Bầu không khí nghi hoặc bao trùm tòa Bạch Hổ điện.Hòa Khôn cất tiếng hỏi trước:- Phí hiệu úy? Ngươi căn cứ vào đâu mà dám nói Tổng hiệu úy như vậy?Đây không phải là chuyện chơi.Phí Độc Hành chậm rãi đáp:- Bẩm Đại gia. Trước khi thuộc hạ nói thì thuộc hạ có xin Đại gia hày tin nơi thuộc hạ. Đây là chuyện quan trọng thuộc hạ xin đem sinh mạng mình ra để bảo đảm lời nói của thuộc hạ.Bạch Xuân Phương tức giận lắp bắp nói:- Phí... ngươi... ngươi... thật là quá lắm.Phí Độc Hành nhìn Bạch Xuân Phương mỉm cười:- Bạch cô nương. Xin cô nương thứ lỗi cho tại hạ, vì tại hạ đã nói ra như vậy.Đến giờ này thì hắn không còn coi Bạch Xuân Phương là thượng cấp của hắn nữa rồi.Hắn nói xong không nhìn Bạch Xuân Phương nữa, khẽ cúi đầu xuống như vẻ có lỗi.Chợt Bạch Xuân Phương nghe như có tiếng muỗi kêu bên lỗ tai nàng:- Bạch cô nương. Sự tình bắt buột tại hạ phải hành động như vậy. Bây giờ tình hình quá gấp, tại hạ không thể trình bày cùng cô nương. Mong cô nương chú ý vào hai tên Hắc Bạch song yêu mà đề phòng cho cẩn thận.Nghe xong nàng biết đó là lời của Phí Độc Hành. Nàng khẽ liếc nhìn hắn, thì thấy hắn vẫn dửng dưng nhìn lên Đại gia, không chú ý gì đến nàng cả.Đại gia lại buông lời hỏi tiếp:- Phí Độc Hành, ngươi có bằng cớ gì hãy nói ra đi?Phí Độc Hành chợt nhún mình nhảy lại nắm cổ tay Bạch Xuân Phương.Hành động hắn thật là nhanh nhẹn, khiến nàng không kịp có hành động chống cự thì đã bị hắn kềm giữ rồi.Nhị gia quắc mắt nạt:- Nhà ngươi làm gì vậy?Phí Độc Hành lạnh lùng nói:- Thuộc hạ làm gì cũng đều có chủ tính cả, không bao giờ lầm lẫn cả, thưa Nhị gia.Rồi hắn quay lại nhìn Đại gia nói:- Bẩm Đại gia, Tổng hiệu úy đây chính là đồ đệ của Thần Châu thất hiệp.Bốn chữ Thần Châu thất hiệp như sét đánh ngang đầu mọi người trong điện.Ai ngờ được một vị Tổng hiệu úy trong Trung Đường phủ lại chính là đệ tử của Thần Châu thất hiệp.Quả là một chuyện khó tin. Nhưng Phí Độc Hành lại đang biến nó thành sự thật.Mọi người đều đứng bật cả dậy.Bạch Xuân Phương lại nghe loáng thoáng bên tai:- Cô nương hãy chuẩn bị đối phó với Bạch Yêu, chỉ cần cầm cự với hắn khoảng chục hiệp thôi.Bây giờ thì nàng đã rõ ý định của hắn rồi. Hắn muốn bắt Hòa Khôn đây.Bạch Xuân Phương ngầm đề khí, vận công lực ra hai cánh tay để chuẩn bị sẵn sàng.Hòa Khôn xô ghế bước tới hai bước, Hắc Bạch song yêu cũng vội bước theo ngay.Phí Độc Hành không để lỡ cơ hội này, hắn vội vung tay ra, đồng thời hắn tung người vọt tới bên Hòa Khôn.Sẵn đà tay kéo của hắn, Bạch Xuân Phương vung song chưởng đánh vào Hắc Yêu ngay.Sự kiện bất ngờ, làm Hắc Bạch song yêu trở tay không kịp, nên lo chống đỡ không đến gần Hòa Khôn được.Hắc Yêu vung vội chưởng đón chưởng của Bạch Xuân Phương, còn Bạch Yêu múa chưởng đánh bạt ngọn phi