Dịch Thuật: Lão Sơn Nhân
Hồi 42
Tận Tụy Cứu Võ Lâm

Vô Tâm lại hỏi:
- Còn vị ma đầu võ lâm kia là ai?
Lão nhân nói:
- Vị ma đầu ấy tính tình lại rất cổ quái, tuy có vũ công tuyệt thế, mà bình sinh không muốn cho ai biết tiếng, tên họ của hắn trong vũ lâm, họa chăng có độ ba bốn người biết. Chính ta cũng chỉ biết hắn là một người rất đẹp trai trong thời ấy, mà Nam Cung Minh cũng là một vị phong lưu công tử, còn Nam Cung phu nhân và Lan Cô cũng đều là bậc thiên hương quốc sắc, nguyệt thẹn hoa nhường.
Ông thở dài một tiếng rồi lại tiếp:
- Kể bốn người ấy mà thành hai đôi vợ chồng, thì trên đời tưởng không còn cặp giai ngẫu nào hơn, nhưng khuôn thiên cắc cớ, lại xui khiến cho bốn người ở với nhau tại một chỗ, đến nỗi... ôi!
Nói đến đấy, ông thốt nhiên im bặt. Vô Tâm sốt ruột giục:
- Đến nỗi làm sao?
Lão nhân thủng thẳng đáp:
- Nói tóm lại thì tình cừu ràng buộc quả nhiên kỳ diệu vô cùng. Sau đó ra sao, ngươi cứ đoán cũng biết.
Vô Tâm ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Cứ tình lý mà suy, thì lão ma đầu nguyên đã cùng Lan cô sớm thành giai ngẫu, nhưng lão lại say mê Nam Cung phu nhân, còn Nam Cung Minh thì lại bị Lan cô mê hoặc, vì thế mà giai ngẫu trở thành oán ngẫu, phải không?
Lão nhân gật đầu, chàng lại tiếp:
- Thế là giữa Nam Cung phu nhân và Lan cô trở thành hai tình địch. Sau đó hai người đàn ông kia chết đi, Lan cô mới lọt vào tay Nam Cung phu nhân. Nam Cung phu nhân bèn dùng dược lực và thuật nhiếp tâm làm cho Lan cô bị mê lú mất bản tính. Nhưng vũ công của Nam Cung thế gia vốn là nội gia chính tông, vậy mà Nam Cung phu nhân lại biết rất nhiều công phu bàng môn tả đạo, cái thuật nhiếp tâm là một thuật cực thiên tà, giang hồ không ai biết, Nam Cung phu nhân sở dĩ biết thuật ấy có lẽ là lão ma đầu kia bí mật truyền lại cho mụ. Vậy thì lão ma đầu đó tất có quan hệ với vị "Tồi tâm sứ giả" nhất định không thể không được.
Lão nhân đăm đăm nhìn chàng hồi lâu, rồi nói:
- Ngươi quả là một đứa trẻ thông minh hiếm có, chính ta cũng đoán như vậy, nhưng chưa dám xác định. Ngươi hãy tạm lưu lại đây bảy ngày, chờ ta nghiên cứu phương pháp phá môn vũ công của Lan cô. Ngươi thử cố nhớ lại những chiêu thức của cô ta sử dụng thế nào, nói lại cho ta rõ.
Vô Tâm ở lại trong thạch thất bảy ngày, tinh thần và vũ công đều tiến tới trông thấy. Trong thời gian đó, chàng chỉ thắc mắc về Điền Tú Linh, không biết tâm trạng của nàng thế nào, nhưng mỗi lần nhắc tới lão nhân lại gạt đi, nên chàng cũng không dám gặng hỏi.
Thời gian bảy ngày đã qua, chàng liền từ biệt lão nhân.
Ông ta cũng không giữ, chỉ ân cần dặn chàng hành sự phải kín đáo. Rồi đưa chàng ra cửa. Ra đến gian ngoài, không trông thấy Tú Linh, chàng tái mặt vội hỏi:
- Lão nhân gia, Tú Linh...
Ông già thủng thẳng đáp:
- Đi rồi!
Vô Tâm đăm đăm nhìn ông, ấp úng hỏi:
- Nhưng... nhưng lão nhân gia đã đem... đem nàng...
Lão nhân sầm mặt gắt:
- Ta làm gì nàng?
Vô Tâm cúi đầu nói:
- Đệ tử không có ý gì khác, chỉ vì Điền cô nương đã cứu mạng cho đệ tử, đệ tử lại đưa nàng tới đây, thế tất phải có bổn phận...
Ông già cau mày ngắt lời:
- Ta biết rồi, nhưng ở đây cần phải giữ bí mật, không phải ai cũng có thể bước chân vào được. Ta đã sai người đưa nàng xuống núi, tính mạng vẫn an toàn, ngươi đừng lo.
Vô Tâm biết ông già quyết không nói dối, nên cũng hơi yên tâm. Chàng toan lên núi bái biệt vị lão nhân kia, chợt thấy lão Tạ chạy ra nói:
- Nhị lão gia dặn tôi thưa với Nhâm tướng công là người đã bế quan, tướng công khỏi phải lên chào nữa.
Lão lại cười nói tiếp:
- Lần này tướng công trở về sơm sớm, lão nô sẽ để phần tướng công thật nhiều thạch giải thật ngon.
Vô Tâm mỉm cười bái biệt lão nhân, và từ giã lão Tạ, rồi thoăn thoắt bước lên Hắc cốc.
Khi ra tới chỗ mấy bộ hài cốt, chàng bỗng giật mình dừng lại, mắt trợn tròn xoe. Thì ra chàng vừa trông thấy phía sau hai cỗ thi hài cũ, lại mới thêm hai cái xác nữa. Hai người này đều mặc võ phục đen, trạng thái lúc chết trông thật đáng sợ.
