Buổi tối đó hai người dùng một bữa ăn rất tuyệt vời trong khung cảnh thơ mộng của nhà hàng. Ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn chùm trên trần tỏa xuống dìu dịu khiến cho gương mặt của cô gái đẹp như mơ như mộng.Quân Vũ có lúc nhìn sửng Minh Thư, không biết là mình đang sống trong mộng hay thực khi khám phá ra vẻ đẹp huyền ảo của nàng.- "Minh Thư đúng là ngọc trong đá!",lòng chàng tự nhủ thầm,"... Trước đây mình đã từng ví von như vậy, khi nghĩ rằng cái vùng Kỳ Sơn xa xôi nào đó sẽ làm mai một đi sự giỏi giang và tài năng của cô bé này. Nhưng điều này bây giờ cũng đúng cả đối với sắc đẹp của cô bé nữa.Minh Thư là một ngôi sao,và vì vậy mà cô bé cần một bầu trời để mà tỏa sáng ". Dùng cơm xong,Minh Thư thay chiếc quần jean xanh và chiếc áo pull cổ lọ ngắn tay và cùng Quân Vũ đi dạo trên biển.- Sao mà nó vừa vặn quá!- Nàng khẽ nói - Lúc nãy em vào toilet thay bộ đồ này,nhìn vào chiếc gương to, em kinh ngạc khi thấy nó giống như may cho riêng mình vậy!- Em có thân hình của một người mẫu,cho nên cứ lấy kích thước này là vừa khít em.- Chàng nói tới đó, lùi lại mấy bước và ngắm nàng trong ánh trăng - Em mặc gì cũng đẹp,Minh Thư ạ! Chả bù với lúc nãy khi em bước lên sân khấu từ chỗ ngồi trên khán đài của mình, anh ngồi bên trong theo dõi trên màn hình mà không thể nào nhịn cười nổi. Chao ôi, em trông buồn cười khủng khiếp, mà còn đóng kịch như một bà cụ lọm khọm, lúc đó mấy nhân viên hậu trường đều cười nghiêng cười ngửa và còn đề nghị với anh là nên mang ra cho em một cây gậy vì sợ em bị ngã....... Quân Vũ nói xong cười to lên. Chưa lúc nào Minh Thư thấy chàng thoải mái và vui như vậy. Nàng cấu nhẹ vào cánh tay chàng và phụng phịu:- Không cho anh cười em... cũng không cho anh nói xấu em... Chàng thoát ra khỏi tay nàng và vẫn cười rũ rượi:- Anh đâu có nói xấu em.... Cô bé ơi! Lúc đó trông em xấu xí như vậy đó! Nói rồi chàng chạy vụt đi dưới ánh trăng.Tiếng cười của Quân Vũ tan vào không gian,hòa vào tiếng sóng biển trở thành một âm thanh vui nhộn.- Em sắp bắt anh kịp rồi! - Minh Thư vừa đuổi theo phía sau vừa nói. Giọng của nàng thánh thót và trong vắt, phá tan sự yên lặng của đêm trường tịch mịch. Hai cái bóng đuổi theo nhau trên bãi biển. Quân Vũ càng lúc càng bỏ xa Minh Thư và cho đến một lúc chàng hoàn toàn biến mất,để lại một mình nàng trong bóng đêm.- Anh Quân Vũ! - Nàng sợ hãi và dừng lại kêu to - Anh đâu rồi? Anh có nghe em nói không? Không có tiếng trả lời. Minh Thư cơ hồ muốn khóc. Giọng nàng mếu máo như đứa trẻ:- Anh xấu quá! Anh biết em sợ cô đơn mà vẫn cố tình bỏ rơi một mình như vậy - Vẫn không có tiếng trả lời! Nàng lủi thủi đi trở lại lối lúc nãy và thúc thít khóc:- Anh đáng ghét! Anh mang người ta ra đây rồi bỏ người ta một mình.........- "Anh ở sau lưng em đây mà! ",Một giọng tinh nghịch vang lên," Quay lại đi cô bé ơi, anh Quân Vũ của em có khi nào bỏ rơi em đâu!" Minh Thư quay lại và thấy chàng đứng trước mặt mình. Nàng giận dỗi và quay đi chổ khác.