Mã Vân Phi ngừng lại một chút rồi nói tiếp:- Không hiểu vì lẽ gì trên chốn giang hồ đột nhiên phao tin Tiêuhuynh đệ chết rồi. Tin này làm cho thế lực quật khởi chống cự Bách Hoa sơn trangbị chấn động mạnh. Hỡi ơi! Chắc cũng là thủ đoạn của Thẩm Mộc Phong.Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp:- Đó chẳng là tin đồn vô cớ, sự thực tiểu đệ đã gặp một phen nguy hiểm.Mã Vân Phi nói:- Té ra là thế. Chẳng hiểu Tiêu huynh đệ có thể cho biết những việc đ ã trải quađược không?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Dĩ nhiên là được.Rồi chàng đem việc đã gặp Vu Bà Bà thuật lại.Quần hào nghe nói đồng thanh hoan hô:- Thật may cho võ lâm! Tiêu đại hiệp gặp dữ hóa lành.Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:- Chỉ mong Triển huynh cùng Đặng nhị hiệp được bình an trở về cho sớm.Vì chàng sợ xảy ra những điều kinh hãi thế tục nên không dám đem chuyệnđưa hai bản võ công bí lục cho Đặng Nhất Lôi và Triển Diệp Thanh nói ra.Đột nhiên Thường Đại Hải hắng dặng một tiếng rồi hỏi:- Tiêu đại hiệp! Tại hạ có mấy điều chẳng hiểu có nói ra được chăng?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Sao lại không được? Thường huynh có điều chi dạy bảo xin cứ nói ra.Thường Đại Hải nói:- Không dám! Tại hạ nghĩ không thông vì lẽ gì Tiêu đại hiệp lại buông tha ChuTriệu Long?Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh rồi đáp:- Chu Triệu Long nấp bóng Thẩm Mộc Phong làm không biết bao nhiêu điềuthương luân bại lý. Trong các vị đây chẳng thiếu gì người đã bị đau khổ vì gã. Tạihạ buông tha hắn e rằng có nhiều người bất mãn. Nhưng Chu Triệu Long bất quáchỉ là một tên chuột nhắt mà thôi. Từ cơ mưu cho tới võ công đều rất tầm thường.Sỡ dĩ gã dám càn rỡ là trông vào lực lượng của Thẩm Mộc Phong che trở. Mìnhmuốn giết gã lúc nào cũng được. Để gã sống còn dùng được việc có lợi hơn.Mã Vân Phi gật đầu nói:- Tiêu huynh đệ nói phải lắm.Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Tiểu đệ chỉ mong các vị lượng giải cho chỗ dụng tâm của tiểu đệ, đừng hiểulầm là may rồi.Quần hào đồng thanh đáp:- Bọn tại hạ chẳng khi nào hiểu lầm Tiêu đại hiệp.Mã Vân Phi cười khanh khách nói:- Tiêu huynh đệ dạy quá lời. Hiện nay đồng đạo võ lâm chỉ mong hộ vệ Tiêuđại hiệp còn chưa được, khi nào lại có chuyện hiểu lầm?Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp:- Tiêu huynh đệ! Lâu nay chúng ta không gặp nhau. Cả huynh đệ lẫn Mã mỗđều qua hai kiếp người. Đêm nay gặp lại có thể nói là kiếp thứ hai. Vậy cùng nhauuống mấy chung rượu được chăng?Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp:- Tiểu đệ không quen uống rượu. Tưởng Mã huynh cũng hiểu rồi.Mã Vân Phi nói:- Cái đó tùy tửu lượng mỗi người, quyết không nài ép.Y lớn tiếng hô:- Bày tiệc rượu!Nơi đây tuy là chốn hoang lương, nhưng đồ dùng thực dụng rất đầy đủ. Chỉtrong khoảnh khắc rượu nhắm đã được bày ra.Quần hùng cả thảy mười một người ngồi xuống đất thành một vòng tròn cùngnhau ăn uống.Mã Vân Phi nâng chén mời quần hào nói:- Lúc nãy Chu Triệu Long nói gì, các vị đều nghe rõ cả rồi.