Dị Nhân

    
ừa ra khỏi ca bin, tôi và Montgomery bị 1 người lạ cản lối. Gã đứng trên thang, xoay lưng về phía chúng tôi, đang săm soi nhòm ngó cửa xuống hầm tàu. Tướng gã xấu xí, lùn tịt, to bè, lóng nga lóng ngóng. Lưng gã còng, cổ đầy lông, cái đầu tóc đen thui dày cui thụt vào giữa 2 vai. Gã mặc bộ đồ bằng vải xéc màu xanh đen. Tiếng chó ở đâu gầm gừ giận dữ, rồi gã người lạ quay phắt lại. Tôi bất giác giơ tay ra giữ thế thủ. Thân thủ gã này nhanh lẹ như loài thú vậy.
Gương mặt đen dị dạng của gã làm tôi kinh hoàng: Khuôn miệng nhô ra, trông như mõm  chó, cái mồm khép hờ to tướng, để lộ hàm răng trắng nhởn trông như chẳng phải răng người. Khóe mắt gã đỏ ngầu, đồng tử màu nâu đỏ có vành trắng bao quanh. Trông mặt gã dường như đang kích động.
“Thằng chết giẫm” Montgomery quát “Cút con mẹ mày đi”.
Gã mặt đen lặng lẽ tránh sang bên. Tôi bước đi mà không khỏi cứ ngó gã chằm chằm. Montgomery chợt dừng lại. “Mày chẳng có việc gì ở đây sất”. Hắn nói, giọng đã thong thả hơn “Chỗ của mày ở đằng trước kia mà”.
Gã mặt đen giúm gió “Chúng nó không cho con ra đằng trước”. Gã nói chậm chạp, chất giọng khàn và kỳ quái.
“Không cho mày ra hả?” Montgomery lại quát lên đe dọa“Nhưng tao cứ bắt mày ra đấy!”. Hắn định nói gì thêm, nhưng rồi ngậm miệng, quay sang nhìn tôi, rồi đi theo tôi lên cầu thang.
Lên đến nửa chừng, tôi lại dừng, quay xuống nhìn gã mặt đen lần nữa. Người đâu có người xấu đến như thế ấy, nhìn mặt mà phát sợ. Cơ mà trước đây, hình như tôi đã từng thấy khuôn mặt ấy ở đâu rồi. Mãi sau, tôi mới nhớ ra: có lẽ mình thấy nó lúc đang được kéo lên boong tàu.
Tiếng chân của Montgomery ở đằng sau kéo tôi về với thực tại. Tôi đưa mắt nhìn khắp boong tàu. Nằm nghe dã thú gầm rống mãi rồi, nên tôi chẳng mấy ngạc nhiên với quang cảnh chung quanh. Chưa bao giờ thấy 1 boong tàu bẩn thỉu đến vậy, đầy những mảnh vụn cà rốt, rau xanh, cùng với những thứ nhớp nhúa không thể tả. 1 bầy chó săn đáng sợ, mõm mang rọ, bị xích chặt vào cột buồm. Chúng nhảy chồm chồm, sủa tới tấp khi thấy tôi. Cạnh đấy, con báo khổng lồ đang thu mình trong cũi sắt nhỏ. Cái cũi nhỏ quá, e con báo muốn trở mình cũng khó. Xa xa, bên mạn phải, là mấy cái chuồng thỏ, cộng thêm cái thùng, trong có chứa 1 chú lạc đà không bướu. Người duy nhất trên boong là 1 thủy thủ gầy gò và trầm lặng, đứng sau bánh lái.
Những cánh buồm vá víu, bẩn thỉu đang căng gió. Mây trong xanh, vầng dương treo lơ lửng giữa trời tây. Đồng hành cùng chúng tôi là những ngọn sóng dài, bạc đầu theo hải phong. Tôi cùng Montgomery bước đến lan can, nhìn bọt sóng lăn tăn như khiêu vũ dưới đuôi tàu. Rồi tôi lại quay nhìn cái boong tởm lợm.
“Như gánh xiếc thú giữa đại dương ấy nhỉ?” Tôi nói.
“Giống thật”, Montgomery đáp.
“Đem cả đống thú này theo để làm gì ta? Bán à, hay triển lãm? Chắc thuyền trưởng định bán chúng tới Nam Dương chứ gì?”
“Chắc vậy”, Montgomery trả lời, và lại cúi nhìn những vệt sóng.
Đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng gì ăng ẳng như chó kêu, kèm theo 1 tràng chửi rủa. Rồi từ dưới vọt lên gã mặt đen dị hình, bám theo sau là 1 người tóc đỏ nặng nề, đội mũ trắng. Bọn chó săn sủa tôi mãi đã mệt, nay vừa thấy gã mặt đen, lại trở nên kích động, tru tréo vang trời, giựt muốn đứt cả dây xích. Gã mặt đen khựng lại trước bầy chó. Người tóc đỏ thừa cơ tóm ngay lấy gã, giáng cho 1 đấm như trời giáng vào bả vai. Gã đáng thương kia rụng như trái sung, lăn lông lốc ngay vào chỗ bầy chó. May cho gã là bầy chó đều bị rọ mõm. Người tóc đỏ la to khoái trá. Người va lảo đảo không ngừng, chẳng biết là muốn đi xuống hay đi lên.
