Trong lúc Thạch Lựu và Ngân Cô hát hò trong ngục đá, Thạch Quang Tổ và Vạn Chi Thanh dẫn ba anh em nhà họ Thạch cùng Vạn Niên Thanh tìm đến sào huyệt của Hắc Sát Tinh.Nó nằm tại vùng ngoại ô, xa Trấn Đông Vân, chiếm cả một vùng rộng lớn, có nhiều trang trại, được ông ta đặt tên là Ngoa. hổ sơn trang, nhưng dân địa phương gọi đấy là Hắc Hùng sơn trang. Hắc Sát tinh chuyển đến trấn Đông Vân này đã hơn chục năm, ông ta có mấy cửa hàng cửa hiệu, nhưng hành tung của ông ta bí ẩn, bất thần. Nghe đồn có mấy vụ giết người là do ông ta gây ra, nhưng kẻ bị giết thường là phú hào ác bá hoặc bọn lục lâm đạo tặc, nên ông ta không bị truy cứu rầy rà. Ông ta nuôi dưỡng nhiều tay lục lâm cao thủ, những kẻ ra vào Hắc Hùng sơn trang thường là những kẻ quái dị, cho nên người ta mới bàn đến chuyện “gấu” biến hình và cố ý kính nhi viễn chi, cố tình tránh né.Vậy mà lúc này Thạch Quang Tổ dám kéo bạn và con xông thẳng đến tận nơi. Trên đường đi đã tính toán kỹ là sẽ theo đúng luật giang hồ, trước mềm sau rắn. Thạch Quang Tổ trọng nể bố đẻ của Hắc Sát Tinh vốn cũng là một “võ lâm khác đời”, không muốn đột nhập thẳng vào nhà, huống hồ nếu phải xô xát, thương vong khó lòng lường được. Bởi thế, ông định là cứ đàng hoàng đến gặp, dùng lời lẽ thẳng thắn đòi họ phải trả Thạch Lựu và Ngân Cô, đấy là thượng sách, nếu không thì buộc phải dùng đến võ thuật.Từ xa đã trông thấy đèn đóm sáng rực trong Hắc Hùng sơn trang, tưởng như ban ngày, hoặc đang có hội hè đình đám. Đám Thạch Quang Tổ cảm thấy phấp phỏng, tuy bụng không nói ra, nhưng cả đám đều rảo bước. Khi đến được cổng sơn trại, họ đều giật mình ngạc nhiên, hai bên cổng treo lủng lẳng đầy đèn, nhưng xung quanh không có bóng người, cổng vẫn mở toang, cả đám ngơ ngác nhìn nhau, Vạn Chi Thanh bảo:- Bác Thạch, theo bác trong chuyện này liệu có mưu ma chước quỷ gì không?- Theo tôi, bắt đầu thế này là có chuyện. Thạch Quang Tổ trầm ngâm, răng nghiến ken két. - Thế này càng haỵ Chúng ta cứ tiến thẳng vào thôi!Họ cùng đi vào, ngang qua dãy bể cạn, bốn phía đều không có bóng người, cả trang viên như một ngôi thành bị bỏ hoang. Sau đó, họ vào đến ngôi nhà chính của Ngoa. Hổ sơn trang.Trong ngội nhà lớn cũng không có một ai, mà chỉ có ánh đèn ánh nến sáng trưng, bốn xung quanh đều có đèn thắp sáng trên tường, cả gian phòng lớn đều rực rỡ. Trên lối ra vào cửa kê một chiếc bàn to, bên trên đặt một tờ giấy hồng khá lớn với hai hàng chữ bay bướm:“Kính cẩn nghênh đónThạch đại hiệp và Vạn đại hiệp cùng đến thăm”.Thạch Quang Tổ và Vạn Chi Thanh nhìn nhau. Thạch Quang Tổ quay mặt ngắm khắp gian phòng, tất cả đều lặng lẽ như tờ, không một tiếng động nhỏ. Thạch Quang Tổ chắp hai tay, gọi to:- Xin mời chủ nhân ra tiếp kiến!Tiếng ông vang vọng khắp nhà, vẫn không chút hồi âm, thứ tĩnh lặng rợn rợn ấy gây cho người ta cảm giác rất lạ. Đột nhiên, Vạn Niên Thanh reo to:- Trông kìa!Chàng chỉ về phía bức tường gian đại sảnh, có án thư nằm chính giữa, mọi người giật mình trước tiếng reo to của chàng, vội nhìn cả theo. Họ nhìn thấy hai cây trường kiếm còn nằm nguyên trong bao, được đặt trên án thự Họ chạy xô đến nhìn và nhận ra ngay đó là của Thạch Lựu và Ngân Cô, lẽ nào cả hai đều bị hại rồi sao? Lòng họ tự nhiên đau buốt. Nhặt hai thanh kiếm lên, họ phát hiện thấy bên dưới hai thanh bảo kiếm, còn có một bức thiếp hồng, dưới ánh đèn nế, những nét chữ trên tấm thiếp rất rõ ràng:Vạn Thạch hai nhà có nữ nhi,Cả hai cùng xinh đẹp cực kỳ,Lựu Hoa trông rực hồng như lửa,Ngân Cô sắc đẹp đố ai bì.Hai nhà cũng lại có con trai,Phượng hoàng dũng mãnh chả thua ai,Bao năm ôm mối thù khắc cốt,Thách nhau đọ sức thử ai tài.