ì nắng trưa quá gay gắt nên chúng tôi chuyển Pat Mitchell vào căn lều lớn, dưới những tàn cây. Rồi, để Johnny ở lại giúp Pat an vị, tôi đi thay bộ đồ ướt và đắn đo tìm một câu nói thích hợp.Khi tôi trở lại, Pat đang ở một mình trong lều. Nàng ngồi trên giường-trại, cầm trong tay hộp phấn trang điểm nhỏ. Tôi thấy nàng đẹp thật. Giờ đây, đôi má nàng không còn tái xanh mà đã ửng hồng; mái tóc mượt hất ngược ra sau càng làm nổi bật khuôn mặt trái xoan với đôi mắt nhung. Nàng chính là hiện thân của nữ tính với những đường cong tròn trịa của pho tượng thời cổ đại.Ngồi ở chân giường, tôi chìa điếu thuốc mời nàng. Nàng khoát tay từ chối. Tôi đốt điếu thuốc, hít vài hơi để lấy can đảm, rồi nói:- Thưa cô Mitchell...- Ông Lundigan, xin ông hiểu cho... Chính tôi là người phải ngỏ lời xin lỗi ông.Rồi nàng nghiêng người về phía trước và nói bằng giọng trịnh trọng, cân nhắc, như sợ quên đi vài câu trong bài diễn văn mà nàng đã soạn kỹ:- Sáng nay, tôi thật vô lễ khi nói với ông một số chuyện. Thật là ngu xuẩn, tàn nhẫn và tôi không hiểu tại sao mình như thế... Hay nói đúng hơn là tôi đã hiểu ra sự thể. Sở dĩ tôi đã có phản ứng hồ đồ như thế là vì ông đã trông thấy tôi trần trụi và đó là điều tôi không chịu đựng nổi, và... Vâng, đó chính là nguyên nhân, thực sự... Xin ông tin tôi, tôi rất ân hận và xấu hổ trước thái độ nông nổi... Tôi sẽ ra đi bất kỳ khi nào ông muốn và sẽ chẳng ai biết tôi đã từng đến đây... sẽ chẳng ai biết.Pat ngả người xuống gối, xem chừng mệt lả. Nàng có vẻ e ngại về phản ứng của tôi. Tôi gượng mỉm cười.Cuối cùng, tôi nói:- Tôi cũng vậy. Tôi rất tiếc đã cư xử không phải với cô. Cô biết không, đây là lần đầu tiên tôi trở lại hòn đảo này kể từ... kể từ dạo tôi đến đây với vợ tôi. Tôi không tài nào giải thích cho cô hiểu về cảm xúc của tôi. Tôi có cảm tưởng như... trở về nhà mình. Vì vậy, tôi không thể chấp nhận có một ai khác...-... dẫm chân lên vùng đất của ông?- Đúng... đúng vậy... Tại sao ta phải che giấu điều đó chứ? Nhưng đó không phải lỗi của cô. Cô không hề biết là hòn đảo thuộc quyền sở hữu của tôi. Đã vậy, cô đang lâm bệnh. Này cô... Ồ, thôi đủ rồi. Tôi đã ứng xử như một kẻ ngu ngốc. Mong cô bỏ qua cho. Bây giờ, ta hãy nói sang một chuyện gì khác nhé?Pat mỉm cười và xin tôi điếu thuốc. Tôi bật quẹt cho nàng mồi thuốc và chúng tôi hướng câu chuyện sang những đề tài khác, ít nguy hiểm hơn.Tôi kể cho nàng về những chuyện tôi nghe khi ở đất liền, về chàng dược sĩ trẻ ngưỡng mộ sự duyên dáng của nàng, về sự ngạc nhiên của cư dân bản địa khi thấy nàng sử dụng chiếc ca-nô nhỏ như vỏ dừa để làm một vòng qua các đảo.Nàng cười:- Chắc họ tưởng tôi khùng.