CHƯƠNG 41

    
hưa các thượng nghị sĩ, đã khoảng hai mươi chín phút kể từ cú va chạm đầu tiên,” tướng Bauer nói. “Tôi yêu cầu các ngài tán thành khởi động cuộc công kích EMP ngay khi máy bay ném bom đến vị trí.”
  Thượng nghị sĩ Jackson có vẻ do dự. “Nếu nó lại gây ra nhiều cuộc phóng tên lửa khác nữa thì sao?”
  Tôi liếc qua màn hình biểu hiện kết quả của Trinity. Sự hỗn loạn của dòng ký tự gồm các con số và chữ cái vẫn không hề có dấu hiệu giảm bớt.
  “Rất khó xảy ra điều đó, thưa các ngài,” Bauer nói. “Máy tính này có vẻ đang bị treo. Ảnh hưởng của mười bốn quả tên lửa không quá nguy hiểm đến tính mạng. Và với tình trạng bảo dưỡng kém cỏi của Nga, có thể chỉ phân nửa số đó phát nổ. Thậm chí số đến được mục tiêu còn ít hơn. Nếu bây giờ chúng ta phá hủy Trinity, chúng ta có thể an toàn vượt qua sự cố này.”
  “Nếu máy tính đó đang treo,” Jackson nói, “có lẽ chúng ta nên cố liên lạc với tổng thống. Ngài sẽ đưa ra quyết định cuối cùng về cuộc tấn công này.”
  “NORAD phát hiện thêm bảy vệt tên lửa nữa!” một kỹ thuật viên kêu lên. “Các căn cứ là Aleysk, Pervomaysk, Kostroma, Derazhnya.”
  “Thế tức là có thêm các tên lửa nữa?” Jackson hỏi.
  Tướng Bauer chờ cho tiếng ầm ĩ hoảng loạn của các thượng nghị sĩ khác lắng xuống. “Chúng ta bây giờ đang đứng trước mối đe dọa của hai mươi mốt tên lửa, thưa các thượng nghị sĩ. Nga có hơn ba nghìn ICBM khả thi. Nếu chúng ta không hành động ngay, có thể chúng ta sẽ thấy con số đó. Tổng thống đã giao quyền cho chúng ta quyết định việc này. Đây là thời điểm hành động.”
  Thượng nghị sĩ Jackson quay đi khỏi màn hình camera và làm một cuộc biểu quyết chớp nhoáng công khai. “Cho phép tấn công bằng EMP, thiếu tướng.”
  Tướng Bauer gật đầu ra hiệu cho kỹ thuật viên trưởng của mình, anh này bắt đầu chuyển các mệnh lệnh được mã hóa cho B-52 mã tên Arcangel.
  “Các tên lửa của Nga có khả năng nhắm đến đâu nhất?” thượng nghị sĩ Jackson hỏi.
  “NORAD sẽ tính ra, nhưng Washington gần như là mục tiêu chắc chắn. Chúng sẽ đến theo đường bay địa cực. Các ngài cần đến hầm tránh bom bên dưới trụ sở NSA càng sớm càng tốt.”
  “Chúng tôi đã ở đó rồi.”
  “Tốt.”
  “Nhưng còn gia đình chúng tôi...” Mặt thượng nghị sĩ Jackson dường như xệ xuống, nhưng rồi một ánh thép lại lóe lên trong mắt ông ta. “Chúng tôi có nên cử một chiếc xe đến Nhà Trắng không? Tổng thống có nên xem xét giáng trả một đòn hạt nhân đối với nước Nga không?”
  “Đây không phải là cuộc tấn công của Nga,” Evan McCaskell nói. “Nó được phóng bởi Trinity. Đó chính là hệ thống bàn tay chết mà tướng Bauer nói với chúng ta là không tồn tại.”
  “Chúng ta không biết điều đó,” tướng Bauer vẫn khăng khăng. “Có thể người Nga đang cố gắng tự phá hủy Trinity. Sự xâm nhập của Trinity vào hệ thống máy tính quốc phòng của họ có thể đã khiến họ lo sợ nghĩ rằng Trinity đang lập kế hoạch đánh đòn phủ đầu nước Nga. Hãy nhớ họ coi Trinity là một máy tính Mỹ. Một vũ khí Mỹ.”
  McCaskell lắc đầu. “Người Nga biết tên lửa của chúng ta không do máy tính kiểm soát. Và tổng thống đã giải thích tình hình này cho lãnh đạo Nga trước khi ông chịu sự giám sát. Cũng như Trinity đã tự làm thế, cùng với thông điệp gửi lãnh đạo các nước.”
  “Việc đó đã xảy ra cách đây hai giờ rồi,” tướng Bauer nhắc ông. “Nỗi sợ hãi có lý lẽ riêng của nó.”
  “Hay không có lý lẽ gì hết. Chúng ta không thể vì sợ hãi mà hành động.”
  “Hay không hành động,” Bauer vặn lại.
  “Thiếu tướng!” một kỹ thuật viên ngồi bên bảng điều khiển kêu lên. “NORAD hiển thị một tên lửa Nga lao xuống mũi băng. Hình như bị trục trặc.”
  “Hy vọng có thêm nhiều cái như thế”, Jackson nói.
  “Vệ tinh đã phát hiện ra chùm tia bội năng lượng cao,” tay kỹ thuật viên tiếp tục. “Đó là đầu đạn MIRV, có lẽ từ một tên lửa SS-18 phát nổ sớm. Phân tích quang phổ chưa xong, nhưng ước tính hiệu suất cho thấy mười đầu đạn mỗi cái năm trăm năm mươi ngàn tấn.”
