Nhìn sững vào vóc thân lồ lộ của người thiếu phụ họVương, vành môi như cánh hoa nở chậm mà chứa đựng ít nhiều chế nhạo khinh đời của TrầmLãng khẽ nhếch lên:- Phu nhân thật tình dâng hiến à?Vương phu nhân nói:- Tự nhiên là thật, công tử...Trầm Lãng vụt nói:- Hay lắm.Tiếng “hay lắm” của Trầm Lãng nói hết sức tự nhiên nhưng đối với Hùng Miêu Nhi, Chu Thất Thất luôn cả Vương Lân Hoa lại cảm nghe như một tiếng sét, cả ba người choáng váng...Vương phu nhân cũng hơi sửng sốt:- Công tử thật bằng lòng à?Trầm Lãng cười:- Tự nhiên là thật chứ. Hôn nhân đại sự đâu phải trò đùa.Vương phu nhân nhìn Trầm Lãng bằng đôi mắt mê hồn, với nụ cười lơi lả:-Tiện thiếp còn một việc xin hỏi.Trầm Lãng cười:- Bây giờ phu nhân đối với ta muốn làm gì cũng được, lựa là một câu hỏi.Vương phu nhân nói:- Tiện thiếp tuy biết công tử sẽ bằng lòng nhưng không dè công tử lại bằng lòng mau quá... vì lẽ gì công tử có thể cho tiện thiếp biết chăng?Trầm Lãng dùng đũa gắp một hạt đậu phộng rang đưa lên và cười:-Vì lẽ gì à? Vì lẽ ta muốn Vương Lân Hoa làm con ta, cho nên ta bằng lòng, huống chi...Tay Trầm Lãng vụt khẽ lắc đôi đũa, hạt đậu phộng rang bay vút vào cái lỗ nhỏ trên vách, nơi Vương Lân Hoa đang dán mắt vào...Đang nhìn sững sờ, Vương Lân Hoa không kịp phản ứng bị hạt đậu bay trúng mi mắt tá hỏa tam tinh...Trầm Lãng cười lớn:- Vương Lân Hoa, xem đã mãn nhãn rồi chưa? Bây giờ ta đã là gia gia của ngươi rồi sao còn chưa ra lạy mừng?Vương phu nhân cười:- Tiện thiếp biết chuyện này không qua được mắt công tử.Trầm Lãng cũng cười:- Phu nhân muốn cho họ xem lén nghe lén, mà cũng muốn cho ta biết thế để sự bằng lòng này không được đổi lời.Vương phu nhân nói:- Công tử nên biết tiện thiếp muốn công tử nói tiếng bằng lòng trước mặt Chu cô nương, như thế để từ đây về sau vị cô nương họ Chu sẽ không còn nuôi mộng với công tử nữa...Bà ta khoác áo vào mình và nói tiếp:- Chỉ có tên Hùng Miêu Nhi thì lại có phúc được xem không, xem mãn nhãn.Trầm Lãng lại cười lớn hơn:- Phải phu nhân xoay mình qua một chút thì hắn lại càng mãn nhãn hơn nữa.Vương phu nhân cười:- Tiện thiếp xem hắn như con vậy mà, hắn có thấy gì cũng không sao... Huống chi tiện thiếp còn ngồi chứ đâu đã đứng.Trầm Lãng nói:- Bây giờ thì nên cho họ ra đi chứ.Vương phu nhân nói thật dịu:- Lời của công tử bây giờ thì ai dám cãi.Bà ta dùng mũi chân ấn nhẹ vào góc tường, giữa vách vụt nứt ra một đường thẳng dạt hẳn ra một khoảng trống không một tiếng khua.Trầm Lãng quay lại nhìn chăm chăm Hùng Miêu Nhi. Hùng Miêu Nhi tròn xoe mắt nhìn Trần Lãng, Chu Thất Thất nước mắt khoanh tròng, Vương Lân Hoa nhăn mặt nhíu mày, ra vẻ khó chịu...Hắn lấy khăn chặm vào con mắt bị thương, Trầm Lãng vít hạt đậu rất nhẹ như khi chạm lá rơi, không thể bị thương, nhưng hắn cứ lấy khăn tay chặm mắt như muốn che khuôn mặt của hắn, hình như hắn thấy sự việc làm hắn hổ thẹn.Chu Thất Thất và Hùng Miêu Nhi cùng Trầm Lãng, vẻ mặt người nào cũng nghiêm trọng.Vương phu nhân vẫy tay rồi nói:- Mời nhị vị ngồi....Cái vẫy tay thật nhẹ như đùa chơi, nhưng làm Chu Thất Thất chợt nghe tê cứng thân hình.Trầm Lãng cười ngó Vương Lân Hoa nói:- Cũng mời luôn cả Vương huynh đệ nữa...Vương phu nhân cười nói vui vẻ- Bây giờ mà công sao công tử còn khách sáo.Trầm Lãng nhướng mắt lên nhìn Vương phu nhân:-Chứ gọi hắn là gì bây giờ?Vương phu nhân mỉm cười:- Hoa nhi hãy lại bái kiến cha ghẻ đi con.Trầm Lãng nói:- Bây giờ tạm thời làm “thúc thúc” thôi.Vương Lân Hoa mang những bước hết sức nặng nề. Đôi chân cứng xuống như treo đáVương phu nhân:- Hoa Nhi không phải lạy, chỉ vòng tay cúi mình xuống là đủ rồi.Vương Lân Hoa cũng như chết rồi, hắn tức vì không biết chui đâu cho khuất mắt...Chu Thất Thất cũng giận, nhưng giá mà không bị điểm huyệt, nàng đã phải ôm bụng mà cười...Vương phu nhân trầm giọng:- Ta nói gì ngươi có nghe không?Vương Lân Hoa khom mình xuống vòng tay...Vương Lân Hoa làm lễ mà nửa như bị ai đánh vào mặt.Trầm Lãng nhìn mặt hắn, mỉm cười:- Ngươi chắc có lẽ hối hận lắm phải không? Ngày hôm qua ngươi không sớm giết ta để bây giờ xảy ra chuyện này.Vương Lân Hoa thốt không ra tiếng...Vương phu nhân đỡ lời:- Mọi chuyện xưa không lẽ dạy hắn như thế chưa đủ…Xuân Thủy la oái oái:- Thôi... thôi... “hắn” có phải là vị công tử mới đến hồi sáng ấy không?Minh Châu bỉu môi:- Xí, còn hỏi. Có phải cô đang nghĩ đến hắn đấy không?Bị Minh Châu bóp đau quá, Xuân Thủy la lớn:- Phải, phải... ui cha...Minh Châu cười:- Nói thật thế có phải hơn không?Xuân Thủy buông hủ nước ngồi xuống bệ đá bên đường háy Minh Châu:- Hỏi gì dữ vậy? Bộ cũng khoái hắn rồi hả?Minh Châu đỏ mặt:- Đồ quỉ, xí, không biết ai khoái à?Xuân Thủy vụt thấp giọng:- Nói chứ hắn dễ thương quá mà... ai lại không thích.... Tôi cam đoan cô nào thấy hắn mà không mê thì tôi chịu đứt đầu.Cô gái đưa mắt mơ mộng về xa nói tiếp:- Mà nè, chị nhớ không? Cái cười của hắn thật là chết người đấy... Thật cứ hễ nhớ đến cái cười của hắn là tôi thấy no, hết muốn ăn cơm.Minh Châu làm ra vẻ lơ đãng:- Cái cười của hắn à?... à, tôi cũng không để ý...Xuân Thủy nguýt dài:- Xí, đừng có gạt người ta. Nhớ lúc chị châm trà cho hắn không? Hắn ngó làm chị muốn rớt cái bình mà còn làm bộ.Minh Châu đỏ mặt:- Đồ quỉ.Xuân Thủy lườm lườm:- Chuyện gì mà phải dấu? Một người trai như thế thì đừng nói chi chúng mình, mà luôn cả dì Xuân Kiều của mình, dì ấy gặp biết bao nhiêu đàn ông rồi mà gặp hắn mà phải mê nữa là....Minh Châu sặc cười:- Tôi xem chừng như dì ấy muốn nuốt sống hắn luôn rồi đó, báo hại Lý đại thúc của mình xanh mặt xanh mày...Xuân Thủy nói lầm thầm:- Lúc chưa gặp hắn, tôi không tin rằng trên đời này lại có một người đàn ông khả ái như thế... Nụ cười của hắn, tia mắt của hắn, dáng điệu hiên ngang của hắn... a, thật là chết người.Minh Châu thở dài:- Nhưng mà “người ta” đã có người giữ rồi.Xuân Thủy hỏi:- Có phải chị nói cái cô “Hương Hương” gì đó phải không?Minh Châu nói:- Nhiễm Hương chứ “Hương Hương” gì.Xuân Thủy bĩu môi:- Xí, nó mà xứng với ai? Chị thấy không? Cái miệng của nó đó, ngày tối cứ vểnh vểnh làm như mình đẹp hơn ai hết, hứ, thấy mà phát ghét.Minh Châu nói:- Kể ra cô ả cũng...Xuân Thủy hứ một tiếng lớn:- Cũng gì? Thứ hồ ly cái.Và cô nàng vụt đứng lên uốn uốn mình nói tiếp:- Mình hổng thua nó đâu, nhất là chị... cặp đùi của chị đấy nhé, tôi bảo đảm hắn thấy là mê tít.Minh Châu đỏ mặt:- Quỉ, cô thấy đùi tôi bao giờ mà nói ẩu.Xuân Thủy cười hăng hắc:- Cha... bộ đui à? Hôm chị tắm đó... cái lối kỳ cọ của chị tôi thấy còn muốn xỉu luôn chứ đừng nói gì hắn.Minh Châu trừng mắt xốc lại... Xuân Thủy xách hủ nước chạy te...Hai người đuổi nhau chạy riết vô trong...Dựa bên sườn núi, trong một cụm rừng rậm, một người đàn ông, một người đàn bà đang quấn quýt thì thầm...Họ nói nhỏ, chừng như sợ có người nghe thấy...Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc thật là chải chuốt y như một gã thiếu niên, mình mặc áo lục màu xanh, lưng thắt dây đai màu lục, bên sợi dây đai có giắt cái ống điếu dài.Hắn có vóc người dong dỏng cao tương xứng với khổ mặt dài thòng vơi cặp mắt mí sụp, và hắn lại cứ ngáp luôn mồm y như người đang thèm ngủ...Người đàn bà hơi luống tuổi, nhưng vành môi khóa mắt vành môi khóe mắt vẫn dễ nhận ra con người luôn luôn cố tìm đủ cách để lôi kéo người khác phái....Dưới bóng chiều bãng lãng, làn da, khổ mặt, vóc thân của nàng nổi bật cho dù ai khó tính cũng không thể nói là không đẹp. Chỉ có điều vẻ đẹp của nàng là vẻ đẹp trau chuốt, như sự dồi mài vũ khí để đối phó với đàn ông. Có thể nàng là một đóa hoa, nhưng trong khung cảnh thiên nhiên của rừng núi, nàng là đóa hoa “nhân tạo”.Tia mắt người đàn bà dòm quanh bốn phía e dè...Người đàn ông lại ngáp và nói giọng ngái ngủ:- Người ta muốn lim dim một chút thì cô lại kéo ra đây, trúng bọn mình thì chủ coi như là lỗ vốn.Da mặt không ửng một chút nào, nhưng người đàn bà cố làm ra vẻ thẹn thùa... gắng gượng:- Ngày chí tối tính có bao nhiêu chuyện đó cho nên không biết gì khác nữa hết, xíNgười đàn ông cười bằng mắt:- Bộ “chuyện đó” trật à? Cô hổng thích hả? Cha... hồi hôm mệt thấy bà mà còn kéo người ta.Người đàn bà thụi lên lưng hắn:- Yêu, người ta đang lo gần chết, ở đó mà trây trúa.Người đàn ông cau mày:- Chuyện gì dữ vậy?Người đàn bà thấp giọng:- Anh có biết cơm ăn áo mặc của anh, tiền bạc của anh từ trước đến nay nhờ đâu không? Có phải nhờ của người khác cả không?Người đàn ông cười:- Ồ... thì mình cũng phải có công mới được thế này chứ.Người đàn bà nhăn mặt:- Ai không biết thế. Mà chính vì thế mới lo... Anh không nghĩ xem cái gã họ Trầm ấy đến đây làm gì sao? Ngàn dặm xa xôi chẳng lẽ hắn đến chơi suông à?Người đàn ông lại ngáp:- Ủa, ở đây chuyện đi chc đầu:- Không... không có.Trầm Lãng mỉm cười liếc nhẹ Vương Lân Hoa:- Thế thì chú bé....Vươ ng phu nhân vội nói:- Thật ra thì chồng của tiện thiếp đã chết quá lâu rồi, lâu đến mức thiếp cũng quên mất luôn...Và cặp mắt bà ta chuyển động một cách lả lơi cùng cực:- Công tử là người thông minh, tưởng chắc thừa biết ta một người đàn bà góa, chẳng những rất dịu dàng hơn con gái, mà còn... vừa vặn hơn nhiều lắm, cho nên người đàn bà góa có khả năng làm thỏa mãn đàn ông con trai hơn con gái... Vì thế, người thông minh nào cũng rất thèm thuồng cưới góa phụ, chẳng lẽ công tử không biếtđược điều đó sao?Trầm Lãng cười thật lớn:- Biết chứ, thích lắm chứ, chỉ tiếc có điều phu nhân chưa phải là góa phụ.Vương phu nhân nháy mắt làm duyên:- Công tử bảo chồng thiếp chưa chết à? Úi cha, không dè chuyện chồng của thiếp mà công tử lại biết rõ hơn là thiếp... Thế công tử đã có gặp hắn à?Trầm