Một đêm tôi thức giấc quãng ba giờ và nghe Catherine trở mình trên giường. - Em có bị ốm không, Catherine? - Em thấy hơi đau, anh ạ. - Đau liền liền hả em? - Không, đau từng chập. - Nếu đau liền liền thì phải đi bệnh viện. Tôi buồn ngủ quá nên nằm ngủ lại. Một lát sau tôi lại thức giấc: - Anh nên gọi bác sĩ thì hơn. Em nghĩ chắc là đúng rồi. Tôi quay số gọi điện thoại cho bác sĩ. - Có đau liên tục không Cat? - Hình như độ mười lăm phút. Vị bác sĩ nói: - Vậy thì ông phải đưa bà đến bệnh viện ngay. Tôi sẽ mặc quần áo và đến đó bây giờ. Tôi gác điện thoại rồi lại gọi cho nhà xe ở gần nhà ga để gọi một chiếc taxi. Một lúc lâu không có người trả lời. Mãi sau mới có người hứa cho xe tới liền. Catherine sửa soạn xong. Chiếc va ly xếp đầy những thứ cần thiết cho nàng và quần áo trẻ sơ sinh. Ngoài hành lang, tôi bấm chuông gọi thang máy, không có ai trả lời, tôi phải xuống cầu thang gác. Không có ai ở dưới nhà cả ngoài người gác đêm. Tôi phải đích thân điều khiển thang máy và để chiếc va ly vào trong đó. Catherine bước vào và chúng tôi xuống lầu. Người gác đêm mở cửa để chờ taxi. Trời đêm sáng tỏ và sao lấp lánh. Catherine rất bồn chồn. Nàng nói: - Em rất hài lòng là việc đó bắt đầu. Một chút là xong chứ gì. - Em là một phụ nữ thật can đảm. - Em không lo sợ gì hết. Tuy nhiên em mong cho chiếc taxi tới. Chúng tôi nghe tiếng xe chạy tới và thấy rõ ánh đèn pha. Xe rẽ vào lối đi. Tôi dìu Catherine vào trong xe và người tài xế đặt chiếc va ly lên phía trước. - Chạy tới bệnh viện – tôi nói. Xe ra khỏi lối đi và bắt đầu leo dốc. Tới bệnh viện chúng tôi bước vào. Tôi xách chiếc valy. Một bà ngồi tại bàn giấy vào sổ ghi tên tuổi của Catherine, địa chỉ và tôn giáo của nàng. Nàng khai không theo tôn giáo nào và thiếu phụ gạch một hàng trong ô tương ứng. Nàng khai tên là Catherine Henry. - Tôi sẽ đưa bà lên phòng – bà ta nói. Chúng tôi đi lên thang máy và bước ra đi theo bà ta qua một hành lang. - Phòng đây – bà ấy nói – Mời bà thay quần áo và bước lên giường. Đây là chiếc áo ngủ của bà. - Tôi có đem theo áo ngủ - Catherine nói. - Nhưng bà cứ mặc chiếc áo này thì hơn – bà ta nói. Tôi bước ra ngoài và ngồi trên một chiếc ghế ở ngoài hành lang. - Ông có thể vào được – bà ta đứng ở ngưỡng cửa bảo tôi. Catherine nằm trên một chiếc giường hẹp, mặc chiếc áo ngủ cổ vuông được may bằng vải thô. Nàng nhìn tôi mỉm cười. - Bây giờ em đang đau thúc lên. Bà ta cầm tay bắt mạch, tay cầm đồng hồ và đo khoảng cách giữa những cơn đau. - Đau quá – Catherine nói. Tôi nhận ra những cơn đau ấy trên nét mặt của nàng. - Bác sĩ đâu? – tôi hỏi. - Ông ta ngủ ở tầng dưới. Khi nào cần, ông ta sẽ lên. - Bây giờ để tôi làm một vài thứ với bà – bà y tá nói – Mời ông ra ngoài chờ. Tôi bước ra ngoài dãy hàng lang trống trải với hai cửa sổ và những cánh cửa đóng kín, phảng phất mùi nhà thương. Tôi ngồi trên ghế, đầu cúi xuống và cầu nguyện cho Catherine. - Ông có thể vào được rồi – bà y tá nói. Tôi bước vào. - Này anh yêu ơi – Catherine gọi. - Sao, đỡ không em? - Nó đau liền liền – Nàng nhăn mặt rồi lại mỉm cười. - Sao mà đau quá vậy, đau thật là đau. Bà y tá ơi, bà làm ơn đấm thêm dùm sau lưng cho tôi chút đi. - Nếu làm thế có thể giúp bà bớt đau – bà y tá nói. - Anh đi ra ngoài một tí đi anh yêu. Anh hãy đi kiếm cái gì ăn đi. Bà y tá bảo sẽ còn lâu đấy. - Sanh con so thì thường thường lâu lắm – bà y tá nói. - Anh hãy đi ăn uống tí gì đi. Em cảm thấy đỡ lắm rồi. - Để anh nán lại một chút đã. Những cơn đau nổi lên đều đều rồi lại dịu đi. Catherine bồn chồn. Mỗi khi đau thúc, nàng lại bảo đau thế là tốt. Nhưng khi cơn đau dịu đi thì nàng như thất vọng và mắc cở. - Anh đi ra đi anh yêu – nàng giục – Anh ở lại đây chỉ làm cho em thêm ngại ngùng thôi – nàng nhăn nhó – Đó…Thế tốt. Em chỉ mong được làm một người vợ ngoan và sanh đẻ được mẹ tròn con vuông. Anh đi ăn điểm tâm đi anh yêu, rồi sẽ trở lại. Vắng anh cũng không hề gì