Sau giấc ngủ trưa Bội Thanh vẫn nằm yên đưa mắt nhìn ra ngoài trời. ánh nắng xuyên qua các tàng cây đổ xuống ven đường trông như những vì sao lấp lánh... tấm màn cửa màu đỏ nhẹ nhàng phất phới bay theo chiếu gió thoảng.Hình ảnh mái nhà xưa hiện ra lờ mờ trước mắt. Trong đó nàng đã từng sống cạnh tổ phụ mình có mái tóc bạc phơ cùng một thân hình già nữa ốm yếu. Nàng cũng đã từng sống một cuộc sống thật khiêm nhường đạm bac. Nhưng ngày nay thì cảnh nghèo khổ đối với nàng không còn nữa? Tuy nhiên lòng nàng vẫn ray rứt. Nàng cảm thấy như mình bị mất mát. Một sự mất mát to lớn không thể nào tìm lại được- Nội ơi! Bây giờ nội vĩnh viễn ra đi chỉ còn lại mình con với người vú già nữa yếu đuối.Tuổi thơ trong trắng của một nữ sinh ngày nào không còn nữa. Nó đã đi vào dĩ vãng. Bây giờ thì nàng đã trở thành một mệnh phụ phu nhân. Chồng nàng là một nhà ngoại giao cũng đã đua đòi với cuộc sống xa hoa trưởng giả.Ước gì mà nội mình còn sống? Ừ! Nếu mà người con sống đến ngày nay ắt sẽ được mãn nguyện. Lúc nào nàng cũng muốn được quỳ dưới chân người để được nghe những lời dịu ngọt như ngày nào:- Bội Thanh ơi! Con là nguồn sống của nội.Nội ơi! Nguồn sống đó vẫn còn đây. Nhưng nội thì chẳng còn nữa. Lúc nội vĩnh viễn từ giã cuộc đời chẳng có gì để lại cho nàng ngoài người vú già và mái nhà xưa gần như đổ nát - trong đó đầy cả các loại sách đã ngả màu vàng ố... Với nàng đó là những kỷ vật quý giá còn vương cả hơi hám của người. Nàng nâng niu nó. Nhìn nó chẳng khác nào nhìn thấy hình ảnh của tổ phụ mình. Nàng đã cùng vú già cẩn thận sắp xếp vào giá sách mà ngày xưa nội chắt bóp từng đồng mua nó từ một gian hàng mộc làng bên... Sau ngày Bội Thanh về chung sống với Bá Nam, tủ sách quý giá này đã bị chàng mang bán cho nhà buôn sách cũ. Chỉ có mấy tập "Thập Đầu Lý"... là nàng còn giữ lại được. Nhìn tuồng chữ ngoằn nghèo của tổ phụ nơi trang đầu sách bất giác Bội Thanh nấc lên nức nở. Qua màn lệ nàng cảm thấy như có ánh mắt của tổ phụ đang nhìn mình oán trách.- Tại sao Bá Nam tàn nhẫn đến như vậy?Chẳng những chàng bán tống bán khứ đống sách cũ kỹ kia mà còn tính cả chuyện cho dì Ngô nghỉ việc. Nếu hôm ấy nàng không khóc sướt mướt và nếu không có những lời lẽ thống thiết thề nguyền của vú Ngô chẳng bao giờ xa rời tiểu thư thì có lẽ nàng đã phải hoàn toàn đoạn tuyệt với dĩ vãng rồi!Từ ngày tiếp tục theo hầu hạ Bội Thanh tại nhà Bá Nam, vú Ngô đã trả một giá rất đắt. Cô chủ bé bỏng thơ ngây ngày nào có phần sung sướng hơn xưa nhưng với bà thì công việc gấp mấy lần bề bộn, Bội Thanh nhìn thấy điều này. Một hôm nàng rươm rướm lệ nói:- Việc làm của vú nặng nề quá... để Bội Thanh tìm thêm người phụ giúp... Dì Ngô trợn tròn mắt nói:- Tìm người phụ giúp vú? Không... Nếu tiểu thư thấy vú không làm