Đổng Công Thành hỏi:- Trên chốn giang hồ khá nhiều môn hộ bị Thẩm Mộc Phong tiêu diệt. Tại hạvà Thạch lão đệ đều là người chịu đau khổ. Tại hạ tưởng nên báo tin cho lẹ tới cácđại môn phái. Không hiểu các vị tính sao?Mã Vân Phi đáp:- Thời gian ba tháng rất cấp bách. E rằng chúng ta chưa đưa tin tới thì biến cốđã xảy ra rồi.Thạch Phụng Tiên nói:- Tình hình đã đến thế này, chúng ta đành làm cho hết sức, chia nhau ra màhành động.Vô Vi đạo trưởng nhẹ buông tiếng thở dài nói:- Bần đạo lo hiện giờ vẫn còn nhiều môn phái trên giang hồ khiếp sợ ThẩmMộc Phong. Nước chưa đến chân, họ không chịu dính vào chuyện thị phi. Dù họ cónghe tin e rằng cũng không chịu tín nhiệm.Mã Vân Phi cũng thở dài đáp:- Mỗi lần xảy ra cuộc đại biến trên chốn giang hồ đều có nguyên nhân tự mìnhlàm hủ nát, cũng như ròi bọ đục khoét. Nếu những môn phái lớn đều đồng tâm nhấttrí thì Thẩm Mộc Phong không thể đi tới tình thế hiện nay.Vô Vi đạo trưởng nói:- Mã tổng thủ lãnh nói đúng lắm. Nhưng việc đã xảy ra rồi, bây giờ chúng tachỉ còn đường tìm cách vá víu lại. May ở chỗ phần lớn đồng đạo võ lâm đã thứctỉnn đặc biệt để lấy khẩu cung. Tiệnthiếp đã được coi hai lần, quả nhiên rất cao minh. Tiện thiếp tin rằng dùng cách đóthẩm vấn chắc Nhị trang chúa cũng không chịu nổi.Chu Triệu Long chuyển động cặp mắt nhìn quanh rồi nói:- Vậy các vị chuẩn bị để đối phó với tại hạ thử coi.Những người xung quanh chỉ giương cặp mắt lấp loáng lên nhìn gã chứ khôngnói gì.Kim Hoa phu nhân mỉm cười bảo gã:- Xem chừng các vị đây không ai muốn nói với Nhị trang chúa, chỉ có mộtmình tiện thiếp thương lượng mà thôi.Chu Triệu Long khẽ thở dài hỏi:- Phu nhân định đối phó với tại hạ bằng cách nào?Kim Hoa phu nhân đáp:- Tiện thiếp xin nói thẳng ngay là nếu Nhị trang chúa chịu đem hết những bímật của Bách Hoa sơn trang trình bày một cách tường tận, tiện thiếp sẽ bảo đảm thamạng cho.Chu Triệu Long giương mắt lên nhìn Kim Hoa phu nhân, lẳng lặng không đáp.Kim Hoa phu nhân hiểu ý gã liền cười hỏi:- Phải chăng Nhị trang chúa cho là tiện thiếp không tác chủ được vụ này?Chu Triệu Long vẫn im lặng không nói gì.Kim Hoa phu nhân đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:- Tiêu huynh đệ tín nhiệm tỷ tỷ chăng?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Dĩ nhiên tiểu đệ rất tín nhiệm.Kim Hoa phu nhân nói:- Hay lắm! Vậy Tiêu huynh đệ trao quyền cho tỷ tỷ đi.Tiêu Lĩnh Vu hỏi:- Trao quyền bằng cách nào?Kim Hoa phu nhân đáp:- Giản dị lắm. Chỉ cần Tiêu huynh đệ tuyên bố với Chu Triệu Long là tỷ tỷ ưngchịu điều gì là có thể đại biểu cho các vị anh hùng.Tiêu Lĩnh Vu gật đầu hô:- Chu Triệu Long! Bất luận Kim Hoa phu nhân đối phó với Nhị trang chúabằng cách nào cũng đại biểu cho bọn tại hạ.Kim Hoa phu nhân vuốt lại mái tóc cười hỏi:- Bây giờ Nhị trang chúa đã tin chưa?Chu Triệu Long đáp:- Được rồi! Phu nhân nói đi.Kim Hoa phu nhân từ từ lấy trong bọc ra một con rắn hình thù quái dị, đầumàu đỏ, dài không đầy bẩy