đâu. Bà y tá tốt với em lắm. - Ông còn nhiều thì giờ để ăn sáng mà – bà y tá nói. - Thì tôi đi vậy. Anh đi nhé, em yêu. - Tạm biệt. Vâng, anh ăn sáng no đi, ăn luôn cả phần em nữa nhé. Tôi hỏi bà y tá. - Có thể ăn điểm tâm ở đâu được bà nhỉ? - Có một quán cà phê ở gần quảng trường, cuối phố - bà ta trả lời – chắc bây giờ người ta mở cửa rồi đấy. Bên ngoài ngày đã bắt đầu rạng. Tôi đi xuôi theo con phố vắng tới quán cà phê. Có ánh đèn ở cửa sổ. Tôi bước vào đứng bên cạnh quầy bọc thiếc. Một ông già dọn cho tôi một ly rượu chát và một miếng bánh cũ hôm qua. Tôi nhúng bánh vào rượu ăn rồi uống cà phê. Ông già hỏi tôi: - Ông làm gì ở đây giờ này sớm quá vậy? - Nhà tôi sanh ở bệnh viện. - À, xin chúc ông bà may mắn. - Cho tôi một ly rượu chát nữa. Ông ta nghiêng chai rượu, rót quá tay làm rượu rớt cả ra quầy. Tôi uống rượu xong, trả tiền và bước ra. Bên ngoài, dọc theo đường phố, những thùng rác chờ được đổ. Một con chó hít hít vào một thùng rác. - Chú mày muốn gì nào? – tôi vừa hỏi vừa nhìn vào trong thùng rác xem có gì cho nó không, chẳng có gì hết ngoài bã cà phê, một ít bụi đất và vài cánh hoa héo. - Chẳng có gì cả, chú khuyển ạ - tôi nói. Con chó qua đường. Tôi lên cầu thang bệnh viện, tới tầng của Catherine, đi dọc theo hành lang, tới phòng nàng và gõ cửa. Không có tiếng trả lời. Tôi mở cửa, phòng trống chỉ có chiếc va ly của Catherine để trên ghế và chiếc áo ngủ của nàng treo trên tường. Tôi bước ra đi dọc theo hành lang kiếm người để hỏi thì gặp một cô y tá. - Bà Henry đâu, thưa cô? - Người ta mới đưa bà đến phòng sinh. - Ở đâu? - Để tôi dẫn ông tới. Cô y tá đưa tôi đến cuối hành lang. Cửa phòng hé mở. Tôi ghé mắt thấy Catherine nằm dài trên một chiếc bàn, mình đắp một tấm chăn. Bà y tá đứng một bên, và vị bác sĩ đứng phía bên kia, cạnh những ống tròn. Bác sĩ cầm trong tay một chiếc mặt nạ cao su gắn vào một cái ống. - Để tôi đưa cho ông một chiếc áo choàng thì ông có thể vào được – cô y tá nói – Mời ông lại đây. Cô đưa cho tôi một chiếc áo choàng trắng và cài áo cho tôi. - Bây giờ thì ông có thể vào được. Tôi bước vào phòng. - Này anh yêu – Catherine nói với một giọng mệt mỏi – Nó không tiến triển bao nhiêu. - Ông là ông Henry à? – bác sĩ hỏi. - Vâng, công việc ra sao rồi thưa bác sĩ? - Khá lắm. Chúng tôi đến đây cho tiện việc cho thuốc mê mỗi khi đau. - Cho tôi thuốc đi – Catherine nói. Bác sĩ chụp mặt nạ lên mặt nàng và vặn chiếc tay quay. Tôi nhìn Catherine. Nàng thở mạnh và sâu. Tiếp đó nàng đẩy chiếc mặt nạ ra và bác sĩ tắt vòi hơi. - Cơn đau này không dữ lắm. lúc nãy em đau mới nhiều. Thế mà bác sĩ cũng làm cho hết đau, phải không thưa bác sĩ? Giọng nàng nói hơi lạ, nàng nói lớn tiếng “bác sĩ”. Ông bác sĩ mỉm cười. - Tôi lại cần nữa đấy – Catherine nói rồi nàng chụp chiếc mặt nạ úp lên mặt và thở dồn dập. Tôi nghe nàng rên khe khẽ rồi nàng lại đẩy chiếc mặt nạ ra và mỉm cười. - Cơn đau này dữ thật, đau lắm. Đừng lo lắng gì hết anh yêu. Anh đi đi. Anh đi ăn sáng nữa đi. - Không, anh muốn ở lại đây – tôi đáp. Chúng tôi đến bệnh viện lúc ba giờ sáng mà đến trưa Catherine vẫn còn nằm trong phòng sanh. Những cơn đau chậm lại. Nàng có vẻ bải hoải nhưng vẫn vui vẻ. - Em không được khoẻ anh yêu. Buồn quá, thế mà em tưởng em sẽ sanh dễ dàng đấy. Ôi.. lại đau nữa. Nàng với tay chụp chiếc mặt nạ úp lên mặt. Vị bác sĩ mở khóa hơi và chăm chú nhìn nàng. Độ một lát, cơn đau lại hết. Catherine mỉm cười. - Không đau lắm. Em thích thứ hơi thuốc đó quá. Thật là kỳ diệu. - Để mua một ít về nhà – tôi nói. - Đó, bắt đầu đang trở lại nữa – Catherine nói hấp tấp. Vị bác sĩ mở khóa hơi và nhìn đồng hồ. Tôi hỏi ông bác sĩ: - Bây giờ khoảng cách là bao lâu? - Độ chừng một phút. - Bác sĩ không đi dùng điểm tâm à? - Lát nữa tôi sẽ đi ăn một chút. - Bác sĩ đi ăn đi – Catherine nói – Buồn quá, sao mà lâu dữ vậy. Không biết nhà tôi có cho thuốc cho tôi được không ạ? - Nếu bà muốn – ông ta nói – Ông chỉ cần vặn tới số hai là được. - Tôi hiểu. Trên mặt đồng hồ có một kim quay theo sự điều khiển của tay quay. - Em cần ngay bây giờ đấy – Catherine nói. Nàng ụp sát chiếc mặt nạ lên mặt. Tôi vặn cho kim quay đến số hai và khi Catherine lấy chiếc mặt nạ ra thì tôi khóa máy lại. Vị bác sĩ đáng yêu đã để tôi làm vài việc. - Chính anh đã để cho máy chạy đấy à anh yêu? – Catherine vừa hỏi vừa vuốt cổ tay tôi. - Phải đấy anh ạ. - Anh đáng yêu biết bao. Chất thuốc làm cho nàng hơi say. - Tôi sẽ đi ăn ở phòng bên cạnh đây. Có gì cứ gọi tôi – ông bác sĩ nói. Thời gian trôi đi. Tôi nhìn thấy ông ăn và một lúc sau ông ngả lưng và châm thuốc lá. Catherine bắt đầu lả. - Anh có tin rằng mẹ con em sẽ vuông tròn không? - Thì chắc chắn là như thế chứ còn gì nữa. - Em cố hết sức mình, em rặn mà nó không ra. Ôi lại bắt đầu đau nữa… cho em…thuốc đi… Đến hai giờ trưa, tôi ra ngoài đi ăn. Có một ít người ngồi trong quán, và trên bàn là những tách cà phê, những ly rượu Kirsch hoặc rượu Marc. Tôi ngồi vào bàn. - Có gì ăn không? – tôi hỏi người hầu bàn. - Ăn trưa thì quá muộn rồi ạ. - Không có món gì ăn thường ngày à? - Có. Ông có thể dùng món dưa cải bắp thái nhỏ. - Vậy cho tôi một đĩa và rượu bia. - Một nửa hay cả vại ạ? - Nửa vại. Người bồi bàn dọn đĩa cải bắp thái nhỏ có thêm miếng dăm bông xúc xích trộn với cải bắp nóng bỏng tẩm rượu chát. Tôi ăn và uống rượu bia. Tôi rất đói. Tôi nhìn thiên hạ ăn uống trong quán cà phê. Vài người đánh bài tại bàn. Hai người kế bên tôi vừa hút thuốc lá vừa nói chuyện. Tiệm cà phê đầy khói thuốc lá. Ở đàng sau quầy thiếc, chỗ tôi vừa ngồi ăn điểm tâm, có ba người, một ông già, một bà khỏe mạnh mặc đồ đen, ngồi chỗ thu tiền, ghi chép những thứ dọn ăn uống cho khách và một chú mang áo choàng. Tôi tự hỏi không biết bà ta có bao nhiêu con cái, và bà ta sinh đẻ ra làm sao. Ăn xong tôi quay trở lại bệnh viện. Bây giờ thì đường phố rất sạch sẽ, không còn những thùng rác bên vệ đường nữa. Trời u ám nhưng cũng le lói ánh mặt trời. Tôi lên thang máy, theo hành lang đến phòng của Catherine nơi tôi để chiếc áo blouse. Tôi khóac áo, cài khuy cổ. Nhìn trong gương tôi có vẻ giống một bác sĩ già với bộ râu của tôi. Tôi đến phòng sanh. Cửa đóng. Tôi gõ cửa. Không có tiếng trả lời. Tôi vặn nắm đấm và bước vào. Vị bác sĩ đang ngồi cạnh Catherine. Cô y tá đang bận gì ở cuối phòng. - Ông nhà đã trở lại kìa – ông bác sĩ nói. - Ồ anh yêu, bác sĩ thật tài tình – giọng của Catherine rất khác lạ - ông kể cho em nghe một câu chuyện kỳ diệu và khi em quặn đau dữ dội, ông làm cho nó hết ngay. Ông ấy thật là bậc kỳ tài. Ông đúng là kỳ tài, bác sĩ ạ. - Em say thuốc rồi – tôi nói. - Em biết mà, nhưng anh đừng nói như thế - rồi nàng tiếp – Cho tôi thuốc đi, cho tôi thuốc nữa đi. Nàng giữ chặt chiếc mặt nạ và thở từng chặp, nàng hít mạnh và lâu, rồi nàng thở dài, và bác sĩ đưa tay trái gỡ chiếc mặt nạ ra cho nàng. - Cơn đau vừa rồi dữ dội lắm – giọng nàng thật khác lạ - Em không nguy hiểm gì đâu, anh yêu ạ. Em đã khỏi chết rồi, anh có bằng lòng không? - Cầu cho em tai qua nạn khỏi. - Không, em chuyện sợ đâu. Em sẽ không chết đâu, anh yêu dấu. - Bà đừng nói dại thế - ông bác sĩ nói – Bà đừng chết để cho ông cô độc. - Ồ không, tôi không chết đâu, tôi không muốn chết, Ai lại điên mà đi chết như thế? Ồ, nó lại đến nữa đấy…cho tôi… Một lát sau vị bác sĩ nói: - Ông Henry, xin ông vui lòng ra ngoài một lát để tôi thăm thai cho bà. - Bác sĩ muốn khám xem em như thế nào, rồi một lát nữa anh có thể trở lại, anh yêu. Phải thế không thưa bác sĩ? – Catherine nói. - Phải, tôi sẽ cho gọi khi nào ông có thể trở lại được. Tôi bước ra và theo hành lang tới căn phòng nơi Catherine sẽ nằm sau khi sanh. Tôi ngồi trên một chiếc ghế, nhìn quanh gian phòng. Trong túi tôi có tờ báo tôi mua lúc đi ăn trưa, tôi lấy ra đọc. Một lát sau tôi ngừng đọc, tắt đèn nhìn màn đêm phủ kín bên ngoài. Tôi tự hỏi là sao bác