Dịch giả:Khánh Nguyên
Chương Kết

 Cái giường ấm áp với tấm trải sạch, mềm mại và tươi mát. Niles thức dậy từ từ. Dữ liệu của bộ nhớ khổng lồ dần định dạng lại trong đầu. Và lần đầu tiên nó có một lỗ hổng nhỏ tạo ra bởi sự thoáng mất trí nhớ của anh trong tuyết.
Niles nhận thức rõ anh đang ở trong bệnh viện. Anh cố gắng mở mắt nhưng một mắt đã khép chặt vì sưng, mắt còn lại mở ra một cách khó nhọc. Căn phòng bệnh viện nhỏ, không phải sảnh đường sáng ngời của bệnh viện thủ đô, mà là một bệnh viện tư địa phương khá đơn sơ. Những bức tường với đường chỉ loè loẹt và màn cửa viền đăng ten trông như ở gia đình. Ánh sáng chiều xuyên qua, chúng rọi chiếu vào phòng.
Anh đã được tìm thấy và mang đến bệnh viện. Nếu không có điều này thì có lẽ anh đã chết trong tuyết ngoài đó. Nhưng ai đã vấp phải anh và mang anh đến đây? Chính điều này làm cho anh thấy lạ lùng. Anh chẳng lạ gì kiểu cư xử của người tài xế xe tải trong quán rượu tối qua. Đời anh vẫn thường chịu nhiều kiểu cư xử như thế. Mà có phải là tối qua không? Đây là lần đầu tiên anh không nhớ chắc về một điều.
Anh thận trọng kiểm tra người mình, xương sườn không bị vỡ cái nào, chỉ có những vết thâm tím.
Một giọng nói có vẻ mừng rỡ: "Ồ, anh đã thức rồi à. Anh cảm thấy tốt hơn chứ? Tôi mang đến cho anh một chút trà nhé!". Cô ta là một y tá khoảng hai mươi ba tuổi, có lẽ mới đến làm việc, mái tóc nâu cắt ngắn và đôi mắt xanh to tròn, trong sáng. Cô đang mỉm cười và nó dường như dành cho Niles một cách chân thật chứ không chỉ là một nụ cười mang tính nghề nghiệp. "Tôi là Carroll, y tá hàng ngày của anh. Mọi thứ ổn chứ?".
"Ổn", Niles nói ngại ngùng, "Tôi đang ở đâu vậy?".
"Bệnh viện Đa khoa trung tâm địa hạt. Anh được mang đến trong một đêm khuya. Hình như anh đã bị đánh nhừ tử và bị bỏ ngoài đường số 32. May mắn Mark Mc Kenzie đang dẫn chó đi dạo nên đã gặp và cứu anh!". Cô bỗng dừng lại nhìn anh nghiêm trang. "Anh nhớ hết về tối qua chứ, có phải không? Tôi nghĩ… cú sốc… chứng quên…".
Niles cười thầm. "Tôi e rằng đó là sự ốm đau cuối cùng trên đời đấy", anh trả lời, "tôi là Thomas Richard Niles, và tôi nhớ rất rõ cái gì đã xảy ra. Tôi trông thảm hại tới thế nào vậy?".
"Những vết thâm trên khắp người, bị sốt dữ…", cô tóm tắt rồi mỉm miệng cười”, nhưng anh đã sống. Một lát nữa bác sĩ Hammond lại kiểm tra toàn bộ cho anh, sau đó anh sẽ được ăn. Bây giờ để tôi mang trà đến cho anh!".
Niles nhìn theo dáng thanh mảnh dần khuất sau dãy hành lang. Anh nghĩ chắc chắn là một cô gái tuyệt diệu.
Đột ngột cánh cửa mở và cô y tá lại trở vào, tay bưng một khay trà nhỏ. "Anh sẽ không đoán được đâu! Tôi có một bất ngờ cho anh đấy. Một sự viếng thăm. Mẹ anh…".
"Mẹ tôi…".
"Bà thấy một thông báo nhỏ về anh trên báo địa phương. Bà đang chờ bên ngoài, và bà nói với tôi rằng bà đã không gặp anh mười sáu năm rồi. Anh có muốn tôi đưa bà vào ngay không?".
"Ừ …", Niles nói bằng một giọng nhẹ như bông.
Người y tá đi khỏi một giây lát. Chúa ơi! Niles nghĩ người cuối cùng anh muốn gặp chính là mẹ anh, bà là người đã trao cho anh cuộc sống. Anh bắt đầu run rẩy bên dưới những lớp mền.
Ký ức về tiếng thét vì đau đớn trong ngày sinh nhật vang lên trong đầu anh. Anh sẽ không bao giờ quên đã được sinh ra. Và mẹ anh là một trong tất cả những người anh không bao giờ tha thứ, từ lúc bà mang anh ra khỏi bà và ném vào bên trong cuộc đời mà anh ghét bỏ. Anh khiếp sợ cái khoảnh khắc khi…
"Chào con, Tommy. Thật là một thời gian dài". Mười sáu năm đã làm bà héo tàn và in hằn những vết nhăn nheo trên gương mặt và hai má, đôi mắt xanh không còn tia sáng, mái tóc nâu đã xỉn màu xám xịt. Bà mỉm cười với anh. Và Niles rất ngạc nhiên nhận thấy mình đang cười lại với bà.
