Tòa thủy xá tọa lạc giữa đầm nước, ngập ánh trăng vàng. Một khung cảnh vừa thơ mộng vừa huyền hoặc, đứng trong tòa thủy xá đó chính là Thượng Quan Đại Phu. Chấp tay sau lưng ngắm nhìn hồ nước trong vắt như một tấm gương phẳng lì, phản chiếu ánh trăng, vị kỳ nhân của Trung Thổ có vẻ trầm tư mặc tưởng theo dõi hững tư tưởng của mình vào ánh trăng.Tần Á Mỵ theo chiếc cầu kiều kiến tạo bằng đá, thả những bước chân uyển chuyển bước về tòa thủy xá… nàng dừng chân ngoài mái hiên tòa thủy xá đứng ngắm nhìn sau lưng vị Thượng Quan Đại Phu mà cả Dương Châu và Trung Nguyên đều ngưỡng mộ như một vị Phật sống.Á Mỵ nhủ thầm trong đầu: “Không biết Thượng Quan Đại Phu có tin vào những lời của mình không?”Nàng suy nghĩ nhưng vẫn im lặng, vì không dám lên tiếng vì sợ làm phá hỏng những suy nghĩ của vi võ lâm kỳ nhân kia đang suy nghĩ. Trong tâm Á Mỵ cũng không dám làm kinh động đến người.Thượng Quan Đại Phu bất chợt lên tiếng:- Tần tiểu thư đến rồi sao lại không vào…Á Mỵ không ngờ Thượng Quan Đại Phu đã sớm biết được sự có mặt của nàng. Nàng bối rối nói:- Tiểu nữ không dám làm kinh động đến Thượng Quan tiên sinh.Thượng Quan Đại Phu quay lại, hai ánh mắt như hai ánh sao đêm rọi vào nàng. Nụ cười hiền hòa tỏ vẻ đạo mạo như một bậc tiên ông ở thượng giới. Vuốt chòm râu đen mượt Thượng Quan Đại Phu từ tốn nói:- Tần tiểu thư đừng nên khách sáo như vậy…Lão chỉ vào chiếc đôn kế bên chiếc bàn bằng đá hoa cương.- Tần tiểu thư hãy đến đây.Được phép, Tần Á Mỵ mới bước vào gian thảo xá, ôm quyền, hơi cuối lưng nhỏ nhẹ nói:- Tiểu nữ không dám ngồi.Thượng Quan Đại Phu cười khẩy một tiếng rồi nói:- Ngoài kia lão phu là một Thượng Quan Đại Phu được mọi người kính nể, nhưng trong này chỉ có lão phu và tiểu thư. Tiểu thư đừng ngại cứ xem ta là trưởng bối của tiểu thư là được rồi.Vừa nói Thượng Quan Đại Phu vừa ngắm nhìn nàng từ đầu đến chân. Lão từ tốn nói:- Lão không ngờ Tần giáo đầu lại có con gái xinh đẹp như vậy. Đúng là hổ phụ sinh anh thư.Tần Á Mỵ nhỏ nhẹ nói:- Tiên sinh quá khen tiểu nữ. Khiến tiểu nữ hổ thẹn vô cùng.Lão bước đến trước mặt nàng vuốt râu nói.- Ta nói thật lòng đó. Tần tiểu thư đúng là một trang kỳ nữ hiếm có trên đời.Nghe Thượng Quan Đại Phi khen mình, Á Mỵ sắc diện ửng hồng. Nàng e thẹn đáp lí nhí:- Tiểu nữ đa tạ lời khen của tiên sinh.Lão ngồi xuống chiếc đôn nhìn Á Mỵ từ tốn nói:- Lão nghe Tần giáo đầu bẩm báo là tiểu nữ có điều hệ trọng cần bẩm báo với ta… và chỉ nói riêng một mình mà thôi. Chẳng hay chuyện đó là chuyện gì.Tần Á Mỵ từ từ ngẩn lên tiếp nhận hai luồng nhãn quang của vị cao nhân. Bất giác Á Mỵ quỳ xuống.Thấy vậy Thượng Quan Đại Phu vội đỡ nàng đứng dậy nói:- Tiểu thư sao làm vậy… Nào… đứng lên nào.Hai cánh môi của Thượng Quan tiên sinh lắng đầy chất xạ hương từ người Á Mỵ toát ra. Lão vuốt râu từ tốn nói:- Chuyện gì hệ trọng mà Tần tiểu thư lại làm vậy?Tần Á Mỵ lưỡng lự rồi nói:- Tiểu nữ muốn cho tiên sinh biết ai là Đạo vương.