Vài ngày sau, anh Bingley lại đến, và đến một mình. Anh bạn của anh bận đi London và sẽ trở về trong mười ngày. Anh ngồi chuyện trò với họ trên một giờ đồng hồ, trong tinh thần vui vẻ. Bà Bennet mời anh dùng bữa tối với gia đình,nhưng với vẻ mặt quan ngại anh thú thật anh bị bận ở nơi khác. Bà nói: - Khi anh đến lần sau, tôi hy vọng chúng tôi sẽ được may mắn hơn. Anh cho biết sẽ rất vui lòng nhận lời bất cứ lúc nào khác, và nếu bà cho phép, anh sẽ bắt lấy cơ hội sớm nhất để đến hầu chuyện với họ. - Anh có thể đến ngày mai được không? Được, anh không bận gì cả vào ngày mai, và sốt sắng nhận lời mời của bà. Anh đến, và đến sớm, đến nỗi các cô chưa kịp ăn vận đàng hoàng. Bà Bennet chạy vào phòng cô con gái, khi bà vẫn còn đang mặc áo khoác ngoài, đầu tóc chỉ bới chải được một nửa. - Này Jane, nhanh lên để đi xuống dưới nhà cho kịp. Anh ấy đã đến, anh Bingley đến rồi. Anh ấy đến thật rồi. Nhanh lên, nhanh lên. Này, Sarah, đến đây ngay để giúp cô Bennet mặc áo. Không cần lo cho đầu tóc của Lizzy. Jane nói: - Chúng con sẽ xuống ngay, nhưng con biết chắc Kitty đã sẵn sàng, vì nó đã đi lên lầu cả nửa giờ rồi. - Hứ, mặc Kitty! Nó có liên quan gì đến cơ chứ! Nhanh lên, nhanh lên! Khăn quàng vai của con đâu? Nhưng bà mẹ đã đi xuống, Jane không muốn đi xuống mà không có một trong các em gái xuống cùng. Cũng bầu không khí bồn chồn được hiện rõ trong buổi tối. Sau khi dùng trà, ông Bennet trở vào phòng đọc sách như thường lệ, và Mary đi lên lầu để dượt nhạc. Còn lại ba trong số năm chướng ngại vật. Bà Bennet ngồi nhìn và nháy mắt ra hiệu cho Elizabeth và Catherine một hồi lâu mà không có đáp ứng gì. Elizabeth không muốn nhìn bà, và khi cuối cùng Kitty nhận ra, cô ngây thơ hỏi: - Maman, có việc gì thế? Mẹ cứ nháy mắt với con để làm gì? Con phải làm gì? - Không có gì con ạ,không có gì. Mẹ không nháy mắt với con. Rồi bà ngồi yên một chốc, nhưng không muốn cơ hội thế này bị bỏ phí, thình lình bà đứng dậy và nói với Kitty: - Đến đây, con yêu, mẹ có chuyện muốn nói với con. Rồi bà dắt Kitty đi ra khỏi phòng. Jane lập tức nhìn Elizabeth, cho thấy cô vô cùng bối rối, và cô mong muốn em gái không bỏ đi. Một chốc sau, bà mở hé cánh cửa và gọi vào: - Lizzy, con ạ, mẹ có chuyện muốn nói với con. Elizabeth đành phải đi ra. Bà mẹ nói, ngay khi cô ra đến hành lang: - Con biết chứ, ta cần để hai người được riêng tư với nhau. Kitty và mẹ sẽ ngồi trong phòng trang điểm trên lầu. Elizabeth không muốn lý luận với mẹ, nhưng vẫn đứng yên lặng trong hành lang cho đến lúc bà và Kitty đi khỏi, rồi trở lại phòng khách. Ý đồ của bà Bennet trong ngày này không thành công. Bingley tỏ ra lôi cuốn trong mọi việc ngoại trừ việc tỏ tình với cô con gái của bà. Thái độ ung dung và vui vẻ của anh khiến buổi họp mặt trở nên rất dễ chịu. Anh tỏ ra chịu đựng tốt cung cách nhiễu sự và thiếu tế nhị của bà mẹ, kiên nhẫn nghe mọi lời nhận xét ngớ ngẩn của bà với vẻ mặt điềm nhiên, khiến cô con gái cảm kích. Anh không cần được mời ở lại để dùng bữa khuya, trước khi anh ra về, anh và bà Bennet đồng ý với nhau