Vừa khi 1 thủy thủ khác xuất hiện, Montgomery tiến ra trước. “Thôi nào”, hắn thét lên bằng giọng khuyên can. Lại thêm 2 thủy thủ nữa chạy lên. Gã mặt đen lúc này đang lăn lộn dưới chân bầy chó, miệng tru lên từng hồi. Bọn chó cứ nhảy nhổm chung quanh, rồi thúc rọ mõm vào gã. Chẳng ai tới cứu gã cả. Mấy tay thủy thủ thậm chí còn  hò reo cổ vũ, như đang xem thể thao vậy. Montgomery la lên giận dữ, bước vội về phía người tóc đỏ. Tôi liền theo sau. Gã mặt đen rốt cuộc cũng bò dậy được, đoạn loạng chọang chạy đi. Gã dừng lại nơi thành tàu, đứng bám vào những sợi thằng chằng cột buồm mà nhìn về phía đàn chó. Người tóc đỏ thì đứng cười hô hố.
“Thuyền trưởng này”, Montgomery tóm lấy khuỷu tay người tóc đỏ, nhấn mạnh từng chữ “Thế là không được đâu!”
Tôi đứng ngay sau Montgomery. Viên thuyền trưởng quay lại, ngó hắn với cặp mắt lờ đờ của người say. “Gì mà không được”, va nói, ném cái nhìn ngái ngủ vào mặt hắn trong giây lâu, rồi chửi tiếp “Thằng bác sỹ thánh vật”.
Thuyền trưởng cố giật tay, hòng thoát khỏi vòng kiềm tỏa của Montgomery. Sau 2 lần đều thất bại, va đút nắm tay vào túi áo.
“Thằng mặt đen cũng là hành khách”, Montgomery lên tiếng “Tốt nhất đừng đụng đến nó”.
“Cuốn xéo đi!” thuyền trưởng quát to. Va vùng ra được, chạy về phía mạn thuyền. “Tàu này của tao, tao muốn làm gì tao làm”.
Tôi ngỡ Montgomery sẽ bỏ qua, không chấp người say rượu. Nhưng mặt hắn lại tái đi, và hắn chạy theo viên thuyền trưởng.
“Này thuyền trưởng”, hắn lặp lại “Đừng có mà ngược đãi người của tôi. Bọn ông bắt nạt nó từ khi lên tàu đến giờ chưa đủ à?”
Thuyền trưởng say xỉn quá, không nói nổi nữa. Mãi, va mới lại thốt ra câu rủa “Thằng bác sỹ thánh vật!”
Tôi thấy Montgomery như ngọn núi lửa phủ băng. Cơn giận của hắn, nếu không được giải tỏa, sẽ tích tụ theo thời gian, để đến 1 ngày nào đó bùng phát kinh hồn, không gì ngăn được. Tôi cũng biết hắn nuôi giận với viên thuyền trưởng đã lâu, không chừng hôm nay là ngày phát tác thì khốn.
“Lão ấy say”, tôi can thiệp “Đừng chấp làm gì”.
Montgomery bĩu môi “Lúc nào mà lão không say? Hễ cứ say là được quyền đánh hành khách à?”
“Mày xem”, thuyền trưởng vung tay về phía các chuồng thú “Tàu tao ngày xưa sạch đẹp thế nào. Bây giờ thì ra sao hả? Có còn cái đéo gì gọi là sạch không?”
“Chính ông đồng ý chở bọn thú, còn nói gì?”
“Ước chi tao chưa từng biết đến hòn đảo quái quỉ của mày. Bọn mày mua thú mang lên đảo để làm cái mả mẹ gì hả? Còn cái thằng mặt đen, dù nó đúng là người thì cũng là người khùng. Trên tàu không có chỗ cho nó. Mày tưởng tàu này là tàu của mày đấy a?”
“Từ khi nó vừa lên tàu, bọn thủy thủ của ông đã hà hiếp nó”
“Thế thì sao? Nó là thằng quỷ, là thằng ma lem. Thủy thủ của tao đếch chịu được nó. Tao cũng đếch chịu được. Đếch thằng nào chịu được cả. Đến mày cũng có chịu được đâu.”
Montgomery quay đi. “Không cần biết làm sao, miễn đừng chọc nó là được” Hắn nói, đầu chúi xuống.
Giờ đến lượt thuyền trưởng muốn gây sự. Va cao giọng “Nó mà dám mò đến chỗ này nữa thì ông mổ bụng moi ruột ra. Ông bảo rồi nhá: Mổ bụng moi ruột ra! Mày là thằng nào mà đến đây ra lệnh cho ông? Ông cho mày biết: Ông là thuyền trưởng, nghe chửa? Thuyền trưởng kiêm chủ tàu. Trên tàu ông thì ông là luật, ông là vua. Ông đồng ý chở 1 người và 1 gia nhân, cùng với vài con thú. Ông có bao giờ đồng ý chở thằng quỷ khùng và thằng bác sỹ ngu đâu, hở…”
Chả biết va còn chửi những gì, chỉ thấy Montgomery nóng mặt bước tới. Tôi liền nhào vào giữa 2 người. “Lão ta say mà”, tôi nài nỉ Montgomery, nhưng bên kia, thuyền trưởng càng chửi dữ hơn. Mặt Montgomery trắng bệch ra, sắp nguy đến nơi rồi. Tôi vội quay qua thuyền trưởng, quát “Câm mồm”. Thế là va chuyển sang chửi tôi.
Bị thuyền trưởng chửi cũng chẳng sao, miễn sao ngăn được cuộc ẩu đả. Có điều, tôi chưa bao giờ thấy ai chửi nhiều, chửi dai, chửi dữ như va, dù rằng đã từng quen đến lắm người cổ quái. Tính tôi vốn lành, mà nghe va chửi, cục tức còn chạy lên đến cổ. Song le, nói đi cũng phải nói lại, khi quát va “câm mồm”, tôi đã quên mất thân phận mình chỉ là kẻ đắm tàu, không xu dính túi, còn sống được đây là nhờ vào va. Va cứ ra rả chửi tôi vô ơn, nhưng thôi, cũng nhờ tôi mà máu khỏi đổ.