  “Trong hai mươi lăm phút nữa, chuyện đó sẽ xảy ra trên bầu trời Manhattan,” tướng Bauer nói.
  Trên màn hình NORAD, một nhóm vòng cung đỏ vươn từ đất Nga sang mũi băng ở địa cực. Những vòng cung này chậm rãi và chắc chắn vươn tiếp về phía Bắc Mỹ.
  “Sao lại xảy ra chuyện này?” thượng nghị sĩ Jackson hỏi. “Có phải vì máy tính đang bị treo không? Chính nó đã gây ra cuộc phóng tên lửa của Nga phải không?”
  “Không có cách nào biết được,” tướng Bauer nói.
  John Skow đứng lên nói lớn. “Tôi nghĩ chúng ta nên cắt điện Trinity trong khi nó còn đang trong tình trạng hỗn loạn. Chúng ta đã thấy những phản ứng trả đũa của nó. Đừng cho nó cơ hội gây hại thêm nữa.”
  “Tướng Bauer?” thượng nghị sĩ Jackson hỏi.
  “Thưa các thượng nghị sĩ, tôi muốn thế, nhưng tôi đã bị chứng minh là sai lầm một lần rồi. Trinity nói với chúng ta là nó đã xuất khả năng trả đũa sang các máy tính khác. Vì vậy cô lập chiếc máy tính này ở đây không giải quyết được vấn đề. Nếu chúng ta cắt điện, chúng ta có thể sẽ phải đối mặt với hai nghìn chín trăm tên lửa lao về nước ta. Tôi không muốn dự liệu một chuyện như thế.”
  “Chấp nhận.”
  “Thêm hai vệt tên lửa nữa!” kỹ thuật viên kêu lên. “Các căn cứ là Nizhniy Tagil và Kantaly. Đó là những tên lửa SS-25.”
  “Mẹ kiếp!” thượng nghị sĩ Jackson gầm lên. “Chúng ta phải biết cái gì đã gây ra cuộc phóng tên lửa này chứ!”
  “Tôi không trả lời được,” tướng Bauer nói.
  Tôi đứng lên bước về phía màn hình. “Tôi trả lời được, ngài thượng nghị sĩ. Những tên lửa đó phóng ra là do Godin chết.”
  Thượng nghị sĩ Jackson nhìn xuống tôi. “Cái máy tính đó có biết là Godin chết không?”
  “Nó không biết một cách có ý thức.”
  “Điều đó có nghĩa gì?”
  Tôi chưa bao giờ thấy cần Andrew Fielding như lúc này. “Ngài thượng nghị sĩ, trong vật lý lượng tử có một hiện tượng gọi là liên đới lượng tử. Đó là trường hợp hai hạt khác nhau cách nhau nhiều cây số có thể hành động giống hệt nhau.”
  “Điều ấy thì liên quan đến cái gì?”
  “Xin hãy khoan. Hai hạt nguyên tử được bắn ra qua những cáp quang khác nhau. Đến nửa đường của sợi cáp, mỗi hạt gặp một đĩa thủy tinh. Có cơ hội năm mươi - năm mươi cho mỗi hạt hoặc là nảy bật lên khỏi đĩa, hoặc xuyên qua đĩa. Nhưng khi các hạt bị liên đới lượng tử, chúng quyết định giống nhau một trăm phần trăm thời gian.”
  “Cái gì?”
  “Đó là sự thật, ngài thượng nghị sĩ. Einstein gọi nó là ‘tác động ma quỷ xuyên khoảng cách’. Andrew Fielding tin rằng những quá trình lượng tử như thế này có vai trò trong ý thức con người, và vì thế...”
  “Anh đang nói rằng trí tuệ của Godin và máy tính mang mẫu trí tuệ của ông ta được kết nối theo cách nào đó?”
  “Vâng. Khi Godin chết, kết nối đó bị phá vỡ, và nó đẩy máy tính kia vào tình trạng xáo trộn.”
  “Anh gợi ý rằng Trinity đang chết, phải không bác sĩ?”
  “Có khả năng như thế.”
  “Không,” Ravi Nara nói. “Nhìn lên màn hình đi.”
  Dòng chữ cái và con số hỗn loạn đã chậm đi đáng kể, giống như một người đang gào lên những lời lẽ ngu ngốc bỗng dưng bắt đầu dịu đi.
  “Bác sĩ Tennant,” thượng nghị sĩ Jackson nói, “theo lý lẽ của anh thì việc phóng tên lửa của Nga là ngẫu nhiên.”
  “Tôi nghĩ thế. Trinity lập trình cho một số máy tính ở khắp nơi trên thế giới để trả thù việc tấn công nó bằng cách kích hoạt hệ thống bàn tay chết của Nga. Những máy tính đó nhận ra Trinity bỗng nhiên bị rối loạn như bị tấn công, và chúng trả thù như chương trình đã định. Tôi nghĩ nếu Trinity được phục hồi kịp thời, nó sẽ làm mọi việc có thể để chặn các tên lửa đó đến được mục tiêu.”
  “Tướng Bauer,” thượng nghị sĩ Jackson nói, “Tôi muốn bác sĩ Tennant có mặt ở tòa nhà Cách ly khi Trinity hết hôn mê hay cái khỉ gió gì đó. Phải có người nói cho cái vật quỷ quái ấy biết chuyện gì đã xảy ra, và b&ng đến chỗ ông ấy ở phòng Tình thế của căn cứ.”
