Toàn chúng nữ nhân vừa nghe giọng lanh lảnh như chuông ngân thì liền nghiêm túc đứng cúi đầu, ba vị Đường chủ cũng nhanh chân ra đứng trước án của mình, sắc mặt biến đổi thì thầm với nhau:- Cốc chủ đến!Hạ Liên đường chủ đột nhiên thấp giọng nói với một ả hầu đứng trước mặt:- Nhanh vào trong đem Nhạc Thanh Tùng ra đây!Thấy ả hầu kia gật đầu chạy đi, Xuân Đào đường chủ cũng hiểu ra tâm ý lão bà bà, liền vẫy tay cho thiếu nữ theo hầu mình hành động, bấy giờ liền thấy cả ba thiếu nữ liền chạy đến bên người Đồng Thiên Kỳ, hiển nhiên bọn họ muốn mang chàng bỏ chạy đi trốn.Nhưng khi cả ba vừa đến bên Đồng Thiên Kỳ, thì bỗng nhiên thấy cửa có bóng người xuất hiện, kèm theo tiếng tung hô:- Cốc chủ giá lâm!Ba thiếu nữ lập tức dừng tay, thiếu nữ chạy đầu tiên cũng vừa lúc đầy được Nhạc Thanh Tùng ra đến giữa phòng.Đồng Thiên Kỳ đưa mắt nhìn nhanh ba vị đường chủ, chỉ thấy bọn họ đứng nghiêm túc cúi đầu hô vang:- Cốc chủ vạn an!Một giọng cười mê hồn vang lên, tiếp là giọng nói ngân như nhạc:- Miễn lễ!- Đa tạ Cốc chủ, thỉnh tọa!Giọng Cốc chủ lại vang lên:- Không cần, ta đi ngay.Đồng Thiên Kỳ lúc này mới từ từ quay lại, ánh mắt chành vừa chạm vào người kia bất thần ngưng mậu bất chuyển.Nguyên khúc này ngay tại cửa Vạn Hoa phòng giữa hai ả nữ hầu linh lợi chính đang đứng một thiếu nữ mặt ngọc mày ngài, toàn thân trắng muốt như thạch bích tợ hồ như lộ hẳn ra ngoài bộ xiêm y ngắn ngủn, đôi môi son chín mọng mấp máy như lúc nào cũng lộ nụ cười hàm tiếu. Thiếu nữ niên kỷ chừng trên dưới hai mươi, quả là một tòa thiên nhiên tuyệt đẹp chưa từng thấy.Ánh mắt mỹ nhân vừa chạm ánh mắt Đồng Thiên Kỳ, bất giác thương tâm cũng xao động, nhưng nàng không để lộ ra sắc mặt, chỉ trầm nghĩ:"Nếu như người này là Đồng Thiên Kỳ, thì trong võ lâm bất kể người nào dù luận nhân phẩm, công lực, chỉ e cũng không thể sánh nổi.Đồng Thiên Kỳ điều chuyển ánh mắt.Mỹ nhân cũng thay đổi hướng nhìn về phía ba vị đường chủ cười tự nhiên nói:- Vừa rồi ba vị rói muốn phế ai vậy?Giọng mỹ nhân nói hồn nhiên, chừng như không có chút tâm kế.Hạ Liên dường chú chỉ liếc mắt nhìn nhanh Xuân Đào đường chủ, cung kính nói:- Là Nhạc Thanh Tùng, vì hắn không nguyện quy thuận!Xuân Đào đường chủ cười nhạt trong lòng, thầm nghĩ:"hừ, chỉ e ngươi không qua mắt nổi tiểu yêu tinh này, trước khi chưa có chuyện gì xảy ra ta cũng nên tặng các người một chút nhân tình".Từ khì thấy mỹ nhân xuất hiện, ánh mắt thèm muốn của Nhạc Thanh Tùng không rời thân hình Cốc chủ, đến lúc này nghe câu phán của Hạ Liên đường chủ thì giật thót mình, buột miệng la lên:- Cốc chủ, Nhạc Thanh Tùng nguyện lòng quy phục, vĩnh viễn hầu hạ Cốc chủ, quyết không hai lòng. Nhạc Thanh Tùng này thề trước trời đất!Nói rồi, quả nhiên gã tự động quỳ sụp xuống trước mặt mỹ nhân.- Thật vậy sao?Cốc chủ buông hỏi mấy tiếng, rồi nhìn về phía Đồng Thiên Kỳ, thấy mặt chàng thoáng nộ thì phương tâm đột nhiên cảm giác ngọt ngào.Nhạc Thanh Tùng hươ tay phân bua:- Người không chịu quy thuận không phải là tôi, mà chính là Đồng Thiên Kỳ.Tợ hồ như sợ lời mình vừa nói không đủ rõ ràng, gã nhấn mạnh:- Huyết Kiếp Thủ, Đồng Thiên Kỳ!Ba vị đường chủ không ngờ chuyện bại lộ chính do miệng gã, tuy lòng tức anh ách nhưng không ai dám lên tiếng:Cốc chủ đảo mắt phụng nhìn Đồng Thiên Kỳ, cười nói:- Ta cũng nghe nói Đồng Thiên Kỳ đã đến đây, quả thực là vậy ư?Vừa nói Cốc chủ vừa đưa ánh mắt dò hỏi ba vị đường chủ.Đồng Thiên Kỳ cũng theo bản năng tự nhiên đưa mắt nhìn ba vị đường chủ, chỉ thấy Thu Cúc đường chủ và Hạ Liên đường chủ sắc mặt thoáng run, bốn ánh mắt lấm lét nhìn về thiếu nữ sau lưng cốc chủ phía bên trái.Theo ánh mắt của hai vị Đường chủ, Đồng Thiên Kỳ nhận ra ả thị nữ này đưa mắt nháy nháy lại đồng thời tay xua xua nhẹ.Hạ Liên đường chủ có chút nhẹ người, cung kính nói:- Chúng ty chức vốn định bẩm báo Cốc chủ, thế nhưng thấy trời còn chưa sáng nên không dám quấy nhiễu giấc ngọc Cốc chủ. Bởi vậy mới dám mạo muội làm chủ, trước hết thuyết phục hắn.Cốc chủ cười tự nhiên không chút hoài nghi, nói:- Hắn chịu quy thuận Bổn cốc chứ?Không đợi ba vi Đường chủ kịp đáp, Đồng Thiên Kỳ lãnh đạm nói ngay:- Đồng mỗ còn sống đây, há không thể tự đáp, Cốc chủ sao không trực tiếp hỏi Đồng mỗ?Cốc chủ đưa ánh mắt lưu tình nhìn Đồng Thiên Kỳ, cười nhẹ nhàng nói:- Vậy thì hiện tại ta hỏi được chứ?Đồng Thiên Kỳ cười nhạt đáp:- Trước lúc hỏi, Đồng mỗ nhắc lại một câu mà Đồng mỗ đã tuyên bố với quý Sứ giả trước khi đặt chân vào Vạn Hoa Cốc này!- Vậy ư ngươi thử nói nghe xem!Đồng Thiên Kỳ giọng lạnh như băng:- Mồ hôi của Huyết Kiếp Thủ còn quý hơn máu của kẻ thù!Phấn diện mỹ nhân thoáng chút run lên, nhưng vẫn nụ cười hồn nhiên:- Ta nghĩ ngươi nhất định đổ không ít mồ hôi?Đồng Thiên Kỳ đưa ánh mắt lãnh bạo nhìn lên trần Hoa phòng, buông rõ từng tiếng:- Bởi vậy quý cốc cũng sẽ đỏ không ít máu, nếu như Qúy cốc xử trí không thích đáng.Tuy nói chuyện với cô ta, nhưng từ nãy đến giờ chàng không hề nhìn cô ta thêm lần nào nữa.Mỹ nhân chừng như bị xúc phạm vì thái độ của chàng, trong lòng khởi nộ nhưng vẫn không dễ để người khác nhận ra, chỉ đưa mắt nhìn ba vị Đường chủ nói:- Lời hắn là ý thế nào?Xuân Đào đường chủ biết Đồng Thiên Kỳ rất lợi hại, nên tranh đáp:- Khải bẩm Cốc chủ, ý hắn muốn nói chỉ cần còn một hơi thở cũng quyết đối đầu với Bổn cốc.Sắc mặt Cốc chủ đã thấy khẩn trương, liền quay nhìn Đồng Thiên Kỳ gặng hỏi:- Ý ngươi đúng như thế sao?Đồng Thiên Kỳ lành lạnh gật đầu đáp:- Do vậy Đồng mỗ mới khuyến cáo quý cốc nên xử trí đắc pháp.Mỹ nhân phấn diện hiện sát cơ, cười nhạt nói:- Đồng Thiên Kỳ, bổn cốc xưa nay thâu phục không biết bao nhiêu nhân vật hào kiệt ngoan cường còn gấp trăm lần ngươi, ngươi tin không?Tuy ra mặt như vậy, nhưng tinh tê'lắm mới có thể nhận được cô ta cố giả trang là vậy. Đồng Thiên Kỳ nhún vai lạnh giọng đáp:- Đối với Đồng mỗ, chỉ e Cốc chủ thất vọng!- Đồng Thiên Kỳ, ngươi đoạn ngôn quá sớm đấy!Dứt lời liền quay người nhìn thiếu nữ đứng hầu sau lưng, quát hạ lệnh:- Tâm Lan, mang hắn về nhốt trong Khê Hoa phòng ở Mẫu Đơn viên cho ta.Thị nữ tên Tâm Lan "Dạ" một tiếng, khoát bộ về phía Đồng Thiên Kỳ, đưa tay định bắt chàng.