- Thật ra, chính tôi cũng cho rằng cô khùng! Chẳng ai dám ra khơi với một chiếc ca-nô như vậy!Nàng nhún vai, đáp:- Nếu biết đề phòng những cơn gió bất chợt thì chẳng nguy hiểm đâu. Vận may hầu như luôn mỉm cười với tôi.- Hầu như à?- Vâng, bởi vì khi đến hòn đảo này, tôi đã bị một vố khá nặng. Hôm đó, gió thổi rất mạnh và biển động. Tôi không thấy lo sợ vì thấy đã kề cận đảo. Nhưng tôi không tìm thấy lối vào con lạch và thế là mọi việc không ổn.- Lúc đó, cô làm gì?- Tôi cho ca-nô men theo mỏm đá ngầm cho đến khi tìm thấy con lạch.- Quá nguy hiểm!- Dĩ nhiên, nhưng chẳng còn một giải pháp nào khác. Khi hướng ca-nô theo con sóng lớn để vào lạch, tôi tưởng chừng như cưỡi một con ngựa đang lồng lên, nhưng rồi cuối cùng tôi cũng làm chủ được tình huống.Tôi nhìn đôi bàn tay nhỏ đang đặt trên tấn drap giường: đôi bàn tay quả quyết. Đôi môi nàng cũng thế, rất quả quyết và tươi vui. Nàng là người can đảm và có tâm. Tôi thấy nàng rất dễ mến và biết rằng đó là điều nguy hiểm cho tôi.Tôi hỏi:- Cô theo ngành tự nhiên học ư? Một nghề khá xa lạ đối với phái nữ!- Tại sao chứ? Tôi yêu cái nghề này và làm việc khá tốt. Nghề này giúp tôi có đủ tiền để chi dùng và cho tôi cơ hội để thực hiện những điều mình yêu thích.- Chẳng hạn như cơ hội được nghỉ ngơi trên hòn đảo của tôi?- Vâng.- Hiện nay cô đang đeo đuổi đề tài gì?- Tôi đang soạn luận án tiến sĩ với đề tài là môi trường sống của loài Haliotis asinina.Tôi mỉm cười khi nghe nàng giải thích về công việc của nàng và đến lượt tôi phải trả lời những câu hỏi:- Còn ông, công việc của ông lúc này là gì?- Như Johnny đã nói với cô: tôi đang học lặn.- Để tiêu khiển ư?- Đúng, chỉ để tiêu khiển. Bộ cô thấy lạ lùng lắm sao?- Không, theo tôi thì đó là bộ môn khá tuyệt vời để qua những ngày nghỉ hè. Nhưng rồi sau đó, ông sẽ sống bằng nghề gì? Dẫu sao, ông đâu thể sống suốt đời ở đây?Tôi nhún vai:- Biết làm sao hơn? Tôi không thể tiếp tục đi dạy; chẳng một trường đại học nào muốn nhận tôi. Tuy vậy, là một sử gia dày kinh nghiệm, tôi có thể tìm thấy quanh đây chất liệu để viết vài cuốn sách. Hẳn cô đã biết, những nhà hàng hải đầu tiên, thổ dân, thợ mò ngọc trai... đó là những đề tài chưa được nghiên cứu một cách chu đáo, dựa trên những tư liệu đúng đắn.Pat nghiêng người về phía trước, vẻ rất quan tâm:- Một ý tưởng rất hay! Hẳn ông cũng biết đây là vùng biển hoang sơ nhất nước Úc, với những chuyện cướp biển, các trận thủy chiến và những chuyến phiêu lưu đủ loại...Chẳng thiếu một đề tài nào. Có quá nhiều chất liệu mà nếu có thể, tôi sẽ viết được nhiều cuốn sách. Để tôi cho ông xem cái này.Pat mở hộp phấn trang điểm, nhấc cái nắp nhỏ bên trong lên và lấy ra một vật hình tròn, rồi đặt vào tay tôi. Tôi nhìn một hồi lâu, không dám ngước mắt lên.