Chỉ có ánh mắt thật buồn làm Thúy Thụy cuối đầu lặng đi trong cảm giác vời vợi. Có lẽ rồi hôm nay cũng vậy, nhỏ sẽ chẳng nói được điều gì đâu. Tâm tư nhỏ có bao nhiêu lời muốn thốt, muốn gởi gắm theo người đi. Và Vũ Thiên chắc hẳn cũng vậy, mà sao không ai đủ can đảm nói lời trái tim? Tối nay Thúy Thụy mặc đầm trắng xinh và ngây thơ như một con búp bê, song vẻ hồn nhiên không còn mà vương vương nét ưu tư sầu muộn lên áo trắng học trò. Diễm Trâm và Nhật Nam đến khiến Thúy Thụy đành phải giấu tâm tư của mình để gượng cười khỏa lấp không gian âu sầu. Diễm Trâm cố ồn ào:- Trời ơi đẹp thế! Tao đi bên mày chắc tao chìm nghỉm như ngôi sao đứng cạnh mặt trăng sáng tỏa rồi. Thúy Thụy cười buồn: - Đừng ba hoa nữa, tao chẳng lòng dạ nào mà đùa giỡn đâu. - Sao kỳ vậy? Vũ Thiên xuất cảnh mà mày ủ dột đến biếng cười, biếng nói là sao? Bộ mày đã... Thúy Thụy hốt hoảng bật tiếng kêu trách móc: - Đừng Trâm, mày nói bậy tao giận. Diễm Trâm ráng pha trò: - Ồ không, mày đã biết tao nói gì đâu mà cho là nói bậy. Thúy Thụy chắp tay xá:- Tao lạy mày để cho tao yên. Nhật Nam vờ quay lưng nhìn vu vơ khung cảnh khác để đôi bạn gái tự nhiên đùa giỡn. Làm sao cậu không biết Thúy Thụy buồn vì sự ra đi của Vũ Thiên. Làm sao cậu không biết độ sâu tình cảm bạn bè của hai người. Thế đấy! Cuộc đời khó có niềm vui trọn vẹn. Tuổi đời càng lớn khôn, nỗi buồn càng nhiều, quan trọng là mỗi người cần trang bị cho mình một bản lĩnh để chấp nhận và vượt qua tất cả. Nhật Nam hiểu chút tình cảm lao xao ban đầu tinh khôi như sương sớm, là tất cả những gì thiêng liêng của tuổi vừa mới lớn, nên khi mất đi vuột khỏi tầm tay, ta thấy chơi vơi hụt hẫng. Thực ra, nỗi buồn tình cảm không quá lớn, Nhật Nam chỉ muốn các bạn học tập đem sức cống hiến cho đời. Thế nhưng, tình cảm đẹp đẽ trong sáng sẽ giúp con người ta đạt được đỉnh cao ước nguyện. Bởi muôn đời tình cảm chính là động lực thúc đẩy sự phấn đấu nổ lực để vươn đến mục đích. Từ ngày Nhật Nam chơi thân với Thúy Thụy và Diễm Trâm, cậu thấy cuộc đời diễn tiến đẹp hơn, học lực tốt hơn, ước mơ rõ nét hơn và quyết chí cao hơn. Nhật Nam khẳng định tình bạn là chiếc gối êm dịu của tình yêu, là lối ngỏ hun hút vào tương lai, nên Nhật Nam rất trân trọng, cậu cảm thông với nỗi lòng của Thúy Thụy. Ba đứa Thúy Thụy, Diễm Trâm và Nhật Nam đạp xe chầm chậm đến nhà Vũ Thiên. Bạn bè khá đấy đủ, các thầy cô cũng không thiếu vắng. Mọi người đều giữ nét trầm tĩnh cho thích hợp với không khí chia tay. Vũ Thiên phát biểu đầu tiên qua ống micrô. Cậu nhắc nhiều đến những kỷ niệm thầy trò, bạn bè. Giọng cậu bùi ngùi cố nén xúc động, nhưng khi nói đến hết câu cuối cậu