Đại thở phào nhẹ nhỏm, vì cuối cùng Duyên cũng đến. Cô ăn mặc đơn giản: quần đen áo bà ba. Trông cô rất lạ nhưng thật dễ thương. Anh chạy đến xúc động: - Anh cứ sợ em không đến. - Mình gặp lần này thôi, nghe anh. Không trả lời câu hỏi của cô, anh kéo cô đi. - Anh đang đói lắm, mình đi ăn nghen. Chọn một quán vắng, Đại gọi thật nhiều thức ăn, nhưng rồi anh chỉ nhìn cô. Duyên nhăn mặt: - Anh nói đói mà, sao không ăn đi? - Anh thích nhìn em hơn. - Anh khác hồi xưa quá, Đại ạ. - Nhưng tình cảm anh dành cho em không khác đi chút nào. - Chúng mình hãy xem như bạn đi, anh Đại. - Có nghĩa trong hai tháng nghỉ hè, anh có quyền đến đó để gặp em. - Không, anh có thể đến, nhưng... để làm bạn với Quỳnh thôi. - Là em nói đó. Nhớ đấy! Hồi này Đại chững chạc và đầy quyết đoán. Tính ấy đã một lần thể hiện khi anh bắt cô trả tiền nhặt được và khi anh nói yêu bắt cô phải hứa chờ. Kỷ niệm ngày xưa ấy sao cứ sống mãi. Ăn xong, biết Duyên muốn về, Đại nói như ra lệnh: - Anh không giữ em lâu đâu, nửa giờ nữa thôi. Thực sự anh muốn đòi lại những gì của anh mà trong hai năm qua, anh Vũ chiếm lấy khởi đầu bằng ân nghĩa. Giọng Đại giận dữ: - Anh Vũ đã vì ân nghĩa ràng buộc em, còn anh, anh sẽ dùng tình yêu của anh đòi lại em. Nước mắt Duyên ứa ra: - Anh đừng như vậy, nếu không có anh Vũ, gia đình em như thế nào đây? - Tại sao lúc ấy, em không hề cho anh biết? nếu biết được, anh lập tức trở về ngay. Em nên biết, ba mươi lăm ngàn đô tài trợ cho năm năm học không phải nhỏ. Anh sẽ quay về không cần học, số tiền ấy lo cho ba em được mà, tại sao em chỉ muốn nhận ân nghĩa của anh Vũ mà giấu giếm anh? Nước mắt của cô làm cho lòng anh mềm lại, anh ôm quàng qua vai cô, lấy tay lau nước mắt cho cô. - Anh xin lỗi vì đã nặng lời, nhưng thực sự anh đau khổ. Nếu như em hạnh phúc, anh sẽ lặng lẽ quay về Úc. Đằng này... - Đừng nói nữa anh. Cô bịt miệng anh, mắt anh nhìn cô vừa xót xa vừa đắm đuối. Không ghìm được lòng, anh chợt ghì mạnh lấy cô và cúi xuống tìm môi cô. Nụ hôn hạnh ngộ dài như vô tận. Duyên không muốn từ chối nữa, cô thấy mình yếu đuối và khao khát được anh yêu. Nửa giờ trôi qua... sương đêm xuống lạnh cả vai, Duyên hốt hoảng đẩy anh ra: - Em phải về thôi. - Ngày mai mình gặp lại chớ? - Anh Đại... mình đừng nên gặp lại. Duyên bật khóc chạy đi, Đại đứng nhìn theo đau khổ. Môi anh và áo anh như còn mãi mùi hương dịu dàng của cô. Có lẽ anh nên quay về Úc ngay tức khắc, trả lại cho cô ngày tháng bình yên và sầu muộn bên người chồng bệnh hoạn. Ôi! Nghĩ đến chia xa, lòng anh trào lên nỗi xót xa đau đớn. '' Duyên ơi! Áo trắng qua sông rồi, còn đâu nữa. Anh rất muốn quên em, nhưng nghĩ đến bất hạnh của em bên người ấy, lòng anh cứ xót xa bèo bọt ". o O o Tiếng Quỳnh cười giòn giã dưới nhà sao cứ như xé nát trái tim Duyên ra từng mảnh vụn. Ngày xưa có bốn người, tiếng cười cũng giòn giã như thế đó, bây giờ chỉ còn hai, họ cũng vui vẻ với nhau. Đồ nói dối! Đại cũng cười nói vui vẻ kia mà, anh nào có đau khổ vì mất cô. Một chút ghen hờn tầm thường trào lên trái tim Duyên, cơn bão lòng cứ muốn xâu xé cô. Duyên bịt kín hai tai để đừng nghe tiếng Quỳnh và tiếng anh cười, nhưng sao khó quá. Thay bộ quần áo khác, cô đi nhanh xuống lầu. Chạm mặt nhau ở phòng khách, nụ cười trên môi Đại vụt tắt, còn Duyên lạnh như đóng băng, cô đi ào ào ra cửa. Quỳnh chau mày gọi: - Chị đi đâu vậy? - Tôi... đi chợ. Duyên đi ra đường. Ra đến đường cơn bão như lắng xuống. Tại sao mình lại nổi giận khi họ vui vẻ bên nhau, cô chẳng từng bảo anh hãy quên cô đó sao? Và nếu như anh tìm quên ở Quỳnh, đó cũng là điều tốt, tại sao cô lại nổi giận và thấy đau khổ kỳ lạ? Không biết đi đâu. Về nhà mẹ? Duyên không muốn. Lúc này đây, cô muốn một mình, một mình với nỗi đau thương và bất hạnh, cô hãy còn quá trẻ để sống thầm lặng và chịu đựng một cuộc sống u tối bên người chồng bệnh hoạn. Hạnh phúc ngắn ngủi, ngày vui sao vội chóng tàn. Gọi tắc xi, bảo đến nơi mình hay đến. Duyên xuống xe, cô vạch những cây cỏ dại cao ngập đầu mà đi. Hai năm rồi còn gì, nơi này ngày xưa cô và Đại hay đến. Giữa những cây cỏ dại, cô đã nằm trong lòng Đại cùng ngắm dòng sông trôi lững lờ. Anh đã hôn cô, nụ hôn đầu tiên ngọt ngào, suốt đời không quên. Duyên gục xuống trên đôi cánh tay, những giọt nước mắt cứ chảy dài. - Duyên! Tiếng gọi nhỏ xíu, nồng nàn và một cánh tay mạnh mẽ ôm choàng qua người Duyên. Cô hốt hoảng vùng ra: - Đại! Đúng là anh. Anh giữ chặt lấy cô, lặng lẽ nhìn cô. - Anh biết là em sẽ ra đây. Em đang khóc đó sao? - Bỏ em ra! - Anh muốn biết tại sao em khóc? Giọng Duyên sẵn: - Em cần phải giải thích hay sao? - Cần. - Mẹ chồng con có tốt với con không? - Dạ có, cả Quỳnh nữa. Cô ấy bảo nếu đứng vào địa vị và hoàn cảnh con, cô ấy khó kiên nhẫn như con. Nhưng mẹ ạ, ngoài ân nghĩa với gia đình anh Vũ, con còn có tình yêu với anh ấy. - Lâu quá mới về nhà, con ở lại ngày mai hẵng về. Mẹ nấu riêu cua nhé! Duyên vui mừng: - Phải đó mẹ lâu lắm con không ăn món bún riêu mẹ nấu. Gần hai năm xa nhà, nhìn Tí Nị, Duyên giật mình. Con bé lớn thật, mười sáu rồi còn gì, còn thằng Tý cao hơn Duyên một cái đầu. - Chị Hai! Nó nheo mắt: - Em báo cho chị một tin bí mật. Duyên phì cười: - Này! Đừng bắt chước anh Vũ, cái gì cũng bí mật. - Nhưng mà cái này bí mật, bây giờ em bật mí: Anh Bờm về nước... Nghỉ hè thôi, hai tháng nữa mới đi. - Đại về nước? Duyên kêu lên, cô càng sững sốt hơn vì anh đang hiện ra sừng sững ở cửa và nhìn cô. Ôi! Cái nhìn có biết bao nhiêu điều muốn nói và ai oán... Trông Đại lớn hẳn và chững chạc ra. - Đại! Đại tiến vào, anh thật sự xúc động. Bé Duyên đây mà, thuở hai đứa còn đi nhặt bọc ni lông, đôi lúc mỏi chân lười đi, bé giả bộ nhăn nhó ngồi thụp xuống " Đau chân quá Đại ơi, mày cõng tao đi ". Đại ngồi sụp xuống, nhanh như cắt Duyên ôm cổ Đại cho Đại cõng đi. Dọc đường cô cứ tinh nghịch thổi phù phù vào cổ Đại nhột nhạt... Ngày tháng đi qua, cả hai lớn dần. Đôi