Cái tên Draco Malfoy mắc dịch khó ưa lại trở lại hoàn toàn. Không chỉ với dáng đứng thẳng thốn kiêu hãnh như một bức tường, mà ngay cả nụ cười khinh miệt cũng hiện rõ trên khuôn mặt. Đôi mắt xám lạnh lùng ngạo mạn quét nhìn mọi thứ xung quanh phòng khách như thể chẳng có gì đạt đủ tiêu chuẩn của cậu, trong khi dượng Vernon thỉnh thoảng lại khẽ cựa quậy khó chịu trên chiếc ghế bành chỗ ông ngồi. Đằng sau Draco và Harry là những cái rương đồ đạc, quần áo được chuẩn bị trước đó, sẵn sàng lên đường. Tiếng chuông cửa báo hiệu vị khách đang được trông đợi đã đến. "A, chào buổi sáng, Harry!" Arthur Weasley nói, mái tóc đỏ bù xù vì gió mạnh phía bên ngoài. Ông vẫn còn mãi mê nhấn chuông, miệng cười thích thú trước cái thiết bị mới lạ của dân muggle. Tiếng tằng hắng phía sau Harry cho cậu biết suy nghĩ của Draco về điều này. Dượng Vernon, dì Petunia và Dudley thì ngồi đó, chăm chú nhìn vào tivi, làm bộ như chẳng nghe tiếng chuông cửa được nhấn liên tục. "Mời vào, ngài Weasley." Harry lịch sự nói, đủ để kéo tay ông Weasley ra khỏi nút chuông. "Tụi con đã sẵn sàng hết rồi!" "Tốt, tốt". Arthur tiếp tục hăng hái. Thái độ của ông chỉ hơi nghiêm lại khi nhìn thấy Draco đứng đó. "Được rồi, có một vài chuyện ta cần nói rõ với hai đứa trước. Mình sẽ không đi tới trang trại Hang Sóc như dự tính. Có quá nhiều chuyện cần phải làm, mà bọn chú không thể cứ chạy ra ngoài đó kiểm tra hai đứa được. Nên bọn chú quyết định đưa tụi con đến chỗ năm ngoái. Cậu Malfoy, điều đó với cậu cũng có nghĩa là bởi vì đây là một chỗ khá...ừ...nhạy cảm, cậu không được quyền xuống dưới lầu trừ khi được mời. Cậu chỉ có thể ở phía trên lầu, trên đó có thư viện và một ít căn phòng coi được khác. Harry, do cháu từng cam đoan với toà về chuyện cậu Malfoy, bọn chú tin rằng sẽ công bằng nếu cháu cùng chịu hạn chế như cậu ấy. Nghĩa là nơi nào cậu Malfoy không đi được, cháu cũng không được. Tụi con hiểu chưa?" "Vâng, thưa ngài". Hai đứa đồng thanh, dù giọng Draco rõ nét cao ngạo. Họ thu gom hành lí, chào tạm biệt gia đình Dursley (Harry có để lại một lá thư cho dì Petunia, cảm ơn sự tử tế của dì trong thời gian qua). Lá thư được để ở trong phòng cũ của cậu, nơi mà Harry biết là chỉ có dì mới dám vô. "Thế, Harry, lần này có tệ lắm không?" Arthur hỏi khi đưa ra cái Khoá Cổng. "Không tệ lắm". Harry mỉm cười đáp lại. "Thật tình mà nói, đây là mùa hè tốt nhất từ trước tới giờ". "Nếu đây là mùa hè tốt nhất". Draco tự mãn. "Tớ thật chẳng muốn thấy cái tệ nhất". Với cảm giác giật mạnh quen thuộc của cái Khoá Cổng, chỉ tích tắc là Harry đã rời xa Privet Drive để đến quảng trường Grimmauld. Nước mắt tràn lên trong mắt Harry, mà phải mất một lúc cậu mới kiềm chế được. Rồi lúc Draco quay sang nhìn Harry cười khinh khỉnh cũng là lúc tụi nó nghe âm thanh rầm rầm như voi chạy phát ra từ phía cầu thang rồi đột ngột dừng lại ngay trước hai đứa. Harry và Draco quay người lại cùng một lúc để chạm mặt hầu hết mọi thành viên của nhà Weasley, cùng một vài đứa bạn học cũ. Tiếng kêu la vang dội cả căn phòng. "Tớ đã nói rồi!". Ron kêu lên, chỉ đủ lớn để không phải đánh thức bức chân dung của bà Black. "Nó làm Harry hư hỏng rồi!" "Cậu có nghe Ron chưa, Malfoy!". Draco hầm hè, vỗ nhẹ vào cánh tay Harry. "Cậu