CHƯƠNG 37 - HẾT
Binh bạc lại vỡ

     oàng Phủ Vô Song đăng cơ, mang lại cho Hoa Trước Vũ ân sủng vô cùng. Thế nhưng, điều đó chẳng thể khiến nàng vui vẻ chút nào. Nàng biết, kể từ ngày Hoàng Phủ Vô Song đăng cơ, nàng đã bước lên con đường đấu tranh với bè lũ Tả tướng, bất luận phía trước tối tăm hay tươi sáng, nàng đều đã không còn đường lui.
Sau khi tân đế đăng cơ, liền đến đại lễ tế tổ, chờ đến khi mọi thứ tạm ổn định, đã là ngày mười lăm tháng Chạp, sắp sửa hết năm, trong cung đương nhiên lại một phen bận rộn.
Đêm nay, ánh trăng lạnh lùng như dòng nước, đêm đen sâu thẳm vô biên.
Hoa Trước Vũ không phải trực đêm, chậm rãi thả bước trên con đường trong hoàng cung, cái lạnh ngày đông dường như có thể thấm vào tận xương. Nhìn xa về phía hoàng cung, cửu trùng cung khuyết ẩn giấu tầng tầng lớp lớp dưới màn đêm dày đặc.
Nàng nhân lúc đêm khuya đi về phía Đông Bắc, ở đó có một cửa bên, ngày thường chỉ có các xe ngựa chở phân ra vào qua cửa này. Người canh giữ cửa này chính là cấm vệ quân thuộc hạ của An. Hoa Trước Vũ đi đến bên cửa, liền trông thấy An chậm rãi bước ra từ bóng tối vẫy tay về phía nàng, hai người cùng lách ra bên ngoài.
Hai người ra khỏi cung, không ngồi xe ngựa, cũng không ngồi kiệu, chỉ thi triển khinh công, bay qua những con phố khuất, cứ thế đến trước cửa một ngôi nhà trong ngõ An Hòa.
An dừng bước, quay đầu nhìn một lượt bộ quần áo thái giám của Hoa Trước Vũ, nói: “Tôi thấy, huynh nên thay quần áo khác, đeo mặt nạ vào thì hơn, nếu không e rằng Khang và Thái sẽ sợ chết khiếp mất.” An vẫn độc mồm độc miệng như thế.
Hoa Trước Vũ đưa tay lên mặt, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Gương mặt của ta có đáng sợ đến thế không?” An, Bình, thậm chí cả Đan Hoằng đều đã thấy khuôn mặt thật của nàng, nàng không cần phải che giấu trước mặt Khang và Thái nữa.
Hai người nhìn quanh bốn phía thấy không có ai theo dõi, liền tung mình nhảy qua tường, hộ vệ canh giữ trong sân đã phát hiện ra động tĩnh, liền cầm đao chặn đường, trông thấy An liền hạ giọng nói: “Ba ngài ấy đang đợi ngài.”
An gật đầu, dẫn Hoa Trước Vũ chậm rãi đi vào trong nhà.
Dưới ánh nến đỏ mờ mờ, ba vị huynh đệ Bình, Khang, Thái và một hộ vệ đang ngồi thành một vòng tròn chơi bài Mã Điếu, An vừa xuất hiện, hộ vệ thế chân kia liền mừng phát điên nhảy lên nói với An: “Nhị gia còn không đến, thuộc hạ sắp sửa thua hết bạc rồi.”
Khang nhìn lướt qua An một lượt, “hừ” một tiếng khinh thường: “Cậu ta đến thì cũng vẫn thua thôi.”
Hoa Trước Vũ nghiêng người bước ra từ sau lưng An, cười tươi như hoa hỏi: “Vậy nếu là ta thì sao?”
Bàn tay cầm quân bài của Khang run lên một lát, trợn mắt há mồm chỉ vào Hoa Trước Vũ: “Ngươi... ngươi là ai?”
Thái nghe thấy thế ngẩng đầu nhìn lướt qua Hoa Trước Vũ, ánh mắt lập tức trở nên chăm chú.
Trong số ba người chỉ có Bình là bình tĩnh, trên chiến trường cậu ta vừa mới gặp Hoa Trước Vũ, trông thấy bộ dạng kinh ngạc của Khang liền lặng lẽ cười thầm.
Hoa Trước Vũ mỉm cười tiến lại, tự mình cầm bình trà trên bàn lên, rót một chén, ngồi lên ghế mà hộ vệ vừa nhường, bưng chén uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Đoán đi!”
Khang nhìn An rồi lại nhìn Hoa Trước Vũ, nghi hoặc nói: “Điều này cần gì phải đoán, người chẳng phải là thái giám sao? An, cậu dẫn một thái giám đến đây làm gì?”
Thái lặng lẽ nhìn Hoa Trước Vũ một hồi, cảm xúc trong mắt dâng trào, nghe thấy Khang nói thế, khóe môi khẽ nở một nụ cười, lặng lẽ nói: “Tướng quân, hầu hạ trong cung, chắc là kiếm được không ít tiền, đêm nay đừng trách Thái không khách khí nhé.” Vừa nói, vừa thong thả vứt ra một quân bài.
Hoa Trước Vũ mỉm cười, vẫn là Thái tinh tế hơn, đã đoán ra thân phận của nàng rồi, “Đúng là kiếm được không ít tiền, để xem các cậu có bản lĩnh thắng được từ chỗ ta hay không thôi.”
Khang thở dốc một hơi, quân bài trong tay rơi xuống bàn “cạch” một tiếng, chạy vọt ra khỏi chiếu với vẻ mặt cực kì kinh ngạc, nhanh chân đi đến trước mặt Hoa Trước Vũ, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, nói với vẻ không thể tin được: “Ngươi là tướng quân thật sao?”
Hoa Trước Vũ chẳng buồn nhìn Khang, liếc nhìn bài của mình một lượt, quát: “Ăn! Tam Tứ Ngũ!”
Khang chỉ vào Hoa Trước Vũ, cười ha ha nói: “Quả nhiên là tướng quân, chỉ biết ăn thôi! Khoan đã! Đừng ăn vội, ta muốn chặn!” Cậu ta vội vàng chạy về chỗ, lúc nhìn lại, An đã ngồi ngay ngắn vào chỗ cậu ta mất rồi.
Cậu ta ấm ức giậm chân, bốn người Bình An Khang Thái chơi bài Mã Điếu vừa đủ một bàn. Trên chiến trường khi nhàn rỗi, bọn họ liền đánh bài Mã Điếu làm vui. Vậy mà lần nào tướng quân cũng đòi chơi cùng, lần nào bốn người bọn họ cũng phải đẩy một người ra. Hôm nay, đến lượt cậu ta bị đẩy ra, đành mặt mày ỉu xìu kê một chiếc ghế nữa, ngồi bên cạnh Hoa Trước Vũ xem cuộc đấu.
