Bảy

     m đưa hai ngón tay bịt chặt mũi lại. Nhưng cái mùi đó vẫn như chui vào từng thớ thịt của em. Trời ơi! Mùi y hệt như mùi gà rô-ti. Em muốn hét lên. Không phải gà rô-ti, mà là thịt của con mèo Na yêu dấu. Ba đang lấy đĩa thịt mèo Na ra khỏi lò nướng. Má đang luôn miệng kêu trời ở dưới bếp. Em ở trong phòng, nghe lạnh cả xương sống. Ai đã giết mèo Na? Câu hỏi lớn nhất của em là như vậy. Em nhìn quanh. Cái gì trong nhà bây giờ cũng đáng sợ cả. Nhúm lông của mèo Na còn nằm dưới chân bàn. Hình như đêm hôm qua mèo Na có vào phòng em, đi quanh rồi lại đi ra. Ai đã nỡ giết mèo Na? Ngay cả em cũng không dám đánh nó một cái nhẹ nữa mà!
Má khóc rưng rức đi theo ba vào phòng. Vừa thấy ba, em òa khóc:
- Ba ơi! Sao mèo Na lại chết?
Ba không trả lời em mà ngồi thừ trên ghế. Em hỏi thúc:
- Ba ơi! Thịt mèo Na đâu rồi?
- Ba... ba đã cho vào một cái bao rồi con à.
Em nức nở:
- Na ơi! Na ơi!
Ba điềm tĩnh bảo em:
- Đừng khóc nữa con. Má cũng sợ nữa kìa! Hãy để cho ba suy nghĩ nào! Đừng làm ba rối.
Má sụt sùi:
- Ngoài anh và em, bé Trí thì nằm trên giường, nhà ta còn ai? Mà dù có, cũng không ai đi giết một con mèo. Ai mà có gan ăn thịt mèo?
Ba hỏi:
- Sáng nay có ai đến chơi không?
- Không. À, chỉ có cô y tá Trang đến thay băng cho Trí.
Ba trợn tròn đôi mắt. Má vội vàng nói ngay:
- Nhưng không thể ngờ bậy cho cô Trang. Cô ấy ở trong phòng này săn sóc cho con rồi về, không làm gì hơn nữa.
 Em nói:
- Chính con cũng nói chuyện với chị Trang sau khi băng bó xong nữa.
Ba thở ra:
- Lạ thật! Một kẻ man rợ đến đâu cũng không ăn thịt mèo. Ba quyết tìm cho ra nguyên nhân chuyện lạ này.
Bữa cơm dọn ra. Ba má ăn qua quít còn em thì vẫn húp cháo và ăn bánh mì. Xong bữa, ba mệt mỏi nằm nghỉ ở nhà ngoài. Má lo dọn dẹp ở dưới bếp. Bây giờ là lúc thằng Mai hiện ra. Nó liếm quanh mép như thèm thuồng một cái gì. Em giật mình. Lần này thì em cảm thấy sợ nó. Nó đấm tay xuống nệm, bực tức nói:
- Hỏng cả công trình!
Em hỏi:
- Hỏng gì?
- Ba ném thịt mèo Na vô thùng rác!
Em há hốc miệng nhìn thằng Mai. Nó gắt gỏng:
- Trí không biết à? Ngu quá vậy?
- Mai... Mai???
- Tôi đã làm thịt mèo Na để làm món “mèo nướng”.
Em ôm đầu, bịt chặt lấy tai. Khủng khiếp quá đi! Ngoài sức tưởng tượng của em. Thằng Mai đến ngồi bên chân em. Em sợ hãi xích ra nhưng khối bột nặng như đè em xuống. Thằng Mai bĩu môi:
- Không cần. Ta vẫn còn hơn hai nghìn đây, tha hồ ăn phở.
Em kêu lên một tiếng nhỏ trong cổ họng. Thằng Mai móc trong túi quần ra một xấp giấy bạc, thích thú nói:
- Trí không hiểu hở? Tiền trong tủ của má chứ đâu! Gớm, Trí thông minh chỗ nào không biết, mấy chuyện này Trí khờ quá! Vậy mà hồi sáng nay ông Hiệu trưởng vào phát bảng danh dự cho Trí đó!
Em nắm chặt tay thằng Mai:
- Mai cũng đi học nữa sao?
- Ừ.
- Đúng rồi! Tháng trước tôi nhiều điểm nhất lớp. Tôi hạng nhất phải không? Bảng danh dự đâu?
Thằng Mai lục trong túi quần, rồi lắc đầu:
- Chắc tôi liệng mất rồi.
Em nghẹn cả họng, nhìn thằng Mai, giận tràn lòng. Em thở dài:
- Tôi không thể tin Mai được.
Mai cười:
- Không tin? À, vậy thì ngày mai tôi sẽ làm cho Trí tin.
Rồi nó đứng dậy đi đến gần chân bàn đá hất nhúm lông mèo. Em kêu:
- Mai!
Nhưng nó đã tan biến mất rồi.