Để cứu giai nhân thoát hiểm nguy,Phi tiêu mấy mũi phóng liền đi,Chim hoàng cứu được còn chim phượngTrợ giúp giai nhân chẳng mất gì.Thù xưa nợ cũ đã tàn phai,Duyên nghĩa bi sinh vẫn còn dài,Xoá sạch thù xưa cùng nợ cũ,Gắn bó uyên ương kẻo phí hoài.Tiếng thơm truyền tụng khắp thế gianThiên cổ lưu danh mãi tên vàng... Người đẹp hiện giờ nhốt nơi nao,Cửa đá bẩy ra có đường vàoLấy gì cảm tạ người mai mối?Bài Liên hoàn kiếm thế chân vào.Đọc hết tấm thiếp, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không nói được lời nào. Nét chữ trên thiếp được viết bay bướm, mềm mại như mây bay suối lượn, chữ nào cũng sống động, có hồn như đang nhẩy múa. Ý nghĩa của tấm thiếp thật rõ ràng minh bạch: mong hai nhà xóa bỏ hận thù, kết bạn trăm năm. Còn Hắc Sát Tinh nhúng tay vào chuyện không đâu này, chỉ cốt cho bài Vạn Thạch Liên hoàn kiếm không bị mai một đi. Thảo nào cả hai mũi phi tiêu đều được phóng nhẹ tay không gây nguy hiểm đến tính mạng. Hóa ra ông ta chỉ nhằm cứu hai cô gái khỏi vòng nguy hiểm để đừng mang nặng lòng thù oán nhau đời đời kiếp kiếp. Cái ông Hắc Sát Tinh này quả là có ý tốt. Vạn Chi Thanh nhìn Thạch Quang Tổ rồi lại nhìn Vạn Niên Thanh. Còn Vạn Niên Thanh từ lúc đọc được tấm hồng thiếp, cứ đứng thần người tại chỗ, dáng vẻ bối rối, mắt mờ nhòa, nhìn đăm đăm vào tấm thiếp như cố nghĩ điều gì.Vạn Chi Thanh cất tiếng gọi:- Niên Thanh!- Dạ, cháu đây thưa chú - Vạn Niên Thanh giật mình bừng tỉnh.Vạn Chi Thanh hỏi:- Cháu nghĩ thế nào?Vạn Niên Thanh bất giác đỏ bừng mặt, không hiểu sao, trước ý chí báo thù lúc ấy, chàng chỉ cảm thấy tấm thiệp hồng, ánh đèn nến đỏ rực đều biến thành bộ trang phục mầu hồng trên người Thạch Lựu, còn mình thì tâm trí phiêu diêu bồng bềnh không bờ bến giữa cái bóng hồng hồng như lửa của nàng. Mãi lâu sau, chàng mới vật vã trả lời:- Chú bảo sao con xin nghe thế, tùy chú!- Cháu Thanh, chú phải nói để cháu rõ, - Vạn Chi Thanh chăm chú nhìn Vạn Niên Thanh tiếp – Chú đã hỏi Thạch đại hiệp, cái chết của bố cháu hồi ấy là do đọ kiếm với Thạch đại hiệp rồi bị nhỡ tay, chứ không phải cố ý tranh toán nhau vì phản trắc. Cháu thừa biết, trong võ lâm, chuyện lỡ tay là thường, không giống với chuyện giết nhau mà sinh ra thâm thù.- Ôi, thật thế ạ?Vạn Niên Thanh hỏi lại, trong giây lát, cả sự kinh ngạc và niềm vui cùng bày ra nét mặt, chàng chẳng khác gì chàng vừa trút được gánh nặng, không sao nói được lòng mình đang ngọt ngào hay cay đắng. Vạn Chi Thanh chỉ liếc nhìn những biểu hiện trên mặt cháu cũng đủ hiểu: từ cổ chí kim, thục nữ vẫn đi đôi với quân tử. Ông lại nhìn Thạch Báo, lòng không thể không nghĩa đến con gái mình, nó đã mười bảy tuổi, việc trăm năm phải nghĩ đến là vừa. Nhìn Thạch Báo mày rậm mắt to, dáng vẻ oai hùng tuấn kiệt. Trên đời này còn gì phải đạo hơn anh hùng kết bạn trăm năm với người đẹp? Ông bất giác không kìm được niềm vui, nhìn Thạch Quang Tổ nói:- Bác Thạch, bác có chấp nhận lời đề nghị của Hắc Sát Tinh hùng đại điệt: biến hận thù thành giao hảo không?