Viên thư ký của Tổng Thống đứng lên sau bàn và đưa tay ra khi Jeremy được dẫn vào văn phòng. Ông cười. "Bao giờ cũng sung sướng được gặp lại ông, nghị sĩ". Cái bắt tay chặt nhưng rất nhanh. Jeremy không đả động gì đến việc anh được gọi là nghị sĩ. Cả viên thư ký lẫn anh đều hiểu anh không còn là thành viên của cái cơ quan ấy nữa. "Mời ngồi" viên thư ký ân cần nói, đẩy hộp xì gà tới. "Xin lỗi, cảm ơn" Jeremy rút thuốc lá ra. "Tôi chung thuỷ với thứ này". Viên thư ký vào thẳng vấn đề. "Tổng Thống đã đọc thư của ông, với mối quan tâm lớn. Cho rằng nhiều điểm đã được nêu lên một cách tuyệt vời và muốn tôi bầy tỏ sự biết ơn của ông". Jeremy gật đầu, không nói, vì cũng không ai đợi anh nói. "Chúng tôi đã thảo luận rất nhiều về vấn đề tiến cử ông. Và Tổng Thống đi đến kết luận rằng hiện chưa đúng lúc". "Ô? Vậy mà Thượng nghị sĩ đã làm tôi có cảm tưởng là vấn đề đã được thu xếp". Viên thư ký mỉm cười lạnh lùng. "Tôi e là Thượng nghị sĩ đã nỗ lực trong sự hiểu lầm. Ông ấy còn khá trẻ, và đôi lúc nhiệt tình của ông ta cũng bay bổng theo chủ nó luôn". "Vậy à?" giọng Jeremy vô cảm. Người đàn ông này là gã ngu xuẩn. Thượng nghị sĩ có thể còn trẻ, nhưng không hề non nớt trong chính trường. Đấy là môi trường mà ông ta đã được nuôi dưỡng từ trong nôi. Ông ta không lầm cái gì cả. "Năm nay là năm bầu cử" viên thư ký tiếp tục một cách trơn tru, " và Tổng Thống mới muốn ông từ chức là đương nhiên rồi. Vậy để tránh rủi ro có thể đổ cả xe táo vì một sự tiến cử trong thời gian chuyển tiếp, chúng tôi cho rằng tốt nhất là không có tiến cử gì cả trong thời gian này". "Tổng Thống cũng nghĩ như vậy à?" Cặp lông mày viên thư ký nhướn lên. Ông ta không thích bị lục vấn. "Tất nhiên" giọng ông ta lạnh băng. Thượng nghị sĩ đang đợi, và Jeremy được đưa thẳng vào văn phòng. "Thế nào, Nghi sĩ?" "Thế nào, Thượng nghị sĩ?" "Jeremy, chúng ta bị lừa rồi". "Cậu biết rồi à?" "Sáng nay, trực tiếp từ Nhà Trắng. Chính ông già gọi". "Vậy tại sao không ngăn mình lại. Sao cậu vẫn để mình đến đấy?" Thượng nghị sĩ mỉm cười, rồi nét mặt thay đổi hẳn khi anh nói một cách nghiêm chỉnh. "Mình muốn cậu chứng kiến là mình đã giữ lời hứa". "Cậu biết là mình không bao giờ nghĩ khác mà". "Cảm ơn". "Mình không hiểu cái quái gì đã làm lộn tùng phèo tất cả?" "Mình biết" Thượng nghị sĩ đáp. "Không phải ông già, cũng không phải chính phủ. Vậy chỉ còn lại một khả năng thôi". "Ông bạn thư ký của chúng ta?" Thượng nghị sĩ gật đầu. "Nhưng vì sao chứ? Mình vẫn vui vẻ với hắn mà". "Mình đóan hắn không ưng dân Harvard". Thượng nghị sĩ cười. "Gã ngốc ấy học ở Yale, cậu biết đấy". Nụ cười rời khỏi mặt anh. "Mình rất tiếc, Jeremy". Jeremy