Giang Thoại nhảy qua những đống gạch ngổn ngang, định rồi khỏi công trường. Từ phía nhà đối diện,ột nhà báo đang đi về phía anh. Ban đầu Giang Thoại không để ý.Nhưng khi nghe tiếng anh ta gọi, anh đứng lai, ngạc nhiên nhìn anh ta, Nhà báo chìa tấm thẻ về phía anh, định tự giới thiệu.Nhưng Giang Thoại khoát tay - Tối biết rồi,tôi có nghe giám đốc báo trước, thế an h muốn hỏi về vấn đề gì? -Ở đây ồn quá, mời anh ra quán cafe bên kia vậy - Xin lỗi, tôi có cái hẹn gấp, ½ giờ nữa tôi phải có mặt ở đó.Anh có thể hỏi nhanh không, nếu không, hẹn anh lại chiều nay vậy Nhà báo chưa kịp trả lời thì Giang Thoại nhìn qua người đứng bên cạnh. Anh nhận ra anh ta ngay, nãy giờ anh ta nhìn anh, hơi cười như như muốn bắt chuyện, thấy cái nhìn của Giang Thoại, anh ta lên tiếng trước - Chúng ta đã gặp nhau nhà Vũ Thường. không ngờ gặ.p lại anh ở đây, lúc nãy gặp anh Quang, tôi chỉ định theo chơi, không ngờ người anh ấy viết bài là anh Anh ta chìa tay ra - Tôi tên Minh Nhu Giang Thoại cũng bắt tay anh ta, mỉm cười - Có lẽ anh biết tên tôi rồi - Chưa biết thì chiều cũng biết thôi Giang Thoại quay qua anh nhà báo - Nếu tiện, chiều nay gặp ở quán bên kia đường lúc ba giờ, bây giờ tô i phả iđi rồi, rất tiếc - không sao, chiều tôi sẽ trở lại Giang Thoại quay qua Minh Nhu - Chào anh -Nhưng Minh Nhu không có vẻ gì la muốn đi ngay, anh mỉm cười - Tôi có nghe Vũ Thường kể về anh. Chuyện. gì đã qua coi như cho qua, tôi sẽ coi anh như bạn, anh đồng ý chứ - Tất nhiên - Chúng tôi sắp cưới nhau, lúc đó 'nếu không quá bận, mời anh đến một chút dự tiệc với chúng tôi. Hy vọng anh không từ chối Đôi mắt Giang Thoại hơi nhíu lại, dữ dội. Nhưng lậ p tức anh cười như không - Bao giờ có thiệp, nhất định tôi sẽ đến. Chào anh Anh quay lại chào anh nhà báo. Rồi đến dắt xe, phóng nhanh ra cổng, hoàn toàn không để tâm tới cuộc tiếp xúc ngắn ngũi vừa rồi với anh ta Trong đầu anh,một cảm giác gì đó gần như bị choáng váng. Nó làm sự giận dữ phùng lên, trong đó có cảm giác nao núng. Anh không ngờ Vũ Thường đi quá đà như vậy. Quyết liệt như vậy. Và không cần biết như thế là chịu thua hay không, anh thề với lòng sẽ ngăn chặn cô bằng bất cứ giá nào Giang Thoại quên bẵng cái hẹn với nhà thầu Khánh Sơn. Anh đi về phía hướng nhà Vũ Thường. Không có cô ở nhà. Nhưng anh không có ý định ngồi mà chờ. Biết chắc giờ này Vũ Thường ở nhà hát. Anh phóng xe đến đó ngay Nhưng không có Vũ Thường ở đó. Hỏi thăm mọi người thì họ bảo hôm nay cô không có lịch tập. Cử chỉ tỉnh bơ của họ càng làm cho Giang Thoại nóng lên. Anh có cảm giác như bị họ đùa chọc. Và anh phải cố gắng lắm mới bình tỉnh, để nhớ ra rằng họ chẳng biết gì về chuyện của mình Mãi đến chiều tối anh mới gặp Vũ Thường. Khi anh đến nhà cô thì thấy cửa mở, đèn bật sáng dù trời chưa tối lắm. Anh dừng xe rồi đi thẳng vào phòng cô Vũ Thường đang ngồi trước bàn phấn. Nhìn thấy Giang Thoại trong gương, cô sững sờ làm rớt chiếc lược xuống gạch. Giang Thoại bước đến nhặt nó để lên tay cộ Rồi đúng tựa cạnh bàn, đối diện với cô - Em không ngờ anh đến phải không, chắc em nghĩ là chuyện lúc trước chấm dứt hẳn rồi, chứ gì? Vũ Thường ngồi im, băn khoăn. Anh không để ý cử chỉ của cô, và gằn giọng - Anh không ngờ em đi xa như vậy, em trả lời đi, tại sao em hiếu thắng như vậy? - Nhưng là chuyện gì kia, anh muốn hỏi chuyện gi? - Vũ Thường hỏi thận trọng Giang Thoại quát lên - Có phải em sẽ làm đám cưới với hắn không, tại sao em làm như vậy, trong khi chưa đầy một tháng đã quyết định làm vợ hắn. Em trả thù anh như vậy à? Em muốn dằn mặt anh phải không? - Làm sao anh biết chuyện đó? - Hắn mới tuyên bố với anh, còn em, có phải em đã muốn ngã vào hắn không? - Nếu có như vậy, thì chuyện đó cũng là của em, nó đâu liên quan gì đến anh Giang Thoại lặng người cứng họng. Nhưng anh nói lướt đi - Chuyện giữa hai đứa chưa dứt khoát rạch ròi, nếu em ngang nhiên có chồng, anh sẽ phá nát đám cưới, anh không nói suông đâu Vũ Thường ngồi im. Cô đâu có ngờ Minh Nhu đẩy cho chuyện quá trớn như vậy. Nhưng không muốn giải thích với Giang Thoại, cô nói buông xuôi - Không có chuyện đó, còn tin hay không là quyền của anh Nhưng Giang Thoại hoàn toàn không tin, anh nói như răn đe - Em muốn giấu cũng không được đâu, anh sẽ theo dõi em từng bước đó. Cách hay nhất là bỏ ý định nông cạn đó đi Vũ Thường cười lạt lẽo - Anh không đem hạnh phúc tới cho em được, vậy mà vẫn theo phá hoại hạnh phúc của em, em chưa thấy ai ích kỷ như anh - Tai sao hai đứa lại không hạnh phúc được? Vũ Thường cười tư lư. - Anh để mặc cho mẹ anh sĩ nhục em. Và quen với Tú Mai ngay khi xích mích với em. Anh muốn làm cho mẹ anh vui vẻ. Như vậy mà hứa hẹn sẽ có hạnh phúc với em, cái đó kinh khủng quá, em không dám nhận đâu - Đó là lý do để em lấy chồng? Vũ Thường khẻ nhăn mặt - Em đã bảo không có mà -Em đừng chối Vũ Thường làm thinh. Cô thấy tình huống vừa ngớ ngẫn, vừa kỳ cục.Tự nhiên Minh Nhu phóng đại sự việc lên như thế. Nếu nói thật thì dại dột. Còn im lặng thì cứ nghe Giang Thoại đe dọa khó chịu. Cuối cùng cô nhất định đứng dậy - Em đi làm đây, trễ giờ rồi Giang Thoại ấn cô trở lại - Em nghĩ làm chổ đó đi, bỏ hẳn công việc đó đi Vũ Thường nhạy cảm hiểu ngay - Vì chỗ đó xấu lắm, mẹ anh không đồng ý phải không? Vậy thì em càng sẽ làm, tại sao em phải vâng lời một người khinh rẻ em chứ. Và em không ưa được bà ấy. "Lại có chuyện, chuyện này chưa xong là bắt qua chuyện kia" Giang Thoại nghĩ một cách ngao ngán. Nhưng