- Thôi mà,cho anh xin lỗi! - Chàng tiến lại, xoa đầu nàng và dỗ dàng - Anh chỉ đùa với em một tí thôi.... em đừng có giận anh!- Nãy giờ anh ở đâu? - Nàng ngồi xuống cát,hai tay ôm lấy gương mặt ngấn nước mắt đọng long lanh trên má.- Anh ở sau nghềnh đá đằng kia..... - Chàng cũng ngồi xuống theo nàng - Anh núp ở đó và chỉ muốn hù em một chút....- Em không cho anh em như vậy nữa! - Nàng buồn bã nói - Em rất sợ cảm giác mất anh. Minh Thư ngã người xuống cát,gối đầu trên hai cánh tay,đôi mắt long lanh nhìn trên bầu trời đầy sao.- Lúc ông nội bỏ em mà đi,em cũng có cảm giác đau khổ như vậy. Lúc đó ông nội là người thân duy nhất của em, còn bây giờ... người thân duy nhất của em là anh. Chàng nằm xuống bên cạnh nàng,nắm lấy bàn tay đang gối đầu kia,ủ nó vào tay mình và thủ thỉ:- Anh cũng vậy,Minh Thư! Bây giờ em là người thân duy nhất của amh!- Nhưng rồi anh sẽ lấy vợ và bỏ em một mình....- Dù anh có lấy vợ nhưng em vẫn sẽ ở với anh cho đến khi nào anh tìm được cho em một người chồng xứng đáng. Anh quen với rất nhiều người, anh thừa sức tìm ra một người tài ba cho em gái của mình.- Anh sẽ cưới chị Trinh Huệ hay chị Lệ Hằng chứ?- Anh cũng chưa biết nữa nhưng anh yêu thích cả hai người họ....bằng tình cảm ngang bằng. Lời thố lộ này của chàng khiến trái tim của nàng như thắt lại.- Minh Thư! - Giọng chàng vang lên - Dù anh có lập gia đình đi nữa, anh cũng sẽ lo lắng và chăm sóc em như bây giờ. Chị dâu tương lai của em cũng sẽ lo lắng cho em, bởi vì cô ấy yêu thương anh thì cô ấy cũng sẽ yêu thương em gái của anh. Những lời nói vô tình của chàng khiến cho trái tim nàng bỗng nhói đau.- Mình về đi anh! - Nàng ngồi dậy và quyết định đột ngột - Chúng ta về để cho anh còn nghỉ ngơi. Em cũng thấy trông người hơi mệt, có lẽ vì cuộc trình diễn sân khấu lúc nãy.- Nhưng em không còn giận em nữa phải không?- Em hết giận anh rồi! -Nàng cười vui cho chàng yên lòng - Em là em gái của anh mà. Nàng đóng kịch rất khéo khiến chàng tin ngay và cả mấy ngày sau cũng vậy. Nhưng mỗi đêm trái tim nàng tan nát với ý nghĩ người đàn ông mà nàng yêu chỉ xem như là một đứa nhỏ bơ vơ, tội nghiệp. Nàng có chút tài năng nên chàng động lòng và nhận nàng làm đứa em kết nghĩa. Nhưng cho dù nàng có xuất hiện trước mắt chàng lộng lẫy như thế nào đi nữa như hôm nàng trở thành cô người mẫu tình cờ trên sân khấu thì dưới mắt chàng, nàng vẫn chỉ là một đứa nhỏ mồ côi. Nàng không có gia thế hiển hách như Huệ Trinh hay Lệ Hằng, và nàng cũng chẳng phải là người thành đạt và nổi tiếng như họ. Trong xã hội mà nàng đang sống, nàng vẫn là một con số không to tướng. Mỗi buổi tối, trong giấc ngủ, Minh Thư thường thấy nhiều ác mộng, tâm trí nàng hoảng loạn và nàng cố định thần trong một thời gian mới có thể thoát ra khỏi trạng thái này. "Mình không thể nào tiếp tục mơ mộng viễn vông như thế nữa!", nàng nhủ với lòng mình. "Quân Vũ.....anh ấy như thế là tốt với mình lắm rồi. Anh ấy có quyền yêu những người xứng đáng với anh ấy.... Quân Vũ không có lỗi gì với mình cả....mình phải mau tỉnh mộng....Minh Thư ơi,phải mau tỉnh mộng thôi!' Và thế là Minh Thư dồn hết tâm trí vào việc học.Nàng học ngày, học đêm, học bất cứ khi nào tìm được thời gian rảnh rỗi. Thư viện ở Đài Bắc có dư thừa tài liệu cho nàng tham khảo, cộng vào trí thông minh sẵn có nên Minh Thư tiến bộ đến không ngờ. Và cuối tháng đó khi thầy chủ nhiệm xướng lên cái tên Hoàng Minh Thư đầu tiên trong bảng xếp hạng của lớp thì ngay cả Dương Thiệu Vỹ cũng giật mình.- Em vượt qua luôn cả anh rồi!- Thiệu Vỹ nói và nhìn nàng bằng ánh mắt đầy khâm phục - Anh chỉ nhường cho em một tháng này thôi! Nàng cười và nói với chàng - Không phải em học giỏi hơn lúc trước mà chỉ tại vì tháng này anh lười học. Thiệu Vỹ bật cười trước câu nói vui của Minh Thư.Cũng có thể như thế lắm. Lúc này chàng hay chìm vào mơ mộng của chính mình nên có khi không tập trung vào việc học. Và trong giấc mộng nào cũng có hình bóng của Minh Thư. Nàng không phải là Minh Thư của sáu,bảy tháng về trước mà đã thay đổi một cách tuyệt vời đến nỗi tất cả các nam sinh trong lớp đều ngẩn ngơ ra trước sắc đẹp của nàng. Còn các nữ sinh trong lớp thì cũng ngẩn người ra nhưng với tâm trạng căm tức vì người mà họ nghĩ là chú vịt con xấu xí trước đây bây giờ trở nên một nàng thiên nga yêu kiều không bút mực nào tả xiết. Nước da rám nắng ngày xưa bây giờ đã trở thành trắng mịn, nhân dáng của người con gái càng lúc trở thành bắt mắt, điều kiện sống tốt đẹp hơn khiến sắc đẹp của Minh Thư càng lúc càng trở nên mượt mà, lộng lẫy. Những bộ áo cũ kỹ trước đây đã được thay bằng những bộ thời trang mà Quân Vũ lần lượt mang về chất đầy trong tủ áo của Minh Thư. Cho nên lúc các nữ sinh cũng lớp phát giác ra sao đôi chân của con bé nhà quê bây giờ trở nên thanh thoát như ngón sen, chiếc eo của nó sao thon thả đến thế mà bộ ngực thì thanh tân đầy đặn, làn da trắng ngần và mịn màng không sao tả xiết tạo cho gương mặt vốn đã sáng như trăng rằm kia một sức quyến rũ đến mê hoặc lòng người thì ôi thôi tất cả đã muộn rồi, Minh Thư đã vượt xa họ một khoảng cách khá dài mà dù cố chạy theo họ cũng thể nào bắt kịp. Đó không phải là sắc đẹp bình thường mà sắc đẹp vốn đã làm điên đảo trái tim khán giả một lần khi nàng bất ngờ xuất hiện trên sân khấu. Sau lần đó, Minh Thư không đụng tới đồ trang điểm mà Quân Vũ đã sắm cho đứa em gái mà chàng rất quý nhưng từ nàng vẫn tỏ ra một sức thu hút đến kỳ lạ đến nỗi bây giờ tiếng tăm của nàng đã vượt ra khỏi cái lớp mười hai mà nàng đang học và Minh Thư đã trở thành một hình tượng mà các chàng nam sinh trong trường đều mơ ước đến. Sự thay đổi của Minh Thư khiến cho Khánh Ngọc tức tức lồng tức lộn.Có lần một người bạn học cùng lớp đã rỉ tai cho Khánh Ngọc biết:" Nghe nói con bé Minh Thư đã được một