sĩ chưa cho gọi tôi. Có lẽ không có tôi ở đó thì có lợi hơn. Hẳn là ông ta muốn tôi lánh đi một lúc. Tôi nhìn đồng hồ. Trong mười phút nữa, nếu ông ta không cho gọi thì tôi vẫn cứ trở lại. Tội nghiệp Catherine yêu quý, tội nghiệp! Đó là giá phải trả cho những buổi ân ái. Đó là kết thúc của cạm bẫy. Đó là kết tinh của tình ái. Ấy là nhờ trời còn có thuốc mê, không biết trước khi tìm ra được thuốc mê thì những chuyện gì đã xảy ra. Lúc mang bầu, Catherine rất khoẻ khoắn, đâu có mệt nhọc gì, chỉ hơi khó ở một tí thôi. Thời gian cuối nàng mới thấy khó chịu. Và cuối cùng nàng mới chịu sự đau đớn, không cách gì thoát khỏi. Thoát ra ư? Giả sử chúng tôi có cưới nhau năm mười lần thì kết quả cũng chỉ thế thôi. Nhưng rủi nàng chết thì sao? Nàng sẽ không chết đâu. Ngày nay không ai chết vì sanh đẻ cả. Những ông chồng ai cũng nghĩ như thế cả. Nhưng nếu nàng chết thì sao? Nàng không chết đâu, nàng chỉ đau đớn một chút thôi. Đẻ con so thì thường lâu lắc hơn một chút. Đó là phút khó khăn phải trải qua. Sau này khi nhắc tới giây phút khó khăn ấy nàng sẽ bảo thật ra cũng chẳng có gì là ghê gớm cả. Nhưng nếu nàng chết thì sao? Nàng không thể chết được kia mà. Đừng có nghĩ dại. Đó chỉ là một phút khó khăn thôi. Đó chỉ là luật tự nhiên của tạo hoá bắt nàng phải như vậy. Sanh con so thì phải như vậy, bao giờ cũng lâu. Phải, nhưng rủi nếu nàng chết thì sao? Nàng không thể chết được. Tại sao lại chết? Có lý nào để chết được? Chỉ đơn giản là một đứa trẻ sắp chào đời, kết quả của những đêm thần tiên ở Milan. Nó tạo ra những phiền muộn, nhưng khi đã sanh ra rồi, nó sẽ được chăm sóc và thương mến. Nhưng nếu nàng chết thì sao? Nàng sẽ không chết đâu. Nhưng nếu rủi nàng chết thì sao? Nàng không sao đâu. Nàng mạnh khoẻ lắm mà. Nhưng rủi nàng chết thì sao. Nàng không thể nào chết được. Nhưng nếu nàng chết thật thì sao? Hừ, làm thế nào đây nếu rủi nàng chết? Bác sĩ bước vào phòng. - Thế nào, có khá hơn không thưa bác sĩ. - Không khá – ông ta nói. - Bác sĩ nói sao? - Thì như vậy đó, tôi đã khám - ông ta kể chi tiết về vụ khám nghiệm – tôi đã thử chờ xem, nhưng không khá. - Thế bác sĩ khuyên tôi phải làm gì? - Có hai cách, hoặc dùng kẹp gắp, làm thế có thể bị rách thịt nguy hiểm, gây thương tích cho đứa bé, hoặc mổ. - Mổ thì nguy hiểm như thế nào? Rủi nàng chết thì sao? - Mổ thì không nguy hiểm hơn lối sanh thông thường. - Chính bác sĩ sẽ tự tay mổ phải không? - Phải. Có lẽ mất một tiếng đồng hồ để sửa soạn và kiếm người phụ mổ. Hoặc có thể nhanh hơn. - Bác sĩ khuyên tôi thế nào? - Tôi thì tôi khuyên nên mổ. Nếu là vợ tôi thì tôi sẽ quyết định mổ. - Hậu quả sau này sẽ là gì? - Chẳng có gì ngoại trừ một vết sẹo là cùng. - Có sợ bị nhiễm trùng không? - Ít hơn là theo cách kẹp. - Và nếu đợi, không làm gì cả? - Thế nào thì rồi cũng phải tiến hành điều gì đó. Bà Henry đã mất sức rồi. Mổ sớm chừng nào hay chừng đó. - Vậy nếu được bác sĩ mổ ngay đi cho – tôi nói. - Tôi sẽ đi cho chỉ dẫn. Tôi đến phòng sanh. Cô y tá ở đó với Catherine. Nàng nằm bệt trên bàn, trông đẫy đà dưới lớp chăn, trông tái mét và mệt mỏi. Nàng hỏi tôi: - Anh có nói với bác sĩ là ông ta có thể mổ được không? Không sao đâu, chỉ độ một giờ đồng hồ là sẽ xong cả mà. Em không chịu nổi nữa anh ạ, em kiệt sức rồi. Làm ơn cho em cái đó đi. Cái đó đối với em không sao đâu. - Bà hít mạnh vào. - Tôi hít mạnh vào rồi, không ăn thua gì nữa. - Không thấy gì hết. - Lấy ông khác thử coi – tôi nói với cô y tá. - Đó là ống mới đấy. - Em thật ngốc anh yêu – Catherine nói – Nhưng sao nó không có kết quả gì hết vậy? – nàng oà lên khóc – Ôi, em chỉ ước mong việc sinh nở sẽ không làm phiền đến ai, thế mà giờ đây hết rồi, em kiệt sức nhưng điều đó đối với em chẳng sao, hoàn toàn không có chuyện gì, anh yêu. Em có chết cũng chẳng tiếc gì miễn sao cho dừng các cơn đau. Ôi! Anh yêu! Làm sao cho nó dừng các cơn đau giùm em. Nó lại đau nữa đấy! Úi cha! Ôi! Ôi! – nàng