Triệu Công Minh quăng Kim Dao Tiển là một vũ khím lợi hại, do cặp cù vàng luyện thành. Hai con cù vàng hai đầu giao lại thành hai lưỡi kéo sắc bén phi thường, dầu thần tiên mà bị kéo ấy xắt nhằm thì cũng phải bõ mạng.Nhiên Ðăng trông thấy Kim Dao Tiển từ trên không sa xuống hào quang sáng lòa, thất kinh bỏ con hươu mình cỡi, nhảy xuống đất độn thổ chạy trốn. Kim Dao Tiển bay xuống, hai lưỡi cắt đứt đầu con hươu chết tươi.Triệu Công Minh thấy Nhiên Ðăng bỏ trốn, giận quá chửi rủa một hồi, rồi trở về dinh. Nhiên Ðăng độn thổ về đến Lư Bồng, chư tiên xúm lại hỏi thăm.- Kim Dao Tiển ra thế nào?Nhiên Ðăng lắc đầu nói:- Bửu bối nay quả thật lợi hại. Nó từ trên không sa xuống; lai lưỡi kéo như hai con rồng, hào quang sáng lòa. Ta độn thổ bỏ chạy kéo ấy xắt đứt đầu con hươu ta cỡi.Các tiên nghe nói ai nấy đều kinh hãi, không biết làm cách nào để cự với Triệu Công Minh. Bỗng có Na Tra đến trước Lư Bồng xin ra mắt, và thưa:- Có một đạo sĩ không biết từ động nào đến đây, xin vào ra mắt chư tiên.Nhiên Ðăng lập tức mời vào. Ðạo sĩ bước đến xá mọi người và nói:- Tôi xin chào quí đạo hữu.Nhiên Ðăng đáp lễ và hỏi: - Chẳng hay đạo hữu ở động nào, núi nào?Ðạo sĩ nói:- Tôi là người thong thả ở núi Côn Lôn, họ Lục tên Yểm. Bởi Triệu Công Minh ra phò Trụ, đánh phá Tây Kỳ, nên tôi đến đây giúp sức trừ cho được Triệu Công Minh. Chư tiên nghe nói đều mừng rỡ, còn Lục Yểm không nói năng gì cả cứ ngồi yên đó đến sáng. Sáng ngày, Triệu Công Minh cỡi cọp đến trước Lư Bồng khiêu chiến, gọi tên Nhiên Ðăng nói khích:- Nhiên Ðăng. Ngươi khoe mình tài cao, phép ta sao hôm nay trốn thục mạng như vậy?Na Tra liền vào bảo với Nhiên Ðăng. Lục Yểm nói: - Xin cho tôi ra trước, xem Triệu Công Minh hung dữ thế nào.Nhiên Ðăng nhậm lời. Lục Yểm ra khỏi Lư Bồng; Triệu Công Minh đang diệu võ dương oai, bỗng trông thấy một đạo sĩ lùn tịt, mình mặc hồng bào, đầu đội mão đuôi cá, tay cầm gươm bước ra ca:Chẳng mến công danh ở cỏi trầnVui chơi nước thánh với non thầnNgâm thơ, đọc phú, thông cơ tạoDâu bể từng xem biết mấy lần.Triệu Công Minh hỏi:- Ðạo sĩ lùn kia là ai?Lục Yểm nói.- Triệu Công Minh! Ngươi không biết ta cũng phải. Hãy nghe mấy lời này.Luyện nên phép nhệm rất anh linh,Chẳng phải thần tiên phong phải tinhKhông đến Ngọc Hư cầu đạo thuậtChẳng theo Lão Tử học trường sinhHạc, nai, rồng, cọp hằng nâng gótThơ, rượu, đờn, ca cũng phỉ tìnhNgươi chửa tỏ tường không lẽ giấuTa nay tìm đến hại Công MinhTriệu Công Minh nghe nói ngơ ngác hỏi:- Nói như vậy ngươi không phải Xiển giáo cũng không phải Lão giáo, vậy ngươi là ai?Lục Yểm nói:- Ngươi không cần biết căn cội ta