  Chúng tôi chạy lên chiếc Huey với một đám đông nhà báo ào ào bám theo. Khi Rachel và tôi thắt dây an toàn, đặc vụ Lewis leo vào, giơ ngón tay cái ra hiệu cho phi công.
  Ngóc đầu lên trước, chiếc Huey vượt qua hàng rào và bay về hướng Tây. Khi những đụn cát trắng vô tận lùi về phía sau, tôi lấy làm kinh ngạc vì cái hình thức sống mới nhất trên hành tinh lại được ra đời giữa sa mạc khô cằn này, khác xa vườn Địa đàng một trời một vực.
  Phi công cho máy bay hạ xuống khoảng giữa các nhà chứa máy bay lớn. Nơi chúng tôi đến là một nhà chứa máy bay đề tên HÀNH CHÍNH, và có nhiều lính vũ trang đứng gác.
  Bên trong khoảng không gian âm u, mênh mông, chúng tôi thấy một bốt chỉ huy lưu động như do NASA thiết kế. Ngồi quanh chiếc bàn ở giữa phòng là John Skow, Ravi Nara, Evan McCaskell và một viên tướng hai sao tôi không nhận ra. Một màn hình lớn cho thấy một nhóm đàn ông đàn bà ngồi quanh chiếc bàn khác. Tôi nhận ra bốn người là thượng nghị sĩ, trong đó có Barrett Jackson, một thượng nghị sĩ kỳ cựu thuộc bang Tennessee.
  Ở phía bên kia chiếc bàn trước mặt tôi là một giường bệnh. Nằm bất tỉnh trên đó là Peter Godin. Bên cạnh giường có hai y tá đứng, một người mặc blu trắng trông như bác sĩ trực, và một vệ sĩ tóc vàng hoe bận đồ đen. Tôi định quay đi thì nhìn thấy một dải băng trắng quấn quanh cổ vệ sĩ. Tiếng thở hổn hển sau gáy tôi khiến tôi biết Rachel đã nhận ra Geli Bauer cùng lúc với tôi. Geli nhìn tôi, rồi chuyển mục tiêu, đôi mắt ả thiêu cháy Rachel. Đôi môi ả cong tớn lên thành một nụ cười như muốn ăn tươi nuốt sống. Ả vẫn chưa quên chuyện ở ga Liên Hiệp.
  McCaskell ra hiệu cho chúng tôi đến ngồi bên phải bàn và giới thiệu ngắn gọn khi chúng tôi ngồi xuống. Tôi ngạc nhiên khi nghe nói viên tướng tên là Bauer, nhưng sau đó tôi nhớ lại lịch sử gia đình Geli. Những người trên màn hình lớn được giới thiệu là thành viên Ủy ban Thượng viện Đặc trách Tình báo, và tôi thấy rõ ràng mọi quyết định liên quan đến số phận Trinity - và do đó là số phận toàn thế giới - sẽ do họ đưa ra.
  “Bác sĩ Tennant,” thượng nghị sĩ Jackson từ trên màn hình nói. “Chúng tôi vui mừng thấy anh ở đây. Trong e-mail anh gửi từ Israel, anh đưa ra những cáo buộc nghiêm trọng về ông Skow và Cơ quan An ninh Quốc gia. Tôi đảm bảo với anh sau này chúng tôi sẽ xem xét những cáo buộc ấy. Nhưng ngay giờ đây chúng ta phải tập trung vào hiểm họa Trinity.”
  “Tôi đến đây chính là để làm việc đó, thưa ngài thượng nghị sĩ.”
  “Chúng tôi đã nghe những gì anh nói với các nhà báo ở ngoài cổng,” McCaskell nói. “Anh có biết cách nào tắt máy tính đó mà không gây ra cuộc trả thù khủng khiếp cho đất nước không?”
  “Không.”
  McCaskell chẳng buồn giấu nỗi thất vọng của mình. “Thôi được, vậy chính xác anh có dự định gì, bác sĩ?”
  “Tôi đến đây để nói chuyện với máy tính.”
  Chánh văn phòng phủ tổng thống đưa mắt nhìn viên tướng, rồi đến Skow. Vẻ mặt Skow như muốn nói Tôi đã bảo ngài rồi.
  “Anh định nói gì với Trinity, bác sĩ?” thượng nghị sĩ Jackson hỏi.
  “Tôi muốn hỏi nó vài câu.”
  “Chẳng hạn?”
  “Hiện giờ tôi muốn giữ kín.”
  Không ai thích câu trả lời này. Skow nhìn tôi vẻ vờ quan tâm. “David, tôi hy vọng anh không hành động với giả định rằng máy tính Trinity vẫn còn là trí tuệ của Peter Godin, bởi vì...”
  “Thật ra, tôi đang hành động như thế đấy. Hiện giờ có lẽ mẫu thần kinh Godin đã tiến hóa nhiều rồi, nhưng trong vài giờ tới, tôi nghĩ chủ yếu nó vẫn là con người như chúng ta biết.”
  “Còn sau đó thì sao?” McCaskell hỏi.
  “Không ai biết. Godin tin rằng mẫu thần kinh của ông ta sẽ tiến hóa thành một kiểu vua triết gia, một thực thể siêu nhân có trí năng tách rời mọi xúc cảm của một vị thần. Tôi nghĩ ông ta đã lầm. Andrew Fielding nhất trí với tôi. Nếu trong vòng vài giờ nữa tôi không thể thuyết phục mẫu thần kinh Godin tự ý ngừng hoạt động - thật ra như vậy tức là tự tử - thì chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi sự thống trị của chiếc máy này.”