được như ý thì cứ cho vú nghỉ việc chứ đừng nói vậy!Chẳng phải bà Ngô muốn ôm đồm lấy mọi việc mà chẳng qua bà không muốn rời xa nàng. Lúc nào bà cũng nghĩ là Bội Thanh vẫn còn phải trông cậy nơi mình chăm nom từng ly từng tí. Như trong suốt cuộc nội chiến mười mấy năm liền bà đã phải theo chân hầu hạ hai ông cháu nàng bôn đào nơi hải đảo này. Bội Thanh ở đâu là bà ở đó, có thể nói vú Ngô với Bội Thanh như bóng với hình. Bà không hề than phiền cho dù cảnh gia đình ông cháu nàng đang hồi túng thiếu.Bên ngoài tiếng chim sẻ ríu rít. ánh nắng Thu đã biến cả vòm trời một màu vàng vọt. Bất giác nàng cảm thấy một nỗi buồn man mác ngập cả tâm hồn... Vài tiếng thạch sùng trên trần nhà chắt lưỡi.Nàng xuống giường đến bàn phấn chải lại mái tóc rồi thắt chiếc nơ màu tím hoa sim. Bội Thanh có cảm tưởng như thời mình còn là một nàng trinh nữ. Chứ sao? Nội cũng thường bảo mình chẳng khác những cách hoa ấu nở đầy mặt nước hồ Tây Hồ lúc nàng còn ở tuổi bé thợ Nàng lại nghĩ đến hai tay hơi gầy của mẹ mình có làng da trắng mịn. Lòng bàn tay bà đỏ như son biểu thị cho con người có tâm hồn trong sáng. Người mẹ hiền hòa ấy đã có lần mặc cho nàng chiếc áo đầu màu tím - Cũng màu tím hoa sim. Lúc bấy giờ cả nhà đều thốt lên.- Xem hoa ấu đang vào nhà kìa!Nghĩ đến đây tim nàng nhói lên. Một nỗi buồn man mác xâm chiếm cả tâm hồn. Chẳng biết bao giờ những người xa xưa và cảnh Tây Hồ kia trở lại cùng tả Bao giờ? Nàng lắc đầu. Chẳng có bao giờ. Tất cả đã mất. Vĩnh viễn mất và ta vĩnh viễn buồn... Nàng bước ra khỏi phòng cũng vừa lúc dì Ngô đang mang chồng quần áo đã ủi xong nhìn nàng mỉm cười:- Tiểu thư dạo phố?- Không! - Bội Thanh uể oải trả lời.- Tưởng tiểu thư cũng nên đi dạo một chút. Nằm nhà mãi thế này e sinh bệnh.- Bá Nam chưa về sao vú?- Chưa, tiểu thư ơi!Bội Thanh đứng tựa vào của trên mặt thoáng hiện vẻ buồn:- Vú ơi!- Cái gì tiểu thư?- Tôi vừa nằm mơ.- Mơ gì?- Mơ thấy nội về... Bà Ngô tỏ vẻ lo lắng:- Thật thế à?- Rõ ràng Bội Thanh nằm mơ thấy nội. Tay người cầm chiếc lọ hoa hứng từng giọt nước dột từ mái nhà đổ xuống.Bà Ngô tỏ vẻ lo ngại:- Nằm mơ thấy nội tại ngôi nhà này?- Không! Tại ngôi nhà xưa nơi ngày nào vú và Bội Thanh còn ở đó.Bội Thanh vừa nói vừa đưa mắt mơ màng nhìn vào khoảng xa xôi.- Người vẫn gầy còm... Đầu tóc vẫn bạc phơ bạc phếu. Mặt người xanh mét... Đôi mắt người sâu lõm xuống! Vú ơi! Nội có vẻ buồn!Bà Ngô vội chạy đến nắm lấy tay Bội Thanh kêu lên:- Tiểu thư! Đừng làm vậy. Không khéo lại buồn nữa rồi... - Không! Làm sao mà buồn khi được khi được gặp người trong một giấc mơ!Tuy miệng nói vậy song trên nét mặt nàng thoáng hiện vẻ ưu tự Nàng chậm rãi bước sang phòng khách gieo mình ngồi xuống chiếc ghế sofa vọng mắt nhìn qua song cửa sổ nhìn bầu trời một màu vàng