vừa thở vừa thổn thức trong mặt nạ - Không kết quả gì hết. Không kết quả gì hết. Không kết quả gì hết. Đừng kể gì đến em, anh yêu. Em van anh đừng khóc. Đừng chú ý gì đến em. Em kiệt sức quá rồi. Anh đau khổ, em yêu anh nhiều. Em sẽ biết điều. Lần này em sẽ biết điều. Người ta không thể cho tôi cái gì à? - Để anh cho máy chạy. Anh mở hết số đây này. Tôi vặn tay quay đến hết mức và trong khi nàng hít thật sâu, tay nàng buông chiếc mặt nạ. Tôi khóa hơi và nhấc nó ra. Nàng trông như vừa mới hoàn hồn. - Thật là tuyệt anh ạ. Ôi, anh tốt với em quá. - Hãy can đảm lên. Anh không thể làm mãi thế được. Nó có thể làm nguy đến tính mạng em. - Em hết can đảm rồi anh yêu. Em kiệt sức rồi. Người ta làm em kiệt sức rồi, em thấy thế. - Mọi người đều ở đây cả. - Nhưng mà khiếp quá. Họ để cho mình cầm cự cho đến lúc sức cùng lực kiệt. - Chỉ một giờ đồng hồ là xong cả. - Vậy hả anh. Anh yêu quý ơi, em sẽ không chết hả anh. - Không, anh đoan chắc với em là không. - Em không muốn chết và để lại anh, nhưng em mệt quá và em thấy như sắp từ giã cõi đời. - Em đừng nói dại. Ai ai cũng có cảm giác thế cả. - Đôi khi em biết chắc rằng em sắp chết. - Không, em sẽ không chết đâu. Em không thể chết được. - Nhưng ngộ nhỡ em chết thì sao? - Anh sẽ không để cho em chết đâu. - Cho em cái đó mau đi, cho em đi – rồi nàng tiếp – Em sẽ không chết đâu. Em sẽ không để cho mình chết đâu. - Dĩ nhiên là em sẽ không chết đâu. - Anh sẽ ở đây với em luôn nhé? - Anh ở đây cũng chỉ nhìn suông. - Không, miễn là anh ở đây với em. - Nhất định là anh sẽ luôn luôn ở bên em. - Anh tận tình với em quá. Mau đưa đây cho em, Đưa cho em đi. Không ăn thua gì cả. Tôi vặn kim đồng hồ tới số ba rồi số bốn. Tôi chỉ mong bác sĩ trở lại. Tôi sợ những con số trên hai. Cuối cùng một bác sĩ mới và hai cô y tá bước vào. Họ đặt Catherine lên chiếc cáng có bánh xe lăn rồi chúng tôi đi ra hành lang. Chiếc cáng được đẩy nhanh dọc theo hành lang rồi vào trong thang máy. Mọi người phải đứng nép vào vách cho rộng chỗ. Rồi thang máy lên, cửa mở, và trên bánh xe cao su, chiếc cáng được đưa ra khỏi thang, đẩy dọc theo hành lang tới phòng mổ. Tôi không nhận ra bác sĩ với chiếc mũ trùm kín đầu và chiếc khẩu trang. Có thêm một bác sĩ khác và nhiều y tá nữa. - Phải cho tôi cái gì chứ - Catherine nói – Phải cho tôi cái gì chứ? Ôi bác sĩ ơi, hãy cho tôi cái gì để tôi đỡ đau một chút. Một bác sĩ đặt chiếc mặt nạ lên mặt nàng. Qua cửa, tôi nhìn thấy phòng mổ sáng trưng. - Ông có thể ngồi gần cửa ở đàng kia – một cô y tá bảo tôi thế. Có những chiếc ghế dài đặt sau lan can trông xuống bàn mổ trắng, chói chang ánh đèn. Tôi nhìn Catherine, mặt nạ đậy trên mặt. và bây giờ thì nàng im lặng. Người ta đẩy cáng tới. Tôi đi ra ngoài và bước dọc theo hành lang. Hai cô y tá vội vã đi vào cửa. - Sắp mổ rồi đấy – một cô nói – sắp tiến hành mổ để lấy hài nhi ra. Cô kia cười. - Chúng mình đến thật đúng lúc. Thật là may. Họ bước qua cửa dẫn đến hành lang. Một cô y tá khác tới. Cô này cũng có vẻ vội vàng. - Vào lối này đi. Vào đi – cô ta nói. - Không, tôi ở ngoài. Cô ta lật đật bước vào. Tôi đi bách bộ ở hành lang. Tôi sợ nên không dám vào. Tôi nhìn qua cửa sổ. Trời tối, nhưng nhờ ánh đèn qua cửa sổ, tôi có thể trông thấy được trời đang mưa. Tôi bước vào một căn phòng ở mãi cuối hành lang, đứng xem những tờ nhãn dán trên chai lọ đặt trong tủ kính. Rồi tôi lại bước ra chờ ở hành lang, mắt dán vào cửa phòng mổ. Một vị bác sĩ bước ra, theo sau là một cô y tá. Ông ta cầm trong tay một vật gì giống như một con thỏ bị lột da. Ông bước nhanh qua hành lang và biến mất sau một cánh cửa khác. Tôi tiến đến cánh cửa và ông vừa bước vào, xem ông ta làm gì với một trẻ vừa mới lọt lòng. Ông ta nâng hài nhi lên cho tôi xem. Ông nắm gót chân và phát mạnh và người nó. - Đứa bé có khá không? - Tuyệt. Nó cân đến năm ký lô. Tôi hoàn toàn dửng dưng đối với đứa nhỏ. Nó có vẻ xa lạ đối với tôi. Tôi