người anh kết nghĩa giàu có nhận về nuôi,cho nên bây giờ nó mới trở nên xinh đẹp, mượt mà như vậy "."Ai nói cho bồ biết? ", Khánh Ngọc hỏi lại thì cô bạn hay mách lẻo kia bèn đáp:"Thì Dương Thiệu Vỹ nói chứ còn ai! Con bé Minh Thư đã kể cho Thiệu Vỹ biết. Hai người họ thân nhau như vậy,việc gì lại không tâm sự cho nhau nghe. Tôi còn nghe nói Thiệu Vỹ tặng quà cho Minh Thư mà con bé từ chối không nhận bởi vì bây giờ cuộc sống của nó đầy đủ lắm rồi. Cứ nhìn những gì nó ăn diện trên người thì cũng đủ biết. Toàn là hàng thượng đẳng đắt tiền! Con bé ấy thật là chuột sa hũ nếp. Chắc nó không thèm để mắt tới Thiệu Vỹ đâu. Tôi nghĩ mơ ước của nó càng cao xa vời vợi hơn kia..... nhất là sau này khi nó đã bước chân vào đại học ". Những lời rỉ tai đó khiến Khánh Ngọc tức đến bầm gan tím ruột nhưng Minh Thư bây giờ đã cao vời trước mắt mọi người như thế. Khánh Ngọc dù có làm gì cũng không thay đổi được cái thực tế sờ sờ ra đó. Nhưng rồi cô gái nhà giàu cuối cùng cũng tự an ủi:"Tranh với nó làm gì cho mệt. Nó muốn lên hương thế nào cũng được, nó bước được vào đại học mình cũng chẳng cần. Nó yêu ai mình cũng không thèm anh tức miễn là nó đừng yêu anh Quân Vũ của mình thôi ". Nghĩ tới Quân Vũ,trái tim của Khánh Ngọc sáng bừng lên. Lúc này tuần nào chàng cũng ghé qua nhà nàng để dùng cơm theo lời mời của ba mẹ nàng. Mỗi lần đến đều có những món quà thật đẹp để tặng cho nàng. Trái tim của Khánh Ngọc lâng lâng với ý nghĩ chàng hoàng tử trong mơ trước sau gì rồi cũng vào tay mình thì lời thố lộ của mẹ nàng một buổi tối kia khiến cho lòng nàng càng thêm hy vọng. Tối đó bà Mỹ Tâm gọi con gái vào phòng và nói nhỏ:- Lúc không có ba con, mẹ đã nói thẳng với Quân Vũ biết điều đó rồi. Ba con vì sĩ diện không chịu nói ra thì mẹ cóc cần sĩ diện, miễn sao cho Quân Vũ nó hiểu rõ rằng con gái của mẹ yêu nó và ba mẹ thì rất muốn nó trở thành con rể. Sau khi nó kết hôn với con thì tất cả tài sản của nhà họ Lưu là của nó.- Thế thì anh ấy nói sau hở mẹ?- Nó yên lặng rồi sau đó xin mẹ cho nó thời gian để suy nghĩ. Nó còn nói là không bao giờ quên được ba mẹ đã chăm sóc và lo lắng cho nó sau khi ba mẹ nó bị tai nạn tảm khốc qua đờ, còn riêng nó thì lâm vào một cú sóc tinh thần không thể hàn gắn được. Nó cũng thừa nhận nó rất quý mến con. Mẹ chắc chín mươi chín phần trăm là nó chịu rồi, nhưng gật đầu ngay thì sợ bị mang tiếng là tham lam tài sản của gia đình mình, vì vậy nó phải tỏ ra lần lựa để mọi người đừng hiểu sai rồi khinh thường nó. Những lời của bà Mỹ Tâm khiến tâm hồn của Khánh Ngọc như bay bổng trên mây. Từ trước đến nay, Quân Vũ không bao giờ từ khước bất cứ điều gì mà cha mẹ nàng yêu cầu nên nàng nghĩ lần này cũng vậy. Tối hôm đó Minh Thư thức khuya làm bài rồi ngủ quên trong thư phòng. Quân Vũ cũng có việc vào đó, tình cờ khám phá ra điều ấy. Chàng liếc vào quyển vở bài tập đang mở ra trên bàn, cảm thấy lúc này Minh Thư dồn hết sức vào việc học quá nhiều. Chàng có la rầy vì sợ nàng ngã bệnh nhưng cô em nhỏ cứng đầu của chàng nhất định không chịu nghe lời ông anh hay lo xa của. Có lúc chàng rủ nàng đi biển để giải khuây thì nàng chỉ lắc đầu rồi lại dồn hết thời gian rảnh rỗi vào việc học."