về việc anh sẽ trở lại buổi sáng hôm sau để đi săn với ông chồng bà. Sau ngày này, Jane không còn nói đến sự lãnh đạm của cô nữa. Các chị em không nói với nhau lời nào về Bingley, nhưng Elizabeth vui mà nghĩ rằng mọi việc hẳn sẽ kết thúc tốt đẹp, trừ việc anh Darcy sẽ trở lại trong thời gian như đã được thông báo. Tuy nhiên cô nghiêm chỉnh tin rằng mọi việc này hẳn đã xảy ra với sự đồng lòng của anh kia. Bingley đến đúng hẹn, như hai bên đã hứa, anh và ông Bennet cùng đi với nhau cả buổi sáng. Anh tỏ ra dễ chịu hơn là ông nghĩ. Anh không có vẻ gì táo tợn hoặc ngông cuồng để khiến ông bị chọc tức phải chế nhạo anh, hoặc khiến ông khinh ghét phải giữ im lặng. Anh nói năng hoạt bát hơn và chững chạc hơn là ông từng thấy lúc trước. Bingley trở về với ông để dùng bữa tối, sau đấy bà Bennet lại nghĩ ra mọi cách để kéo mọi người tránh xa khỏi anh và Jane. Ngay sau khi dùng trà xong, Elizabeth đi vào phòng ăn sáng vì cần viết một lá thư, và cũng do những người khác đã ngồi xuống quanh cỗ bài nên cô không muốn chống lại ý đồ của mẹ. Nhưng sau khi viết xong lá thư, cô đi trở lại phòng khách và, ngạc nhiên tột cùng, cô thấy có lý do mà e ngại bà mẹ đã quá mưu trí. Khi cô mở cánh cửa, cô thấy chị cô và anh Bingley đang đứng bên nhau kế lò sưởi, như thể đang trao đổi với nhau một cách tha thiết, nếu điều này chưa đủ, nét mặt của hai người khi họ vội quay đi và cùng bước rời xa nhau để ngồi xuống, đã đủ để nói lên tất cả. Cả hai đề lộ vẻ lúng túng, nhưng cô xem ra còn ngượng nghịu hơn. Không ai nói lên lời gi, và Elizabeth đã dợm bước đi khi Bingley thình lình đứng lên, thầm thì vào tai cô chị ít tiếng, rồi chạy ra ngoài. Jane không thể dè dặt được với Elizabeth, khi mà cô thấy vui sướng muốn được tỏ lộ. Cô lập tức ôm chầm lấy em gái và, trong niềm xúc cảm sinh động nhất, thú nhận cô là sinh vật hạnh phúc nhất trần đời. Cô thêm: - Thật là quá mức! Chị không xứng đáng được như thế. Ôi chao! tại sao những người khác không có được hạnh phúc như thế? Elizabeth chúc mừng cô với tất cả chân tình, nồng ấm và vui mừng mà không ngôn từ nào có thể nói hết. Mọi lời lẽ trìu mến là nguồn hạnh phúc mới đối với Jane. Nhưng lúc này cô không muốn kề cận em gái lâu, hoặc nói thêm điều gì cần nói. Cô thốt lên: - Chị muốn đến với mẹ ngay. Chi không muốn xem nhẹ nỗi lo lắng thương cảm của mẹ, hoặc để cho mẹ nhận được tin qua người khác. Anh ấy đã đi gặp bố. Ôi chao! Lizzy, em nghĩ xem tin chị báo sẽ làm cả gia đình vui mừng như thế nào! Làm sao chị có thể chịu đựng nổi hạnh phúc lớn lao này! Rồi cô chạy vội đi tìm bà mẹ. Bà đã có chủ ý giải tán cỗ bài, và đang ngồi trên lầu cùng với Kitty. Ngồi lại một mình, giờ Elizabeth mỉm cười với cách chuyện tình của hai người đã đi đến hồi an định một cách nhanh chóng và dễ dàng - chuyện tình đã khiến họ căng thẳng và lo âu trong nhiều tháng. Cô nghĩ: “Và đây là kết cục của mọi thận trọng lo lắng nơi bạn của anh! của mọi giả trá và thủ đoạn nơi em gái của anh! Kết cục vui vẻ nhất, khôn ngoan nhất, đúng lý nhất! Trong chốc lát, anh Bingley trở lại. Cuộc