Vô Tâm định thần nhìn kỹ, thấy hai xác chết tuy đã lạnh cứng, nhưng rõ ràng là khi cùng Tú Linh vào cốc, chàng đã để ý nhận xét, tuyệt không thấy hai cái xác đó, vậy thì trong thời gian chàng ở trong động, hai người đó mới lẻn vào, và ai đã giết họ?
Chàng cúi xuống xem xét tỷ mỉ, xem hai người này chết vì cớ gì, nhưng không tìm thấy vết thương, cũng không thấy có vết máu. Chỉ thấy bốn con mắt lồi cả ra ngoài, hình như họ bị tay cao thủ nào đó dùng nội công đánh chết.
Trong vũ lâm hiện thời, những người có nội công tuyệt đỉnh như vậy rất hiếm. Vô Tâm nghĩ mãi vẫn không đoán ra là ai, tại sao lại đến đây đánh chết hai người này, rồi biến đi mất tích.
Chàng còn đang suy nghĩ, chợt nghe từ phía xa xa, có tiếng quát tháo văng vẳng đũa lại. Vì con đường trong cốc khí lạnh buốt như kim châm, nên tiếng nói vừa ra khỏi miệng lại lập tức bị đông kết lại, không thể đưa đi xa được. Vậy mà tiếng quát tháo đó có thể truyền tới tai chàng, đủ hiểu người ấy tất phải có nội lực kinh nhân, trung khí sung mãn.
Vô Tâm giật mình, vội tung mình chạy đi như bay, chỉ vài ba lần nhô lên hụp xuống tao mà chết được?
Vô Tâm thủng thỉnh đáp:
- Một đêm mưa gió bị một tên cướp đường giết chết. Đối phương đều bịt mặt nên mãi tới bây giờ trong giang hồ vẫn chưa ai biết.
Người cụt tay thân thể run run, ánh mắt đầy vẻ oán độc đau đớn, tuy ngồi trong bóng tối mà Vô Tâm vẫn trông rõ rành rành. Một lúc sau, ông ta lại lẩm bẩm:
- Một vụ án không có đầu mối, lại thêm một vụ án không có đầu mối.
Vô Tâm gật đầu:
- Cái chết của mấy đời chủ nhân Nam Cung thế gia đều thành những vụ án không có đầu mối.Trong giang hồ ai cũng thương tiếc, có mong có ngày việc ấy được phơi bày ra ánh sáng... Có một điều rất lạ là Nam Cung phu nhân không những không chịu tương trợ mà trái lại còn...
Người cụt tay chợt quát to:
- Câm mồm!
Vô Tâm quả dừng lại không nói nữa. Người cụt tay chợt hỏi lại:
- Ngươi nói dối ta, người ấy là quả phụ nhà Nam Cung thật ư?
Vô Tâm gật đầu chưa kịp đáp, người cụt tay đã ngửa cổ lên trời cười ha hả:
- Coi con bé ấy đối với sự sống chết của ngươi, quan tâm đến thế, đủ hiểu giữa ngươi với nó sự quan hệ quyết không tầm thường.
Vô Tâm đỏ mặt lại cãi:
- Không... không....
Người cụt tay lại sầm mặt quát:
- Ngươi đã biết nó là vợ góa người ta, sao lại còn... còn đi với nó?
Vô Tâm cười gượng nói:
- Tại hạ chỉ cùng đi với Điền cô nương, dọc đường vẫn lấy lễ tương đãi, quyết không có điều gì xằng bậy.
Người cụt tay chợt chỉ vào mặt Vô Tâm chửi:
- Mẹ kiếp! Ngươi đã biết câu “Vườn dưa chữa dép” chưa? Nếu người ngoài biết các ngươi như thế, dù cho không có chuyện gì, cũng không ai tin được! Ngươi đã tự coi mình là người hiệp nghĩa, sao lại vô hình chung làm hại danh tiết của con người ta?
Vô Tâm bị ông ta mắng một thôi một hồi, không biết phân biện làm sao, bất giác buột miệng nói:
- Các hạ quan tâm đến việc nhà Nam Cung như vậy, lại biết cả ngón võ học bí truyền của Nam Cung thế gia, hoặc giả cũng có liên quan gì đến nhà ấy chăng?
Người cụt tay tái mặt quát:
- Những việc bất nhân bất nghĩa như vậy, ai trông thấy mà không nhúng mồm? Cứ gì lão phu? Vừa rồi ngươi đối với lão phu có chút ân tình, nhưng lúc này lão phu không thể không cho quân ác nô thất đức như ngươi một bài học!
Nói chưa dứt lời, ông ta đã quăng con dao dài đi, bàn tay chìa ra, năm ngón tay cong lên, trong bóng đêm trông chẳng khác gì một con độc long ở trong đám mây mù nhe nanh giơ vuốt xông ra.
Vô Tâm biết vũ công của ông ta cao không biết đến đâu mà lường, bèn không dám sơ suất, vội nghiêng người né tránh miệng thì kêu to:
- Chúng ta là bạn không phải là thù, các hạ không nên quá nóng.
Người cụt tay chẳng nói chẳng rằng, một chân cứ nhảy lên thoăn thoắt, nháy mắt đã phóng ra hai chiêu, chiêu thức không những quái dị phiền phức, chưởng phong phơi phới như bông non bay trong gió loạn, thân hình chuyển động, tấn tốc dị thường. Nhân vì ông ta chỉ có một chân, thế đứng không được vững vàng, nên phải dùng thân pháp cực kỳ tấn tốc để bổ khuyết cho chỗ thiếu xót.
Vô Tâm nghĩ thầm: “Người này nghe ta nói Điền Tú Linh là quả phụ nhà Nam Cung liền trở mặt ngay. Có lẽ ông ta chính là “người ấy” chăng? Nếu không thì sao lại dễ giận thế?”