Đó cũng là một điều tốt!', cuối cùng chàng kết luận,"Phải có ý chí như Minh Thư thì mới thành công được!".Chàng nghĩ thế mà vô tình không biết thái độ này của nàng đã được hình thành tự một nguyên nhân hoàn toàn khác hẳn. Lúc sau này tâm trí của Quân Vũ cũng rối bời vì một chuyện mới xảy ra cách đây hai tháng. Đó là việc bà Mỹ Tâm trong một lần chàng đến nhà đã nói thẳng với chàng là hai ông bà muốn chàng làm con rể mà Khánh Ngọc thì yêu chàng tha thiết.-"Nó khong thể nào sống nếu thiếu con!",đó là nguyên văn những gì bà nói "Trước đây con đã từng muốn tự vẫn theo cha mẹ của mình nhưng hai bác đã cố ngăn con lại, vực con trở về với cuộc sống này thì bây giờ con hãy làm điều đó đối với Khánh Ngọc vì con là lẽ sống của nó. Không có con nó sẽ sống không nổi ". Bà nói rồi khóc có vẻ đau lòng lắm. Những giọt nước mắt của bà khiến cho chàng xót xa. Chàng vốn xem vợ chồng bà Mỹ Tâm như ba mẹ nuôi của mình. Khoảng thời gian sau khi cha mẹ chàng qua đời, hai ông bà đã ra sức đùm bọc chàng. Lúc chàng vào đại học, dù đã sống riêng, nhưng chi phí học hành hai ông bà đều lo hết. Lúc Quân Vũ tốt nghiệp đại học thì hai ông bà đã kéo chàng về công ty của họ. Hai năm sau, chàng được ưu ái thăng lên chức phó giám đốc. Bởi mang ơn họ mà chàng đã cống hiến hết sức mình cho công ty. Vì xem hai vợ chồng bà Mỹ Tâm là ân nhân của mình nên khi nghe những lời thố lộ thống thiết của bà, chàng không thể nào mở miệng ra từ chối thẳng. Cho nên chàng đã nói ra một câu đưa đẩy cho qua để tìm kế hoãn binh. Thực sự Quân Vũ cũng quý mến Khánh Ngọc, nhưng đó là tình cảm của người anh trai dành cho em gái. Họ đã quen nhau từ thuở còn thơ rồi sau đó trãi qua bốn năm sống chung dưới một mái nhà nên quan hệ cũng rất khắng khít. Chàng không biết Khánh Ngọc đối xử với những người khác ra sao, nhưng đối với chàng thì một mực ngoan hiền nên chàng không thể nào không quý mến. Nhưng trong lòng chàng, chàng chưa bao giờ nghĩ rằng nàng là đối tượng mà chàng muốn kết hôn. Dù gia đình nàng rất giàu, dù chàng có thể hưởng trọn gia sản của cha mẹ nàng sau khi cưới nàng làm vợ thì những điều đó đối với chàng cũng không quan trọng bằng vấn đề chàng có thực sự yêu thích nàng hay không. Cho đến bây giờ dù có rất nhiều phụ nữ quây quanh nhưng lòng Quân Vũ chĩ nghĩ đến hai người đó là Huệ Trinh và Lệ Hằng. Ba người từ thời trung học đã học cùng một lớp, thân nhau từ thời còn vô tư cắp xách đến trường. Sau này khi lên đại học, mỗi người chọn một con đường khác nhau nhưng họ vẫn liên lạc với nhau luôn. Bây giờ Huệ Trinh đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng trên nhạc đàn Đài Bắc, nàng cũng là một nhạc