nhún vai. "Không sao. Âu cũng là cú thử sức hay". "Giờ cậu định ra sao?" "Mình không biết nữa. Mình chưa nghĩ đến điều đó". "Xông vào đại hội đảng? "Tất nhiên. Mình sẽ không bỏ lỡ nó". "Chúng ta đang tụt hậu so với Stevenson đấy". "Cậu có cho là họ có khả năng thuyết phục Eisenhower vào vụ đó không?" "Mình cho là họ sẽ không phải cố gắng lắm đâu" Thượng nghị sĩ trả lời. "Thực ra, họ đi với Taft thì hơn, nhưng họ gạt bỏ tất để thắng lợi. Họ sẽ đi với Eisenhower". "Ike sẽ ưng ngay chỉ trong một cuốc tản bộ". "Mình cũng nghĩ thế". Thượng nghị sĩ nói. "Trên bình diện nào đó thì thật là tồi tệ, vì mình biết Stevenson sẽ là một Tổng Thống hạng bét". Chợt anh liếc Jeremy. "Bọn mình sẽ cần sự trợ giúp của Quốc hội, càng nhiều càng tốt. Cũng không muộn để cậu có một cái vé đâu, cậu biết đấy". Jeremy lắc đầu. "Thôi, cảm ơn. Đấy không phải là trò chơi của mình. Mình vĩnh viễn là một tay chơi tài tử thôi. Mình nhường cho cánh chuyên nghiệp các cậu". "Nếu cánh Cộng hoà nhảy vào thì mình chẳng còn làm cái gì được cho cậu trong một thời gian dài". "Không sao, mình hiểu". Thượng nghị sĩ đứng lên. "Rồi, khi nào cậu quyết định cái gì đó thì cho mình biết. Khi đó, có thể mình giúp được nhiều hơn chứ không bí bét như vụ này". Jeremy cũng đứng dậy. "Mình sẽ báo cho cậu ngay". Thực ra, chính cha anh chịu trách nhiệm về việc anh làm báo, khi tay bên xuất bản giải thích cho Jeremy trong bữa ăn trưa tại quán 21'. "Bữa nọ, tôi ăn tối với cha anh. Chúng tôi chuyện trò về vấn đề của chính trường Pháp và ông đã đưa cho tôi một tập những lá thư gần đây của anh. Tôi đọc một bức. Rất thích thú. Tôi đọc bức nữa, rồi nữa. Cuối cùng, tôi xin ông cho mượn cả tập. Và đêm đó tôi đã thức đến ba giờ sáng để đọc. Thoạt tiên, tôi nghĩ đây là bộ sưu tập kỳ diệu để in thành sách. Anh biết không, anh có thể viết. Nhưng rồi, tôi lại nghĩ là không nên làm thế, điều cực kỳ ar là nó đã được viết ra trong khi các sự kiện còn tươi rói trong đầu. Với khả năng ấy thì bước đi logic duy nhất là một chuyên mục trên báo. Anh có ưng không?" "Tôi cũng không biết nữa. Tôi thực sự có phải nhà văn nhà báo gì đâu, ông biết đấy". "Vậy ai là nhà văn? Đã có thời, điều kiện tiên quyết để trở thành người viết tiểu thuyết hình như phải là người có lịch sử làm lính. Trước đó thì là các tay lái xe tải. Theo cách nhìn của tôi thì chỉ cần một yêu cầu đối với người viết chuyên mục hàng ngày, là anh phải có cái gì đó để viết, và viết hay. Thì chính anh đã viết hay một cách giản dị". Jeremy cười. "Nếu cần người viết giản dị thì ông đã gặp đúng người rồi đấy". "Vậy anh sẽ xem xét việc này chứ?" "Có thể, nếu tôi biết một điều quái quỷ gì