Thời tiết hôm nay thật xấu trời nhưng Trường vẫn khăn gói về quê để báo tin mừng cho gia đình biết dù bà Nhàn có giữ anh ở nán lại thêm vài bữa. Không cần Thiên Băng chở, Trường đã lội bộ ra bến xe gần đó với mớ hành l y khá nặng nề. Anh được một chiếc Toyota hai mươi bốn chỗ rước lên khi trời đất bắt đầu đổ mưa. Bị đẩy vào mãi tận cuối xe, Trường ngồi thu lu bên canh cô gái trẻ cỡ ngang tuổi mình, nhưng nét mặt buồn vời vợi. Anh để ý thấy cô ta chẳng rằng, chẳng nói thỉnh thoảng lại cúi xuống như để chấn vài giọt lệ vừa ứa ra. Chà, một người có chuyện không vui đây. Tuy trong người cũng mang chút nặng nề từ nơi ở trọ, nhưng tâm trạng Trường không đến nỗi quá ưu phiền như cô gái bên cạnh. Anh cảm thấy mình cần an ủi người bạn đồng hành nên khẽ liếc mắt nhìn:– Dường như... cô đang có chuyện buồn?Nghe hỏi, cô gái ngước mặt lên đáp:– Vâng. Tôi thi rớt đại học rồi...Tiếp theo đó là những giọt lệ chảy dài không những làm mủi lòng Trường mà còn gây thương cảm cho vài người ngồi gần đó. Trường cố tìm lời nói phù hợp để an ủi:– Năm nay thi rớt thì sang năm cố gắng sẽ đậu thôi, miễn sao đừng nản chí là được rồi.Song cô gái lại càng nức nở hơn vì có người để trút cạn nỗi niềm:– Nói thì tưởng dễ chứ không phải như vậy đâu. Nếu cùng là học sinh đi thi thì anh mới hiểu được những khó khăn chồng chất của mười hai năm đèn sách.Hơn nữa, gia đình tôi cũng không khá giả gì. Để tôi được học hành, mọi người phải hy sinh tất cả...Ôi sao hoàn cảnh của cô gái này có những điểm giống như Trường quá.Chảng8 phải má anh đã làm tất cả vì anh sao? Nhưng anh may mắn hơn cô gái kia là mang được niềm vui to lớn về. Anh hình dung hết nụ cười mãn nguyện của mẹ lòng nôn nao khó tả. Còn cô gái bên cạnh thì tội nghiệp quá. Giá mà anh có thể nhường được cho cô ấy một chỗ đứng trong ba trường đại học mà anh đỗ thì niềm vui của cô ấy sẽ to lớn biết bao. Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ ngộ nghĩnh thôi chứ thực ra anh không thể giúp gì được.Giọng cô gái nghe tha thiết:– Chắc tôi không dám về nhà quá. Tôi làm sao dám báo tin thi rớt với mọi người.Hiểu tâm trạng tuyệt vọng của cô gái đang dâng cao, Trường ra sức động viên:– Nghị lực của cô để ở đâu? Nào phải trong số bao nhiêu ngàn học sinh đi thi đều được đậu cả mà chỉ mình cô bị rớt. Niềm vui chỉ đến với số ít, còn thì họ đều lâm vào tình trạng giống như cô. Tôi không bảo cô cười, nhưng cứ việc khóc cho chán rồi thôi. cần tập trung tư tưởng để ôn luyện rồi sang năm kại đi thi. “Thất bại là mẹ thành công”... mà...Thấy Trường nói thế những người ngồi gần đều khen anh có cái đầu sáng suốt. Riêng cô gái đã gạt nước mắt lấy lại sự tỉnh táo, ngó qua Trường:– Hình như... anh cũng là học sinh.Trường mỉm cười giản dị:– Tôi cũng giống như cô, vừa thi đại học và đang mang kết quả về.Cô gái chớp khẽ rèm mi còn ướt nước:– Nhưng anh rớt hay đậu?Vì không muốn khoe khoang nên Trường chỉ gật đầu. Anh nhận được sự vồn vã của cô:– Ồ, sướng quá!Trường khiêm nhường:– Tôi chỉ là một thầy giáo tương lại thôi.– Thế không tốt hơn chả làm gì được sao?– Cô thi vào ngành nào?– Y khoa. Làm bác sĩ ở quê tôi hái ra tiền như nước, lại được người ta trọng vọng.