sĩ dương cầm có hạng đã đoạt nhiều giải thưởng trong những cuộc thi được tổ chức quy mô trên toàn quốc. Gia đình nàng là gia đình trí thức. Cha mẹ Huệ Trinh đều là giáo sư đại học nên họ dạy con rất kỹ. Cho nên bây giờ dù đã trở thành một nhân vật được nhắc tới rất nhiều ở Đài Bắc và tên tuổi nổi như cồn nhưng cho đến nay Huệ Trinh tuyệt nhiên không gây ra tai tiếng gì. Còn Lệ Hằng lại là một trường hợp khác. Huệ Trinh hiền thục bao nhiêu thì Lệ Hằng hiếu động bấy nhiêu. Nhan sắc của nàng rất sắc sảo, có phần lấn lướt Huệ Trinh, từ thời trung học đã nổi danh là hoa khôi của toàn trường. Tốt nghiệp trung học, Lệ Hằng thi ngay vào trường đại học điện ảnh, đầu quân cho một lĩnh vực mà nàng cảm thấy rất hợp với nàng. Ngay năm thứ ba,khi còn mài đũng quần trên ghế nhà trường, nàng đã được một đạo diễn khám phá và ông đã không ngần ngại giao cho nàng thủ vai chính trong một bộ phim đã từng nổi tiếng một thời của ông. Đó là một bộ phim mang nhan đề rất lãng mạn "Ai cũng có điều bí mật". Từ đó tên tuổi của Lệ Hằng vụt sáng lên nhưng một cô gái đa tài này cũng đã phải làm những nổ lực lớn lao khi vừa đóng phim vừa phải gạo bài ngày đêm để lấy đầy đủ chứng chỉ của nhà trường hầu gật được mảnh bằng đại học. Và rồi cuối cùng nàng của thành công mà lại tốt nghiệp hạng ưu khiến cho mọi người đều kinh ngạc. Gia thế của Lệ Hằng cũng hiển hách không kém gia thế của Huệ Trinh. Cha nàng là một quan chức ngoại giao cao cấp còn mẹ nàng là một nữ đạo diễn tài ba mà thành phố đều biết tiếng. Cả hai cô gái nói trên đều tài sắc vẹn toàn và cả hai đều rất yêu chàng nên chàng cũng không biết phải quyết định ra sao. Chàng còn chưa biết phải chọn ai trong hai người họ vì chàng yêu thích họ ngang nhau thì đùng một cái, những gì bà Mỹ Tâm thốt ra trong một buổi cơm thân mật ở nhà bà đã khiến cho chàng trở thành tấn thoái lưỡng nan, hoang man không biết phải làm sao khi đứng ở ngã ba đường. Tiếng ho khan của Minh Thư khiến Quân Vũ giật mình trở về với thực tại. Cô gái trở mình rồi tiếp tục ngủ có lẽ vì quá mệt mỏi. Gương mặt nàng lúc này có gầy hơn trước nên việc này vẫn không làm giảm đi nét yêu kiều của người con gái mà trời sinh ra để đẹp và để được người khác yêu thương. Quân Vũ nhẹ nhàng bồng Minh Thư vào phòng nàng. Ngay lúc đó Minh Thư chợt thức giấc nhưng vẫn nhắm mắt giả vờ không biết. Chàng đặt nàng lên giường, đắp chăn cho nàng, còn hôn lên trán nàng và âu yếm nói:- Cô em gái nhỏ của anh ơi! Làm gì cũng phải để ý đến sức khỏe của mình một chút chứ! Chàng nói xong,định quay ra nhưng đôi mắt chạm vào bản thành tích biểu của nàng đặt trên bàn. Chàng tò mò giở ra xem, kinh ngạc khi phát giác ra em gái mình đứng nhất lớp. Chàng thầm nghĩ:" Con bé siêng năng như vậy cũng là đáng lắm! Đây là trường trung học ưu tú nhất Đài Bắc, vượt qua được tất cả mọi người không phải là chuyện dễ. Chà! Cái cậu học sinh giỏi nhất lớp mà khi trước Minh Thư