làm tớ hư đó!". "Câm miệng, Potter". Harry lè nhè, y chang kiểu của Malfoy. "Weasel không biết nó đang nói gì đâu!" "Cực kì!", George Weasley đánh giá. "Tụi nó đổi cơ thể cho nhau rồi!". Fred kết luận. "Phải có câu thần chú nào đó dùng để phản hồi". Hermione nhanh nhảu, quay người chạy lên cầu thang, về phía thư viện. Vậy là quá đủ với Harry và Draco. Tụi nó cùng phá lên cười, dựa cả người vào nhau để khỏi ngã. Hermione dừng bước, quay trở lại với đám đông đang sửng sốt nhìn hai đứa. "Tớ không biết cái nào tệ hơn ''Mione". Ron há mồm. "Cảnh Harry bắt chước y hệt Malfoy hay cảnh Malfoy cười hệt như Harry?". "Ồ, Ron". Hermione nói, quàng tay qua vai thằng bé tóc đỏ. "Trước giờ mình vẫn mong là Malfoy sẽ thay đổi mà". "Ừm, nhưng liệu mình có muốn Harry cũng đổi luôn không?". Ginny hỏi. "Đi thôi...". Fred khởi sự. "Phải chào mừng tụi nó thật đàng hoàng". George tiếp lời. "Dù gì tụi nó cũng mới lừa được mình một cú!". Hai tiếng sau, cả bọn cùng ngồi trong thư viện, lắng nghe Draco và Harry hăng say kể về bộ film mà hai đứa từng coi. Ron và Hermion chỉ im lặng mà nhìn người bạn và kẻ thù cũ của chúng vui vẻ với nhau. Fred với George thì thi nhau đặt câu hỏi còn vẻ mặt Ginny trông thật nghiền ngẫm. "Kì cựu!". Ron thì thầm với Hermione. "Nó chưa hề sỉ nhục tụi mình suốt hai tiếng đồng hồ!" "Nó vừa móc Fred và George về việc kết thúc câu nói của nhau!". Hermione chỉ ra. "Nhưng ai cũng móc chuyện đó!" Giọng Ron tuy nhỏ nhưng vẫn biểu hiện rõ vẻ bất mãn. "Nếu nó cứ như vầy hoài thì mình sẽ phải ở đây với nó cho đến khi trường học bắt đầu!". "Vậy thôi được, cậu chọc nó đi!". Hermione khẩn trương. "Tụi mình không thể để nó làm hư Harry chút nào nữa!" "Hay thật, Granger". Ron hằn học. "Cậu biết là tớ từng hứa với Harry sẽ không gây sự trứơc mà". "Còn tớ thì chưa". Hermione thì thầm. Rồi cô sửa lại dáng ngồi cho ngay thẳng, chờ đợi lúc thích hợp để xen vào đoạn đối thoại. "Thế, Malfoy." Giọng cô lạnh như băng "Cậu có nghĩ là năm nay cậu sẽ qua mặt được tớ trong các lớp học ngoại trừ môn Độc Dược nói của cậu Potter, dù trái ngược hoàn toàn với nhận định từ Bộ Trưởng Fudge. Trong cuộc họp báo trên các bậc Cầu thang chính của Học viện Hogswart, cậu Potter đưa ra nhiều luận cứ kết tội, đả kích Ngài Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật. Những lời trên đến tai người đứng đầu cơ quan Hành pháp phù thuỷ, Maggie Lawton. Bà Lawton tức khắc triệu tập một hội nghị khẩn cấp giữa các nhà lãnh đạo tối cao của Bộ. Theo lời chứng từ Minerva McGonagall, Hiệu trưởng Hogswart lâm thời, Arthur Weasley, đứng đầu cơ quan quản lí các sai phạm trong việc sử dụng đồ vật muggle, cùng nhiều nhân chức khá uy tín khác, lệnh bắt giữ Cornelius Fudge với tội danh phản bội toàn bộ giới phù thuỷ đã được ban hành. Thật không may vì hiện nay ta vẫn chưa nắm được tin tức gì về nơi ẩn náu của Ngài Cựu Bộ Trưởng- Dinh trang nhà Fudge đã được lục soát kĩ càng nhưng gia đình ông hoàn toàn không biết ông ấy đang ở đâu. Vị trí Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật tạm thời được để trống và sẽ được bổ nhiệm không lâu sau khi các nhà lãnh đạo của Bộ tái họp mặt. Bộ Pháp Thuật bắt đầu nhận đơn ứng cử cho chức vụ này trong vòng ba tuần lễ tới trước khi quyết