“Houston?” Tôi nhướng mày hỏi khi chúng tôi đến ga Seattle. “Chỉ là 1 chỗ dừng trong chuyến đi thôi,” Edward trấn an tôi bằng một nụ cười toe toét. Hình như tôi chỉ vừa chợp mắt khi anh ấy đánh thức tôi. Tôi hơi lảo đảo khi anh ấy dắt tôi qua nhà ga, chật vật để nhớ lại làm sao mà mắt tôi vẫn mở được. Tôi mất vài phút để nhận ra rằng hai đứa tôi đang ở khu vực ga quốc tế làm thủ tục lên máy bay. “Rio de Janero?” Tôi hỏi với một chút lo lắng. “Một chỗ dừng nữa thôi mà,” Ed bảo. Chuyến bay đến Nam Mỹ thật dài nhưng tôi khá thoải mái ngồi trong ghế hạng nhất rộng rãi, với vòng tay của Edward bên mình. Tôi thiếp đi và choàng dậy khi ánh mặt trời lặn xiên qua khung cửa máy bay, lúc này máy bay sắp hạ cánh. Chúng tôi không ở lại sân bay để đi chuyến tiếp theo như tôi nghĩ. Chúng tôi bắt một chiếc taxi đi xuyên qua những con đường tối, đông đúc và sống động ở Rio. Chả hiểu được những lời chỉ đường bằng tiếng Bồ Đào Nha của Edward cho ông tài xế, tôi đoán rằng chúng tôi phải tìm 1 khách sạn đã, trước khi khởi hành chặng tiếp theo của chuyến đi. Bao tử tôi đột nhiên quặn lên một nỗi đau đớn gần như là nỗi sợ hãi xen lẫn hồi hộp khi tôi nghĩ về “chuyện đó”. Chiếc taxi tiếp tục đi ngang qua những đám người tụ tập đông đúc cho đến khi họ thưa dần, và chúng tôi đột nhiên rất gần bờ tây thành phố, lối dẫn ra biển. Chúng tôi dừng ở bến cảng. Edward men theo lối đi dài thật dài dốc xuống, hai bên neo những chiếc du thuyền trắng giữa màn nước đêm đen thẳm. Chiếc thuyền nơi anh dừng lại thì nhỏ hơn những cái khác, bóng loáng, và rõ ràng là được đóng để chạy nhanh hơn là để có không gian thoải mái. Cũng rất sang trọng, nhưng có phần thanh nhã hơn. Anh nhẹ nhàng nhảy lên, mặc dù hai tay đang xách hai chiếc túi nặng. Anh thảy chúng lên boong và quay lại nhẹ nhàng giúp tôi leo lên thuyền. Tôi im lặng quan sát trong khi anh chuẩn bị để con tàu khởi hành, ngạc nhiên về dáng vẻ thuần thục và thoải mái của anh, vì anh chưa từng nhắc đến thú vui nào có liên quan đến tàu thuyền. Lúc nào cũng vậy, anh luôn hoàn hảo trong mọi việc. Giữa đại dương rộng mở, chúng tôi chạy hướng về phía đông. Tôi để ý, chỉ dựa trên những kiến thức cơ bản nhất của mình về địa lí, rằng chúng tôi đã đi xa đến độ dường như chẳng còn ở vùng biển phía Đông của Brazin nữa, mà đã đến tận … châu Phi. Nhưng Edward vẫn tăng tốc về phía trước. Ánh đèn từ Rio phía sau lưng chúng tôi đã xa dần và rồi hoàn toàn biến mất. Gương mặt anh nở một nụ cười hồ hởi thường thấy, cái nụ cười mỗi lúc anh hứng chí với tốc độ. Con thuyền lao đi trên những đợt sóng, và bắn lên tôi những bụi nước li ti. Cuối cùng, không thể nén lại nỗi tò mò lâu hơn nữa, tôi hỏi:“Chúng mình đi xa quá rồi phải không anh?”. Hẳn là anh không quên mất rằng tôi vẫn còn là con người, nhưng tôi tự hỏi liệu anh có tính hưởng tuần trăng mật cùng tôi trên chiếc thuyền bé con này bất kể thời gian như anh không? “Đi khoảng nửa tiếng nữa thôi.” Anh nhìn tôi, đang dính chặt cứng vào ghế ngồi, và nhoẻn miệng cười. Ồ tốt thôi, tôi tự nhủ. Dù sao đi nữa, anh vẫn là ma cà rồng. Có thể hai đứa tôi đang đi đến Nam Cực cũng nên. Hai mươi phút sau, anh gọi tên tôi trong tiếng máy thuyền đinh tai. “Bella, nhìn kìa.” Anh chỉ thẳng về phía trước. Thoạt tiên, tôi chỉ có thể nhìn thấy màn đêm, và ánh trăng sáng dập dềnh trên làn nước. Nhưng khi nhìn về hướng tay anh chỉ, tôi thấy một hình khối thấp, đen ngòm, nổi bật lên giữa ánh trăng bàng bạc và mặt biển lấp loáng. Khi tôi chăm chú nhìn vào màn đêm, những cái bóng dần hiện lên chi tiết hơn một chút. Cái hình khối lớn dần trở thành một hình tam giác lừng lững và góc cạnh, với một cạnh có vẻ dài hơn những cạnh khác. Chúng tôi tiến sát hơn, và tôi đã có thể thấy những đường nét mềm mại, dập dềnh theo làn gió thoảng. Và mắt tôi lại chăm chú, những mảnh ghép đã tạo nên một quang cảnh hoàn hảo: một hòn đảo nhỏ, nhuộm hồng bởi làn nước bao quanh đang vẫy gọi chúng tôi với những cành dương xỉ và bãi cát trải dài rực sáng ánh trăng. “Chúng mình đang ở đâu đây anh?” Tôi thì thầm tự hỏi, trong khi anh ấy dẫn tôi theo lối lên hướng bắc phía tận cuối đảo. Anh ấy nghe thấy tôi nói, dù tiếng động cơ nổ ỳ ầm, và cười rạng rỡ trong ánh trăng. “Đây là đảo Esme.” Con thuyền đột ngột chậm lại, bẻ lái chính xác vào một bến cập nhỏ được làm từ ván ép, trắng nhợt nhạt bởi ánh trăng. Thuyền tắt máy, và sự im lặng theo sau dường như thăm thẳm. Chẳng có gì ngoài những con sóng đang vỗ nhẹ vào mạn tàu, và những cơn gió nhẹ sột soạt qua rặng cây. Không khí nóng ẩm, và thơm ngát – giống như làn hơi thoang thoảng sau khi tắm hơi vậy. “Đảo Esme?” Giọng tôi nhỏ xíu, nhưng nghe vẫn đủ lớn giữa đêm tĩnh lặng. “Một món quà của Carlise – Và Esme muốn cho chúng mình mượn.” Một món quà. Ai đem cả một hòn đảo để làm quà cơ chứ? Tôi chau mày. Tôi đã không nhận ra rằng sự đặc biệt hào phóng của Edward là từ gia đình anh ấy. Anh ấy đặt hành lý trên bến và quay lại với tôi, trên môi nở 1 nụ cười hoàn hảo. Thay vì nắm lấy tay tôi, anh ấy kéo tôi vào lòng. “Anh đã không cho rằng phải chờ đến lúc thích hợp nữa à?” Tôi hỏi, nín thở khi anh ấy nhảy nhẹ ra khỏi con thuyền. Anh cười toét “Anh đã chuẩn bị kỹ rồi.” Giữ chắc tay cầm của cái thân ống khói lớn và đặt tôi vào tay kia, anh ấy bế bổng tôi xuống bến cảng, trên con đường cát lờ mờ xuyên qua trảng cây tối. Bóng đen, dường như là của cánh rừng, bao phủ lấy chúng tôi, nhưng chỉ một chốc sau, tôi đã có thể thấy ánh sáng ấm áp phía trước. Nơi đó chắc hẳn là một ngôi nhà – hai khối hộp vuông vức, sáng bừng, và đẹp hoàn hảo với cửa số rộng mở. Lúc đó, sự sợ hãi chực quay lại tấn công tôi, mạnh mẽ hơn, và tệ hơn lúc tôi nghĩ rằng chúng tôi sắp đến một khách sạn. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, nghe thật rõ ràng, và hơi thở dường như không thoát ra được khỏi cổ họng. Tôi cảm thấy Edward đang nhìn mình, nhưng tôi không đáp lại cái nhìn chằm chằm ấy. Tôi chú ý nhìn thẳng phía trước, và không thấy gì cả. Anh ấy không hỏi xem tôi đang nghĩ gì, đó không phải là tính cách của anh ấy. Tôi đoán điều đó có nghĩa là anh cũng đang hồi hộp như tôi lúc này thôi. Anh ấy đặt hành lý dưới cổng vòm rồi mở cửa. Cửa không khoá. Edward nhìn tôi, chờ đợi, cho đến khi tôi ngẩng lên bắt gặp ánh mắt ấy. Rồi anh bước qua ngưỡng cửa. Anh ấy dẫn tôi vào nhà và bật đèn, cả hai cùng im lặng. Ấn tượng mơ hồ của tôi về ngôi nhà là nó khá rộng trên một hòn đảo tí hon, và quen thuộc một cách kỳ lạ. Tôi đã quen với những tông màu nhợt nhạt mà nhà Cullen yêu thích, cảm giác như ở nhà vậy. Tuy vậy, tôi không thể chú tâm nhiều vào chi tiết được. Nhịp đập dữ dội dưới đôi tai tôi khiến cho mọi thứ trở nên mờ ảo. Edward dừng lại và mở cái đèn cuối cùng. Căn phòng rộng, màu trắng, và bức tường phía xa gần như làm bằng kính - lối trang trí thông thường của ma cà rồng. Bên ngoài, mặt trăng chiếu sáng bãi cát trắng, và chỉ vài yard xa xa khỏi ngôi nhà là những đợt sóng sáng lấp lánh. Nhưng tôi chỉ kịp lưu tâm điều đó mà thôi. Lúc này, tôi không thể rời mắt khỏi chiếc giường trắng bự ơi là bự ở giữa phòng, treo màn chống muỗi xếp ly tựa những đám mây bềnh bồng. Edward đặt tôi xuống. “Anh sẽ… đi lấy hành lý.” Căn phòng thật ấm, ngột ngạt hơn trời đêm nhiệt đới bên ngoài. Một giọt mồ hôi đọng xuống phía sau cổ tôi. Tôi chậm rãi bước tới, chạm vào tấm màn mịn như bọt. Tôi cần vài lý do để chứng minh tất cả những điều này đều là sự thật. Tôi không nghe thấy tiếng Edward quay lại. Đột nhiên, ngón tay lạnh giá của anh ấy vuốt ve sau gáy tôi, xoá sạch giọt mồ hôi còn vương lại. “Ở đây hơi nóng,” anh ấy nói ra chiều xin lỗi. “Anh đã nghĩ rằng… thế thì tuyệt hơn.” “Hoàn hảo,” tôi thì thầm trong hơi thở, và anh ấy cười khúc khích. Đó không phải là tiếng cười lo lắng, hiếm khi Edward có được tiếng cười như thế. “Anh đã cố nghĩ về mọi thứ mà có thể khiến cho ‘chuyện đó’ … dễ dàng hơn”, anh ấy thừa nhận. Tôi nuốt ực một cái, vẫn không xoay người về phía anh ấy. Đã từng bao giờ có một tuần trăng mật giống thế này chưa nhỉ? Tôi biết câu trả lời mà. Chưa. Chưa từng. “Anh đang tự hỏi,” Edward chậm rãi nói, “nếu… là lần đầu… có thể em sẽ thích bơi… giữa đêm… với anh?” Anh ấy hít sâu, và giọng nói trở nên dễ dàng hơn khi anh ấy tiếp, “Làn nước sẽ rất ấm. Đây là bãi biển mà em sẽ rất thích đó.” “Nghe tuyệt quá,” giọng tôi vỡ oà. “Anh chắc rằng em cần chuẩn bị vài phút… sau một chuyến đi dài như thế.” Tôi vụng về đồng ý. Bởi vì tôi vẫn còn hoàn toàn là con người, có lẽ vài phút riêng tư sẽ là cần thiết. Đôi môi anh ấy lướt qua cổ tôi, ngay phía dưới tai. Anh ấy lại tủm tỉm, và hơi thở lạnh mát của anh ấy mơn trớn trên làn da nóng hổi của tôi. “Đừng lâu quá nhé, bà Cullen à.” Tôi thoáng chớp lấy âm thanh cái tên mới của mình. Hơi thở anh ấy phả xuống cổ rồi bờ vai tôi. “Anh sẽ chờ em dưới bãi nhé.” Anh ấy đi qua tôi, để đến một cánh cửa kiểu Pháp mở thẳng ra bãi biển. Vừa đi vừa cởi áo sơ mi và thả nó xuống sàn rồi bước ra màn đêm buông tràn ánh trăng. Sau lưng anh, bầu