Nơi mọi người dừng lại, đó là một ngọn đồi cao nhìn xuống thung lũng trải dài dưới màn đêm đen thẫm.Cả bọn quy tụ dưới một tàng cổ thụ cành lá như một cái tàng rộng lớn bao che cả một vùng đất núi màu đỏ au, sạch sẽ trống trải.Lão họ Trần quay đi lượm cành khô đốt lửa. Lão hốt về một bao lớn toàn là trái cây rừng, rồi lão chỉ lên tàng cây lớn nói:- Các vị có biết cây này là cây gì chăng?Lão pháp sư họ Lý cười đáp:- Cây cà na! Có đến vài trăm năm nên tàng lá mới rộng to như thế.Mọi người nhìn lão pháp sư.Minh Phụng tươi thắm hỏi:- Thưa sư phụ! Sao sư phụ biết là cây cà na?Lý pháp sư nói:- Có gì đâu. Nhìn dưới gốc thì rõ!Cà na rơi rụng đầy cả lối đi.Lão họ Trần nói:- Lên núi đầy sơn lam chướng khí ta cần có mấy quả này.Việt Châu lượm máy quả vàng chín, kê lên miệng cắn một cái, rồi thè lưỡi ra hốt hoảng.- Ối chao là chát!Lão họ Trần nói:- Càng chát càng tốt!Việt Châu trố mắt hỏi:- Vì sao?- Đó là một vị thuốc.Việt Châu cười khẩy:- Lão Trần này là thầy thuốc nên nhìn đâu cũng ra chất thuốc cả.Trần Trung tức khí nói:- Nếu không có lão này thì các ngươi khó lên núi. Rồi đây sẽ biết.Hạng Thác nói với Từ Dung:- Này! Nhà ngươi mau nhóm lửa lấy nước pha một bình Trảm mã trà cho ta.Vừa nói Hạng Thác vừa đến hành lý, lấy ra một chiếc bình sứ Giang Tây và một hộp trà quý.Hạng Thác nói:- Đây là Trảm mã trà! Thứ trà nhứt hạng. Pha chế không đúng làm hỏng cả. Không tìm đâu ra của quý này trên núi.Lão Trần nói:- Người sành trà vừa sao vừa uống mới thú. Loại trà này đã có tẩm hương liệu khác. Không phải là đích thực nguyên chất hảo hạng.Hạng Thác nói:- Thứ hảo hạng bao giờ cũng phải do công lao mình hoàn chế lại. Thiên nhiên chỉ cho mình nguyên sinh chất mà thôi. Thiên nhiên đâu có cho mình rìu búa, cày bừa, nhà cửa dinh thự. Tất cả đều phải do công nghiệp của con người mà thành.Lão Trần bỏ đi pha trà.Lão ngồi chồm hổm gần đống củi lửa chờ nước sôi.Hạng Thác còn bảo:- Đừng để nước sôi lâu! Sủi bọt là đủ!Pha ít nước, bỏ nước nhứt, lấy nước nhì. Cho trà keo lại. Rồi nấu liền ấm nước sôi khác ngay. Rồi đó Minh Phụng dọn tất cả chén bát, chung trà mang theo.Có cả bánh mứt thơm ngọt.Mọi người quây quần lại uống trà.Ai không thích uống thì nằm nghỉ hoặc làm việc gì tùy ý.Bá Vũ không thích trà, cũng không thích ngồi đông nói láo.Chàng một mình bước lên đồi, nhìn trăng sao lấp lánh.Chợt nghe có tiếng lá khua động Bá Vũ nhìn lại. Thấy Minh Phụng bèn ngồi lại trên một tảng đá. Minh Phụng yểu điệu tươi thắm như đóa hoa quỳnh nở về đêm.Nàng bước tới ngồi cạnh Bá Vũ hỏi:- Vết thương hiền huynh đã lành chưa?Bá Vũ gật đầu:- Khá rồi. Vì lưỡi dao của hắn chỉ phớt qua nhẹ thôi. Nhưng đây là một vết thương nhục nhã của tôi đấy!Minh Phụng nói:- Trong cuộc chiến, hơn kém là thường. Nhưng quan trọng là ở giây phút thành bại cuối cùng mà thôi!Bá Vũ nói:- Thành bại, nhưng cũng phải phân biệt chân thiện và bạo tàn mới định được giá trị của con người. Lâu nay bọn gian ác vẫn thắng thế.Minh Phụng tuy là cô gái, những cũng là dòng dõi nho phong nói:- Từ ngày Hạng Vũ vào cung điện Hàm Dương chiếm đất Tần, còn gây nhiều oan nghiệt hơn việc đổi sách chôn học trò như đời Thủy Hoàng. Theo ý hiền huynh nghĩ thế nào!- Thời thế rồi sẽ thay đổi, bạo Tần chẳng bao lâu mất cả phần mộ. Hạng Vũ đi theo đường bạo chúa rồi cũng sẽ diệt vong. Chắc là dòng họ Lưu ở đất Bái sẽ chinh phục được nhân tâm mà thắng cả.Minh Phụng nói:- Tiểu muội cũng mong thế!Bá Vũ nhìn nàng dò xét:- Nàng là người trong bọn Hạng Vũ tin dùng sao lại nói thế được.- Tiểu muội là con cháu nho phong. Chính thân phụ là một trong những người bị chôn sốn vì bênh vực đạo lý thánh hiền. Tiểu muội tiếc vì chưa làm gì để phục hận.Bá Vũ nói:- Như thế nàng thích đào mả Tần Thủy Hoàng lắm?Minh Phụng nói:- Hủy diệt cho hết di tích của bọn tham tàn, để làm gì cho chướng mắt?Bá Vũ nói:- Đôi khi để như thế mà có lợi hơn là hủy diệt nó đi.Bỗng Minh Phụng sát lại gần Bá Vũ hơn, nàng nói giọng não nùng tha thiết:- Bá Vũ ơi! Em lo sợ cho hành động gian hiểm của con người!Bá Vũ ghì nàng sát lại gần...Sương sa lác đác. Trăng sao bàng bạc! Hai người sát vào nhau, hầu như quên cả gió độc sương rừng.- Hiền muội hãy trông kìa! Có ma trơi xuất hiện.Minh Phụng quay về hướng Nam, thấy đầy trời một trận mưa sao từ ngàn không trút xuống sáng ngời.Bá Vũ nói:- Hiền muội thấy chăng?Minh Phụng đáp:- Đó là một linh tượng của trời đất.Bá Vũ lắc đầu:- Sau lúc chinh chiến đã qua. Tất cả nơi nào chôn nhiều người chết trận thường xảy ra như vậy! Đó chính là linh khí của người chết bốc lên đấy!Minh Phụng nói:- Thật là oan hồn Uổng Tử thành!Bá Vũ nói:- Con người là một vật linh un đúc khí thiêng của sông núi. Chết đi họ không linh ứng sao được.Lúc đó bỗng nhiên trời đất sáng rực như ban ngày. Bá Vũ cùng Minh Phụng trở lại lều. Mọi người đã tàn cuộc trà, đang say sưa trong giấc ngủ.Đấy là một đêm bình yên đối với họ.