Lúc này chưởng phong của đối phương đã giăng bủa đầy trời, tuy rằng hư nhiều thực ít, nhưng cũng đủ khiến cho người ta không biết đấu mà lường. Vô Tâm đánh chỉ đứng vững như trái núi lấy bất biến mà ứng vạn biến.
Chàng thấy chưởng thế của Người cụt tay chưa đến mà một luồng gió mạnh kinh hồn đã buốt lạnh tới xương tủy, nên càng phải đề phòng nghiêm mật. Mãi tới lúc này chàng cũng không có ý muốn chống lại đối phương nên không phóng chiêu ra.
Ông già tuy chỉ có một tay nhưng trong lúc phóng chiêu trông tưởng như có trăm ngàn cánh tay cùng khua múa một lúc. Thốt nhiên ông ta quát to một tiếng, tung chân đá vào giữa ngực Vô Tâm.
Vô Tâm tuyệt không ngờ ông ta chỉ có một chân mà dám thi triển chiêu thức hung hiểm như "xuyên tâm thoái" tất phải có công lực kinh người. Phương pháp đó làm cho đối phương không còn lối nào mà tránh. Vô Tâm trong lúc bất ngờ, dẫu có tài trời, mà đứng giữa khoảng đất chật hẹp này cũng khó lòng xoay trở, nhưng nếu cứ liều lĩnh hứng đòn, thì chắc chắn sẽ phải bị thương. Chàng đã không muốn bị thương song trong lúc thảng thốt cũng chưa biết đối phó cách nào.

*

Trong Đại tân quan, phụ cận thành Bảo kê, có một thị trấn nhỏ gọi là Điền gia tập.
Thị trấn này tuy nhỏ, nhưng rất có tiếng, nhân vì những vị hào sĩ vũ lâm trong địa phận Thiểm Tây sau khi quy ẩn phần nhiều hay về đấy định cư. Anh hùng tuy già nhưng cũng không cam tịch mịch, mới tụ tập các bạn cố tri vào một chỗ, để khi nhàn rỗi, có người tâm sự cho khuây.
Cuối phố lớn trong trấn, có một tửu quán gọi tên Kim bồn cư, bán thịt bò và rượu trắng, địa phương tuy giản lậu, rượu thịt tuy không ngon nhưng ba chữ "Kim bồn cư" chính hợp với tỳ vị những vị anh hùng trở về cảnh Kim bồn tẩy thủ lúc tàn niệm, vậy nên sự làm ăn rất phồn thịnh, trong quán thường thường không có bàn trống.
Một hôm gió bấc hun hút, giá lạnh như cắt, trong Kim bồn cư cũng đầy những người.
Mấy chiếc bàn vuông lớn, khách hầu hết là các vị hào sĩ quy ẩn ở trong Điền gia tập, duy trong một chiếc bàn con kê sát góc quán, có một người mặc áo bào xám, ngồi quay mặt vào vách, cúi gầm mặt xuống ăn miến, trên bàn còn đặt một gói hành lý, rõ ràng là khách vừa từ phương xa tới.
Thực khách trong quán tuy toàn là những bậc đầu râu tóc bạc, nhưng mỗi lần có dịp gần nhau, nhất là khi đã chếnh choáng hơi men, thôi thì rượu vào lời ra, cười nói ồn ào như vỡ chợ, hào khí buổi thiếu thời vẫn không suy giảm.
Chính giữa lúc cuộc chuyện đang nồng, chợt thấy một ông già râu tóc trắng như cước từ ngoài cửa quán hấp tấp bước vào. Ông ta tuy tuổi đã khá cao, nhưng thân thể vẫn còn tráng kiện, da dẻ hồng hào, sắc mặt lúc này có vẻ hớt hải.
Mọi người trông thấy ông vào, đều nhao nhao chào hỏi, mời ngồi, một người hỏi:
- Trông Điền đại ca hớt hải thế kia, chắc lại mới nghe được tin gì lạ phải không?
Vị Điền đại kha uống luôn ba chén rượu đầy rồi mới thở khà một tiếng, đưa mắt nhìn khắp mọi người nói:
- Một tin động trời, một tin kinh hoàng! Tôi vừa nghe thấy phải vội tới đây báo cáo với các vị ngay, không dám chậm nửa phút.
Mọi người kinh sợ cùng nhìn trừng trừng vào mắt ông già. Ông ta thì thào ra vẻ bí mật:
- Hôm nay thằng con lớn tôi vừa cho tôi hay một tin, tin này hiện thời trong giang hồ còn chưa ai biết, các vị nghe xong chớ có tiết lộ nhé.
Mọi người cùng đáp:
- Đại kha cứ nói đi.
Ông già họ Điền ngập ngừng giây lát rồi hạ giọng thì thào:
- Vị anh hùng mà anh em mình vẫn thường nhắc đến luôn ấy mà, ông ta chết rồi, chết ở sau núi Chung Nam, cách đây chừng độ vài ba hôm.
Tức thì mấy câu hỏi cùng tung ra một lượt:
- Ai? Ai? Vị anh hùng nào?
Một người vội hỏi:
- Ai? Người ấy là ai? Đại kha thử nói rõ xem nào?
Ông già họ Điền đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Người ấy là Nhâm Vô Tâm.
Câu nói ấy vừa thốt ra khỏi miệng ông già, người mặc áo xám từ nãy vẫn ngồi ngoảnh mắt vào tường, tựa hồ như hơi rùng mình, mấy người kia cũng đều tái mặt kêu lên:
- Nhâm Vô Tâm? Làm sao mà chết? Ai giết? Có đúng thật không? Điền đại kha nghe lầm chăng?
Mỗi người một câu nhao nhao cật vấn. Ông già họ Điền sầm mặt đáp
- Tôi nghe rõ lắm, không thể sai được, họ còn nói là bênNam phương hiện đang vì việc này mà gây thành những chuyện long trời lở đất, náo loạn tơi bời. Bọn thủ hạ Nhâm Vô Tâm bấy nay vẫn che nanh giấu vuốt, chưa tới thời cơ, chưa dám vọng động, vậy mà khi nghe thấy tin đều tức giận, điên lên, cơ hồ không nhịn nổi,... nhưng rồng không đầu, còn làm gì được? Ôi, ho... ọc... ho... ọc....!
Ông ta ho khan vài tiếng rồi lặng im không nói gì nữa.
Không khí trong quán lúc này đột nhiên trở nên trầm tịch nặng nề, mọi người chỉ đưa mắt trông nhau, không ai thốt lên một tiếng.
Người mặc áo bào xám ngoảnh mắt vào tường nên không ai trông rõ sắc diện, nhưng cứ trông bàn tay cầm đũa của ông ta run lẩy bẩy, cũng đủ biết cái tin dữ ấy đối với ông ta còn quan trọng hơn đối với bọn kia nhiều.
Một lúc lâu mới có người rụt rè lên tiếng:
- Cái tin này đã chắc đâu là đùng? Biết đâu chẳng bọn thầy trò bênNam... tự bày ra để làm loạn nhân tâm?
Điền ông lắc đầu thở dài:
- Không, tin này đích xác lắm..., không thể lầm được, chỉ vì tôi không tiện nói rõ tên người.
Vừa nói đến đấy, chợt nghe tiếng người áo xám sừng sộ quát:
- Một tin quan trọng như vậy, sao ngươi đang nói nửa chừng lại thôi?
Tiếng hắn hét vang như sấm, làm cho cốc chén trên bàn cũng rung lên thành tiếng, mọi người đều cảm thấy như bị xé màng tai.
Mấy người này đều là những tay giang hồ lão luyện, thấy thế biết ngay người áo xám tất phải là một cao thủ võ lâm, nội lực thâm hậu, liền đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt tái mét.
Ông già họ Điền lẳng lặng hồi lâu rồi sẽ hỏi:
- Các hạ là ai? Tại sao lại quan tâm đến việc ấy?
Người mặc áo xám không hề quay lại, chỉ sẵng giọng đáp:
- Ta muốn ngươi nói, ngươi cứ nói, hà tất phải hỏi căn vặn.
Ông già họ Điền sầm mặt nói:
- Ta không nói là không nói, ngươi làm gì được ta?
Người áo xám thốt nhiên cười hà hà, ấn hai tay xuống bàn, tức thì cả người lẫn ghế đều bay lên.
Mọi người chỉ thấy hai tai ù ù, cặp mắt hoa lên, Người áo xám đã bay qua đầu thực khách, cả người lẫn ghế rơi đánh sầm một tiếng xuống chiếc bàn lớn, người vẫn ngồi yên trên ghế, dưới ánh đèn chỉ thấy ông ta mặt vàng như nghệ, hai mắt sáng quắc, khiến không ai dám nhìn thẳng.
Đó chính là một ngón khinh công tuyệt thế, ít thấy trong giang hồ, mấy ông già trông thấy đều lắc đầu lè lưỡi, tự biết mình không phải địch thủ.
Người áo xám mắt sắc như dao, trừng trừng nhìn vào mặt Điền đại kha nói gằn từng tiếng:
- Câu chuyện này đầu đuôi ra sao? Ngươi có nói hay không thì bảo?
Ông già luống cuống lùi lại mấy bước lắp bắp:
- Tin... tin ấy là của con trai lão nói... nó... nó...
Người áo xám hỏi bằng một giọng gay gắt:
- Hiện giờ nó ở đâu? Ta muốn nói chuyện với nó một lát.
Ông ta mặt mũi tuy xấu xí, song giọng nói oai nghiêm như một ông tướng ra lệnh. Ông già họ Điền cúi đầu nói sẽ:
- Khuyển tử vừa về nhà được một lúc, lại vội hấp tấp đi ngay rồi.
Người áo xám cau mày hỏi:
- Đi ngay? Đi đâu?
Điền ông sắc mặt nhợt như tờ giấy, ấp úng không nói nên lời, Người áo xám lại càng hỏi dồn, luồng nhãn quang sáng chói cứ nhìn trừng trừng vào mặt ông già không chớp.
Giữa lúc ấy chợt có một người nói to:
- Điền đại kha không muốn nói, thì để tôi nói đỡ, con đại kha là Tam ban bổ đầu trong phủ Long Môn.
Người áo xám cười nhạt:
- Người trong công môn, sao lại biết những việc bí ẩn trên giang hồ? Nếu các ngươi không chịu nói thật, thì chớ trách ta vô lễ.
Điền ông biết thế không giấu được, bèn khẽ thở dài đáp:
- Chẳng giấu gì các hạ, thằng con bất thành tài của tôi đã lăn lộn trong giới giang hồ bao lâu, mà chẳng làm nên được trò trống gì, bây giờ nó ở bên phủ Tây an, làm nghề gánh thuê cho người ta, chớ có phải là công sai, công siết gì đâu! Tôi có thằng con như vậy, thật cũng xấu hổ nên chẳng dám nói với ai.
Người áo xám vẫn lắc đầu tỏ vẻ không tin:
- Nếu là dân lao động, thì lại càng không biết chuyện giang hồ lắm!
Ông già ngập ngừng nói:
- Núi Chung Nam sau cơn biến cố, thây tích như rừng, các vị đạo gia trên Huyền diệu quan xuống núi mướn một bọn dân phu khiêng quan tài, trong số đó có cả thằng con lão. Quan tài của Nhâm đại hiệp chính mắt cháu trông thấy. Nó còn gặp rất nhiều nhân vật võ lâm lên núi hỏi thăm tin tức của Nhâm đại hiệp. Chính miệng vị chưởng môn chân nhân cũng nói là Nhâm đại hiệp đã chết. Không lẽ một vị chưởng môn danh cao trọng vọng như vậy lại còn nói sai à? Vì thế lão hủ dám quyết tin ấy hoàn toàn chính xác.