An nhìn Hoa Trước Vũ một cái, hỏi: “Tướng quân, tiếp sau đây huynh định làm thế nào? Cơ Phụng Ly không thể không trừ, sau đó là Thái thượng hoàng hôn quân vô đạo, bị Cơ Phụng Ly bưng bít mê hoặc, làm hại nhà họ Hoa.”
“Ta cảm thấy Thái thượng hoàng có gì đó không đúng. Hôm hoàng thượng đăng cơ, lão ta trông thấy bức huyết thư đó của tiên Hoàng hậu, vậy mà hoàn toàn không chút động lòng. Cơ Phụng Ly làm việc, không đến nỗi không có tí chắc chắn nào như thế. An, cậu đi điều tra xem, đã xảy ra chuyện gì với Thái thượng hoàng.” Hoa Trước Vũ đưa mắt nói. Nàng cũng phải điều tra xem, bức huyết thư kia rốt cuộc viết những gì.
An gật đầu khen phải.
Bình khẽ thở dài một tiếng: “Thế lực của Cơ Phụng Ly rất lớn, Vương Dục cầm binh ở Bắc cương, Hoàng Phủ Vô Song nếu muốn đụng vào Cơ Phụng Ly, e rằng Vương Dục nhất định sẽ xua binh xuống phía Nam.”
“Nói như vậy thì, phải có binh lực đối kháng với Vương Dục mới được.” An chậm rãi nói.
Hoa Trước Vũ gật đầu, “Các cậu nhanh chóng chiêu tập quân cô nhi, quân số tuy không nhiều, nhưng cũng có thể chống đỡ được một hai trận. Ăn! Lục Thất Bát.”
Khang bĩu môi, lẩm bẩm: “Chỉ biết ăn thôi! Tướng quân bụng to, nếu ăn được hết cả mười vạn đại quân của Vương Dục thì tốt!”
“Chưa chắc đã không được!” Thái nãy giờ không nói gì bỗng lên tiếng.
“Thế là thế nào?” Hoa Trước Vũ nhíu mày hỏi.
“Hầu gia sớm biết triều đình sẽ vong ơn phụ nghĩa, nên đã sai thuộc hạ mượn năm vạn binh mã, có điều, hầu gia sợ tướng quân tạo phản, cho nên mới không dám giao cho huynh. Hiện giờ xem ra, đến lúc cần dùng đến rồi.” Thái từ tốn nói.
Hoa Trước Vũ lập tức cứng đờ người. Nàng nhớ lại, ngày trước khi Hoa gia quân bị chém đầu, Thái và An không có mặt ở Lương Châu. An được phụ thân phái quay về hoàng cung, đi điều tra chuyện nhà họ Hoa bị vu oan. Còn Thái cũng được phái đi, nàng cứ tưởng rằng cậu ta cùng An vào hoàng cung, nhưng không ngờ, câu ta lại đi mượn quân.
“Mượn quân? Mượn của ai? Chẳng lẽ là của Dực vương?” Xem khắp Nam Triều, cũng chỉ có trong tay Dực vương ở Đông Chiếu là vẫn còn binh mã. Thế nhưng, vị Dực vương này ở mãi tận Đông Chiếu phía Đông Nam của Nam Triều, bao năm nay ngoại trừ tiến cống cho Nam Triều, những chuyện khác đều không để tâm đến. Binh mã của ông ta ngay cả khi triều đình Bắc chinh còn không mượn được, Thái làm sao mà mượn được?
Thái gật đầu.
Hoa Trước Vũ chau mày, nàng vẫn không dám tin.
“Làm thế nào mà ông ta chịu cho cậu mượn? Không phải là binh mã do Hầu gia để lại chứ?” Hoa Trước Vũ hỏi với vẻ nghi hoặc.
Thái nheo mắt cười: “Đâu có, Hầu gia làm gì còn binh mã nữa? Nếu Nam Triều đại loạn, Đông Chiếu làm sao có thể yên ổn được?”
“Vậy là được rồi.” An ném một quân bài xuống nói, “Kinh sư có tôi, Thái dẫn binh lên Bắc cương tấn công đại quân của Vương Dục, vậy thì tướng quân ở trong cung sẽ không còn mối lo nào nữa.”
Trong lòng Hoa Trước Vũ như trút được gánh nặng, thừa cơ mấy người nói chuyện, ngấm ngầm đổi một quân bài, trông thấy là quân mình đang tìm kiếm, trong lòng vô cùng thích thú.
“Tướng quân, huynh... bao năm nay huynh đều đánh bài như thế sao?” Bên cạnh vang lên giọng nói ngạc nhiên của Khang, cậu ta chỉ vào nàng, trợn tròn đôi mắt hổ, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi. Chẳng trách tướng quân lúc nào cũng thắng, hóa ra nàng lén trộm đổi bài.
Hoa Trước Vũ ngẩn người, quên mất Khang đang ngồi bên cạnh. Nàng vội nói: “Ta đánh bài thế nào?” Lại dùng khẩu hình uy hiếp cậu ta, không cho nói tiếp nữa.
Dưới sự uy hiếp hèn hạ của Hoa Trước Vũ, Khang thở dài một tiếng rồi im miệng.
Bình nhìn Hoa Trước Vũ, mỉm cười lắc đầu.
Đêm nay không đi, còn đợi đến bao giờ?
Một vầng trăng non treo trên nền trời, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Hoa Trước Vũ tô son trát phấn, trang điểm như một quân kĩ, bước ra từ lều đỏ. Ngộ nhỡ bị binh lính tuần tra phát hiện, nàng cũng có thể nói lấy lệ rằng mình đi hầu ngủ. Từ chỗ Trục Hương, nàng biết được rằng, một số tướng lính không đến lều đỏ của quân kĩ, mà thường triệu bọn họ đến chỗ ở của mình.
Mặc dù lúc này Hoa Trước Vũ không có nội lực, nhưng thân thủ vẫn nhanh nhẹn, trốn qua khỏi hai đám binh lính tuần tra, nàng đã đến bên chuồng ngựa.
Hoa Trước Vũ đưa mắt nhìn một lượt, liền ngắm trúng một con ngựa ô. Con ngựa này toàn thân màu đen, cưỡi trong bóng tối khó bị phát hiện. Hơn nữa, con ngựa này màu lông láng mịn, bốn chân thon dài, bụng nhỏ mông chắc, khi chạy tất sẽ như tên rời dây cung, quả là một con ngựa hiếm có, Hoa Trước Vũ xưa nay rất biết cách chọn ngựa.
Nàng nóng lòng muốn bỏ trốn, nên đã quên mất một chuyện, một con ngựa tốt như vậy thường sẽ biết nhận chủ. Cho nên, khi Hoa Trước Vũ dắt ngựa từ trong chuồng ra, đang định nhảy lên, thì không ngờ con ngựa tung mình một cái, đá về phía nàng. May mà Hoa Trước Vũ phản ứng cực kì nhanh nhẹn, lăn một vòng trên mặt đất, mới tránh được cú đá của nó.
Nàng nheo mắt cười nhạt, được lắm, thân rơi vào bước đường cùng, đến cả con ngựa cũng muốn bắt nạt nàng. Nàng nhảy lên khỏi mặt đất, đang định thuần phục con ngựa, bỗng nghe thấy đằng xa vang lên tiếng nói chuyện.
Hoa Trước Vũ hơi sững người, nếu bị phát hiện ở chuồng ngựa, người ta sẽ không tin nàng là quân kĩ đi hầu ngủ, thậm chí e rằng sẽ lập tức trói nàng về ngay. Nàng nheo mắt nhanh chóng xem xét một vòng quanh chuồng ngựa, trông thấy bên cạnh chuồng có hai cỗ xe ngựa, trên xe đặt mấy cái thùng gỗ, thoang thoảng có mùi rượu từ trong thùng bay ra.
Hoa Trước Vũ mở nắp một thùng, thấy bên trong trống rỗng. Thật là trời cũng có ý giúp nàng, nàng lập tức nhảy vào trong thùng, đậy nắp lại cẩn thận. Chờ hai người kia đi khỏi, nàng lại chui từ trong thùng ra. Nhưng thật trái với mong muốn, hai người đó lại đi về phía xe ngựa. Một người lớn tiếng nói: “Mùi vị rượu lần này quả thực rất ngon!”
“Suỵt, đừng có nói lung tung nữa, nếu bị Điện hạ phát hiện chúng ta nếm trộm rượu này, ngươi và ta chắc chắn sẽ mất đầu ngay!” Người kia khẽ nói đầy vẻ cảnh giác.
Hoa Trước Vũ trốn trong thùng rượu, bỗng cảm thấy cái thùng rung chuyển, thân mình cũng theo thùng mà di chuyển. Số đen thật, hai người này lại nhấc đúng cái thùng nàng đang trốn bên trong lên.
Có điều, không biết họ định khiêng thùng đi đâu?
Thứ rượu trong thùng quả là rượu ngon, vẫn còn lưu lại mùi rượu, cực kì nồng đượm, thơm hơn thứ rượu sữa nàng phải uống kia nhiều. Vừa nhớ đến rượu sữa, Hoa Trước Vũ liền nhớ đến tình cảnh bị Tiêu Dận cưỡng bức đổ rượu, trong lòng cảm thấy cực kì khó chịu.
Hai người khiêng rượu vừa đi vừa nói chuyện.
Từ những điều họ nói, Hoa Trước Vũ biết được rằng, rượu này được vận chuyển đến cùng với quân đội áp tải lương thảo từ đô thành Bắc Triều. Trong lòng nàng không khỏi chùng xuống, Tiêu Dận đến cả lương thảo cũng chuẩn bị xong rồi, xem ra trận chiến là điều không thể tránh khỏi.
Nàng phải bỏ trốn thế nào đây? Có điều chuyện gấp trước mắt là làm thế nào trốn ra khỏi thùng rượu đã. Nghe hai người nói chuyện thì hình như họ định đem thùng rượu này khiêng đến lều lưu trữ vật phẩm, Hoa Trước Vũ co người không dám động đậy, trong lòng thầm nghĩ chỉ có đợi bọn họ đặt thùng rượu xuống, quay lại khiêng thùng khác, nàng mới có thể thoát thân.
Quả nhiên, một lát sau, thùng rượu rung chuyển, tựa như được đặt xuống đất.
Hoa Trước Vũ chỉ chờ hai người đi khỏi, định chui ra, không ngờ lại nghe thấy tiếng bước chân quay lại, sau đó có người hỏi: “Đây là mĩ tửu vừa được đưa đến đêm nay phải không?”
Giọng nói của người này, nghe có phần quen thuộc, tựa như nàng từng được nghe qua ở đâu rồi.
Hai người khiêng rượu thấy vậy vội đáp: “Bẩm Tả uý tướng quân, rượu này đúng là vừa được đưa đến đêm nay, là mĩ tửu do Ngự Tửu Phòng mới ủ, tên là ‘Túy Hoa Gian’.”
“Được, hai người các ngươi, khiêng rượu đi theo ta.” Người đó lại tiếp tục nói.
Trong lòng Hoa Trước Vũ lập tức cảm thấy không ổn. Chỉ cảm thấy thùng rượu lại rung chuyển, nàng lại bị khiêng lên. Lần này hai người khiêng nàng không dám nói chuyện, trong đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của binh lính phía sau lưng cực kì nghiêm chỉnh.
Bỗng nhiên, nàng thấy hai người khiêng rượu khẽ lẩm bẩm: “Chà, hôm nay trên đường chúng ta đã uống hết một thùng, cái thùng không đó ngươi đã vứt đi chưa?”
“Ta quên chưa vứt rồi, nhưng thùng này chắc chắn không phải, nếu không sao lại nặng thế này được!” Người kia đáp.
“Ngươi không thấy có vẻ nặng quá sao?” Người phía trước dường như đột nhiên tỉnh ngộ, khẽ nói.
Hoa Trước Vũ nghĩ bụng, giờ các ngươi mới phát hiện ra à? Liền nghe thấy giọng nói quen thuộc ban nãy quát: “Hai người các ngươi lẩm bẩm cái gì, còn không mau khiêng vào đi!”
“Vâng!” Hai người tức thì đồng thanh lên tiếng.
Hoa Trước Vũ cảm thấy thùng rượu lại rung chuyển, hiển nhiên là lại bị đặt xuống đất lần nữa. Tiếng bước chân chỉnh tề càng lúc càng xa, tựa như đã lui xuống. Nàng khẽ lắc đầu bị rượu làm cho váng vất, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Hoàn toàn yên lặng, tựa như không có ai, nếu không, dựa vào thính lực của nàng, nhất định có thể nghe ra được động tĩnh.
Hoa Trước Vũ khẽ giơ tay, nhấc nắp thùng lên thành một khe hở, nheo mắt nhìn ra bên ngoài.
