Dịch giả: Trường Giang Mạnh Vũ
Hồi 6
Khẩu Phật tâm xà, Hắc Đầu Đà trổ ngón
Quốc sắc thiên hương, Hà Thái Phượng lâm nguy

    
gày đi đêm nghỉ, vó câu dong ruổi năm hôm sau đã tới Dương Châu.
Dương Châu là một trong mấy châu lớn và phồn thịnh nhất Giang Nam. Nhà cao cửa rộng, lâu đài các ngọc, tường hoa mái ống nguy nga. Dân cư đông đúc, buôn bán tấp nập người qua, kẻ lại huyên náo dị thường.
Chu Đức Kiệt nói:
- So với Trấn Giang, thành Dương Châu cũng lớn và phần tráng lệ nguy nga có lẽ còn hơn nhiều.
Phàn Mộng Liên nói:
- Tuy chưa được đi Dương Châu chuyến nào, nhưng theo lời gia phụ và gia huynh thì thị trấn này là đất ăn chơi, ngựa xe như nước, áo quần như nêm đó, Nữ hiệp à.
Chu Tú Anh trách:
- Phàn muội! Chớ có xưng hô như vừa rồi, e lộ liễu. Tránh sự tò mò được bao nhiêu hay bấy nhiêu. vả lại chúng ta cùng bạn nữ lưu cả, mà câu nệ cái gì.
Chu Đức Kiệt hỏi:
- Phàn huynh đi Dương Châu nhiều lần chưa!
Phàn Thế Hùng đáp:
- Lúc còn gia phụ, cứ một hay hai năm lại được đi một lần. Từ ngày gia phụ qua đời, đưa cô mẫu trở về, tôi cũng chưa đi chuyến nào nữa, thấm thoắt đã trên ba năm rồi. Lẹ thật!
- Nhà ở đâu?
Phàn Thế Hùng nói:
- Ở phố Chiều Dương lối cửa Bắc, rẽ sang đường này.
Nói đoạn Thế Hùng giật cương rẽ ngựa sang tay hữu. Chu Đức Kiệt hỏi Phàn Thế Hùng:
- Chúng ta tìm quán trọ để rồi sẽ tới đó có nên không?
- Khỏi cần. Nhà bà cô mẫu rộng rãi đủ chỗ cho chúng ta ăn ở.
Vòng mấy phố nữ thì tới Chiều Dương lộ. lộ này khá sầm uất đầu lộ có chợ Bắc Qua nên người đi lại buôn bán khá tấp nập. Tới giữa phố gần cây hòe lớn bóng mát rợp cả một khu, Phàn Thế Hùng chỉ một căn nhà.
- Tiệm Đạt Hưng kia kìa. Tới rồi.
Phàn Mộng Liên hỏi:
- Ồ! Sao lại đóng cửa giờ này trong lúc mọi người còn đang buôn bán náo nhiệt.
- Chắc có việc gì. Không lẽ dọn đi nơi khác. Tấm bảng hiệu còn kia mà.
Bốn người cùng xuống ngựa. Phàn Thế Hùng đưa dây cương cho Phàn Mộng Liên, bước tới gõ cửa. Mọi người ở lối xóm thấy người lạ đi ngựa tới đều tò mò đổ xô ra coi. Mấy người nhận ra Phàn Thế Hùng thì chạy tới chào hỏi vui vẻ. Một người trạc năm mươi tuổi hỏi:
- Ồ!... Phàn hiền điệt đây mà! Cứ ngỡ là ai. Sao lâu nay không đi Dương Châu chơi.
Thế Hùng vái chào tất cả rồi đáp:
- Từ khi gia phụ mất, nhà vắng người không rảnh nên chẳng đi được đâu cả. Vương thúc thúc buôn bán phát tài không? Cô mẫu đi đâu mà tiệm Đạt Hưng đóng cửa sớm thế này.
Người họ Vương đáp:
- Hiền điệt tới Dương Châu vừa đúng lúc Hạ thái thái cần.
