Hồi 61
Thương Tổn Thiên Luân

Tạ Linh Vận tợ hồ không tưởng nổi là tình thế biến chuyển như vậy, bây giờ cục diện đã xoay chiều, mang trọn vẹn bất lợi đến cho y, y sững sờ một lúc. Sau cùng, y bật cười, giọng cười vẫn âm trầm như lúc nào. Y thốt:
– Quan Sơn Nguyệt! Ta xem ra ngươi có cái số may, bất cứ gặp cảnh ngộ khó khăn nào cuối cùng cũng trở thành tiền hung hậu kiết! Ta khổ tâm vận dụng cân não, khi bắt tay vào việc thì ngươi lại chiếm tiện nghi! Như thế đó, cái việc giết ngươi, đối với ta không còn là đơn giản nữa rồi!
Lưu Ảo Phu điểm một nụ cười hiểm độc, trầm giọng tiếp:
– Sao lại không đơn giản hở Giáo chủ? Giết con chó đó thì có gì khó khăn đâu, bất quá chúng ta chỉ nhọc đưa bàn tay lên rồi hạ xuống là cái mạng chó của hắn đi đời! Tại Ngũ Đài Sơn dịp may đã đến với chúng ta, Giáo chủ lại bỏ qua, để dẫn dụ đến đây thành ra dây dưa ngày tháng. Nếu đừng dụ hắn vào Thiên Xà Cốc này thì chúng ta đâu lại gặp cái cảnh nghịch liêu?
Tạ Linh Vận cười nhẹ:
– Lưu lão đệ ơi. Nào có phải chúng ta chỉ có mỗi một việc duy nhất là sát tử hắn đâu. Lưu lão đệ còn đoạt hồi đóa hoa mỹ lệ kia nữa chứ. Bởi ngu huynh muốn khuếch trương thinh thế của Thiên Ma Giáo trong tương lai gần đây sẽ tiến đến địa vị bá chủ võ lâm, thì bất cứ hành động nào cũng phải được nghiên cứu kỹ càng, nếu cứ nhắm vào cái lợi ban đầu mà quên nghĩ đến cái hại về sau thì đâu phải là con người cơ trí? Lão đệ thấy khó đó chứ, như cái việc của Xà Thần, ngày nào chưa giải quyết xong là ngày đó chúng ta chưa thể ăn no ngủ kỹ...
Lưu Ảo Phu căm hận:
– Giáo chủ từng khoa trương là mình có cơ trí hơn người, không làm thì thôi chứ làm thì nắm chắc thành công. Bây giờ sự tình đã như vậy đó, Giáo chủ còn nói gì nữa?
Tạ Linh Vận nhếch cười khổ:
– Dù sự thể biến chuyển như vậy, lão đệ cũng không trách ngu huynh được.
Kế hoạch thì chu đáo lắm, hơn nữa chúng ta thành công được chín phần mười, chỉ vì ngu huynh và lão đệ quá tin nơi Trương Vân Trúc nên cái phần mười còn lại phá hoại chín phần kia, chúng ta cùng lầm mưu lão tặc như nhau, nếu đáng trách thì cả hai chúng ta cùng đáng.
Lưu Ảo Phu cao giọng:
– Thuộc hạ không cần biết gì hết, bây giờ thuộc hạ cầm như đã mất Trương Thanh rồi thì điều duy nhất là phải giết tên cẩu trệ kia!
Tạ Linh Vận hấp tấp phụ họa, nơi khóe miệng ẩn ước có vẻ hiểm độc:
– Phải! Phải! Luận theo sự tình hiện tại thì cái điều đó là điều quan trọng.
Rồi y hỏi:
– Lão đệ có cần ta giúp sức hay không?
Lưu Ảo Phu lắc đầu:
– Cần gì, Giáo chủ! Liệu hắn có tài nghệ gì đáng sợ mà Giáo chủ phải nhọc ra sức? Một mình thuộc hạ cũng hóa kiếp cho hắn được như thường.