Đây là một căn trướng rất lớn, lớn gấp mấy lần lều đỏ mà nàng ở, bố trí cực kì hoa lệ. Dưới đất trải thảm dày, giữa phòng đặt một chậu lửa, bên trong lửa cháy rừng rực, trong trướng ấm áp tựa mùa xuân. Trên kỉ án màu nâu đỏ đặt một chiếc lò sưởi bằng đồng xanh, điêu khắc ugrave;ng nói: “Bản Thái tử đã nói bao nhiêu lần rồi, bệnh của Thương đệ dễ lây, bản Thái tử lo cho sự an khang của các ngươi, sao các ngươi vẫn cứ cố chấp như vậy?!”
Hoa Trước Vũ đứng một bên, nheo mắt nhìn lướt qua các đại thần, chỉ thấy trong số đó không có Cơ Phụng Ly, nghe nói từ sau khi trở về kinh thành, hắn liền cáo ốm không lên triều. Nhưng Hoa Trước Vũ hiểu rõ, tuy hắn không đến, nhưng những đại thần gây rối này chính là do hắn xúi giục. Nàng lạnh lùng nhìn các đại thần đưa mắt ra hiệu cho nhau, hiển nhiên không gặp được Hoàng Phủ Vô Thương sẽ không chịu từ bỏ.
“Điện hạ,” Hoa Trước Vũ tiến lên một bước nói, “Nếu các vị đại nhân đã lo lắng cho bệnh tình của Khang đế như thế, chi bằng cứ để các đại nhân đi thăm một lát cũng được. Băng tuyết đầy trời thế này, nếu các đại nhân bị lạnh cóng, chẳng phải là cái họa cho Nam Triều chúng ta sao?”
Hoàng Phủ Vô Song kinh ngạc liếc nhìn Hoa Trước Vũ, Hoàng Phủ Vô Thương hiện giờ đang bị hắn giam lỏng, đương nhiên không thể gặp người ngoài.
Hoa Trước Vũ mỉm cười ra dấu bằng tay cho Hoàng Phủ Vô Song, Hoàng Phủ Vô Song hiểu ý, quay đầu lạnh lùng nói: “Nếu các vị đại nhân nhất định muốn đi thăm Khang đế, vậy hãy theo Nguyên Bảo đi đi. Có điều, bản Thái tử phải nói trước, bất kể vị đại nhân nào, đã đi thăm Khang đế thì đều phải ở trong cung giam lỏng cách li một thời gian mới được.”
Các đại thần kia vốn định đứng dậy, nhưng nghe thấy những lời phía sau của Hoàng Phủ Vô Song, sắc mặt lập tức đờ ra. Ai cũng hiểu, bị giam lỏng trong cung một thời gian có nghĩa là gì. Thế có khác nào nói thẳng ra là có đi mà không có về, Hoàng Phủ Vô Song tự khắc có thể loan tin ra bên ngoài: bọn họ sau khi đến thăm Khang đế, cũng bị lây bệnh dịch, thậm chí bệnh nặng mà chết.
“Vị đại nhân nào muốn đi theo Tiểu Bảo Nhi, xin mời.” Hoa Trước Vũ lạnh nhạt nói.
Đám đại thần đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ suy tư.
“Bệnh của Thương đệ, không phải thứ bệnh tầm thường. Các vị đại thần cứ nên về thương lượng với người nhà một phen rồi hãy tới.” Hoàng Phủ Vô Song nhanh chóng cười, chắp tay sau lưng chậm rãi đi vào trong điện Cần Chính.
“Mấy lão già này!” Hoàng Phủ Vô Song vào trong điện Cần Chính, liền ngồi trên long ỷ, đạp bàn phẫn nộ, “Ngày trước bản Thái tử định đăng cơ, chẳng mấy ai dám đứng ra phản đối, hiện giờ Tả tướng đã về Vũ Đô, kẻ nào kẻ nấy đều như ăn được tim gấu gan hùm cả lượt, chốc đòi gặp Khang đế, chốc lại kêu nếu không gặp được Khang đế thì bản Thái tử không được đăng cơ. Hừ! Sau tám ngày nữa bản Thái tử cứ nhất định đăng cơ đấy!”
Hoa Trước Vũ cau chặt đôi mày. Cơ Phụng Ly từ khi mười lăm tuổi đã vào triều làm quan, đến nay đã được nhiều năm, căn cơ trong triều rất sâu. Hôm nay trong số các thần tử gây rối, cũng không biết có bao nhiêu người là bị Cơ Phụng Ly xúi giục. Hoàng Phủ Vô Song nếu muốn thuận lợi đăng cơ làm hoàng đế, chỉ dựa vào chiếu thư của Thái thượng hoàng e rằng vẫn chưa đủ.
“Điện hạ, không có chiếu thư nhường ngôi của Khang đế, Điện hạ đăng cơ sẽ không được danh chính ngôn thuận.”
“Nhưng mà, thằng què chết giẫm đó có chết cũng không chịu viết chiếu thư, bản Thái tử không ngờ nó lại cứng đầu đến thế, ngày trước đúng là đã xem thường nó. Hơn nữa, nó c&oâu báu này đều là thứ phẩm, không phải báu vật thượng hảo.
“Ôn thái phó, những thứ này đều do ngài tịch thu từ nhà kẻ khác đó ư?” Hoa Trước Vũ nheo mắt hỏi.
Ôn thái phó lạnh lùng “hừ” một tiếng nói: “Đúng thế!” Vừa nói ông ta vừa đi đến trước rương, giơ tay bốc một nắm, sắc mặt lập tức trắng bệch, sửng sốt nói: “Thế này là thế nào?”
“Mở tất cả rương ra!” Hoa Trước Vũ nhìn quét qua Ôn thái phó, lạnh lùng ra lệnh.
Rất nhanh, những chiếc rương chứa châu báu ngân lượng đều được mở hết ra, bên trong các đĩnh vàng bạc đều chỉ là được mạ một lớp vàng hoặc bạc ở ngoài, châu báu cũng đều chỉ là thứ phẩm, giá trị hoàn toàn không quá mười vạn lượng, chứ đừng nói đến mấy chục vạn lạng.
“Là thế nào à? Câu này ta phải hỏi ông mới đúng!” Hoa Trước Vũ đột nhiên quay người, nhìn chằm chằm vào Ôn thái phó lạnh lùng nói. Nàng vốn cứ tưởng Ôn thái phó thực sự liêm khiết, không ngờ lại mượn việc điều tra tịch thu tài sản mà vét đầy túi riêng, đem đổi hết châu báu tịch thu được thành thứ phẩm.