không cảm thấy chút tình phụ tử nào cả. - Ông không thấy hãnh diện vì đứa con à? – cô y tá hỏi tôi. Họ đang tắm và bọc nó lại. Tôi nhìn thấy một khuôn mặt đen và bàn tay nhỏ xíu cũng đen, nhưng tôi không thấy nó cựa quậy, cũng không nghe nó khóc. Vị bác sĩ lại bận rộn với nó gì nữa đó, ông có vẻ bối rối. - Không – tôi nói – nó suýt giết mẹ nó. - Ồ, tội nghiệp, có phải lỗi tại nó đâu? Thế ông không muốn một đứa con trai à? - Không – tôi đáp. Bác sĩ rất bận rộn. Ông nắm chân và phát mạnh vào người nó. Tôi không đứng nhìn nó ở đấy nữa. Tôi bước ra hành lang. Bây giờ thì tôi đi thăm nàng được rồi. Tôi bước qua cửa và tới phòng. Các cô y tá ngồi chỗ lan can làm hiệu cho tôi xuống chỗ họ. Tôi lắc đầu. Chỗ tôi đứng trông khá rõ rồi. Tôi nghĩ rằng Catherine đã chết. Nàng giống như một xác chết. Mặt nàng mà tôi thấy được, xám ngắt. Phía dưới, qua ánh đèn, vị bác sĩ đang khâu lại vết mổ mà những chiếc kẹp banh lớn ra. Một vị bác sĩ khác đeo mặt nạ, đang cho thuốc mê. Hai nữ y tá đeo khẩu trang đứng trao dụng cụ…Quang cảnh y hệt như một pháp đình thời Trung cổ. Nhìn cảnh đó, tôi biết rằng nếu muốn thì tôi đã được chứng kiến đầy đủ, nhưng tôi mừng là mình không đứng coi. Tôi không tin rằng tôi lại có thể đứng nhìn họ mổ xẻ, nhưng tôi nhìn cái vành tròn vết thương mà vị bác sĩ, khéo tay như một bác thợ sửa giày, đang khâu kín lại bằng những nhát kim lớn. Tôi mừng thầm. Khi vết mổ được khâu kín lại xong, tôi quay ra đi bách bộ trong hành lang. Một lát sau bác sĩ đi tới, tôi hỏi: - Nhà tôi thế nào? - Bà ấy khoẻ. Ông có mục kích cuộc giải phẫu không? – Trông ông ta có vẻ mệt mỏi. - Tôi đã thấy ông khâu lại. Vết mổ có vẻ dài lắm. - Ông đã thấy à? - Vâng. Vết sẹo rồi có xẹp xuống không? - Có chứ. Một lát sau họ đẩy chiếc cáng có bánh xe cao su đưa nhanh qua hành lang tới thang máy. Tôi đi bên cạnh Catherine đang rên rỉ. Xuống tới phòng dưới, họ đặt nàng lên giường. Tôi ngồi trên ghế phía đầu giường của nàng. Trong phòng co một cô y tá. Tôi đứng bên cạnh giường. Trong phòng tối đen. Catherine đưa tay ra và nói: - Này anh yêu… Giọng của nàng yếu ớt và mệt nhọc. - Em, em yêu của anh. - Đứa bé, trai hay gái? - Suỵt, đừng nói chuyện – cô y tá bảo. - Con trai. Nó dài, to và đen. - Nó khoẻ chứ? - Ừ, khoẻ lắm – tôi nói. Tôi thấy cô y tá nhìn tôi với dáng điệu khác thường. - Em mệt quá sức…và đau nữa. Còn anh, anh có khoẻ không anh yêu? - Anh vẫn mạnh. Thôi em đừng nói chuyện nữa. - Anh lo lắng cho em quá. Ôi anh yêu của em! Em đau quá! Trông nó giống gì nhỉ? - Trông nó giống như một con thỏ bị lột da, với cái mặt nhỏ tí dúm dó như mặt một ông già. - Ông nên đi ra thì hơn – cô y tá nói – bà Henry không nên nói chuyện. - Tôi sẽ ở ngoài cửa. - Anh nên đi ăn một chút gì đi. - Không, anh sẽ ở ngoài cửa. Tôi hôn Catherine, da nàng xám ngắt, vẻ yếu ớt và mệt nhọc. Tôi nói với cô y tá: - Tôi có thể nói ít lời với cô được chăng? Cô ta cùng đi với tôi ra hành lang. Tôi đi vài bước rồi hỏi: - Đứa bé làm sao thế? - Ông không hay biết gì à? - Không. - Nó không còn sống. - Chết rồi à? - Người ta không thể nào làm cho nó thở được. Nó có tràng hoa hay vật gì như thế quấn quanh cổ. - Vậy là nó chết thật rồi à? - Vâng, thật uổng. Một đưá bé xinh đẹp. Tôi cứ tưởng là ông đã biết. - Không – tôi nói – cô nên trở lại với nhà tôi. Tôi ngồi trên ghế, trước một chiếc bàn, cạnh đó treo những bản báo cáo của cô y tá, và nhìn qua khung cửa sổ. Tôi chỉ thấy một màu đen và mưa rơi trong ánh đèn rọi ra từ cửa sổ. À, ra thế đấy. Đứa bé chết rồi. Vì thế trông bác sĩ có vẻ mệt mỏi. Nhưng tại sao họ lại làm thế trong phòng? Có lẽ họ nghĩ rằng đứa bé sẽ tỉnh lại và thở được. Tôi không theo đạo nhưng hiểu rằng lẽ ra đứa bé phải được rửa tội. Tuy nhiên nếu nó đã chẳng thở được tí nào nghĩa là nó không sống, ngoại trừ lúc còn trong bào thai. Tôi thường thấy nó đạp nhiều lần. Nhưng trong tuần lễ cuối cùng thì không còn thấy nữa. Có