Tạ Linh Vận bật cười ha hả:
– Ngu huynh tin tưởng lão đệ thừa sức hạ tiểu tử. Trước kia sở dĩ ngu huynh thất bại là vì vũ khí chứ chẳng phải võ công, hắn có thanh kiếm bén hơn thanh kiếm của ngu huynh, có thế thôi. Bây giờ thì cả hai chúng ta cũng có kiếm báu, hai thanh lợi hại nhất trong năm thanh quái kiếm, thì còn lo gì nữa chứ. Đừng nói là hắn, dù cho bất cứ nhân vật nào dưới gầm trời này cũng không đương cự nổi thanh kiếm của chúng ta. Lão đệ ơi! Luận về thù thì mối thù giữa lão đệ và hắn phải sâu hơn mối thù của ngu huynh, thế thì ngu huynh phải nhường cho lão đệ làm cái việc khoái trá lấy máu hắn.
Lưu Ảo Phu lấy tay xóc xóc thanh Tử Sính Kiếm lại cho thuận thế, đoạn bước tới.
Quan Sơn Nguyệt hét to:
– Ngươi hãy tránh qua một bên gấp, vấn đề của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có dịp giải quyết, dù giải quyết sớm hay muộn cũng chẳng quan hệ gì.
Huống chi hiện tại ta không muốn cùng ngươi tranh hơn kém. Ta chỉ muốn giết chết...
Lưu Ảo Phu cười lạnh:
– Ngươi nói thế chứ theo ta nghĩ thì vấn đề của chúng ta phải được ưu tiên, bởi nó quan trọng hơn tất cả mọi vấn đề.
Quan Sơn Nguyệt nổi giận:
– Lưu Ảo Phu! Giữa chúng ta bất quá chỉ oán riêng, còn như ta giết Tạ Linh Vận là vì công đạo, vì chánh nghĩa võ lâm. Công trước, riêng sau mới hợp lý.
Ngươi ở trong Thiên Ma Giáo tất phải hiểu hành vi của Giáo chủ ngươi như thế nào...
Lưu Ảo Phu vụt cười lớn:
– Nói nghe hay! Hay quá!
Quan Sơn Nguyệt thấy hắn không chịu nhượng bộ, phẫn nộ vô cùng:
– Ngươi cười à? Ngươi nói thế là có ý tứ gì chứ? Ta mong ngươi thức thời một chút, đừng làm trò cười cho thiên hạ giang hồ!
Lưu Ảo Phu chợt ngưng tràng cười rồi lạnh lùng thốt:
– Ta cười vì ngươi luôn luôn lý luận, ngươi cho rằng mình cao minh lắm, ngươi biết không, cuộc đấu của ta và ngươi gồm cả công lẫn tư! Bởi ta là Phó Giáo chủ Thiên Ma Giáo kia mà!
Quan Sơn Nguyệt thoáng giật mình:
– Thế ra ngươi quyết tâm phục vụ cho Thiên Ma Giáo, chứ chẳng phải vì đối phó với ta mà tạm thời gia nhập cái tà giáo đó?
Lưu Ảo Phu trầm giọng:
– Đối phó với ngươi là một việc, gia nhập Thiên Ma Giáo là việc khác, ngươi đừng tưởng mình lợi hại rồi ta sợ mà phải nương tựa vào người khác. Ta thừa sức hạ ngươi, ngươi cứ tin như vậy đi!
Quan Sơn Nguyệt giật mình:
– Thế ngươi vì nguyên nhân nào mà gia nhập Thiên Ma Giáo?
http://eTruyen.com


Nguồn: Nhan Mon Quan
Được bạn: ms đưa lên
vào ngày: 4 tháng 9 năm 2005

– Thực tình đệ tử không biết...
Lão ẩu «hừ» một tiếng:
– Câm! Hãy cút đi! Cút luôn vào đơn phòng, nếu ta không gọi ngươi chẳng được ra khỏi nơi đó!