“Ngươi tưởng bản quan đã làm những chuyện như thế này sao? Ngươi có chứng cớ gì?” Ôn thái phó giận bừng bừng trợn mắt nói.
Hoa Trước Vũ nhìn sắc mặt trắng bệch của Ôn thái phó, chậm rãi nói: “Nếu thái phó nói không phải, thì ta cũng hi vọng là không phải. Người đâu, đến Ôn phủ kiểm tra, trả lại sự trong sạch cho thái phó!”
Nàng lập tức phái quan viên bộ Hình theo hầu là Trương Mục dẫn người đến Ôn phủ điều tra. Chưa đến hai canh giờ sau, Trương Mục quay lại bẩm báo: “Hạ quan phụng mệnh điều tra phủ đệ thái phó, phát hiện được ba mươi nguyên bảo bạc trắng, đáng giá tám vạn lượng, khế nhà đất, châu báu trang sức, đáng giá bốn mươi vạn lượng...”
“Câm miệng!” Ôn thái phó tức đến nỗi bàn tay run rẩy nói: “Nói láo, các ngươi vu khống...”
An phụng mệnh tiến lên, dẫn theo cấm vệ quân lôi Ôn thái phó đi.
“Yêu nghiệt à, yêu nghiệt, ngươi mê hoặc hoàng thượng, vu khống lão phu, ngươi sẽ gặp báo ứng...” Ôn thái phó bị dẫn đi, không ngừng gào lên.
Hoa Trước Vũ ngồi trên rương gỗ, nghe từng câu “yêu nghiệt,” trái tim từng chút một chùng xuống. Qua khuôn mặt trắng bệch và giọng nói run rẩy của Ôn thái phó, nàng ngấm ngầm cảm thấy sự tình có gì đó không đúng. Chẳng lẽ, đây thực sự là vu khống?
“Trương Mục, ngươi thực sự phát hiện ra nhiều thứ như thế trong phủ Thái phó ư?” Hoa Trước Vũ đứng dậy, đi đến trước mặt Trương Mục, lạnh nhạt hỏi.
“Những điều hạ quan nói đều là sự thực!” Trương Mục cúi đầu nói.
Hoa Trước Vũ bật cười nói: “Ngươi cần gì phải giấu ta, thủ đoạn của hoàng thượng ta lại còn không biết hay sao?”
Trương Mục cúi đầu liên tục khen phải.
“Phải cái gì?” Hoa Trước Vũ chợt chau mày, quát một tiếng lạnh lùng.
Trương Mục sợ hết hồn, chỉ cảm thấy Bảo công công trước mắt trong khoảnh khắc tựa như một mũi kiếm sắc lạnh rút ra khỏi vỏ. Chân hắn run rẩy, trên trán vã mồ hôi. Hắn khom người nói: “Bảo tổng quản, chuyện này... đúng là do hoàng thượng, ngài có thể đến hỏi trực tiếp hoàng thượng.”
Lòng Hoa Trước Vũ chùng xuống, lườm Trương Mục một cái, nhanh chân đi khỏi đó. Đến ngoài cửa lớn của bộ Hộ, nàng tung mình lên ngựa, men theo con phố lớn Chu Tước, phi thẳng vào trong cung. Đúng là nàng đã từng gợi ý cho Hoàng Phủ Vô Song cách này, nhưng không ngờ Hoàng Phủ Vô Song lại thực sự đi vu khống.
Hoa Trước Vũ cưỡi ngựa rất giỏi, bỏ lại chúng thị vệ sau lưng. Khi đi đến ngõ An Ninh, một con ngựa từ bên cạnh xông ra, lập tức dừng lại, chặn đường đi của nàng.
Hoa Trước Vũ kinh ngạc, vội vã ghìm cương, tuấn mã dưới chân hí dài, dựng bốn vó lên, hồi lâu mới đặt được xuống. Nàng đưa mắt nhìn, Cơ Phụng Ly đang ngồi ngay ngắn trên con ngựa trước mặt, tuấn mã thở từng hơi nặng nề, dừng chân ở chỗ cũ. Hắn ngồi trên ngựa thần sắc an nhàn, khóe môi nở một nụ cười lạnh lẽo. Thế nhưng, vẻ an nhàn của hắn lại mang một luồng sức mạnh, khiến cảm xúc của Hoa Trước Vũ bị đảo lộn hoàn toàn, nàng chậm rãi hít một làn hơi lạnh, giật nhẹ đầu ngựa, xông về phía khoảng trống bên cạnh, định lách qua con ngựa của Cơ Phụng Ly. Thế nhưng, Cơ Phụng Ly cũng giật nhẹ đầu ngựa như thế, con tuấn mã hắn cưỡi lại chắn ngang trước mặt Hoa Trước Vũ.
Hoa Trước Vũ khẽ lạnh lùng “hừ” một tiếng, lại giục ngựa, không ngờ Cơ Phụng Ly cũng lại giục ngựa, vẫn chắn đường nàng.
Hoa Trước Vũ ghìm cương, cười điềm đạm, nụ cười như ánh sáng từ vầng trăng non, kiều diễm tười tắn không sao tảgrave;n không tin chiếu thư của phụ hoàng là thật.” Hoàng Phủ Vô Song nghiến răng nói.
Hoa Trước Vũ suy nghĩ giây lát, chậm rãi nói: “Chi bằng để nô tài đi thử xem.”
Hoàng Phủ Vô Song gật đầu, nói: “Tiểu Bảo Nhi, ngươi có thể khuyên được nó không?”
“Nô tài không dám nắm chắc cả mười phần, nhưng nếu điện hạ có thể viết một chiếu thư, nói rõ sau này đăng cơ tuyệt đối sẽ không làm hại ngài ấy, nô tài cảm thấy chuyện này sẽ có tám chín phần có thể thành công.” Hoa Trước Vũ chậm rãi nói.
Bất luận thế nào Đan Hoằng cũng là phi tử của Hoàng Phủ Vô Thương, bất kể Đan Hoằng có tình ý với cậu ta hay không, Hoa Trước Vũ đều cảm thấy phải tạm thời giữ tính mạng cho cậu ta.
Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy thế cười nói: “Tiểu Bảo Nhi, Thương đệ là hoàng đệ của bản Thái tử, bản Thái tử sao có thế làm hại nó được? Ngươi mài mực đi, ta sẽ viết.”
Hoa Trước Vũ đưa tay mài mực, Hoàng Phủ Vô Song cầm cây bút lông sói, chấm mực múa bút trên trang giấy, trong giây lát đã viết xong.