lẽ lúc ấy nó đã chết ngạt rồi. Tội nghiệp đứa hài nhi. Tôi muốn chết ngạt như thế để khỏi phải trải qua những giờ phút hấp hối…Bây giờ thì Catherine sẽ chết. Ai cũng vậy. Ai cũng phải chết. Chết mà không hiểu thế nào là cái chết, không khi nào có thì giờ cho mình luật lệ hoặc mình hơi lầm lỗi là họ giết mình ngay. Hoặc giả chết vô cớ như Aymo. Hoặc giả bị dương mai như Rinaldi. Nhưng rồi cuối cùng mình cũng chết. Cứ tin như vậy đi, cứ kiên tâm đi rồi sẽ đến lượt mình. Có lần ở trại, tôi liệng một khúc củi đầy kiến vào đống lửa. Khi khúc củi cháy, bọn kiến bò tứ tung và lúc đầu còn chạy nhào vào chỗ có ngọn lửa, sau chúng quay lại chạy tới đầu kia khúc củi. Đến khi chúng bám đầy vào đầu khúc củi thì chúng lại rớt vào đống lửa. Có vài con chạy thoát, thân mình cháy xém và xẹp lép. Chúng chạy mà không rõ sẽ chạy đi đâu. Nhưng phần đông đều tới phía ngọn lửa, rồi lại bò tới đầu bên kia, đê rồi tụ tập tại đó và cuối cùng rơi vào ngọn lửa. Tôi còn nhớ lúc đó tôi tưởng tượng rằng đó là giờ tận thế, đó là lúc đóng vai trò Chúa cứu thế bằng cách kéo khúc củi ra khỏi ngọn lửa và ném nó vào chỗ nào đó cho lũ kiến có thể trốn vào đất được. Nhưng tôi chỉ tưới khúc củi bằng chỗ nước trong cái ly, để khi hết nước, tôi đựng rượu whisky pha với nước. Tôi nghĩ rằng nước dội lên khúc củi đang cháy chỉ tổ làm cho lũ kiến bị phỏng. Và bây giờ tôi đang ngồi trong hành lang để chờ nghe ngóng bệnh tình của Catherine. Một lúc, vì y tá tới chậm, tôi bước tới mở cửa nhè nhẹ nhìn vào trong. Mới đầu tôi không trông thấy gì vì đèn ở hành lang sáng chói mà trong phòng lại tối om. Nhưng rồi tôi nhìn thấy cô y tá ngồi ở đầu giường, và đầu Catherine đặt trên gối, toàn thân nàng dẹp lép dưới lớp chăn. Cô y tá để một ngón tay lên môi ra hiệu rồi đi ra cửa. - Nàng ra sao? – tôi hỏi. - Bà khoẻ. Ông đi ăn đi, rồi một lát nữa ông trở lại, nếu ông muốn. Tôi đi dọc theo hành lang, xuống thang và bước ra khỏi cổng bệnh viện, theo con đường tối om đến tiệm cà phê dưới cơn mưa. Đèn trong tiệm sáng trưng và mấy bàn đều chật hết. Tôi không tìm ra chỗ trống, một anh bồi bàn tới đỡ lây chiếc áo choàng ướt và chiếc mũ của tôi rồi chỉ một chỗ ngồi mà trước mặt là một ông già đang uống bia và xem báo chiều. Tôi ngồi xuống và hỏi anh bồi bàn món ăn trong ngày. - Bò ra gu, nhưng hết rồi. - Thế bây giờ có gì ăn? - Trứng với dăm bông, trứng với pho mát, hay dưa cải bắp xắt nhỏ. - Tôi đã ăn dưa cải bắp hồi trưa rồi. - Vâng, đúng rồi. Ông đã dùng dưa cải bắp lúc trưa. Phải rồi. Anh là một người vào độ trung niên, đầu hói với vài sợi tóc lưa thưa, nét mặt dễ mến. - Thế ông dùng món gì? Trứng với dăm bông, hay trứng với pho mát? - Trứng dăm bông và rượu bia. - Một bia nâu ly nhỏ chứ? - Được. - Tôi nhớ hồi trưa ông cũng uống một bia nâu ly nhỏ. Tôi dùng món trứng dăm bông và uống bia. Món dăm bông trứng đặt trong một chiếc đĩa tròn, dăm bông ở dưới và trứng ở trên. Món ấy nóng quá, và khi ăn miếng đầu tiên, tôi phải hớp một ngụm bia cho khỏi bỏng miệng. Tôi cũng khá đói nên kêu thêm một đĩa nữa và uống mấy ly bia. Tôi không nghĩ gì cả và đọc báo của ông ngồi trước mặt. Đó là đề tài về phòng tuyến của Anh bị chọc thủng. Khi biết rằng tôi đang xem mặt sau của tờ báo của ông ta thì ông gấp lại. Tôi định gọi bồi cho một tờ báo nhưng tôi không thể tập trung tư tưởng. Bên trong tiệm cà phê rất nóng và không khí khó thở. Nhiều khách trong tiệm quen biết nhau. Nhiều người đang chơi bài. Bồi bàn lăng xăng lo bưng rượu đến các bàn. Hai người khách mới vào đứng nhìn quanh vì không còn chỗ trống, đứng tạm trước bàn tôi. Tôi gọi thêm một ly bia nữa. Tôi chưa muốn trở về bệnh viện vội vì còn sớm quá. Tôi cố không nghĩ ngợi gì cả và giữ bình tĩnh tuyệt đối. Hai người đứng chờ một lát không có chỗ trống lại bước ra. Tôi uống thêm một ly bia nữa. Trên bàn trước mặt tôi bây giờ có cả một chồng đĩa. Ông ngồi trước mặt tôi đã gỡ kính cất vào hộp, xếp