đó đáng để viết". "Các hội nghị chính trị của các đảng sắp diễn ra đấy. Sao anh không đến cả hai xem có cái quái quỷ gì không và gửi cho tôi vài bài?" Jeremy đầy hưng phấn. "Tôi sẽ thử, nhưng rất có thể chỉ phát hiện ra tôi đã sai lầm đến mức nào khi nhận việc này". Nhưng bài đầu tiên đã xác định chính anh đã sai lầm thế nào khi nghĩ như vậy. Sau cú điện thoại cuồng nhiệt của tay làm xuất bản đề nghị cho đăng, và Jeremy đồng ý với sự miễn cưỡng đầy e ngại, bài báo xuất hiện trên toàn quốc vào ngày khai mạc hội nghị chính tri, với cái tựa đề MỘT NƯỚC NGOÀI. "Các nước trên khắp thế giới đều thế cả" nó được bắt đầu như thế. "Một người bình thường hầu như vui vẻ khi gặp người Mỹ, và rất thích họ. Chỉ có các chính trị gia, nhân viên khách sạn và tài xế taxi là hầu như căm thù chúng ta. Chicago cũng giống như bất cứ nước ngoài nào". Trong vòng một năm, chuyên mục này xuất hiện ba lần mỗi tuần trên hơn hai trăm đầu báo. Ở Paris. Nam tước đọc xong bài đầu tiên ấy trên tờ Thời báo New York xuất bản ở Châu Âu bèn đẩy nó trên bàn ăn sáng sang phía Caroline. "Con đã đọc bài này chưa?" Caroline nhìn, gật đầu. "Rồi ạ. Con cho là rất thông minh". "Anh ta là một trang thanh niên sáng láng". "Vâng" cô đồng ý "Cực kỳ". "Lạ thật " Nam tước nói, cặp lông mày nhíu lại. "Sau bữa tiệc đêm đó, chúng ta không nghe gì về anh ta cả". "Denisonde nhận được một lẵng hoa hồng thật dễ thương và tấm thiệp cảm ơn vào sáng hôm sau". "Ý ba là nó không gọi điện cho con hoặc đại loại như thế?" "Không" rồi Caroline mỉm cười đầy bí ẩn. Tội nghiệp cho cha. Ông bao giờ cũng quá thẳng thừng trong khi cứ tưởng là mình tinh tế. Cô không thể không trêu chọc ông. "Sao, anh ấy phải làm thế à?" cô hỏi thật ngây thơ. Chương 10 Bàn tay lắc nhẹ vai Amparo. "Xin lỗi, công chúa. Cha của cô ở dưới nhà và muốn gặp cô". Amparo cảm thấy hai bên thái dương nặng trĩu khi ngồi dậy. Miệng cô vẫn còn nồng nặc. Cô lơ mơ nhìn khuôn mặt băn khoăn của người hầu gái. "Cha tôi à?" "Thưa công chúa, vâng ạ" cô hầu liếc sang người thanh niên trần như nhộng đang nằm bên cô. "Ngài đang rất vội ạ!" Amparo lắc đầu quầy quậy. Phải có điều gì đó ghê gớm lắm cha cô mới đến đây sớm như thế. Từ trước, ông không bao giờ làm như thế. "Nói với ông là tôi xuống ngay". "Thưa công chúa, vâng ạ". Cô hầu trả lời rồi vội vàng ra khỏi. Amparo quay sang gã trai. "Ở yên đây. Em sẽ cho anh biết khi ông ấy đi". Gã gật đầu. Cô với tay lấy áo ngủ vắt trên chiếc ghế để bên, song chưa kịp thì cánh cửa bật mở và Tổng Thống ập vào. "Ngài!" gã trai kêu lên trong nỗi hãi hùng, nhảy khỏi giường và đứng nghiêm như tượng. Tổng Thống bước qua như thể gã không hề tồn