Trông thấy bọn Vô Lượng thiền sư đã bị bốn lão nhân Lao Sơn tứ quái cầm chân. Lâm Phùng Chân khẽ thầm bên tai Từ Tôn Công: - Hiền huynh, chúng ta hãy thừa cơ hội bọn lão trọc đánh nhau với bốn lão Lao Sơn tứ quái đưa Phùng ca ca thoát khỏi nơi đây cho rồi. Từ Tôn Công lắc đầu: - Tiểu thư đừng nóng nảy. Hiện tình chúng ta chưa thể đưa Phùng hiền đệ thoát khỏi nơi này đâu. Lâm Phùng Chân ngạc nhiên: - Tại sao vậy? Từ Tôn Công đáp: - Tại vì phía ngoài hàng ngàn cao thủ hắc, bạch đang đánh nhau với bọn hòa thượng ngũ đại môn phái, chúng ta ra đó, hai bên sẽ ngừng đấu, tất cả sẽ nhằm vào chúng ta. Như vậy chúng ta sẽ trở thành cái mục tiêu của bọn họ và bị bọn họ tấn công từ nhiều mặt. Chúng ta không thể nào chống đỡ nổi, cũng không thể lọt khỏi vòng vây được. tốt hơn chúng ta hãy đứng đây chờ xem kết quả trận đấu giữa bọn trọc và bọn Lao Sơn tứ quái, xem tình hình thế nào sau đó sẽ tùy cơ ứng biến. Bây giờ tại hạ và tiểu thư hãy tới chỗ Tạ tiểu thư bảo vệ hiền đệ. Từ Tôn Công và Lâm Phùng Chân liền băng mình sang phía Tạ Ánh Đào. Từ Tôn Công, Lâm Phùng Chân và Tạ Ánh Đào chia ba góc, trường kiếm cất lên đề phòng có kẻ bất ngờ phóng vào ám kích Phùng Phá Thạch, vừa quan sát trận đấu giữa bốn vị đạo nhân và bọn Lao Sơn tứ quái. Từ nãy vì bận tâm về chuyện cứu nguy Phùng Phá Thạch, Tạ Ánh Đào không có thời giờ nghĩ tới Lâm Phùng Chân. Bây giờ có dịp, Tạ Ánh Đào chú mắt nhìn Lâm Phùng Chân nhủ thầm: - “Nàng này là ai? Sao nàng lại dám liều chết đánh nhau với bọn hòa thượng cứu mạng Phùng ca ca. Trông nàng xinh đẹp như nàng tiên giáng thế, chẳng hiểu Phùng ca ca trước đây có tình ý với nàng hay không?” Tạ Ánh Đào định hỏi Lâm Phùng Chân nhưng nghĩ Lâm Phùng Chân có cái công cứu mạng Phùng Phá Thạch trước khi nàng và Từ Tôn Công tới nên lại thôi. Cũng như Tạ Ánh Đào, bấy giờ Lâm Phùng Chân mới có dịp nhìn đối tượng của mình. Lâm Phùng Chân ngạc nhiên nghĩ thầm: - “Cô gái này đúng là một trang tuyệt thế mỹ nhân, không hiểu nàng có phải là tình nhân của Phùng ca ca hay không, sao lại dám liều chết chống đối với bọn đạo nhân ngũ đại môn phái như vậy, chắc là phải có chuyện gì rồi.” Đôi lông mày nguyệt của Lâm Phùng Chân cau lại, trong lòng cảm thấy bất an. Bởi vừa rồi Lâm Phùng Chân bận tâm đấu nhau với bọn Thần Phong đạo trưởng, phát đất, Diệu Tịnh sư thái không nghe câu chuyện đối đáp giữa Vô Lượng thiền sư và Tạ Ánh Đào nên nàng chưa biết Tạ Ánh Đào là vị hôn thê của Phùng Phá Thạch. Tạ Ánh Đào và Lâm Phùng Chân nhìn nhau phút giây rồi dời ánh mắt quan sát phía ngoài đề phòng bất trắc. Trong lòng hai nàng đều mang một nỗi niềm riêng khó nói bằng lời. Vô Lượng thiền sư và Lao Sơn nhất quái đấu qua trên hai mươi chiêu vẫn quân bình. Thần Phong đạo trưởng đấu mười tám chiêu với Lao Sơn nhị quái bất phân thắng bại. Pháp Thiền đạo trưởng xuất mười chín chiêu vẫn chưa thắng nổi Lao Sơn tam quái. Chỉ riêng trận thứ tư Diệu Tịnh sư thái có phần kém thế vì chiêu Pháp Tang ma trượng của Lao Sơn tứ quái quỷ dị quái lạ không thể đo lường. Dĩ nhiên Diệu Tịnh sư thái đã rơi vào cái thế hạ phong trước một địch thủ vô cùng lợi hại. Đấu tới chiêu thứ ba mươi sáu, thình lình Lao Sơn nhất quái quát to: - Công lực lão đại hòa thượng khá lắm, nhưng hãy xem chiêu Cương Thi ma công của lão phu. Cây Tang ma trượng trong tay Lao Sơn nhất quái rung lên một cái, bỗng thấy cây Tang ma trượng phì ra to lớn dị thường, từ đầu trượng phun ra một luồng khí trắng, kèm xú khí như thây ma chết lâu ngày nháy mắt lan ra rộng lớn như vầng mây trắng bay vút lên cao rồi chụp xuống đầu Vô Lượng thiền sư. Vô Lượng thiền sư kinh hãi quát: - Lợi hại! Cùng theo tiếng quát, Vô Lượng thiền sư nhanh như chớp phóng ra ngoài xa. Luồng khí trắng tang ma kèm xú khí như thây ma chết lâu ngày đánh trượt Vô Lượng thiền sư giáng xuống. Bùng! Vùng khí trắng kèm xú khí đánh xuống đất làm đám cỏ xanh biến thành màu đen sì, ghê rợn, xú