Lãng cười:- Tôi tuy chưa gặp vị “lão tiền bối” ấy, nhưng rất là biết.Vương phu nhân nhướng mắt:- Thế công tử nói thử xem hắn là ai?Trầm Lãng nói thản nhiên:- Trước kia tên là Tử Ngọc Quan, sau này gọi là Khoái Lạc Vương.Như một tiếng nổ làm cho bốn phía đều rung chuyển vì câu nói của Trầm Lãng, nhưng sau đó Vương phu nhân lại cười hăng hắc:- Tử Ngọc Quan lại là chồng thiếp? Ối chao, tức cười chết đi thôi.Trầm Lãng rùn vai:- Đừng sợ, cười không chết được đâu.Vương phu nhân hỏi:- Cái ý nghĩ đó của công tử làm sao mà có được thế?Trầm Lãng không trả lời thẳng mà lại nói:- Một con người muốn cho thiên hạ tưởng mình đã chết tự nhiên phải tìm một người khác thế làm thay mình và tự nhiên phải làm cho mọi người không nhìn được mặt...Vương phu nhân gật đầu:- Đúng lắm, tiện thiếp muốn chết, tiện thiếp cũng sẽ làm cách đó.Trầm Lãng nói:- Tử Ngọc Quan đã làm như thế, chẳng những hắn hủy hoại mặt mày của cái thây ấy, mà luôn cả thân thể của thây đó cũng làm cho không ai nhận ra.Vương phu nhân hỏi:- Những chuyện ấy có ăn nhằm gì với tiện thiếp?Trầm Lãng mỉm cừơi:- Quan hệ không thì chưa biết, nhưng khi hủy diệt cái xác giả ấy, Tử Ngọc Quan đã dùng “Thiên Vân Ngũ Hoa Miên”... cho đến bây giờ trong giang hồ, ai cũng cho là Tử Ngọc Quan đã chết và chết vì “Thiên Vân Ngũ Hoa Miên”, vậy thì chuyện đó với phu nhân không có quan hệ gì sao?Vương phu nhân chớp chớp mắt:- Quan hệ gì?Trầm Lãng cười:- “Thiên Vân Ngũ Hoa Miên” là độc môn ám khí của “Mộng Vân Tiên Tử”... Mà khắp trong thiên hạ, trừ phu nhân ra, đâu có ai có thể chế và dùng “Thiên Vân Ngũ Hoa Miên”. Và khắp trong thiên hạ cũng đâu ai thấy được thứ ám khí lợi hại đó. Vương phu nhân nhướng mắt:- Ạ....Nhưng Trầm Lãng đã nói luôn:- Bởi vì trừ Tử Ngọc Quan và phu nhân ra, ai mà thấy “Thiên Vân Ngũ Hoa Miên” thì đều... chết hết.Vương phu nhân cười hắc hắc:- Công tử có muốn thấy chăng?Trầm Lãng rùn vai:- Tôi làm gì có được phúc ấy?Vương phu nhân lại cười:- Có gì mà khó, công tử muốn xem thì tiện thiếp lấy cho xem.Như vậy, Vương phu nhân đã công nhận mình là chủ nhân của “Thiên Vân Ngũ Hoa Miên”: Mộng Vân Tiên Tử.Bởi vì có lẽ bà ta đã nhận thấy rằng trước mặt Trầm Lãng không nhận cũng không thể được.Trầm Lãng cười:- Tôi thật tiêu thụ thứ đó không nổi.Vương phu nhân gật đầu:- Được rồi, cho là công tử nói đúng đi, cho thiếp đúng là chủ nhân “Thiên Vân Ngũ Hoa Miên”, nói cho đúng thiếp là Mộng Vân Tiên Tử, vẫn không phải là vợ của Tử Ngọc Quan, vì chuyện đó giang hồ không biết cả.Trầm Lãng mỉm cười:- Tự nhiên đó là chuyện bí mật, vì Tử Ngọc Quan vốn được giang hồ tôn xưng cái mỹ danh là “Vạn Gia Sinh Phật”, tự nhiên hắn rất không tiện nhận một đệ nhất nữ ma đầu là vợ của mình.Vương phu nhân cũng cười:- Do đó đủ thấy công tử hiểu biết hãy còn kém, nếu công tử thấy được vị Bồ tát “Vạn Gia Sinh Phật” thì công tử sẽ biết được một điều là Bồ Tát rất xứng đôi với ma nữ.Trầm Lãng nói:- Dù vậy, “giả bồ tát” Tử Ngọc Quan vẫn không chịu thừa nhận... Mà đó cũng là sự bực dọc của phu nhân. Vì một người con gái có chồng mà lại “núp lén” như thế, thì quả là một chuyện mà bất cứ một người con gái nào cũng khó mà chịu đựng.Vương phu nhân cười:- Thảo