tại, chằm chằm nhìn xuống Amparo. "Ta phải nói chuyện với con ngay!" Cô cầm chiếc áo ngủ che ngực khi nhìn cha rồi gã kia. "Jorge, đừng có đứng thộn ra đấy! Không có gì kỳ quặc bằng một tên lính trần truồng mà lại cố đứng nghiêm. Xéo đi!" Gã cuống cuồng vơ quần áo rồi chuồn thẳng. Khi cánh cửa đã khép lại, Amparo nhìn lên cha cô. "Gì vậy?" "Ta biết con không quan tâm lắm đến những gì chồng con đang làm" Tổng Thống nói giọng mỉa mai "nhưng lẽ ra con phải cho ta biết là hôm nay nó về chứ". "Hôm nay?" giọng cô ngờ vực. "Phải, hôm nay". Cặp môi cô hé ra trong nụ cười không hề hài hước. "Con không biết. Đây có lẽ là lần đầu tiên cánh kiểm duyệt của cha đã đưa cho cha bản photocopy trước khi con thấy bản chính". Tổng Thống bước đến bên cửa sổ, nhìn ra. "Nếu hôm qua ta biết thì ta đã ngăn nó lại rồi". "Cũng chẳng hơn gì" Amparo ra khỏi giường. "Chắng sớm thì muộn anh ấy cũng sẽ phát hiện ra cha đang làm cái gì". "Nhưng hôm nay là cốt tử". Cha cô lấy tờ báo đang kẹp nách đưa cho cô. "Tờ Nhật báo đăng bài xã luận ở trang nhất đòi hỏi phải đưa ra toà án binh vụ xin từ chức một cách hèn nhát đối với nhiệm vụ của nó ở bên Triều Tiên. Họ cho điều đó là phản ánh sự nhục nhã đối với cả nước Corteguay". Amparo thậm chí không mở tờ báo ra. "Thế cha cũng không hay biết gì về chuyện này nữa à?" cô hỏi, giọng châm biếm. "Tất nhiên ta biết" ông giận dữ "nhưng ta không biết nó lại ở đây hôm nay. Nếu biết thì ta đã bảo họ đăng chậm hơn". "Trách bọn gián điệp ngu xuẩn của cha ấy. Đừng trách con". Amparo kéo chiếc dây chuông bên giường. "Con sẽ ra sân bay đón anh ấy. Con sẽ giải thích cho anh ấy…" "Con chẳng giải thích gì hết. Cũng không đón đưa gì sất!" "Thậm chí không đón? Nhưng con là vợ anh ấy. Mọi người sẽ nghĩ thế nào nếu con vắng mặt khi anh ấy xuống máy bay?" "Họ nghĩ cái gì thì mặc xác họ!" ông gầm lên. "Con còn là con gái Tổng Thống, không dây dưa gì đến kẻ đang bị lên án!" "Sự thể là thế ạ?" Tổng Thống không trả lời. "Cuối cùng thì cha đã nghĩ ra cách gạt anh ấy chứ" cô tiếp tục, giọng nhỏ nhẹ. "Con có thể thấy nó đang đến. Kể từ tuần trăng mật khi mà báo chí bắt đầu chẻ hoe ra rằng anh ấy sẽ kế tục cha". Tổng Thống chằm chằm nhìn cô. "Và cô thì trung thành với nó nhỉ? Ngay khi nó đi, cô đã nhảy tót lên giường với thẳng đàn ông đầu tiên đến gần". Amparo cười "Cha không cần thuyết phục rằng con là con của cha. Chúng ta là cặp bài trùng, cha và con, cha nào con nấy". Tổng Thống chợt cảm thấy thư giãn. Người hầu gái bưng cà phê vào rồi vội vã rời phòng. Ông nhấm nháp cà phê, thật mãn nguyện. "Ta mừng vì cuối cùng thì con đã bắt đầu biết điều". Amparo bưng cà phê đến ngồi xuống chiếc