– Mục đích của cô chỉ có thế thôi ư?Cô gái để lộ ra chút ít ngượng ngập:– Mong anh đừng cho tôi là người thực dụng. Bởi cuộc sống là một dòng chảy luân lưu bắt con người ta phải chạy, phải trôi theo nó.– Nhưng ít ra ta phải lượng sức mình.Cô gái hơi bối rối:– Tôi học không khá lắm, nhưng cũng không phải là loại dốt.Trường khẽ chau vầng trán:– Cô không biết là ngành y, một người phải chọi lại với bao nhiêu người.Nếu cứ thích làm bác sĩ để hái ra tiền thì tôi nghĩ cô sẽ còn ở tâm trạng thế này dài dài.Bất giác cô gái phồng miệng chửi:– Bộ anh toan tính trù ẻo tôi thi rớt lần nữa hả? con người anh sao mà độc địa quá trời vậy? thi đậu rồi cũng mong cho kẻ khác đậu với chứ.Không lường trước được tình thế nên Trường phải một phen chịu trận với kẻ hồ đò mà chẳng được thanh minh.– Cô hiểu lầm ý tôi rồi.– không hề đâu... anh chẳng tốt lành gì.– Nhưng cô phải nghe tôi nói đã...Cô gái dùng hai tay bịt lỗ tai:– Tôi không muốn nghe thêm một lời nào của anh. Những lời khuyên của anh nãy giờ đã quá đủ rồi.Trường buột miệng:– Cô thật bướng. Uổng công tôi đã chạnh lòng thương hại cô.Cô gái chẩu môi lên:– Ai mượn anh.Thái độ vô ơn đó khiến Trường lắc đầu.– Tôi thật không ngờ...– Thì bây giờ anh ngờ đi.Trường lặng thinh với nỗi hụt hững khó giải bày. Anh cảm thấy thật buồn vì trên đời không ai hiểu nỗi tấm lòng của anh cả. Cô gái này với Thiên Băng sao mà giống nhau lạ kỳ, họ phủ nhận lòng tốt của anh khi mà anh đối với họ rất thật tình.Chiếc xe vẫn vô tư lướt nhanh trên tuyến đường quốc lộ dài. Hành khách hầu như đã ngủ gà ngủ gật hết không ai quan tâm đến câu chuyện mãi từ phía sau xe nên chẳng có lời bình nào khi tình thế bị đảo ngược. Bên ngoài trởi vẫn mưa làm hai cây gạt nước trước mặt bác tài phải hoạt động liên tục. Thỉnh thoảng chiếc xe lại ngừng vì có người lên xuống xe. Bên cạnh Trường cô gái đã ngồi xoay lưng về phía anh, vẫn mang vẻ ưu tư nhưng trông chẳng đáng thương như hồi nãy. Dường như cô ta đang cố ru mình ngủ, nhưng có lẽ nỗi buồn thi rớt, làm đôi mắt không thể nhắm lại được.Bất ngờ cô gái chồm người lên trước:– Cho tôi xuống.Vì cô ta ngồi trong nên Trường phải nép mình sát thành ghế chừa chỗ cho cô gái chui ra. Không thèm nhìn lại kẻ đã hao tốn với mình những lời khuyên, cô gái bước xuống khỏi chiếc xe thật thản nhiên như trước đó chẳng có gì xảy ra cả. Ngồi trong xe nhìn qua tấm kính, Trường thấy rõ gương mặt của cô gái thi rớt đại học. Cô ta cũng khá xinh với mái tóc cắt chiếc lá tạo cho gương mặt bầu bĩnh. Ấn tượng về người bạn đồng hành chỉ có thể vì chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh để ít phút sau đưa Trường về tới quê nhà.Xốc chiếc túi du lịch trên vai và xách giỏ quà nặng trịch của bà Nhàn gởi về, Trường rảo bước thật nhanh. Mới chỉ vài tháng xa nhà mà dường như mọi vật đã có phần đổi khác trong mắt anh. Hàng dâm bụt bên đường dường như cao hơn và trổ hoa đỏ ối nhiều hơn. Con đường hơi lầy lội vì cơn mưa dầm vẫn chưa chịu ngớt hạt. Vài ánh mắt tò mò từ trong các nhà trông ra dán chặt vào người Trường. Không chậm bước, Trường càng đi nhanh chân hơn. Người anh đã bắt đầu ẩm chất nước vì những hạt mưa cứ đan nhau rơi xuống. Chợt một chiếc xe đạp kè sát bên hông Trường. Tiếng con gái thánh thót.