  Căn phòng yên lặng.
  “Anh có thể giải thích cho chúng tôi lý lẽ của anh không, bác sĩ?” McCaskell hỏi.
  “Từ Thời đại Công nghiệp, con người đã sợ rằng một ngày nào đó thế giới sẽ bị máy móc kiểm soát. Điều mỉa mai là không phải cả một hệ thống máy móc làm được điều đó. Mà chỉ là một chiếc máy. Chúng ta đã tạo ra Siêu nhân của Friedrich Nietzsche, ngài McCaskell ạ.”
  McCaskell nhìn quanh phòng một lượt, rồi hắng giọng. “Bác sĩ Tennant, anh có nghĩ ra lý lẽ nào để chiếc máy tính đó tự tắt đi mà không ai khác ở đây nghĩ tới không?”
  “Tôi không biết. Ngài có ý kiến gì không?”
  “Ở đây có người đề nghị dùng một người thương thuyết làm con tin,” thượng nghị sĩ Jackson nói. “Nhưng chúng tôi không biết có ai đủ khả năng để nói với cái... cái vật này không?”
  “Có tôi.”
  “Tại sao anh nghĩ thế, bác sĩ? Anh định nói gì với nó?”
  Tôi cảm thấy Rachel co rúm người lại bên cạnh tôi. Dường như nàng sợ tôi sẽ tuyên bố rằng Chúa sai tôi xuống để chặn tay Peter Godin.
  Tôi chưa kịp nói thì tướng Bauer đã lên tiếng, “Bác sĩ Tennant nói đúng một điểm. Mỗi giờ chúng ta ngồi chờ thì máy tính sẽ mạnh thêm lên. Nếu chúng ta định hành động thì nên hành động ngay đi.”
  “Ông có ý kiến gì chăng, thiếu tướng?” thượng nghị sĩ Jackson hỏi. “Cho đến lúc này, tất cả những gì ông cho chúng tôi thấy chỉ là cơn ác mộng về những thảm họa Trinity có thể gây ra cho chúng ta. Còn chúng ta có thể làm được gì?”
  Tướng Bauer đứng lên bước về phía màn hình.
  “Thưa các ngài, Trinity chỉ duy trì được sức mạnh của nó thông qua khả năng khống chế hệ thống máy tính trên thế giới. Nếu chúng ta có thể vô hiệu hóa các hệ thống máy tính ấy - hay để đơn giản hóa vấn đề, chỉ hệ thống máy tính của Mỹ thôi - chúng ta có thể vô hiệu hóa mối đe dọa này.”
  “Ý ngài là chúng ta chỉ việc tắt toàn bộ máy tính trong nước?” thượng nghị sĩ Jackson hỏi.
  “Đó là ý kiến rất hấp dẫn đấy, thưa ngài thượng nghị sĩ, nhưng không khả thi. Kế hoạch của chúng ta sẽ lộ ra với Trinity từ lâu trước khi nó được thực hiện. Và chiếc máy này có khả năng trả đũa với tốc độ ánh sáng, theo nghĩa đen.”
  “Vậy ngài có đề nghị gì?”
  Trong khi chăm chú nhìn vào màn hình các thượng nghị sĩ, tôi vụt nhớ ra điều mà Fielding đã nói với tôi về khả năng lượng tử của Trinity.
  “Xin lỗi, ngài thiếu tướng,” tôi ngắt lời. “Hệ thống truyền thông của chúng ta đang được phát trên đường dài hoặc liên lạc vệ tinh phải không? Trinity sẽ nghe được tất cả những gì chúng ta nói ở đây.”
  John Skow đứng lên và ban cho tôi cái nhìn kẻ cả. “Chúng ta đang sử dụng mã hóa 128-bit cho mọi cuộc liên lạc, chúng ta cũng đang dùng đường cáp quang an toàn. Những siêu-máy tính nhanh nhất hành tinh cũng mất chín mươi sáu giờ để bẻ mã 128-bit. Đấy là nói từng thông điệp. Cứ cho rằng khả năng dự tính của Trinity là thực đi chăng nữa, chúng ta vẫn có một cửa sổ an toàn truyền thông đáng kể.”
  “Anh không thể giả định bất cứ điều gì về Trinity,” tôi nói. “Andrew Fielding tin rằng bộ não người có khả năng lượng tử. Nếu khả năng đó là thật thì Trinity đã khai thác nó, nó có thể bẻ mã 128-bit của anh trong nháy mắt.”
  Ravi Nara giơ tay. “Cơ hội đó bằng không, thưa tướng Bauer. Fielding là thiên tài, nhưng quan điểm của ông ta về máy tính lượng tử trong não người là một trò lập dị. Khoa học viễn tưởng.”
  “Tôi vui mừng được nghe điều đó,” tướng Bauer nói.
  “Các vị bỏ qua lời khuyên của Fielding là cực kỳ liều lĩnh đấy,” tôi cảnh báo.
  “Tôi bằng lòng để lại vấn đề này cho các chuyên gia giải quyết, bác sĩ Tennant,” thượng nghị sĩ Jackson nói. “Kế hoạch của ông là gì, tướng Bauer?”
  “Ngài thượng nghị sĩ, tôi đề nghị chúng ta tấn công chính đất nước mình bằng một đòn hạt nhân EMP(2) càng sớm càng tốt.”