đã để vỡ oà tình cảm của mình. Lồng ngực Vũ Thiên thổn thức và cậu khóc thật sự. Qua làn kính dày cộm, những giọt lệ như những giọt pha lê trong vắt lăn xuống trăn trở niềm thương và nỗi nhớ. Vũ Thiên nói không muốn rời xa quê hương yêu dấu, nơi thành phố chôn nhau cắt rốn và gói ghém bao kỷ niệm, ân tình tuổi thơ, tuổi niên thiếu dịu dàng. Không muốn nhưng Vũ Thiên không thể ở lại do lệ thuộc sự ra đi của gia đình. Càng nói Vũ Thiên càng nghẹn ngào, cậu cuối đầu từ biệt chung mọi người rồi quay vội mặt vào vách tường tránh bật thành tiếng nức nở. Có nhiều tiếng thúc thít, tiếng đứa nào đó hỉ mũi vào khăn. Con trai trời ban tính cứng rắn thì đỏ hoe mắt, giây phút này sao cảm động quá, tình bạn bè bùng lên sáng lòa. Cùng với buổi tiệc, các bạn trong lớp do Nhật Nam tổ chức bắt đầu biểu diễn văn nghệ. Nhiều bạn xung phong hát nhiều bài hát ý nghĩa tặng Vũ Thiên. Diễm Trâm và Nhật Nam song ca một cách tự nhiên, Thúy Thụy thì không đủ can đảm, tâm trạng nhỏ thật buồn, chưa bao giờ buồn như vậy. Hải "mập" lao nhao: - Đề nghị Vũ Thiên hát một bài cho tụi tao nghe. Có rất nhiều đứa vỗ tay tán thành. Vũ Thiên đành bước lên micrô vì không nỡ phụ lòng các bạn: - Thiên xin hát tặng các bạn một bài. Một bài hát rất thân quen với tuổi học trò như chúng ta. Giọng Vũ Thiên đang trong giai đoạn "vỡ tiếng" nghe ồm ồm rất buồn cười, nhưng cậu hát đúng điệu cho nên rất hay. "Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng. Em chở mùa hè của tôi đi đâu, chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám, thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu". Trái tim Thúy Thụy rung động, nhỏ say đắm với bài ca, dù bài ca ấy nhỏ nghe qua băng dĩa cả trăm lần. "... Mối tình đầu của tôi là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp, là áo ai bay trắng cả giấc mơ, là bài thơ còn hoài trên vở, giữa giờ chơi mang đến lại mang về...... Mối tình đầu của tôi là cây đàn buông tiếng xa xôi, ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu, nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ..." Diễm Trâm thì thầm bên tai Thụy: - Bài hát này Vũ Thiên dành tặng riêng một mình mày đó. Thúy Thụy xúc động mạnh, rèm mi nhỏ ướt nhòe. Tiếng hát của Vũ Thiên như xuyên qua lòng nhỏ: "... Và mùa sau biết có còn gặp lại, ngày khai trường áo lụa trắng thôi bay..." Diễm Trâm biết bạn khóc, nhỏ đưa tay vỗ nhẹ lưng bạn: - Hai đứa mày sẽ không bao giờ quên được nhau trong đời. Thúy Thụy không nói, những giọt nước mắt đầu đời cứ len lén lăn. Diễm Trâm nói nhỏ: - Hát tặng Vũ Thiên một bài nhé Thụy! Thúy Thụy cúi sâu mặt lắc đầu: - Tao không thể hát. Diễm