không khí oi bức, mằn mặn thốc vào căn phòng. Da tôi có bốc cháy không nhỉ? Tôi phải ngó xuống kiểm tra. Chẳng sao cả, không có gì bốc cháy cả. Hay ít nhất là, không có gì cho thấy điều đó cả. Tôi nhắc mình phải thở thôi nào, và trượt chân về phía cái valy bự chảng mà Edward đã để mở sẵn trên nóc tủ quần áo màu trắng. Chắc hẳn nó là của tôi, bởi vì túi đồ dùng cá nhân quen thuộc nằm ở trên cùng; và có rất nhiều đồ màu hồng trong đó nữa, nhưng tôi lại chẳng nhận ra bất cứ thứ gì là của mình cả. Khi tôi bới đống đồ được sắp xếp gọn gàng trong đó ra, tìm thứ gì quen thuộc và khiến tôi thoải mái, 1 đôi tất cũ chẳng hạn, tôi phải nhận ra rằng trong valy chỉ toàn là những thứ bằng vải satin mềm mại, có đăng ten, và gợi cảm. Đồ ngủ. Những thứ đồ ngủ cực-kỳ-đồ-ngủ, với nhãn hàng của Pháp. Tôi không biết như thế nào và khi nào, nhưng chắc chắn là Alice sẽ phải trả giá cho việc này. Không thể tìm thấy thứ đồ nào của chính mình, tôi vào phòng tắm và lén nhìn trộm qua cái cửa sổ dài nhìn ra bãi biển. Tôi không thể thấy anh, tôi đoán anh đang ở trong làn nước, chẳng màng đến bầu không khí. Trên bầu trời cao, mặt trăng nằm lệch hẳn qua một bên, gần như tròn đầy, và bãi cát trắng sáng dưới tia chiếu đó. Mắt tôi bắt được 1 chuyển động, ở chỗ khúc ngoặt bìa rừng cọ tiếp giáp với bãi biển, những thứ quần áo còn lại của anh ấy đang đung đưa theo làn gió nhẹ. Da tôi lại nóng bừng nữa rồi. Tôi hít thở sâu vài lần và đi đến trước gương, ngực căng ra. Tôi trông như thể là đã ngủ trên máy bay cả ngày nay rồi. Tôi tìm bàn chải và chải mạnh với những tiếng càu nhàu phát ra trong cổ họng. Tôi đánh răng hai lần, thật kĩ. Rồi tôi rửa mặt, toé nước ra sau cổ vì nó hiện giờ nóng bừng hệt như sốt vậy. Tôi định chỉ lau cánh tay thật sạch, nhưng rồi lại thôi, và quyết định đi tắm. Tôi cũng biết rằng thật buồn cười khi mà lại đi tắm trước khi đi bơi, nhưng tôi cần bình tĩnh trở lại, và nước nóng chắc sẽ là giải pháp hợp lý. Tất nhiên, cạo chân thì cũng là 1 ý hay nữa. Khi xong xuôi, tôi túm lấy cái khăn tắm bự thiệt bự màu trắng trên thanh treo, và quấn nó quanh mình. Và rồi có một tình thế tiến thoái lưỡng nan mà nãy giờ tôi chưa kịp nhận ra. Tôi sẽ mặc cái gì đây trời? Hiển nhiên không thể là đồ bơi được. Nhưng cũng thật ngớ ngẩn khi mặc lại bộ đồ vừa rồi. Tôi thậm chí không muốn nghĩ đến những thứ mà Alice đã sửa soạn giúp tôi nữa. Tôi lại thở nhanh hơn và tay tôi run run, tắm cũng chẳng đủ để bình tĩnh trở lại nữa. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng, gần như là nỗi sợ hãi tột độ theo cách đó. Tôi ngồi xuống nền gạch mát lạnh, trong cái khăn tắm, tựa đầu lên đầu gối. Tôi cầu rằng anh ấy không quyết định vào tìm tôi trước khi tôi có thể bình tĩnh lại. Tôi có thể tưởng tượng ra anh ấy sẽ nghĩ gì nếu thấy tôi bối rối như thế này, đến mức không thể cư xử như bình thường được. Và anh ấy sẽ lại tự thuyết phục mình rằng chúng tôi đang phạm sai lầm. Và tôi trở nên bất thường như vậy không phải vì tôi nghĩ rằng chúng tôi đang phạm sai lầm. Hoàn toàn không phải như vậy. Mà bởi vì tôi hoàn toàn chẳng có tí kinh nghiệm nào cho chuyện này cả. Và tôi hơi e dè việc phải ra ngoài căn phòng và đối mặt với những điều mà mình vẫn chưa biết. Đặc biệt là đối với những thứ đồ ngủ kiểu Pháp. Tôi biết rằng tôi vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện đó. Cảm giác cũng giống như việc bạn phải bước ra sân khấu có hàng ngàn khán giả mà chẳng có lấy một ý tưởng gì về diễn xuất vậy. Làm sao mà người ta có thể làm được điều này nhỉ - nuốt đánh ực hết những sợ hãi và tin tưởng ai đó một cách tuyệt đối, tin tưởng đủ để chia sẻ tất cả những sự không hoàn hảo và nỗi sợ hãi mà họ có - với ít hơn những lời cam kết ngọt ngào mà Edward dành cho tôi? Nếu không phải là Edward ngoài kia, nếu tôi không biết rõ đến từng tế bào rằng anh ấy yêu tôi cũng nhiều như tình yêu mà tôi dành cho anh ấy – vô điều kiện và không thể thay đổi, thật thà và phi lý – tôi sẽ chẳng bao giờ có thể đứng dậy nổi. Nhưng chính là Edward ở ngoài đó, vì vậy tôi thì thào mấy chữ “Đừng nhút nhát vậy chứ”, và cố đứng lên. Tôi siết mạnh cái khăn tắm quanh người, quả quyết đi ra khỏi phòng tắm. Bước qua cả cái valy đầy đăng ten, và cả cái giường bự nữa, mà không nhìn chúng lấy 1 lần. Qua cả cánh cửa kính, để bước ra bãi cát mịn bột. Mọi thứ chỉ mang màu trắng hoặc đen, bị ánh trăng lọc thành vô sắc. Tôi bước chậm trên cát mịn ấm, ngừng lại cạnh hàng cây cong nơi anh ấy bỏ quần áo lại. Tôi đặt