tờ báo lại bỏ túi rồi cầm ly rượu mùi nhìn quanh phòng. Bỗng nhiên tôi thấy cần phải trở lại bệnh viện. Tôi gọi bồi tính tiền rồi khoác áo đội mũ bước ra cửa. Tôi rảo bước dưới cơn mưa đến bệnh viện. Tới hành lang tôi gặp cô y tá vừa mới đi xuống. - Tôi mới gọi giây nói đến khách sạn của ông – cô ta nói. Tôi giật mình đánh thót. - Có chuyện gì thế? – tôi hỏi. - Bà Henry bị băng huyết. - Tôi vào được không? - Không, chưa được. Có bác sĩ đang ở trong ấy với bà. - Có nguy không? - Rất nguy hiểm – cô ta trả lời rồi vội vã vào phòng khép cửa lại. Tôi ngồi ngoài hành lang. Đầu óc tôi trống rỗng hoang mang. Tôi không biết tính sao và cũng không thể tính gì được cả. Tôi biết rằng nàng sắp từ giã cuộc sống và tôi cầu nguyện cho nàng đừng chết. Cô y tá mở cửa và vẫy tay gọi tôi. Tôi theo cô ta vào phòng. Catherine không ngước nhìn. Tôi vội đến gần giường. Vị bác sĩ đứng cạnh giường, phía bên kia. Catherine nhìn tôi nhếch môi. Tôi gục mặt xuống giường khóc oà. - Tội nghiệp mình – Catherine se sẽ nói. Da mặt nàng xám ngắt. - Không sao đâu Catherine ạ, em sắp mạnh hẳn. - Em sắp chết – ngừng một giây, nàng nói tiêp – Em không muốn, em không muốn… Tôi nắm lấy tay nàng. - Đừng chạm vào em – nàng nói. Tôi buông tay nàng ra. Nàng mỉm cười – Tội nghiệp mình quá…Được, nào, mình cứ nắm lấy tay em đi. - Em sẽ khoẻ, Catherine ạ, anh biết em sẽ khoẻ. - Em đã muốn viết cho anh bức thư phòng khi có chuyện gì nhưng em không viết được. - Em có muốn anh mời một vị linh mục hay một ai khác tới thăm em hay không? - Chỉ một anh thôi – Và lát sau nàng tiếp – Em không sợ chết, nhưng ý nghĩ về cái chết làm em khiếp. - Bà đừng nói nhiều thế - bác sĩ bảo. - Vâng – Catherine bảo. - Em có cần anh làm việc gì không? Catherine? Hay là anh đi kiếm cho em cái gì chăng? - Không – Rồi một lát sau nàng tiếp – Những kỷ niệm chung sống giữa chúng ta, xin anh đừng san sẻ với người đàn bà nào khác, anh nhé? Và những lời ân ái, xin anh đừng trao gởi cho một ai khác, anh nhé? - Không bao giờ. - Nhưng dù sao em cũng muốn anh có một phụ nữ khác. - Anh không thích. - Bà nói chuyện nhiều quá – bác sĩ nói – Ông Henry cần phải ra ngoài. Ông ấy có thể trở lại sau. Bà không chết đâu, bà đừng nói dại. - Vâng – Catherine nói – Đêm đêm sẽ có em đến bên cạnh anh – nàng nói với vẻ khó khăn. - Xin ông hãy ra khỏi phòng – bác sĩ bảo – Đừng để bà ấy nói. Catherine mặt nhợt nhạt, hướng về phía tôi, chớp mắt. - Anh sẽ chờ ở cửa – tôi nói. - Đừng lo ngại gì, anh nhé. Em chẳng lo sợ tí nào cả. Đó chỉ là một trò đùa xấu xa, thế thôi. - Em can đảm lên, em yêu quý của anh… Tôi chờ ngoài hành lang, tôi chờ rất lâu. Cô y tá mở cửa, đến gần tôi và nói: - Bà Henry trầm trọng lắm. Tôi sợ bà… - Nàng đã chết rồi sao? - Chưa, nhưng bà đã mê man. Hình như nàng băng huyết nhiều, không sao ngăn nổi. Tôi vào phòng với Catherine và ở đó cho đến khi nàng tắt thở. Nàng không hồi tỉnh và chẳng bao lâu thì chết. Trong hành lang, tôi hỏi bác sĩ: - Tôi phải làm gì trong đêm nay? - Không, không có gì cả. Để tôi đưa ông về khách sạn nhé? - Thôi cám ơn bác sĩ. Tôi muốn nán lại đây giây lát. - Tôi không biết nói gì hơn. Tôi không thể nói với ông rằng… - Không – tôi nói – Không có gì để nói cả… - Tạm biệt – ông ta nói – ông thật không muốn tôi đưa ông về khách sạn à? - Thôi, cám ơn bác sĩ. - Chỉ có cách đó thôi. Cuộc giải phẫu chứng minh rằng… - Tôi không còn muốn nhắc tới chuyện ấy nữa. - Tôi muốn được đưa ông về khách sạn. - Thôi, cám ơn bác sĩ. Ông khuất dần trong hành lang. Tôi đến gần cửa phòng. Một cô y tá nói: - Ông không vào được bây giờ. - Xin lỗi cô – tôi nói. - Ông chưa vào được bây giờ. - Cô đi ra đi, cả cô kia nữa – tôi nói. Nhưng sau khi bảo họ đi ra và đóng cửa, tắt đèn, tôi hiểu rằng tất cả đều vô ích. Cũng không khác nào lời nói từ biệt trước một pho tượng. Một lát sau tôi bước ra khỏi phòng, rời bệnh viện, và tôi trở về khách sạn dưới trời mưa. Hết