HỒI 6
Hoa không mê hoặc khách tự mê

     ô Do Liên đứng lặng, nét mặt lộ vẻ kính trọng khác thường. Trước mặt cô là một bánh xe ánh sáng trắng tuyết.
Ánh tuyết toả rạng, tụ thành một ảo ảnh. Trong ảo ảnh là một lão già tóc hoa râm. Đệ nhất tôn giá Phật giáo của vùng Tây Tạng. Tuyết Ẩn thượng nhân.
Tuyết Ẩn chăm chú nhìn Tô Do Liên. Trước ánh tuyết, Tô Do Liên như biến thành người trong suốt, mọi ý nghĩ của cô đều trở nên rõ ràng rành mạch, đều hữu hình như những bông mạn đà la bay lượn, khiến Tuyết Ẩn nắm bắt được hết, lão u uẩn thở dài:
- Con vẫn chưa tìm ra cách giết Lý Huyền.
Tô Do Liên cúi đầu, không dám trả lời. Đôi mắt Tuyết Ẩn đầy sáng suốt và hiểu biết:
- Lẽ ra ta không nên phải con đi.
Tô Do Liên ngẩng phắt đầu, kêu lên:
- Không! Sư tôn, xin để con hoàn thành nhiệm vụ. Xin đừng triệu con về.
Tuyết Ẩn điềm đạm nói:
- Nhưng thời gian của con không còn nhiều nữa - Lão giơ tay trái, phô ra một hạt châu trong suốt đang lặng lẽ quay - Đây chính là phần thưởng mà con mong muôln. Ta đã chuân bị xong xuôi rồi. Nhưng một tháng nữa mà con vẫn không giết được Lý Huyền, ta chỉ còn cách huỷ nó đi.
Tô Do Liên khẩn thiết van nài:
- Đừng, xin đừng huỷ nó, xin sư tôn đừng huỷ. Nhất định con sẽ giết chết Lý Huyền. Nhất định!
Tuyết Ẩn lặng lẽ nói:
- Con đã từng kể với ta rằng, con luôn ngờ ngợ là con mắc nợ ai đó, một món nợ rất quan trọng, hy vọng có thể báo đáp xứng đáng mà trước sau vẫn không tìm ra người ấy là ai. Con nên biết, bản chất con là tuyết, bấm sinh không có tình cảm, số mệnh đã an bài là không được ai yêu cả. Thiên chức duy nhất của con là vào ngày mà cõi trời bị tiêu diệt, con sẽ múa một điệu múa chôn trời cho thế nhân. Nhưng trong những tháng ngày dài dằng dặc chờ đợi cho đến lúc ấy, con lại thấy nhen nhóm cảm xúc của con người, khao khát được hường sự ấm áp của tình yêu. Phật pháp vô biên của ta có thể thoà mãn được nguyện vọng đó của con. Vì vậy ta dùng sức mạnh của Lưỡng Tạng Thiên Phật châu để trái ý trời đổi mệnh cho con, tạo điều kiện để con tìm được người con muốn tìm, đồng thời có được tình yêu. Vì thế, ta đã cây một phần Thiên Phật châu vào người con, phong toả số mệnh con. Việc này làm hao tổn nặng nề tu vi của ta. Để bù đắp hao tổn ấy, ta cử con nhập học Ma Vân thư viện, yêu cầu con giết chết Lý Huyền. Nào ngờ hơn nửa năm rồi, công việc vẫn chưa mảy may tiến triển. Ta mất mát vì con, liệu có đáng không?
Tô Do Liên đăm đăm nhìn hạt châu trong suốt.