khí tràn lan tưởng như chưa tới đối phương đã ngất xỉu đi rồi. Lao Sơn nhất quái nhìn Vô Lượng thiền sư bằng cặp mắt trắng dã cười khắc khắc: - Lão đại hòa thượng chạy không khỏi đâu. Lão quái nhân giơ cây Tang ma trượng lên, lại xuất chiêu Cương Thi ma công. Vùng khí trắng kèm xú khí như thây ma chết lâu ngày lại hiện ra cất bổng lên cao trùm xuống đầu Vô Lượng thiền sư một lần nữa. Vô Lượng thiền sư rất đỗi hãi hùng, không dám xuất cây Cổ ma trượng tiếp chiêu, lao đi ra ngoài xa tránh né. Bùng! Đám cỏ xanh chỗ Vô Lượng thiền sư vừa đứng hóa thành một vùng đen xì, xú khí ngất trời. Thừa thế, Lao Sơn nhất quái đánh luôn tám chiêu Cương Thi ma công đẩy Vô Lượng thiền sư ra ngoài xa. Trong khi đó, Lao Sơn nhị quái, Lao Sơn tam quái và Lao Sơn tứ quái cũng xuất chiêu Cương Thi ma công khiến cho Thần Phong đạo trưởng, Pháp Thiền đạo trưởng và Diệu Tịnh sư thái kinh hồn bạt vía phóng ra ngoài năm trượng. Một vùng cỏ xanh chu vi năm trượng biến thành màu đen sẫm, xú khí như10px;'>
- Bọn lão phu là Lao Sơn tứ quái. Lão phu là Lao Sơn nhất quái, ba vị hiền đệ kia là Lao Sơn nhị quái, Lao Sơn tam quái, Lao Sơn tứ quái đến đây vì chuyện gã tiểu tử Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch. Cặp lông mày bạc của Vô Lượng thiền sư cau hẳn lại: - Chư vị thí chủ có chuyện gì với thí chủ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch? Lao Sơn nhất quái vẫn với giọng trầm khàn: - Bọn lão phu đến đây gặp tiểu tử Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch thu lấy pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục. Vô Lượng thiền sư biến sắc: - A di đà Phật! Đây là chuyện của liên minh diệt trừ Tiểu Huyết Thần do bần tăng chủ trì. Đêm nay bần tăng khuyên chư vị chớ nên can dự vào chuyện này. Lao Sơn nhất quái chớp cặp mắt trắng dã như thây ma chết lâu ngày: - Bọn lão phu từ ngàn dặm tới đây biết bao lao tâm khổ lực, việc chủ đích thu lấy pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục, lẽ nào lại không can dự vào chuyện tiểu tử Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch. Lão hỏi Vô Lượng thiền sư: - Lão đại hòa thượng đã chiếm lấy pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục rồi phải không? Vô Lượng thiền sư nổi giận: - Thí chủ chớ nên hồ đồ, bần tăng chưa thu nạp pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục. Nhưng pho bí kíp đó từ giờ phút này kể như thuộc quyền sở hữu của Minh chủ võ lâm. Thí chủ đừng có thâm vọng, sẽ có chuyện không hay đâu. Lao Sơn nhất quái trợn trừng cặp mắt trắng dã: - Không hay thì sao? Lão nói tiếp: - Bọn lão phu đã nhất quyết rồi. Đêm nay chưa thu lấy pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục, bọn lão phu không rời khỏi nơi này. Lão đại hòa thượng không nên ngăn cản. Vừa dứt câu, Lao Sơn nhất quái đã phóng tới chỗ Phùng Phá Thạch vẫn còn nằm hôn mê. Vô Lượng thiền sư quát to: - Đứng lại! Mồm quát, lão đại hòa thượng vừa vung cây Cổ ma trượng lên kình khí nặng ngàn cân đánh vút trước mặt Lao Sơn nhất quái không cho phóng tới. Lao Sơn nhất quái kêu lên một tiếng quái gở thu hồi thân thủ. Lão rút lấy cây Tang ma trượng bên lưng trắng như xương khô xuất chiêu chống đỡ. Bộp! Cây Cổ ma trượng bật ra ngoài, Vô Lượng thiền sư tháo lui về phía sau một bước. Bên kia, cây Tang ma trượng cũng dội ra, lão Lao Sơn nhất quái lui một bước. Chiêu đầu hai bên ngang bằng nhau, chẳng ai hơn ai kém. Vô Lượng thiền sư quát to, vung cây Cổ ma trượng xuất luôn tám chiêu liên hoàn. Lao Sơn nhất quái gầm lên huy động cây ma trượng xuất chiêu chống đỡ. Bên này Lao Sơn nhị quái, Lao Sơn tam quái, Lao Sơn tứ quái cũng vừa đấu với Thần Phong đạo trưởng, Pháp Thiền đạo trưởng và Diệu Tịnh sư thái một chiêu bất phân thắng bại. Trận ác chiến lại bùng nổ giữa bốn lão quái nhân Lao Sơn tứ quái và bốn vị đạo nhân Vô Lượng thiền sư, Thần Phong đạo trưởng, Pháp Thiền đạo trưởng và Diệu Tịnh sư thái.