Chàng giết mãi, kể ra cũng có vài trăm con rắn độc chết vì tay chàng. Chàng thấm mệt, chân như đeo đá, tay rã rời, không còn cử động nổi nữa.Trong lúc đó, Xà Thần đã thay đổi bốn năm con rắn mới, nhử Nhân Giao.Nhân Giao không còn hùng hổ như trước, có lẽ thiếu chất độc của rắn, nên xuống tinh thần, mà cũng có lẽ nó bị chưởng lực của Xà Thần làm chấn động mỗi lần nó vượt tới, thành ra nó yếu kém hẳn đi. Tuy nhiên, nó cứ tiến, vừa bị đánh dội lại là nó tiến lên ngay, có điều nó tiến rất chậm chạp.Quan Sơn Nguyệt định dừng tay nghỉ mệt một chút, nhưng Xà Thần không cho chàng nghỉ, lão trừng mắt, hối thúc:– Tiếp tục đi, tuyệt đối không nên dừng tay! Ngươi phải nhớ tai họa này do ngươi gây ra, làm cho ta phải liên lụy theo ngươi đó. Bằng mọi giá, ngươi phải trừ dứt hậu hoạn. Ta nói thật, nếu ngươi không cố gắng, thì ta bỏ đi liền đó, hậu quả sau này ra sao, ngươi phải gánh lấy một mình. Ta không có trách nhiệm gì.Quan Sơn Nguyệt nổi giận, hét lên:– Quái vật là do ngươi un đúc, do ngươi hoạn dưỡng, ngươi nói thế thì ai nghe lọt chứ?Xà Thần cười lạnh:– Ta un đúc, ta hoạn dưỡng nó, mặc ta, nó có hại ai đâu? Chỉ tại ngươi chặt đứt cổ nó, biến thành Nhân Giao, chính ngươi phóng thích nó, thì cái lỗi về ngươi rõ rệt, ngươi đổ cho ta làm sao được?Quan Sơn Nguyệt rít lên:– Ngươi dùng quái vật quyết hại ta, ta không được quyền tự vệ sao? Chẳng lẽ ta khoanh tay chờ chết?Xà Thần mỉm cười:– Câm đi cho ta nhờ, tiểu tử. Ta nhốt con vật vào trong một ngôi nhà, ta cũng không cưỡng bách ngươi vào ngôi nhà đó. Nếu ngươi bị nó giết, thì cũng là tại ngươi, chứ ta có liên quan gì? Ai bảo ngươi vào đó làm chi mà nói rằng bắt buộc phải tự vệ?Quan Sơn Nguyệt hét:– Chứ ngươi hành hạ Linh Cô như vậy, bảo ta im lặng làm sao được?Xà Thần «hừ» một tiếng:– Ai mượn ngươi phải lo? Liệu ngươi lo mà được việc chăng? Nếu ta không tự động buông tha cho nàng, thì ngươi có vào kịp mà can thiệp chăng? Ngươi chỉ có tài sính dõng, sính lực, cũng vì vậy mà ngươi gây tai họa không ít!Quan Sơn Nguyệt tức uất, nghẹn lời.Xà Thần chưa chịu buông tha cho chàng, tiếp luôn:– Ngươi muốn hành hiệp, trượng nghĩa, thì không nên bỏ cuộc, dù tiếp tục mà có chết, thì cái chết đó cũng đáng cho ngươi làm, bởi tất cả đều do ngươi làm ra, ngươi phải cố gắng thu dọn. Cho ngươi biết, sự cố gắng của ngươi trong phút giây nầy, quan hệ đến trăm vạn sanh mạng người đó. Giả như ngươi đừng hống hách, nổi máu anh hùng một cách ngông cuồng, thì làm gì có việc đáng lo như bây giờ?Quan Sơn Nguyệt càng tức uất, khí tức xông lên chặn ngang yết hầu, hơi thở không thoát, nói gì