có đề cập với mình, cậu ta chắc cũng phải giật mình!" Chàng vặn nhỏ ngọn đèn lại và rời khỏi phòng nàng rồi trở sang thư phòng ,không hề biết là Minh Thư xúc động đến muốn rơi nước mắt khi Quân Vũ lo lắng cho mình như vậy. Ở thư phòng,Quân Vũ chăm chú xem quyển vở bài tập đang mở trên bàn của Minh Thư."Bài khó quá mà con bé vẫn giảng ra được,thật là đáng phục. Nhưng cách giải này còn hơi dài dòng ",chàng lẩm bẩm rồi ngồi đó hý hoáy viết. Một lát sau chàng mới giở tài liệu ra làm. Sáng hôm sau Minh Thư thức dậy,làm điểm tâm xong và gọi Quân Vũ ra ăn thì mới biết Quân Vũ đã đi rồi " Mới bảy giờ,sao hôm nay anh ấy đi sớm thế!", nàng ngạc nhiên lẩm bẩm. Nàng bước qua thư phòng để lấy tập vở bỏ quên tối đêm qua thì bất gặp một mảnh giấy nhỏ mà Quân Vũ dằn lại: " Minh Thư, Sáng nay có cuộc họp quan trọng nên anh phải đi sớm để chuẩn bị. Chúc mừng em đã vươn lên vị trí đầu lớp.Chắc cậu bé luôn luôn nhất lớp mà em thường nói với anh cũng giật mình vì thành tích của em. Anh đã xem qua vở bài tập của em rồi. Em giải theo cách đó cũng được nhưng có hơi dài dòng nên anh đã tìm ra cách giải ngắn hơn. Em xem cho kỹ, sáng nay nếu thầy dạy toán gọi em lên bản giải bài cho lớp xem thì anh đoan chắc tụi bạn của em sẽ lác mắt hết. Lúc nào anh cũng thương em gái của anh,Anh Quân Vũ " Minh Thư ấp lá thư vào lòng, nhắm mắt lại và thấy tâm hồn mình bay bổng."Anh ấy thương mình, bao giờ cũng nghĩ đến mình. Như vậy mình còn đòi hỏi cái gì chứ? Như vậy mình còn chưa hạnh phúc hay sao?" Sáng hôm đó sau khi Minh Thư bước vào lớp học thì đã thấy Dương Thiệu Vỹ có ý trông nàng.- Minh Thư! - Thiệu Vỹ khẽ nói - Em đã giải bài toán thầy cho tuần trước rồi chứ?- Em giải rồi, còn anh thì sao?- Anh cũng đã giải xong nhưng không được hài lòng cho lắm.- Tại sao?- Vì nó hơi luộm thuộm, anh muốn giải theo cách ngắn gọn hơn mà suy nghĩ thế mấy vẫn chưa tìm ra được cách.- Thì chúng ta hãy đợi thầy giải vậy! Làm bài được là mừng rồi, anh còn bứt rứt cái gì chứ! Hôm nay trong lớp Minh Thư, hình như có học sinh đi sớm hơn thường lệ. Ai cũng bàn tán về bài toán hóc búa,người chưa làm được thì tham khảo những người giỏi hơn mình. Có người còn copy nguyên văn bài làm của bạn.- Những tiếng nhốn nháo, bàn tán trong lớp im bặt đi khi thầy toán bước vào. Điểm danh xong,thầy ngước nhìn mọi người:- Thế nào, bài tập tuần rồi các em đã làm xong rồi chứ? Lớp học im lặng, thầy quan sát cả lớp rồi nói tiếp:- Chắc là hóc búa lắm hả cho nên chẳng có ai lên tiếng? Thôi được, bây giờ có ai giải ra thì hãy tình nguyện lên bảng và trình bày cho toàn lớp xem cách giải của mình. Cả lớp lại im lặng lần nữa.Thầy dạy toán hướng về phía Dương Thiệu Vỹ:- Này Thiệu Vỹ, thầy không tin là em không giải ra bài này.Thế nào? Lên bảng đi chứ, người hùng của lớp! Vì thầy đã gọi đích danh nên Thiệu Vỹ không làm sao khác được, đành phải lên bảng để giải bài tập theo cách của mình.Trên bảng dày đặc những hàng chữ,ThiệU Vỹ đã cố viết thật nhỏ vì sợ không đủ chỗ. Thiệu Vỹ trở về chổ ngồi rồi thầy giáo mới liếc nhìn cách giải của đứa học trò mà thầy cưng nhất.