định chính thức được đưa ra. Từ giờ cho tới khi ấy, Maggie Lawton tạm thời đảm nhận vị trí Bộ Trưởng lâm thời, dù rằng bà tuyên bố mình không hề mang ý định ứng cử. Hiệu trưởng lâm thời trường Hogswart, bà McGonagall đã đưa tin cho giới báo chí rằng mọi sự chuẩn bị cho lễ an táng Albus Dumbledore đã được hoàn tất. Công chúng sẽ được phép bày tỏ lòng kính trọng của mình tại Hogswart, Học viện ma thuật và pháp thuật, trong suốt hai ngày tới. Danh sách đăng ký hiện đã rất dài bởi số lượng đáng kể những người muốn tới viếng tang người đàn ông được xem như vị Hiệu trưởng tài năng nhất lịch sử Hogswart. Được biết, cậu Potter hiện đang ngụ cùng với hôn phu mình là Draco Malfoy và những người bạn thân tín Ronald Weasley, Hermione Granger, Blaise Zabini, Pansy Parkinson, Vincent Crabbe và Gregory Goyle tại một nơi bí mật. Theo lời giáo sư McGonagall, cậu ta đã gặp riêng Albus Dumbledore vào tối hôm qua và sẽ tạm lánh mặt cho tới khi lễ tang được tiến hành. Tin đáng mừng từ cuộc chiến này là Harry Potter đã đả thương nghiêm trọng Chúa Tể Hắc Ám trước khi tên xấu kịp tẩu thoát với chiếc Khoá cảng bất hợp pháp giấu sẵn trên người. Tổn hại bởi cú đâm của thanh gươm Gryffindor vào lồng ngực mình cùng nhiều hao hụt quyền năng ma thuật từ lần đụng độ trên, cậu Potter có nhiều lí do để tin rằng sẽ mất khá nhiều thời gian để Chúa Tể Hắc Ám có thể trở lại đe doạ nền hoà bình của thế giới chúng ta. Nhật báo Tiên tri hân hạnh được độc quyền rất nhiều hình ảnh chụp được về đoạn cuối cuộc chiến thế kỉ này. Mời quý độc giả vào xem trang 2 của số báo để chính mắt nhìn rõ nguyên nhân vì sao hy vọng chiến thắng vẫn còn dù Albus Dumbledore đã ngã xuống! ~°~ Harry lật sang trang 2 của tờ báo và rùng mình trước những tấm ảnh đập vào mắt mình. Draco từng bảo với cậu là Colin Creevey đã chụp vài bức hình, nhưng nhìn thấy bản thân mình trong ấy, vung gươm đâm thẳng vào Voldemort thật đáng chấn động. Cả tờ báo chỉ toàn bài vở viết về các giai thoại khi cụ Dumbledore lúc còn sống, về cuộc đời cụ cùng những người đã hy sinh ngày hôm qua. Dù vậy, khi nhìn vào tấm hình đó, Harry không tài nào cầm được nước mắt. Cậu còn nhớ cảm giác khi đâm mạnh gươm, nhớ rõ ràng sự thù hận và cơn thịnh nộ và nhất là cảm giác thanh thản khi thanh gươm bị chệch hướng bởi lời chú phòng vệ và lệch khỏi tim Voldemort. Cậu thấy ngạc nhiên vì điều này, nhưng thật tình thì lúc ấy, cậu vẫn chưa sẵn sàng đối diện với việc phải lấy đi sinh mạng một con người. Có lẽ lần sau tình hình sẽ khác đi. ~°~ Những ngày kế trôi qua thật tĩnh lặng ở dinh trang nhà Black. Mấy đứa bạn nhà Slytherin ráng hết sức để hoà đồng cùng lũ nhà Gryffindor. Sự cố gắng ấy cũng được đáp trả một cách chân tình. Điều bất ngờ khá thú vị là Hermione không nhốt mình trong thư viện nhiều như dự tính. Cô bé bỏ nhiều thời gian ở nhà dưới cùng Ron. Bữa tiệc ăn mừng bế giảng mà Narcissa sắp đặt trước đó bị bãi bỏ. Thật không hợp lẽ chút nào khi tiệc tùng đình đám trong lúc tất cả mọi người xung quanh để tang tiếc thương cụ Dumbledore. Thay vào đó, bà tính đến chuyện tổ chức tiệc sinh nhật trang hoàng cho Harry với sự giúp đỡ của Molly Weasley. Hai bà này hăng say với kế hoạch sẽ đền bù cho tất cả các dịp sinh nhật lẻ loi trước đây