Đó là đồng tiền y hệt như đồng tiền vàng Tây Ban Nha mà tôi và Jeannette đả lượm được ở mỏm đá ngầm. Tôi thấy miệng mình khô khốc và mặt tái xanh không còn chút máu. Khi nhắm mắt lại, tôi thấy những giấc mộng của tôi sụp đổ như một lâu đài cát. Rồi tôi mở mắt ra: trong tay tôi lấp lánh đồng tiền vàng.Cuối cùng, tôi hỏi nhỏ:- Cô đã tìm thấy nó ở đâu?- Nơi mỏm đá ngầm của hòn đảo này. Ngày hôm sau khi tôi đến đây. Hôm đó, tôi đang thám hiểm cái hốc nước nơi mỏm đá và trông thấy một vật tương tự như mẩu san hô chết, tròn và dẹt. Chẳng hiểu vì sao tôi lại nhặt nó. Hẳn có lẽ là hình dáng khá lạ thường của nó. Sau đó, tôi nhận thấy ở dưới lớp san hô là kim loại. Tôi mang nó về lều, cạo bỏ lớp san hô... và kết quả là đó.- Tôi hiểu.Ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ của tôi, Pat nói:- Ông có vẻ không hiểu cái ý nghĩa của đồng tiền này. Nó xác định cái thuyết cho rằng các nhà hàng hải Tây Ban Nha thuở trước đã ngang qua đây và một số tàu đã bị đắm gần các hòn đảo này. Là một sử gia, hẳn ông hiểu rõ tầm quan trọng của sự việc đó.Đương nhiên, tôi biết quá rõ... Tôi biết rằng cô gái này, một khi về đất liền, sẽ kể ra câu chuyện của nàng và khoe đồng tiền vàng cho đến khi một tay nhà báo nào đó nghe được câu chuyện và làm ầm lên và thế là tôi công toi. Khách du lịch sẽ đổ về hòn đảo của tôi với mục đích tìm kiếm kho tàng dưới đáy biển. Nghĩ đến đó tôi buộc miệng nói lớn:- Trừ khi...Đặt tay lên tay tôi, Pat Michell hỏi:- Trừ khi gì ạ?Tôi đắn đo chọn câu trả lời: hoặc bịa ra một chuyện gì đó để che giấu sự thật và như thế có thể che giấu nguy cơ bị khách du lịch ùa đến hòn đảo này, hoặc nói rõ sự thật với Pat, chia sẻ với nàng cái kho tàng và cơ may của tôi.Mải suy nghĩ, tôi nắm chặt đồng tiền vàng trong tay mà không hay biết cho đến khi cảm thấy đau ở lòng bàn tay. Rồi tôi bỗng nhớ câu nói của Johnny Akimoto: “Cô gái này rất tử tế. Cô ấy sẽ giữ lời hứa”. Nếu tôi tin tưởng Johnny thì hẳn tôi cũng phải tin Pat Mitchell. Tay tôi xòe ra khi tôi nhìn cô gái. Đôi mắt nàng trĩu nặng ưu tư.Nàng dịu dàng hỏi:- Phải chăng tôi đã nói điều gì sai?- Không, Pat. Bây giờ tôi cũng muốn cho cô xem một vật.Tôi kéo cái túi hành lý ở dưới giường và lấy ra cái vòng đeo tay mà tôi đã mua của bồ nhí của Manny Mannix.Đặt nó vào tay Pat, tôi nói:- Đây là đồng tiền y hệt như của cô.Đôi mắt mở lớn không kinh ngạc, Pat chăm chú xem xét hai đồng tiền rồi nói nho nhỏ:- Đồng tiền này là của ông?- Đúng.- Ông đã tìm thấy nó ở đâu?- Ở mỏm đá ngầm, cách đây nhiều năm, khi tôi đến đây với vợ tôi. Có lẽ cũng ở ngay nơi mà cô đã nhặt được đồng tiền của cô.Pat từ tốn hỏi:- Như thế... có nghĩa là gì?