lời thoát?Bỗng, một bóng người chớp lên nơi cửa hang. Linh Cô tiến vào, lạnh lùng thốt:– Xà Thần! Ngươi lầm rồi! Dù Quan công tử không chạm đến con quái vật, thì cũng còn Tạ Linh Vận kia, hắn đang chờ chực lợi dụng con Nhân Giao. Bọn hắn đã an bài chu đáo lắm, an bài từ trước, chỉ vì ngươi ngu ngốc, chẳng thấy gì, bây giờ lại đổ lỗi cho Quan công tử!Xà Thần hét:– Nói nhảm!Linh Cô «hừ» một tiếng:– Ta không nói nhảm! Trương Vân Trúc còn hiểu nhiều hơn ngươi về con Nhân Giao nầy. Chúng đã an bài một kế hoạch, lợi dụng con Nhân Giao quật ngược lại ngươi, bất quá công cuộc của chúng chưa hoàn thành, thì Quan công tử lại đến. Mưu đồ của chúng phải hỏng.Xà Thần sửng sốt, một phút sau, hỏi:– Chúng có cách kềm chế con Nhân Giao?Linh Cô cười mỉa:– Tự nhiên!Xà Thần lại hỏi, giọng gấp hơn:– Bằng phương pháp gì?Linh Cô bĩu môi:– Không ai ngu hơn ngươi! Ngươi phải biết, lá rụng về cội, dù cây cao ngàn trượng, quái vật xuất sanh từ giống rùa, thì cái mu rùa là vật chế ngự nó. Lấy mu rùa đốt thành tro, rải tro đó lên mình nó, là nó ngoan ngoãn tuân theo sự điều khiển của con người sử dụng nó.Xà Thần bật cười ha hả:– Chính ngươi ngu thì có! Điều ngươi vừa nói đó, ta thừa hiểu, và điều mà ta hiểu hơn ngươi, là cái mu con rùa đó rất cứng, cứng hơn sắt, thép, cho ngươi đốt ngàn năm, nó cũng chẳng cháy. Bởi, là cái mu con rùa linh mà!Linh Cô chính sắc mặt:– Ta không dối ngươi đâu! Trương Vân Trúc có cách tạo một thứ lửa đặc biệt, nóng gấp trăm gấp ngàn lần lửa thường. Hiện tại, lão ấy đang đốt mu rùa, lúc ta vào đây thì mu rùa đã cháy quá nửa phần rồi!Xà Thần biến sắc mặt:– Thật vậy à? Lão ấy chế ra cái thứ lửa gì?Linh Cô bĩu môi:– Tôi làm sao biết được? Dù gì thì Trương Vân Trúc cũng có phương pháp thích đáng, ngươi đừng tưởng họ ngốc như ngươi!Nàng quá hận Xà Thần, hận cho nàng, cho Quan Sơn Nguyệt, nàng nói năng không dè dặt, và nàng không ngại buông những tiếng nặng nề.Xà Thần biến sắc mặt, thốt gấp:– Ta phải đi ngăn chặn lão mới được...Liền theo đó, lão quăng con độc xà nơi tay, ra ngoài cửa hang, rồi phi thân đi ngay.Nhân Giao đón chận một con độc xà, ngoạm lấy đầu, hút hết chất độc rồi phun chiếc đầ>Nàng tiếp luôn:– Nó chưa chạm người, người xa mười trượng cũng chết như thường, nói chi là người bị nó chạm? Đại ca thấy đó, tầm tai hại của nó ra sao?Quan Sơn Nguyệt còn một điểm hoài nghi cuối cùng:– Chắc gì nó mặc tình bôn ngang tẩu dọc? Nó xuất hiện thường là người ta tìm cách giết nó...Giang Phàm lắc đầu:– Tại sao nó không thể bò đi khắp nơi? Nó phải tìm độc xà mà hút tinh huyết, thân hình nó càng rút nhỏ, nó càng