ng chủ nhà nhận thấy nét kinh ngạc nơi tôi nên lo lắng hỏi.- Ông không khỏe sao, ông Singlair? Kìa, ông nói đi chứ. Ông không khỏe sao?- Có, tôi khỏe, mọi việc ổn cả. Tôi chỉ hơi ngạc nhiên chút thôi, ông hiểu không? Tôi không tính là cô ta lại đến đây.Người đàn ông thở ra thành tiếng.- Vậy mà tôi cứ tưởng, tôi vừa nói ra điều gì tai hại.- Không, hoàn toàn không, ông hành động rất đúng. Tôi rất biết ơn ông.- Thôi thì, tôi... tôi xin lỗi nhé. Tôi phải xem lại một đoạn đường ống trong này một chút.Ông chủ nhà đã muốn bỏ đi, nhưng ngón tay tôi gõ lên bờ vai khiến ông ta đứng lại.- Cho tôi hỏi một câu nữa. Người đàn bà đó có nói bao giờ thì quay trở lại không? Mà cô ta có nói là cô ta muốn quay trở lại không?- Không, không có đâu. Nếu muốn thì cô ta cũng chẳng bao giờ nói cho tôi biết. Đó là chuyện riêng của cô ta mà.- Có lẽ thế. Ông đã nhìn thấy cô ta bỏ đi thật chứ?- Tôi không để ý. Tôi bận nhiều việc quá.- Cám ơn ông, cám ơn! - Tôi trầm ngâm bước vào thang máy, để thang đưa mình lên trên.Có thật một người chết đã tới thăm tôi? Có thật đó là một xác chết biết đi hay tôi chỉ tưởng tượng ra điều đó? Cũng có thể có một lời giải khác, nhưng lúc đó quả thật tôi nghĩ không ra nguyên lý của những sự kiện kỳ quặc.Hành lang không một bóng người, vậy mà tôi vẫn có cảm giác bị theo dõi. Có kẻ nào đó đang nắm lấy quyền điều khiển tôi, một kẻ mà tôi hoàn toàn chưa tìm được cách chống chọi.Trầm ngâm, tôi đi về hướng căn hộ của mình, xoay chìa khóa rồi nhanh như chớp đập thật mạnh cánh cửa vào trong. Cửa không gặp chướng ngại vật, chỉ trừ bức tường, vậy là không có kẻ đứng ở góc chết phía trong phòng.Tôi bước qua ngưỡng cửa, bàn tay phải cầm cái túi chứa một đồ vật bất bình thường.Không khí trong phòng yên tĩnh và ấm áp. Chỉ vang lên có tiếng bước chân tôi.Sau khi đặt cái túi lên chiếc bàn trong phòng khách, tôi lục soát tất cả những căn phòng khác và thấy chúng đều tuyệt đối bình thường, không một dấu vết của bất kỳ một sự viếng thăm khó chịu nào.Nhún vai, tôi quay trở lại. Cái túi trên bàn trông chẳng hay chút nào. Tôi lôi cái đầu lâu ra ngoài, đặt nó đứng trên bàn như một lọ cắm hoa, rồi gấp cái túi mua đồ siêu thị lại. Cần phải cho nó vào trong ngăn bếp.Khi quay về phòng khách, chân vẫn còn đứng ở khuôn cửa mở, tai tôi chợt nghe thấy một giọng đàn bà.- Giờ thì chỉ còn hai chúng ta, John Singlair!Tôi dừng phắt lại, tìm người nói. Không có. Nhưng rõ ràng đã có kẻ cất lời.Kẻ đó là chiếc đầu lâu!
Đã xem 15585 lần.
*
Mặc dù khoang miệng đầy nước bọt, cổ họng tôi chợt khô ran như sa mạc lâu ngày hứng chịu những cơn hạn hán. Tôi đưa tay quệt qua trán, nheo mắt, tự mắng mình là đồ ngu, lắng nghe những tiếng vọng trong phòng, để rồi nhìn trân trối vào cái đầu lâu trắng nhợt.Có cái gì ở đó chuyển động không? Có thể là vị trí mà ngày trước đã từng có chỗ cho một làn môi!Chẳng thấy gì! Hộp xương đứng trân trân trên mặt bàn, bất động. Với những bước chân rất ngắn, tôi đi về phía nó. Tôi chờ nó lên tiếng trở lại, nhưng những giây đồng hồ sau trôi qua hoàn toàn trong im lặng. Cái đầu người chết kia vẫn câm nín.Mặc dù xung quanh bàn có ghế, tôi vẫn giữ tư thế đứng. Tôi không có đủ sự bình tĩnh mà ngồi xuống ngay lúc này, bàn tay tôi vươn dài ra về phía chiếc đầu lâu, chạm vào nó.Nó vẫn bình thường như một cái đầu lâu bình thường. Hơi có vẻ ấm, nhưng đó là vì không khí trong phòng, không có gì khác lạ. Hay tôi tưởng tượng ra giọng nói đó? Chẳng lẽ giai đoạn chờ đợi căng thẳng đã khiến tôi mất bình tĩnh đến thế sao?Không, rõ ràng giọng nói đó là có thật, và đó là giọng của Cynthia Manson. Ngoài ra, cũng chính cô ta muốn tôi mang cái đầu lâu này đặt lên trên mộ cô ta, có lẽ là để làm vật tưởng niệm hay một cái gì đó tương tự.Cuối cùng, tôi ngồi xuống, mắt không một giây ngưng quan sát chiếc đầu lâu. Nếu nó thay đổi về mặt pháp thuật và muốn điều gì đó ở phía tôi, chắc chắn nó sẽ lại lên tiếng.Cẩn thận, tôi đút cây thánh giá vào trong túi áo.Đúng vào lúc tôi nuốt xong cú ngạc nhiên ban đầu thì cái đầu lâu nói câu thứ hai.- Chắc anh sẽ không quên tôi khi đến dự đám tang đó, đúng không?Khốn nạn. Dù tôi đã nhìn rất kỹ, tôi hoàn toàn chẳng nhận thấy nó cử động quai hàm. Giọng nói nghe như thể vang lên từ một huyệt mộ rất sâu.Lành lạnh và rùng rợn... Tôi cất tiếng run run hỏi:- Cô là ai?- Một người đã chết...- Cynthia?- Đúng thế, và anh đã không cứu tôi. Nhớ lại câu thành ngữ xem.Tôi gật đầu với cái đầu lâu.- Câu đó chỉ đúng cho người nào cứu được mạng người khác, đúng không?- Đúng, nhưng tôi sẽ ở bên anh. Anh đang cầm cái đầu lâu, anh đang cầm tôi...Tôi không hiểu nên vụt nói:http://eTruyen.com