Đôi chân mày của Thượng Quan Đại Phu chợt nheo lại. Lão nhìn vào mặt nàng bằng ánh mắt khe khắt. Tiếp nhận ánh mắt đó Á Mỵ không khỏi bối rối.Nàng nhỏ nhẹ nói:- Tiểu nữ ngưỡng mộ hành vi của tiên sinh và căm phẫn hành vi bại hoại của Đạo vương.Thượng Quan Đại Phu vuốt râu nói:- Tiểu thư đúng là một trang anh thư, Một người biết trọng đạo lý, mà đã biết trọng đạo lý và nhân nghĩa thì ai ai cũng phải căm phẫn với hành vi của Đạo vương.Buông tiếng thở dài rồi nói tiếp:- Lão phu biết tại Dương Châu này Đạo vương không phải chỉ một mình mà còn có thêm đồng bọn nữa. Đồng bọn của Đạo vương đều là những tay cao thủ Hắc Đạo có võ công cao cường. Chắc hẳn Tần giáo đầu đã nói với tiểu thư rồi.- Thân phụ có nói với tiểu nữ về gã sát thủ Ma Kiếm Vương Tạo.- Y cũng là một đồng đảng của Đạo vương……Buông tiếp một tiếng thở dài Thượng Quan Đại Phu nói tiếp.- Lão phu chỉ tiếc là chưa thấy được mặt gã Đạo vương băng hoại khốn kiếp kia.Á Mỵ nhìn lão ôn nhu nói:- Tiểu nữ biết Đạo vương là ai.- Vậy y là ai?- Y là… Bằng hữu của tiểu nữ.Mặt của Thượng Quan Đại Phu đanh hẳn lại. Lão nói lại tục danh của Vị Phong- Khắc Vị Phong…Á Mỵ gật đầu:- Đạo vương là Khắc Vị Phong.Thượng Quan Đại Phu vuốt râu nhìn nàng nói:- Sao Tần tiểu thư lại biết Đạo vương là Khắc Vị Phong?Nàng lộ vẻ bối rối.Thượng Quan Đại Phu mỉm cười.- Tiểu thư đừng ngại… Lão phu sẽ không thố lộ mối quan hệ giữa tiểu thư và Khắc Vị Phong đâuÁ Mỵ lắc đầu:- Tiểu nữ chẳng có quan h'height:10px;'>
- Vãn bối không đem theo bên mình.- Hóa ra là như vậy… tiểu tử để những báu vật ở đâu?Vị Phong lưỡng lự nhìn Thượng Quan Đại Phu, từ tốn nói:- Vãn bối sẽ đích thân đem đến cho tiên sinh. Dâng trả lại hai món báu vật Ngọc Kỳ Lân và miếng Da Dê.Chàng lắc đầu:- Ồ không… còn một thứ nữa. Còn có miếng ngọc bối của Di quận chúa nữa.Thượng Quan Đại Phu khẽ gật đầu:- Tiểu tử biết chuyện và ngoan ngoãn lắm. Nhưng bổn nhân không cần ngươi mang đến đâu. Bổn nhân tự đi lấy lại, chỉ cần ngươi chỉ cho bổn nhân biết ngươi dấu những thứ đó ở đâu là được rồi.- Những thứ đã lấy được ở trong Vọng Nguyệt lầu chỉ vãn bối lấy được mà thôi.