trao đổi giữa ông bố cô và anh chỉ ngắn ngủi và đi thẳng vào mục đích. Anh vội hỏi khi mở cửa phòng: - Chị cô đâu rồi? - Chị ấy lên lầu gặp mẹ. Chị sẽ xuống ngay bây giờ, tôi biết chắc như thế. Rồi anh đóng cánh cửa lại và tiến đến cô, đón nhận những lời chúc mừng và thương mến của cô em. Elizabeth bầy tỏ một cách thật tình và nồng nhiệt về viễn ảnh giữa hai người. Họ bắt tay nhau trong thân ái tột bậc, rồi trong khi chờ đợi cô chị trở xuống, cô phải nghe mọi điều anh muốn nói, về hạnh phúc của anh. Dù anh đang yêu, Elizabeth thật lòng tin rằng mọi kỳ vọng của anh về hạnh phúc là có cơ sở dựa trên lý trí, vì giữa hai người có đồng cảm tuyệt vời, tư cách vô cùng tốt đẹp của Jane, cộng thêm những tương đồng về cảm nghĩ và khiếu thưởng thức giữa hai nguời. Đây là một buổi tối mà mỗi người vui mừng theo cách khác nhau. Nét mãn nguyện của cô Bennet rọi lên một tia sinh động ngọt ngào trên gương mặt cô, làm cho cô trở nên xinh xắn hơn bao giờ hết. Kitty màu mè tươi cười, hy vọng chẳng bao lâu sẽ đến phiên cô. Bà Bennet không thể trả lời chấp thuận ý cô, hoặc không thể tỏ ý tán thành với lời lẽ ngọt ngào nhằm thoả mãn tâm tư của cô con gái nhỏ, dù trong cả nửa giờ bà trò chuyện chỉ với mình anh Bingley về niềm hạnh phúc. Khi ông Bennet đi xuống để cùng họ dự bữa khuya, lời ông nói và thái độ của ông cho thấy ông vui mừng thật sự. Tuy nhiên, ông không hề nói một lời nào về niềm vui này cho đến khi Bingley từ giã,nhưng ngay sau khi anh vừa ra về, ông quay qua cô con gái và nói: - Jane, bố chúc mừng cho con. Con sẽ trở nên một phụ nữ rất hạnh phúc. Jane đi ngay đến ông, hôn ông, cảm ơn về tình thương của ông. Ông đáp: - Con là đứa con gái ngoan, và bố rất mừng nghĩ con sẽ được hạnh phúc trong cuộc sống lứa đôi. Bố không hề hồ nghi việc hai con sẽ hợp ý nhau. Tính khí của hai con không hề xung khắc nhau. Mỗi đứa đều muốn chiều chuộng đứa kia hết mực nên sẽ không có việc gì không giải quyết được; mỗi đứa đều dễ dãi nên mọi gia nhân sẽ lừa dối cả hai đứa; và mỗi đứa đều hào phóng nên hai đứa sẽ luôn chi tiêu vượt mức thu nhập. - Con hy vọng không phải thế. Hoang phí hoặc khinh suất trong những vấn đề tiền bạc là không thể tha thứ được trong con người của con. Bà vợ thốt lên: - Chỉ tiêu vượt thu nhập! Ông ạ, ông nói gì thế? Sao cơ, anh ấy có bốn hoặc năm nghìn mỗi năm, có thể hơn nữa. Rồi bà nói với cô con gái: Này con yêu, Jane yêu, mẹ vui mừng quá! Mẹ chắc chắn không thế chợp mắt được đêm nay. Mẹ đã biết sẽ là như thế. Mẹ tin chắc con không thể xinh đẹp như thế mà không được gì cả. Mẹ còn nhớ, ngay khi mẹ vừa gặp anh ấy, khi anh mới đến Hertfordshire năm rồi, mẹ nghĩ rất có thể hai đứa sẽ ghép đôi với nhau. Ôi! Anh là người thanh niên đẹp trai nhất mà mẹ từng gặp! Wickham, Lydia đều bị rơi vào quên lãng. Jane đã vượt qua được mọi so sánh với đứa con gái bà yêu quý nhất. Vào lúc này, bà không còn màng gì đến ai khác. Các cô em bắt đầu chú ý đến cô qua những đối tượng của quyền lợi mà cô có thể ban bố trong tương lai. Mary xin được sử dụng phòng đọc sách ở