làm gì. Ta đứng ngoài tam giáo, tên Lục Yểm.Triệu Công Minh nói:- Nếu vậy tôi cùng đạo hữu không có thù hận gì, xin chớ làm mất lòng nhau. Hãy để Nhiên Ðăng ra đây đấu phép với tôi.Lục Yểm nói:- Ta đã xuống đây hại ngươi, sao lại gọi là không thù hận?Triệu Công Minh nổi giận hét:- Tài cán chi ngươi mà dám khua môi? Tiếc rằng ta không biết ngươi là đệ tử của giáo phái nào?Nói rồi vung gươm chém tới. Lục Yểm đưa gươm ra đở. Ðánh được năm hiệp, Triệu Công Minh quang Kim Dao Tiển lên cao, hào quang muôn trượng chiếu thẳng vào mình Lục Yểm.Lục Yểm nói lớn:- Lợi hại thật!Nói rồi hóa thành một cái mống dài, bay mất.Triệu Công Minh chửi thầm:- Yêu quái! Sao không đứng đó mà chịu chết!Nói rồi giục cọp trở về dinh.Thật ra, trận nầy không phải Lục Yểm cố tình ra đấu chiến với Triệu Công Minh. Nên lúc về đến Lư Bồng, chư tiên hội lại hỏi thăm.Lục Yểm nói:- Tôi ra trận coi cho biết mặt Triệu Công Minh, để làm đồ hình, giúp Tử Nha hại nó cho chết mà thôi. Không cần phải giết nó ngoài trận.Nói rồi gọi Tử Nha đến, lấy trong giỏ hoa ra một cuốn sách có bùa chú ấn giải rõ ràng, dặn:- Ngươi hãy đến cất một cái dinh nhỏ tại núi Kỳ Sơn, trong dinh đắp một cái đài cho tử tế, rồi bện một con bù nhìn bằng cỏ, viết ba chữ: Triệu Công Minh để trước bụng. Trên đầu, dưới chân đều thắp đèn, làm phép, đốt bùa mỗi ngày ba bận. Ðúng hai mươi mốt ngày ta sẽ tới trợ ngươi giết chết Triệu Công Minh.Tử Nha vâng lệnh, sai Nam Cung Hoát và Võ Kiết dẫn ba ngàn quân đến núi Kỳ Sơn lập đài, bện bù nhìn để trù yếm.Công việc hoàn thành, Tử Nha lên đài, bỏ tóc xõa, cầm gươm, đốt bùa, niệm chú, làm theo lời dạy của Lục Yểm.Ðược ba ngày, Triệu Công Minh ở tại dinh Thương cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, gan tợ dầu sôi, nóng nảy trong người ngồi đứng không an, cứ đi lẩn quẩn, hết chỗ nầy đến chỗ khác. Văn Thái Sư không rõ cớ gì, lòng buồn bực.Khi ấy, vị chủ trận Ðịa Liệt là Bạch Lễ vào ra mắt Văn Thái Sư nói:- Tôi coi Triệu đạo huynh lòng hoảng hốt không an, vậy xin để Triệu đạo huynh ở trong dinh dưỡng bệnh. Tôi bày trận Liệt Diệm cho họ phá. Văn Thái Sư nói:- Xin đạo huynh hoãn lại việc lập trận, để tôi tìm mưu kế khác.Bạch Lê không vui, nói:- Chúng tôi lập mười trận, bị chúng phá hết sáu, nay còn bốn trận, chẳng lẽ ngồi nhìn.Nói rồi về trận gióng chuông cỡi hươu đến Lư Bồng khiêu chiến.Nhiên Ðăng được tin, vội họp chư tiên bàn luận. Bên ngoài, Bạch Lễ đợi lâu, kêu lớn:- Ðệ tử cung Ngọc Hư không ai dám ra phá trận của ta sao?Các tiên lẳng lặng làm thinh.Nhiên Ðăng bối rối vì không biết sai ai vào trận hy sinh trước. Lục Yểm thấy vậy