Đôi chân mày rậm của vị kỳ nhân thoạt nhíu lại. Mặc dù biểu lộ vẽ bất mãn trước câu nói của Vị Phong, nhưng miệng lão lại điểm nụ cười xởi lởi.Thượng Quan Đại Phu nói:- Được bổn nhân sẽ đưa tiểu tử đi lấy những thứ mà ngươi đã trộm được trong Vọng Nguyệt lầu.Lão buông tiếng thở dài hỏi Vị Phong:- Đêm hôm đó ngươi ở trong Vọng Nguyệt lầu?- Vãn bối không phủ nhận.- Ngươi đã chứng kiến mọi việc?Vị Phong im lặng không trả lời Thượng Quan Đại Phu.Thượng Quan Đại Phu cười khẩy rồi nói:- Ngươi đúng là Đạo vương, trước khi tiểu tử rời khỏi Vọng Nguyệt lầu, ngươi còn uống cạn bầu rượu bồ đào Thổ Phồn tửu. Ngươi có biết cả Trung Nguyên chỉ có hai bầu rượu duy nhất. Một là của ta. Hai là của thiên tử. Một bầu rượu thổ phồn Trung Nguyên đệ nhất tửu đáng giá bao nhiêu biết không?Chàng lắc đầu:- Vãn bối không biết.- Dù có một vạn lạng kim ngân, cũng không mua được một bầu rượu như vậy.- Vãn bối thất lễ với tiên sinh.- Tiểu tử không cần nói những lời đó. Ngươi một mình xâm nhập Vọng Nguyệt lầu, đủ biết lá gan của ngươi lớn như thế nào, hẳn ngươi không biết quyền uy của ta ư?- Vãn bối bị buộc phải làm chuyện đó.- Tiểu tử có thể từ chối sự bức ép của Vương Tạo.Vị Phong lắc đầu:- Y dồn vãn bối vào đường cùng, không còn cách nào để thoái thác. Mặc dù vãn bối biết việc làm của mình sẽ mạo phạm đến đại nhân… nhưng vãn bối chẳng còn sự lựa chọn nào nữa.Thượng Quan Đại Phu ve chòm râu đen mượt rồi từ tốn nói.- Thôi được… cứ xem như tiểu tử bị bức ép mà không còn sự lựa chọn nào buộc phải mạo phạm đến bổn nhân… bổn nhân bỏ qua tất cả cho tiểu tử nhưng tiểu tử phải trao lại tất cả những gì mình đã lấy trong Vọng Nguyệt lầu cho bổn nhân.Khắc Vị Phong gật đầu:- Vãn bối rất sẵn lòng trả lại tất cả cho tiên sinh. Trả lại bằng cả sự ngưỡng mộ, dâng bằng hai tay.- Tốt.- Nhưng vãn bối có một đòi hỏi với tiên sinh.Thượng Quan Đại Phu nheo mày nói:- Phải chăng tiểu tử muốn bổn nhân gỡ tội cho ngươi?Vị Phong lắc đầu:- Không phải gỡ tội mà minh oan cho vãn bối.- Minh oan là sao?- Vãn bối không hại Diệp Diệp tiểu thư. Tiên sinh và Di quận chúa đều biết. Hai người có thể làm chứng cho vãn bối.Thượng Quan Đại Phu nhìn Vị Phong:- Tiểu tử nói thử xem… bổn nhân làm chứng như thế nào?Vị Phong nghiêm mặt nói:- Tiên sinh… chẳng lẽ tiên sinh không biết phải làm chứng như thế nào à?- Bổn nhân muốn nghe ngươi nói.Mặt Vị Phong sa sầm. Chàng miễn cưỡng nói:- Cái đêm xảy ra vụ án Diệp Diệp trong Vọng Nguyệt lầu… tiên sinh và Di quận chúa có mặt ở đó cùng với tại hạ chứ không phải chỉ có mỗi mình vãn bối. Lúc tiên sinh và Di quận chúa ân ái với nhau, thì vãn bối đã lấy những thứ tiên sinh để trên bàn, rồi rời khỏi Vọng Nguyệt lầu. Vụ huyết án của Diệp Diệp chưa xảy ra. Nhưng sáng