của cậu. Harry cảm thấy rất căng thẳng mỗi khi nghĩ đến những gì hai bà phu nhân mưu tính. Tonks lộ diện vào ngày thứ nhì, với lão Snape cách không xa sau lưng. Cả hai người bắt đầu nhì nhằng bên lỗ tai Harry về đám cưới của cậu với Draco, dù là vẫn còn hơn sáu tháng nữa mới tới, đến nỗi cậu phải xua họ ra khỏi nhà. McGonagall đã gửi cho chúng bức thư cú thông báo rằng sẽ có một cuộc họp Hội Phụng Hoàng ngay sau lễ mai táng và rằng cậu cần góp mặt cùng Draco. Ai nấy tưởng chừng như đều nín thở cho đến lúc buổi lễ thật sự kết thúc. Vào buổi chiều trước ngày an táng, McGonagall tới thăm chúng với hai người khách lạ, Devin Dumbledore và vợ mình, Alicia. Devin thừa hưởng sống mũi từ cụ Dumbledore nên rất dễ được nhận ra là họ hàng ông cụ. Cuộc hội thoại hôm ấy rất lặng lẽ khi Devin tiếp thu các mẩu chuyện mọi người kể ông mình. Hôm diễn ra lễ mai táng là một ngày đẹp, bầu trời trong lành và ấm áp. Harry, Draco cùng các bạn dùng bột floo di chuyển đến làng Hogsmeade để tham dự buổi lễ. Cả thảy năm chục người theo sau đưa tiễn cỗ quan tài từ khu vực trung tâm làng Hogsmead (nơi nó được vận chuyển đến cách đó không lâu) cho tới vườn cây trường Hogswart. Tại đó, Minerva McGonagall phát biểu một bài thuyết trình ngắn gọn ca ngợi cuộc đời của người quá cố và ý nghĩa quý báu của cuộc sống mỗi người hiện có. Khi bà dứt lời, tất cả các giáo viên tụ tập lại xung quanh chiếc quan tài đồng loạt chĩa đũa thần vào nó, hô to một câu thần chú bí ẩn. Cỗ áo quan cùng với những gì chứa trong đó bị nuốt chửng bởi ngọn lửa trắng xanh, sau đó biến thành cơn gió xoáy. Cơn gió bốc thẳng lêng hắn đã chết?" Harry ngạc nhiên. "Ngài Bộ Trưởng bảo cậu đã giết được hắn". Mụ đáp. "Tôi hoàn toàn không có ý kiến gì về lí do khiến lão nói thế". Harry thở dài. "Tôi thề là thỉnh thoảng tôi chẳng thể nào hiểu nổi lão ấy. Cách đây hai năm, Fudge đã tốn biết bao công sức và thời gian phủ nhận việc Voldemort trở lại. Lão cố tình làm cho Albus và tôi trông như hai kẻ ngốc nghếch để không ai có thể tin lời chúng tôi, hắn ra lệnh cho lũ giám ngục hôn Barty Crouch con thay vì để tên ấy được tra khảo, dù rằng tên nãy đã có thể minh chứng cho sự quay về của Chúa tể hắc ám vào hai năm trước, hắn cho phép Dolores Umbridge mặc nhiên nắm quyền ở Hogswart và cũng vì mụ mà các học viên suýt mất đi khả năng kháng cự lại các Death Eater, và bây giờ, hắn lại bịa đặt cả tình huống dẫn đến cái chết của Albus Dumbledore. Tôi chỉ mong sao nguyên nhân nằm sau những việc này chỉ là sự bất tài của Ngài Bộ Trưởng thay vì ý nghĩ là lão đã rắp tâm thực hiện chúng". "Cậu... Ý cậu muốn nói là Bộ Trưởng Fudge thông đồng với Chúa tể Hắc Ám sao?" Mundus hỏi. "Thật tình tôi không dám nghĩ thế, nhưng giờ thì tôi bắt đầu nghi ngờ rồi". Harry thú nhận với vẻ thất vọng, cúi đầu nhìn xuống mặt đất. "Cậu Potter, đây toàn là những lời kết tội khá nóng vội mà cậu đưa ra". Phóng viên Nhật báo Tiên tri ngờ vực. "Liệu cậu có được bằng chứng nào trong tay không?" "Tôi trông thấy lính muggle giết Ngài Hiệu Trưởng Dumbledore". Mc Gonagall lên tiếng can thiệp. "Tôi cũng có mặt khi Fudge cho giám ngục hôn cậu trai nhà Crouch. Lão ta vờ tôi đi lúc tôi bảo với lão rằng cậu ấy có thể làm chứng cho sự tái xuất hiện của