hỏi:- Bạch Lễ lập trận gì đó?Nhiên Ðăng nói:- Trận ấy là trận Liệt Diệm.Lục Yểm cười rằng:- Ðể tôi đi phá thử.Nhiên Ðăng chưa có ý kiến gì, thì Lục Yểm đã cầm gươm bước xuống Lư Bồng, ca rằng:Khói đen ráng đỏ chói không trungQuá giấc xem qua nhật đã hồngTrưa dạo năm non qua biển BắcChiều chơi bốn biển dạo non BồngGió làng phơ phất ngoài muôn dặmTrăng rạng làu làu, ngập mấy sôngDanh lợi trần ai, ai bó buộc?Nương rồng cỡi hạc dạo Tây Ðông Bạch Lễ nghe ca, liền hỏi:- Ngươi là ai đó?Lục Yểm nói:- Bần đạo là Lục Yểm, vào phá trận Liệt Diệm của ngươi đây.Bạch Lễ nổi giận vung gươm đến chém. Ðánh được mười hiệp, Bạch Lễ chạy vào trận. Lực Yểm nghe tiếng chuông thúc trên đài Lư Bồng, mỉm cười đuổi theo. Bạch Lễ thấy Lục Yểm vào trận, liền lên đài rung phướng đỏ, tức thì trong trận lửa dậy phừng phừng.Lục Yểm là lửa sinh ra, không sợ lửa, cho nên lửa tam muội cháy rần rật suốt hai tiếng đồng hồ vẫn như không.Ðã vậy Lục Yểm còn ngâm lớn:Thân thể sanh thành lớp Toại nhânỞ trong Tam muội dưỡng tinh thầnXem qua Liệt Diệm như lầu cátBạch Lễ rung cờ mát thấu gân Bạch Lễ nghe ca thất kinh, xem lại thấy Lục Yểm ngồi xếp bằnng trong lửa, tay cầm bầu phép gì không biết mà phát ra ba trượng hào quang, trên ngọn hào quang có một vật chừng bảy tấc, đũ cả chân tay, mặt mày. Hai con mắt vật ấy chiếu ra hai luồng ánh sáng chụp lên đầu Bạch Lễ, làm cho Bạch Lễ hôn mê bất tỉnh, ngã xuống, Lục Yểm bái một cái, Bạch Lễ rụng đầu.Lục Yểm cầm hồ lô bước ra khỏi trận, thung dung như không có việc gì xảy ra hết.Xảy nghe có tiếng gọi lớn sau lưng:- Lục Yểm chớ trốn chạy, có ta đến đây.Lục Yểm quay lại thấy người gọi mình là Dao Tân, chủ trận Mê Hồn, mặt vàng như nghệ, tay cầm gươm đuổi theo.Nhiên Ðăng thấy vậy nói với Tử Nha:- Trận Mê Hồn lợi hại lắm, phải sai Phương Tướng vào trước mới được.Tử Nha y lệnh, truyền Phương Tướng phá trận.Phương Tướng tay cầm kích xông ra hét lớn:- Ta vâng lệnh Thừa Tướng vào phá trận Mê Hồn của ngươi đây.Dao Tân thấy Phương Tướng người cao lớn, mạnh bạo nên chẳng dám cự lâu, đánh qua loa vài, hiệp rồi bỏ chạy vào trận. Phương Tướng nghe chuông giục vội vàng giục ngựa đuổi theo, Dao Tân liền lên đài hốt hắc sa vãi xuống, Phương Tướng chỉ kịp ré lên một tiếng hồn phách bay lên đài Phong thần.Dao Tân giết Phương Tướng rồi cỡi hươu ra trận gọi lớn:- Nhiên Ðăng! Ngươi là kẻ thần thông phép tắc, nỡ nào sai kẻ phàm tục vào trận chết oan. Nếu có giỏi thì sai người của Xiển giáo vào đây so tài cao thấp.Nhiên Ðăng liền sai Xích Tinh Tử ra phá trận. Xích Tinh Tử tuân lệnh, lướt lới ngâm rằng:Cớ nào nay được bậc thần tiênKiếp trước tu