nào mà nhiều cô gái đã mê mệt công tử, vì công tử rành tâm lý họ quá....Nhưng nếu tiện thiếp không vừa lòng thì sao lại chịu làm vợ Tử Ngọc Quan?Trầm Lãng cười:- Phu nhân tuy không vừa ý, nhưng cũng không có cách nào hơn vì một cô gái bướng bỉnh chừng nào, mà khi đã yêu rồi thì lại càng dễ khuất phục chừng ấy.Vương phu nhân cười:- Xem chừng công tử đã nghĩ tất cả những cô gái trên đời này đều như là Chu Thất Thất.Làm như không nghe thấy ý châm chọc đó, Trầm Lãng cứ nói:- Phu nhân nghĩ rằng nếu cho Tử Ngọc Quan thừa nhận mình là vợ, thì chỉ cần làm sao cho hắn thành “Thiên hạ đệ nhất cao thủ” lúc bấy giờ sẽ không còn ai dám chống đối hắn, thì chuyện gì cũng sẽ dễ dàng...Vương phu nhân nheo mắt:- Rồi sao nữa?Trầm Lãng nói:- Thế là hai vợ chồng phu nhân, mới sắp một mặt kế dẫn dụ toàn thể võ lâm cao thủ đến Hoàng Sơn để tiêu diệt một lần trọn gói, đồng thời làm cho tất cả bí học, bí thuật của các môn phái võ lâm lọt hết vào tay Tử Ngọc Quan.Vương phu nhân cười:- Công tử nghĩ được nhiều chuyện hay quá.Trầm Lãng vẫn điền đạm nói:- Nhưng muốn nghiên cứu luyện tập được tất cả những bí học của võ lâm thì không phải là một việc sớm chiều, cho nên Tử Ngọc Quan chỉ còn cách giả chết, sau đó hai người mới tìm một nơi bí mật luyện suốt mười năm, làm cho tất cả tinh túy của võ lâm thành ra tuyệt kỹ của mình, lúc bấy giờ, trong thiên hạ còn ai là địch thủ nữa?Vương phu nhân cười hăng hắc:- Đã thế thì tại sao bây giờ tiện thiếp lại muốn giết hắn?Trầm Lãng thở ra:- Bởi vì Tử Ngọc Quan là một kẻ mặt người lòng thú, không muốn cho ai chung hưởng thành quả của mình, cho nên sau khi nên đại sự rồi, hắn muốn giết luôn cả phu nhân. Bởi vì hắn biết nếu mười năm khổ luyện nhất định võ công của phu nhân sẽ cao hơn hắn...Vương phu nhân chớp chớp mắt, nhưng Trầm Lãng đã nói luôn:- Cũng may, lúc ấy võ công của hắn không hơn phu nhân, cho nên tuy ám toán phu nhân bị trọng thương nhưng vẫn không giết được... Và cũng vì lẽ đó mà mười mấy năm nay Mộng Vân Tiên Tử tuyệt tích giang hồ.Vương phu nhân sa sầm nét mặt, một lúc lâu bà ta mới hỏi:- Rồi sao nữa?Trầm Lãng lại thở ra:- Giết không chết phu nhân, hắn chỉ còn cách đào thoát, hắn trốn biệt luôn mười mấy năm... Mười mấy năm đó, phu nhân ngày đêm nuốt hận.Nhìn sững vào một góc tường, Vương phu nhân lầm thầm:- Nuốt hận... đêm ngày nuốt hận...Trầm Lãng nói:- Phải dùng hai tiếng “nuốt hận” mới có thể hình dung được....Ngưng một phút, Trầm Lãng nói tiếp:- Vì lẽ đó cho nên sau khi Khoái Lạc Vương xuất hiện, người thứ nhất nghĩ Khoái Lạc Vương là Tử Ngọc Quan chính là phu nhân. Tích tụ mười mấy năm oán hận, mà chỉ giết hắn bằng một đao một kiếm, thì không làm sao phu nhân tiêu tan uất hận, vì thế phu nhân muốn làm cho hắn phải dở sống dở chết, chết bằng một cách đau đớn lần mòn...Vương phu nhân làm thinh, nhưng những ngón tay như ngọc của bà ta đã run lẩy bẩy thay lời...Nhìn những ngón tay ấy, Trầm Lãng nói bằng một giọng chậm rãi:- Nhưng Khoái Lạc Vương ngày nay không như Tử Ngọc Quan thuở trước, phu nhân muốn hắn chết theo ý mình không phải làmột chuyện dễ dàng...Hắn mỉm cười nói tiếp:- Vì thế sau khi Khoái Lạc Vương xuất hiện, phu nhân bèn âm thầm