tấc. Mụ cười hỏi:- Nhị trang chúa! Con Bạch Tuyến xà này chỉ cắn một miếng là mất mạng. Nhịtrang chúa hãy thử nếm chất độc của con Bạch tuyến này xem sao?Chu Triệu Long lạnh lùng đáp:- Phu nhân muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.Kim Hoa phu nhân nói:- Hay lắm! Nhị trang chúa quả là người hiểu thời vụ. Có thế mới là tay tuấnkiệt.Mụ dừng lại một chút rồi hỏi:- Chuyến này Thẩm Mộc Phong đi hội ngộ với một cố hữu. Người đó là ai?Chu Triệu Long đáp:- Tại hạ nói ra sợ phu nhân không tin.Kim Hoa phu nhân nói:- Nhị trang chúa cứ nói cho nghe.Chu Triệu Long đáp:- Tại hạ không hiểu nhân vật đó là ai, chỉ biết là một vị hòa thượng.Kim Hoa phu nhân hỏi:- Hòa thượng ư? Có điểm nào đặc biệt không?Chu Triệu Long đáp:- Tại hạ chưa từng gặp qua, nhưng theo Thẩm đại trang chúa nói thì dường nhưlão khuyết một ngón tay.Tiêu Lĩnh Vu chợt động tâm. Chàng nhớ tới hồi còn ở Tam thánh cốc đã đượcnghe sư phụ là Trang Sơn Bối nói tới lão. Trang Sơn Bối đã thi triển Ngự kiếm thuậthớt đứt một ngón tay của lão. Chàng đoán chừng là nhà sư này.Chàng chỉ nghĩ vậy chứ không nói ra.Mã Vân Phi đảo mắt nhìn Thường Đại Hải nói:- Thường huynh biết nhiều hiểu rộng, thử nghĩ coi có vị hòa thượng nào nhưvậy hợp tác với Thẩm Mộc Phong chăng?Thường Đại Hải trầm ngâm hồi lâu rồi đáp:- Nhà sư bị cụt một ngón tay ư? Tại hạ thật nghĩ không ra.Chu Triệu Long nói:- Theo chỗ tại hạ biết thì vị đại sư này không qua lại giang hồ đã mấy chụcnăm. Chắc các vị khó mà đoán ra được.Kim Hoa phu nhân nói:- Khuyết một ngón tay là một đặc điểm rõ rệt. Vụ này dò hỏi cũng chẳng khókhăn gì…Mụ đảo mắt nhìn Chu Triệu Long hỏi:- Thẩm Mộc Phong đã biết đại cuộc võ lâm bất lợi cho hắn nên chuẩn bị phátđộng toàn diện để gây cuộc phân tranh nội bộ trong các đại môn phái. Có đúng thếkhông?Chu Triệu Long đáp:- Đại trang chúa mới có ý nghĩ như vậy, nhưng chưa thành quyết định tối hậu.Kim Hoa phu nhân hỏi:- Tại sao vậy?Chu Triệu Long đáp:- Vì còn chờ cuộc hội ngộ với vị đại sư kia rồi mới giải quyết.Kim Hoa phu nhân hỏi:- Bây giờ tiện thiếp còn hỏi một việc trọng yếu tối hậu. Nhị trang chúa nóixong là lập tức được buông tha dời khỏi nơi đây.Chu Triệu Long nói:- Nếu vậy nhất định là một việc rất khó khăn. Tại hạ cần thuyết minh trướcmột điều.Kim Hoa phu nhân đáp:- Nhị trang chúa cứ nói.
h. Công cuộc kháng cự Thẩm Mộc Phong của Tiêu đại hiệp đã truyền bá khắpnơi. Theo ý bần đạo thì Tiêu đại hiệp nên viết một bức thơ nói rõ nội tình, trình bàylợi hại. Phong thơ này vị tất đã thúc đẩy được các môn phái đứng lên chống cựThẩm Mộc Phong ngay nhưng cũng khiến họ sinh lòng cảnh giác. Người đem thơcủa Tiêu đại hiệp phải gặp trực tiếp chưởng môn nhân các phái để tránh bọn gian tếnằm vùng lũng đoạn.Mã Vân Phi đáp:- ý kiến này hay lắm!Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Chỉ sợ tại hạ chưa đủ uy tín, có thể đưa tới chỗ khéo quá hóa vụng.Vô Vi đạo trưởng mỉm cười nói:- Tiêu đại hiệp khỏi lo chuyện này. Theo chỗ bần đạo biết thì Tiêu đại hiệp ởtrên võ lâm hiện nay như vừng thái dương mọc lên giữa trời, chẳng ai là không biết.Tiêu Lĩnh Vu nói:- Đạo trưởng đã cho là được thì dĩ nhiên tại hạ tuân mệnh.Vô Vi đạo trưởng hỏi:- Nếu Tiêu đại hiệp không chê bần đạo vụng về thì để bần đạo chấp bút đượcchăng?Mã Vân Phi đáp:- Cái đó nhất định phải phiền đạo trưởng rồi.Tiêu Lĩnh Vu cũng nói theo:- Vụ này cứ nhất nhất theo ý đạo trưởng mà làm.Chàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:- Nhưng tại hạ còn có một đề nghị muốn đưa ra để các vị nghiên cứu đượcchăng?Mã Vân Phi đáp:- Bọn tại hạ rửa tai nghe đây.Tiêu Lĩnh Vu nói:- Thẩm Mộc Phong là một tay tuyệt đại kiêu hùng. Tiểu đệ còn nhận thấy hắnlợi hại nhất là đặt nhãn tuyến khắp nơi. Trong các môn phái đều có nội ứng. Nhấtcử nhất động trên giang hồ đều có tin mật báo đến cho hắn rất mau để hắn khaithác.Mã Vân Phi nói:- Đúng thế! Chúng ta thường bị thất bại cũng vì tin tức lộ ra trước khi hànhđộng.Tiêu Lĩnh Vu nói:- Giả tỷ chúng ta có được danh sách về tai mắt của Thẩm Mộc Phong thì haybiết chừng nào. Chúng ta phát động toàn diện, hủy diệt hết tai mắt của Bách Hoasơn trang. Nhưng vụ này rất khó khăn vì ngoài Thẩm Mộc Phong e rằng không ai códanh sách đó. Vì thế tại hạ phải nghĩ ra một biện pháp rất vụng về.Mã Vân Phi cười hỏi:- Biện pháp gì?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Trừ diệt hết nhân thủ của Bách Hoa sơn trang. Hễ chúng ta biết rõ là chẳngtha một tên nào. Nếu không khuyên dụ họ cải tà quy chính là giết đi cho tuyệt hậuhoạn, hay ít ra cũng tước bỏ võ công chúng.Mã Vân Phi đáp:- Nếu chúng ta tổ chức điều tra toàn diện thì dù không phá tan được tổ chứctình báo của Thẩm Mộc Phong nhưng ít nhất cũng khiến cho tổ chức này hoạt độngkhông được linh mẫn nữa.Bỗng nghe Thường Đại Hải hỏi:- Nếu trường hợp Thẩm Mộc Phong sau khi hội diện nhà sư kia rồi quyết địnhphát động trước thì chúng ta đỗi phó bằng cách nào?Mã Vân Phi đáp:- Vô Vi đạo trưởng hãy lập tức viết thơ. Trước khi trời sáng là những người đưathư sẽ lên đường.Vô Vi đạo trưởng gật đầu rồi ngồi viết thơ dưới ngọn đèn dầu. Tiêu Lĩnh Vuđảo mắt nhìn quanh rồi nói:- Chưởng môn phái Võ Đương văn tài uyên bác. Phong thơ này nhất định làmchấn động các đại phái. Nhưng đường sá xa xôi, cái khó là đi cho kịp thời. Vạnnhất các phái lớn bị khống chế rồi thì chúng ta không đủ lực lượng để đối kháng.Mã Vân Phi hỏi:- Đúng thế! Tiêu huynh đệ có cao kiến gì không?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Theo ý tiểu đệ thì bây giờ chúng ta nên hạ thủ trước đi. Chúng ta cho ngườirượt theo Thẩm Mộc Phong và truy tìm bọn người Bách Hoa sơn trang. Nếu làm choBách Hoa sơn trang tan nát thì hay lắm, nếu không ít ra cũng làm Thẩm Mộc Phongphải luống cuống, để cho những người đưa thơ tới những môn phái lớn có thêm cơhội.Mã Vân Phi nói:- Hào khí của Tiêu huynh đệ tại hạ thật khâm phục. Nhưng hiện giờ thời cơchưa chín muồi, nếu ra mặt xung đột e rằng khó địch lại lực lượng của Bách Hoasơn trang.Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Nhân thủ trong Bách Hoa sơn trang đưa tới Trường Sa mười phần không đượcmột. Chúng ta đem toàn lực đối phó thì có thể khiến chúng toàn quân tan vỡ.Thạch Phụng Tiên đột nhiên hỏi xen vào:- Tiêu đại hiệp đánh giá thực lực của Bách Hoa sơn trang thế nào?Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm đáp:- Theo quan sát của tại hạ thì Thẩm Mộc Phong tạo được thanh thế như ngàynay dĩ nhiên về tài trí cùng võ công hắn đều vượt mức. Nhưng điều trọng yếu là dohắn bố trí được tai mắt khắp thiên hạ cùng hành động một cách vô cùng thần tốc vàbí ẩn. Ngoài ra hắn dùng dược vật để kiềm chế thuộc hạ, lại dùng thủ đoạn tàn độcđối phó với địch nhân. Mặt khác cũng là do đồng đạo võ lâm vì khiếp sợ mà vô tìnhgây thêm uy lực cho Bách Hoa sơn trang.Chàng đảo mắt nhìn quần hào nói tiếp:- Một nguyên nhân nữa là đồng đạo võ lâm chỉ cố thủ chứ không hành độngkhiến Thẩm Mộc Phong có thể bố trí thế lực một cách vững chắc. Thực ra chúng tađã đối ngịch với Thẩm Mộc Phong thì bó tay chịu chết hay chiến đấu oanh liệt, chếttại đương trường cũng chẳng khác gì.Mấy câu này khiến quần hào nổi lòng hào tráng. Mọi người đồng thanh đáp:- Tiêu đại hiệp định làm thế nào? Bọn tại hạ nhất nhất tuân theo.Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp:- Hay lắm! Các vị đã có lòng dũng cảm thì chúng ta nên hành động ngay.Mã Vân Phi hỏi:- Hành động bằng cách nào?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Theo chỗ tại hạ biết thì trong chùa Bạch Vân có một sô cao thủ thủ hạ củaBách Hoa sơn trang. Bây giờ chúng ta nên phá ngay cơ quan ngầm của Thẩm MộcPhong bố trí nơi đây. Đại trại của Thẩm Mộc Phong ở Trường Sa đã bị tại hạ và VôVi đạo trưởng phá tan rồi. Bao nhiêu nhân thủ của Bách Hoa sơn trang đều bị tiêudiệt. Tại hạ biết là ở Trường Sa Thẩm Mộc Phong có hai căn cứ chủ chốt: một làchùa Bạch Vân và một là Thất Trạch trà đồ. Chúng ta hãy phá tan hai sào huyệt nàyở Trường Sa rồi sẽ tập trung toàn lực rượt theo Thẩm Mộc Phong. Nếu vây h½m giếtđược hắn là hay nhất, mà không cũng phải làm cho hắn luống cuống, chẳng thể thitriển âm mưu ám hại người.Mã Vân Phi hỏi:- Hay lắm! Tiêu huynh đệ định bao giờ động thân?Tiêu Lĩnh Vu dáp:- Dĩ nhiên càng sớm càng hay.Mã Vân Phi hỏi:- Toàn thể cùng hành động hay sao?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Không cần! Tiểu đệ tưởng chỉ cần lựa mấy người cùng đi là đủ. Mã huynh ởlại trấn thủ đại doanh. Tiểu đệ đưa năm người đi thôi.Mã Vân Phi cười hỏi:- Huynh đệ lựa chọn lấy hay để tiểu huynh tiến cử?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Bọn tiểu đệ ba người là Bách Lý cô nương, Đỗ huynh đệ và tại hạ. Mã huynhlựa cho hai vị nữa.Đường lão thái thái nói:- Lão thân mong đới tội lập công. Liệu Tiêu đại hiệp có tín nhiệm chăng?Tiêu Lĩnh Vu cười đáp:- Đường lão phu nhân bất tất phải theo tại hạ. Chuyến này bọn tại hạ hànhđộng tuyệt đối bí mật, không để đối phương hay biết mới được. Xin lão phu nhânhãy chờ ở đây, tại hạ tin rằng Kim Hoa phu nhân có thể lấy được thuốc giải. Sau khilão phu nhân giải được chất kỳ độc trong mình rồi sẽ ra mặt đối phó với Bách Hoasơn trang cũng chưa muộn.Mã Vân Phi hỏi:- Tiêu huynh đệ! Năm người liệu đã đủ chưa?