Giờ đây, Heidi đã sắp tám tuổi. Đã hơn hai năm, cô bé không xa rời ngôi nhà của người ông và lúc nào cô cũng cảm thấy vui sướng. Mùa xuân, gió lùa qua cây cối, hoa lá, băng tuyết, đàn dê, tất cả đều hân hoan. Cô bé đã học được nhiều điều và giúp được ông trong phần lớn công việc. Một hôm, Pierre, cậu bé chăn dê chuyển cho Cậu Núi Alpe một bức thư của ông giáo ở Dorfli: Heidi cần phải đi học. - Ông ấy cứ việc đến! - ông lão trả lời. - Heidi sẽ không đi khỏi đây. Mặt trời đã làm tuyết tan trên các ngọn núi. Khắp nơi, quanh căn nhà gỗ đã thấy hiện ra những vết xanh, và những cây giọt sữa phủ dày trên mặt đất. Tuyết rụng xuống từ những cành lãnh sam và cây lại kiêu hãnh vươn những cành xanh về phía mặt trời. Heidi, thích thú với cảnh.thiên nhiên lại xanh tươi trở lại, vui đùa dưới những tán cây.Một hôm, cô bé suýt nữa thì ngã vì hoảng sợ khi thấy một người đàn ông mặc tuyền màu đen tiến đến trước mặt mình. Người đàn ông nhận thấy vẻ sợ hãi của cô bé, thân mật nói với cô: - Cháu đừng sợ, hãy đưa tay cho cha và nói cho cha biết ông cháu đâu? - Ông ở trong bếp, ông đang đẽo thìa gỗ. - Cô bé trả lời. Người đàn ông mặc đồ đen là ông mục sư già ở Dorfli, ông biết rất rõ Cậu Núi Alpe khi ông còn ở dưới làng. Ông mục sư bước vào căn buồng duy nhất của căn nhà gỗ, tới trước Cậu đang lúi húi làm, và nói: - Chào ông láng giềng! Tôi đến nói chuyện với ông về cô bé mà ông đang trông nom. Cô bé cần phải đi học. Cháu bị chậm mất một năm rồi. - Tôi không muốn cháu nó xa tôi. - Nhưng nếu không được học thì cô bé sẽ ra sao? - Cháu nó chả thiếu gì sất. Cháu nó thích chơi với những con dê, ít nhất thì chúng cũng không dạy điều gì xấu cho nó cả. - Tôi tin ông, nhưng cô bé cần phải đi học. - Nó sẽ không đi... Làm sao ông có thể nghĩ, - ông lão nói, giọng run lên vì giận dữ, - rằng tôi sẽ để cho một đứa trẻ mảnh dẻ như thế xuống núi, tới một nơi phải đi mất hai giờ, trong suốt mùa đông băng tuyết, giá lạnh và gió bão. ông không nhớ sao, Adelaide mẹ nó đã từng bị rối trí, thậm chí còn bị chứng miên hành, và một sự gắng gượng như thế có thể sẽ có hại đối với con bé? Người ta cứ việc đến gặp tôi. Tôi có toàn quyền và rồi xem mọi người có bắt ép được tôi không. - Có thể ông có lý. - ông mục sư nói thân mật. - Tôi thấy là ông rất yêu cô bé. Hãy làm cho cô bé những gì mà ông đã từng làm từ bấy lâu. Hãy xuống núi và trở lại sống với chúng tôi. Tại sao ông cứ cố chấp sống trên cao này, đơn độc và tức giận Chúa Trời và mọi người? Ngay đến ông còn có cơ nguy chết vì lạnh, nói gì đến đứa trẻ mảnh dẻ này... - Tôi có đủ chăn ấm, - Cậu Núi Alpe nói, - và không thiếu gì củi giả. Mà ông cũng thấy đấy. Cả một đống củi đầy, lửa được đốt suốt mùa đông trong căn nhà của tôi. Với tôi thế là đủ. Những người ở dưới kia khinh bỉ tôi và tôi coi họ cũng rứa. Chúng tôi ai lo việc người nấy, như thế tốt hơn cho tất cả mọi người. - Không, không, những gì ông nói về dân làng Dorfli là không công bằng, và tôi biết ông cần gì. - ông mục sư nói giọng chân thành. -Tin tôi đi, ông láng giềng, hãy làm lành với Chúa. Hãy xin Người cứu rỗi và tha thứ nếu như điều đó là cần thiết. Khi ấy, ông sẽ nhìn nhận con người theo một cách khác. ông sẽ lại sống vui vẻ với họ. - Nói mãi cũng vô ích thôi, ông mục sư. Người ta sẽ không thấy tôi xuống làng và Heidi sẽ ở lại đây. Đến đây họ chia tay nhau. Một