Hoa Trước Vũ nhìn qua một lượt, chỉ thấy Hoàng Phủ Vô Song trước thì cảm động trước cái đức nhường ngôi của Hoàng Phủ Vô Thương, lại còn phong Hoàng Phủ Vô Thương làm Khang hiền vương, ban cho đất phong Nam Chiếu để an hưởng tuổi già, lại hứa cả đời nhật định sẽ bảo vệ cho Hoàng Phủ Vô Thương được chu toàn, tuyệt đối không làm hại cậu ta.
Hoàng Phủ Vô Song cuộn chiếu thư lại đặt vào trong áo lạnh nhạt nói: “Đêm nay, ngươi theo ta đi gặp Khang đế.”
Tả tướng phủ, Phụng Viên.
Từ sau khi về kinh, Cơ Phụng Ly liền cáo ốm không lên triều, nhưng vẫn nắm rõ cục thế trong triều như lòng bàn tay, mật báo trong cung hàng ngày đều do Đông Thủ đưa đến. Lúc này, hắn ngồi trên giường, giơ tay đón lấy mật báo mới của Đồng Thủ, chậm rãi đọc hết, khóe môi nở một nụ cười nhạt.
“Tướng gia, hôm nay cả đám lão thần đều bại dưới tay Nguyên Bảo, một câu nói của y đã khiến bọn họ từ bỏ ý định đi thăm Khang đế rồi.” Lam Băng đứng một bên chậm rãi nói.
Cơ Phụng Ly đưa tờ mật báo trong tay lên ngọn nến từ từ đốt cháy, ánh lửa phản chiếu đôi mắt phượng hẹp dài của hắn đây vẻ lạnh lùng, hắn nhếch môi cười nhạt, “Đúng là y làm rất tốt, có điều, bản tướng đoán y và Hoàng Phủ Vô Song cũng nên hiểu một sự thực, không có chiếu thư của Khang đế, Hoàng Phủ Vô Song không thể nào thuận lợi đăng cơ được. Nếu bản tướng đoán không sai, đêm nay, bọn chúng nhất định sẽ đi gặp Khang đế. Ngươi ra lệnh theo dõi thật chặt Hoàng Phủ Vô Song và Nguyên Bảo, xem đêm nay bọn chúng đi đâu, nhất định phải tìm cho được nơi chúng nhốt Khang đế. Có tin tức phải sai người đưa về đây ngay.”
Đồng Thủ gật đầu khen phải, nhanh chóng lui xuống sắp xếp.
Đêm đã khuya, hàn tinh vẫn chưa mệt mỏi, trong hoàng cung hàng vạn ngọn đèn thắp sáng trưng.
Hoa Trước Vũ đến Vĩnh Đường cung một lượt, dẫn theo Đan Hoằng ăn mặc như thái giám. Hai người và một đám tiểu thái giám vây quanh xe của Hoàng Phủ Vô Song, đi thẳng về phía trước.
Tuyết trắng xóa phủ lên tường đỏ ngói vàng, cửu trùng cung khuyết liên miên bất tận trong màn đêm lộ ra những đường nét lạnh lùng. Hàn khí xộc vào trong mũi, hơi lạnh ùa tới.
Xe đi thẳng về phía trước, Hoa Trước Vũ cứ tưởng sẽ đi về phía lãnh cung hẻo lánh ở phía sau hoặc viện Nội Trừng, dẫu sao thì đó mới là nơi thích hợp để giam giữ người khác. Nhưng không ngờ, xe của Hoàng Phủ Vô Song lại đi thẳng đến điện Huyền Thừa, nơi ở của Thái thượng hoàng Viêm đế.
Trong lòng Hoa Trước Vũ tuy có hơi nghi hoặc, nhưng nghĩ đến việc có lẽ Hoàng Phủ Vô Song định đi thăm Thái thượng hoàng trước rồi mới đến chỗ Hoàng Phủ Vô Thương, nàng bèn không để tâm.
Đến Huyền Thừa cung, Hoàng Phủ Vô Song xuống xe, đã có tiểu thái giám ra đón, dẫn mấy người bọn họ đi về phía điện nhỏ bên cạnh điện Huyền Thừa. Ngày trước điện nhỏ hình như là thư phòng của Thái thượng hoàng, bên trong có một giá sách lớn, tiểu thái giám nhanh nhẹn đẩy giá sách ra, bên dưới liền hiện ra những bậc thang đen sì, kéo dài xuống phía dưới.
Hoa Trước Vũ không ngờ, trong Huyền Thừa cung có một mật thất, còn Khang đế Hoàng Phủ Vô Thương lại bị giam giữ ở đây. Điều này, e rằng bất kì ai cũng khó lòng tưởng tượng ra được.
Bọn họ theo cầu thang từ từ đi xuống. Trong mật thất ánh đèn u ám, chẳng khác là bao so với viện Nội Trừng mà họ từng ở, cũng âm u lạnh lùng như thế. Bên trong bày một chiếc giường sơ sài, bên trên trải chăn bông.
Khang đế Hoàng Phủ Vô Thương đang nằm co ro ngủ gật trên giường, bị ngọn đuốc của tiểu thái giám chiếu v&agraduyết tấu chương, một thân hoàng bào rồng cuộn màu vàng sáng, mũ vàng tóc búi, tôn lên khuôn mặt đẹp như tranh, càng lộ rõ vẻ uy nghiêm. Trông thấy Hoa Trước Vũ chậm rãi bước vào, hắn đưa mắt hỏi: “Tiểu Bảo Nhi, mọi chuyện xử lí ra sao rồi?”
“Đúng như ý nguyện của hoàng thượng, Ôn thái phó đã vào nhà lao rồi.” Thanh âm trong trẻo đầy vẻ lạnh lùng.
Hoàng Phủ Vô Song ngước mắt lườm Hoa Trước Vũ một cái, đặt tấu chương trong tay xuống, đứng dậy chậm rãi đi đến trước mặt Hoa Trước Vũ, “Ai lại làm cho Tiểu Bảo Nhi của chúng ta tức giận rồi?”
Hoa Trước Vũ cụp mi, hồi lâu mới nói: “Hoàng thượng, Ôn thái phó thực sự là do người bày mưu hãm hại ư?”
Hoàng Phủ Vô Song khẽ chau mày, nếu là người khác nói năng với hắn kiểu đó, hắn đã nổi giận từ lâu rồi, Thế nhưng, không hiểu vì sao, hắn không thể nào giận Nguyên Bảo được.