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Đủ rồi! Bọn tiểu đệ dùng độc công độc ngấm ngầm tập kích, hà tất phải đôngngười.Mã Vân Phi nói:- Thần tiễn trấn càn khôn Đường Nguyên Kỳ và Tam Dương thần đàn LụcKhôi Chương đều thân hoài tuyệt kỹ. Huynh đệ đưa hai người này đi theo rất đắclực.Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười hỏi:- Nhưng chưa hiểu Đường huynh và Lục huynh có đồng ý theo Tiêu mỗkhông?Đường Nguyên Kỳ và Lục Khôi Chương đứng dậy đồng thanh đáp:- Bọn tại hạ được theo Tiêu đại hiệp thật là một điều vinh hạnh.Tiêu Lĩnh Vu hỏi:- Hai vị đã muốn hành động với Tiêu mỗ thì chúng ta lên đường ngay đượcchăng?Đường Nguyên Kỳ đáp:- Tại hạ di bảo bọn họ chuẩn bị thuyền bè.Y nói rồi đi ngay.Tiêu Lĩnh Vu từ biệt mọi người cùng Bách Lý Băng, Đỗ Cửu và Lục KhôiChương rảo bước ra ngoài.Mọi người tới bến sông thì Đường Nguyên Kỳ đã chuẩn bị đầy đủ. Năm ngườixuống thuyền sang sông.Tiêu Lĩnh Vu ngẳng đầu trông chiều trời nói:- Bây giờ đã quá canh tư, chúng ta tính hành trình để có thể tới chùa Bạch Vântrước bình minh.Lục Khôi Chương nói:- Ban ngày động thủ không tiện. Chúng ta hãy tìm nơi nào nghỉ chân chờ trờitối rồi sẽ hành động.Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu cười đáp:- Không cần. Chúng ta nhân khi xuất kỳ bất ý, tập kích chúng vào lúc bìnhminh.Đường Nguyên Kỳ hỏi:- Như vậy há chẳng để chúng ngó thấy chân tướng?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Chúng ta bịt mặt, đừng để lộ vết tích gì.Mọi người đang nói chuyện thì thuyền đã áp mạn.Tiêu Lĩnh Vu dẫn quần hùng chạy thẳng tới chùa Bạch Vân khi trời còn chưasáng.Tiêu Lĩnh Vu coi tình thế bốn mặt một lượt rồi nói:- Tòa viện góc đông bắc là nơi cư trú của bọn người trong Bách Hoa sơn trang.Nhưng hiện giờ chúng còn ở đó không thì tiểu đệ không nắm chắc.Chàng đưa mắt nhìn Đường Nguyên Kỳ và Lục Khôi Chương nói:- Xin hai vị canh giữ trên nóc nhà để thi triển ám khí giúp cho.Đường Nguyên Kỳ và Lục Khôi Chương vâng mệnh, song song nhảy lên nócnhà lựa chỗ kín ẩn thân.Tiêu Lĩnh Vu khẽ bảo Bách Lý Băng và Đỗ Cửu:- Đỗ huynh đệ và Băng Nhi bịt mặt mà xông vào, đừng nói nhiều với chúng, cứđộng thủ ngay đi.Bách Lý Băng mỉm cười, rút tấm khăn ra bịt mặt rồi hỏi:- Đại ca! Bọn tiểu muội bám theo đại ca hay ai nấy tự xông vào tìm địch chémgiết.Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Chúng ta hợp lực cự địch.Bách Lý Băng nói:- Vậy đại ca làm chủ, bọn tiểu muội phụ tá.Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp:- Băng Nhi! Chuyến này Băng Nhi làm chủ, ta ngấm ngầm trợ lực.Bách Lý Băng rút trường kiếm ra rồi nhìn Đỗ Cửu nói:- Chúng ta xông vào đi.Đỗ Cửu rút ngọn thiết bút và cặp ngân khuyên ra cười đáp:- Ba món binh khí của Đỗ lão tam này đã thành chiêu bài thì có cải trang cáchnào, khi bọn họ ngó thấy binh khí cũng nhận ra ngay.Bách Lý Băng hỏi:- Đỗ đại hiệp sợ họ nhận ra mình ư?