tay ngăn 1 tiếng ho khàn, và kiểm tra coi thử liệu mình còn thở không. Hay còn thở đủ không. Tôi nhìn qua những gợn sóng lăn tăn, đen tuyền trong màn đêm, để tìm anh ấy. Không khó tìm. Anh ấy đang đứng đó, quay lưng về phía tôi, eo ngập trong làn nước đêm, nhìn lên mặt trăng hình ovan. Ánh trăng vàng vọt khiến cho da anh trở thành màu trắng hoàn hảo, hệt như màu cát, hệt như chính ánh trăng, và khiến cho mái tóc ướt đẫm của anh đen tuyền như lòng đại dương. Anh không cử động, bàn tay vẫn chống vào nước; những con sóng thấp vỡ oà quanh anh như thể anh là 1 tảng đá vậy. Tôi nhìn chăm chú vào tấm lưng mượt, vào đôi vai, cánh tay, vào cổ anh, vào hình ảnh hoàn mỹ của anh… Ngọn lửa không còn đột nhiên cháy bừng dưới làn da tôi nữa - giờ nó cháy từ từ nhưng âm ỉ; cháy đi những vụng về lúng túng, cháy đi những sự vô định đáng xấu hổ. Tôi không ngần ngại, thả rơi cái khăn quanh mình, để nó lại với những quần áo của anh phía dưới những tán cây, và tiến về phía có ánh sáng lờ mờ, nó khiến tôi cũng giống như cát tuyết vậy. Tôi không thể nào nghe tiếng bước chân mình khi bước về mép nước, nhưng tôi đoán là anh ấy có thể. Edward không quay người lại. Tôi để những cơn sóng nhẹ nhàng đập vào ngón chân, và nhận ra anh ấy đã nói đúng về nhiệt độ, biển rất ấm, cứ như là nước tắm vậy. Tôi bước vào biển, cẩn thận với những bước hẫng không thể nhìn thấy được, nhưng sự thận trọng đó dường như vô nghĩa. Bãi cát vẫn mềm mại tuyệt diệu, sóng sánh dịu dàng về phía Edward. Tôi lội qua dòng nước, không trọng lượng, và sau đó nhẹ nhàng đặt tay tôi lên bàn tay mát rượi của anh ấy, vẫn đang hờ hững trên mặt nước. “Đẹp tuyệt”, Tôi nói, cũng ngước mắt ngắm nhìn ánh trăng. “Đúng vậy”, Anh trả lời, không xúc động. Anh ấy từ từ quay mặt về phía tôi, những đợt sóng nhỏ mơn man cử động ấy và vỡ oà vào da tôi. Đôi mắt anh lấp lánh ánh bạc trên gương mặt màu băng giá. Anh ấy siết tay thật chặt khiến cho những ngón tay của chúng tôi đan chặt vào nhau trên mặt nước. Biển đủ ấm để làn da mát lạnh của anh không làm tôi nổi da gà. “Nhưng anh sẽ không dùng từ ‘tuyệt trần’ đâu,” anh nói tiếp. “Không gì ở đây có thể so sánh được với em.” Tôi thoáng cười, và đưa bàn tay còn lại, giờ đây đã không còn run rẩy nữa, đặt lên nơi con tim anh. Mặt đối mặt, chúng tôi chạm vào nhau, chỉ 1 lần. Anh rùng mình thật khẽ khi hơi ấm của tôi toả vào anh. Hơi thở anh mạnh hơn. “Anh hứa là chúng ta sẽ thử,” anh thì thào, đột nhiên trở nên căng thẳng. “Nếu… nếu anh làm điều gì dại dột, nếu anh làm em đau, em phải nói anh ngay nhé.” Tôi nghiêm túc gật đầu, vẫn nhìn anh mãi thôi. Tiến thêm 1 bước vào những đợt sóng, tôi ngả đầu vào ngực anh. “Đừng sợ nhé anh,” tôi thỏ thẻ. “Chúng mình thuộc về nhau mà.” Tôi im bặt vì nhận ra sự thật trong mỗi lời nói của mình. Giây phút này sao mà diệu kỳ, quả đúng như vậy, không gì có thể hoài nghi nữa. Anh ôm lấy tôi, giữ tôi trong lòng, giữa hơi ấm của tôi và cái giá lạnh của anh. Như thể là mỗi dây thần kinh trong tôi đều hừng hực dòng điện chạy qua vậy. “Mãi mãi,” anh nhẹ nhàng kéo tôi ngập sâu trong làn nước. Ánh mặt trời nóng bỏng trên tấm lưng trần của tôi đánh thức tôi dậy. Buổi sáng muộn, có thể là trưa rồi cũng nên, tôi không chắc nữa. Tuy vậy, mọi thứ khác, trừ thời gian, thì vẫn rất rõ ràng – tôi biết chính xác mình đang ở đâu, 1 căn phòng sáng bừng với chiếc giường trắng bự, lấp lánh ánh mặt trời xuyên qua những ô cửa để mở. Tấm màn xếp ly bềnh bồng hẳn là đã làm dịu đi tia nắng. Tôi không mở mắt. Tôi quá hạnh phúc đến nỗi chẳng muốn thay đổi bất cứ điều gì, dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất. Âm thanh duy nhất là tiếng sóng rì rào ngoài kia, là hơi thở của chúng tôi, là nhịp tim của chính tôi… Tôi rất thoải mái, mặc dù dưới ánh nắng rực. Làn da mát rượi của anh là liều thuốc giải tuyệt trần cho những tia nhiệt ấy. Gối đầu lên ngực lạnh của anh, với đôi tay anh ôm sát thân mình, cảm giác thật dễ dàng và tự nhiên. Tôi nghĩ vẩn vơ về sự sợ hãi của mình tối qua. Thật là xuẩn ngốc biết bao! Những ngón tay anh dịu dàng mơn trớn tôi, anh biết tôi đã thức dậy. Mắt tôi vẫn nhắm, và tôi vòng tay ôm chặt cổ anh, giữ anh thật sát bên mình. Anh chẳng nói gì cả, những ngón tay mơn man sau lưng tôi. Hiếm khi anh chạm vào lưng khi vuốt ve tôi. Tôi hẳn sẽ rất rất hạnh phúc nếu được nằm ở đây mãi, chẳng bao giờ phá hỏng phút giây này, nhưng cơ thể tôi lại có thêm 1 ý kiến khác. Cái bao tử nôn nao khiến tôi bật cười. Thật là chả lãng mạn chút nào