ghế bành. "Cha sẽ không giết anh ấy như đã giết những người khác chứ?" Cô nói. "Con không cho phép". "Cô không cho phép?" ông hỏi, giọng hoài nghi. "Cô làm được gì nào?" Amparo cười nhạt. "Vài ngày sau khi Dax đi, tôi đã viết một bản, trong đó ghi lại tất cả những gì tôi biết về ông, từ việc ông đã làm những gì, đã phản bội những ai, đã giấu tiền mà ông đã ăn cắp ở đâu, tất cả. Bản viết này đang nằm trong két nhà băng ở Hoa Kỳ, với chỉ thị là nó sẽ chỉ được mở ra và công bố nếu có điều gì rủi ro xảy ra với Dax và tôi". "Tao không tin. Chẳng có thứ gì của chúng mày ra khỏi đất nước này mà tao lại không biết cả". Amparo nhấm nháp cà phê. "Không à? Ông biết quá nhiều về tôi, và tôi chắc là ông thừa biết giáo đã ngủ với một người đàn ông chỉ vài ngày sau khi Dax đi. Ông có nhớ ra là ai không?" Có một biểu hiện bí ẩn nào đó, nhưng ông không trả lời. "Một tuỳ viên sứ quán Mexico trên đường đi Hoa Kỳ". Cô tiếp tục. "Và thỉnh thoảng tôi lại bổ sung cho bản viết đó. Đàn ông nào cũng vô cùng sung sướng được làm một việc nhỏ cho công chúa để đổi lấy chính cô ta". Tổng Thống thở dài. "Thế cô muốn tôi làm gì với hắn?" Amparo nhìn xuống ly cà phê rỗng không. Cô dướn người lên rót cà phê mà không buồn để ý đến chiếc áo ngủ rơi xuống sàn. "Ông sẽ cử anh ấy đi" cô nói. "Còn nhiều cách để anh ấy phục vụ ông ở nước ngoài. Ngay sau khi anh ấy đi, tôi sẽ ly dị anh ấy. Điều đó sẽ cho nhân dân thấy là anh ấy không còn được sủng ái nữa". "Và cô sẽ mang bản viết kia về nước chứ?" Amparo lắc đầu. "Không, nó sẽ yên vị ở đó – một bảo hiểm cho cuộc đời tôi và anh ấy". Tổng Thống chòng chọc nhìn cô rồi phóng tay qua bàn, tóm lấy một vú trần của cô, vặn vẹo nó một cách tàn bạo, những ngón tay cắm ngập vào da thịt cô. Mặt cô trắng bệch ra, nhưng ánh mắt cô không thay đổi, cho dù những giọt mồ hôi to đùng xuất hiện trên trán. Ông chợt buông cô ra. Một vẻ trân trọng kỳ lạ thoáng trên mặt khi ông nói. "Mày đúng như mẹ mày. Tóc vàng, lông đen". Ba người lính đứng nghiêm khi Dax và Mèo Bự tiến đến. Viên trung uý đứng giữa giơ tay chào. "Đại tá Xenos?" Dax gật đầu. "Phải". "Tổng Thống bảo tôi đưa ông đến gặp người ngay. Xin đi lối này". Thay vì đi vào cửa qua hải quan, viên trung uý bước tới một cửa nhỏ. Dax và Mèo Bự định theo anh ta, nhưng hai người lính ở bước tới đứng trước mặt Mèo Bự. "Ông ở lại đây", người lính cao hơn nói gay gắt. Dax thấy Mèo Bự luồn tay vào khẩu súng ngắn trong nách. Anh phẩy tay. "Tôi không ưng cách này", Mèo Bự thì thầm. Dax mỉm cười lạnh lùng. "Còn sợ cái gì chứ?" anh hỏi bằng tiếng Anh, rồi chuyển sang tiếng Tây Ban Nha. "Chúng mình về nhà rồi, làm như trung uý đề nghị. Đợi