vọt. Hình ảnh của một buổi chiều thu năm nào tại hành lang bệnh viện lờ mờ hiện ra trước mắt. Lúc bây giờ Nội đang nằm điều trị kế cận với căn phòng của Bá Nam. Chàng điều dưỡng căn bệnh dạ dày. Theo nàng đó là bệnh của những kẻ thừa tiền lắm bạc.Hoàn cảnh của Bội Thanh đang trong hồi túng quẫn. Không tiền trả tiền phòng, tiền thuốc men... Bá Nam ngỏ ý muốn được giúp đỡ nàng trang trải các khoản nợ nần này. Nàng chấp nhận miễn sao cho tổ phụ qua khỏi căn bệnh ngặt nghèo. Nhưng rồi nội cũng phải buông tay nhắm mắt. Bá Nam lại được thêm dịp thi ân. Cuối cùng cảm mối ân tình nàng nhận lời cầu hôn của chàng. Thế là hết. Nội chết đi mang theo cả nguồn hy vọng của nàng. Bội Thanh chỉ còn biết khóc. Thượng đế ơi! chẳng lẽ nỗi u hoài sầu thảm cứ mãi đeo đẳng với con sao? Cuộc đời con mai kia sẽ trôi giạt về đầu? Rồi nàng lại liên tưởng dến cuộc hôn nhân giữa mình với Bá Nam. Lúc ấy nàng hình dung Bá Nam là một sức mạnh phi thường, một vòm trời rộng lớn chở chẹ Nhưng còn Bá Nam? chẳng hiểu Bá Nam đã nghĩ gì về nàng? Chàng yêu nàng ở điểm nào mà hỏi nàng làm vợ?Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang dòng suy tư của Bội Thanh. Nàng giật mình vội chạy lại cầm ống nghe. Bên kia đầu giây tiếng Bá Nam vọng lại như một mệnh lệnh:- Bội Thanh phải không? Đêm nay ông Mẫn mời chúng ta đến nhà khiêu vũ Trung ương. Em nhớ bắt buộc phải có mặt tại chỗ. Anh bận không về ăn cơm được. Nhớ sửa soạn thật đàng hoàng, mười giờ anh sẽ về nhà đón.- Bá Nam! Em không thể đi được.- Cái gì? Nói lại xem? Không đi à? Hừ! ông Mẫn đặc biệt mời chúng ta tại làm sao mà không đi dự được? Đây là lối xã giao tối thiểu, được mời là một vinh hạnh. Hãy bỏ cái thói làm nũng đó đi.Bằng một giọng nài nỉ như van xin:- Anh Bá Nam! Như anh rõ, em đâu có biết khiêu vũ bao giờ?- Tôi bảo là cô phải đỉ Có biết không? Nhớ chọn chiếc áo nào thật sang trọng mặc vào kẻo người ta lầm tưởng thằng Bá Nam này hắt hủi vợ mình!- Em không đi đâu. Em không đến cũng không được có sao đâu?- Không được nói nhiều. Tôi sẽ đón vào lúc đúng mười giờ!Nói xong bên kia đầu giây Bá Nam đã vội vàng cắt ngang điện thoại. Bội Thanh mắc ống nghe lại buồn bã thả người xuống ghế. ánh nắng vàng vọt đã ngả sang màu hồng nhạt. Bên trong căn phòng khách bé nhỏ không khí như ngưng đọng hẳn lại.- Tiệc tùng! Dạ hội! khiêu vũ! phải chăng đó là những điều làm cho các bạn đồng nghiệp với Bá Nam phải bận rộn từ ngày này sang ngày khác? Mình đâu có khả năng về môn ngoại giao? Đến đó chỉ tổ thêm làm cho chồng mất mặt đâu có ích lợi gì? Nhưng tại sao Bá Nam vẫn bắt buộc mình một hai cũng phải đến? Tại sao?Nàng cúi đầu suy nghĩ. Nhất định là không thể đến đó được rồi. Nàng tiến lại nơi đặt ống nghe cầm lên gọi chồng.Một giọng nói có vẻ chớt nhả lạ tai vọng lại:- Cô tìm ai? ông Bá Nam? A! Thôi biết rồi! Có phải Lyly bar Vệ Nữ đó không? Hì hì! Đợi tí! Cưng cô có thể lại đi rồi.Bội Thanh đặt ống nghe xuống và cũng không buồn lưu ý hay gọi thêm lần nữa. Đây không phải là chuyện lần đầu tiên mà nàng biết được. Trái lại nàng còn biết rất rõ về tình hình của Bá Nam đã có những hành vi bất chính như thế nào rồi. Ngay cả Bá Nam cũng từng xác nhận với nàng về các điểm tương tự như vậy. Vết son trên má. Mùi nước hoa xa lạ Ở khăn taỵ Những chuyện ấy rất tầm thường, có gì là quan trọng? Bội Thanh thực sự không cảm thấy ghen tức hay đau khổ. Tuy nhiên từ trong góc tiềm thức có một cái gì làm cho con tim nàng quặn thắt lại Có lẽ đó là lòng tự ái và tình cảm trinh nguyên của nàng bị xúc phạm nặng nề, có thể vì vậy mà bản năng phản kháng của nàng nổ bùng lên.- Không! Nhất định không đi! Không đi đâu cả... Bất cần!nghĩ đến đây Bội Thanh quay mặt vào bên trong gọi lớn:- Vú ơi! Vú à... - Có tôi đây. Cô muốn gì? Ly trà đậm?- Không. Cho tôi chiếc áo khác ngoài đi. Tôi muốn đi vòng quanh một lát. - Hả?Đôi mắt bà Ngô trợn tròn. Mồm há hốc ra. Đó là cử chỉ biểu lộ sự không thể tin được là chuyện có thực.- Trời đẹp quá vú à! Lúc nãy vú đã chẳng khuyên tôi đi dạo chơi kia sao? Tối nay tôi không dùng cơm nhà. Bá Nam có gọi về vú làm ơn bảo tôi đã đi vắng.- Nhưng mà tiểu thư đi đâu?- Thì đi dạo. Có thể tôi ra phố nữa ít thứ lặt vặt cần dùng. Nếu anh ấy về sớm cũng bảo như vậy.- Như vậy là thế nào?- Là đi vắng.- Nhưng mà tiểu thư đi đâu?- Thì đi dạo. Bú hỏi lòng vòng mãi.- Cậu hỏi đi đâu vú biết đâu trả lời.- Vú bảo là cũng không biết. Đủ rồi.- Nhưng mà... Nhưng mà... lúc nãy cậu có gọi về bảo tối nay phải đi dự tiệc kia mà?- Nhưng tôi không đi. Mệt lắm rồi... Bà Ngô lo lắng nhìn Bội Thanh. Bà phân vân về sự mệt mỏi của nàng mà lại đòi đi bát phố. Không có lý do nào để bào chữa được, nếu nàng dại dột cãi lời ắt sóng gió đổ đến. Đây quả là điều nguy hiểm.- Nhưng mà... Cô ơi! Nghe lời vú, không nên liều lĩnh như vậy.Bội Thanh thở dài:- Vú cứ đi lấy áo đi... Nhớ chiếc áo màu tím... Nàng xuống giọng tiếp:- Chuyện ấy để tôi lo, có gì đáng để phải ưu tư đâu?ánh nắng trải dài trên mặt đường. Nắng mùa thu thật vàng và cũng thật ấm làm dịu lòng người. gió phe phẩy thổi lại trên các tàn cây vàng úa. Trên vòm trời từng đám mây trắng lơ lửng kéo đi thấp thoáng dăm ba cánh chim chập chờn ẩn hiện. Dân chúng ở Đài Bắc đều đổ xô ra đường, có lẽ hầu hết họ thấy được cái đẹp tuyệt vời của đất trời giũa tiết thu sang.Bội Thanh tản bộ chậm rãi. Nàng không gọi taxi hay xích lô như mọi lần có việc phải ra phố. Có thể nàng muốn tìm sự khuây khỏa cho tâm hồn mình. Qua khỏi nhà ga, đến Trùng Khách qua Nam Lộ đoạn quẹo sang Hằng Dương. Nàng vừa đi vừa suy nghĩ?