Phàn Thế Hùng biến sắc.
- À, Có việc chi vậy hả Vương thúc? Cô mẫu và Thái Phương đâu? Không có ai ở nhà sao.
Họ Vương đáp:
- Chuyện lôi thôi lắm nói ở đây không tiện... Vương thái có nói với tiện nội là đi lễ ngoài miếu đó, chắc cũng sắp về rồi. Trong nhà có người, hiền điệt cứ gọi cửa đi.
Phàn Thế Hùng không hỏi thêm nữa, chỉ ba người giới thiệu:
- Mãi nói chuyện quên khuấy đi mất, đây là Mộng Liên, em cháu đó. Còn hai vị đây là bằng hữu Chu tiên sinh và Chu tiểu thư.
Mấy người tiến tới vái chào nhau. họ Vương nói:
- Chà! Mộng Liên lớn thế này rồi à? Hồi sanh thời, Phàn đại ca thường nói chuyện luôn. Hiền điệt đi gọi cửa đi. Nếu người nhà không mở, tôi gọi lối sau hộ.
Phàn Thế Hùng liền vào gõ mạnh trên cửa gỗ. Chợt một người đứng gần đó reo lên:
- A ha! Hạ thái thái đã trở về kia kìa.
Mọi người vội nhô ra nhìn. Từ phía chợ tiến tới một chiếc kiệu có hai người phu khiêng đi khá lẹ. Không bao lâu đã đỗ ngay trước tiệm Đạt Hưng.
Một bà dáng người phúc hậu, trạc ngoài năm mươi, tay bê chiếc tráp, tay cầmrave; lạ không?
Anh em họ Phàn nhận lời. Bốn người bèn thay y phục dạ hành, nhảy qua cửa sổ ra ngoài. Bọn Chu Đức Kiệt đã biết đường nên cứ theo lối đêm qua phóng mình như hai vệt đen. Lúc tới chân thành, anh em Chu gia nhìn lại thấy Phàn Thế Hùng và Phàn Mộng Liên bị cách một quãng dài đứng lại chờ. Phàn Thế Hùng nói:
- Nhị vị phi hành tới mực tuyệt luân, tụi tôi theo không nổi.
Chu Tú Anh nói:
- Tôi nói thiệt thà đừng có buồn. Phi hành thuật của nhị vị khá lắm rồi, không nên so sánh với chúng tôi đã mất công phu mười mấy năm trời theo thầy vào núi. Nào ta đi.
Nói đoạn cầm tay Phàn Mộng Liên nhảy vụt lên mặt thành đáp xuống nóc nhà, lẻn vào dinh Tổng trấn. Đức Kiệt, Tú Anh cố ý phi hành chậm lại, Thế Hùng và Mộng Liên theo đều.
Tư dinh Dương Trường Hỷ không có tiếp tân như đêm qua nữa nên đèn đuốc bớt sáng. Sự canh phòng tuy cẩn mật nhưng không đến nỗi náo động.
Bốn người đáp mình từ tường hoa chuyển sang cây hòe lớn trước sảnh. Cửa lớn ra vào đã đóng, song cửa sổ còn mở. Bên trong, vợ chồng Dương Trường Hỷ và Tấn Đình ngồi quanh chiếc thồi nhỏ nói chuyện. Cả ba người sắc diện đều nghiêm trọng. Chu Tú Anh rút phi đao ra nói nhỏ.
Cảnh cáo chúng một lần để khỏi quên thi hành điều kiện ngày mai.
Phàn Thế Hùng cũng muốn trổ tài phi đao đã đem lại cho chàng tước hiệu Phi Đao Thái Bảo, bèn ngăn lại:
- Để việc này lại phần tôi, giết gà cần chi đến đao mổ trâu.
Nói đoạn, Thế Hùng rút ở đai lưng ra một ngọn Liễu Diệp đao tay một cái. Liễu Diệp đao bay biến cắm phập ngay chính giữa thồi khiến vợ chồng Dương Trường Hỷ và Dương Tấn Đình giật mình kêu lên một tiếng...