dễ len lỏi, di động nhanh hơn...Quan Sơn Nguyệt mơ màng:– Những nơi độc xà thường ẩn trú, là những nơi hoang vắng, ít có bóng người qua lại, như vậy cũng chẳng đáng ngại gì.Giang Phàm lắc đầu:– Cảm giác của độc xà linh diệu lắm, chúng có thể biết được những gì xảy đến cho chúng hàng mấy dặm xa, do đó chúng sẽ chạy loạn tìm cách trốn, biết đâu chúng không chạy loạn vào chỗ có người ở?Quan Sơn Nguyệt kêu lên:– Thế là nguy! Tại sao cô nương không nói sớm?Giang Phàm thở dài:– Làm sao tôi có thì giờ nói sớm cho đại ca biết được?Quan Sơn Nguyệt thở dài:– Tuy nhiên, ít nhất cô nương cũng thông tri cho tại hạ hiểu sơ lược...Giang Phàm lắc đầu:– Làm gì tôi biết trước sự việc xảy ra như thế nào mà cảnh cáo? Bởi, con quái vật đó rất lợi hại, từ lúc nào đến bây giờ, có ai tiếp cận nó được đâu? Tuy nhiên, tôi chẳng hề tưởng là đại ca có thể sát hại nó như vậy!Quan Sơn Nguyệt trừng mắt, sững sờ một lúc.Giang Phàm lại nói tiếp:– Đại ca thấy chứ, trước khi đi luôn, con vật còn quay nhìn lại đại ca, nó há miệng cười, nụ cười của nó chứng tỏ nó thông minh lắm, nó cố ý nhường cho đại ca đến gần, đại ca vung tay, giải thoát cho nó!Quan Sơn Nguyệt khoát tay nhanh:– Bỏ! Bỏ việc đó đi! Hãy nghĩ ra một biện pháp nào trừ diệt nó...Giang Phàm lắc đầu:– Không còn biện pháp nào cả! Trừ ra một cách... cách đó là chờ đợi cho nó già, nó chết vì già, nó dù là rắn cũng chẳng lột da mà sống mãi mãi, bởi nó là rắn độc, mà phàm những con vật ác độc thì chẳng bao giờ sống lâu cả. Bất quá, nó còn thọ độ mười năm trở lên, hai mươi năm trở lại thôi.Quan Sơn Nguyệt kinh hãi:– Hai mươi năm! Nó di chuyển nhanh, trong thời gian hai mươi năm đó, nó sẽ đi khắp sông hồ, gây hại cho biết bao nhiêu người! Hai mươi năm nào phải là một thời gian ngắn, hai mươi năm rất thừa cho hành động của những thứ tai ác đại độc.Giang Phàm cười khổ:– Đại ca lo cho lắm cũng thế thôi, chẳng có biện pháp nào cả! Lo chuyện không thể lo, thì lo làm gì cho mất thì giờ, nên nghĩ đến việc trước mắt là hơn.Quan Sơn Nguyệt mắng lớn:– Thì... thì Xà Thần ác lắm, lão ấy có chết cũng đáng đời lắm. Tại sao lão un đúc chi cái thứ ác độc như vậy chứ?Giang Phàm lại thở dài:– Xà Thần muốn sát hại đại ca, nên dùng toàn loài độc, ngờ đâu, đại ca không chết, nhưng ngược lại, chính đại ca gây nên họa căn cho nhân loại!Quan Sơn Nguyệt khoa tay, tung chân, tỏ cái vẻ khẩn cấp, bực tức, một phút sau, chàng hỏi:– Xà Thần có cho cô nương biết là không phương chế ngự quái vật đó?Giang Phàm gật đầu:– Lão có cho tôi biết như vậy!Quan Sơn Nguyệt cao giọng:– Mặc lão nói gì kệ lão, tại hạ nhất định