bố trí, không những cần nhiều nhân lực, mà phu nhân còn rất cần tài lực, cho nên ngay ở nơi ngôi cổ mộ.Vương phu nhân vụt khoác tay hét lên:- Đủ rồi... đủ rồi, đừng nói nữa.Trầm Lãng mỉm cười:- Khoan, tôi hãy còn một câu này...Hắn quay nhìn vào mặt Vương Lân Hoa:- Những chuyện này về trước thì tôi cũng chưa chắc lắm, nhưng đến khi phu nhân viện lý rằng Khoái Lạc Vương sẽ nhận biết Vương Lân Hoa, thì vấn đề đã lộ. Một con người ẩn tích mười mấy năm, làm sao nhận biết một chú bé mới hơn hai mươi tuổi?Trừ phi gã thiếu niên đó là con hắn.Vương Lân Hoa nhìn Trầm Lãng bằng con mắt nẩy lửa...Trầm Lãng mỉm cười:- Trừ một người cha như Khoái Lạc Vương, thì ai lại có được một người con như thế? Cha là một bậc miêu hùng, thì con lại dễ kém hay sao....Vương Lân Hoa thình lình đập bàn:- Ai là con hắn?Trầm Lãng nhướng mắt:- Không bằng lòng nhận hắn là cha à?Vương Lân Hoa lạnh lùng:- Ta không có một người cha như thế.Trầm Lãng cười lớn:- Tốt, rất tốt... Cha không nhận con, con cũng không nhận cha, đó là lẽ công bằng của trời đất. Đã có một người cha lòng như gỗ đá, thì phải có một người con tâm địa như giá băng.Vương Lân Hoa rít lên:- Còn muốn nói gì nữa?Trầm Lãng rùn vai:- Đủ rồi, quá đủ, không còn gì đáng nói nữa.Vương phu nhân nhìn Trầm Lãng chăm chăm và vụt cười, giọng cười y như tiếng ngọc khua.- Tốt lắm, chuyện gì công tử cũng đều biết cả, thật ra thì những chuyện đó tiện thiếp cũng muốn cho công tử biết.Trầm Lãng cười:- Thế à?Vương phu nhân hỏi:- Công tử không tin à?Trầm Lãng cười:- Phu nhân chưa nói thì tôi đã tin rồi. Đã có một người nói năng như phu nhân thì phải có một người biết nghe như tôi, đó cũng là một lẽ phải trong trời đất.Vương phu nhân cười hăng hắc:- Rất tốt, thế thì.. công tử bằng lòng đi chứ?Trầm Lãng ngửa mặt cười lớn:- Tự nhiên là bằng lòng, nếu không giúp phu nhân trừ hắn, thì làm sao cưới phu nhân được. Mà nếu không cưới được phu nhân thì tôi còn biết tìm đâu ra một người đàn bà như thế.Vương phu nhân nhìn sững Trầm Lãng, cái nhìn không phân biệt được là tức hay thích... bà thở dài:- Nói đi nói lại, cuối cùng công tử muốn nói chờ sau khi thành việc rồi mới tính việc thành nhân với tiện thiếp có phải không?Trầm Lãng nói:- Xem chừng hình như là thế phải không?Vương phu nhân nói:- Như thế thì tiện thiếp làm sao yên tâm?Trầm Lãng mỉm cười:- Phu nhân cũng đừng quên tôi là một người đàn ông... mà trên thế gian này có người đàn ông nào thấy phu nhân mà lại chẳng động tâm, và khi tôi đã động tâm thì phu nhân cứ yên tâm.Vương phu nhân lại nhìn Trầm Lãng...Tia mắt bà ta có lúc thì dịu dàng mơ mộng, có lúc lại sắc bén như muốn soi xét lòng người, y như muốn nhìn thấy quả tim Trầm Lãng.Và cuối cùng bà ta lại mỉm cười:- Được rồi, tiện thiếp sẽ đợi công tử trở về...Trầm Lãng cười:- Tôi sẽ cố gắng về thật mau... Phu nhân tưởng tôi không nóng nước à?Vương phu nhân cười:- Phải rồi, công tử cố mau mau trở về, nơi đây không chỉ một mình tiện thiếp chờ đợi, mà còn có bằng hữu của công tử nữa. Khi công tử về họ sẽ cùng công tử say một tiệc tẩy trần.Trần Lãng nhướng mắt:- Bằng hữu của tôi? Họ cũng ở đây đợi à?Vương phu nhân gật đầu:- Phải, họ sẽ đợi ở đây.Trầm Lãng