tôi ở đây". Dax bước theo viên trung uý. Anh ta nhã nhặn mở cửa, đứng sang một bên để Dax đi vào. Dax nheo mắt trong nắng chói chang. "Lối này" viên trung uý dẫn anh đi quanh toà nhà. Chiếc limousine chống đạn của Tổng Thống kín đáo đỗ khuất ở một góc. Viên trung uý mở cánh cửa sau. "Vào đi, Dax" từ trong xe, Tổng Thống gọi. Dax bước vào, chớp mắt, vì rèm che kín các cửa sổ. Trong xe mát lạnh. Nó vẫn nổ máy. Anh nhìn Tổng Thống. Mặc dù có điều hoà, mặt ông bóng nhẫy vì mồ hôi. "Tại sao không báo cha hay là con về?" ông ngọt xớt. "May mà Amparo cho cha biết". "Con nghĩ không hệ trọng gì. Amparo đâu ạ?" "Nó đến thăm một khoa mới mở ở một bệnh viện miễn phí". Qua chiếc gương hậu, cả tài xế lẫn viên trung uý đều dõi theo họ, lăm lăm khẩu súng tự động. "Khỏi quan tâm đến họ" Tổng Thống nói. "Họ không nghe được mình đâu". Dax mỉm cười. "Con không quan tâm đến điều đó". Tổng Thống cũng cười. "Bọn họ ganh tị nhau trong việc bảo vệ cha. Này con, con đã chọn thời điểm không thích hợp nhất để về đấy. Lẽ ra con không bao giờ nên từ nhiệm". "Con không thể làm gì khác được khi cha không gửi quân đội đến như đã hứa". "Có những lý do,. Những vấn đề con không biết". "Nhưng cha đã hứa" Dax trả lời "và con cũng đã hứa. Con đã sử dụng bạn bè của con, ảnh hưởng của con. Con đã cầu xin, phỉnh phờ để họ gửi vũ khí mới cho cha. Chắc chắn cha không nghĩ là họ tin vào sự trí trá của cha về thời hạn đăng lính chứ". "Họ tin thế nào thì cũng có khác gì?" Tổng Thống đáp, giọng bối rối. "Lại có nhiễu nhương ở miền núi. Quân đội quan trọng đối với ta ở đây hơn là ở Triều Tiên". "Đấy là một sự trí trá từ đầu. Ông không hề có ý định đưa họ đi đâu cả. Đấy chỉ là cách để lấy vũ khí mới mà thôi". Mặt Tổng Thống trắng bệch vì giận dữ và ông cố gắng nén giọng. "Ta đã bắn những kẻ ăn nói nhẹ nhàng hơn thế nhiều!" Dax ngả người trên ghế, mỉm cười. "Cứ làm đi. Ít nhất thì bạn hữu tôi cũng nhận ra rằng tôi không dính dáng gì đến việc phản bội họ cả". Tổng Thống lặng im một lát. Khi nói, ông lấy lại được giọng bình thường. "Ta chọn cách bỏ qua sự thoá mạ của anh trong khi tức giận. Nhưng nhớ một điều. Mối quan tâm đầu tiên và duy nhất của ta là Corteguay. Mọi thứ khác chỉ quan trọng trong tương quan với điều đó. Anh hiểu chứ?" Cặp môi Dax vệu đi cay đắng. "Tôi hiểu rất rõ". "Anh có thể không thích, nhưng tôi đã cứu mạng anh do đã đến đây đón anh" Dax lặng thinh. "Báo chí đang la thét đòi thủ cấp anh đấy. Họ muốn thấy anh ra trước toà án binh vì đã từ nhiệm khỏi tiền đồn đang bốc lửa". Dax bình thản. "Ông không muốn nói cho họ sự thật à?" "Nếu họ nghe thì ta có thể" Tổng Thống đáp "nhưng muộn rồi. Họ không