- Có nghĩa là con tàu Dona Lucia, xuất phát từ Acapulco để đi Philippines, đã bị đắm gần hòn đảo này vào năm 1732, và tôi và Johnny Akimoto đến đây với mục đích trục với kho tàng.Chúng tôi im lặng một hồi lâu, nhìn nhau với vẻ ưu tư và chẳng còn quan tâm đến đồng tiền vàng đang nằm trên tấm drap trắng.Cuối cùng, Pat nói:- Tôi xin cám ơn ông vì được vinh dự khi ông cho biết điều đó. Ông không có gì để phải e ngại tôi. Ngay khi bình phục, tôi sẽ rời khỏi đây. Hơn nữa, tôi sẽ để lại đồng tiền vàng của tôi cho ông, như vậy chẳng ai có thể biết đến nó.Tôi lặng im vì thật ra tôi chẳng biết phải nói gì đây? Tôi cảm thấy mệt lả và nhức hai mắt. Tôi úp mặt vào lòng bàn tay rồi xoa xoa hai mắt, tựa một sinh viên mệt mỏi vì học khuya.Pat hỏi:- Ông đặt nhiều hy vọng vào cái kho tàng đấy ư?- Mọi hy vọng!- Nhưng con tàu đó đã đắm cách nay hơn hai trăm năm. Có thể ông sẽ không tìm thấy nó.- Tôi hiểu.- Nếu trong trường hợp đó, ông sẽ làm gì?- Tôi không muốn nhắc đến chuyện đó.- Một ngày nào đó hẳn ông phải cân nhắc vấn đề thôi. Mong rằng lúc đó ông sẽ không quá đau buồn.Nàng ngả người xuống gối, mắt nhắm lại. Trông nàng thật bé bỏng, thật mệt mỏi và cực kỳ hấp dẫn.Tôi dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ má nàng rồi ra khỏi lều.Johnny đang khom người nhóm bếp lửa. Khi thấy tôi, anh thẳng người lên và nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi.Tôi nói, gọn lỏn:- Cô ấy biết cả rồi.- Ông muốn nói gì?- Cô ấy biết chúng ta đến đây để trục vớt kho tàng của chiếc Dona Lucia.- Ông đã nói với cô ấy?- Tôi không thể làm khác hơn. Đây là thứ mà cô ta đã tìm thấy nơi mỏm đá ngầm.Tôi tung đồng tiền vàng lên, chụp lấy nó và đặt vào tay Johnny. Anh lặng im nhìn đồng tiền vàng một hồi.Tôi nói:- Cậu biết không tôi buộc phải nói ra sự thật. Nếu không...Johnnay ngước mắt nhìn tôi. Khuôn mặt rạm nắng của anh trông rang rỡ:- Tôi hiểu, Renboss. Tôi rất hiểu.- Chẳng hay tôi làm thế có đúng không?- Rất đúng. Như thế chúng ta có thêm một người để cùng làm việc.Quả thật, giờ đây mọi việc xem chừng như dễ dàng hơn khi không ai trong chúng tôi tìm cách che giấu sự thật và né tránh nhau. Mỗi sáng, tôi và Johnny chuyển Pat ra bãi biển và để nàng nằm thoải mái dưới tấm vải che. Với thời gian, nàng dần dần hồi phục và vết thương nơi chân nàng thu hẹp dần. Chẳng bao lâu nữa, nàng có thể đi khập khiễng. Nhưng từ đây đến lúc đó, nàng chỉ có thể nằm yên trên giường, để đọc sách, viết lách, ngủ hoặc theo dõi những buổi tập lặn của tôi dưới sự chỉ dẫn của Johnny.Chúng tôi đang thăm dò vùng biển phía ngoài mỏm đá ngầm trước khi mò tìm vị trí của con tàu Dona Lucia. Tôi vẫn kiên trì tập luyện, tìm cách thích nghi cơ thể và tâm trí với những yếu tố mới mẻ. Ngoài ra, tôi cũng thực hành phương pháp giảm áp, bằng cách trồi lên mặt nước theo từng giai đoạn chậm, mỗi giai đoạn bao gồm ba hoặc bốn thước, và nghỉ ngơi sau mỗi lần lặn