- Có ai có ý kiến gì không? Cả lớp đều im thin thít.Thấy không khí có vẻ nặng nề, thầy gục gặc rồi nói:- Thầy không làm khó các em đâu, thầy biết bài toán này rất khó. Cách giải của Thiệu Vỹ đầy đủ dù khá dài dòng nhưng dù sao cậu ấy cũng đã cố hết sức mình rồi và điều này cũng rất đáng khen. Các em chép cách giải của Thiệu Vỹ vào tập đi để tham khảo. Một chốc nữa, thầy sẽ cho em cách giải ngắn gọn hơn. Các học sinh không ai bảo ai, vội vả chép bài giải vào tập. Mười phút sau, thầy viết cách giải của mình lên bảng. Các học sinh đều ồ lên một cách thán phục, còn Thiệu Vỹ quay sang Minh Thư:- Cách giải của thầy thật là tuyệt vời.Những gì mà anh suy nghĩ nhất óc mấy ngày qua hóa ra lại tựu trung trong cách giải này. Minh Thư mỉm cười:- Chính vì vậy cho nên thầy mới là thầy của chúng ta chứ!Đợi cho học sinh chép vào tập xong,thầy khẽ hỏi:- Sao,các em còn điều gì thắc mắc nữa không? Nếu không thì hôm nay chúng ta sang bài mới! Lúc đó Minh Thư mới đứng lên và khẽ nói:- Thưa thầy,em có một cách giải khác- Chà! Minh Thư! - Thầy dạy toán có vẻ ngạc nhiên - Sao lúc nãy thầy hỏi thì em lại im thin thít chứ?- Thưa thầy,vì em cảm thấy không có tin cho lắm. Em không biết giải theo cách đó thì có thể chấp nhận được không?- Nào,cô bé!- Thầy dạy toán khẽ nói - Ngại ngùng gì mà không chia sẽ với các bạn cách giải của mình! Tháng rồi, em đã đứng nhất lớp. Thầy tin tưởng vào khả năng của em.Biết đâu em có cách giải độc đáo hơn. Minh Thư không lần lựa, bước ngay lên bảng.Nàng chép lại cách giải của Quân Vũ, trong lòng rất hồi hộp vì không biết thầy cho ý kiến thế nào. Chép xong, nàng về chỗ. Thầy thoáng nhìn bài giải rồi có vẻ giật mình. Ông quay xuống nhìn đứa học trò của mình và khẽ nói:- Minh Thư,em đã nghĩ ra cách giải này trong vòng bao lâu? Minh Thư không thể nào nói đó là cách giải của Quân Vũ, cho nên nàng chỉ nhỏ nhẹ đáp:- Thưa thầy,em đã suy nghĩ suốt tuần qua và cũng đã thức suốt đêm qua. Thầy giáo nhìn Minh Thư, không dấu được vẻ nể phục trong ánh mắt:- Minh Thư, thầy nói thật cho em biết nhé! Cách giải của em còn xuất sắc hơn cách giải của thầy nữa. Trái tim Minh Thư như bay bổng trên mây, không phải chỉ vì thầy khen ngợi,bạn bè khâm phục mà bởi nàng đã khám phá ra người anh kết nghĩa của nàng là một người rất tuyệt vời"Chao ôi...",trái tim nàng như nở bừng ra trong hạnh phúc,"... anh Quân Vũ của mình là một người hoàn hảo không thể tưởng. Anh ấy không những đẹp trai, đầy tình người mà lại còn tài giỏi nữa! Anh Quân Vũ đã vượt qua thầy dạy toán của mình, một người từng cho xuất bản nhiều giáo trình nổi tiếng khắp Đài Bắc.Lúc nãy thầy đã công nhận cách giải của anh ấy là xuất sắc nhất.Tối hôm nay mình sẽ về kể cho anh ấy nghe.Chắc anh Quân Vũ sẽ vui ghê lắm!"