lắng nghe nữa". "Tại sao ông không dừng họ lại ngay từ đầu?" "Sự thể phát triển quá nhanh" Tổng Thống thở dài. "Trước khi ta làm được cái gì thì họ đã làm nhân dân bốc lửa rồi". Bỗng Dax phá lên cười. "Hẳn nào ông đã dụ được cha tôi tin ông". Anh gằn giọng. "Ông kiểm soát từng chữ trên báo, vậy mà ông vẫn thản nhiên ngồi đây với hy vọng tôi tin vào tiếng thở dài hoặc những lời dối trá của mình?" Tổng Thống ngồi cứng ngắc, lặng thinh. "Thôi được. Nghĩa là ông muốn tôi quay trở lại chiếc máy bay đã đưa tôi về đây?" "Vẫn còn nhiều việc để anh làm cho chúng ta ở hải ngoại". "Không" Dax khẳng định. "Ông sử dụng tôi đủ rồi, hệt như ông đã sử dụng cha tôi. Tìm cho mình một thẳng cu khác đi". "Anh nói vậy vì anh quá chua chát thôi. Anh là người Corteguay. Sẽ đến lúc anh thay đổi đầu óc đấy". "Tôi vĩnh viễn là người Corteguay, song tôi sẽ không phải thay đổi đầu óc của mình". Tổng Thống lặng thinh. "Tôi muốn gặp Amparo trước khi đi". "Amparo không muốn gặp anh" Tổng Thống lạnh lùng. "Nó bảo tôi cho anh biết là đang đưa đơn ly dị. Là con gái tôi, nó cảm thấy không phù hợp nếu tiếp tục quan hệ với anh". Dax vén rèm cửa, nhìn ra. Những dãy núi xa xa lung linh trong nắng. Một lát sau, anh quay sang Tổng Thống. "Tốt lắm", anh đưa tay ra mở cửa xe. "Tôi sẵn sàng đi ngay". "Đợi đã" Tổng Thống ra hiệu cho tài xế. "Lái xe mới mở được khoá cửa". Viên trung uý ra khỏi xe, tới mở cánh cửa sau. Dax vừa bước ra thì giọng Tổng Thống dừng anh lại. "Tạm biệt, người hùng của ta". Dax quay lại. Tổng Thống cúi người về phía cánh cửa xe đang mở, một biểu hiện buồn bã kỳ lạ trên mặt ông. Họ nhìn nhau hồi lâu, người đàn ông già cả, mệt mỏi mà khuôn mặt như được chắp vá bởi hàng ngàn nếp nhăn, và người đàn ông trẻ tuổi mệt mỏi, mà khuôn mặt như chìm sâu trong bao ảo ảnh. "Cảm ơn ngài" Dax trịnh trọng nói. "Tạm biệt". Cửa xe đóng lại, và Tổng Thống mất hút sau rèm, khi chiếc xe to đùng lao đi, để lại luồng bụi phía sau. Dax nhìn theo cho đến khi nó mất hút, rồi quay trở lại nhà ga. Chiếc máy bay vòng trên bờ biển rồi hướng vào đất liền. Khi đèn tín hiệu không hút thuốc tắt, Dax rút một điếu ra. Cô tiếp viên dừng lại bên ghế anh. "Ông Xenos? Người đưa thư này muốn tôi sẽ đưa cho ông khi chúng ta cất cánh". "Cảm ơn" Dax mở chiếc phong bì và chằm chằm nhìn xuống tờ giấy. "Dax! Em xin lỗi. Tha lỗi cho em, Amparo". Từ từ, anh xé nó ra thành những mảnh vụn tí tẹo rồi nhét vào gạt tàn. Anh châm thuốc rồi nhìn ra cửa sổ. Máy bay đang tiếp cận vùng núi. Anh nhìn xuống những ngọn núi xanh biếc, lởm chởm, đỉnh núi phủ đầy tuyết của Corteguay, chợt đôi mắt tràn lệ. Dax có thể không bao giờ thấy lại chúng nữa.