Người áo xám nghe đến đây, thân hình đã run lẩy bẩy, lặng ngắt không nói nửa lời. Một lát sau mới từ từ đứng lên, khóe mắt hình như đã long lanh ngấn lệ.
Thốt nhiên nghe phía ngoài cửa có tiếng người cười nhạt:
- Gia gia tôi già lão, nói năng không được minh bạch, muốn hỏi gì cứ hỏi tôi này?
Mọi người đều giật mình quay ra. Người áo xám quát:
- Ai? Vào đây!
Tức thì bức rèm cửa vén cao lên, rồi một gã thanh niên mặc áo đen ung dung bước vào.
Đó là một người thân hình cao lớn, cử chỉ nhanh nhẹn, mày rậm mắt sáng, diện mạo hung ác, trông không có vẻ gì là dân lao động. Người áo xám ngạc nhiên nghĩ thầm: “Tên này rõ ràng là một tay có ngoại công rất cao, sao cha hắn lại bảo hắn làm nghề gánh mướn? Hừ!” Ông ta quay lại hỏi ông già:
- Có phải lệnh lang đó không?
Ông già gật đầu:
- Đó chính là khuyển tử Điền Uy.
Người áo xám lại hỏi gã thanh niên:
- Ngươi trông thấy quan tài của Nhâm tướng công ở đâu?
Điền Uy đáp:
- Sau khi hắn chết, quan tài được tên thư đồng đem đi đây mất, không ai biết cả.
Người áo xám lại hỏi:
- Tại sao Nhâm tướng công chết? Và chết vì tay ai?
Điền Uy cười nói:
- Hắn vì theo đuổi một đứa con gái, nên bị mấy người cùng đi với hắn là Bách Nhẫn thiền sư và Huyền Chân đạo trưởng tiếp tay nhau đánh cho một chưởng chết tốt!
Hắn nói chưa dứt lời, mọi người đều kinh sợ, buột miệng kêu lên một tiếng. Người áo xám tái mặt quát:
- Quân nô tài khốn nạn, dám bịa chuyện vu khống cho người! Ngươi là ai?
Điền Uy ngửa cổ lên trời cười sằng sặc nói:
- Ngươi không phải là Bách Nhẫn, cũng chẳng phải là Huyền Chân, tại sao biết Nhâm Vô Tâm không bị giết vì tay họ?
Người áo xám nổi giận quát:
- Quân này to gan thật!
Nói xong thốt nhiên giơ tay khóa chặt mạch môn Điền Uy. Điền Uy vội nhảy tránh ra xa ba thước, cười một cách đanh ác nói:
- Hôm nay ngươi đừng hòng sống mà ra khỏi đây!
Hắn giơ cao hai tay lên gọi to:
- Các anh em vào cả đây!
Tiếng quát chưa dứt, đã nghe phía ngoài nổi lên những tiếng bình bình, các cửa sổ lớn đều bật tung ra, rồi một bọn bảy tám tên mặc võ phục đen, bịt mặt, nhảy qua cửa sổ xông vào, thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn.
Mọi người đều kinh hồn hoảng vía, mặt cắt không còn hột máu, nhất là Ông già họ Điền càng run bần bật lắp bắp nói không ra hơi:
- Uy... Uy nhi, mày làm cái gì thế?
Điền Uy cười nhạt:
- Việc này không can gì đến gia gia, các vị lui cả ra ngoài kia.
Ông già họ Điền còn muốn nói nữa, người áo xám đã cười khảy:
- Con ngươi là tay sai của Nam Cung thế gia, ngươi còn chưa biết à?
Ông già trợn mắt nhìn Điền Uy run run hỏi:
- Thật thế à?
Điền Uy chưa kịp đáp, người áo xám đã cười nhạt nói:
- Hắn cố ý nói lộ tin ấy ra, mục đích chỉ cốt để do thám xem ai là phe đảng của Nhâm Vô Tâm, chớ làm gì có chuyện thật như vậy.
Điền Uy cười một cách gian ác:
- Lão thất phu đoán tài thật!
Ông già họ Điền giận run lên, trỏ tay vào mặt Điền Uy thét lớn:
- Đồ... đồ súc sinh! Mày đã làm chó săn cho nhà Nam Cung, lại đem bố mày ra làm công cụ do thám.
Điền Uy cũng giận dữ quát trả:
- Ừ, thế đã sao nào?
Ông già giận quá, râu tóc dựng ngược, hét vang như sấm:
- Đồ khốn nạn nhận giặc làm cha! Ta cũng liều mạng già này với mày.
Ông ta vừa hầm hầm xông tới, từ chợt một gã bịt mặt ở ngoài nhảy vào túm lấy cổ tay ông giằng ra quát:
- Bỏ ra!
Gã bịt mặt co chân đá hất ông già ra khỏi cửa tiệm, miệng thét:
- Ta nể mặt con lão, hãy tạm tha cho một lần, cút!
Ông già trong lúc bất ngờ, bị một cái đá bằng trời giáng, không chống cự nổi, thân hình lập tức theo đà chân của gã nọ hất văng ra ngoài cửa quán, rồi rơi bịch xuống đất.
Điền Uy vẫn làm lơ như không có chuyện gì xảy ra, mọi người vừa giận vừa sợ, một ông già ý chừng là bạn thân của ông lão họ Điền, chợt rút trong mình ra một lưỡi chủy thủ, trỏ vào mặt Điền Uy mắng:
- Nằm xuống!