“Tiểu Bảo Nhi, từ khi trẫm đăng cơ đến nay, trên triều đường, đám triều thần đó đối với trẫm còn rất nhiều dị nghị. Những ngày qua, trẫm phải chịu rất nhiều áp lực, nhất là từ phe Ôn thái phó và Cơ Phụng Ly. Ngươi cũng từng nói, Tả tướng không trừ, giang sơn của trẫm sẽ không ngồi cho vững được, mà Ôn thái phó không trừ, thì trẫm cũng không dễ gì ra tay được với Cơ Phụng Ly. Có những lúc, không thể nào không dùng đến quyền thuật. Trẫm đã nghĩ kĩ rồi, Ôn thái phó hôm nay phải vào nhà lao, nhưng sau này, trẫm sẽ lại thả ông ta ra để trọng dụng.”
Hoa Trước Vũ ngước mắt mỉm cười, quả là nàng đã xem thường Hoàng Phủ Vô Song rồi, mới đăng cơ chưa được bao lâu, quyền thuật đế vương hắn đã biết vận dụng thành thục.
“Hoàng thượng định đụng đến Tả tướng chưa?” Hoa Trước Vũ lạnh nhạt hỏi, tuy lần này Cơ Phụng Ly Bắc chinh, chủ yếu là để thừa cơ nắm giữ binh quyền phương Bắc, nhưng không thể phủ nhận, hắn quả thực cũng đã lập được đại công. Trong lòng bách tính, thanh danh của hắn cao vời vợi. Hơn nữa điều quan trọng nhất là, rất khó nắm thóp được Cơ Phụng Ly, hoàn toàn không dễ gì đụng được đến hắn.
Hoàng Phủ Vô Song ngước mắt cười nói: “Trẫm cũng muốn lắm, nhưng vẫn chưa nghĩ ra kế sách vẹn toàn. Nhưng chắc là cũng sắp nghĩ ra rồi, Tiểu Bảo Nhi, chẳng phải ngươi đã mượn được binh của Dực vương rồi sao, chỉ cần đóng quân ở phương Bắc ngăn cản binh của Vương Dực là được.” Nói đoạn, hắn quay người ngồi trước long án, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ, phản chiếu lên bộ quần áo trên người hắn, tay áo màu vàng dưới ánh nắng cực kì lóa mắt.
Ngày hai mươi tháng chạp, sắp đến cuối năm.
Hôm nay lên triều, Hữu tướng Nhiếp Viễn Kiều dâng một bản tấu.
Hoa Trước Vũ đón lấy bản tấu từ tay Nhiếp Viễn Kiều, trình lên cho Hoàng Phủ Vô Song.
Hoàng Phủ Vô Song đón lấy bản tấu, mở ra đọc lướt, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nhiêm trọng. Hắn đập bản tấu xuống bàn, lạnh lùng nói: “Hữu tướng, đây đúng là một sự phỉ báng. Tả tướng vì Nam Triều, đích thân làm giám quân, quét sạch quân Bắc Triều, là trụ cột của nước nhà, vậy mà khanh lại nói Tả tướng đại nhân có lòng mưu phản, thế là có ý gì?”
Hoàng Phủ Vô Song vừa dứt lời, quần thần lập tức xì xào bàn tán.
Hoa Trước Vũ kinh ngạc trong lòng, ngước mắt liếc nhìn Nhiếp Viễn Kiều, chỉ thấy trên khuôn mặt xưa nay nghiêm nghị của ông ta nở một nụ cười, Nhiếp Viễn Kiều cao giọng nói: “Thần không hề vu khống, thần có chứng cớ.”
“Nói!” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng nói.
Hoa Trước Vũ đứng bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song, nàng biết đây là âm mưu mà Hoàng Phủ Vô Song và Nhiếp Viễn Kiều đã định từ trước. Hiện giờ chẳng qua hai người chỉ đang diễn kịch. Có điều, Hoàng Phủ Vô Song ra tay với Cơ Phụng Ly nhanh như thế, chẳng lẽ đã có kế sách vẹn toàn? Chỉ một mực khẳng định người ta mưu phản, ai mà tin được!
Nàng ngước mắt nhìn Cơ Phụng Ly, chỉ thấy hắn đứng đầu quần thần, lạnh lùng xem Nhiếp Viễn Kiều và Hoàng Phủ Vô Song người tung kẻ hứng, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhạt.
“Phen này Tả tướng đại nhân Bắc chinh, bề ngoài đánh lui quân Bắc Triều, nhưng trên thực tế đã ngầm đạt được thỏa thuận với Tiêu Dận, cho nên quân Bắc Triều liền giả bộ thua chạy. Tả tướng Cơ Phụng Ly nhân việc Bắc chinh nắm binh quyền trong tay, có ý đồ đem binh quay lại thôn tính Nam Triều, đến lúc đó sẽ cùng Bắc Triều chia cắt Nam Triều. Nếu hoàng thượng không tin, thần có chứng cớ, bởi lẽ phu nhân chưa cưới của Tả tướng đại nhân chính là Trác Nhã công chúa của Bắc Triều, muội muội ruột lưu lạc nhiều năm nay của Bắc đế. Bệ hạ thử nghĩ xem, nếu Tả tướng không đạt được thỏa thuận với Bắc đế, sao Bắc đế có thể gả muội muội ruột của mình cho Tả tướng được.”
Nhive;o, liền từ từ mở mắt. Dường như khó lòng thích nghi được với ánh sáng từ ngọn đuốc, đôi mắt vừa mở ra lại nhắm vào. Qua một lúc, cậu ta tới mới lại mở mắt ra. Ánh mắt cậu ta từ từ lướt qua khuôn mặt Hoàng Phủ Vô Song, lại lướt qua khuôn mặt Hoa Trước Vũ, cuối cùng nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Đan Hoằng đứng bên cạnh Hoa Trước Vũ, đôi mắt đen tựa như đầm sâu nước lặng trong khoảnh khắc dường như dâng lên từng đợt sóng, nhưng cũng chỉ qua một chốc, lại trở nên bình tĩnh như nước.
Ánh mắt cậu ta lại nhìn Hoàng Phủ Vô Song, lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, ta sẽ không đồng ý đâu.”
Hoàng Phủ Vô Song chắp tay đi đến trước mặt Hoàng Phủ Vô Thương, nhìn từ trên cao xuống cười nói: “Thương đệ, đến hôm nay rồi, đệ vẫn cố chấp thế sao? Đệ còn đợi ai đến cứu đệ nữa? Đây là chiếu thư của phụ hoàng, cho dù không có chiếu thư nhường ngôi của đệ, ta cũng có thể lên ngôi báu. Có điều, làm như thế là để cho đám đại thần kia bớt phải đổ máu đi thôi.”
Hoàng Phủ Vô Thương lạnh lùng cười không nói gì cả.