Đỗ Cửu tức mình nói:- Ai sợ chúng?Rồi tung mình xông vào chùa. Bách Lý Băng cung vọt vào theo.Tiêu Lĩnh Vu di theo hai người tiến vào trong sân.Lúc này trời đã sáng rõ. Bọn Tiêu Lĩnh Vu ba người vừa lọt vào trong viện, lậptức hai bóng người thấp thoáng xông ra cản đường.Bỗng nghe tiếng dây cung phát động. Một mũi trường tiễn xé gió lao tới.Một hán tử áo đen chưa kịp rú lên đã ngã lăn xuống đất.Cửa lớn mở rộng, một lão già mập ú, lùn tịt rảo bước chạy ra.Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói:Tên này là Thân Tam Quái. Võ công của hắn rất cao cường, các vị không nênkhinh địch.Hàn quang lấp loáng, lại một mũi trường tiễn bắn tới nhằm thẳng cổ họngThân Tam Quái.Thân Tam Quái tay mặt ra chiêu mau lẹ dị thường đón lấy mũi trường tiễn.Đỗ Cửu biết mũi tên này do Đường Nguyên Kỳ bắn vào.Thân Tam Quái giơ tay ra bắt tên đủ thấy công lực hắn cao thân vô cùng.Hắn là người trần tĩnh, tay mặt bắt được mũi tên rồi mà thân hình không cửđộng. Hắn đảo mắt nhìn bọn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:- Các vị đã tới đây sao không lộ chân tướng cho người thấy mặt?Hai bên bỗng có bóng người thấp thoáng. Tám, chín đại hán cầm binh khí àoào xông ra.Tiêu Lĩnh Vu chuyển động mục quang thấy Khổng Tương cũng có mặt trongđám này, liền nghĩ thầm:- “Cả Thân Tam Quái cùng Khổng Tương đều ở đây, chắc bọn chúng chưa biếtvụ Chu Triệu Long bị bắt.”Đỗ Cửu cười lạt đáp:- Các vị chỉ còn một đường thoát chết là hạ vũ khí và thoát ly Bách Hoa sơntrang. Nếu không nghe lời tại hạ là phải lưu huyết đương trường…Thân Tam Quái cười lạt ngắt lời:- Nếu tại hạ không nhìn lầm thì các hạ là Đỗ lão nhị trong Trung Châu NhịCổ?Bách Lý Băng xen vào:- Các hạ đoán sai rồi. Hiện giờ y là Đỗ lão tam.Thanh âm cô trong trẻo khiến người nghe nhận ngay ra là thiếu nữ.Thân Tam Quái chau mày hỏi:- Tôn giá là ai?Bách Lý Băng đáp:- Ta là quỷ đòi mạng.Đột nhiên cô giơ tay lên, hai mũi ngâm châm vọt ra nhanh như tên bắn.Thân Tam Quái phất tay áo bào rộng thùng thình gạt rớt hai mũi ngân châm.Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh thấy địch nhân đã đứng thành thế bao vâyliền tự nhủ:- “Hãy đả thương vài người trong bọn chúng để chúng rối loạn chương pháprồi sẽ tính.”Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng ngấm ngầm vận động chân lực vào taymặt búng ra mấy phát.Hai tiếng véo véo rít lên, uy lực phi thường. Đó là tuyệt học Đàn chỉ thần côngcủa phái Thiếu Lâm.Đột nhiên hai tiếng rú thê thảm vang lên. Hai đại hán buông rơi binh khí, ngãlăn xuống đất.Nguyên Tiêu Lĩnh Vu chủ định làm cho rối loạn thế trận của đối phương nênvận toàn lực bắn hai dây chỉ phong vào đại huyệt trí mạng của hai người.Thân Tam quái tuy đã ngó thấy Tiêu Lĩnh Vu búng chỉ công ra. Nhưng lãokhông ngờ uy lực chỉ công của chàng có thể đả thương người ở cách sa như vậyđược. Lão kinh hãi nghĩ thầm:- “Xem chừng nhân vật này lợi hại hơn hết.”
http://eTruyen.com