Trong ấy có điều cô đang ngờ vực thắc mắc và chưa tìm ra. Cô biết, đây sẽ là một trái tim ấm áp. Đấy là trái tim cô đã đứng lặng một ngàn năm, mong đợi một ngàn năm giữa đồng tuyết mà không gặp được. Khi cô lạy Tuyết Ẩn làm sư phụ và tu hành, cô đã từng khẩn khoản hỏi Tuyết Ẩn thượng nhân, vì sao một ngàn năm nay cô liên tục bị phản bội, hãm hại, chưa một ai yêu thương trân trọng cô? Vì sao trong đáy lòng cô luôn cảm thấy như thiếu nợ ai đó, thiếu nợ gì đó, mà trước sau không thể tìm ra? về sau cô mới biết, hoá ra đấy là số mệnh của cô.
Số mệnh của cô là bị giày vò khốn khổ, là không xứng đáng được hường bất kỳ tình yêu nào.
Nhưng Tô Do Liên vẫn khát khao tìm được hình bóng mơ hồ nọ, bù đắp món nợ cô còn thiếu, và sẽ theo đuổi người ấy cả đời. Hễ nghĩ rằng có người chịu cầm bàn tay mình, bảo vệ mình bằng tình cảm êm đềm, cô đã đầm đìa nước mắt. Cô sẵn lòng trả bất cứ giá nào, chỉ để được hưởng tình yêu, dẫu chỉ một giờ, một khắc, thậm chí một tích tắc.
Vì thếtuyết Ấn thượng nhân đã lập giao kèo với cô, lão sẽ dùng đạo hạnh tu hành địa tiên ngàn năm để thay đổi vận mạng cho cô, còn cô phải vào Ma Vân thư viện, giết chết một thiếu niên mà cái tên của gã cô còn chưa nghe thấy bao giờ. Cô nhận lời ngay, không hề do dự.
Mãi cho đến giờ Tô Do Liên mới hiểu, vì sao khó giết thiếu niên ấy đến thế. Lúc nào gã cũng mang theo Bệ thiên thư do Tử Cực lão nhân ban tặng. Hễ cô nuôi ý niệm thù đ!!!15719_5.htm!!! Đã xem 10404 lần.

Đánh máy: Mõ Hà Nội(Nguyễn Học) và Mọt Sách
Nguồn: vnthuquan-thuvienOnline
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 31 tháng 10 năm 2015

Truyện THIÊN VŨ 3 - Mị Nguyệt HỒI 1 HỒI 2 HỒI 3 HỒI 4 máu. Đôi cánh đen hư vô ngưng tụ dần trong quầng trăng. Bên dưới đôi cánh là một gương mặt giống Long Mục như đúc. Trên gương mặt ấy cũng in nỗi bi thương giống hệt gã. Lẳng lặng nhìn gã. Đó là Mộng ma mới rời đi ban nãy, nay lại hiện hình trên nền trăng. Mộng ma nhìn Long Mục, ánh mắt lúc rực lên lúc dịu đi, một giọt lệ đỏ lướt qua làn da bệch bạc của gã, rót xuống đất. Gã ngắm khuôn mặt đầm đìa máu của Long Mục, vô thức vươn tay ra, muốn tiếp xúc với cảm giác lành lạnh ấy.
- Vì sao? Vì sao ngươi phải tự giết mình? Giết chết thể xác của chúng ta? - Đôi mắt gã ngập đầy thống khổ và nghi hoặc - Lẽ nào, lẽ nào ta không phải là ngươi?
Long Mục chật vật ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt giống mình như tạc, máu tươi từ trán gã tí tách nhỏ xuống, ướt đẫm cả lông mi, lông mày, khiến những hình ảnh trước mắt đều nhuộm một lớp sương mù đỏ lòm. Khả năng hiện thời của gã không đủ để điều khiến Phật pháp Đại Thừa, kết cục của gã đã được định mệnh là huỷ diệt rồi. Gã nhìn Mộng ma, gắng nở một nụ cười, nụ cười ấy nhuốm đầy màu đỏ của máu, trông càng thêm chua chát:
- Thực ra ta rất ngưỡng mộ ngươi, ngươi tuy là ma, nhưng có thể được làm chính mình. Ta thì không - Gã khó nhọc mỉm cười, giơ tay ra với Mộng ma - Liệu có thể giúp ta một việc được không? Cho ta một giấc mộng, để trước lúc chết ta được nhìn rõ bản thân.