tìm cách bức lão phải nghĩ ra một phương pháp đối phó với quái vật.Chàng ngang nhiên bước vào nhà.Trong nhà, chỉ có một chiếc giường bằng đá, mặt giường được phủ bằng một tấm da rắn lớn, do nhiều mảnh kết lại.Linh Cô đang nằm ngửa trên chiếc giường đó, trần truồng, hai chân bẹt ra, có những đốm máu đỏ, chứng tỏ vừa bị hiếp dâm. Nàng đổ lệ ròng ròng, nhìn chàng qua màn lệ.Quan Sơn Nguyệt sôi giận cực độ, tóc dựng đứng lên, đối với chàng, trên đời nầy không còn cảnh nào dã man bằng cảnh trước mặt.Một thiếu nữ vừa bước vào ngưỡng cửa xuân thì, tuổi chưa tròn trăng, linh đinh, cơ khổ, hương đời chưa hưởng mảy mai, đã vội thọ nhận cái gì đau xót nhất!Lâm vào cảnh đó, thử hỏi có thiếu nữ lương thiện nào còn can đảm nối tiếp chuỗi ngày thừa, dù chuỗi ngày đó dài đăng đẳng? Dù mới bước chân vào đời? Và, nếu có sống thừa, còn thiếu nữ nào chẳng buông lung thân phận, mặc cho số kiếm đẩy đưa?Bất chấp nam nữ thọ thọ bất thân, bất chấp nàng đang lõa lồ, Quan Sơn Nguyệt vọt mình tới, ôm nàng, bế xốc nàng vào lòng, kêu lên:– Linh Cô! Tiểu cô nương...Linh Cô cất giọng suy nhược, thốt:– Huyệt đạo của tôi bị điểm, Quan công tử giải khai đi!Quan Sơn Nguyệt lập tức quan sát khắp thân thể nàng, tìm những huyệt đạo bị điểm giải khai, nhưng chàng tìm mãi chẳng thấy nàng bị điểm ở nơi nào cả.Giang Phàm thở dài, bảo:– Nơi vú đó!Quan Sơn Nguyệt kinh hãi:– Huyệt Nhủ Tuyền? Một tử huyệt!Giang Phàm lắc đầu, thấp giọng thốt:– Thủ pháp điểm huyệt của Xà Thần rất đặc biệt, không giống những cao thủ vũ lâm.Nàng lướt tới, đưa tay rà khắp ngực của Linh Cô, sau cùng nàng ấn đầu ngón tay xuống điểm đen ở chót vú.Linh Cô rung bắn đôi vai, liền theo đó, nàng động đậy được, việc làm đầu tiên là vớ vội y phục khoác vào mình.Quan Sơn Nguyệt cố dằn tức uất, chặn dòng lệ thảm chực tuôn trào, an ủi:Bất giác, động tự ái, chàng bước tới, phụ lực với nàng.Cuối cùng cả hai cũng dời được tảng đá, lấp miệng hang.Linh Cô cười nhẹ:– Chúng ta hiệp sức nhau, vẫn còn vất vả, Xà Thần một mình làm việc đó hàng ngày, phải biết lão có công lực đáng sợ dường nào!Quan Sơn Nguyệt thở dài:– Đừng nói chi là Xà Thần! Chính cô nương cũng có công lực đáng khiếp!Linh Cô gật đầu:– Nhờ Xà Thần chỉ điểm cách luyện tập, hiện tại tôi có thể vận dụng nổi độ năm ngàn cân nặng, mà tảng đá này nặng trên vạn cân, nếu công tử không tiếp tay, một mình tôi làm gì di chuyển nó nổi! Như thế là công lực của công tử có hạng lắm chứ! Tôi sánh làm sao được với công tử, mà công tử quá khen!Quan Sơn Nguyệt cãi:– Tại hạ biết rõ lắm, cô nương. Bất quá, công lực của tại hạ chỉ ở mức độ ba