Khi tôi báo cho Calvin biết là nàng sẽ được trả tự do trong vài giờ nữa, nàng nhìn tôi chăm chăm bằng con mắt to tròn và nói:- Tôi không muốn ra khỏi đây.Tôi gào lên:- Tại sao chứ? Cô bị bệnh thích hành hạ chính mình à? Cô đã không thèm nhận hai trăm ngàn đô và giờ đây, không muốn ra khỏi nhà giam! Được, nếu cô muốn thì tôi sẽ cho cô ở tù rục xương.Calvin giải thích:- Tôi không muốn ra khỏi đây nếu bạn bè tôi còn bị giam giữ.- Được. Để tôi xem sao.Một nhân viên cảnh sát bước vào và đưa Calvin ra khỏi phòng thăm nuôi.Tôi vào phòng trực, xin được gặp cảnh sát trưởng và phải một giờ rưỡi sau tôi mới gặp được ông ta. Rồi tôi phải chờ thêm một giờ nữa mới được biết rằng tôi hoàn toàn có lý, cả nhóm bụi đời đó sẽ không bị truy tố và rằng trong vài giờ nữa, chúng sẽ được trả tự do.Bằng giọng cộc lốc, tôi hỏi:- Vài giờ nữa ư? Tại sao không thả ngay cho?Cũng bằng giọng cộc lốc, ông cảnh sát trưởng nói:- Để dạy cho chúng biết sống có kỷ cương, biết chấp hành pháp luật và cho chúng biết sợ.Rồi ông cảnh sát trưởng bày tỏ nỗi lo âu về nạn ma tuý đang xâm nhập địa bàn của ông, về những bọn hippi đang sống trên các ngọn đồi đang tàn phá cuộc đời mình bằng những thứ độc hại. Ông cho biết trong vài giờ nữa sẽ thả đám bị hốt lúc nãy ra sau khi cảnh báo chúng.Tôi bắt tay ông và ra khỏi sở cảnh sát, đứng tần ngần một lúc trước ngôi nhà.Dọc theo con phố chính là một dãy cửa hàng và quán ăn xây theo phong cách Old England. Tôi thầm hỏi không biết đâu đây có một quán bar nào không.Trong khi tôi đảo mắt ngược xuôi, cố tìm một quán bar lấp ló sau hàng cây rậm lá thì một chiếc Lincoln Continental tiến vào cùng cấm đậu xe của sở cảnh sát rồi thắng vội.Từ trong xe, một người đàn ông bước ra, đi về phía tôi, láo nhanh lên các bậc thang, theo sau là một bà khoảng tứ tuần, ăn mặc sang trọng. Người đàn ông mặc veste sậm, áo sơmi cực trắng và cà vạt lụa đắt giá màu nâu thẫm.Ông hỏi khi đến bên tôi và lao vào phía trong:- Có phải bọn trẻ bị nhốt ở đây? Anh cũng là một phụ huynh à?Tôi nói:- Mọi việc đều ổn cả. Chúng sẽ không bị giam giữ.Ông ta tròn xoe mắt nhìn tôi:- Tại sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?Người đàn bà đến bên ông ta. Khuôn mặt bà láng mịn quyến rũ và thân hình thon gọn cho thấy bà đã tuân thủ một chế độ ăn kiêng và tập thể dục thẩm mỹ nghiêm túc.Tôi nói:- Trong vài giờ nữa, cảnh sát sẽ tha hết. Chúng ta chỉ việc chờ thôi.Ngưòi đàn bà chợt hỏi:- Anh là ai?- Tôi là luật sư Randall Robert. Thân chủ của tôi đang bị tạm giữ trong đó.Người đàn ông gật đầu:- Còn tôi là Cecil Holloway. Và đây là Rhoda nhà tôi. Cảnh sát báo rằng con tôi bị hốt vì tội du thủ du thực và tôi đã nói họ không có lý do chính đáng để bắt giữ con tôi. Con tôi đang trong giai đoạn khủng hoảng của tuổi mới lớn và đó không phải là lý do để nó bị bắt giữ như một tên vô gia cư vô nghề nghiệp.Vẻ lo lắng, Rhoda hỏi tôi:- Anh có vẻ chắc là mọi việc sẽ ổn? Chúng ta không thể làm gì hơn sao?Tôi nhún vai:- Ông bà có thể vào đó, gõ cửa văn phòng cảnh sát trưởng để hỏi han, xin xỏ, nhưng nếu ông bà không phải là chỗ thân tình quen biết thì phải chờ thôi chứ không nhanh hơn được.Cecil cười khẩy:- Cảnh sát trưởng này là một lão già lắm tật, chỉ thích mọi người ngoan ngoãn ăn ngủ đúng giờ giấc. Tôi thì không đồng ý rồi.Rhoda nói:- Họ hơi lạnh gáy vì cách đây ba thánh Cecil đã có lần phản đối lối làm việc của họ.Cecil sa sầm mặt:- Thôi, hãy bỏ qua chuyện đó đi. Điều quan trọng là họ sẽ thả con tôi ra.Tôi hỏi:- Chẳng hay con trai của ông bà tên gì?- Charles.- Với cái tên đó thì tôi chẳng biết là ai bởi bọn trẻ đó không còn xài tên thật của chúng.Cecil liếc tôi:- Vâng, tôi biết. Chales bảo rằng hắn không thích cái tên mà cha mẹ đặt cho.Và hắn đã chọn một cái tên của một nhân vật thần tiên… một cái tên kỳ cục mà tôi chẳng thể nhớ.- Golem - Người đàn bà nói.Trong cơn hoảng loạn của cuộc bố ráp, tôi không chú ý tới Golem, nhưng tôi biết hắn đã trên hai mươi mốt tuổi. Hắn và Sauron là hai đứa lớn tuổi nhất nhóm. Tôi nghĩ chúng khoảng hai mười bốn tuổi và với chúng, việc bỏ nhà đi hoang không còn là khủng hoảng của tuổi mới lớn.Cecil nói:- Này anh Robert, trong khi chờ đợi, tôi muốn mời anh về nhà uống với chúng tôi một ly.Tôi đáp:- Vâng, xin cám ơn ông. Vui lòng chờ đợi chốc lát để tôi gởi vài chữ cho thân chủ của tôi. Tôi sẽ ra ngay.Bà Rhoda nhìn tôi bằng ánh mắt nghi vấn rồi huých khuỷ tay vào chồng:- Cecil à, anh cũng gởi cho Charler ít chữ, bảo nó hãy gọi về nhà ngay khi được thả.Cecil và tôi vào sở cảnh sát. Tôi viết vài dòng cho Sandra Stillwell, khẳng định nàng sẽ đhần vào vùng tối dưới gầm giường. Và tôi bắt gặp ở đó một ánh mắt khác.Khác hẳn mông lung lần trước, người này trông không hấp dẫn chút nào. Đã vậy, cũng chẳng có ngực lớn, eo thon. Thật ra, tôi không trông thấy tấm thân của người này. Chỉ thấy khuôn mặt, một cái mặt khủng khiếp, méo xẹo vì đau đớn, với đôi môi bị hàm răng cắn rách và đôi mắt trợn trừng đứng tròng vì qúa khiếp sợ.Đó là khuôn mặt của người đã chết, người được bộ lạc gọi là Chuột Chũi.