- Ôi, đệ! - Thạch Quang Tổ lập tức tiếp lời - Nếu được Niên Thanh làm con rể, tôi còn muốn gì hơn nữa?- Vậy thì? - Vạn Chi Thanh định nói gì lại thôi.- Tôi có ba đứa con trai, tùy đệ chọn.- Thì tôi chọn cậu ba.Thạch Báo mừng rỡ nhìn đi nơi khác; nghĩ đến Ngân Cô, tài sắc vẹn toàn, chàng quả không biết nói thế nào cho phải. Không biết diễn đạt lòng mình thế nào, chàng chỉ chép miệng một cái và vái lạy Vạn Chi Thanh:- Nhạc phụ đại nhân tại thượng, xin người nhận lễ của đứa con rể này!Chàng vừa quỳ xuống thì Vạn Niên Thanh đứng không vững nữa, cũng quỳ xuống trước mặt Thạch Quang Tổ. Thạch Quang Tổ vội giơ hai tay ra đỡ, đột nhiên lệ tràn ra khoé mắt, giọng ông nghẹn ngào, buồn buồn:- Có ngày thế này, đại ca của tôi dưới suối vàng cũng yên lòng nhắm mắt.Nghĩ đến người cha đã quá cố, Vạn Niên Thanh cũng rơm rớm nước mặt. Mọi người lặng lẽ đứng im, buồn vui lẫn lộn, bàng hoàng như trong mộng, toàn bộ sự việc diễn ra mau lẹ đến mức này, thật chẳng ai lường trước được. Mọi người đều quên cả mục đích đến đây, và đờ đẫn như tỉnh như mệ Cuối cùng; Thạch Long ho lên một tiếng, nhắc nhở mọi người:- Chúng ta đang tìm Thạch Lựu cơ mà?Đọc lại tấm hồng thiếp một lần nữa, họ biết chắc hai cô gái đang bị nhốt trong nhà đá, nên họ bắt đầu sục sạo về phía sau nhà.Ra sau ngôi nhà chính, họ phát hiện thấy ngọn núi đá và lập tức nghe thấy tiếng hát văng vẳng vọng ra. Giọng hát vui vẻ, hăng say và mềm mại, đúng giọng hát của Thạch Lựu và Ngân Cộ Mọi người nhìn nhau hết sức kinh ngạc, Thạch Báo bảo:- Bị giam sao họ vui vẻ thế nhỉ?Vạn Niên Thanh thấy cái lỗ thông hơi trên tường đá có ánh đèn hắt era, chàng tranh bước lên trước vài ba bước, cúi xuống ghé mắt nhìn vào và bất ngờ reo lên một cách kinh ngạc:- Đúng rồi! Họ đang ở dưới ấy! Không hiểu sao hai cô lại thân mật vừa gõ đá vừa ca hát vui vẽ như thế chứ?Đến khi tìm thấy chỗ mở cửa, rồi cánh cửa đá được mở ra, họ thấy hai cô gái thân mật như hai chị em ngồi hát với nhau:Ít ai sống được đến bảy mươi,Mười năm thơ dại bỏ đi rồiLại trừ mười năm già lẩm cẩmCòn tròn có năm chục tuổi thôiNăm chục chia đôi nửa để ngu?Còn hăm nhăm nữa sống trên đờiNếu không vướng buồn chi hếtLại sớm lao vào chuyện ăn chơiNốc rượu, vầy hoa nhìn thiên ha.Chơi cho hoa bướm đến rã rờiRượu nồng chắp cho hồn bay bổngGiấc ngủ thiên thu mặc kẻ cười.Có lẽ những lời ca này làm họ bồi hồi xúc động, cũng có thể do cuộc đời giang hồ sương gió, lần mò kiếm ăn khắp nơi, nhưng xét đến cùng không phải là kế sinh nhai lâu dài, nên hai gia đình họ Vạn họ Thạch phải vĩnh viễn rời bỏ giới giang hồ, không ai thấy tung tích họ đâu nữa.Nghe nói, sau đó họ trở về với nghề làm ruộng.Cũng nghe nói, Thạch Lựu kết hôn với Vạn Niên Thanh xong, tình cảm vợ chồng bền chặt như keo sơn, họ thương yêu nhau trọn đời, trọn kiếp.Cũng lại nghe nói, hôm ở Ngọa Hổ sơn trang họ không gặp ông chủ trại kỳ lạ là Hắc Sát Tinh. Trước khi rời khỏi nơi ấy, họ để lại quyển Vạn Thạch Liên hoàn kiếm và một tờ thiếp như sau:Ngọa hổ sơn trangAnh hùng giấu mặtGửi lại sách kiếmGiúp người lừng danhNgựa hay từ cô?Tráng sĩ tương phùngXin chớ ngần ngạiTung hoành bốn phươngThật vậy, nghe nói sau này tên tuổi Hắc Sát Tinh chấn động bốn phương, ông ta trở thành một “Hắc Sát Tinh” thực thụ. Vì thế, phàm những kẽ “hắc tâm” nếu gặp người anh hùng hiệp khách này đều bị “giết sạch” không chút kiêng tay.
Hết