ngàn cân, còn tảng đá trên vạn cân, thì cái thành tích nầy do cô nương mà có, chứ tại hạ có góp phần nào đáng kể đâu!Linh Cô mỉm cười:– Tại công tử không biết đó thôi, chứ cái mật con Hàn Xà tăng gia công lực của công tử gấp hai đó! Công tử hãy tin lời tôi nói, đừng tưởng là mình kém rồi sanh mặc cảm!Rồi nàng dục:– Chúng ta lên đỉnh núi gấp đi công tử!Quan Sơn Nguyệt gật đầu:– Phải!Cả hai giở thuật khinh công lướt theo con đường mòn, lên đỉnh núi, nơi đó quả có lỗ thông hơi, bên cạnh đó, có lưu hoàng chất đống, ngoài ra cũng có vật đánh lửa.Lỗ thông hơi và đống lưu hoàng ở trong một ngôi nhà, từ lỗ đó nhìn xuống, thấy rõ mọi hoạt động của đàn rắn độc.Hiện tại, con Nhân Giao còn trong hang, nó đang cắn những con rắn độc, hút tinh huyết như cũ.Cả hai không chậm trễ, hất đống lưu hoàng rơi xuống hang, rồi đánh lửa, đốt bổi cỏ quăng xuống theo.Lưu hoàng bắt lửa cháy lên, rắn độc chạy loạn, trong phút chốc đã chết hơn phân nửa. Trong những con rắn chưa bị đốt, chạy quấn lên, rít gió vu vu.Quan Sơn Nguyệt hết sức thương cảm, nhưng biết làm sao hơn, chàng cần phải dùng biện pháp đó, mới tiêu diệt nổi Nhân Giao!Linh Cô mỉm cười thốt:– Không nên yếu lòng như vậy, công tử! Chúng ta không giết rắn, rắn cũng giết người. Huống chi, bằng mọi giá, chúng ta phải trừ diệt con Nhân Giao kia mà!Nàng lại tiếp luôn:– Ta không giết chúng, chúng cũng sẽ chết, bởi đống lưu hoàng này do bọn Tạ Linh Vận tích trữ, với ý định sát hại tất cả số rắn độc đó.Quan Sơn Nguyệt giật mình:– Hắn mang đến đây?Linh Cô gật đầu:– Phải! Và Xà Thần đồng ý cho hắn sát diệt tất cả số rắn trong hang!Quan Sơn Nguyệt hấp tấp hỏi:– Sao họ không động thủ?Linh Cô đáp:– Chỉ vì Tạ Linh Vận áp dụng sai phương pháp. Hắn dự định thi thố thuật Hoặc Tâm Mê Hồn, lúc Xà Thần đổi lốt thay hình, không ngờ Xà Thần phát giác ra...Quan Sơn Nguyệt lại hỏi:– Xà Thần đã nói là giam chúng một nơi rồi mà?Linh Cô gật đầu:– Quả có như vậy, song chỉ Tạ Linh Vận và Lưu Ảo Phu bị giam thôi, còn Trương Vân Trúc chẳng sao cả. Có lẽ Trương Vân Trúc giải thoát cho cả hai đó!Bên dưới hang, rắn độc bị đốt chết dần dần, nhưng con Nhân Giao thì không hề hấn gì, nó vẫn hùng hổ xông xáo như thường.Lưu hoàng thừa lại không bao nhiêu, Quan Sơn Nguyệt định quăng hết xuống hang cho ngọn lửa bốc mạnh, song Linh Cô chặn lại.Nàng cầm khối lưu hoàng đang cháy, giữ lại đó, không quăng xuống.Quan Sơn Nguyệt lấy làm lạ, không hiểu dụng ý của nàng như thế nào.Con Nhân Giao lúc đó mới bắt đầu sợ lửa, bất thình lình nó tung mình lên, định vọt qua lỗ thông hơi, thoát ra ngoài.Quan Sơn Nguyệt biến