đao của Phí Độc Hành.Vừa chống đỡ xong, thì Phí Độc Hành đã kề đao vào cổ của Hòa Khôn rồi.Hắc Yêu giận dữ, múa tít song chưởng đánh tới tấp vào Bạch Xuân Phương.Mới hơn năm hiệp đã thấy Bạch Xuân Phương rơi vào hế lúng túng rồi.Phí Độc Hành gằn giọng nói với Hòa Khôn:- Bảo hắn dừng tay ngay.Giọng nói đầy uy lực của hắn làm Hòa Khôn lạnh người, cất tiếng nói:- Dừng tay.Hắc Yêu nghe lệnh, liền lui về ngay đứng bên cạnh Bạch Yêu. Cả hai nhìn Phí Độc Hành bằng ánh mắt căm hờn.Bọn vệ sĩ gươm giáo tuốt trần bao quanh hai người. Cả đám người của Trung Hòa phủ không ai ngờ sự thể lại xảy ra như vậy, ai nấy đều đứng ngẩn người ra nhìn.Hòa Khôn run giọng hỏi:- Phí... Phí hiệu úy. Ngươi... ngươi muốn gì?Phí Độc Hành chậm rãi đáp:- Ta muốn đưa hai ngươi đi gặp một người.Nhị gia liền hỏi:- Sao nhà ngươi lại làm như vậy?Phí Độc Hành lạnh lùng đáp:- Ta đã nói, ta làm việc gì cũng đều có chủ đích cả, không bao giờ ta sai lầm. Nếu các ngươi muốn Hòa Khôn sống thì hãy dang ra cho ta đi.Nhị gia liền nói vội:- Ngươi cứ thả Đại gia ra, ta hứa sẽ để cho ngươi ra đi an toàn, không ai cản trở ngươi đâu.Phí Độc Hành buông giọng cười ngạo nghễ:- Ngươi có gan thì cứ việc cản đường ta đi.Nói xong, hắn quay qua nhìn Bạch Xuân Phương nói:- Bạch cô nương, cứ đi theo bên cạnh tại hạ.Bạch Xuân Phương đi theo bên cạnh hắn. Cả hai thong thả bước đi tới trước mặt bọn vệ sĩ.Phí Độc Hành mặt đanh như băng, hắn ấn nhẹ mũi đao vào cổ của Hòa Khôn, làm lão bật thốt lên:- Mau tránh ra.Theo lệnh của lão, mọi người dạt ra hai bên ngay. Cả ba người ra tới cổng Trung Đường phủ không gặp sự trở ngại nào. Phí Độc Hành gằn giọng:- Mau bảo chúng mang đến đây hai con ngựa tốt.Hòa Khôn vội nói ngay:- Mang ra hai con ngựa tốt mau.Hai con ngựa cao lớn được đặt lên ngay, Phí Độc Hành xách Hòa Khôn nhảy lên một con. Bạch Xuân Phương cũng nhảy lên con còn lại.Cả hai con ngựa phóng nhanh ra khỏi Trung Đường phủ.Được hơn một dặm, chợt nghe phía trước có hai tiếng cười nhạt.Phí Độc Hành biến sắc nói nhanh:- Bạch cô nương, Hắc Bạch song yêu không chịu bỏ qua, chúng chận đường cùng liều chết với ta, cô nương mang lão tặc này chạy khỏi đây năm dặm, quẹo trái chờ ta.Không đợi chờ Bạch Xuân Phương có đồng ý hay không, hắn điểm nhanh vào huyệt đạo của Hòa Khôn, ném hăn qua mình ngựa của Bạch Xuân Phương.Hắn nói tiếp:- Tôi sẽ cản đường chúng, Bạch cô nương phóng nhanh đi, nhớ bảo trọng.Bạch Xuân Phương vội nói:- Phí đại hiệp. Anh...Chưa nói hết câu, Phí Độc Hành phóng ngựa lên trước rồi. Bạch Xuân Phương vội ra roi phóng theo sau ngay.Chợt nghe tiếng hét của Phí Độc Hành cùng tiếng chưởng chạm nhau vang lên trong đêm.Bạch Xuân Phương vội phóng ngựa, phi nhanh qua.Nàng thoáng thấy bóng của Phí Độc Hành một tay roi, một