Phương Tự Nhu thẹn thùng nói:- Ta không có đủ độ lượng như ngươi, đi khâm phục một người đối địch.Vệ Tử Y cười khiêm tốn nói:- Xem ra Tiêu Nhất Bá cũng biết Bửu Bửu mới tin lời của ngươi.Phương Tự Nhu gục gặc đầu:- Dĩ nhiên! Thủ hạ của hắn Tam Bá Đầu đều là những tay chuyên môn thám thính những chuyện bí ẩn của người khác.Vệ Tử Y nói:- Hắn nhận lời để cho ngươi và bá mẫu gặp mặt chăng?Phương Tự Nhu nói:- Hắn cho phép ta gặp mặt mẫu thân ba ngày nhưng không được làm chuyện trái nghịch, vì hắn đã cho mẫu thân ta uống độc dược, cứ mỗi ngày phải uống thuốc của hắn, bằng không sẽ ngộ độc tử vong.Vệ Tử Y lại khen phục nói:- Tiêu Nhất Bá lại là người biết dùng người, biết rằng từ chối sự yêu cầu của ngươi là bất lợi.Phương Tự Nhu tức giận nói:- Tiêu Nhất Bá nếu không cho mẫu tử ta gặp nhau thì chứng tỏ hắn đã hại mẫu thân của ta. Ta sẽ lập tức tách rời hắn ra, sẽ đấu với hắn một trận sống chết. Nhất định sẽ thiêu rụi các Tổng đàn của hắn.Vệ Tử Y vỗ vỗ vai, khuyên rằng:- Bây giờ tình thế đối với bọn ta bất lợi, bọn ta chỉ có nước nhẫn nhịn thôi. Sanh mạng của bá mẫu là quan trọng.Phương Tự Nhu áy náy nói:- Ta rất có lỗi với ngươi, nghĩ đến hành động của mình ta thật...Vệ Tử Y ngắt lời nói:- Bọn mình chẳng phải đã nói không nhắc đến chuyện này nữa sao? Phương huynh hà tất phải tự trách.Ngưng một chập, Vệ Tử Y lại hỏi:- Bá mẫu bị bắt giam ở đâu?Phương Tự Nhu nói:- Bọn họ chỉ lệnh cho người canh quản, mẫu thân không đến nỗi phải chịu ở chốn lao tù.Vệ Tử Y nghe nói cười rất hả dạ:- Thế thì tốt cho ta quá.Phương Tự Nhu lấy làm lạ hỏi:- Ngươi ý muốn nói gì vậy?Vệ Tử Y không trả lời, hỏi ngược lại:- Phương huynh có từng nghe danh Vạn Tà Thánh Y Tần Anh không?Phương Tự Nhu nói:- Đương nhiên là ta có nghe qua. Nhưng mà người ấy đã biệt tích mười năm nay, biết đến đâu tìm hắn để bốc thuốc giải độc?Vệ Tử Y nói:- Tiền bối Vạn Tà Thánh Y Tần Anh đã qua đời đã mấy năm nay rồi. Nhưng đứa con do Phùng Hương Điệp sanh ra lại tiếp nhận được gần hết học thuật của hắn, đứa bé ấy...Phương Tự Nhu vội vã hỏi:- Hiện giờ đứa bé ấy ở đâu?Rồi có vẻ hơi tư lự, nói:- Chắc không thể thế được! Y thuật uyên bác của tiền bối Tần Anh nếu có hậu duệ cũng chẳng qua là hài đồng mới trên dưới mười tuổi thôi, làm sao biết hành nghề được?Vệ Tử Y cười nói:- Đứa trẻ ấy đang nghe trộm ở ngoài cửa, nếu như lời nói của Phương huynh bị hắn nghe được, hắn trị thì cũng trị cho, nhưng cũng không khỏi khó dễ chút ít.Lúc này...Một tiếng hứ nhè nhẹ từ ngoài cửa dội vào. Mã Thái vội nạt:- Ai đó?Liền bay người ra cửa bắt lại.- Ấy da! Đồ chết bầm Mã Thái! Ngươi cho ta là ai? Ngươi làm ta đau quá!Mã Thái nạt lớn:- Nếu như ngươi là cậu của hoàng đế thì ta vẫn phải cho ngươi ăn một trận đòn.- Ngươi dám ư? Không sợ chủ của bọn ngươi phạt ư?- Có gì mà không dám! Thủ lãnh cũng không thể bênh vực cho kẻ thích khách.Mã Thái dùng tay hữu kéo mạnh tên tiểu hành khất vào. Tiểu hành khất tủi thân nhìn Vệ Tử Y.Vệ Tử Y thấy Mã Thái không nhận ra người mình đang bắt là ai, liền gắt:- Mã Thái, còn không nhanh tay buông ra ư?Trong nhà sợ người ngoài để ý, cho nên không thắp đèn. Dưới ánh trăng lờ mờ, Mã Thái nghe tiếng nạt giật mình, mới nhìn tỉ mỉ kẻ thích khách mà hắn bắt được bỗng giật mình, vội buông tay ra. Nhưng vì dùng sức quá mạnh, trên tay tả nhỏ gầy của đứa bé hành khất bị in hằn năm dấu ngón tay.Mã Thái riu ríu nói:- Xin lỗi Bửu Bửu, ta không cố ý.Tiểu hành khất Bửu Bửu trợn mắt, nói:- Ta mà là thích khách?- Ngươi cố ý đổi giọng nói nên ta mới bắt lầm ngươi.Bửu Bửu “hư hư hư” dùng dằng hồi lâu, bỗng đá vào chân Mã Thái mấy cái. Thấy Mã Thái đau xoa chân hắn mới cười khanh khách chui vào lòng Vệ Tử Y.Bửu Bửu bắt đầu tố khổ:- Mã Thái ăn hiếp ta, đại ca tại sao không phạt hắn?Vệ Tử Y xoa dùm vết bầm trên tay hắn, nghe nói cũng cười:- Ngươi cũng đã trả lại hắn mấy cái, xem như huề rồi còn phạt gì nữa chứ?Phương Tự Nhu thấy bộ tướng của Bửu Bửu cười nói:- Hắn là Bửu Bửu ư? Tại sao làm bộ tịch như vậy?Vệ Tử Y pha trò nói:- Đúng thế! Bửu Bửu mau đứng đàng hoàng. Phương huynh đang cười ngươi kìa.Đã già rồi, lớn gần mười ba tuổi rồi mà còn chui vào lòng của đại ca mà nhỏng nhẻo.Bửu B!!!1901_4.htm!!!
Đã xem 166879 lần.
http://eTruyen.com