sắc, toan vung chưởng đánh xuống cho nó dội trở lại, Linh Cô nhanh tay hơn, đưa khối lưu hoàng đang cháy, chận ngang lỗ thông hơi.Sợ lửa táp, Nhân Giao phải nhảy xuống hang, nó bật kêu lên, âm thanh của nó cực kỳ quái dị, mặt nó lộ vẻ hung ác vô cùng.Bây giờ, Quan Sơn Nguyệt mới hiểu rõ dụng ý của Linh Cô, buộc miệng tán:– Cô nương thật chu đáo quá, tại hạ nghĩ mình còn kém xa!Linh Cô cười nhẹ:– Thực ra, con Nhân Giao không sợ lửa, sở dĩ nó không dám vọt lên, là vì chất lưu hoàng khắc kỵ độc, nó không chịu nổi mùi lưu hoàng, ở bên dưới, nó mê hút huyết độc xà, nên thoạt đầu nó không quan tâm đến hơi kỵ của lưu hoàng, dần dần nó không chịu nổi mới vọt lên, lên đây rồi đụng đầu với lưu hoàng, nó phải trở xuống bên dưới. Quan công tử đừng tưởng nó thấy lửa mà dội lại đâu.Trong khi nó đánh hơi lưu hoàng bốc ra, công tử lại tung chưởng dĩ nhiên nó không chống nổi.Quan Sơn Nguyệt lấy lưu hoàng đốt thêm, rồi quăng xuống hang.Bên dưới, tuy lửa đã giảm, bởi lưu hoàng đã cháy hết, song khói bốc dày, khói không có lối thoát, Nhân Giao không chịu nổi khói lưu hoàng, lồng lộn lên, kêu vang.Số lưu hoàng còn rất ít, Linh Cô sợ Quan Sơn Nguyệt đốt một lúc nữa thì hết, nên vội ngăn:– Đừng, công tử! Nhân Giao có sức chịu đựng dẻo dai lắm, chúng ta phải dành lại một phần nào, phòng nó vọt lên bất ngờ. Cứ ngăn chặn nó thoát đi, đồng thời bắt nó phải ngửi mãi khói lưu hoàng, cuối cùng rồi nó cũng kiệt lực.Quan Sơn Nguyệt cau mày:– Chờ cho nó kiệt lực, sao bằng mình hạ nó ngay? Hạ nó càng sớm, mình càng rảnh tay sớm, tranh thủ được phần nào thời gian...Linh Cô lắc đầu:– Dục tốc bất đạt, giả như mình dùng hết số lưu hoàng này mà nó không chết, thì mình làm sao khắc chế nó? Công tử nên nghe lời tôi.Quan Sơn Nguyệt phải nhận là nàng hữu lý.Bên dưới, con Nhân Giao vẫn chạy loạn mãi, nhưng Quan Sơn Nguyệt lưu ý đến nó từng phút, từng giây, thấy nó dần dần chậm lại, tiếng kêu của nó cũng yếu nhiều.Chàng định chừng nó chỉ còn chịu đựng lâu lắm là một khắc nữa thôi.Chàng hết sức khoan khoái, thốt:– Nhân Giao chết, Tạ Linh Vận không còn cách gì khống chế Xà Thần nữa, hắn sẽ bị Xà Thần giết là cái chắc, bởi Xà Thần hận hắn không tưởng nổi!Linh Cô đề tỉnh chàng:– Tạ Linh Vận dù có chết, thì còn Xà Thần đó chi? Công tử không ngán Xà Thần sao? Lão ấy còn bại hoại hơn Tạ Linh Vận nữa đấy, công tử đừng tưởng lão có hảo cảm với chúng ta mà lầm!Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:– Chẳng phải tại hạ không sợ Xà Thần, có điều tại hạ nhận ra, Xà Thần hành sự thường hướng về chánh nghĩa...Linh Cô thở dài:– Khó nhận định rõ rệt cái khuynh hướng của lão lắm, Quan công tử ơi! Lão ẩn cư nhiều năm tại thâm sơn cùng cốc, không tiếp xúc với thế nhân, lão bất cận nhân tình, hành động tùy nhiệm ý, lão chưa biết thế nào là chánh thế nào là tà, tuy tuổi của lão quá cao, song lão có khác nào một đứa trẻ con còn non nớt, như một dòng nước trong xanh, dễ nhiễm mọi sắc thái, nếu lúc sơ khai tiếp xúc với người đời, gặp người tốt thì lão trở thành người tốt, gặp kẻ xấu thì lão bị đồng hóa theo kẻ xấu, lão dễ bị ảnh hưởng của ngoại cảnh lắm.Quan Sơn Nguyệt giật mình công nhận Linh Cô có lý. Chàng nói:– Cô nương xét đoán rất đúng! Tại hạ nghĩ, muốn ngăn chặn Xà Thần làm điều phi nhân bất nghĩa, chỉ có mỗi một mình cô nương là có hy vọng đạt kết quả thôi.Linh Cô hỏi:– Tại sao?Quan Sơn Nguyệt giải thích:– Vì cô nương trong thời gian qua kề cận với lão, dù sao thì giữa nhau cũng có ít nhiều cảm tình, cô nương dễ gây ảnh hưởng nơi lão...Linh Cô thở dài:– Bám sát một quái nhân, cảm hóa quái nhân đó chuyển hướng về chánh nghĩa đành là một việc đáng làm, song việc đó đòi hỏi nơi tôi một hy sinh lớn lao, tôi đưa được lão vào chánh đạo rồi, còn tôi thì sao? Tôi hủy bỏ cuộc đời của tôi, để hóa cảm một người, sự đổi chác đó có phần nào quá đáng, đối với cá nhân tôi, công tử ạ! Tôi có quyền sống cho tôi chứ?Quan Sơn Nguyệt tặc lưỡi:– Cô nương nói thế, tại hạ còn biết khuyến giải cô nương như thế nào nữa?Tuy nhiên cô nương nghĩ lại xem, Xà Thần hành thiện, thì cái thiện đó sẽ hữu ích cho bao nhiêu người? Nếu Xà Thần hành ác, thì cái ác đó sẽ tai hại cho bao nhiêu người? Chúng ta sống đây, là sống cho đồng loại, nếu mỗi người đều nghĩ đến cá nhân mình thì...Linh Cô lắc đầu:– Từ nhỏ tôi được Lâm Tiên Tử thu nhận dưỡng nuôi, Lâm Tiên Tử không hề bảo cho tôi biết là nên sống cho bất cứ ai. Tôi chỉ biết, mình sống cho mình thôi, miễn là tôi không làm hại đến đồng loại.Nàng trầm giọng tiếp:– Công tử thấy chứ, Lâm Tiên Tử cùng lịnh sư, bỗng nhiên ly khai Long Hoa Hội đúng cái lúc Tạ Linh Vận quật khởi tranh hùng, họ tránh cuộc nhiệt náo, tìm một nơi an tịnh hưởng nhàn, họ chỉ nghĩ đến hạnh phúc của họ. Thì, tôi là một mầm non, đang hồi nẫy nở, tại sao tôi phải hy sinh, trong khi tôi cần hưởng thọ?Họ đã hưởng nhiều, họ còn cố hưởng, tôi chưa hưởng, thì lý do gì bắt buộc tôi phải chối bỏ quyền hưởng dụng mọi lạc thú nhân sinh.Nàng lại kết luận:– Tôi chỉ muốn một sự công bằng thôi! Công bằng trong tư tưởng, công bằng trong hành động. Người ta không muốn làm cái việc đó, thì tôi cũng có quyền tránh cái việc đó! Người ta nghĩ đến cá nhân của họ, thì tôi cũng có