Trâm chau mặt: - Mày là đứa hát hay nhất lớp. Tại sao không thể? - Tao cũng không biết giải thích thế nào. Nhưng bây giờ mà hát thì sẽ "bể dĩa" ngay, ảnh hưởng đến công tác tổ chức của Nhật Nam. Diễm Trâm không chịu buông tha: - Lý do mơ hồ, hay là mày... Thúy Thụy thẳng thốt nhìn lên: -... Đừng Trâm... đừng nói... Diễm Trâm nghiêm nghị nhìn vào mắt bạn, không nói ra nhưng nhỏ hiểu điều mình muốn nói là sự thật. Diễm Trâm suy nghĩ thêm: "Con người ta cò duyên số lạ thật! Thúy Thụy và Vũ Thiên tính tình chẳng hợp nhau chút nào, thậm chí còn kỵ nhau như lửa vơí nước như chó với mèo. Không ai nghĩ họ có thể nở với nhau nụ cười chớ đừng nói là có tình cảm với nhau. Ấy vậy mà thực tế khá rõ ràng, hình như con Thụy kiêu căng ngày nào đã yêu gã Vũ Thiên..." Nghĩ thế và đinh ninh ý nghĩ của mình không sai lầm, Diễm Trâm đặt tay lên vai Thúy Thụy: - Đừng quá lo sợ như thế, tao hiểu mày mà Thụy. Thúy Thụy nhìn bạn bao hàm lòng biết ơn. Có được người bạn biết cảm thông như Diễm Trâm thật quá tốt, nhỏ cảm giác như phân đôi được nỗi buồn. Tuy nhiên nghĩ đến ngày mai, ngày mai đi học sẽ chẳng còn gặp Vũ Thiên sẵn sàng... nhe răng cười. Chổ ngồi ấy sẽ bị bỏ trống hay thay thế một người nào khác, Thúy Thụy lại nghe não lòng. Đột nhiên Thúy Thụy thèm những lần cãi nhau chanh chua, những cái liếc xéo ngỗ nghịch, những "cuộc chiến tranh" tơi bời hoa lá trước đây thường xảy ra với nhỏ và gã "bốn mắt". Ôi tất cả kỷ niệm đầy ấn tượng như áng mây sắp sửa trôi về bên kia địa cầu. Xót xa quá đi! Buồn khổ quá đi! Buồn khổ muốn khóc thật lớn cho nguôi ngoai lắng dịu phần nào nuối tiếc. Song hầu như lúc này mọi cố nén làm nặng trĩu, vỡ tung cõi lòng hơn bao giờ. Nhật Nam là người sâu sắc, cậu ý nhị bảo Diễm Trâm đừng hỏi han gì Thúy Thụy nữa. Dĩ nhiên cậu lớp trưởng tuy ít nói nhưng tầm suy nghĩ rộng hơn bạn bè cùng lứa. Cậu thừa biết Vũ Thiên yêu Thúy Thụy và ngược lại, tiếc rằng mối tình đầu học sinh vừa chớm nở đã có sự thử thách cách ngăn. Đêm tàn dần, buổi tiệc chia tay, Vũ Thiên dù vô cùng lưu luyến cũng đến hồi dần tàn. Các thầy cô thân thiết dặn dò Vũ Thiên vài điều rồi lần lượt ra về. Vũ Thiên nài nỉ ba người bạn thân nhất là Nhật Nam, Diễm Trâm và Thúy Thụy ở lại với mình một cách tha thiết: - Đừng về các bạn ơi, hãy ở lại với Thiên thêm lát nữa. Nhật Nam siết chặt tay Vũ Thiên: - Ở lại thêm lát nữa cũng vậy thôi. Rồi tụi tao cũng vẫn phải về. Tao nghĩ Thúy Thụy mới cần ở lại với mày thêm lát nữa còn tụi tao về thôi Thiên ạ. Diễm Trâm nhìn Vũ Thiên ngầm đồng ý với Nhật Nam. Vũ Thiên rất cảm động, cậu không biết nói gì hơn là siết chặt tay của mọi người để cho hơi ấm