không thể giải quyết căng thẳng như lần trước được, anh đành ráng kiên nhẫn - Thôi được, đừng nhắc dến mẹ anh nữa, nói về chuyện của hai đứa thôi Nhưng Vũ Thường vẫn còn tức anh ách vì cách né tránh của anh, cô lắc đầu - Cho dù không có chồng, em vẫn không dám quen biết với anh. Em không bao giờ đến nhà anh thì quen làm gì kia chứ Giang Thoại nhìn cô đăm đăm - Nghĩa là em nhất quyết lấy chồng - Bộ anh không nghĩ cái gì khác được hả, cứ nhắc chuyện đó hoài Cô định đứng dậy lần nữa, nhưng Giang Thoại cương quyết đẩy cô ngồi xuống -Anh biết chuyện lần trước anh cư xữ quá nóng nãy, anh chỉ định dùng Tú Mai để bắt em khuất phục thôi, vì em cứ thách thức anh. Không ngờ em dữ như vậy. Anh thua em rồi đó Thường - Nhưng còn mẹ anh thì sao, bà ấy chẳng bao giờ ưa em, và em cũng vậy. Em chán lắm - Vậy bây giờ em muốn gì? - Em không biết - Em không dám nói chứ không phải là không biết, em chỉ viện cớ để lấy anh ta thôi chứ gì Vũ Thường nhăn mặt - Anh ở đó mà nói bậy một mình đi, em đi đây - Khoan, anh đã nói rồi, ít nhất đêm nay em cũng nghĩ làm đi - Đừng có ra lệnh cho em Vũ Thường đẩy anh ra, và đi về phía tủ lấy chiếc xắc tay. Cử chỉ bướng bỉnh bấc cần của cô làm Giang Thoại không có cách nào hơn là chịu thua. Dù anh tức điên cả người Nhưng nỗi nóng lên mà để mất cô thì chỉ càng tệ hại thêm. Vũ Thường không phải là Tú Mai. Và anh ý thức rất rõ cô không cần anh. Anh nói dịu lại - Để anh đưa em đi - Không thèm đi với anh, mấy lần trước anh đưa Tú Mai của anh đến đó, bây giờ đi với em cho bạn em cười vào mũi em, không thèm -Anh thề sẽ không gặp Tú Mai nữa - Gặp hay không kệ anh, anh có cưới họ đi nữa em cũng không cần. Chịu khó tìm hiểu người ta đi,cho mẹ anh vui - Em quá đáng lắm, muốn anh nhịn đến mức nào nữa đây Vũ Thường mím môi, dằn dỗi bỏ đi ra cửa. Giang Thoại lắc đầu chịu thua, dịu lại - Để anh đưa đi Anh thở nhẹ khi thấy cô không còn gây hấn nữa. Vũ Thường cũng không còn hứng thú để nói chuyện. Cô đang có tâm lý chán chán. Khi giận nhau cô thấy buồn, nhưng còn sợ mất. Nhưng khi Giang Thoại bị khuất phục thì cô lại bị ám ảnh về bà me. Không chừng cứ biến mối quan hệ với Minh Nhu thành tình cảm thật mà sung sướng hơn Từ nãy giờ Giang Thoại chăm chú lái xe. Nhưng sự im lặng của cô làm anh rất căng thẳng. Bình thường Vũ Thường rất hay nói. Thái độ lặng lẽ của cô làm anh nghĩ cô chán khi đi với anh. Điều đó làm anh vừa ghen với Minh Nhu, vừa có tâm lý sợ mất cô. Nhưng quát tháo lên thì sợ chọc cô giận. Sự mâu thuẩn đã làm anh bực mình đến nỗi muốn quăng luôn cả chiếc xe. Đưa Vũ Thường đến nơi, anh ngồi ở một bàn chờ cô diễn với tâm trạng phập phồng. Sợ Minh Nhu sẽ đến đón và cô sẽ về với anh ta. Bây giờ anh đã biết sợ mất Vũ Thường. Và bằng lòng chiều chuộng cô vô điều kiện Mà có sợ cũng không tránh được. Vì chỉ một lát sau Minh Nhu đã xuất hiện ở giữa phòng. Anh ta đưa mắt tìm bàn trống. Thấy Giang Thoại, anh ta lập tức đến ngồi cùng với anh - Xin lỗi,tôi có thể ngồi cùng bàn được không? Giang Thoại nhếch một nụ cười không mấy thiện cảm, anh khoát tay - Anh cứ tự nhiên Minh Nhu ngồi xuống, quay qua gọi nước. Rồi tựa lưng một cách thoải mái - Cô bạn anh đâu, sao tối nay anh đi một mình vậy? Giang Thoại liếc nhìn khuôn mặt vô tư của hắn, tự hỏi có nên nói thẳng không. Nhưng anh cố dằn lòng lại, chỉ cười. Một nụ cười kiểu để người đối diện hiểu anh ta đã hơi tò mò Khi Vũ Thường đi xuống. Cô hơi đứng lại, lúng túng nhìn hai người. Nếu để Minh Nhu đưa về, chắc chắn Giang Thoại sẽ không chịu khoanh tay mà nhìn. Còn về với anh thì có vẻ vô ơn với Minh Nhu quá. Cô bước thật chậm về phía bàn, vừa đi vừa suy nghĩ căng thẳng Cả hai người cùng nhìn Vũ Thường chằm chằm. Một người tò mò và một người quyết liệt. Khi cô ngồi xuống ghế. Cả hai vẫn không ai lên tiếng. Cô hơi lúng túng một chút. Rồi nhìn Minh Nhu.- Anh tới lúc nào vậy? - Chưa đầy 10 phút. Anh về trể quá, biết em đã đến đây nên anh tạt qua đây luôn Vũ Thường khẽ liếc qua nhìn Giang Thoại. Cái nhìn như có lửa của anh làm cô bối rối quay chổ khác. Giang Thoại hiểu cô sẽ cứ lúng túng như thế, nếu anh không chủ động chấm dứt. Anh bèn nhìn thẳng cô - Anh chờ em nãy giờ, tối nay anh muốn nói chuyện với em - Nhưng... - Anh đã nói trước rồi, em còn phân vân gì nữa Và Giang Thoại quay qua Minh Nhu -Xin lỗi anh, chúng tôi về trước vì có việc, hẹn gặp lại Nói xong anh nhìn Vũ Thường chằm chằm - Mình về bây giờ chứ? - Hay là anh về trước, hôm nào.. Giang Thoại cắt ngang - Anh không thể chờ được nữa đâu, đi về Thấy Vũ Thường nhìn Minh Nhu như dò hỏi, anh điên tiết lên, đứng dậy nghiêm mặt - Đừng để anh phải nói nặng Từ nãy giờ Minh Nhu vẫn không nói một tiếng. Chỉ mĩm cười như để cô tự quyết định. Thấy Vũ Thường có vẽ khó xử anh lên tiếng - Em cứ về trước đi,chuyện cũ dù sao cũng cần phải nói cho dứt khoát. Anh hiểu mà Vũ Thường miễn cưỡng đứng lên - Mai anh đến nhà em nghe - Tất nhiên Giang Thoại lờ đi như không nghe cái hẹn của hai người. Đợi Vũ Thường bước ra lối đi. Anh choàng tay qua lưng cộ Cử chỉ cố tình như một sự sở hữu. Ra đến ngoài,Vũ Thường nhăn mặt - Bỏ tay ra, chưa bao giờ em thấy anh kỳ cục như vậy Giang Thoại lầm lì - Anh thừa biết như vậy là kỳ, thậm chí quá con nít. Nhưng em làm anh phải có thái độ bất lịch sự đó Vũ Thường lẩm bẩm - Kỳ cục quá đi Giang Thoại nghe được nhưng vẫn thản nhiên - Bắt đầu từ nay, anh sẽ quản lý em thật chặt chẽ. Ngoài anh ra, không ai được đưa đón em kiểu đó nữa - Anh lấy danh nghĩa gì? - Đâu cần phải viện đến danh nghĩa. Còn nếu em cần có chồng thì mình làm đám cưới ngay đi. Để em không còn lý do lăng nhăng nữa. Anh nói thật Vũ Thường giận dữ - Nói kiểu đó, anh coi thường em quá lắm - Anh chỉ bảo vệ tình cảm của anh, chứ không phải coi thường. Nếu coi thường em thì anh đã không đề nghị cưới Vũ Thường hơi đứng lại, cô nghe một cảm giác xúc động mãnh liệt. Nhưng liền sau đó cô lại nhớ tới bà Diệu. Cô chán nãn buông xuôi - Khi nói câu đó, anh đừng quên anh còn bà mẹ ghét em - Anh sẽ thuyết phục mẹ anh - Em không tin, em đã thấy anh thuyết phục một lần rồi - Đó là sai lầm của anh, nó sẽ không xãy ra nữa đâu Vũ Thường hỏi nghiêm trang - Tai sao đến thời điểm này, anh cứ đòi phải cưới hoài vậy? Giang Thoại nhún vai - Đã yêu nhau rồi, trước sau gì cũng đi đến chuyện đó. Nói thẳng ra, anh không muốn bị cảm giác phập phòng sợ mất, hai đứa không bình thường như người khác nên anh không yên tâm - Nhưng em chưa muốn có chồng bây giờ đâu Giang Thoại đưa mắt nhìn cô một hồi. Rồi nói như phản kích - Em không muốn lấy anh, chứ không phải chưa muốn lấy chồng. Vì nếu không muốn em đã không đồng ý lấy hắn - Anh.. Vũ Thường cứng họng làm thinh. Cô rên rĩ thầm trong bụng khi mình đã tự hại mình. Cô mới 19 tuổi. Và hoàn toàn không nghĩ là mình sẽ có chồng. Nhưng cô biết nếu từ chối Giang Thoại sẽ không để cô yên. Tưởng như cô bất cần anh. Nhưng thực tế, cô hoàn toàn bị anh khống chế. Vì Giang Thoại không phải mẫu người quen kiên nhẫn Cô thở dài như quá mệt mõi - Đừng nói tới chuyện đó nữa, em căng thẳng lắm Giang Thoại quay lại nhìn cộ Vẻ mặt chán nãn của cô làm anh vừa ngạc nhiên vừa tức bực. Đáng lẽ phải lấy thế làm hạnh phúc, thì cô ta lại áo não như đưa đám. Anh muốn lôi Vũ Thường về nhà quất cho một trận kể tộI. Nhưng anh dằn lòng cố nhịn, và vẫn bình tỉnh đi song song bên cô như hai người đi dao. Những ngày sau, hai người không ai nhắc đến chuyện đó nữa.Nhưng Giang Thoại quản lý Vũ Thường theo một thời khóe biểu khít khao đế nỗi anh vắng nhà thường xuyên Và bỏ ngoài tai những câu chất vấn của bà Diệu Còn bà thi không phải là đa bỏ quạ Bà rất chướng mắt kiểu xa cách khép kín của anh. Thậm chí anh cùng không hề nhớ là đã từng đưa Tú Mai đi chơi. Anh quên bẵng cô như a con như tBBt món đ%Bn rồi - Vậy con trả lờ iđi, tại sao tự nhiên con rủ Tú Mai đi chơi,rồi tự nhiên không them` nói tới nó nữa %0B4 đi đâu. Cô rất buồn khổ vì sự biến mất của anh. Nghe xong bà phừng phừng nổi giận và quyết bắt Giang Thoại phải nghe bà hài tội cho kỳ được Tối nay Giang Thoại vê khá khuya. Anh rất ngạc nhiên khi bà Diệu ngồi ở salon. Nhìn vẻ mặt hâm` hầm của bà, anh biết bão táp sẽ nổi lên không nhỏ. Va anh im