khi tôi thấy đói bụng sau tất cả những gì mà tôi đã trải qua vào tối qua. Giống như là rớt bịch xuống đất từ trên không trung vậy. “Có gì vui thế em?” anh thì thầm, vẫn còn vuốt ve lưng tôi. Giọng anh khàn khàn nhưng có vẻ nghiêm trọng, mang theo đó là hàng tá những ký ức ngọt ngào đêm qua, và tôi cảm thấy nóng ran nơi mặt và cổ. Bụng tôi réo lên như thể để trả lời câu hỏi của anh. Tôi lại cười lớn. “Anh không còn là con người lâu quá rồi đó.” Tôi chờ, nhưng anh không cười đáp lại. Tôi đang chìm đắm giữa tầng tầng lớp lớp những niềm vui sướng nhất đang bao phủ tâm trí tôi, nhưng thật từ từ, tôi nhận ra bầu không khí này khang khác với bầu không khí hạnh phúc tôi đang nghĩ đến. Tôi mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là một màn mờ ảo, gần như làn da ánh bạc nơi cổ họng anh, nơi cằm anh ngay phía trên khuôn mặt tôi. Hàm của anh căng lên. Tôi chống tay nhổm dậy, để nhìn thấy khuôn mặt của anh. Anh đang mải nhìn lên tấm màn phủ bềnh bồng phía trên, và anh chẳng nhìn tôi khi tôi nhận ra vẻ nghiêm trọng nơi anh. Biểu hiện của anh gần như là sốc vậy, và nó khiến tôi cảm thấy giống như vừa bị 1 cú đấm. “Edward,” Tôi nói, thật lạ là có 1 chút ngập ngừng nơi cổ họng. “Gì vậy anh? Có gì không ổn à?” “Em còn phải hỏi nữa sao?” Giọng anh trầm xuống, hoài nghi. Theo bản năng, cái bản năng có được sau quãng thời gian liên tục bất an vừa qua, tôi tự hỏi rằng liệu mình đã phạm sai lầm gì. Tôi nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra, nhưng tôi chẳng thể tìm thấy điều gì không ổn cả. Mọi việc đơn giản hơn là tôi đã tưởng, chúng tôi hoà hợp nhau đến từng chi tiết nhỏ, dường như sinh ra để dành cho nhau vậy. Điều đó dành cho tôi 1 niềm thoả mãn bí mật, về ‘chuyện đó’ chúng tôi hợp nhau cũng như trên những phương diện khác vậy. Lửa ấm và băng giá, một cách nào đó tồn tại cùng nhau mà chẳng phá huỷ nhau. Thêm 1 bằng chứng nữa, rằng tôi thuộc về anh. Tôi chẳng thể lý giải điều gì đã khiến anh như thế này – dữ dội và lạnh lùng. Tôi đã bỏ qua điều gì chăng? Những ngón tay anh xoa trên nếp nhăn lo lắng nơi trán tôi. Anh thì thầm “Em đang nghĩ gì thế?” “Anh đang không vui. Em không hiểu. Liệu em đã…?” Tôi không thể nói hết. Đôi mắt anh nhíu lại. “Em đau lắm phải không Bella? Nói sự thật ấy, đừng cố nói giảm xuống.” “Đau ư?” Tôi lặp lại, giọng tôi cao hơn thường lệ, vì những lời của anh làm tôi ngạc nhiên. Anh nhướng máy, và bặm môi lại. Tự nhiên tôi duỗi mình ra, để kiểm tra, căng ra và uốn cong từng thớ thịt. Có chút khó khăn, và quả thật, khá là đau; nhưng gần như có cảm giác lạ lùng rằng những cái xương của tôi đều đã bị gỡ ra khỏi khớp, và tôi sắp trở thành một kiểu gì đó đại loại như con sứa vậy. Đó không phải là một cảm giác dễ chịu gì. Và rồi tôi hơi bực bội vì anh đã làm u ám buổi sáng tuyệt diệu này với đống giá thuyết bi quan ấy. “Sao anh lại nói vậy? Em chưa bao giờ thấy tuyệt hơn lúc này.” Mắt anh nhắm lại. “Thôi đi.” “Thôi gì cơ?” “Thôi giả bộ rằng anh không phải là con quái vật khi đồng ý với mấy điều đó.” “Edward!” tôi thì thào, bây giờ tôi khá bực rồi. Anh đã khiến cho ký ức ngọt ngào và tươi sáng ấy trở nên u tối và bị vấy bẩn. “Đừng bao giờ nói vậy nữa nghen.” Anh không mở mắt ra, như thể anh không muốn nhìn tôi vậy. “Hãy nhìn em kìa, Bells. Và rồi hãy nói anh là một con quái vật.” Bị tổn thương, bị ‘sốc’, vô thức tôi làm theo lời anh, và thở hổn hển. Chuyện gì đã xảy ra với tôi thế này? Tôi kinh ngạc nhận ra những mảng bông trắng như tuyết bao phủ làn da mình. Tôi lúc lắc đầu, hệt như cả 1 dòng thác bông bay ra khỏi mái tóc. Tôi nhặt miếng bông mềm, thắc mắc. “Sao em lại bị bao phủ bởi đống bông thế này?” Anh thở hắt ra. “Anh cắn 1 cái gối. Hoặc hai. Nhưng đó không phải là điều đáng nói ở đây.” “Anh… cắn gối à? Mà tại sao?” “Xem này, Bella!” Anh gần như gầm lên. Anh nắm lấy tay tôi, cực kỳ thận trọng, và duỗi cánh tay tôi ra. “Nhìn đây này.” Lúc này, tôi đã thấy những gì anh muốn nói. Dưới lớp bông gối, những vết thâm bự, tím bầm hiện ra trên làn da nhợt nhạt nơi cánh tay tôi. Mắt tôi, theo dấu tím đó, ngước lên đôi vai, và dọc mạn sườn. Tôi giật tay ra để day day những vết ấy trên cẳng tay trái, chúng mờ dần khi tôi xoa, nhưng vẫn lại hiện ra. Nó cũng đau đấy. Anh ấy chạm vào tôi, hiếm khi nhẹ nhàng đến mức đó; Edward đặt bàn tay lên những vết bầm, từng vết một, xoa những ngón tay dài của anh lên đó. “Oh,” tôi nói. Tôi ráng nhớ về sự đau đớn, nhưng không thể. Tôi không thể gợi lại giây phút khi vòng