Dịch giả: Hoàng Ngọc Tuấn
CHƯƠNG 5O
Mẹ của chúng tôi

Chúng tôi đang ở trong vườn. Một chiếc xe Jeep quân đội dừng lại trước nhà. Mẹ chúng tôi bước xuống, theo sau là một ông sĩ quan ngoại quốc. Họ đi vội vã ngang qua vườn. Mẹ bế một đứa bé. Trông thấy chúng tôi, Mẹ kêu lên:
— Đến đây! Trèo vô xe jeep lẹ lên. Chúng ta đi ngay. Nhanh lên. Vất hết mọi thứ, đến đây ngay đi!
Chúng tôi hỏi:
— Đứa bé là con của ai?
Mẹ nói:
— Đó là em gái của các con. Đến đây ngay đi! Đừng làm mất thì giờ.
Chúng tôi hỏi:
— Chúng ta đi đâu?
— Đến nước khác. Đừng hỏi nữa, đến đây ngay.
Chúng tôi nói:
— Chúng con không muốn đi đến đó. Chúng con muốn ở lại đây.
Mẹ nói:
— Mẹ phải đi đến đó. Và các con sẽ đi với mẹ.
— Không. Chúng con ở lại đây.
Bà Ngoại bước ra khỏi nhà. Bà nói với Mẹ:
— Mày làm cái gì vậy? Mày bế cái gì đấy?
Mẹ nói:
— Con đến để tìm hai đứa con trai của con. Con sẽ gửi tiền cho má.
Bà Ngoại nói:
— Tao không cần tiền của mày. Và tao không trả lại hai thằng nhỏ cho mày.
Mẹ bảo ông sĩ quan bắt lấy chúng tôi. Chúng tôi nhanh nhẹn bám lấy sợi dây thừng để trèo lên gác xép. Ông sĩ quan cố chộp lấy chúng tôi, nhưng chúng tôi đá vào mặt ông ấy. Ông sĩ quan chửi thề. Chúng tôi leo lên sợi dây thừng.
Bà Ngoại cười khẩy:
— Mày thấy đó, bọn chúng đâu có muốn đi với mày.
Mẹ gào lớn:
— Mẹ ra lệnh cho các con trèo xuống ngay lập tức!
Bà Ngoại nói:
— Bọn chúng đâu có bao giờ theo lệnh của ai.
Mẹ bắt đầu khóc:
— Đến đây, các con. Mẹ không thể đi mà thiếu các con.
Bà Ngoại nói:
— Đứa con hoang nước ngoài ấy chưa đủ cho mày à?
Chúng tôi nói:
— Chúng con ở đây tốt lắm, Mẹ ạ. Hãy an tâm mà đi. Chúng con ở nhà Bà Ngoại rất là tốt.
Chúng tôi nghe trọng pháo và súng liên thanh. Ông sĩ quan choàng vai Mẹ, dìu ra xe. Nhưng Mẹ giằng ra:
— Đó là hai đứa con trai của tôi, tôi cần có chúng! Tôi thương chúng!
Bà Ngoại nói:
— Tao đây, tao mới cần bọn chúng. Tao già rồi. Còn mày, mày còn đẻ được những đứa khác. Có bằng chứng rành rành!
Mẹ nói:
— Con van xin má, đừng giữ chúng lại.
Bà Ngoại nói:
— Tao đâu có giữ bọn chúng lại. Ê, hai thằng nhỏ kia, leo xuống đây và đi theo mẹ chúng mày.
Chúng tôi nói:
— Chúng con không muốn đi. Chúng con muốn ở với bà, Bà Ngoại.
Ông sĩ quan đưa hai tay nắm lấy Mẹ, nhưng Mẹ xô ông ấy ra. Ông sĩ quan bước ra ngồi trên xe jeep và mở máy. Đúng vào lúc ấy, có một tiếng nổ ầm trong vườn. Ngay tức khắc, chúng tôi thấy Mẹ nằm trên mặt đất. Ông sĩ quan chạy đến Mẹ. Bà Ngoại cố níu chúng tôi lại. Bà nói:
— Đừng nhìn! Đi vào trong nhà!
Ông sĩ quan nguyền rủa, chạy đến xe jeep và rồ ga phóng vút đi.
Chúng tôi nhìn Mẹ. Ruột đổ ra khỏi bụng bà. Bà đỏ ối từ đầu đến chân. Đứa bé cũng thế. Đầu của Mẹ ngả xuống cái hố nơi trái lựu đạn nổ. Đôi mắt Mẹ mở lớn và còn đầy nước mắt.
Bà Ngoại nói:
— Đi lấy cái xẻng!
Chúng tôi đặt một tấm chăn xuống đáy hố, chúng tôi đặt Mẹ nằm lên đó. Đứa bé vẫn còn dính chặt vào ngực Mẹ. Chúng tôi dùng một tấm chăn khác phủ lên họ, rồi chúng tôi lấp cái hố.
Khi chị họ của chúng tôi từ phố trờ về, chị hỏi:
— Có gì xảy ra hả?
Chúng tôi nói:
— Ừ, một quả lựu đạn nổ tạo nên một cái hố trong vườn.