặt chú đen xì xì. Mẹ tôi nói: - Cái thằng, yêu người ta thì phải nói cho người ta biết, người ta vui. Có gì mà sợ? Tôi nói: - Ðể con nói cho! Tôi chạy vù vào nhà cô Hồng. Tôi nói: - Cô Hồng ơi, chú Hùng đợi cô ngoài trước kìa! Cô Hồng bận áo dài xanh đi ra. Chú Hùng đã chạy mất tích. Sáng hôm sau, khi chú Hùng chui đầu vào mền của tôi, hỏi: - Có ai ở nhà không vậy cà? Tôi nói: - Có. Tui đây. Tui là cô Hồng. Tui ghét chú Hùng lắm. Chú Hùng yêu tui mà không chịu nói để tui mừng. Chú Hùng ôm chặt lấy tôi, hét lớn: - Ôi, tui yêu cô Hồng quá! Nhưng sao cái đầu cô Hồng trọc lóc thế này? Hai chú cháu cười ngất. Chú lấy mền trùm kín người tôi. Sau đó chú còn ăn cái chân tôi. Tôi nói: - Chú nói yêu cô Hồng, cô sẽ không la chú đâu. - Thật không? - Chú Hùng hỏi. - Thật mà, cháu đã nói rồi! - Nói cái gì? - Cháu nói cháu yêu cô Hồng lắm! Cô còn cho kẹo. Cô cũng nói yêu cháu nữa. Mẹ cháu nói, khi yêu ai phải nói cho người ta biết, người ta rất mừng. Cô Hồng sẽ mừng lắm khi nghe cháu nói, cháu yêu cô! - Ừ. Chú sẽ nói yêu cô Hồng! Tôi nhảy cỡn lên, vòng tay qua cổ chú. Chú đi thẳng ra bàn. Tôi nói: - Cháu cũng yêu chú nữa! - Ừ, chú yêu cháu! - Hay quá chú hé! Cháu yêu chú, chú yêu cô Hồng, cô Hồng yêu mẹ cháu, mẹ cháu yêu bố cháu, bố cháu yêu cháu. Chú Hùng gật đầu: - Ừ. Người này yêu người kia. - Cháu còn yêu ông Tư. - Ừ. Chú cũng vậy. Ba tháng sau, chú Hùng và cô Hồng làm đám cưới. Ðứng bên cô Hồng, mặt chú vẫn đen xì, nhưng trông hiền lắm. Chú ẵm tôi lên chụp hình. Khi chụp hình, chú hỏi: - Tôi chụp hình với ai vậy cà? Tôi nói: - Tui là cô Hồng. Chú cốc đầu tôi: - Cái thằng. Tui yêu cô Hồng lắm, chịu chưa? Bố tôi tặng chú Hùng nguyên một con bò, cột dây dẫn lên sân khấu đàng hoàng. Trên sừng con bò có một cái nơ đỏ. Chú Hùng bảo bố tôi: - Anh sang quá! Bố cười ha hả. Chưa bao giờ tôi thấy bố tôi vui như vậy. Bố không ngớt nói chuyện. Khi nói chuyện, bố còn nhổ cả râu cằm. Ông Tư thấy tôi hét lên: - Cái tay tui đâu? Mọi người giật mình quay lại, chưa hiểu thế nào thì tôi đã hét còn to hơn: - Có. Tui đây. Tui là cái tay đây. Cái tay xin tuân lệnh hoàng thượng. Mọi người hiểu ra chợt cười ồ. Tôi chạy đến ghé sát vào tai ông Tư: - Sao ông tiết lộ điều bí mật giữa ông và cháu? Mặt ông Tư hồng lên vì vui, ông nói: - Không sao cả con trai, khi điều bí mật là niềm vui, thì tại sao ta không tiết lộ cho mọi người cùng biết? Tôi gật đầu: - Nhưng sao ông không nói cho con biết, con muốn mình là người tiết lộ điều bí mật kia. Ông gật đầu: - Ừ, ừ. Ông quên, ông nợ con một điều bí mật. Ðến chiều tối, đám cưới mới xong. Tôi vẫn nấn ná bên nhà chú Hùng, không chịu về. Bố chạy sang gọi tôi lần thứ hai, tôi vẫn lưỡng lự. Bố hỏi: - Cái gì vậy con? Tôi im lặng. Tôi không biết ngày mai chú Hùng có gọi tôi dậy nữa không. Về đến nhà, tôi nhảy lên giường của mình nằm, tự hứa, chú Hùng mà không sang gọi, tôi sẽ nằm mãi. Tôi sẽ nằm cho đến lúc người tôi tê cứng mới thôi. Vậy là chú Hùng đã theo cô Hồng mất rồi!