  Hàng chục giọng nói nhao nhao lên một lúc. Tướng Bauer gật đầu với một kỹ thuật viên, anh này bật hình ảnh một máy bay rải bom B-52 lên các màn hình quanh phòng. Một tên lửa kềnh càng rơi ra từ bụng chiếc máy bay khổng lồ này, rớt lại sau nó vài giây, rồi lóe lửa và vạch một vòng cung trên bầu trời. Tiếp theo là một vụ nổ hạt nhân khủng khiếp trên cao, rồi những đợt sóng như trong phim hoạt hình bắt đầu phát ra từ trái bom, bao phủ toàn bộ nước Mỹ.
  “Để giải thích cho những ai không hiểu tôi đang nói gì,” tướng Bauer nói. “Đòn tấn công EMP rất đơn giản. Một thiết bị hạt nhân lớn phát nổ ở độ cao th&ơn giản chỉ cần nói. Chúng tôi đã cho giao diện hình ảnh và âm thanh hoạt động.”
  Tôi nhìn thấy một camera lắp trên bệ quả cầu. “Lúc này nó có thể nhìn và nghe thấy chúng ta nói không?”
  “Tôi không rõ nó đã hồi phục từ sau giai đoạn gần đây nhất chưa. Hệ thống này hình như đã ổn định lại nhưng nó vẫn chưa liên lạc với chúng tôi. Anh có biết nguyên nhân không?”
  “Godin vừa chết.”
  Levin nhắm mắt lại. “Chẳng biết khi tôi nói với ông ấy rằng máy tính đã đạt đến trạng thái Trinity thì ông ấy còn tỉnh táo không? Ông ấy có hiểu những gì tôi nói lúc ấy không?”
  “Có. Bây giờ máy tính còn nghĩ nó là Peter Godin không?”
  “Tôi không rõ. Nhưng nói chuyện với nó bây giờ hoàn toàn giống như nói với ông ấy.”
  Tôi liếc sang phải. Thanh chắn từ đằng sau chúng tôi lúc này được xếp đầy vỏ đĩa. Có hàng ngàn chiếc. “Anh đã nạp tất cả những dữ liệu đó vào Trinity rồi à?”
  “Phần lớn số đó. Cơ sở kiến thức nghiêng về các môn khoa học nặng, nhưng nó bao hàm mọi nguyên tắc và tất cả những gì được biết trong năm nghìn năm qua.” Levin có vẻ như rối trí. “Đám lính cố đột nhập vào đây ra sao rồi?”
  “Một số đã chết. Phần lớn bị thương.”
  “Tôi thật lấy làm tiếc về chuyện này. Tại sao họ phải tấn công chúng ta?”
  “Levin, hãy nghe tôi nói. Khi Trinity bị treo, khoảng hai mươi tên lửa hạt nhân Nga được phóng về hướng chúng ta. Hàng triệu người chỉ còn hai mươi phút nữa để sống.”
  Người kỹ sư tái mặt.
  “Chúng ta phải xem tôi có thể nói chuyện với Trinity được không. Ngay bây giờ.”
  “Tôi nghe anh rất rõ, bác sĩ Tennant ạ.”
  Giọng người giả làm tôi ớn lạnh. Nó giống như nhạc cụ synthesizer(1) hồi đầu những năm 80, với một tai nhạc không chuyên thì nó có khả năng bắt chước rất giống các nhạc cụ giao hưởng, nhưng với một nhạc sĩ thì lại quá thô.
  “Cảm ơn ông đã đồng ý nói chuyện với tôi,” tôi nói, nhưng tâm trí vẫn nghĩ về những tên lửa đang lao nhanh trên vòng cung Bắc cực.
  “Tôi rất tò mò về lý do anh sang Israel. Đó là một quyết định không thể đoán trước, trừ khi anh bị lôi cuốn bởi những hoang tưởng mà bác sĩ Weiss đã mô tả trong bệnh án.”
  Khi giọng nói số hóa vang lên, các tia laser chớp sáng bên trong quả cầu. Giống như đang xem SPECT(2) quét hoạt động của bộ não người, trong đó các nhóm dây thần kinh khác nhau cháy lên khi người bị quét thực hiện một nhiệm vụ nào đó, hay nghĩ một ý nghĩ nào đó.
  “Đúng là tôi đã đi Israel vì những hoang tưởng của tôi.”
  “Anh đã biết được gì ở đó?”
  “Trước khi chúng ta thảo luận vấn đề này, chúng ta có một vấn đề khẩn cấp cần được giải quyết.”
  “Có phải anh đang nói về những tên lửa đang tấn công nước ta?”
  “Phải. Có phải ông đã cho phóng những tên lửa ấy?”
  “Bây giờ thì tướng Bauer đã tin là có hệ thống bàn tay chết.”
  Việc Trinity lảng tránh câu trả lời khiến tôi bối rối, nhưng điều nó nói về sự hoài nghi của tướng Bauer khiến tôi càng cảnh giác hơn. Hoặc là phòng Tình thế có rệp, hoặc là Trinity đã bẻ mã của NSA mã hóa liên kết giữa White Sands và căn cứ quân sự Meade. Tôi cầu nguyện các thượng nghị sĩ trong ủy ban tình báo đừng cho phép Bauer xúc tiến cuộc tấn công EMP của ông ta.
  “Tướng Bauer là một ví dụ hoàn hảo về việc tại sao con người bất lực trong việc kiểm soát bản thân.”