"Mẹ".
"Mẹ đã đọc trên báo. Nó nói rằng một người đàn ông khoảng 30 đã được tìm thấy ngay bên ngoài thị trấn với các giấy tờ mang tên Thomas R. Niles. Và anh đã được mang đến Bệnh viện Đa khoa trung tâm địa hạt. Nên mẹ đến đây và luôn chắc chắn đó chính là con!".
Một sự dối trá trôi nổi trên bề mặt tâm trí anh nhưng là một sự dối trá tử tế. Anh nói: "Con đang trên đường về nhà để gặp mẹ. Con đi nhờ xe. Rồi con gặp một rắc rối nho nhỏ ở đường số 32!".
"Mẹ vui quá vì con đã quyết định về nhà, Tom à. Mẹ cô đơn quá, kể từ khi cha con chết, và dĩ nhiên, Hank đã lập gia đình, Marian cũng vậy. Thật tốt khi gặp lại con. Mẹ đã nghĩ mẹ sẽ không bao giờ còn gặp con được!".
Anh nằm quay lại, lòng bối rối, thắc mắc tại sao lòng căm thù không hề đến. Anh chỉ cảm thấy ấm áp khi có bà. Anh mừng rỡ vì gặp lại bà.
"Nó thế nào… tất cả các năm qua ấy Tom? Con sống dễ dàng chứ. Mẹ có thể thấy. Mẹ thấy nó hiện lên tất cả trên gương mặt con đây này!".
"Nó thật không dễ", anh nói, "mẹ biết tại sao con bỏ đi không?".
Bà gật đầu. "Bởi trí nhớ không bao giờ quên. Mẹ biết. Con biết không, ông ngoại con cũng thế đấy!".
"Ông ngoại con… nhưng...".
"Con nhận nó từ ông. Mẹ chưa bao giờ kể con nghe phải không? Ông đã không sống quá lâu với bất kỳ ai trong chúng ta. Ông bỏ mẹ từ khi mẹ còn bé và mẹ không bao giờ biết ông đã ở đâu. Nên mẹ luôn biết con sẽ đi con đường ông đã đi. Nhưng con đã trở lại. Con đã kết hôn chưa?".
Anh vỗ vỗ vào đầu mình.
"Con phải bắt đầu thôi, Tom à. Con đã gần 30 rồi!".
Cửa phòng mở và bác sĩ xuất hiện. "E rằng thời gian cho bà đã hết, thưa bà. Bà có thể gặp anh ấy sau vậy. Tôi phải kiểm tra thêm cho anh ấy. Bây giờ anh ấy đã tốt hơn rồi!".
"Dĩ nhiên, thưa bác sĩ!". Bà mỉm cười với ông, sau đó với Niles. "Gặp con sau nhé Tom!".
"Chắc rồi mẹ à!".
Niles nằm quay lại nhăn mặt mỗi khi vị bác sĩ thúc vào anh chỗ này chỗ nọ. "Con không ghét mẹ". Một màu hồng dâng lên kỳ lạ bên trong anh và bỗng dưng anh hiểu rõ anh đã nên về nhà từ lâu rồi. Anh đã thay đổi từ bên trong.
Việc chạy trốn là cánh cổng đầu tiên của sự trưởng thành, là một điều cần thiết. Nhưng việc trở về đến sau đó lại chính là điểm dừng của sự chín chắn. Anh đã trở lại. Và đột nhiên anh thấy anh đã dại dột kinh khủng trong cả quãng đời thiếu niên cay đắng của mình.
Anh có một khả năng, một khả năng lớn, một khả năng đáng sợ. Cho đến bây giờ, nó vẫn còn quá lớn đối với anh. Ông ngoại anh đã có khả năng đó. Chưa ai kể anh nghe về điều này. Rõ ràng khả năng không - bao - giờ - quên có tính di truyền. Rồi anh sẽ kết hôn, có con, và chúng cũng sẽ không bao giờ quên.
Hay mỗi lần nó xuất hiện lại cách nhau một thế hệ? Hay nó là do khiếm khuyết của sự liên kết giới tính, giống như chứng loãng máu vậy? Nhưng dù nguyên nhân của nó là gì thì nếu anh học sống bình thường với mọi người thì mọi người cũng sẽ đáp lại với anh như thế.
Vị bác sĩ mỉm cười: "Chỉ cần nghỉ ngơi một đôi ngày cùng những ly rượu mạnh hâm nóng, rồi anh sẽ trở nên mới toanh như một đứa bé sơ sinh vậy. Bây giờ anh có muốn tôi gọi mang đến chút gì cho anh không?".
"Có", Niles nói, " nhưng chỉ xin anh nhắn giùm cô y tá? Cô Carroll, tôi nghĩ thế!".
Vị bác sĩ cười toe toét và đi khỏi. Niles chờ đầy hy vọng, lòng hân hoan với bản thân mới mẻ của mình. Anh bật đĩa trí nhớ Những danh ca 3 và để sự ấm áp lan tràn trong anh. Khi cô y tá bước vào phòng, anh đang mỉm cười và tự hỏi mình sẽ bắt đầu thế nào đây?!
Hết

Xem Tiếp: ----