mắt ai sũng nước mắt tối hôm ấy khóc khi Đại đi, anh run rẩy hôn lên đôi mắt ướt lệ " Duyên sẽ đợi anh ". Vậy mà... Hai tay Đại nắm lại trong cơn đau buốt lòng. Em đang đẹp rực rỡ như đóa hoa vào buổi sáng khoe hết hương sắc. Như quên hết, anh dang tay và ôm cô thật chặt vào mình: - Duyên ơi! Thật lâu, Duyên cựa mình. - Buông Duyên ra đi Đại, về nước hồi nào vậy? - Ngày hôm qua. - Rồi chừng nào đi? - Hai tháng nữa. Thực sự Đại không muốn tin Duyên đã đi lấy chồng, phản bội lời hứa. " Phản bội lời hứa ". Duyên lùi lại, nước mắt cô rưng rưng. - Đại cứ trách đi. - Không, Đại không trách đâu, vì Duyên cần cứu gia đình, chỉ trách ai kia muốn lợi dụng cơ hội thôi. Duyên lắc đầu: - Không phải đâu. Anh Vũ không hề muốn lợi dụng Duyên, anh ấy yêu Duyên, chính Duyên đã hại anh ấy. - Duyên hại anh ấy hay anh ấy hại Duyên? Làm sao một người đau tim lại cưới vợ được. Vũ thừa biết sự sống của anh ấy rất mong manh. - Đại ơi! Đừng nói nữa. Thực sự khi Đại đi rồi, bao nhiêu biến cố của gia đình, Duyên... đã quên Đại và thật lòng yêu anh Vũ. Đại kêu lên như có ai xé tim mình: - Yêu thật lòng? - Xin lỗi Đại... - Anh không tin. Đại gục đầu vào cánh cửa, hai vai anh run run. Vẫn là Đại mít ướt của thuở nào, Duyên run run đi lại, cô đặt tay lên vai anh: - Sẽ có những người con gái khác đến với Đại, người ấy sẽ yêu Đại thật lòng. - Anh không cần ai hết ngoài em. Em rõ chưa? Đại quay lại, mắt anh giận dữ ai oán làm cho Duyên nao lòng. Sao cô chỉ muốn ôm anh mà khóc. Ngày tháng hạnh phúc với Vũ đã đi qua, còn lại cay đắng cô đơn và chịu đựng hắt hủi dằn vặt của mình. Chưa bao giờ cô dám trách Vũ, cô hiểu tâm lý ức chế của anh. Nhưng giờ đây đứng trước Đại, trước tình yêu và tính cách mạnh mẽ của anh, cô thấy mình yếu đuối. Dĩ vãng ngày nào chợt như sống lại. - Ngày hôm qua, anh chỉ muốn bứt phá hết để đi tìm em. Bao nhiêu ngày đi xa là bấy nhiêu thương nhớ. Lúc nhận thư báo tin em đi lấy chồng, anh ngỡ như trời đất sụp đổ. Lẽ ra anh không nên đi Mỹ học. Em có tàn nhẫn quá không Duyên, khi em nói em thật lòng yêu anh Vũ? Thương hại thôi, đó là sự thương hại, không thể nào là tình yêu đâu Duyên. Tim Duyên như rã đi thành nước bởi sự mạnh mẽ và cuồng nhiệt kia, cô yếu đuối chống trả lại, nhưng cô không sao đứng dậy nổi, mặc dù cô rất muốn nói cho Đại hiểu: bây giờ và ngày xưa đã khác rồi, cô đã có chồng, một người chồng đang bệnh hoạn người ấy tha thiết yêu cô. Những giọt nước mắt của cô làm Đại ăn năn, anh dịu dàng nắm cánh tay cô và đỡ ngồi xuống ghế: - Anh xin lỗi, đã làm em phải khóc. Anh không muốn nhìn thấy em khóc, nước mắt đau khổ phiền muộn hãy để cho anh. Anh lau nước mắt cho cô: - Anh vẫn yêu em, chưa bao giờ anh quên những kỷ niệm từng có với nhau từ thời thơ ấu cho đến khi anh đi xa em. Anh càng đau lòng khi biết em đang sống với một người bệnh hoạn. Em còn quá trẻ để chịu đựng cuộc sống đơn điệu và khắc nghiệt, suốt ngày chỉ biết hầu hạ một người đau