al(.ng chuẩn bị tinh thần đối phó Quả nhiên, bàDiệulên tiếng ngay khi anh vừa dựng xe xong - Con đi đâu về vậy Thoại - Con đi chơi - Đi chơi hay la đến nhà con nhỏ đó Giang Thoại lầm lì - Con lớn rồi, me đừng tra gạn co như con nít vậy nữa - Hm.. nghĩa là con thừa nhận con chống đối mẹ phải không? Bực mình quá,Giang Thoại nói thẳng - Con không chống đối, nhưng mẹ đừn can thiệ p chuyện của con như thế. Co n lớn rồi - Vậy con trả lờ iđi, tại sao tự nhiên con rủ Tú Mai đi chơi,rồi tự nhiên không them` nói tới nó nữa - Lúc nào rảnh thì con rủ đi chơi, không rảnh thì thôi, cái đó đâu có bắt buộc được - Nhưng con làm nó tưởng con sẽ cưới nó, cả mẹ cùng nghĩ vậy nữa Giang Thoại ngẩng lên, bàng hoàng rồi anh nói ngang -Nếu con cứ mời người nào đi chơi là phải cưới người đó, thì con đã cưới cả chục người rồi, cô ta ảo tưởng gì vậy, con không hiểu nổi cô ta nữa BADiệutức quá, quát lên - Mày là thằng đểu nhất mà tao mớ ithấy, rủ con gái người ta đi chơi rồi bỏ, mày coi tao có ra gì không? - Con muốn đưa ai đi chơi là ý thích của con, không ảnh hưởng gì tới mẹ cả. Lần trước mẹ đã cư xử rất kỳ với Vũ Thường. Vậy mà con đâu dám phản đối tiếng nào đâu - Con nhỏ đó có mắng vào mặt nó cùng không có gì quá, con gái gì mà dày mặt, dám tự động đến nhà người ta - không phải như vậy, con phải năn nỉ cả ngày cổ mới chịu đến, me. làm như vậy có phải coi thường con không? - Nhưng mày biết tao không ưa no, tại sao dám dẫn đến? Từ đây về sau nó không được bước vào cái nhà này nữa, nghe chưa Giang Thoại ngồi yên. Đã đến lúc phải nói thẳng với bà, cho nên anh không lưỡng lự nữa - Con đã quyết định cưới Vũ Thường, nếu mẹ cấm cửa cô ấy, con đdành ra khỏi nhà vậy.Và cũng sẽ không lam` phiền đến mẹ tự con sẽ lo đám cưới của con - Cái gì? Giang Thoại đĩnh đạc nhắc lại một lần nữa. Thái độ anh dứt khoát đến nỗi, dù đang lôi đình, bàDiệucùng ngẩn người ngạc nhiên. Con trai bà đưa bà đi từ đột ngột này đến đột ngột khác. Mà toàn là nghịch ý bà Nhưng bà cùng đủ tỉnh táo để biết rằng, khi anh đã quyết liệt thì càng căng, bà sẽ càng thất bại Bà nghiêm mặt hầm hầm - Mày muốn gì kệ cha mày Nói xong bà đứng phắt dậy. Bỏ đi lên lâu. Khi đi ngang Giang Thoại, bà thấy khuôn mặt anh sắt lai. một vẻ cố chấp. Đôi môi mím chặt giận dữ. Nếu là Hương Như thì bà đã tát cho một cái rồi. Nhưng là Giang Thoại nên bà chùng taỵ Vì trong thâm tâm, bà hơi e dè bản tính ngang bướng của anh. Và điều căn bản hơn là anh đa ra đơi, chứ không còn dựa vào mẹ như Hương Như Mấy đêm liền bà không ngủ đươc. vì tức. Và khi không điều khiển được con trai, bà chuyển tất cả sự căm tức qua Vũ Thường. Cuối cùng bà quyết định sẽ đày đọa cô theo cách khác. Lúc ấy dù cô muốn cũng không thoát ra được.