ăm năm sau.Đã từ lâu chúng tôi được bác sĩ cho biết ba bị đau tim nặng. Ba gầy đi nhiều, đang từ 91 ký lô xuống còn có 70. Hai bàn tay của ba đã khởi sự run rẩy và bộ mặt trở nên tái nhợt. Đôi khi đang chơi đùa với chúng tôi, ba chợt dừng lại, ôm ngực, lảo đảo như không còn đủ sức đứng vững.Năm đó ba cũng đã 55 tuổi. Chúng tôi vẫn nghĩ ba là người có nghị lực, cương quyết, biết trước việc gì mình sẽ phải làm và một khi đã khởi sự thực hiện thì phải thành công, nên chúng tôi cho rằng ba chưa thể đầu hàng tử thần vì ba chưa lần nào nói đến “hắn”. Ba đâu có bao giờ chịu thua bất cứ ai!Nhưng thật ra chúng tôi đã lầm. Chính vì có nghị lực mà ba đã che giấu không cho gia đình biết căn bệnh của ba. Mãi sau này chúng tôi mới khám phá ra ba bị bệnh tim từ trước khi có Cu Bi và bé Huy, hai đứa em út. Chính vì căn bệnh đó, ba đã có lý do để giáo huấn cho con cái mỗi đứa một chương trình sống cốt sao chúng tôi có thể tự tổ chức cuộc sống mình trên một căn bản hiệu nghiệm, đồng thời để chúng tôi có thể tự tiến hành mà không cần sự giúp đỡ của ai cũng như để những người chị, người anh lớn chúng tôi có thể bao bọc những em nhỏ. Dường như ba đã linh cảm một ngày không xa gánh nặng sẽ đè oằn vai mẹ, do vậy ba muốn khi còn sống làm nhẹ bớt chừng nào hay chừng nấy gánh nặng đó.Trong các câu chuyện dưới mái gia đình hay trên thư từ gởi cho bạn hữu, không bao giờ ba đề cập đến bệnh trạng của ba hay nói đến sự chết.Nhưng sự thật vẫn luôn luôn là sự thật.Ba chết ngày 14 tháng 6, trước ba ngày văn phòng của ba nhận được giấy mời của một tổ chức bên Âu châu mời ba qua diễn thuyết về “phương pháp tiết giảm động tác để tăng năng suất”.Hôm đó, mẹ nhận được điện thoại gọi về từ văn phòng làm việc:- Mình ơi (tiếng của ba) anh trù tính gửi một số sản phẩm của hãng qua Nhật Bản để dự cuộc đấu xảo quốc tế. Mình nghĩ sao?Chưa kịp trả lời, mẹ đã nghe một tiếng động mạnh ở đầu dây nói. Mẹ hốt hoảng:- A lô! A lô! Mình! Mình!...Trong khi đó chúng tôi đang đùa rỡn ở bên nhà người bạn bỗng năm bẩy người hàng xóm hối hả chạy đến vẫy chúng tôi:- Mẹ các cháu gọi! Về gấp! Có chuyện rất quan trọng liên quan tới các cháu!Dù không hiểu gì chúng tôi cũng đi theo họ. Khi bước chân lên thềm nhà, chúng tôi mới biết “chuyện rất quan trọng” đó là cái chết. Nhưng ai? Mẹ? Không thể! Bởi vì các người hàng xóm vừa bảo mẹ gọi chúng tôi vào. Ba? Không thể có tai nạn xẩy ra cho ba, người làm việc rất cẩn thận và lái xe không thua ai. Hay tên nào ngã xe? Biết đâu đấy! Nhưng Huỳnh Sún, tên phá phách và liều mạng nhất thì vẫn ở nhà từ sáng cơ mà... Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu hoảng sợ bao trùm chúng tôi.Vừa chạy vào phòng khách, chúng tôi khựng chân lại vì gặp chị Thuần ngồi khóc, mặt giấu trong bàn tay. Thấy lũ em chị òa lên, nức nở:- Ba chúng mình... chết rồi! Ba ôi! Ba!...Tất cả chúng tôi đều lặng người như bị tê liệt thân thể. Mãi một lúc sau chúng tôi mới òa lên khóc, gọi ba ơi, sao ba nỡ bỏ chúng con!Trên giường, xác ba nằm ngay ngắn trong bộ đồ xám, thứ quần áo ba vẫn mặc đi làm sáng ngày. Hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt chùng xuống, ba có vẻ nghiêm nghị khác thường. Nhìn ba, chúng tôi có cảm tưởng như ba vừa làm xong một công việc gì nặng nhọc hay vừa chiến đấu dữ dội.Mẹ phục dưới chân ba. Khóc không thành tiếng. Chúng tôi đứng chung quanh xác ba; nước mắt đầm đìa trên mặt.. Đây là lần đầu tiên trong hai chục năm nay dưới mái gia đình chúng tôi mới xảy ra thảm kịch với những giọt lệ và trăm ngàn đớn đau...