Đồng Thiên Kỳ thoái lùi một bước, lạnh giọng nói:- Cô nương xin dẫn đường, Đồng mỗ tự di được!Vừa nói vừa sãi bước đi ra hướng Hoa môn, thị nữ cũng liền cất bước đi sát theo.Thấy cả hai đã đi khuất, Cốc chủ khi ấy mới quay nhìn thiếu nữ theo hầu còn lại, nói:- Sương Mai, chúng ta đi!Trong câu nói có chút hàm nộ khí. Ba vị Đường chủ thấy vậy thì trầm giọng quát lớn:- Liệt đội tiễn Cốc chủ!.Cốc chủ phất tay cản lại, nói:- Miễn tống?Dứt lời cùng Sương Mai bước ra khỏi phòng.Nhạc Thanh Tùng thấy vậy thì hoảng hốt định chạy theo Cốc chủ, nhưng Hạ Liên đường chủ đã cười nhạt nói:- Tiểu tử, đứng lại cho ta.Vừa dứt lời liền xuất thủ điểm "á môn huyệt" trên người gã.Thu Cúc đường chủ nhìn ra hướng cửa phòng, thấy đã khuất Cốc chủ, cười nhạt nói:- Đồng Thiên Kỳ lần này khó thoát chết!Xuân Đào đường chủ thì nhạt giọng nói:- Tiểu muội cho rằng hắn không chết được!Thu Cúc đường chủ nãy giờ dằn cơn tức giận, lúc này vừa nghe vậy quay phắt người lại, lớn tiếng:- Căn cứ vào đâu ngươi dám nói vậy?Hạ Liên đường chủ nghe thế cũng phụ vào nói:- Xuân Đào đường chu hẳn cho rằng Cốc chủ là một tiểu nữ tử thiên chất ngây ngô, không chút tâm cơ gian giảo?Xuân Đào đường chủ cười nhạt nói:- Với công lực của Cốc chủ quyết không thể không nghe câu chuyện giữa chúng ta, vậy mà Cốc chủ không chút phản ứng.Thu cúc đường chủ biến sắc, buột miệng la lên:- Các người nói đại cục trong bổn cốc, Cốc chủ đều nắm hết?Hạ liên đường chủ trầm giọng:- Chỉ mong là không phải vậy, bằng không chỉ cần nó liên thủ với Đồng Thiên Kỳ thì đại họa lâm đầu là chúng ta chứ không phải là nó!Xuân đào đường chủ chấn động trong đầu, nói:- Chẳng lẽ chúng ta chết đống ở đây để chờ đợi một sự thực sắp đến?Thu Cúc đường chủ tức giận nói:- Xuân Đào đường chủ hẳn thấy quá lẻ loi chăng?Xuân Đào đường chủ cười nhạt:- Như luận công lực thì nhị vị tỷ tỷ có hợp lại cũng chưa phải là đối thủ của tiểu nữ đó, nếu nói tiểu muội lẻ loi thì chỉ e nhị vị tỷ tỷ vô phương đối phó. Nước xa không cứu nổi lửa gần, chẳng bằng chúng ta chịu nhịn nhau?Hạ Liên đường chủ nghe vậy gật đầu đáp ngay:- Lời Xuân Đào đường chủ quả có lý, hợp thì sinh, phân thì tử, vì hoàn cảnh đã quá cấp bách, chúng ta không thể không liên kết với nhau để đối phó. Còn sau này thì...Xuân Đào đường chủ vừa nghe đến đó, cười nhạt cắt ngang:- Thắng làm vua, thua làm mọi, chuyện về sau cứ để về sau hẳn tính, trước mắt cả ba chúng ta cần chuẩn bị đối phó!Nói rồi tự mình rời khỏi vạn Hoa phòng trước, hai vị Đường chủ còn lại đưa mắt nhìn nhau một cái đầy hàm ý, rồi cùng xuất lĩnh chúng nhân thuộc hạ rời khỏi Hoa phòng.oo Trầm mặc đối diện với nhau hồi lâu mà chưa ai lên tiếng mở lời trước. Đồng Thiên Kỳ từ khi bước chân vào hoa cát này, khung cảnh u nhã giản dị, mọi cái thuần khiết quý phái nhưng không xa hoa đã gây cho chàng một ấn tượng chủ nhân ở đây quyết không phải là người phóng túng phù phiến.Các lâu nằm lọt thỏm giữa một rừng hoa muôn sắc muôn hương, làn xuân phong thoảng qua đưa hương khiến người ta càng phải ngây ngất tr!!!2320_54.htm!!!
Đã xem 1940750 lần.
http://eTruyen.com