Khổng Linh Linh mất cả vẻ hung hăng, lồm cồm ngồi dậy, rồi đứng lên, bước đi liền.
Trương Thanh trố mắt nhìn sự việc xảy ra hết sức kinh dị. Nàng không tưởng là Tuyết Lão Thái Thái có một người con, người con đó lại là một nữ nhân điên.
Nàng muốn hỏi gì, lại thôi, rồi nhìn lão ẩu bước tới giải huyệt cho Bành Đại Nương.
Bành Đại Nương cử động được rồi, lẩm nhẩm:
– Lão Thái Thái! Tôi...
Lão ẩu khoát tay:
– Khỏi nói chi hết. Ta đã hiểu rồi. Ta không trách ngươi thì được rồi!
Bành Đại Nương trầm gương mặt, nhìn sang Trương Thanh kín đáo vẫy tay, cái ý của bà ta là bảo nàng bước tới đến bái kiến Tuyết Lão Thái Thái.
Trương Thanh không kịp làm gì cả, lão ẩu đả quay mình, bước về phía nữ nhân điên, rồi ngồi xuống bên cạnh bà ấy, vừa xoa nắn vừa thốt:
– Hương nhi! Con có sao chăng? Con rời mật thất, ra đây làm gì, đến nỗi phải bị nàng hạ độc thủ...
Nữ nhân điên nhờ lão ẩu xoa nắn một lúc, tỉnh lại ngay. Bà buông từng tiếng một, dù bà muốn nói gì đó, trọn câu liền nưng cố gắng mãi cũng thốt đứt đoạn:
– Thanh nhi... Thanh...
Lão ẩu lộ vẽ khích động vô cùng. Bà tiếp:
– Hương nhi! con đã nói được rồi sao? Tốt lắm, con!
Nữ nhân điên cứ gọi mãi hai tiếng Thanh nhi, ánh mắt của bà ươn ướt.
Lão ẩu lại đưa tay áo qua mắt bà, dịu giọng tiếp:
– Hương nhi! con cũng khóc được nữa à?
Bà cung cung kính kính tiếp luôn:
– Tạ ơn Trời Phật, làm cho con gái già bỗng nhiên lại nói được khóc được!
Cầu xin ơn trên phù hộ cho nó, một ngày nào đó, khỏi bịnh. Thật nó đáng thương hại quá chừng!
Nữ nhân điên mấp máy môi, muốn nói gì nữa, song lão ẩu hấp tấp hơn, gọi bà:
– Hương nhi! Con đã nói được như trước rồi, con hãy gọi mẹ đi, mẹ đây con ạ! Hơn hai mươi năm rồi, có khi nào con gọi mẹ một tiếng đâu? Gọi đi con, mẹ đây con!
Nữ nhân lần này thì khóc thật sự, nước mắt chảy ra thật nhiều chứ không ươn ướt như trước. Giọng nói của bà thấp quá, yếu quá, chừng như bà không còn một điểm sinh lực. Nhưng bà, không gọi lão ẩu, lại gọi Trương Thanh:
– Thanh nhi... Thanh nhi...
Lão ẩu gắt nhẹ:
– Mẹ đây, sao con không gọi, con lại gọi ai?
Nữ nhân điên càng khóc lớn:
– Mẹ... Thanh nhi của con... Thanh nhi...
Trương Thanh nghe bà ta cứ gọi tên nàng mãi, nàng hết sức kỳ quái. Nàng muốn hỏi lắm, song nghĩ lại, bà ta có tỉnh hẳn chưa, hay vẫn còn đêm điên dại dại?
Nếu bà còn điên dại, thì nàng hỏi cũng vô ích. Hơn nữa, lão ẩu ở một bên đó, nàng ngại quá, nào dám hỏi han gì?