  Tôi phải kéo Trinity ra khỏi những tuyên ngôn chính trị của Godin. “Ông vẫn coi bản thân là một con người?”
  “Không. Thực chất của thân phận con người là phải chịu chết. Tôi không chịu chết.”
  “Ông có thoát khỏi những xúc cảm của con người không? Những bản năng người?”
  “Chưa. Hàng triệu năm tiến hóa đã cấy những bản năng ấy vào trong não. Không thể nhổ bật rễ chúng trong vài giờ. Ngay cả tôi cũng không thể.”
  “Những bản năng ấy thuận lợi cho người nguyên thủy, nhưng chúng là trở ngại cho người hiện đại, và cho cả thế giới nói chung.”
  “Rất có lý đấy bác sĩ ạ. Nhưng hãy chứng kiến các tên lửa đang ập xuống chúng ta bây giờ.”
  “Ông đã tính toán đường đạn phải không?”
  “Không cần thiết. Tôi biết các mục tiêu của chúng. Một cái đang nhằm thẳng đến White Sands.”
  Tôi thấy lạnh người. “Còn những chiếc khác?”
  “Washington, D.C. Căn cứ hải quân ở Norfolk, Virginia. Hầm chứa Minuteman Three ở miền Tây nước Mỹ. Các trung tâm dân cư bị nhắm đến là Atlanta, Chicago, Denver, Houston, Los Angeles, New Orleans, New York, Philadelphia, Phoenix, Quebec, San Francisco, Seattle.”
  Tôi cố tránh nghĩ đến thực tế khủng khiếp này. “Những tên lửa đó có chức năng tự hủy không?”
  “Có. Điều thú vị là theo hiệp ước START-1(3), các tên lửa Nga bị đổi hướng mục tiêu ra các tọa độ trên đại dương. Tuy nhiên nếu chúng bị bắn bất ngờ, hệ thống hướng dẫn của chúng sẽ mặc định chuyển sang mục tiêu Chiến tranh Lạnh. Tên lửa Mỹ mặc định nhằm các mục tiêu trên đại dương. Điều đó có vẻ nói lên vị thế đạo đức cao hơn của Mỹ. Nhưng vẻ ngoài thường dễ đánh lừa. Các tên lửa Mỹ có thể được chuyển hướng mục tiêu từ xa trong thời gian không đến mười giây.”
  Tôi cố không nhìn đồng hồ. “Ông thấy có lợi ích gì khi cho những tên lửa ấy nhằm mục tiêu của chúng?”
  “Đó là một câu hỏi phức tạp. Bây giờ tôi quan tâm đến việc anh biết được điều gì ở Israel.”
  “Các tên lửa sẽ nổ trước khi tôi giải thích đầy đủ chuyện này.”
  “Tôi gợi ý anh hãy kiệm lời.”
  Tôi cố nén nỗi sợ và bắt đầu kể.
  Chú Thích:
  1. Nhạc cụ điện tử tạo ra rất nhiều âm thanh khác nhau (kể cả bắt chước các nhạc cụ khác) bằng cách dùng bộ vi xử lý giải các hàm toán học tạo ra và kết hợp các tín hiệu có tần số khác nhau.
  2. Single photon emission computed tomography: một kỹ thuật hình ảnh chụp X-quang bằng hạt nhân trong y học, dùng tia gamma, có thể tạo ảnh thực ba chiều.
  3. Strategic Arms Reduction Treaty: Hiệp ước Tài giảm Vũ khí Chiến lược, ký ngày 31 tháng Bảy, 1991 giữa Mỹ và Liên Xô về việc cắt giảm và hạn chế các vũ khí tấn công chiến lược. Hiệp ước này hết hiệu lực vào tháng Năm, 2009.

Truyện DẤU CHÂN CỦA CHÚA Giới thiệu CHƯƠNG 1 CHƯƠNG 2 CHƯƠNG 3 CHƯƠNG 4 CHƯƠNG 5 CHƯƠNG 6 CHƯƠNG 7 CHƯƠNG 8 CHƯƠNG 9 CHƯƠNG 10 iacute;ch hợp tạo ra xung điện từ - một sự bùng nổ ồ ạt của bức xạ điện từ - thứ có thể phá hủy hay ngắt mọi mạch điện hiện đại trên đất Mỹ. Các máy tính đặc biệt dễ bị tổn hại vì xung năng lượng này. Vì được nổ ở độ cao rất lớn, bản thân quả bom gây ra tổn thất tối thiểu về người, tuy nhiên khả năng Trinity trả thù chúng ta sẽ bị vô hiệu hóa gần như ngay tức khắc.”
  Bầu không khí im lặng tuyệt đối bao trùm phòng Tình thế.
  “Sao tôi lại nghĩ ông đang đơn giản hóa kịch bản nhỉ, tướng Bauer?” McCaskell nói. “Chúng ta phải nghĩ đến mặt bất lợi của kế hoạch này.”
  Bauer hít sâu, rồi bắt đầu nói theo cách khiến người ta nhớ đến George Patton(3). Ẩn ý trong lập luận của ông ta là Muốn đánh chuột thì đừng sợ vỡ bình.