sâu để tránh sự tích tụ azốt trong huyết quản. Vào lúc đầu, tôi phải bám vào sợi dây neo để xác định được độ sâu. Trong cái thế giới lạ lùng của đại dương, đối với tôi, sợi dây neo này là mối dây nối liền tôi với thực tại và tôi thường bám chặt lấy nó để xua đi những khiếp đảm và giữ được bình tĩnh.Trước sự khiếp đảm của tôi, Johnny không hề lên tiếng chỉ trích. Anh nhẫn nại chờ đợi cho đến một hôm, khi trông thấy tôi đã đủ tự tin, anh mới ôn tồn giải thích cho tôi về những hiểm nguy mà tôi có thể gặp:- Renboss à, có một điều ông phải ghi nhớ đó là khi đã xuống nước thì ông luôn có thể gặp hiểm nguy. Chúng ta không thể nào biết con cá nó nghĩ ra sao vì thế làm sao chúng ta có thể tiên liệu phản ứng của nó? Với con ngựa hay con chó thì khác vì nó thuộc về thế giới của ta. Đó là loài thú đã sống với con người qua hàng ngàn năm, vì thế ta biết rõ chúng. Nhưng loài cá thì khá bí ẩn. Có thể một ngày nào đó ông sẽ gặp một con cá mập. Nó sẽ đột ngột dừng lại trước mặt ông rồi sau đó đánh vòng quanh ông. Và rồi nó lội đi nơi khác và hai giây sau, đâm thẳng vào ông như một quả trọng pháo.- Rồi sao, Johnny?- Vì sống trong thế cá nên ông phải chiến đấu như loài cá bằng cách bơi lội, giả vờ làm cho kẻ thù của mình phải sợ.- Nếu nó không sợ thì sao?- Vì có mang theo con dao nên ông phải đâm thẳng vào bụng cá. Đó là giải pháp duy nhất mà ông phải chọn.Vẫn luôn là như thế: dùng trí tuệ để khống chế nỗi sợ, đẩy lùi hiểm nguy bằng sự can đảm và tài phán đoán. Ngoài ra, chẳng còn một thứ vũ khí nào khác cho con người trần trụi dưới lòng đại dương.Mỗi ngày, sau những buổi tập, chúng tôi chèo thuyền về đảo và không quên đánh giá về những kinh nghiệm đã học được. Khi chiều xuống, chúng tôi quây quần bên lửa trại để ăn tối.Một hôm, Pat Mitchell nêu lên một ý kiến khiến tôi phải thắc mắc suy nghĩ:- Renn à, về chuyện con tàu của ông...- Cô muốn nói gì?- Trong những ngày gần đây, tôi đã suy nghĩ khá nhiều về con tàu của ông. Có phải nó bị đắm ngoài khơi, phía bên kia mỏm đá ngầm?- Tôi nghĩ thế. Khi ở đất liền, tôi đã cho rằng chiếc Dona Lucia đã bị sóng xô vào mỏm đá ngầm và, chìm tại đó, nơi tôi tìm thấy đồng tiền vàng. Nhưng giờ đây tôi đã thay đổi ý kiến.Johnny nói:- Renboss à, tôi tin chắc con tàu đã chìm ở ngoài khơi, trước mỏm đá ngầm.- Làm sao anh có thể tin chắc vào điều đó? - Pat hỏi.- Để tôi giải thích cho cô. Có phải con tàu Tây Ban Nha lớn hơn chiếc Vahiné của tôi rất nhiều?- Đúng, đó là con tàu vài ba trăm tấn.