hỏi:- Nhưng họ làm sao có thể đợi lâu?Vương phu nhân cười:- Công tử yên tâm, tiện thiếp sẽ đối đãi với họ thật tốt.Vương Lân Hoa cũng cưới nói theo:- Và nếu “thúc thúc” không về thì họ sẽ sốt ruột chết.Trầm Lãng cười:- Sốt ruột chết? Há, tiếng “chết” dùng nghe hay quá.Vương Lân Hoa lạnh lùng:- Phải rồi, “sốt ruột” thì chưa chắc, nhưng chết thì coi như nhất định.Trầm Lãng cười ha hả:- Hay, hay....Và hắn vụt nín cười và hỏi:- Khoái Lạc Vương ở đâu? Tôi làm sao tìm được?Vương phu nhân nói:- Vội gì? Ba ngày nữa kia mà.Trầm Lãng nói:- Đã thế thì chuyện chi phải đợi ba ngày nữa?Vương phu nhân ngập ngừng:- Chứ... chứ đi như thế này sao?Trầm Lãng mỉm cười:- Đi sớm thì về sớm chứ có sao?Trầm ngâm một chút, Vương phu nhân cười:- Thôi thì sáng mai vậy.Trầm Lãng gật đầu:- Cũng được.Vương phu nhân quay lại:- Tốt lắm, Lân Hoa, hãy chuẩn bị hành trang cho Trầm thúc thúc.Vương Lân Hoa cười:- Chỉ trong vòng một giờ đồng hồ, hành trang của thúc thúc sẽ không kém vương hầu.Hắn mỉm cười vòng tay và quay mặt đi luônTrầm Lãng nhướng nhướng mắt:- Không kém Vương hầu?Vương phu nhân cười:- Người mà công tử gặp là Khoái Lạc Vương, tự nhiên công tử không thể xốc xếch lôi thôi, hạng người lôi thôi hắn không thèm ngó tới đâu.Trầm Lãng nói:- Nhưng ra biên giới mà hành trang như thế có cồng kềnh không?Vương phu nhân nói:- Có thể công tử không cần phải ra biên giới.Trầm Lãng nhướng mắt:- Hắn không phải ra biên giới à?Vương phu nhân không trả lời mà hỏi lại:- Công tử có biết ngọn Hưng Long Sơn ở cách phía ngoài thành Lan Châu khoảng một trăm dặm không?Trầm Lãng hỏi:- Có phải Hưng Long Sơn còn được gọi là “Tây Bắc Thanh Thành” không?Vương phu nhân cười:- Phải, núi chung quanh phụ cận toàn là núi trọc, chỉ có Hưng Long Sơn cây cỏ tốt tươi, suối trong nước mát, có thể gọi là đệ nhất danh sơn vùng Tây bắc vậy.Trầm Lãng hỏi:- Nhưng Hưng Long Sơn có can hệ gì đến chuyện Khoái Lạc Vương?Vương phu nhân lại hỏi:- Công tử có biết trên đỉnh Hưng Long Sơn có ngọn suối gọi là Tam Nguyệt Tuyền không?Trầm Lãng cười:- Biết Hưng Long Sơn là đủ rồi.Vương phu nhân cũng cười:- Thế thì bây giờ tôi nói cho công tử biết thêm một chuyện... Nước của Tam Nguyệt Tuyền là do từ trong khe đá chảy ra, một ở phía phải, một ở phía trái...Trầm Lãng chặn hỏi:- Nguồn chỉ có hai sao không gọi “Nhị Nguyệt” mà gọi là “Tam Nguyệt”?Đôi mày liễu cau lên, Vương phu nhân gắt bằng một giọng... âu yếm:- Người ta chưa nói hết thì đã chận ngang... Này nhé, nước từ hai kẽ đá chảy vào một cái hộc đá, từ hộc đá lại có ba lổ chảy xuống một cái hồ bán nguyệt, rồi từ hồ bán nguyệt đó lại chảy vào một cái hộc đá khác bằng cửa miệng của đầu rồng bằng đá, từ hộc đá thứ hai lại có một cái lỗ nhỏ ấy nước đổ xuống một cái hầm...Trầm Lãng bật cười:- Nội kể một dòng suối nghe cũng đủ nhức cái đầu.Vương phu nhân nói:- Tuy hơi phiền phức, nhưng nhờ thế, nhờ qua mấy lần lọc như thế mà nước trong đầm mới thật là trong, thấy suối như mặt gương, nước đã trong mà lại vừa thơm vừa ngọt, có thể gọi đệ nhất danh tuyền vùng Tây Bắc.Trầm Lãng cau mặt:- Nhưng chuyện đó ăn thua gì đến Khoái Lạc Vương?Vương phu nhâcũng như ai chứ tôi có thiếu gì đâu?Nhiễm Hương chớp