Bỗng, lão ẩu đưa tay điểm huyệt cho nữ nhân điên hôn mê đi, đoạn bà đứng lên gọi Trương Thanh:
– Bế mẹ ngươi, đi theo ta!
Trương Thanh biến sắc. Mẹ nàng? Nàng tưởng chừng vừa nghe một tiếng sét, nàng không tin là lão ẩu có nói như vậy với nàng. Nàng lẩm nhẩm:
– Mẹ tôi? Mẹ tôi đó sao?
Lão ẩu nổi giận quát to:
– Cha con ngươi đã làm cho thân thể nó ra như vậy, còn chưa vừa lòng sao?
Ta nghĩ tàn độc như bọn ngươi là cùng, dù báo cũng chẳng tàn độc hơn cha con ngươi! Nếu cha ngươi dẫn xác đến đây, ta sẽ xé xác cha ngươi ra thành vạn mảnh cho mà xem!
Trương Thanh sững sờ. Nàng như từ cung trời rơi xuống. Nàng có hiểu gì đâu? Bà ấy nói gì? Tại sao cha con nàng có liên quan đến con gái của bà?
Từ ngày nàng khôn lớn, gia gia nàng cho biết là mẹ nàng mất từ lúc nàng còn thơ ấu. Mẹ đã mất rồi, còn mẹ nào ở tại đây?
Nàng ngây người như pho tượng, đứng đờ tại đó.
Lão ẩu lại quát:
– Sao ngươi thừ người ra đó? Chưa chịu cõng nó đi theo ta? Hay là ngươi hiếm có xấu xí? Nó chẳng đáng là mẹ của ngươi phải không?
Gương mặt của Tuyết Lão Thái Thái biến sắc xanh dờn. Niềm phẫn nộ nơi bà sôi sục cực độ.
Trương Thanh kinh hoàng, hấp tấp cúi xuống, ôm xốc nữ nhân điên, lão ẩu đi trước, nàng bám sát phía hậu. Sau cùng, là Bành Đại Nương, bà cũng lẵng lặng đi theo.
Khi mọi người rời khỏi cục trường, Quan Sơn Nguyệt vẫn còn đứng đó. Đối với mọi diễn tiến chung quanh chàng vừa qua, chàng chẳng hay biết chi cả.
Nhưng, những diễn tiến đó, lại có mối liên quan trọng đại với chàng, sau này...
Bế nữ nhân điên đi theo lão ầu, Trương Thanh nghĩ ngợi miên man về sự tình. Nhiều nghi vấn nổi lên trong tâm tư nàng, nhưng nàng làm sao tìm được những giải đáp?
Vừa suy nghĩ, vừa bước đi, khi nàng ngẩng đầu lên, nàng mới hay là mình đã đến trước một dãy nhà, có nhiều phòng.
Tuyết Lão thái thái bước vào trước, chỉ tay về phía trước giường cây, bảo:
– Đặt mẹ ngươi lên đó, ngồi một bên, canh chừng nó. Ta vào trong biện liệu mấy món thuốc, chữa trị cho nó. Phải nhớ, nó là mẹ của ngươi, ngươi nên dằn lòng chịu khó với nó.
Thốt xong, bà bước đi liền.
Bành đại nương lấy làm lạ, bước tới, hỏi:
– Mẫu thân của cô nương đây sao? Nếu thế thì chẳng hóa ra Tuyết Lão Thái Thái là ngoại tổ mẫu của cô nương sao?
Trương Thanh lắc đầu:
– Thật ra, tôi cũng chẳng biết sự tình như thế nào, đại nương ơi! Từ ngày tôi khôn lớn đến nay, tôi chưa hề thấy mặt Hồi 65 Hồi 66 Hồi 67 Hồi 68 Hồi 69 Hồi 70 Hồi 71 Hồi 72 Hồi 73 Hồi 74 Hồi 75 Hồi 76 Hồi 77 Hồi 78 Hồi 79

© 2006 - 2024 eTruyen.com