Chu Tú Anh nói nhỏ:
- Thôi đi.
Thế là bốn người chuyền xuống tường ào nhảy ra ngoài, theo về Trà Hương quán.
Trong quán đã đi ngủ cả. Chu Tú Anh bảo thế Hùng:
- Lối phóng Liễu Điệp phi đao của Phàn gia hay lắm, rất đáng tước hiệu.
Thế Hùng nói:
- Tài mọn có chi đáng kể.
Chu Tú Anh lắc đầu:
- Chỗ người nhà, không cần khiêm tốn. Công phu của nhị vị khá lắm không hổ danh hiệp sĩ. Chẳng nên ví với kiếm khách, vì thật ra, trong thế gian này những nhân vật ấy có được bao người? Tuy tôi còn ít tuổi nhưng theo kinh nghiệm xét đoán không trật đâu.
Ai về phòng ấy. Đức Kiệt và Tú Anh ngồi định vận khí hồi lâu mới lên giường đi nghỉ.
Hôm say, bốn người cùng ở lại Trà Hương quán suốt ngày đàm luận cổ kim, võ nghệ. Anh em Chu gia thấy họ Phàn rất tinh thông thì có ý mừng thầm không đến nỗi uổng công giao kết.
Phàn Thế Hùng vội ôm lấy đoản đao và cặp song đao đưa cho Đức Kiệt và Tú Anh xem, lật đi lật lại, thấy trên bản đao cây nào cũng có khắc hai chữ Tung Sơn. So với cây Thất Tinh đao và cây Thái Dương kiếm của anh em Chu gia thì ba cây đao Tung Sơn này tuy không phải là báu vật đúc bằng vàng với thép luyện theo phương pháp đặc biệt của kiếm gia ứng với khí tám phương, tinh hoa sáu cõi, chém sắt như chẻ tre, lấy đầu người không vấy máu, lưỡi có ánh hào quang lóng lánh khí tỏa lạnh người, nhưng cũng là thứ khí giới tốt được lò Thiếu Lâm tự luyện lọc cẩn thận nên sắc bén vô cùng.
Phàn Thế Hùng nói:
- Cây đoản đao này của gia phụ dùng khi trước do Thiếu Lâm tự tặng khi người hạ sơn. Còn cặp song đao thì mãi về sau gia phụ nhờ lò Tung Sơn đúc hộ cho Mộng Liên dùng.
Xẩm tối hôm ấy, chủ quán cho hay rằng trong mấy gia đình quen biết mà trước kia là nạn nhân của Tham Hoa Quỷ Dương Tấn Đình thì đã có một gia đình nhận được tiền bồi thường. Theo lời đồn, Họ Dương giao việc đàn chay cho chùa Viên Sơn. Còn Xuân Phong quán thì đã hoàn toàn đóng cửa từ hôm nọ. Quán ấy hiện thời bỏ trống: Bọn Trư Diện Thử đã rút cả về dinh Tổng trấn.
Chu Tú Anh cười:
- Họ Dương khôn hồn biết điều rồi. Mai chúng ta lên đường Dương Châu chứ.
Phàn Thế Hùng đáp:
- Vâng sớm mai lên đường. Việc ở Trấn Giang thế là tạm chấm dứt.
Chủ quán vội nói:
- Quí vị hãy nán lại chơi Trấn Giang vài bữa nữa rồi hãy đi. Nhất là nhị hiệp khách từ Hoa Bắc xuống đây, cần gì vội vàng.
Chu Đức Kiệt đáp:
- Chúng tôi không bận việc thật, nhưng nhị vị Phàn gia đây cần đi Dương Châu có việc nhà, nên chúng tôi đi cùng cho có bạn đồng hành. Bữa nào có dịp qua Trấn Giang sẽ xin tới thăm.
Sáng hôm sau, bốn người từ giã chủ quán Trà Hương quán, lên ngựa thẳng đường sang Dương Châu.