Thanh trường đao lập tức bị đu về phía trước, chiêu đao đã điểm vào ba đại huyệt Tương đài, Nhũ toàn, Huyền cơ của hắn. Gã áo đen chỉ kịp “hự” một tiếng, rồi ngã lăn xuống đất.
Còn hai gã kia, lúc này vẫn dùng hai thanh dao dài vây kín người cụt tay, nhưng đã không chiếm được ưu thế như lúc ban đầu.
Hai người trong bụng đã hơi hoang mang, lại thấy đồng bọn đã bị Vô Tâm hạ, lại càng hoảng hốt, bèn huýt sáo ra hiệu cho nhau, cùng chém dứ một dao, rồi toan bỏ chạy.
Người cụt tay vội quát:
- Chạy đi đâu?
Ông ta dùng chiêu Vân long thám trảo năm ngón tay chìa ra như năm lưỡi câu, tóm lấy cổ tay gã áo đen, xiết mạnh, gã đau quá vừa buông rơi con dao xuống đất, lại bị đối phương bồi luôn cho một chưởng, thế là ngã gục.
Bên kia, Vô Tâm cũng dùng thế liên hoàn điểm ba huyệt đạo của một người áo đen khác. Ta nên biết ba người áo đen này đều có võ công tuyệt thế, nếu không gặp lúc họ thất đảm kinh hồn, thì Vô Tâm làm sao có thể đắc thủ nhanh chóng như vậy được.
Người cụt tay thấy ba địch thủ đã bị đánh ngã, bèn vươn cổ hú lên một hơi dài, làm cho cả tòa trường cốc dài mấy trăm trượng đều vang lên những tiếng "oang oang" như tiếng chuông lớn đổ hồi, mãi mãi không ngớt, đủ tỏ là trong bụng ông ta hào hứng vô cùng.
Đợi cho hết tiếng vang vang, người cụt tay mới vuốt chòm râu rối dưới cằm, cười nói:
- Hẩy tay một cái mà cường địch đã bị bắt, vũ công của bằng hữu giỏi quá!
Vô Tâm cũng cười nói:
- Không dám!
Người cụt tay đang cười chợt ngừng lại nói:
- Nhưng ta với bằng hữu không quen biết nhau bao giờ, sao bằng hữu lại ra tay giúp ta? Ngươi đã ở trong cốc ra, tất phải biết người bị ngươi đánh ngã vừa rồi là ai chứ?
Vô Tâm cười thầm tự nghĩ: “Người này thật cuồng ngạo, ta cứu hắn thoát nạn, mà hắn còn hạch sách sằng, không trách Tú Linh bảo hắn là một quái nhân, trên đời hiếm có cũng đúng.” Chàng nghĩ vậy liền đằng hắng một tiếng dài, rồi nói:
- Tiền bối không nhận ra tại hạ ư?
Người cụt tay hai mắt sáng như điện, nhìn trừng trừng vào mặt Vô Tâm một lát, miệng lẩm bẩm nói:
- Trông mặt hơi quen quen thật...
Trong cốc lúc này quả thật hơi tối, Vô Tâm bước lên hai bước, mỉm cười nói:
- Tiền bối!
Người cụt tay thốt nhiên reo to một tiếng:
- À thì ra ngươi!
Rồi ông ta ngửa cổ lên trời cười sằng sặc, Vô Tâm thấy thế biết là mình đoán không sai. Người cụt tay cười xong nắm lấy tay chàng lắc mạnh rồi nói:
- Thiên đạo tuần hoàn, không ngờ người cứu ta hôm nay, lại chính là người ta cứu bữa trước. Thật là trời có mắt.
Nghe giọng nói của ông ta vừa có vẻ vui mừng, vừa cảm khái, Vô Tâm cũng lấy làm sung sướng, khom mình thi lễ mà rằng:
- Tại hạ may mắn, lần này tình cờ lại được báo đáp tiền bối chút đỉnh, đã thấm vào đâu với cái ơn cao dầy của tiền bối.
Người cụt tay chợt nghiêm sắc mặt nói:
- Đúng thế, người chẳng qua trong khi vô ý cứu ta, còn ta thì lại cố ý cứu ngươi. Từ nay trở đi giữa ta với ngươi không ai thiếu nợ ai nữa. Lần sau nếu thấy ngươi bị nạn, ta cũng không cần phải cứu, hoặc ngươi thấy ta bị nạn cũng vậy.
Vô Tâm bật cười nghĩ thầm: "Thật là quái nhân". Chàng chưa kịp nói gì, ông già cụt tay đã cúi xuống nhặt con dao dài, chống thay làm gậy, quay mình toan đi. Vô Tâm vội gọi:
- Tiền bối hãy thong thả, tại hạ...
Người cụt tay quay lại trừng mắt hỏi:
- Ai là tiền bối của ngươi? Ngươi thấy ta già thật sao?
Vô Tâm sửng sốt giây lâu, rồi cười lấy lòng:
- Cái ấy...
Người cụt tay chợt cười ha hả:
- Chúng ta tuy không thiếu nợ nhau, nhưng cuộc gặp gỡ hôm nay cũng kể như có duyên với nhau, ta định đi mua rượu để cùng ngươi thống ẩm mấy chén cho vui.
Nói xong lập tức phơi phới bay đi. Ông ta tuy chỉ còn một chân, nhưng hành động rất mau lẹ, bước đi không hề nghe thấy tiếng, Vô Tâm cũng đi theo.
Hai người tới một eo núi nhỏ, ông già cụt tay mới dừng lại, thò tay vào khe vách đá, lấy ra một chiếc bầu lớn, rồi cười khanh khách nói:
- Cả cơ nghiệp của ta chỉ có cái bầu này, nó mới thật là tính mạng của ta, thân ta dù bị người đả thương cũng không sao, chớ cái hồ này thì tuyệt đối không thể để cho ai đập vỡ được, vậy nên mỗi khi giao thủ với ai, ta phải giấu nó ở một chỗ thật kín đã... hì... hì, rượu này tuy không ngon, nhưng cũng đủ để khử hàn, tráng đởm. Ngươi thử nếm chơi vài hớp.