tay anh ôm tôi thật thật chặt, bàn tay anh thì quá mạnh bạo. Tôi chỉ nhớ rằng tôi muốn anh ôm tôi chặt hơn, và rằng anh hãy thoải mái khi anh… “Anh… thực sự xin lỗi, Bella à,” anh thì thầm khi tôi nhìn chằm chằm vào những vết bầm. “Anh vẫn biết tốt hơn là… anh không nên làm…” Giọng anh trầm trong cổ họng, có vẻ tự ghê tởm chính mình. “Anh xin lỗi nhiều hơn là những gì anh có thể nói với em.” Anh vòng tay qua mặt mình, và hoàn toàn bất động. Tôi ngồi đó một lúc lâu với tất cả sự ngạc nhiên, cố gắng đi đến thỏa hiệp với sự dằn vặt của anh – bây giờ tôi đã hiểu điều đó. Nó đối lập với cái cách mà tôi cảm thấy thật là khó khăn khi giải quyết. Cơn choáng váng từ từ tan dần, chẳng để lại gì ở chỗ trống của nó cả. Trống rỗng. Đầu óc tôi trống rỗng. Tôi không thể nghĩ coi nên nói gì. Tôi có thể giải thích với anh về điều đó như thế nào đây? Làm sao tôi có thể khiến anh hạnh phúc như tôi được – hay chính xác hơn là như tôi đã từng được, tại một vài khoảnh khắc trước? Tôi chạm vào cánh tay anh, và anh không đáp lại. Tôi vòng những ngón tay ôm lấy cổ tay anh, và cố gắng kéo cánh tay ấy ra khỏi khuôn mặt, nhưng tôi chỉ có thể kéo mạnh bức tượng điêu khắc ấy vì những điều tốt lành anh ấy dành cho tôi. “Edward.” Anh ấy không cử động. “Edward.” Vẫn chẳng có gì xảy ra cả. Hẳn đây là 1 màn độc diễn rồi. “Em không xin lỗi, Edward. Em… Thậm chí em không thể nói với anh, rằng em đang rất rất hạnh phúc. ‘Điều đó’ sẽ không thể phủ nhận niềm hạnh phúc này. Đừng nổi giận với em. Xin đừng. Em thực sự rất ô…” “Đừng nói ra từ ổn,” giọng anh lạnh giá. “Nếu em vẫn còn thấy anh minh mẫn, đừng nói rằng em vẫn ổn.” “Nhưng em vẫn ổn mà.” Tôi thì thầm. “Bella,” anh gần như van nài. “Xin đừng.” “Không, anh đừng như vậy chứ, Edward.” Anh nắm lấy tay tôi, đôi mắt màu vàng đất nhìn tôi thận trọng. “Đừng phá huỷ phút giây này,” tôi bảo. “Em. Rất. Hạnh phúc.” “Vậy mà anh vừa mới phá huỷ nó đấy,” anh thì thầm. “Thôi nào anh.” Tôi ngắt lời. Tôi nghe tiếng anh nghiến răng. “Ugh!” Tôi rên rỉ. “Thà anh nghe được những gì em nghĩ trong đầu cho rồi! Thật khó chịu khi cứ phải nói mãi mà anh không nghe.” Mắt anh mở to hơn một chút, hơi lơ đãng, mặc dù anh đang dằn vặt như thế. “Zụ này mới à nha. Em vẫn thích là anh không thể nghe được em nghĩ gì mà.” “Không phải hôm nay.” Anh nhìn tôi chằm chằm. “Sao lại thế?” Tôi thất vọng đẩy tay anh ra, cảm thấy một cơn đau nhói ở vai nhưng tôi mặc kệ nó. Tay tôi rơi xuống ngực anh đánh bốp 1 cái. “Bởi vì tất cả những dằn vặt này hoàn toàn vô nghĩa nếu anh có thể biết em đang nghĩ gì lúc này. Hay chỉ 5 phút trước thôi. Em hoàn toàn sung sướng. Hoàn toàn và hoàn toàn sung sướng. Bây giờ, tốt thôi, thực sự là em đang say đây.” “Em nên giận anh.” “Ừ, thì giận. Nhưng điều đó có làm anh đỡ dằn vặt hơn không?” Ed thở dài. “Không. Bây giờ anh chẳng nghĩ ra thứ gì có thể khiến mình đỡ hơn được.” “Đó…”, tôi ngắt lời. “Đó chính là lý do khiến em bực mình. Anh đang làm em mất hứng đó, Edward à.” Anh ấy tròn mắt, và lúc lắc đầu. Tôi hít 1 hơi sâu. Giờ thì tôi thấy đau hơn, nhưng đó không phải là điều gì tệ lắm. Kiểu như là sau 1 ngày dài nâng tạ vậy. Tôi đã từng làm vậy cùng Renée với nỗi ám ảnh thừa cân của mẹ. 65 lần nâng với tạ 10 pound mỗi bên. Hôm sau tôi chẳng thể bước nổi. Bây giờ chẳng đau bằng nửa lúc đó nữa. Tôi ráng nuốt cơn bực, và cố khiến cho giọng mình thật hơn. “Chúng mình đều biết rằng việc này sẽ phải khéo léo mà. Em cho rằng nên thừa nhận điều đó. Và, ừm, ‘chuyện đó’ dễ dàng hơn rất nhiều so với em đã tưởng tượng. Và kết quả này thực sự chẳng là gì cả đâu anh à.” Tôi xoa những ngón tay dọc cánh tay mình. “Em nghĩ là lần đầu, dù chẳng biết điều gì sẽ xảy ra cả, nhưng chúng ta đã làm nên điều diệu kỳ đó chứ. Và hơi khác với lệ thường…” Anh đột nhiên cáu làm tôi bỏ lửng câu nói. “Thừa nhận ư? Em mong đợi điều này hả Bella? Em biết trước rằng anh sẽ làm tổn thương em sao? Em nghĩ rằng điều đó rồi sẽ không tệ hơn sao? Em xem cuộc thí nghiệm này là thành công vì bây giờ em vẫn có thể bước đi được sao? Không gãy xương nào, đó có thể xem là chiến thắng à?” Tôi chờ đợi, để anh tuôn ra hết tràng ý nghĩ ấy. Và tôi chờ thêm một chút cho đến lúc hơi thở anh trở về bình thường. Khi đôi mắt anh dịu lại, tôi trả lời chậm rãi, và chính xác. “Em chẳng mong chờ gì cả. Nhưng hẳn là em đã không mong chờ một điều tuyệt vời và hoàn hảo đến thế.” Giọng tôi chợt trở nên thầm thì, đôi mắt lướt từ khuôn mặt anh xuống bàn tay mình. “Ý em là, em không biết đối