Netherfield, và Kitty bắt đầu khẩn khoảng có vài buổi dạ vũ ở đấy mỗi mùa đông. Từ lúc ấy, dĩ nhiên Bingley là khách đến viếng Longbourn hàng ngày. Anh thường đến trước bữa ăn sáng và luôn ở lại đến bữa ăn khuya, trừ khi có người láng giềng thô lỗ nào đấy, bị ghét bỏ thậm tệ, mời anh đến dùng bữa tối mà anh đành phải nhận lời. Elizabeth giờ có ít thời gian chuyện trò với chị cô, vì khi có anh, Jane không còn chú ý đến ai khác, nhưng Elizabeth thấy rất có ích cho cả hai, trong những giờ hai người không gần bên nhau. Khi không có sự hiện diện của Jane, anh luôn chú ý đến Elizabeth vì anh thích nói chuyện với cô; và khi Bingley đi khỏi, Jane luôn tìm khuây khoả theo cùng cách thức. Một buổi chiều, cô nói: - Anh ấy làm chị cảm thấy rất vui khi nói với chị rằng anh hoàn toàn không biết chị ở trong thành phố mùa xuân rồi! Chị đã không tin có chuyện như thế. - Em nghĩ đúng như thế. Nhưng anh ấy giải thích về việc này như thế nào? - Đây hẳn phải là do cô em. Chắc chắn chị em của anh không thích thấy anh quan hệ với chị. Chị không lạ gì việc này vì đáng lẽ có thể có lựa chọn thuận lợi hơn, xét theo nhiều mặt. Nhưng chị tin rằng một khi họ thấy người thân của họ được hạnh phúc với chị, họ sẽ biết toại nguyện,và tất cả sẽ có mối giao hảo tốt đẹp trở lại, dù không bao giờ có thể trở lại y như lúc đầu. - Đây là diễn từ độ lượng nhất mà em chưa từng nghe chị thốt ra. Gái ngoan đấy! Thật ra nó làm em lo lắng phải nhìn chị bị tình thương giả vờ của cô Bingley lừa bịp. - Lizzy, em có tin không, khi anh đi thành phố tháng Mười Một rồi, anh đã thật lòng yêu chị, và chỉ vì anh nghĩ chị dửng dưng với anh nên anh đã không muốn trở lại, chứ không phải vì lý do nào khác! - Chắc chắn anh đã nhầm lẫn một chút, nhưng đây chỉ là do anh khiêm tốn. Một cách rất tự nhiên, việc này đã khiến Jane cất lời ca ngợi về tính nhút nhát của anh, về việc anh không cố tình phô trương những giá trị tốt của anh. Elizabeth được vui thấy anh đã không tiết lộ gì về sự can thiệp của bạn anh, vì mặc dù Jane có trái tim phóng khoáng và độ lượng nhất thế giới, nếu cô hiểu ra cô sẽ có định kiến về Darcy. Jane thốt lên: - Chắc chắn chị là sinh vật may mắn nhất! Ôi Lizzy, tại sao trong cả gia đình chị được đối xử đặc biệt thế này, đặc biệt hơn tất cả! Nếu chị có thể thấy em được hạnh phúc như thế! Nếu có một thanh niên khác như thế cho em! - Nếu chị cho em bốn mươi thanh niên như thế, em vẫn không bao giờ cảm thấy hạnh phúc như chị. Nếu em không có tư cách như chị, đức tính như chị, thì em vẫn không có hạnh phúc như hạnh phúc của chị. Không, không, để em tự lo, và có lẽ nếu em thật may mắn, chẳng chóng thì chầy em có thể gặp một anh Collins khác. Chuyện tình yêu trong gia đình Longbourn không thể giữ bí mật được lâu. Bà Bennet có đặc ân thầm thì với bà Philips, và không đợc được cho phép, bà này đã thầm thì với tất cả những láng giềng của bà tại Meryton. Ai nấy nhanh chóng cho rằng nhà Bennet là một gia đình may mắn nhất thế giới, tuy chỉ vài tuần trước đây, khi Lydia mới trốn nhà bỏ đi, họ bị cho như là vô phúc.