hôm sau thì Diệp Diệp lại chết trong Vọng Nguyệt lầu. Chuyện có kỳ bí không?Vị Phong buông tiếng thở dài rồi nói:- Chẳng lẽ vãn bối đi trộm đồ, và ngang nhiên hành sự chiếm đoạt trinh tiết của Diệp Diệp, giết nàng ngay trước mặt hai người… mà cả hai đều không biết sao?Thượng Quan Đại Phu vuốt râu nói:- Tiểu tử nên nghĩ lại… tự ngươi đã làm ra cái chết của Diệp Diệp. Nếu tiểu tử không xuất hiện ở Vọng Nguyệt lầu lấy những báu vật của bổn nhân và Di quận chúa thì Diệp Diệp đâu có chết.Chân diện Vị Phong cau hẳn lại:- Tiên sinh nói vậy, đã thú nhận mình là người giết Diệp Diệp.Thượng Quan Đại Phu cười khẩy rồi nói:- Tiểu tử nên nhớ đêm hôm đó, bổn nhân không có mặt tại Vọng Nguyệt lầu.Đôi chân mày Vị Phong nhíu lại:- Sao có thể nói như vậy được… chính Khắc Vị Phong chứng kiến tiên sinh và Di quận chúa có mặt tại Vọng Nguyệt lầu.- Nếu nói như vậy, thì bổn nhân nói lại. Đúng, ta và Di quận chúa có mặt tại Vọng Nguyệt lầu lúc ngươi có mặt ở đó. Nhưng rồi sau đó ta và Di quận chúa bỏ đi. Có thể ngươi quay lại lần thứ hai.Lão vừa nói vừa bóp chịt hổ khẩu của Khắc Vị Phong. Vị Phong nhăn mặt những tưởng kinh mạch mình sẽ bị đứt đoạn bởi trảo công tàn nhẫn của vị kỳ nhân Thượng Quan Đại Phu.Thượng Quan Đại Phu nhếch môi nói:- Không ai dằn được lòng tham khi nó trỗi lên, đúng không nào. Huống chi lòng tham của một gã đạo chích còn gấp nhiều lần hơn những kẻ bình thường. Tiểu tử đã quay lại Vọng Nguyệt lầu với ý định lấy thêm những báu vật khác. Và rồi ngươi đã gặp Diệp Diệp trong Vọng Nguyệt lầu.Vị Phong lắc đầu:- Vãn bối không quay lại Vọng Nguyệt lầu khi đã bỏ đi.- Làm sao biết được? Nhưng ngươi đừng cắt lời bổn nhân. Tiểu tử đã quay lại Vọng Nguyệt lầu, bắt gặp Diệp Diệp. Có lẽ những gì ngươi thấy giữa bổn nhân và Di quận chúa khiến ngươi động dục tình mà hành sự bất đạo với Diệp Diệp.Lão hừ nhạt, gằn giọng nói:- Có đúng không?Vị Phong trừng mắt nhìn vào mặt Thượng Quan Đại Phu:- Tiên sinh có lối suy diễn đó… vậy có thể cho vãn bối suy diễn theo cách của tiên sinh không?- Tiểu tử nói thử xem.Buông tiếng thở dài, Vị Phong nói:- Sau khi vãn bối rời khỏi Vọng Nguyệt lầu… tiên sinh và Di quận chúa phát hiện ra có người đã đột nhập vào và lấy những báu vật của hai người đi. Tiên sinh và Di quận chúa tương kế tựu kế, để gán cho Khắc Vị Phong một cái tội tày đình kia. Tuyệt đường sinh lộ của vãn bối. Và hơn thế nữa… vãn bối không còn đất dung thân trong Trung Thổ. Bắt buộc vãn bối phải xuất đầu lộ diện… không sớm thì muộn, tiên sinh và Di quận chúa cũng phát hiện ra Đạo vương là ai. Và cuối cùng là có thể đoạt lại những thứ đã mất sau đó giết luôn vãn bối để không còn ai biết chuyện gì đã xãy ra tại Vọng Nguyệt lầu trong đêm hôm đó nữa.