với anh thì thế nào, nhưng điều đó là như vậy đối với em.” Một ngón tay mát lạnh kéo cằm tôi ngẩng lên. “Đó là điều em đang lo lắng à?” Anh nói qua kẽ răng. “Rằng anh không hào hứng với “chuyện đó” Tôi cụp mắt xuống. “Em biết rằng cảm xúc hai đứa mình sẽ không giống nhau đâu. Anh không phải con người mà. Em chỉ cố nói rằng, đối với một người bình thường, ừm, em không thể tưởng tượng rằng cuộc sống có thể đem đến những điều tuyệt hơn thế nữa.” Anh ấy im lặng 1 lúc lâu, cuối cùng, tôi phải ngẩng mặt lên. Gương mặt anh bây giờ dịu lại, trầm ngâm. “Hẳn là anh phải xin lỗi về nhiều điều khác nữa.” Anh tư lự. “Anh không thể nghĩ được rằng em lại phân tích cái cảm giác của anh về những điều anh làm đêm qua theo cái cách không phải là…, ừ, là đêm tuyệt vời nhất trong đời anh. Nhưng anh không nghĩ về nó theo cách đó, không phải là khi em…” Khoé môi tôi khẽ nhướng lên. “Thật ư? Chưa từng tuyệt hơn ư?” Tôi hỏi nhỏ. Đôi tay anh ôm lấy khuôn mặt tôi, trông anh vẫn còn rất tư lự. “Anh đã nói với Carlise sau khi chúng ta thỏa thuận về tuần trăng mật, hy vọng bố có thể giúp anh chút nào. Dĩ nhiên bố cảnh báo anh rằng điều đó sẽ rất nguy hiểm cho em.” Sự u ám lướt qua anh. “Tuy vậy, bố vẫn tin tưởng anh, niềm tin mà anh đã không xứng đáng.” Tôi muốn phản đối, nhưng anh kịp đặt hai ngón tay lên môi tôi trước khi tôi có thể nói gì. “Anh cũng nói với bố những gì mà lúc đó anh đang mong chờ. Anh không biết chuyện đó sẽ như thế nào với anh, từ khi anh là ma cà rồng.” Anh cười lạnh nhạt. “Carlise nói rằng điều đó sẽ rất mạnh bạo, hơn tất thảy. Ông nói rằng cảm xúc về thể xác là thứ gì đó mà anh không nên xem nhẹ. Tụi anh hiếm khi thay đổi tính khí, nhưng sự xúc động mạnh vẫn thường thay đổi tụi anh. Nhưng bố nói anh không cần quá lo lắng về điều đó – em đã thay đổi anh hoàn toàn rồi.” Lúc này, nụ cười của anh thành thật hơn. “Anh cũng nói chuyện với Jasper và Emmet. Họ nói anh rằng điều đó sẽ rất tuyệt đấy. Chỉ thua việc uống máu người mà thôi.” Một nếp nhăn kéo đôi chân mày của anh lại. “Nhưng anh đã nếm máu em rồi, và hẳn là sẽ không có máu của bất cứ ai lại tuyệt hơn ‘điều đó’… Thực sự anh không nghĩ họ sai. Chỉ là điều đó khác với chuyện của chúng mình. Có cái gì đó còn tuyệt hơn nữa.” “Đó chính là điều tuyệt hơn. Đó là tất cả.” “Nó cũng sẽ chẳng thay đổi được sự thật rằng điều đó là sai lầm. Ngay cả khi em có thể thực sự cảm nhận theo cách đó.” “Tất cả những điều đó là gì vậy? Anh nghĩ rằng em tưởng tượng ra điều này à? Sao em phải làm vậy?” “Để xoá đi cảm giác tội lỗi trong anh. Anh không thể lờ đi những vết tích đó được, Bella à. Hay là cái chuyện cũ rích rằng em cố để anh thấy nhẹ nhõm hơn mỗi khi anh phạm sai lầm?” Tôi chụp lấy cằm anh và tỳ lên đó, mặt chúng tôi chỉ cách nhau vài phân. “Anh nghe nè, Edward Cullen. Em không giả vờ vì anh, không 1 chút nào hết, okay? Thậm chí em không biết rằng có hẳn 1 lý do để anh cảm thấy tốt hơn mãi cho đến lúc anh bắt đầu khiến em đau khổ đến vậy. Em chưa từng hạnh phúc đến thế trong cuộc đời mình - chưa từng, ngay cả khi anh quả quyết rằng anh yêu em nhiều hơn là anh muốn giết em, ngay cả khi buổi sáng đầu tiên thức dậy biết rằng anh đang chờ em dưới sân nhà… Ngay cả khi em nghe tiếng anh trong phòng tập ballet…” - Anh thoáng ngần ngại khi nhớ về cái ký ức cũ lúc tôi cận kề nguy hiểm với con ma cà rồng săn người- Jame, nhưng tôi không ngừng lại - “hay khi anh nói rằng “Con đồng ý” và em nhận ra rằng, bằng cách nào đó, em đã có thể giữ anh mãi mãi. Tất cả đều là những ký ức tươi đẹp nhất của em, và đêm qua chính là điều tuyệt diệu nhất. Vì vậy, anh phải đối mặt với điều đó đi.” Anh chạm vào nếp nhăn giữa đôi lông mày của tôi. “Bây giờ anh đang làm em mất vui. Và anh không muốn làm điều đó nữa.” “Vậy thì anh đừng không vui nữa. Đó là điều duy nhất tệ ở đây.” Mắt anh khép lại một chút, rồi anh thở sâu và gật đầu. “Em đúng. Quá khứ là quá khứ và anh không thể làm gì để thay đổi được. Chẳng lý gì mà anh phải buồn bực trong quãng thời gian này với em. Anh sẽ làm bất cứ điều gì để khiến em vui trở lại.” Tôi nhìn kỹ khuôn mặt anh, đầy hoài nghi, và anh nở 1 nụ cười thanh thản với tôi. “Bất cứ thứ gì khiến em vui à?” Bụng tôi lại réo ầm ỹ liền ngay lúc đó. “Em đói rồi.” Anh nói nhanh, nhẹ nhàng ra khỏi giường, và phủi hết đám bông gối. Nó nhắc tôi nhớ. “Vậy, chính xác thì điều gì đã khiến anh quyết định phá mấy cái gối của Esme vậy?” Tôi hỏi, đứng dậy và lắc đầu cho rơi thêm nhiều bông gối ra. Anh vừa mặc 1 cái