ốm. Duyên phản kháng thụ động: - Duyên van anh đừng nói nữa. Đại càng nói càng phẫn nộ: - Anh thật đau lòng khi bất lực nhìn em có cuộc sống như vậy? Lẽ nào em cứ sống một cuộc sống đau đớn như vậy sao? Anh muốn bỏ học ở lại và giành lấy em, Duyên ạ. Duyên đứng lên, cô cố cương quyết: - Anh đừng nói nữa, em sẽ đi đó. - Duyên! Anh quỳ xuống ôm chân cô, mắt đau đáu niềm đau. Trái tim Duyên lại mềm, cô không có can đảm để đi. Cả hai cứ kẻ đứng người quỳ lặng im trong nỗi đau và phiền muộn. o O o Lẽ ra Duyên ở lại nhà mẹ cho đến ngày hôm sau, nhưng sự có mặt của Đại làm cho cô đổi ý. Gặp nhau làm gì nữa khi cô đã phụ anh. Gần hai năm sống chung với chồng sự gần gũi chăn gối mặn nồng và tình yêu của chồng đã chinh phục trái tim cô. Cô không có quyền phản bội chồng, ân nghĩa tràn đầy biết bao nhiêu. - Anh! Vũ ngạc nhiên mở mắt ra nhìn vợ: - Sao em nói về nhà hai ngày? Lâu lắm em mới về nhà kia mà. - Em không yên tâm. Nụ cười héo hắt trên môi Vũ: - Có gì mà không yên tâm, nhà có người làm, còn y tá nữa. - Nhưng... tiểu tiện, chẳng lẽ anh bắt y tá giúp anh? Vũ xúc động sờ tay lên má vợ: - Cám ơn em. Ôm bàn tay anh, Duyên dịu dàng: - Em là vợ anh mà, anh cảm ơn em gì chứ? - Sáng nay anh đã soi gương, anh có giống ác quỷ như trong phim " Quỷ nhập tràng " không em? Tim Duyên thắt lại: - Không phải đâu anh Vũ. - Em đang thương hại anh, phải không? Gương mặt đã méo mó của Vũ càng méo mó hơn: - Anh nhìn thấy đôi mắt em sáng lên khi được mẹ cho phép về thăm nhà. Phải rồi! Anh giống như phù thuỷ khi muốn nhốt em vào trong cái lồng kín. Em khao khát tự do vì bên anh có vui vẻ gì đâu. Em đi đi, đừng để anh phải đau lòng vì lòng thương hại của em. Bàn tay mới sờ lên mặt Duyên, bây giờ giận dữ đẩy cô ra và hất tung mọi thứ chung quanh. Mắt anh vằn lên tia lửa đau đớn, anh kéo tấm đắp trên hai chân của mình, rít lên: - Em hãy nhìn xem, nó đang bắt đầu tọp lại và chết dần mòn. - Anh Vũ.. Duyên ôm choàng anh, cô khóc ngất: - Anh đừng tự hành hạ mình, đừng cư sử với em như vậy, em đau lòng lắm. Còn nếu như anh thấy cư sử với em làm cho em phải khóc, thì anh cứ mạnh tay lên. Vũ nhắm mắt lại, giọt nước mắt tràn ra trên má. - Anh điên mất rồi, anh khao khát bầu trời bên ngoài biết bao, em hiểu không? - Hay em đưa anh ra ngoài dạo nhé. - Đừng, anh muốn ngủ, em hãy lặng im đi. Duyên đau khổ buông anh ra, cô kéo chăn đắp lại cho anh. bệnh tật thật tàn nhẫn, đã biến dạng anh thê thảm, đôi mắt trũng sâu, đôi gò má móp méo tấm thân gầy đét, những cơn suyễn đến thường xuyên... Nhìn anh, Duyên không sao chịu nổi. Một ngày về nhà và gặp lại người yêu cũ, mọi thứ dường như đảo lộn trong cô. Duyên như rơi vào tuyệt vọng đến tận cùng. Lâu lắm rồi, cô chưa hề nghĩ đến mình, cam chịu với số kiếp và những bất hạnh đến trong đời mình không than vãn. Nhưng rồi Đại trở về, tình yêu và đau khổ của anh bỗng giày vò cô hơn bao giờ hết. Thì ra cô chưa quên quá khứ, một quá khứ ngọt ngào với Đại.