Mộng ma không đáp. Bóng gã mờ dần trong ánh trăng, một luồng sáng vằng vặc từ từ từ buông xuống trước mình gã, hệt như dựng nên một tấm gương giữa hai bên. Long Mục và Muội Sảng chính là hai mặt của một tấm gương. Một mặt chìm ngập trong ánh sáng của Phật pháp Đại Thừa, một mặt gói gọn trong màng đỏ của vầng trăng yêu dị. Thế giới như bị chia làm đôi, một vàng một đó, soi chiếu nhau qua tấm gương quang, cùng sinh sôi cùng nảy nở.
Giữa bập bềnh ánh vàng, nụ cười của Long Mục yên bình và hiền hoà, hệt như đức Phật trước lúc tịch diệt, chăm chú nhìn phần thân tà ác, tàn nhẫn, quỷ quái, nhưng hoàn toàn không hoang mang của mình.
Phần thân ma quỷ.
Nếu được tự do lựa chọn, có thể Long Mục sẽ tình nguyện thành ma. Ở mặt bên kia của gương, Muội Sảng cũng đang đăm đăm nhìn gã, hệt như ma đầu trước lúc bị huỷ diệt, lặng lẽ nhìn phần thân từ bi, nhân hậu, nhưng hết sức hoang mang của mình. Nhìn tháng ngày vô tận chậm chạp luân hồi. Nhìn bản thân mình từng niên thiếu, bướng bỉnh, thuần khiết, hiếu thắng, cho dù phải chết, cũng phải hỏi cho ra nhẽ điều nghi hoặc trong đáy lòng. Tà chính đối chọi, cách thức khác nhau nhưng kết quả tương đồng. Chỉ cần nở một nụ cười thôi, sống chết không còn gì trở ngại nữa. Đâu cần phải phân biệt ta là ngươi, hay ngươi là ta.
Khuôn mặt ẩn sau đôi cánh của Mộng ma đột nhiên nở một nụ cười.
- Không, ngươi chính là ta. Ngươi luôn luôn là ta.
Gã duỗi năm ngón tay, đưa bàn tay trắng nhợt nắm lấy thiếu niên nọ. Lúc ấy, Long Mục quà thực cảm thấy, gã và tâm linh gã đã tương thông, đã hợp thành một thế. Muôn vàn ký ức ùa vào tim, luân hồi hàng ngàn vạn năm kéo thành một dải sáng bảy sắc, yên lặng khuấy lộn trong lòng. Gã rên lên đau đớn, mọi tội nghiệt như hoá thành thực thế trong tâm tưởng gã. Bao nhiêu lần tàn sát, bao nhiêu cơn ác mộng. Mộng ma Muội Sảng, ma đầu dệt mộng có sức mạnh vô biên, có thể chui vào giấc mơ của mỗi người, tước đoạt linh hồn của họ. Nhưng những người ấy phải chịu đựng sợ hãi, đau khổ, bi thương, tội lỗi đến thế nào trong giấc mộng, thì Mộng ma cũng phải cảm nhận đúng như thế.
Trong cơn ác mộng mà Muội Sảng dệt ra, những người ấy phải vật vã cầu xin sinh tồn, phải lột bỏ hoàn toàn mọi lớp vò nguỵ trang, lường gạt giả tạo. Muội Sảng cũng phải nếm trải đầy đủ những thế nghiệm ấy, rồi tim gã biến thành thép, người gã biến thành ma.