quyền bảo vệ cá nhân tôi!Quan Sơn Nguyệt cố phân trần:– Sở dĩ Lâm Tiên Tử và gia sư trốn tránh cuộc nhiệt náo, là vì họ tự lượng sức họ, không làm gì nổi Tạ Linh Vận, họ giao phó sự đối đương với Tạ Linh Vận cho tại hạ, và tại hạ sẵn sàng đảm nhận...Linh Cô cười mỉa:– Trao gánh nặng cho công tử rồi, họ làm gì? Họ đưa nhau đến chốn thanh tịnh u nhàn phải không? Họ sống bên nhau, sống trong hạnh phúc. Còn tôi, nếu tôi bám theo Xà Thần, tôi sẽ hưởng được gì? Tôi đầu độc cuộc đời tôi, tôi sống những ngày dài trong đau khổ, không hơn không kém! Lâm Tiên Tử và lịnh sư, ngồi trong nhà vàng mà luận việc, tránh sao cho khỏi có sự khách quan. Mà khách quan là vị kỷ, họ chọn cái vị kỷ, họ đẩy tôi vào cái vị tha, dù họ biết tương lai của tôi còn dài, quá dài, bởi tôi chưa đến cái tuổi tròn trăng kia mà! Thật là buồn đau cho tôi quá, công tử ạ! Tôi chịu khổ để làm gì, hở công tử?Quan Sơn Nguyệt nghiêm sắc mặt:– Cô nương làm được việc thiện, ngàn muôn người sẽ tôn kính cô nương...Linh Cô hừ một tiếng:– Còn công tử? Xuôi ngược sông hồ, vào ra nguy hiểm, chỉ để gặt hái sự tôn kính của người đời, phải không?Quan Sơn Nguyệt thở ra:– Tại hạ đâu dám ước vọng trở thành thần tượng của thế nhân? Bất quá, tại hạ làm những việc gì mà tại hạ nhận ra đáng làm, cần làm. Có thế thôi!Linh Cô trầm ngâm một lúc, đoạn thốt:– Tuy tôi nói thế, chứ công tử đã muốn, thì tôi cũng cố gắng làm vừa lòng công tử, tiếp cận Xà Thần, tìm cách hóa cảm lão ấy, đưa lão về con đường chánh nghĩa. Công tử nên nhớ điều này, tôi hy sinh đây, chẳng phải vì một quan niệm nào cả, mà chỉ là vì công tử đó thôi!Quan Sơn Nguyệt giật mình:– Vì tại hạ? Riêng tại hạ?Linh Cô gật đầu:– Phải! Vì công tử không hơn không kém! Lúc tôi sắp sửa bị Xà Thần làm ô nhục tại thạch thất, thì công tử bất chấp nguy hiểm, quyết vào lọt bên trong cứu tôi. Cái điểm ân tình đó của công tử, bằng mọi giá tôi phải đáp đền. Xà Thần đối với công tử chẳng có mảy may thiện cảm, nếu lão ấy bị ảnh hưởng của bọn Tạ Linh Vận, thì đúng là một mối họa hoạn cho công tử trong tương lai. Tôi phải tìm biện pháp diệt trừ mối họa hoạn đó cho công tử!Quan Sơn Nguyệt chưa kịp đáp, bỗng có tiếng Xà Thần hét lên oang oang, từ phía dưới vọng lên:– Sao lại thế này? Ai bít miệng hang rắn? Tại sao lại có khói lưu hoàng?Tiếp theo đó, là giọng nói của Giang Phàm:– Nguy! Nguy! Quan đại ca và Linh Cô ở trong đó...Bên trên đỉnh núi, Quan Sơn Nguyệt và Linh Cô chưa kịp ứng tiếng, bên dưới họ đã dời tảng đá ra một phía rồi.Nhân Giao đang ngất ngư vì hơi lưu hoàng làm ngạt thở, thấy cửa hang vụt mở, cấp tốc vọt ra.