Trong khi nói, ông ta đã đổ lấy uống một ngụm, chỉ thấy một mùi vị cay cay đưa từ cổ họng xuống đến dạ dày, bất giác buột miệng khen:
- Ngon... khà khà, rượu ngon!
Người cụt tay chợt cười ha hả, lại đỡ lấy bầu. Hai người cứ luân lưu thống ẩm, cùng cảm thấy thư sướng dễ chịu. Giao tình của họ dường như cũng gần thêm một chút.
Vô Tâm nghĩ thầm: “Ông già này cũng là người có tính tình, nhưng lại cố tình ra vẻ cổ quái, lãnh khốc, bên trong tất phải có ẩn ý gì, hoặc giả ông ta còn có một tâm sự đau thương, không thể nói ra được chăng? Ta phải dò xét dần mới được.” Nghĩ vậy, chàng liền lên tiếng:
- Tiền... ờ quên... huynh đài
Chàng nói chưa dứt lời, ông già lyền như Chư thiên la hán hàng long phục hổ.
Gã áo đen cười khanh khách nói:
- Các anh em ráng lên, hãy bắt sống lấy thằng trọc ấy cho ta, dừng để hắn chạy thoát.
Tức thì mười mấy món binh khí kết thành một màn kim khí, ánh sáng loang loáng vây chặt lấy Người áo xám.
Người áo xám tức giận điên cuồng, chiêu thức để lộ nhiều chỗ trống, thốt nhiên một lưỡi hổ truỳ đâm trúng vào bả vai, máu tuôn ra như suối.
Gã áo đen đứng ngoài còn cố tìm lời châm chọc, chế diễu, Người áo xám giận lắm quát lên một tiếng, nhưng tiếng quát chưa ra khỏi miệng, chợt nghĩ: “Hắn cố tình khiêu khích cho mình tức giận, mất hết bình tĩnh ứng phó, sao mình lại mắc mưu hắn?” Nghĩ vậy liền cố bình tĩnh ứng phó, lờ như không nghe thấy những câu nhục mạ của đối phương. Qua hết mười chiêu, quả nhiên đã hơi vững thế.
Nhưng lúc này vết thương của ông ta đã rát như phải bỏng, đau buốt dị thường, cánh tay trái xoay trở rất khó khăn. Gã bịt mặt lại kêu to:
- Thằng trọc đã bị thương ở vai trái rồi, các anh em cố lên, cứ nhè vào phía trái hắn mà đánh.
Nói xong hắn cướp lấy hai cái bút trong tay một tên thủ hạ, nhanh như cắt ném vào phía trái đối phương. Người áo xám tuy đã hết sức né tránh nhưng các món võ khí khác lại tới tấp đưa tới, chỉ một chút sơ ý, lại bị trúng một chiêu nữa.
Chỉ trong phút chốc suốt từ vai trái xuống đến cánh tay ông ta, đã ướt đầm những máu, chỉ còn sót lại cánh tay phải gắng gượng chống đỡ, nhưng tình thế đã mười phần nguy ngập.
Người áo xám quả vẫn cố ý chờ đợi một người nhưng tới giờ phút này vẫn chưa thấy người đó xuất hiện. Ông nghiến răng cố phẫn lực đánh thẳng một quyền về phía trước, nghĩ thầm: “Ta có chết cũng không khi nào chịu để các ngươi bắt được.” Ông chợt ngửa cổ hú lên một tiếng dài, rồi giơ quyền lên định đập vào Thiên linh cái.

*

Nói về Nhâm Vô Tâm thấy người cụt tay phi chân lên đá, chàng đã không muốn đỡ đòn, lại cũng không còn cách gì tránh thoát.
Người cụt tay đã đặt chân lên ngực Vô Tâm, nội lực tu vi của ông ta thật kinh nhân, gót chân vừa chạm vào ngực chàng, mà lực đạo còn ghìm lại chưa phát, thân thể của ông ta cũng dựa vào một điểm chân lực đó mà đứng vững trên không.
Vô Tâm thấy thế kinh hoàng vô cùng, biết rằng mình chỉ hơi động đậy một tý, là nội lực từ trong gót chân của ông ta tuôn ra, dù mình có bản lĩnh tày trời, cũng khó lòng thoát khỏi tan gan nát ruột, bèn chỉ đành nín thở đứng yên.
Hai người cùng lẳng lặng ghìm nhau một lúc lâu, Vô Tâm mồ hôi chảy ra như suối, chàng cố định tâm thần, mỉm cười nói:
- Nếu tiền bối muốn hỏi điều gì, xin cứ điểm huyệt tại hạ, rồi hãy nói sau cũng được.

Truyện Tố Thủ Kiếp Mở Màn Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6, 7 Hồi 8 Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24 Hồi 25 Hồi 26 Hồi 27 Hồi 28 Hồi 29 Hồi 30 Hồi 31 Hồi 32 Hồi 33 Hồi 34 Hồi 35 y mặt hắn như chàm đổ, râu quai nón lởm chởm, trông còn dữ hơn mặt ác quỷ.
Nhưng khi nhìn kỹ, mới biết bộ mặt dữ đó chỉ là mặt người. Tuy nhiên trong cái tình thế nghiêm trọng như thế này mà hắn đeo mặt nạ đến, thật là một sự ra ngoài ý liệu của ta, cho đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu rõ dụng ý của hắn làm thế để làm gì? Nếu là chơi đùa, thì không phải lúc, mà nếu chỉ cốt che dấu bộ mặt thực, thì sao hắn không lấy một mảnh vải đen che đi, việc gì phải làm trò như thế?