Mộng ma lơ lửng trong gió đêm, lẳng lặng nhìn Long Mục. Năm tháng qua dài biết nhường nào, liên tục nhân chim gã. Bội phản, phẫn nộ, sợ hãi, tuyệt vọng, chém giết… theo nhau luân hồi, chẳng khác nào cực hình tùng xẻo. Đây là một cơn ác mộng mãi mãi không tỉnh lại được. Ác mộng của gã. Gã nhìn Long Mục, nhẹ nhàng nói:
- Trông thấy chưa? Giấc mộng của ta đây!
Tên ma đầu hiểm độc dệt ác mộng cho cả thiên hạ, nhưng lại sống trong cơn ác mộng nặng nề nhất, chịu đựng hình phạt tùng xẻo vĩnh viễn, mãi mãi không tỉnh lại được. Vì vậy những giấc mộng gã dệt ra cho người khác mới đáng sợ, mới có khả năng sát nhân như thế. Gã buồn buồn nói:
- Đôi lúc ta nghĩ, ta có thể dệt được một giấc mộng đẹp hay không? - Giọng gã đầy cay đắng - Nhưng ta không thể… ma đầu chuyên dệt mộng, nhưng thứ duy nhất không thể dệt đuạc lại chính là giấc mộng của mình.
Nhìn sang bên kia tấm gương, gã gượng cười:
- Nhưng ngươi lại là giấc mộng của ta. Cũng là luân hồi của ta. Từ khoảnh khắc dầu tiên ngươi sinh ra, ta đã chú ý đến ngươi rồi. Ngươi hoàn mỹ, có được mọi điều mà người đời ao ước. Ngươi là hoàng tử quyền lực, mọi người sẵn sàng hy sinh vì ngươi. Trong đất nước có tín ngưỡng ấy, thần dân đều tỏ ra trung thành vô hạn. Ngươi có vinh quang không ai sánh nối, đồng thời lại được số mệnh định sẵn là sẽ trở thành Chuyến Luân thánh vương, tạo dựng một sự nghiệp bất hù. Ngươi sống lâu, giàu có, thông thái, sở hữu diện mạo khiến mọi người mê đắm - Mộng ma nhìn Long Mục, nhìn tất cả những vinh quang mà gã vừa diễn tả đang dần dãn lụi tàn trước mắt. Phép thuật đang ăn mòn gã thiếu niên này, gặm nhấm mọi truyền thuyết đẹp đẽ về gã - Ngươi chính là giấc mộng đẹp của ta.
Lệ đỏ trào ra khỏi mắt, rơi xuống đất, tan thành bụi. Ở mặt kia tấm gương, Long Mục bất động, tinh thần đã chìm cả vào hư ảo rồi. Bởi vì gã vừa chứng kiến ác mộng của Muội Sảng. Đó là thứ ác mộng quá đáng sợ, quá nặng nể, quá đau khổ. Gã không biết nếu mình gặp phải giấc mộng tương tự thì liệu có biến thành ma, có coi giết chóc là niềm vui không. Thế giới này đã dồn cho Muội Sảng quá nhiều đau đớn và tội lỗi, nhiều đến nỗi dù có giết thêm bao nhiêu người nữa cũng không quá đáng. So với Muội Sảng, nỗi bi thương hồi nhỏ, bóng tối của sự trưởng thành và sự bất mãn vì không được coi trọng của Long Mục chẳng đáng kể gì. Long Mục bỗng hối hận, lẽ ra gã không nên chết một cách nông nổi thế này. Nhưng giờ đã muộn, gã không thể chống cự được sự gặm nhấm của pháp thuật nữa, đành giương mắt nhìn thể xác mình bị bào mòn.