lòng bàn tay thay cậu nói lời tạm biệt chim én bay. Ra đến đường Nhật Nam nói: - Qua bên ấy có bận học hay bận gì cũng nhớ Email về cho tụi này thường xuyên nhé! Vũ Thiên gật đầu hứa hẹn. Diễm Trâm thấy không khí sầu lắng đáng sợ quá nên chọc Vũ Thiên: - Nhưng mà Trâm nghi quá, Thiên sẻ không nhớ bọn này đâu. Người ta nói "xa mặt cách lòng" không phải không có lý do. Vũ Thiên cả quyết: - Không đâu, Thiên không phải loại tệ như vậy. Diễm Trâm khúc khích cười: - Trâm không có ý nói Thiên tệ, nhưng rồi Thiên sẽ chỉ nhớ đến một người thôi... Liếc qua Thúy Thụy thấy gương mặt nhỏ đỏ hồng dưới ánh sáng ngọn đèn cao áp. Vũ Thiên hiểu Diễm Trâm muốn ghẹo mình nên cũng thoáng mắc cỡ. Lưu luyến đến mấy cũng tới hồi phải dứt ra, Nhật Nam và Diễm Trâm ra về, Thúy Thụy cuốn quýt gọi: - Nam ơi! Trâm ơi! Đợi Thụy về với! Diễm Trâm lên mặt: - Chưa được phép đâu bạn ạ. Thúy Thụy càng bối rối: - Chờ Thụy về với, đừng bỏ Thụy một mình mà. - Ai nói một mình? Còn mình kia bỏ đi đâu, bỏ cho ai? Vũ Thiên nói nhỏ nhẹ nhưng chân thành: - Thụy ở lại với Thiên chút nữa nha! Rồi Thiên sẽ đưa Thụy về nhà mà. - Nhưng... Vũ Thiên năn nỉ: - Thiên không còn nhiều cơ hội, Thụy biết không. Nét mặt thật thà của Vũ Thiên làm cho Thúy Thụy không thể chối từ. Nhỏ không gật đầu nhưng cũng không lắc đầu. Nhìn lên thì Nhật Nam và Diễm Trâm đã bảo nhau chạy mất. Đường phố chỉ còn lại Vũ Thiên với Thúy Thụy. Hai chiếc bóng xinh xinh đổ dài trên đường tưởng chừng song hành bên nhau mãi mãi. Trăng vàng đẫn trên lối đi, óng ánh trên tóc Thúy Thụy cái màu vàng bạc, hàng lông mi cong vút của nhỏ cũng ướt sương đêm, nhỏ liên tục rùng mình, không hiểu lạnh hay bồi hồi cảm xúc. Hai người cứ đứng như vậy rất lâu mà không nói. Trong đêm có mùi hoa ngọc lan ngan ngát từ vườn nhà ai đó thoảng vào không gian thơm đến dịu kỳ. Rất lâu... rất lâu... Vũ Thiên mới dám đưa bàn tay lạnh ngắt nắm nhẹ tay Thúy Thụy, trống ngực cậu đập rầm rầm hệt tiếng trống khai trường hồi cấp I. Cậu nói mà run lập cập: - Sao Thụy không nói gì hết vậy? Lần đầu tiên trong đời Thúy Thụy bị con trai nắm tay một cách đúng nghĩa. Nhỏ cũng run bắn và bàn tay bỗng lạnh kinh khủng. Tiếng nói của nhỏ gần như va chạm vào nhau: - Thụy... Không biết nói gì. Mà Thiên cũng đâu có nói gì với Thụy... Vũ Thiên mân mê nhè nhẹ bàn tay rất mềm mại của Thúy Thụy: - Thiên muốn nói rất nhiều nhưng cứ ngần ngại mãi. Thiên... dẫu có đi đâu vẫn nhớ Thụy và Thiên nghĩ nhất định Thiên sẽ trở về. Thúy Thụy cười buồn: - Ai ra đi cũng nói như vậy, nhưng ít có người giữ lời. Bởi vì hào quang vật chất của nước ngoài dễ vô tình là lực cản tình cảm của con