mắt:- Mắt mũi thì không kỳ, nhưng trái tim của công tử...Trầm Lãng hỏi:- Trái tim tôi sao? Không phải bằng thịt như người ta à?Nhiễm Hương gật đầu:- Đúng rồi, tim người ta bằng thịt, còn tim của công tử bằng sắt.Trầm Lãng cười:- Hổng chừng tôi nuốt nhằm cục sắt.Nhiễm Hương nói:- Tôi hỏi công tử nhé, nếu tim công tử phải bằng sắt, thì tại sao trước giờ ra đi công tử không nói với Chu cô nương một tiếng, lên đường cũng chẳng chào từ giã?Chính tôi, tôi cũng phải vì Chu cô nương mà đau xót.Trầm Lãng nói:- Đã là việc không đi cũng không được thì chuyện chào hỏi có ích gì? Nếu quả cần phải nói thì có lẽ nên để lúc về là tốt hơn.Nhiễm Hương chớp mắt:- Cho rằng công tử có lý đi... nhưng suốt một con đường dài, công tử cứ ngồi yên trong xe không hề liếc ra cửa sổ một lần để biểu lộ một chút gì... Như thế tim công tử là tim sắt à?Trầm Lãng cười:- Nhìn ra làm gì? Nhìn ra lỡ gặp người quen rồi làm sao đến đây được?Nhiễm Hương gật đầu:- Được rồi, cho công tử có lý nữa đi... Nhưng tôi nằm ngủ một bên mà...mà công tử cũng... như không, thì không phải tim bằng sắt à?Trầm Lãng lại cười:- Cô muốn nói tại sao tôi không đụng cô à? Tôi không đụng cô nhưng cô đụng tôi thì cũng vậy chứ có gì?Nhiễm Hương đỏ mặt:- Tôi... đụng công tử thì có... ăn thua gì? Y như là tôi đụng vào một người... chết, chứ không bằng đụng vào một... con mèo này nữa...Nàng lấy chân khều nhẹ con mèo nằm dưới chân, quả nhiên, con mèo ngẩng đầu và nhảy phóc vào lòng nàng...Và nàng lại háy mắt:- Sao công tử không học nó như vậy?Trầm Lãng cười:- Học sao được, vì nó là con mèo... cái mà.Nhiễm Hương ngồi bật dậy nhìn sững Trầm Lãng và cuối cùng nàng lại thở dài:- Trầm Lãng, công tử là người như thế nào thật tôi không hiểu nổi.Trầm Lãng cười:- Chính tôi còn không hiểu tôi, thì cô làm sao hiểu được.Nhiễm Hương lắc đầu:- Tôi không hiểu công tử như thế mà tại sao Vương phu nhân lại không yên lòng được.Trầm Lãng cười lớn:- Bà ta không yên lòng với cô thì có.Nhiễm Hương lườm lườm:- Công tử đừng nói như thế... Thật công tử đã yêu bà ta à? Hừ, tôi không tin, nhất định là công tử lừa bà ta... Hừ hừ... sẽ có ngày tôi vạch mặt công tử cho coi.Trầm Lãng hỏi:- Còn nếu bà ta lừa tôi, thì cô có làm cái chuyện vạch mặt ấy không?Nhiễm Hương hỏi lại:- Bà ta lừa công tử cái gì?Trầm Lãng nói:- Cái vị sứ giả bán nam bán nữ của Khoái Lạc Vương rõ ràng đã mang Bạch Phi Phi trốn đi rồi. Thế tại sao bà ta nói vẫn còn đang bị người ta cầm tù? Phải chăng bà ta muốn tên đó vạch mặt bí mật của tôi trước Khoái Lạc Vương? Phải chăng bà ta muốn tôi và Khoái Lạc Vương đụng nhau trong một trận kẻ mất người còn?Nhiễm Hương hơi đổi sắc:- Công tử suy nghĩ công việc quả là tài, nhưng chuyện này thì công tử đã đoán lầm.Trầm Lãng cười:- Lầm chỗ nào?Nhiễm Hương hỏi lại:- Công tử không phải là kẻ thông minh sao?Trầm Lãng cười:- Thông minh có lúc cũng hóa ra đần.Nhiễm Hương nói:- Cái con người bán nam bán nữ ấy tuy thật đã trốn thoát, nhưng phu nhân vẫn không lừa công tử. Bà ta nói tên đó không bao giờ gặp Khoái Lạc Vương là câu nói thật.Trầm Lãng hỏi:- Tại sao hắn không gặp Khoái Lạc Vương?Nhiễm Hương nói chậm rãi:- Những kẻ trốn thoát cũng đều sẽ chết.- o O o -