tay chưởng đấu với Hắc Bạch song yêu.Nàng cứ ra roi cho ngựa phóng nhanh, tới khu rừng rậm nghe theo lời của Phí Độc Hành dặn, nàng quẹo trái, chạy một khoảng nàng dừng lại.Chợt trước mặt nàng xuất hiện năm bóng đen bịt mặt. Người đứng giữa cất giọng hỏi ngay:- Phí Mộ Thư đâu?Bạch Xuân Phương hỏi lại:- Các hạ là ai?Người đứng giữa bước lên, Bạch Xuân Phương thấy rõ hắn bận áo màu tro xám.Hắn cất giọng lạnh lùng hỏi lại:- Cô nương, có phải Hòa Khôn trên ngựa của cô nương không?Bạch Xuân Phương giật mình một cái. Nàng cất tiếng hỏi:- Sao các hạ lại biết được đây là...Người bận áo xám ngắt lời nàng:- Ta không cần biết cô nương là ai cả. Ta chỉ đến đây để nhận người, Phí Mộ Thư thật là người đúng hẹn. Nhưng sao hắn lại không đến mà là cô nương? Có chuyện gì xảy ra với hắn rồi.Bạch Xuân Phương đáp:- Anh ấy đang đánh nhau với Hắc Bạch song yêu để cản đường cho tôi tới đây.Có thật anh ấy đã hẹn với các ông không? Tôi muốn được thấy mặt của ông?Người áo xám lắc đầu nói:- Cô nương không cần biết tôi là ai? Cũng như tôi không cần biết cô nương. Tôi có hẹn với hắn ở đây, cô nương cũng vào đây như lời hắn dặn, thế là đủ lắm rồi, chứng tỏ là tôi không gạt cô nương.Bạch Xuân Phương chưa kịp nói gì thêm thì từ phía sau có tiếng vó ngựa vọng tới.Tiếng nói của Phí Độc Hành vang lên:- Bạch cô nương. Hãy giao cho họ đi.Lời vừa dứt thì ngựa đã tới bên cạnh ngựa của Bạch Xuân Phương rồi. Nàng không còn chần chờ nữa, ném Hòa Khôn cho người áo xám.Hắn nhận Hòa Khôn rồi giao cho bốn người đứng phía sau. Hắn vòng tay nói với Phí Độc Hành:- Các hạ thật là một con người có uy tín. Đởm nghĩa không ai bằng, sẽ có ngày các hạ được...Phí Độc Hành khoát tay nói:- Thôi các người cứ đi đi, đừng nhiều lời khách sáo.Người áo xám chào hai người rồi phóng mình cùng bốn người kia đi ngay.Lúc này, trăng đã chênh chếch trên cao, Bạch Xuân Phương quay lại nhìn Phí Độc Hành.Nàng thấy đôi mày hắn cau lại, nghe tiếng nước nhiễu tí tách, vội nhìn xuống thì thấy từ nơi mũi giày của hắn máu nhiễu xuống đọng thành vũng.Nàng kinh hoàng nói:- Anh... anh bị thương rồi à? Sao...Phí Độc Hành mỉm cười ngắt lời nàng:- Một chút xíu thương tích thì đâu có sao. Đổi lại hai mạng Song Yêu cũng đủ lắm rồi.Bạch Xuân Phương vội tung mình nhảy xuống ngựa, đến bên hắn dịu dàng nói:- Để em xem thương tích cho....Hắn khoát tay ngắt lời nàng, nói thật nhanh:- Cô nương, về báo lại với Thần Châu thất hiệp mau hành động cho kịp thời cơ.Tại hạ xin cáo từ.Lời vừa dứt thì hắn đã giật mạnh cương ngựa phóng đi ngay, không để cho Bạch Xuân Phương nói thêm nữa.Bạch Xuân Phương ngớ người nhìn theo bóng hắn khuất dần nơi phía xa, rồi nàng thở dài, phóng mình lên ngựa phóng theo hướng ngược lại. Núi rừng lại trở nên yên tĩnh.