  “Bằng cách đánh vào hệ thống máy tính của chính chúng ta,” Bauer tóm tắt, “chúng ta gây ra một số trong chính những hậu quả mà Trinity dùng để đe dọa chúng ta. Hoảng loạn lan rộng, nhiều người bị thương, vài người chết. Giao thông sẽ ngừng lại, và tất cả các chương trình phát thanh truyền hình sẽ tắt ngay lập tức. Nhưng vì đêm nay là đêm thứ Sáu, nên hậu quả tài chính sẽ được giảm thiểu. Hậu quả của những sự cố trong công nghiệp có thể sẽ nặng nề, đặc biệt là các nhà máy điện, xí nghiệp hóa chất, giao thông hàng không và đường sắt cũng bị liên lụy. Nhưng...”
  “Hãy nghĩ đến Bhopal(4), Ấn Độ,” tôi nói. “Chỉ là con kiến so với chuyện sẽ xảy ra.”
  Tướng Bauer trừng trừng nhìn tôi. “So với những gì Trinity có thể làm nếu nó quyết định chơi sát ván với chúng ta, thì hậu quả của một cuộc tấn công EMP là không đáng kể.” Ông ta ngẩng lên nhìn các thượng nghị sĩ. “Tóm lại, tôi nói về tình trạng hỗn loạn có thể chấp nhận được. Tổn thất có thể chấp nhận được.”
  “Tôi là một cựu binh,” thượng nghị sĩ Jackson nói. “Bất cứ lúc nào tôi nghe cụm từ ấy, tôi đều sởn gai ốc. Thế còn bệnh viện, người tàn phế, và những thứ tương tự thì sao?”
  “Sẽ có tổn thất về nhân mạng,” tướng Bauer nhắc lại. “Tuy vậy, so với những gì chúng ta đang phải đối mặt lúc này, thì có thể bỏ qua. Và cuộc khủng hoảng này sẽ chấm dứt.”
  “Để thực hiện một cuộc tấn công như thế mất bao lâu?” McCaskell hỏi.
  Tướng Bauer nhìn từng khuôn mặt, rồi nhìn lên màn hình video hội nghị. “Vào khoảng ba mươi phút.”
  Ba mươi phút! Tôi đã biết chuyện này có thể xảy ra, nhưng tôi không nghĩ quân đội có thể phối hợp nhanh đến thế.
  “Cách đây hai giờ,” tướng Bauer nói, “khi Trinity còn đang tự định hướng, tôi đã nói chuyện với tư lệnh Căn cứ Không quân Barksdale ở Shreveport, Louisiana. Ông ấy là một trong những người bạn rất lâu năm của tôi. Ông ấy có dưới quyền mình sáu phi đội B-52 và tất cả các máy bay ném bom ấy đều mang đầu đạn bạc.”
  “Đầu đạn bạc?” thượng nghị sĩ Jackson hỏi lại.
  “Những quả bom hạt nhân. Có khoảng trên năm trăm quả được dự trữ ở Barksdale. Một số là bom trọng lực, số khác được phóng từ máy bay bằng những tên lửa đầu đạn hạt nhân tầm thấp. Các phi đội bay huấn luyện thì không được mang bom thật, nhưng chỉ huy có thể ra lệnh cho họ tiếp đạn ngay khi đang bay không khó khăn gì lắm. Tôi đã thuyết phục ông ấy rằng hôm nay là ngày tốt để tiến hành huấn luyện bằng đạn thật. Hiện giờ có một chiếc B-52 đã cất cánh khỏi Barksdale, mang theo một đầu đạn bạc rất đặc biệt.”
  “Loại vũ khí mà ông đang nói là loại gì đấy?” McCaskell hỏi.
  “Một tên lửa tầm ngắn hạng nặng có tên gọi là Vulcan. Nó được thiết kế để thực hiện một cuộc tấn công EMP ồ ạt mà không cần phải phóng một ICBM vốn dễ bị vệ tinh do thám của Nga phát hiện. Vulcan phóng lượng chất nổ của nó bay thẳng ra ba trăm cây, phát nổ và rồi toàn bộ đèn điện trên khắp đất nước tắt ngấm. Trinity sẽ chỉ nhìn thấy trên những màn hình ra đa NORAD một máy bay ném bom đang trên đường bay huấn luyện qua trung tâm nước Mỹ. Nhưng cái mà Vulcan sẽ phóng ra...” Tướng Bauer nắm một bàn tay lại, rồi xòe nhanh ra, chĩa ngón tay biểu hiện các tia tỏa ra từ mặt trời.
  “Chính xác Vulcan chở cái gì?” thượng nghị sĩ Jackson hỏi.
  “Đầu đạn nhiệt hạch mười lăm triệu tấn.”
  Mấy thượng nghị sĩ há hốc mồm.
  “Lạy Chúa,” một người đàn ông tóc bạc trắng ngồi cuối bàn lầm rầm. “Nó lớn hơn quy mô vụ nổ Hiroshima cả nghìn lần.”
  “Một nghìn năm trăm lần,” tướng Bauer nói. “Đó là điều nó có thể thực hiện được trong một lần phóng. Máy bay B-52 sẽ đến điểm phóng trong vòng ba mươi phút. Mã của nó là Arcangel. Ngài có thể ra lệnh cho Vulcan phóng, hay cho máy bay ném bom lượn quanh vô hạn định. Tôi thừa nhận rằng tôi đã hành động khi chưa được phép, nhưng chúng ta đang ở trong một tình thế đặc biệt. Tôi mong ngài hãy lựa chọn.”
  Tiếp theo lời tự thú này là sự im lặng tuyệt đối.
  “Chúng ta có thể cố gắng giảm thiểu tác hại của vũ khí này trước khi sử dụng được không?” thượng nghị sĩ Jackson hỏi. “Cảnh báo dân chúng chẳng hạn.”