quần kaki chật, đứng ngay cửa, đang vò tóc để rơi thêm nhiều bông gối nữa. “Anh chẳng biết anh có quyết định làm bất cứ điều gì tối qua không nữa. Chúng ta rất may mắn vì đó là cái gối, chứ không phải em.” Anh thở hắt ra, và lại lắc đầu như thể để xua đi những suy nghĩ u ám. Khuôn mặt anh nở một nụ cười nhìn có vẻ thành thật, nhưng tôi đoán anh đã rất nỗ lực để cười được. Tôi tuột cẩn thận xuống cái giường cao, và lại cứng người lần nữa; lần này biết rõ hơn rằng bây giờ tôi đang đau những chỗ nào. Tôi nghe tiếng anh thở hổn hển. Anh quay mặt đi, bàn tay co lại, những khớp tay trắng bệch. “Nhìn em ghê lắm hả?” Tôi hỏi, cố giữ giọng cao lên. Anh biết, nhưng vẫn không quay lại, có lẽ để giấu tôi những phản ứng của mình. Tôi bước vào phòng tắm để coi mình sao rồi. Tôi nhìn chằm chằm vào tấm gương dài sau cánh cửa. Chắc chắn là tôi trông tệ hơn hôm qua nhiều. Có 1 vết bầm mờ trên gò má, môi tôi thì hơi sưng lên, nhưng lạ hơn là, khuôn mặt tôi vẫn ổn. Phần còn lại của cơ thể thì “được trang hoàng” bằng những vết xanh đen và bầm tím. Tôi chú ý vào những vết thâm khó che giấu ở cánh tay và vai. Nó cũng không quá tệ. Da tôi rất dễ bị hằn. Thường khi vết thâm hiện ra, tôi thường quên mất là làm sao tôi lại có những vết thâm đó. Dĩ nhiên, điều này sẽ còn hơn thế nữa. Ngày mai tôi sẽ trông tệ hơn cả hôm nay. Nó khiến tôi không dễ chịu gì. Tôi nhìn lên mái tóc, và rên rỉ. “Bella?” Anh ấy ở đằng kia, phía sau tôi, ngay khi tôi vừa cất tiếng rên. “Em sẽ không bao giờ lấy hết mấy cái bông gối này ra khỏi tóc được.” Tôi chỉ lên đầu, chỗ nhìn như là gà vừa làm tổ vậy. Tôi bắt đầu nhặt những cái lông gối. “Em nên lo cho mái tóc.” Anh lầm bầm, nhưng tiến đến cạnh tôi để nhặt những cái lông gối ra nhanh hơn nữa. “Sao mà anh nhịn cười được nhỉ? Trông em buồn cười thật.” Anh không trả lời, chỉ tiếp tục nhặt bông gối. Dù sao tôi cũng biết câu trả lời rồi, trong tâm trạng này, anh thấy chẳng có gì đáng cười cả. “Vô ích thôi,” tôi thở dài sau 1 phút. “Tóc khô rang thế này mà. Em sẽ cố rửa trôi hết chúng.” Tôi quay lại, vòng tay ôm eo anh mát lạnh. “Anh muốn giúp em chứ?” “Tốt hơn là anh nên đi kiếm chút gì cho em ăn.” Anh nói khẽ, nhẹ nhàng gỡ vòng tay tôi ra. Tôi thở dài khi anh biến mất quá nhanh. Có vẻ như tuần trăng mật của tôi kết thúc rồi. Cái suy nghĩ đó dường như đặt 1 cục nghẹn ở họng tôi. Khi tôi gần như cuốn sạch đám bông gối và mặc 1 cái đầm cotton trắng không quen thuộc, cái đầm giúp tôi che đi những vết bầm tệ hại nhất, tôi đi chân không đến chỗ toả mùi trứng, thịt muối và pho mát. Edward đứng trên cái bếp bằng thép không rỉ, đặt miếng trứng ốplết lên cái đĩa màu xanh sáng để sẵn trên kệ. Mùi thức ăn làm tôi ngây ngất. Tôi có cảm giác như thể mình ăn cả cái đĩa và chảo luôn cũng được; bao tử tôi sôi ùng ục. “Nè em,” anh nói và nở một nụ cười, đặt cái đĩa trên cái bàn ốp những viên đá nhỏ. Tôi ngồi lên 1 trong hai cái ghế bằng kim loại và ngấu nghiến món trứng nóng. Nó làm cổ họng tôi bừng lên, nhưng tôi không quan tâm. Anh ngồi đối diện. “Anh chẳng cho em ăn uống đầy đủ gì cả.” Tôi nuốt, và nhắc anh. “Em đã ngủ mất tiêu mà. Nhân tiện, món này ngon quá. Ấn tượng với những người chẳng bao giờ ăn.” “Food Network.” Anh nói, nụ cười thật thà mà tôi vẫn luôn thích, toả sáng. Tôi rất vui khi thấy điều này, vui vì anh có vẻ quay về bình thường rồi. “Trứng ở đâu ra vậy anh?” “Anh bảo mấy người lau dọn cất mấy quả trong bếp. Lần đầu tiên tại nơi này đó. Anh cũng sẽ hỏi họ cách xử lý đám bông gối…” Mắt anh chuyển qua nhìn chăm chú đâu đó phía trên đỉnh đầu tôi. Tôi không trả lời, tránh nói điều gì có thể làm anh phiền muộn lần nữa. Tôi ăn sạch bách, dù anh làm đủ cho cả hai. “Cám ơn anh,” tôi bảo, tỳ lên bàn để hôn anh. Anh hôn tôi lại một cách vô thức, nhưng rồi đột nhiên cứng người lại, và lảng đi. Tôi nghiến răng, và cái câu hỏi tôi định nói chợt trôi tuột ra nghe như thể 1 lời buộc tội. “Anh sẽ chẳng chạm vào người em nữa trong thời gian chúng ta ở đây phải không?” Anh ấy do dự, sau đó khẽ cười và đưa tay vuốt ve gò mà tôi. Những ngón tay anh dịu dàng nấn ná trên làn da tôi, và tôi không thể cưỡng lại việc tỳ khuôn mặt mình vào lòng bàn tay ấy. “Em biết rằng đó không phải điều anh muốn mà.” Anh thở dài và thả tay xuống. “Anh biết, và em đã đúng.” Anh ngừng lại, khẽ ngước cằm lên. Rồi anh lại nói, một lời tuyên bố chắc nịch. “Anh sẽ không làm “chuyện đó” với em cho đến khi em biến đổi. Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em lần nữa.”