Một bữa nọ, Sophie và Paul, anh họ của cô, đang chơi trong phòng, họ vui chơi bằng cách bắt những con ruồi. Bắt được chúng, họ bỏ vào một cái hộp giấy cha họ đã làm cho.Khi đã bắt được nhiều ruồi, Paul muốn thấy chúng làm gì trong hộp.- Hãy đưa cho anh cái hộp, - cậu nói với So-phie lúc đó đang cầm chiếc hộp, - chúng ta hãy nhìn xem những con ruồi đang làm gì.Sophie đưa cho Paul cái hộp. Chúng thận trọng mở hé một cánh cửa con của cái hộp. Paul ghé mắt sát vào chỗ hở và kêu lên:- A! Buồn cười thật! Chúng bay loạn xạ! Chúng đánh nhau. Một con đang cắn chân cô bạn của nó kìa... những con khác đang giận dữ... ồ! Chúng nó đấu đá nhau dữ dội làm sao! Có mấy con rơi xuống kìa! Chúng đang nhổm dậy kìa....- Đến lượt em, để em nhìn với, anh Paul. -Sophie nói.Paul không đáp, vẫn tiếp tục nhìn và kể lại điều cậu trông thấy.Sophie sốt ruột, cô nắm một góc hộp và kéo nhẹ. Paul lại kéo về phía cậu. Sophie tức giận, kéo mạnh hơn một chút. Paul kéo mạnh hơn nữa. So-phie làm cho cái hộp bị xô động mạnh đến rách toang. Những con ruồi bay ào ra ngoài và đậu trên mắt, trên má, trên mũi của Paul và Sophie, họ phải vỗ mạnh lên người để đuổi chúng.- Đó là lỗi của anh, - Sophie nói với Paul, -nếu anh chiều em hơn, anh đã đưa cho em cái hộp và chúng ta đã không làm nó rách.- Không, đó là lỗi của em! - Paul đáp. - Nếu em không nóng ruột đợi cái hộp thì chúng ta vẫn còn nó.Sophie - Anh ích kỷ, anh chỉ nghĩ tới anh thôi.Paul - Còn em thì giận dữ như những con gà tây trong trang trại.Sophie - Tôi không muốn chơi với một cậu con trai hung dữ như cậu, thưa cậu.Paul - Tôi cũng vậy, tôi không muốn chơi với một cô gái hung dữ như cô, thưa cô.Và cả hai đều dỗi, mỗi người đi về cái góc của mình. Sophie mau chóng cảm thấy buồn chán, nhưng cô muốn cho Paul tin rằng cô vẫn vui đùa thích thú, thế là cô bắt đầu hát. Bỗng nhiên, cô vui lên hẳn khi thấy một con ong to tướng đang đậu yên lặng ở một góc của cửa sổ. Sophie biết loài ong hay đốt, vì vậy cô không tìm cách bắt nó bằng các ngón tay của mình. Cô rút khăn tay trong túi, nhẹ nhàng đặt lên con ong và tóm lấy nó trước khi con vật đáng thương kịp bay thoát.Đang buồn chán, Paul nhìn Sophie và thấy cô đang bắt ong.- Em sẽ làm gì với con vật này? - Cậu hỏi Sophie.Sophie, gay gắt. - Hãy để em yên, đồ hung dữ, chuyện này không can hệ tới anh.Paul - Cô bé hung dữ, đi đi! Anh không muốn nói với em tiếng nào nữa.Và Paul xoay ghế lại để khỏi trông thấy So-phie đang lại bận rộn với con ong của cô. Cô nhấc thật nhẹ một góc khăn tay, siết nhẹ con ong giữa các.ngón tay qua lớp khăn để nó khỏi bay, và rút con dao nhỏ trong túi ra.- Mình sẽ cắt đầu nó, - cô nghĩ thầm, - để trừng phạt nó về tất cả những vết đốt nó đã gây ra.Quả nhiên, Sophie đặt con ong xuống đất đồng thời vẫn giữ nó qua lớp khăn, rồi bằng một nhát dao cô cắt đầu nó. Tiếp theo, vì thấy chuyện đó cũng vui, cô tiếp tục cắt nó ra từng mảnh.Cô quá bận bịu với con ong nên không nghe tiếng mẹ cô bước vào. Thấy cô quỳ gối và gần như bất động, bà rón rén tới gần xem cô đang làm gì. Bà trông thấy cô đang cắt cái chân cuối cùng của con ong đáng thương.Phẫn nộ trước sự hung ác của Sophie, bà de Réan kéo mạnh tai cô.Sophie kêu lên một tiếng, đứng phắt dậy và run rẩy trước mẹ.- Cô là một con bé ác độc, cô làm cho con vật này đau đớn, bất chấp những gì tôi đã nói khi cô ướp muối những con cá của tôi.Sophie - Mẹ ơi, con bảo đảm với mẹ là con quên.Bà de Réan - Tôi sẽ làm cho cô nhớ, thưa cô, trước hết bằng cách tước con dao của cô, tôi sẽ chỉ trả lại cô trong một năm, tiếp theo bắt cô phải đeo trên cổ những mảnh ong này xâu trong một dây băng cho tới khi nào chúng rơi xuống thành tro bụi.Sophie chỉ hoài công cầu xin, van nài mẹ đừng bắt cô mang con ong như vòng đeo cổ, mẹ cô đã sai đem tới một dây băng màu đen, bà xâu những mảnh của con ong và đeo chúng vào cổ Sophie.Trong một tuần, những mảnh ong vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng một hôm, trong lúc chơi đùa Paul đã làm bẹp chúng đến nỗi chỉ còn lại dây băng. Cậu chạy báo cho dì cậu, bấy giờ bà mới cho phép cậu tháo sợi dây con ở cổ Sophie. Và từ đó cô không bao giờ làm đau đớn một con vật nào nữa..