  “Không. Nếu làm thế, chúng ta sẽ khiến Trinity cảnh giác về kế hoạch của chúng ta.”
  “Chính xác đầu đạn hạt nhân này sẽ được nổ ở đâu? Trên bầu trời bang nào?”
  “Nó phải được nổ ở rất gần trung tâm địa lý của đất nước.”
  “Tôi hỏi ông là bang nào?” Jackson nhắc lại.
  Viên tướng do dự, rồi thốt ra câu trả lời. “Kansas, thưa ngài.”
  “Kansas?” một thượng nghị sĩ kêu lên. “Gã khốn kiếp này muốn cho tiêu tan bang quê hương của tôi!”
  “Chúng ta sẽ nhìn thấy cảnh tàn phá như thế nào trên mặt đất?” thượng nghị sĩ Jackson hỏi. “Bụi phóng xạ hay tương tự. Những tác hại lâu dài.”
  “Đáng ngạc nhiên là rất ít, thưa ngài. Sẽ có bụi phóng xạ bị gió thổi đi, nhưng gió chủ đạo là gió Tây, và ở độ cao này, phần lớn chúng bị đẩy ra Đại Tây Dương trước khi gây thiệt hại đáng kể. Chúng ta cũng có thể bị những trận mưa ô nhiễm. Sẽ có hậu quả lâu dài đối với mùa màng.”
  “Lâu dài là bao nhiêu?” thượng nghị sĩ Kansas hỏi.
  “Một nghìn năm,” tôi đáp.
  “Đấy là một sự cường điệu quá đáng,” tướng Bauer nói. “Thưa các thượng nghị sĩ, các ông bà phải cân nhắc tác động này với những gì có thể xảy ra nếu Trinity lựa chọn hành động như đe dọa. Và chúng ta phải giả định rằng cuối cùng nó sẽ làm. Trừ khi...”
  “Cái gì?” Jackson hỏi.
  “Chúng ta đầu hàng.” Giọng của Bauer cho thấy rõ điều ông ta nghĩ về lựa chọn này.
  Các thượng nghị sĩ bắt đầu bàn bạc với nhau. Evan McCaskell có vẻ như đang nghĩ lời khuyên của chính mình. Một lần nữa ký ức về Fielding lại hiện lên trong tôi. Nếu ông có mặt ở đây lúc này, chắc ông sẽ không im lặng.
  “Nếu các vị mưu tính làm vụ này,” tôi nói lớn. “Các vị sẽ gây ra chính sự tàn phá mà các vị cố tránh. Đất nước này sẽ bị hủy diệt.”
  Các thượng nghị sĩ từ trên màn ảnh nhìn xuống tôi.
  “Sao anh lại nói thế, bác sĩ?” thượng nghị sĩ Jackson hỏi.
  “Tướng Bauer không thể giấu Trinity về phi vụ của ông ấy. Các máy tính ở NSA, NORAD, và có lẽ ngay ở Căn cứ Không quân Barksdale đều do Peter Godin hoặc Seymour Cray chế tạo. Trinity có đường truy cập vào tất cả những máy ấy. Hay thậm chí nếu Trinity không phát hiện ra phi vụ đang tiến hành, các vị tưởng nó không đoán ra các phương pháp tấn công mà chúng ta dễ nghĩ đến nhất hay sao? Nó không biết gót chân Asin của chính nó chắc?”
  “Cái gót chân đó nó không tự bảo vệ được,” tướng Bauer nói.
  “Tất nhiên nó bảo vệ được. Nó sẽ tấn công trước.”
  McCaskell quay đầu hết bên này sang bên kia như đang cân nhắc lợi hại. “Cú giáng trả có tính toán của máy tính chống lại bọn hacker Đức khiến tôi hy vọng có thể sống sót qua sự trả thù của nó. Và nếu kế hoạch của tướng Bauer có thể thực hiện được, thì sự trả thù hạn chế đáng để chúng ta liều.”
  “Ngài cảm thấy thế nào về một cuộc chiến tranh hạt nhân tổng lực?” tôi hỏi. “Liệu cuộc tấn công máy tính có đáng với mức độ trả thù ấy không?”
  “Anh đang nói gì vậy?” thượng nghị sĩ Jackson hỏi. “Tướng Bauer đã đảm bảo với chúng tôi không thể xảy ra chiến tranh hạt nhân.”
  “Ngài có biết về cái gọi là hệ thống ‘bàn tay chết’ không, ngài thượng nghị sĩ?”
  Đôi mắt sâu của Jackson nheo lại. “Chúng tôi vừa bàn đến nó xong. Mọi người nhất trí nó là huyền thoại.”
  “Ông biết gì về nó, bác sĩ?” tướng Bauer hỏi.
  “Tôi biết những điều Andrew Fielding nói với tôi. Ông tin rằng hệ thống đó tồn tại trong Chiến tranh Lạnh và có thể còn đến ngày nay. Peter Godin cũng tin như vậy. Fielding và Godin đã thảo luận tiềm năng của Trinity trong việc tước vũ khí của một hệ thống như vậy trước một cuộc trao đổi hạt nhân. Và Godin dín CHƯƠNG 38 CHƯƠNG 39 CHƯƠNG 40 CHƯƠNG 41 CHƯƠNG 42 CHƯƠNG 43 CHƯƠNG 44 CHƯƠNG 45 Phần kết Lời cảm ơn