người. Vũ Thiên thấm thía nỗi chát chua của cảnh người đi kẻ ở. Sự so sánh giữa quê hương còn nghèo với xứ người hiện đại. Cậu nói như phân bài: - Lẽ thường thói đời là thế, nhưng Thiên thì khác người ta. Ít nhất Thụy cũng nên tin có một người đang nói thật lòng chứ! Không tiện tranh luận về sự đời ở giây phút ngắn ngủi này. Thúy Thụy chuyển hướng: - Thụy không biết nói gì hơn là chúc Thiên những điều gì Thiên mong ước được thành đạt. - Cảm ơn Thụy và xin cho Thiên được ấp ủ cái điều mình mong ước. Thúy Thụy nhìn xuống, nhỏ không ngờ Vũ Thiên uống nhầm mật gấu khi nào mà to gan dám ôm hôn mặt nhỏ vội vàng một cái thật nhanh. Thúy Thụy không đề phòng nên không đỡ kịp, nhỏ sợ muốn... xỉu, líu ríu mới thốt nên lời: - Sao Thiên... dám làm thế? Đôi mắt Vũ Thiên đăm đắm lẫn một chút anh hùng đột xuất: - Không biết nữa. Có lẽ đó là mệnh lệnh của trái tim. Thúy Thụy cắn môi, bất giác một giọt lệ - giọt sầu - hay giọt hạnh phúc dâng đầy đôi mắt. Thúy Thụy là dân văn chương, nhỏ không đến nỗi ngốc nghếch mà không nhận ra đích thực tình đầu đã đến với nhỏ. Tình đầu thánh thiện, non nớt như một chiếc mầm cây đẹp không gì bằng, vậy mà sắp vuột khỏi tầm tay nhỏ rồi, buồn đau không? Vũ Thiên cất giọng ấm áp: - Đừng giận Thiên nha, hành động của Thiên là "mệnh lệnh" của trái tim thật đấy. Thúy Thụy vừa thẹn thùng vừa xúc động, im lặng như không biết nói. Vũ Thiên lo lắng: - Thụy giận Thiên hả, cho Thiên xin lỗi nhá! Thúy Thụy ngước lên mĩm cười: - Thụy đang nghĩ đến một việc có phải Thiên rất muốn Thụy tham gia nhóm "Bút me xanh" của trường không? - À đúng rồi, Thiên rất vui nếu Thụy nhận lời. Công việc này ách tắc lâu nay cũng vì thiếu "nhân tài" đóng góp công sức. Thúy Thụy khiêm tốn: - Thụy có tài cán gì, nhưng Thụy hứa sẽ cùng Nam và Trâm vực nhóm "Bút me xanh" thức dậy. Trước tiên Thụy sẽ viết chuyện của hai đứa mình, Thiên đồng ý không. Vũ Thiên mừng rỡ: Thiên đồng ý hai tay hai chân, chuyện của tụi mình vừa ngây thơ vừa vui lắm. Khi nào thành công nhớ gởi bản thảo qua cho Thiên với nhé! Thúy Thụy đưa tay lên cao: - Nhất trí. Vũ Thiên cũng đưa tay lên cao, hai bàn tay ấy lại có dịp gặp nhau: - Thiên muốn Thụy tiễn Thiên ra sân bay. Thúy Thụy ngắt lời, giọng pha chút nũng nịu con gái: - Thụy không ra sân bay đâu. Sân bay đầy nước mắt. Thụy sợ lắm. Vũ Thiên thở dài: - Vậy là ngày Thiên lên máy bay Thiên sẽ là người buồn nhất. Thúy Thụy chạnh lòng, ngập ngừng: - Có nhiều người tiễn Thiên mà, tại sao nhất thiết phải có Thụy. Đêm mênh mang, đêm đọng lại nỗi nhớ trong tâm hồn hai người bạn, ngọn đèn cao áp im lìm đứng bên đường làm nhân chứng cho mối tình trắng trong.