Ông ta nói đến đấy, lại nâng bầu tu một hớp rượu rồi tiếp:
- Ba tên áo đen trông thấy người đeo mặt nạ đi vào, đều đứng bên khúm núm vái chào, cười nói:
- Lão tiên sinh đến sớm quá, vãn bối đã sửa soạn rượu thịt, mời lão tiên sinh thưởng thức vài chén cho ấm bụng.
Ta nghe chúng gọi người kia là "lão tiên sinh" mới biết họ không phải là người đồng phái. Cũng may lúc ấy đêm đã quá khuya, chúng không sợ ai nghe trộm, nên không cần nói nhỏ vì thế ta mới nghe được rõ lắm.
Người đeo mặt nạ hình như không thèm để ý đến thái độ cũng kính lễ phép của bọn kia, vừa bước vào chiếu rượu, đã ngồi ngay xuống,tay đũa tay bát ăn uống nhồm nhoàm, không khác gì một con ma đói, đã bảy ngày không được hột gì vào bụng báo hại những con sâu đói trong bụng ta đều nhao nhao lên phản đối, mà ba tên áo đen đứng cạnh lão cũng nuốt nước bọt ừng ực.
Vô Tâm thấy ông ta tả cảnh như thực, bất giác cũng mỉm cười, nhưng không dám chen lời. Người cụt tay vẫn thản nhiên nói tiếp:
- Lão ta ăn uống chán chê rồi, mới thò tay vào mình lấy ra một chiếc phong bì dán kín, đưa cho ba người rồi nói:
- Trong vòng ba ngày phải đem đi ngay, đừng để lỡ việc biết không?
Tiếng lão khàn khàn như tiếng vịt đực. Ba người kia kính cẩn đỡ lấy phong bì, sắc mặt đều lộ vẻ hớn hở. Chỉ tiếc gì mắt ta không trông thấy suốt được phong bì, nên không rõ bên trong họ viết gì.
Vô Tâm thất vọng thở dài một tiếng, chàng đoán phong thư ấy tất phải là then chốt quan hệ rất lớn đến vận mệnh của vũ lâm. Người cụt tay lại nói:
Người áo xám đưa phong thư cho bọn kia xong, lại nói: “Về nói với chủ nhân các ngươi rằng đây là một kế sách chỉ thị lần cuối cùng của lão gia, từ lần sau trở đi toàn do chủ nhân các ngươi tùy cơ hành sự, cuộc chiến đấu dù thắng dù bại, lúc này còn chưa xác định, nhưng vô luận thế nào, lão gia cũng không gặp mặt các ngươi nữa đâu. Các ngươi không cần phải tới đây nữa.”
Vô Tâm nghe tới đây, bất giác kinh sợ nghĩ thầm: “Nếu thế thì việc này Nam Cung phu nhân không phải là nhân vật chủ não, sau lưng mụ lại còn có một người ra chỉ thị cho mụ làm. Không biết người này với nhà Nam Cung thế gia có quan hệ thế nào? Và việc cơ mật đó là việc gì?”
Người cụt tay hình như không biết câu chuyện mình đang tự thuật có quan hệ trọng đại tới sự sống chết của vũ lâm thế nào, nên vẫn bình tĩnh kể:
Ba người nghe xong đều biến sắc mặt. Một người nói: "Chủ nhân chúng tôi đang hết lòng mong mỏi ở tiên sinh, sao bỗng dưng tiên sinh lại thoái lui nửa chừng?” Lão già cười nói: "Lão chủ nhân sở dĩ không nói ra được là vì việc này đã gần tới thời kỳ tỏ rõ, dẫu phía địch nhân còn có vài bí mật, chủ nhân ngươi chưa biết, nhưng hiện thời đã có người khác nói hết cho chủ nhân các ngươi nghe, không cần lão nhân gia phải phí tâm nữa.”
Vô Tâm nghe đến đây sợ toát mồ hôi, tự nghĩ: “Người khác là ai? Sao người ấy lại biết việc bí mật của ta?” Chàng còn đang suy nghĩ, người cụt tay lại nói tiếp:
Lão áo xám trầm ngâm một lát rồi lại nói: “Nhưng nếu sau này các ngươi có chuyện gì khẩn cấp muốn cầu báo ta, thì cứ lại địa chỉ này tìm lão.” Nói xong lão lại thò tay vào mình lấy ra một mảnh giấy nhỏ, trong đó biên mấy chữ ý chừng là địa chỉ của lão. Ta đã định đi theo, nhưng khốn nỗi lão đi nhanh quá, biết có đuổi cũng không kịp, ta đành phải dùng tới hạ sách là tìm cách lấy lại phong mật thư ở trong mình bọn kia.
Dè đâu lúc ấy lai có hai bóng đen khác vùn vụt bay tới, thân pháp đều cực kỳ nhanh nhẹn, mà chức phận hình như cũng cao hơn ba người đến trước. Vừa đi đến nơi, họ liền bắt ba người kia trao họ những thư tín vừa rồi, lại ghé tai ba người kia thì thào dặn dò một lúc, mới cầm thư quay đi. Ta nghĩ nếu muốn đi theo hai người đó, chắc họ đã đi xa rồi.
Ông ta thở dài nói tiếp:
- Thế là ta chỉ đành giương mắt trừng trừng nhìn theo bọn họ đem theo hai lá thư bí mật đi, còn ba người kia cũng ngồi xuống ăn uống nốt chỗ cơm rượu còn thừa.
Vô Tâm cũng vò đầu bứt tai còn ý tiếc rẻ, biết rằng dịp tốt đã mất, sau này dù có muốn tìm ông già áo xám kia, chắc là còn khó hơn mò kim dưới đáy bể.
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: bhoang, chi-quang, ptk, hanamichi,
vohinhhiepnu, hoang1980, Lam y khách
Nguồn: Vietkiem.com
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 9 tháng 7 năm 2004

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--