- Như vậy... Thử nghỉ xem với chiếc tàu nhỏ như chiếc Vahiné của tôi thì cũng phải cần một cơn bão biển rất mạnh mới có thể nâng nó lên để đập vào mỏm đá ngầm. Theo tôi nghĩ thì chiếc Dona Lucia chỉ va vào mặt ngoài của mỏm đá ngầm, mắc kẹt ở đó một thời gian. Sau đó, gió và nước đã kéo nó ra phía ngoài và nó chìm ở đó.Tôi nói:- Tôi thấy giả thuyết của cậu khá đúng, Johnny. Nhưng tôi không hiểu tại sao chúng tôi lại nhặt được đồng tiền vàng trong hốc nước giữa các mỏm đá?Pat nói, giọng quả quyết:- Đó chính là điều tôi muốn bàn đến. Những đồng tiền vàng đó không xuất phát từ con tàu mà xuất phát từ các thủy thủ đã mang theo chúng.- Tại sao?- Thử hình dung một trận đắm tàu thì rõ... Họ là những thủy thủ đang trên con tàu gặp nạn trong vùng biển lạ. Họ biết họ đang gần một vùng đất hoang vắng hay có người. Rồi con tàu va vào mỏm đá ngầm. Biết con tàu sẽ chìm và không còn thời gian để hạ ca-nô cấp cứu, các thủy thủ đã nhảy ra khỏi tàu để bơi về phía đảo. Thử nghĩ xem họ đã mang theo gì khi rời tàu?Johnny nói:- Họ mang theo dao và những túi tiền buộc ở thắt lưng.Đó là một giả thuyết lô gíc, hầu như chính xác. Tôi thán phục cô gái có khuôn mặt trái xoan và đôi mắt nhung đã nghĩ ra nó. Tuy vậy, tôi không muốn biết thêm:- Trong trường hợp đó, một số người trong đám thủy thủ có thể đã lên được đảo. Vậy mà, tôi đã đi khắp đảo mà không tìm thấy một vết tích nào của họ.- Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi, Renboss. Nếu con tàu bị vỡ trong đêm, giữa cơn giông bão, thì sẽ chẳng ai sống sót. Sóng to sẽ đẩy đám thủy thủ lên mỏm đá, với thân thể bầm dập thương tích. Rồi mùi máu sẽ thu hút đám cá mập...- Đúng vậy, Johnny. Nếu giả thuyết của cậu mà đúng thì chúng ta có cơ may tìm thấy chiếc Dona Lucia ở phía ngoài mỏm đá.- Trừ khi nó bị sóng đánh vỡ tan và chìm ngay.Chúng tôi lặng im một lúc. Như vậy là chúng tôi đã có một giả thuyết có thể chấp nhận được và điều còn lại là phải kiểm chứng nó. Để thực hiện điều này, Johnny và tôi phải thăm dò vùng biển phía ngoài mỏm đá ngầm. Có thể một mình tôi phải lặn khá sâu mới có thể tìm thấy con tàu vì Johnny thiếu trang bị nên không thể xuống quá mười sải.Johnny đứng lên để vứt thêm vài nhánh củi khô vào lửa. Tôi vào lều, lấy cái chăn để đắp lên mình Pat. Khi Johnny và tôi đã ngồi xuống, Pat nói bằng giọng bình thản!- Tôi đã đi lại được rồi. Lúc đầu thì đau nhưng sau...- Cô nói sao?- Tôi đã đi lại được rồi. Lúc đầu thì đau nhưng sau khi đã khập khiễng ít lâu, tôi đã thấy đỡ.Johnny nói, giọng trách cứ:- Cô không nên như thế. Bây giờ không phải là lúc để liều lĩnh. - Jenny à, tôi không liều lĩnh đâu. Vết thương đã hết sưng tấy. Nếu mỗi ngày biết tập luyện đôi chút thì sau này tôi sẽ không đau đớn...Thấy trong âm giọng của Pat thoáng chút khác lạ, tôi ngước mắt nhìn nàng nhưng phần trên của mặt nàng chìm trong bóng tối, vì thế tôi chỉ thấy chiếc cằm của nàng ngẩng lên với vẻ thách thức.Rồi nàng nói:- Kể từ ngày mai, các anh có thể cho tôi về đất liền.