hành lẽ tự nhiênÐạo h thấm nhuần không trái luậtTánh tình rèn tập quyết không thiênMinh minth biển khổ nương bể báuVòi vọi cao xanh thấu cửa hiềnÐược phép trường sanh ngoài thế sựChân trời mặt bể thú vui riêng Xích Tinh Tử ca rồi gọi Dao Tân:- Hôm trước ngươi thu hồn phách của Tử Nha ta có vào trận nầy lấy vía hai lần. Nay ngươi giết Phương Tướng nữa, tội ấy ta không thể bỏ qua.Dao Tân cười lớn:- Thằng ăn cướp! Thái cực đồ là báu vật của Lão Tử còn phải vào tay ta thay, huống hồ phép tắc của Cung Ngọc Hư, ta không sợ. Xích Tinh Tử nói:- Ngươi không sợ sợ oai hùm, chính là số trời định ngươi phải mang họa lớn đấy.Dao Tân nổi xung đánh một giản, Xích Tinh Tử khen:- Hay lắm!Ðánh được ít hiệp. Dao Tân chạy vào trận Mê Hồn, Xích Tinh Tử nghe tiếng chuông thúc sau lưng liền xông vào cửa.Vì Xích Tinh Tử ba lần đến trận dữ này nào phải chủ ý đề phòng liền hiện mây lành che đầu, vào mặc áo tiên che thân. Dao Tân lên đài bưng một đấu hắc sa vãi vào mặt Xích Tinh Tử. Xích Tinh Tử nhờ có áo phép che thân, mây lành che mặt nên hắc sa không sao trúng vào mình được. Dao Tân thấy phép không hiệu nghiệm, muốn nhảy xuống giao công, chẳng ngờ Xích Tinh Tử chiếu kiếng âm dương vào mặt Dao Tân làm cho Dao Tân hôn mê.Xích Tinh Tử chấp tay vái về núi Côn Lôn và nói:- Ngày nay đệ tử phạm tội sát sanh.Nói rồi cầm gươm linh chém lấy thủ cấp, rồi lách luôn Thái cực đồ ra khỏi trận, đem trả cho Lão Tử.Bấy giờ Thái Sư Văn Trọng thấy Triệu Công Minh mê mà không để ý đến việc binh cơ, nên hai trận bị phá một lượt mà Văn Trọng không hay. Ðến chừng nghe quân báo, Văn Trọng mới giậm chân chắt lưỡi than:- Không dè các bạn vì ta mang họa.Liền cho mời hai vị tiên chủ trận còn lại là họ Trương và họ Vương đến.Khi hai vị tiên đến nơi, Văn Trọng buồn bả nói:- Tôi vâng lệnh chúa, quyết trả ơn vua, chứ các đạo hữu có can chi má phải lâm nạn.Tôi đau lòng lắm, khôn sao chịu nổi.Bấy giờ Triệu Công Minh nằm ngủ mê man ngấy pho pho.Tử Nha làm phép đã nữa tháng rồi nên Triệu Công Minh mới thấy trong người bị quyện như vậy, Văn Trọng vào gọi mấy lần, Triệu Công Minh mới cựa mình. Văn Trọng hỏi:- Ðạo huynh là bậc thần tiên, sao lại ngủ mê man như thế?Triệu Công Minh nói:- Tôi có ngủ đâu?Hai vị chủ trận thấy Triệu Công Minh mê sảng như vậy liền nói với Thái Sư Văn Trọng:- Chúng tôi thấy Triệu đạo huynh mê man, hình như bị ai trù yếm là phải. Văn Thái Sư hãy xũ quẻ xem thử.Văn Thái Sư nghe nói lấy tiền gieo quẻ, rồi thất kinh nói:- Lục Yểm dùng sách Ðinh Ðầu Bất Thư làm phép tại Kỳ Sơn, quyết bắt Triệu đạo huynh cho chết. Bây giờ biết tính làm sao?Vương Diệc nói:- Nếu