– A... anh Trường đã về.Trường quay ngang bắt gặp gương mặt quen thuộc của nhỏ bạn cùng xóm.Anh cười:– Dung đó hả? Đi đâu giữa trời mưa như thế này?Dung cũng cười thật tươi đáp lại. Cô nhảy xuống khỏi yên xe:– Anh Trường có nghĩ rằng Dung đi đón anh không?– Làm sao Dung biết được hôm nay Trường về. – Trường lắc đầu.Giọng cô gái hàng xóm hơi hóm hỉnh:– Thế mà Dung đã biết được đó. Chẳng phải Dung đem xe ra đón anh đây sao?Trường cắn nhẹ môi:– Một sự ngẫu nhiên thôi. Nếu thật sư đón tôi thì tôi đã thấy Dung tư ngoài đường.– Ồ, trời mưa Dung phải nấp vào hiên nhà người ta để chờ. Thấy anh bước xuống khỏi xe, Dung chạy theo kêu om sòm mà anh không chịu quay đầu lại.Báo hại Dung đạp muốn hụt hơi luôn.Không đứng lại, cả hai vừa đi vừa nói chuyện dưới trời mưa.– Thế ư? Nhưng do đâu Dung biết tui về hôm nay hay quá vậy?Dung bật mí hồn nhiên:– Nằm mơ đấy. Dung muốn đi đón thử coi giấc mơ có ứng nghiệm hay không. Té ra anh về thật.Trường cảm thấy vui trước câu chuyện mang tính khá huyền hoặc này. Anh pha trò:– Thì ra giấc mơ của Dung đã xui khiến tôi về. Biết thế, tôi nán lại tới ngày mai...Tiếng Dung cười giòn tan:–...Nhưng anh không cưỡng lại sự xui khiến đó để trở về. Chắc là phải có tin mừng chứ.Niềm hãnh diện trong Trường vụt lên cao:– Tất nhiên là có tin mừng rồi. Bởi từ lúc gặp mặt tới giờ tôi đâu có cười mếu máo cái nào đâu chứ.Dung tíu tít:– A... sướng nhé. Nếu mở tiệc liên hoan thì nhớ mời Dung nghe.Trường bỗng trách đột ngột:– Chuyện đó thì không quên. Nhưng kẻ đi xe ngó lơ người khác xách nặng thì sẽ phải mắng như thế nào nhỉ?Dung đờ mặt phút chốc rồi lại chộp vội vàng chiếc giỏ trên tay Trường:– Anh không nhờ ai mà dám tự tiện. Nếu mỏi chân thì ngồi luôn lên xe Dung chở về.Nhưng Trường phẩy tay từ chối:– Đường trơn lắm, Dung mà cho tôi “chụp ếch” chắc chắn có người chụp hình lén rồi đăng báo cho xem. Chi bằng Dung hãy cứ về trước, tôi đi bộ đằng sau cũng được.Song cô gái không chịu:– Dung đi bộ với anh Trường cho vui.Trường cố tình né tránh:– Trời mưa lạnh thấy mồ, vui vẻ cái gì.Dung chẳng thèm hiểu, còn mơ mộng:– Lạnh mới thú. Dung nhớ trong các bài thơ tình nổi tiếng, tác giả thường đề cập tới trời mưa nhiều hơn là trời nắng...Nghe thấy thế Trường muốn kêu trời lên song không tiện đành bấm bụng cười thầm. Thì ra cô hàng xóm của anh cũng có cái đầu lãng mạn cực kỳ. Cô ta cũng biết nhận ra sự thú vị đi dưới màn mưa với một tên con trai mà mình thích.Còn Trường thì chưa nghĩ đến những điều như thế! Mà nếu có thì cũng chỉ một thoáng nào thôi.Vẫn kẻ trước, người sau cả hai đã đi như thế cho đến khi về tới tận nhà.Trường nhận lại cái giỏ của mình với câu nói đầy khách sáo:– Cám ơn Dung nhiều lắm nhé! Hẹn mai sẽ gặp lại...Cô gái như luyến tiếc đứng ngần ngừ:– Sao lại phải tới ngày mai? Bộ tối nay anh Trường không qua thăm Dung được hả?– Dầm mưa thế này chắc chắn là sức khoẻ sẽ không ổn. mong Dung thông cảm giùm. – Trường viện cớ.Rồi thấy Trường nhấp nhổm tính quay đi, cô gái đành phải gật đầu.– Nhớ đừng có quên quà của Dung đấy.Trường không đáp lại mà chỉ khẽ vẫy tay rồi đi thẳng vào trong sân. Có tiếng chó sủa vang lên kèm theo âm điệu mừng rỡ của thằng Toàn vì nó là người nhìn thấy Trường trước nhất.