Voldemort. Đa số các nhân viên trường ở đây đều có thể khẳng định lại những chuyện cậu Potter vừa nhắc đến và chúng tôi sẵn lòng đứng ra hậu thuẫn cho cậu ta. Chúng tôi đã biết cậu Potter tính đến nay cũng đã sáu năm trời, dù có đôi khi cậu ấy phá luật hay cãi vã với các bạn đồng môn, và cũng không được xem như một người bình thường như bao người khác khi lớn lên, nhưng chúng tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy nói dối. Thành thật mà nói, cậu ta thà đón nhận rắc rối và phiền phức chỉ bởi nói lên sự thật ngay cả khi nó khiến cậu chịu đau khổ hay bị phạt. Lời cậu Potter đây đáng tin như vàng". "Vâng, vâng!". Hầu hết các giáo sư phía sau Harry đều đồng thanh. Harry ngước nhìn đám phóng viên với ánh mắt kiêu hãnh. "Thế cậu đang kêu gọi lệnh truy nã Ngài Bộ Trưởng?" Phóng viên Nhật báo Tiên tri lại hỏi. "Chuyện đó không nằm vào quyền định đoạt của tôi hay của bộ phận giáo viên trường Hogswart". Harry nghiêm nghị đáp. "Đó là việc mà Bộ Pháp Thuật và Hội đồng Phù thuỷ cần quyết định và có hành động cụ thể. Tôi chỉ là không thể giữ khoanh tay làm ngơ mãi. Tôi dự tính sẽ không tham dự vào bất kì các hoạt động nào của Bộ Pháp Thuật hễ Cornelius Fudge vẫn còn nắm chính quyền. Sẵn đây tôi cũng xin tuyên bố rút lui khỏi tất cả các tổ chức Bộ Pháp Thuật điều khiển. Tôi sẽ suy nghĩ lại việc tái tham gia một khi Fudge đã không còn là thành viên của Bộ". "Phần cậu nghĩ sao về chuyện này, cậu Malfoy?" Đại diện đài Thông tin vô tuyến hỏi. "Cha tôi lúc nào cũng bảo là không cần phải tốn nhiều đồng vàng galleon hay lời ngọt để có thể sai khiến Fudge làm bất cứ chuyện gì ông ấy cần". Draco chau mày. "Khi vẫn còn bị mê hoặc bởi những lời dẫn dụ về quyền lực từ Voldemort, cha tôi biết chắc là Bộ Pháp Thụât sẽ làm mọi thứ mình muốn miễn sao Fudge vẫn còn đấy và nếu ông ấy có đủ đồng vàng galleon đặng đổi chác. Ngài Bộ Trưởng trước giờ chấp nhận không biết bao nhiêu là vụ hối lộ, điều này cho tôi tình nguyện làm chứng. Nếu không phải vì Harry Potter với Albus Dumbledore, Bộ Trưởng Fudge chắc hẳn đã trao quyền cai quản lại cho Voldemort từ lâu lắm rồi, và tất cả chúng ta giờ đây đang phủ phục dưới trướng của Chúa tể Hắc Ám. Giờ thì Dumbledore đã mất bởi lỗi từ Fudge, tôi không thể không tự hỏi chẳng biết chừng nào lão sẽ tính đến việc phản bội luôn Harry. Tôi biết, rằng nếu mất đi Harry đối với tôi sẽ rất kinh khủng, dẫu sao thì cậu ấy cũng là tình yêu của đời tôi, nhưng tôi chẳng tài nào tưởng tượng được điều đó sẽ ảnh hưởng tới thế giới phù thuỷ như thế nào nếu như phù thuỷ duy nhất mà Voldemort phải nể mặt cũng không còn trên đời nữa". "Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng tôi vẫn còn mệt vì mọi chuyện diễn ra trong hôm nay". Harry bảo, cố tình hơi loạng choạng khi nói. "Cảm ơn mọi người vì đã hiện diện ở đây tối nay". Cậu quay gót rồi trở vào bên trong toà lâu đài với Draco bên cạnh, theo sau là đội ngũ giáo viên. McGonagall dẫn hai đứa vào phòng Hiệu trưởng, từ đó, chúng dùng bột floo về lại dinh thự Black. Đêm hôm ấy, một Harry Potter hoàn toàn kiệt sức cuộn tròn lại bên cạnh Draco, nghĩ ngợi cuối cùng trong đầu Harry trước lúc cậu chìm vào giấc ngủ say là "Thật quá mệt mỏi cho một kết thúc năm học không như mọi năm..."