Lục Yểm trù yếm thế nào cũng lập đàn ở Kỳ Sơn, chúng ta đến đó cướp đoạt Thất Thư thế nào cũng cứu Triệu đạo huynh được.Thái Sư Văn Trọng nói:- Không được đâu. Chúng nó đã làm phép thì việc gìn giữ trù đài nghiêm nhặt lắm, nếu chúng ta đương trường đến cướp làm sao đánh cho lại chúng nó.Nói rồi vào gọi Triệu Công Minh nói:- Nay Lục Yểm lập đàn trù tại núi Kỳ Sơn mà bắt đạo huynh, chúng tôi không có mưu kế gì hay, vậy đạo huynh có ý kiến gì cao siêu xin chỉ dạy.Triệu Công Minh thất kinh nói:- Tôi nay đang bị nạn, còn tinh thần nào nghĩ được mưu. Tôi đến đây cũng vì giúp đỡ đạo huynh, xin đạo huynh cố gắng giải cứu cho tôi.Văn Trọng lúng túng không biết phải tính làm sao. Trương Thiệu nói: - Văn Thái Sư chớ lo. Tối nay sai hai đồ đệ của Triệu đạo huynh là Trần Cửu Công và Dao Thiếu Tư độn thổ đến đó diệt lấy Tiên Thơ thì cứu Triệu đạo huynh dễ lắm.Nói về Nhiên Ðăng đang ngồi trong nhà mát với các tiên, bỗng thấy trong lòng hồi hộp, liền đánh tay xen quẻ rồi nói với các tiên:- Các đạo huynh! Hiện giờ Văn Thái Sư bàn luận sai người lén vào cung giựt Tiên Thơ. Nếu để chúng thi hành xong kế đó thì chúng ta khó mà sống yên với chúng. Vậy hãy mau ai người đến báo tin cho Thừa Tướng hay để canh phòng nghiêm nhặt.Nhiên Ðăng liền sai Dương Tiển và Na Tra ra Kỳ Sơn báo tin cho Tử Nha hay.Hai người vâng lịnh ra đi. Nhưng Na Tra đi xem mau hơn, nên đến trước. Còn Dương Tiển đi ngựa lểnh mển đi một mình.Nói về hai người học trò của Triệu Công Minh đằng vân đến núi Kỳ Sơn thì đã canh hai. Trần Cửu Công và Dao Thiếu Tư ở trên mây ngó xuống, thấy Tử Nha bỏ tóc xõa, cầm gươm phép, đốt bùa niệm chú, còn Tiên thơ để trên án.Hai người thừa lúc Tử Nha vừa cái đầu xuống lạy, đáp xuống giật sách rồi chạy như bay. Tử Nha ngẩng đầu lên, chỉ nghe một làn gió vụt qua, thấy Tiên thơ bị mất mà không biết lý do nào, đứng suy nghĩ mãi.Qua một lúc, thấy Nam Cung Hoát đến thưa:- Có Na Tra xin ra mắt.Tử Nha cho đòi đến hỏi, Na Tra nói:- Tôi vâng lệnh Lục Yểm đến thưa với Thừa Tướng nên cẩn thận gìn giữ Tiên thơ, vì Văn Thái Sư đã biết được, sẽ sai người đến lấy. Nếu sách ấy mà mất đi, chúng ta khó sống.Tử Nha thất kinh nói:- Ta đương làm lễ, nghe một làn gió thổi vụt qua, Tiên thư trên án đâu mất, ta không hiểu vì cớ gì. Vậy thì ngươi mau đuổi theo chúng đặng giựt lại.Na Tra tuân lệnh cầm giáo lên xe, chạy riết về hướng dinh Thương.Lúc đó Dương Tiển đi trể, đến sau, nghe một trận gió vụt qua, Dương Tiển nghi người của Văn Trọng đã đến đoạt Tiên thơ, và độn thổ bay về, nên xuống ngựa hốt một nắm đất vãi lên làm phép tiên thiên biến thuật.Trần Cửu