lát sau, ông lão lại có một người khách mới. Lần này là dì Dete, trông cô ta thật bảnh bao với một cái váy rộng lòa xòa quét đất, đầu đội một chiếc mũ to kếch sù có cắm lông thú mà xem ra ông lão không coi ra gì. Cô ta nhận thấy vẻ rạng rỡ của cô cháu gái và chúc mừng ông lão. - Cháu có một đề nghị rất hay với hai ông cháu. - Cô ta nói. - Heidi không thể sống suốt đời với Cậu được, phải không ạ? Cháu có quen với những người ở Francfort, họ có một đứa con bị liệt và rất muốn đón Heidi đến để chơi với con họ. Cháu nó sẽ được nuôi nấng như cô bé kia. Đây là một cơ hội duy nhất... Những người đó rất giàu có... Họ sẽ đỡ đầu Heidi. - Hết chưa? - ông lão lạnh lùng hỏi. - Con bé sẽ không đi đâu hết. - Nhưng đây là con chị cháu... Cháu có quyền đối với nó. Cháu sẽ đi thưa kiện và họ sẽ thấy là cháu có lý. Heidi không đi học, cũng chẳng đi nhà thờ... Mà tòa cũng đã biết nhiều chuyện về ông rồi. - Đủ rồi... Nó sẽ đi nếu nó muốn, nhưng ta sẽ không bao giờ gặp lại nó ăn mặc lố lăng như cô. - Cháu sẽ không rời bỏ ông! - Heidi thốt lên. - Cháu nhầm rồi, Heidi, Francfort là một thành phố tuyệt vời và chẳng có gì ngăn cháu quay trở lại, nếu như cháu không thích ở đấy. - Ngay tối nay? - Sao lại không! Nào hãy nhanh lên... Dì cháu mình phải đến Mayenfeld để lên tàu. Cháu hãy đi lấy quần áo và chúng ta sẽ đi! Và thế là hai dì cháu lại đi trên con đường dẫn về làng Dorfli. Pierre không thể tin vào mắt mình khi thấy họ đi qua. - Em đi đâu thế, Heidi? - Tới Francfort, đó là một thành phố đẹp! Em sẽ trở về. Pierre chạy đi báo với mẹ, bác ta hét bảo Dete đừng có mang cô bé đi. - Cháu nó ở với Cậu Núi Alpe tốt thế mà! Cô hãy nhìn má nó mà xem! Nhưng Dete lỉnh vội đi như một kẻ tội phạm, nắm chặt tay cô bé kéo đi. - Để cháu chào từ biệt bà đã, bà đang gọi cháu, cháu nhất định phải gặp bà! Nhưng người dì không đồng ý, lấy cớ là họ phải đi mau để không bị chậm tàu. Cô ta ra sức làm yên lòng cô bé bằng cách kể ra những cái hay mà cô bé sẽ được thấy ở Francfort và bảo đảm rằng bất cứ lúc nào cô bé cũng có thể về với ông nếu như cô không thích ở lại. Cô cũng có thể mang cho bà một thứ gì đó mà bà thích. - Cháu có thể mang gì cho bà cơ? - Những chiếc bánh mì trắng nhỏ chẳng hạn, những chiếc bánh rất chi là mềm, - Dete nói, - bà chắc là khổ lắm khi phải ăn thứ bánh mì rắn đanh. - Đúng đấy, - Heidi xác nhận, - bà vẫn thường cho Pierre phần bánh của bà vì chúng cứng quá. Thế thì mình đi nhanh lên, để ngày mai cháu có thể mang những chiếc bánh nhỏ về cho bà. Cô bé chạy nhanh đến nỗi Dete, vì phải mang theo bọc quần áo, khó khăn lắm mới theo kịp. Cô ta thở phào nhẹ nhõm vì đã tới những ngôi nhà đầu tiên ở Dorfli và nhờ đi nhanh như thế, cô ta sẽ không bị ai giữ lại. Tin truyền đi rất nhanh trong làng. Cô bé đã được giải thoát! Làm sao mà nó có thể ở lại trên ấy lâu như thế được? Thôi thì người ta tha hồ bàn tán. Từ hôm đó, Cậu càng có vẻ tức giận hơn bao giờ hết. Mọi người tránh xa ông khi gặp trên đường. Ai nấy đều sợ ông. Duy nhất chỉ có bà của Pierre là bênh ông lão. "Ông ấy luôn luôn chăm sóc con bé chu đáo, - bà nói. - ông ấy có tấm lòng hiền hậu..." Nhưng không ai tin lời bà. Cái bà mù dở ấy thì biết gì? Bà ta nên im đi thì hơn. - Heidi đi rồi, ta chẳng còn thiết gì nữa. - Bà thở dài nói thêm. - Ôi giá mà ta còn được nghe tiếng cháu nó trước khi chết!.