Mộng ma nhẹ nhàng chia tay:
- Ta không để ngươi chết đâu…
Hào quang bảy sắc loé ra từ những kẽ tay gã, lượn quanh tấm thân đẩm đìa máu của Long Mục. Chầm chậm, một vầng trăng đỏ lòm nhô lên, quét sạch bóng tôi giữa hai người. Vầng trăng đỏ phát ra sức hút cực mạnh, hút hết thương tích của Phật pháp Đại Thừa khỏi người Long Mục, lại lọt qua gương, bắn từng tia từng tia một sang mình Mộng ma. Long Mục cảm thấy mệt rũ, không cưỡng được bèn nhắm mắt lại ngủ. Mộng ma ngẩng đầu, nhìn vầng trăng đỏ rực trên không. Tóc gã xoà sang hai bên, khuôn mặt luôn ẩn trong bóng tối lần đầu lộ ra dưới ánh trăng, cũng toả rạng thứ hào quang tương tự:
- Có lẽ, ta cũng mệt mỏi với số mệnh của mình rồi.
Gã là ma, tồn tại ngay từ khi loài người sinh ra. Gã có số mệnh vĩnh hằng, sức mạnh vô tận. Chỉ cần con người còn nằm mơ, là gã còn bất tử, không ai giết được, gã sẽ tồn tại cùng loài người đến tận thời khắc cuối cùng. Nhưng gã không biết vì sao mình lại phải đến với thế giới này, cũng không biết những trận giết chóc liên miên trong quá khứ là vì lẽ gì. Có lẽ, đó chỉ đơn giản là số mệnh của gã.
Vì thế gã cư trú trong trăng, giang đôi cánh đen, hết lần này đến lần khác dệt nên những cơn mộng. Khiến bọn người ban ngày áo quần bánh choẹ, leo lẻo nhân nghĩa đạo đức, khi gặp nỗi sợ hãi vì ác mộng và cái chết cũng phải bộc lộ hết những đớn hèn, già tạo, ích kỷ, tham lam. Sau đó, gã mỉm cười bước ra khỏi vầng trăng đỏ, tước đoạt sinh mạng bọn họ, đem linh hồn họ để luyện thành những hạt ngọc xinh đẹp, tinh tuý, hoàn mỹ, sáng ngòi như cầu vông.
Hàng vạn năm nay, gã vẫn cho rằng loài người phải chất đi rồi mới trở nên đẹp đẽ được. Nhưng lần này thì khác.
Khi Phật pháp Đại Thừa bắn ra khỏi bàn tay Long Mục, Muội Sảng kinh ngạc phát hiện, trên khuôn mặt giống hệt của mình kia bỗng bùng lên một thứ hào quang như của thần phật. Thì ra, khuôn mặt thuộc về gã, thuộc về ma quỷ, cũng có thể phát ra ánh sáng thần thánh. Thì ra, gã cũng có thể không cần làm ma. Gã chọt cảm thấy mỏi mệt đến tận đáy lòng, một cảm giác chưa từng xuất hiện suốt hàng ngàn hàng vạn năm qua. Có lẽ là vì, suốt thời gian ấy gã đã dệt quá nhiều giấc mộng, ngày nọ nối ngày kia, nay đã đến lức nên nghỉ ngơi chốc lát. Hoặc có lẽ vì, gã làm ma quá lâu, nay đã chán ghét số phận của mình.
- Ngủ ngon đi! Số mệnh của ngươi là một giấc mơ đẹp… - Những ngón tay thon dài trắng bệch của Mộng ma nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Long Mục, sâu trong đôi mắt đen ánh lên nét cười dịu dàng - Ta sẽ dệt mộng đẹp cho ngươi.
Đôi cánh đen giang rộng, từ từ nâng thân hình Muội Sảng lên, đưa bay lượn trên không, càng lúc càng mờ nhạt. Một khi đã khai triển Phật pháp Đại Thừa, chưa trọn vẹn thì không thể nào dừng lại được. Để trọn vẹn lại phải dâng hiến cả bản thân mình. Ai mới là bản thân mình thật sự?
Phật, hay là ma?
Đôi cánh đen bị gió đêm xé thành muốn dải, tan tành vào trời đêm, thâ HỒI 29 HỒI 30 HỒI 31