Công và Dao Thiếu Tư đang độn thổ trở về, bỗng thấy dinh trại mình hiện ra trước mặt, hai người liền trồi lên, thẳng đến trướng phủ ra mắt Văn Trọng và nói :- Chúng tôi thấy Tử Nha đang làm phép, chờ lúc nó bất ý sa xuống giật Tiên thơ chạy biến về đây.Văn Thái Sư nghe nói mừng rỡ, truyền trao Tiên thơ, xem thử thế nào. Hai người dâng tiên thơ lên Văn Thái Sư lật xem vài trang, rồi bỏ vào tay áo, nói: - Thôi hai người về dinh an nghỉ, để ta vào trình lại với thày ngươi.Nói rồi quày quả vào dinh, còn hai người cùng xuống trại. Bỗng nghe một tiếng sấm nổ bên tai, hai người thấy mình đứng sững giữa đồng, bốn bề bát ngát, không có dinh trại gì cả.Hai người đứng chết điếng, không hiểu vì cớ gì, bỗng thấy một người cỡi ngựa kim, cầm kích, chạy đến nói:- Trả Tiên thơ lại cho mau.Hai người nổi giận giơ gươm lên hỏi lớn:- Người là ai mà dám vô lễ?Người cỡi ngựa đáp:- Ta là Dương Tiển đến giết hai tên ăn cắp.Nói rồi cầm kích cự với hai thanh gươm của hai tướng. Hai bên đánh nhau giây lát thì có Na Tra xông đến trợ lực. Hai người đánh đã không lại Dương Tiển, bây giờ lại thêm Na Tra nữa thì làm sao chống cự nổi. Na Tra chuyển thần lực đâm Dao Thiếu Tư một giáo chết ngay. Còn Dương Tiển chém Trần Cửu Công một nhát. Hồn hai người nầy lên đài phong thần một lượt. Dương Tiển nói với Na Tra:- Tiên thơ ta đã lấy lại rồi. Na Tra hỏi:- Sư huynh làm cách nào lấy lại được?Dương Tiển nói:- Ta nghe trận gió thoáng qua, nghi có kẻ trộm sách đem về, nên làm phép hóa dinh cơ, giả hình Văn Trọng gạt lấy sách lại, rồi hiện nguyên hình đánh với chúng, may nhờ đạo huynh đến trợ giúp. Nay đã giết được hai đứa, vậy chúng ta mau trở lại Kỳ Sơn trao Tiên thơ lại cho Thừa Tướng. Nói rồi, hai người cùng nhau nhắm hướng Kỳ Sơn thẳng đến dinh của Tử Nha thì trời đã sáng. Tử Nha đang ngồi rầu rĩ. Bỗng Na Tra và Dương Tiển đã về Tử Nha cho mời vào và hỏi:- Hai người đã lấy Tiên thơ lại được không?Dương Tiển thuật hết mọi chuyện, Tử Nha mừng rỡ khen:- Dương Tiển quả là người xuất chúng biến hóa không lường.Dương Tiển dâng Tiên thơ cho Tử Nha rồi hai người từ giã về Lư Bồng.Còn Tử Nha sau khi đã bị mất một lần thất kinh ngày đêm lo canh giử, ngặt vì Tiên thơ không được phép cất cứ để trên bàn, nên Tử Nha vất vả ngày đêm đợi cho được hai mươi mốt ngày rồi giao lại cho Lục Yểm. Nói về Văn Thái Sư ngồi chờ hai người học trò của Triệu Công Minh cho đến trưa mai vẫn không thấy về, liền sai Tân Hoàn.Tân Hoàn tuân mạng, xách búa ra đi một hồi rồi trở lại thưa.Trần Cửu Công và Dao Thiếu Tư đã chết vì tôi tìm thấy xác bỏ hai bên đường và cũng không rõ ai giết cả.Văn