Hoa Trước Vũ chậm rãi tiến lên, mượn ánh sáng từ bó đuốc ngắm nhìn Khang đế của ngày trước. Những ngày qua bị giam lỏng, khiến cậu ta tiều tụy đi không ít, trông cực kì gầy gò. Hiển nhiên, cậu ta cũng từng phải chịu cực hình, trên mu bàn tay lộ ra ngoài một vết roi. Có điều, đôi mắt lại cực kì lạnh lùng lấp lánh, ẩn chứa một tia bất khuất.
Hoa Trước Vũ chẳng ngờ, Hoàng Phủ Vô Thương trông nhu nhược mà lại có vài phần khí phách như thế.
Hoa Trước Vũ nhìn Hoàng Phủ Vô Song chau mày, trong lòng khẽ than một tiếng. Bất luận Hoàng Phủ Vô Song hay Hoàng Phủ Vô Thương, nếu không phải sinh ra trong gia đình đế vương, bọn họ có lẽ sẽ là một cặp huynh đệ tốt thương yêu kính trọng lẫn nhau. Thế nhưng, trong gia đình đế vương, bọn họ lại thành ra đối thủ, chẳng phải huynh cũng chẳng phải đệ, nhất định phải đấu đến mức một mất một còn mới chịu buông xuôi.
Hai người bọn họ, nếu phải nói xem ai phù hợp ngồi lên hoàng vị kia hơn, thì chắc chắn là Hoàng Phủ Vô Song. Bởi lẽ Hoàng Phủ Vô Thương chỉ là con rối trong tay Cơ Phụng Ly mà thôi. Cho nên đêm nay, bất luận thế nào nàng cũng phải thuyết phục Hoàng Phủ Vô Thương.
Nàng giao cuộn chiếu thư do Hoàng Phủ Vô Song tự tay viết cho Đan Hoằng, gật đầu với Đan Hoằng, rồi theo Hoàng Phủ Vô Song và mấy tiểu thái giám lui ra ngoài.
Với tình hình trước mắt, e rằng lời của bất kì ai Hoàng Phủ Vô Thương đều sẽ không nghe. Dẫu sao Đan Hoằng cũng là phi tần của cậu ta, hiện giờ, có lẽ chỉ có nàng ấy mới có thể nói chuyện. Còn bọn họ chỉ có thể chờ đợi.
Trong điện nhỏ Huyền Thừa cung, ánh nến lung lay. Đợi khoảng thời gian uống hết hai chén trà, Đan Hoằng cuối cùng cũng bước ra từ trong địa thất.
“Thế nào rồi?” Hoa Trước Vũ hỏi.
Đan Hoằng gật đầu, lấy chiếu thư nhường ngôi do Hoàng Phủ Vô Thương tự tay viết từ trong tay áo ra. Hoa Trước Vũ đón lấy chiếu thư, giao vào tay Hoàng Phủ Vô Song.
Hoàng Phủ Vô Song thở phào một hơi như trút được gánh nặng, đón lấy chiếu thư, liếc mắt nhìn Đan Hoằng, mỉm cười nói: “Phen này Tống Chiêu nghi lập được công lớn, từ hôm nay trở đi, bản Thái tử bỏ lệnh giam lỏng cho nàng, nàng có thể tự do ra vào.”
Đan Hoằng khẽ nhếch môi, nở một nụ cười, hành lễ tạ ơn Hoàng Phủ Vô Song.
Mấy người ra khỏi điện nhỏ, Hoa Trước Vũ chợt động trong lòng. Chắc hẳn Cơ Phụng Ly cũng đang tìm kiếm nơi giam lỏng Khang đế, nếu để hắn biết được Hoàng Phủ Vô Thương bị giam ở đây, bằng vào thực lực của Cơ Phụng Ly, e rằng hắn sẽ đến cứu người. Đêm nay, cũng khó chắc rằng hắn không sai người theo dõi bọn họ.
Hoa Trước Vũ dừng bước, quay đầu nói với Hoàng Phủ Vô Song: “Cảnh đêm đẹp thế này, điện hạ có muốn dạo một vòng trong cung không?”
Hoàng Phủ Vô Song ngẩn ra một lát, rồi liền hiểu ý của Hoa Trước Vũ, mỉm cười đáp: “Nếu Tiểu Bảo Nhi đã muốn đi dạo, bản thái tử sẽ theo đến cùng.”
Hoàng Phủ Vô Song bỏ lại xa giá, dẫn theo Hoa Trước Vũ và Đan Hoằng, Cát Tường lặng lẽ ra khỏi Huyền Thừa cung, men theo con đường đá xanh trong cung, đi qua hậu cung nơi ở của các phi tần, vòng qua Thanh Chi cung, đến Ngự Hoa Viên của hậu cung. Bọn họ đi dạo hồi lâu giữa những tòa giả sơn, ra khỏi Ngự Hoa Viên, lại đi thẳng đến lãnh cung, sau đó đến viện Nội Trừng một lượt.
Cứ thế vòng vèo cho đến tận khi tiếng điểm canh ba vang lên, bọn họ mới lặng lẽ quay về nơi ở.
Mặc dù đã quá canh ba, nhưng trong Túy Tiên phường vẫn náo nhiệt phi phàm.
Trong sảnh lớn ở lầu dưới, ánh đèn lưu li mơ hồ. Dưới ánh đèn, bóng người qua lại đông đúc, áo quần phất phới tung bay. Trên đài, một ca cơ xinh đẹp ôm đàn tì bà, ngón tay thon khẽ gảy, tấu nên một khúc “Tú
  • PHẦN 2 - CHƯƠNG 11
  • CHƯƠNG 12
  • CHƯƠNG 13
  • CHƯƠNG 14
  • CHƯƠNG 15
  • CHƯƠNG 16
  • CHƯƠNG 17
  • CHƯƠNG 18
  • QUYỂN HAI
  • PHẦN BA - CHƯƠNG 19
  • CHƯƠNG 20
  • CHƯƠNG 21
  • CHƯƠNG 22
  • CHƯƠNG 23
  • CHƯƠNG 24
  • CHƯƠNG 25
  • CHƯƠNG 26
  • CHƯƠNG 27
  • PHẦN BỐN - CHƯƠNG 28
  • CHƯƠNG 29
  • CHƯƠNG 30
  • CHƯƠNG 31
  • CHƯƠNG 32
  • CHƯƠNG 33
  • CHƯƠNG 34
  • PHẦN NĂM - CHƯƠNG 35
  • CHƯƠNG 36
  • CHƯƠNG 37 - HẾT
  • ---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---