*
Cuộc khởi nghĩa chống quân Mãn Thanh dấy lên khắp nơi. Những cơ sở của Hòa Khôn bị đột kích bất ngờ làm cho cánh tay phải của triều đình Mãn Thanh gãy lìa.Còn võ tướng Hoàng Phố là cánh tay trái của nhà Mãn Thanh lại theo nhà Minh, nên triều đình đại Mãn Thanh bị nội công, ngoại kích, chẳng mấy chốc bị sụp đổ tan tành.Thái tử nhà Minh lại lên nắm ngôi Thiên Tử, chấm dứt triều đại nhà Thanh.Những người có công lao được trọng thưởng xứng đáng, nắm những uy quyền quan trọng trong triều.Mọi người được thăng quan tiến chưc vẻ vang. Chỉ có một người có công lao lớn nhất là bị quên lãng. Tuy có người vẫn nhắc tới nhưng rồi bị quên đi ngay, vì họ còn lo những chuyện quan trọng khác nữa.Nhưng dù có nhớ tới vẫn không biết người ấy ở đâu để tìm gặp. Những cô gái không màng tới vinh hoa phú quí như Nhạc Tố Trinh, Nghiêm Thục Uyên và Bạch Xuân Phương cứ ra vô than vắn, thở dài. Họ tiếc vì họ đã có lúc hiểu lầm con người đó.Một con người có thể nói là không thể kiếm được một con người thứ hai như thế.Rồi một hôm cả ba cô đều rời bỏ Kinh sư ra đi. Cả ba đi cùng nhau không? Họ đi về đâu? Không ai biết được cả.*
Giữa lúc thiên hạ thái bình, thì tại nơi Hồ Lô Cấu, một hán tử trung niên, chân khập khiễng như bị tật nguyền, dựng một mái nhà tranh, bên cạnh một dòng suối, ngày ngày chăm lo công việc đồng áng.Trong căn nhà ấy còn có một thiếu phụ kiều diễm xinh đẹp, áo quần nàng bằng vải thô, lo nấu nướng thổi cơm.Cả hai người như rất hạnh phúc trong gian nhà tranh nhỏ bé. Lúc nào cũng nghe tiếng cười nói chan hòa niềm vui.Chiều chiều họ ngồi bên dòng suối, kề vai nhau nhìn trời mây, mà thả hồn theo gió. Tưởng như trên đời không còn có việc gì hơn nữa.Ngày tháng trôi đi, họ vẫn sống một cuộc sống hạnh phúc như thế.Lúc này bụng người thiếu phụ đã lớn.Một hôm đang ngồi kề nhau bên dòng suối, chợt hán tử nói:- Em à! Mai này đã đến ngày giỗ cha rồi đó.Thiếu phụ mỉm cười sung sướng, ngả đầu vào ngực hán tử nũng nịu nói:- Anh còn nhớ à? Vậy mà em cứ ngỡ anh đã quên rồi.Hán tử đưa tay vuốt tóc vợ, mỉm cười nói:- Làm sao anh quên được một người cha như vậy.Thiếu phụ chồm lên, âu yếm hôn hán tử một cái, rồi nhẹ nói:- Anh cũng là một con người mà không ai có thể quên được.Hai người cùng mỉm cười nhìn nhau rồi cả hai cùng nhìn về một hướng với hai mái đầu kề sát vào nhau.Có ai ngờ được rằng hai người đó đã một thời lăn lộn vùng vẫy trong giang hồ.Một người tung hoành ngang dọc, không sợ trời đất là gì, chuyên làm việc nghĩa mà mang tiếng là tướng cướp.Còn một người thì là gái buông hương, có thời là phu nhân của một tên gian thần nhà Thanh.Quá khứ của họ đã được chôn vùi, và giờ đây cả hai trở thành người dân lương thiện dưới triều đại nhà Minh, ở một vùng hoang vu, mà ít người muốn đặt chân đến làm gì.Và họ cũng không cần ai đến. Họ muốn được sống một cuộc đời yên tĩnh. Họ không muốn ai quấy rầy hạnh phúc của họ nữa.HẾT