Trọng tức giận vỗ ghế hét:- Hai người ấy chết rồi thì làm sao ai lấy được Tiên thơ.Dứt lời, hai tay đấm vào ngực ầm ầm khóc rống thảm thiết, khiến cho hai vị chủ trận đang bàn luận, thất kinh chạy vào hỏi nguyên do. Văn Trọng kể lại mọi chuyện cho hai vị chủ trận nghe.Hai người nghe qua buồn bã chắt lưỡi than thầm rồi cùng Văn Trọng vào thăm Triệu Công Minh. Vào đến nơi, Văn Trọng thấy Triệu Công Minh đang ngủ mê, ngáy vang như sấm, lau nước mắt bước đến bên giường kêu.Triệu Công Minh mở mắt thấy Văn Trọng và hai vị chủ trận:- Ðã trộm sách được chưa?Văn Thái Sư không thể nào giấu được, liền thuật lại việc hai người học trò của Triệu Công Minh không trộm được sách mà đã bỏ mạng dọc bên đường.Triệu Công Minh đang nằm bật ngồi dậy, hai mắt trợn tròn, than:- Ôi! Bởi ta không nghe lời ba em nên ngày nay mới phải thác như vầy.Văn Thái Sư nghe nói thất kinh chưa biết tính sao thì Triệu Công Minh đã nói tiếp:- Ta thành tiên hồi lớp Thiên Hoàng, luyện phép trường sinh bất tử, không ngờ nay chỉ vì Lục Yểm mà chết. Ðã đến nước nầy ăn năn không kịp. Lúc ta chết rồi, xin cởi áo mà gói Kim Dao Tiển để cho em ta đến nhận. Thế nào ba em ta cũng đến thăm. Nó thấy gói áo cũng như thấy mặt.Dặn rồi lại khóc lớn, và than:- Em Vân Tiêu! Nếu anh nghe lời em can, thì có đâu mang họa.Văn Thái Sư trông thấy đau lòng, cau mày trợn mắt. Còn Vương Diệc nổi nóng, liền bõ ra ngoài, cởi hươu ra trận, cầm gươm đứng trước Lư Bồng mắng lớn:- Các đệ tử cung Ngọc Hư, dám ra phá trận Hồng Thủy không?Na Tra liền vào báo với Nhiên Ðăng. Nhiên Ðăng liền họp các tiên kéo xuống Lư Bồng, sai Tào Bửu đi phá trận.Tào Bửu nói:- Ðã ra phò chúa thánh, đâu dám từ nan.Nói rồi cầm gươm lướt tới, gọi Vương Diệc nói:- Có ta đến phá trận ngươi đây.Vương Diệc biết một Tào Bửu, liền nói:- Tào huynh là người ưa thanh nhàn, sao không ẩn mình trên núi non đến đây làm gì cho mang họa.Tào Bửu nói:- Bởi ngươi nghịch thiên hành sự, phò giả diệt chơn, cãi trời chống giáo phái, nên ta mới phải ta đây. Rất đỗi Triệu Công Minh nhiệm mầu phép thuật, cãi ý trời còn phải mang tai, huồng hồ chi ngươi?Vương Diệc nổi giận, vung gươm chém tới, Tào Bửu đánh vài hiệp bị Vương Diệc dụ vào trận, rồi lên đài cầm báu nước đỏ đổ xuống, đất bằng dậy sóng, nước độc hại người hiền. Tào Bửu bị hồng thủy tạt vào mặt, xương thịt đều rã rời.Thương ôi trận Hồng Thủy áo xiêm bỏ đó, đài Phong thần hồn lên đài.Vương Diệc giết Tào Bửu xong cởi hươu ra trận thách Nhiên Ðăng:- Ngươi nở lòng nào sai kẻ phàm phu thế mạng! Thiếu gì người tài phép sao chẳng dám ra.Nhiên Ðăng liền sai Ðạo Ðức chơn quân đi phá trận.