Điểm một nụ cười giả lả, Thượng Quan Đại Phu nói:- Tiểu tử… ngươi suy luận cũng tinh tế đó.Thượng Quan Đại Phu hừ nhạt nói:- Phải chi ngươi đừng đột nhập vào Vọng Nguyệt lầu, ngươi đâu phải là kẻ băng hoại không đất dung thây.Lão nhìn vào mắt Khắc Vị Phong:- Bổn nhân chỉ có thể cho ngươi một cơ hội sinh tồn. Ngươi phải nhận lãnh tất cả những gì ngươi đã gây ra tại Vọng Nguyệt lầu. Nhận lãnh tất cả cái tội đã giết Diệp Diệp, và trả lại những thứ mà ngươi đã lấy của bổn nhân và Di quận chúa.Vị Phong lắc đầu. Chàng chưa kịp phản bác lại lời nói của Thượng Quan Đại Phu thì hổ khẩu buốt nhói đau thấu đến tận óc. Vị Phong buột miệng thốt:- Ôi…Thượng Quan Đại Phu trừng mắt nhìn Vị Phong:- Hóa ra ngươi không có chút nội lực nào. Ngươi không phải là người của võ lâm, hay đúng hơn, ngươi không có võ công. Mà ngươi chỉ có tài khoét tường, đào lỗ chui vào nhà người.Lão lắc đầu:- Bổn nhân không ngờ một gã tiểu tử không có võ công mà dám bỡn cợt Thượng Quan Đại Phu. Nhưng bổn nhân sẽ bỏ qua cho tiểu tử tất cả, còn cho tiểu tử một sinh lộ, nếu ngươi làm theo ý của bổn nhân… bổn nhân sẽ dụng chính thanh danh của mình mà bảo chứng cho ngươi. Tội của ngươi sẽ xin với thiên tử ân giảm, chỉ đày ngươi ra quan ngoại thôi.Vị Phong cắn răng trên vào môi dưới.- Tiểu tử đồng ý chứ?- Vãn bối không muốn làm kẻ băng hoại, bất nhân, bất đạo, bất nghĩa. Mặc dù Khắc Vị Phong là Đạo vương, nhưng không phải hạng người mà tiên sinh và Di quận chúa gắn lên người vãn bối.Lời còn đọng trên miệng chàng thì Thượng Quan Đại Phu bóp chịt trảo công khống chế hổ khẩu của Khắc Vị Phong. Cảm giác nhói buốt đau đớn từ hổ khẩu lại lan đến tận óc khiến chàng sây sẩm mặt mày. Mồ hôi rịn ra trán mặc dù trời bên ngoài vẫn se lạnh bởi những luồng gió sông thổi vào chàng.- Ngươi sẽ chết nếu cãi lại ý của lão nhân.Vị Phong nghiến răng nén cái đau vào trong không thốt tiếng rên nào.Chàng gượng cười nhìn Thượng Quan Đại Phu trang trọng nói.Tiên sinh có thể giết vãn bối… nhưng một khi vãn bối chết thì những thứ mà vãn bối đã lấy của tiên sinh đã theo vãn bối xuống a tỳ đó.Đôi chân mày Thượng Quan Đại Phu nhíu lại. Trảo công khống chế hổ khẩu Vị Phong thoạt lỏng ra.Khắc Vị Phong ôn nhu nói:- Vãn bối tự cột mình vào tất sẽ cởi ra. Tiên sinh cột vãn bối vào cái chết của Diệp Diệp tiểu thư, tiên sinh cũng phải tự cởi cho vãn bối.Thượng Quan Đại Phu chặn ngang lời nói của Khắc Vị Phong:- Ý của tiểu tử sao?- Vãn bối trả lại bức Da Dê và Ngọc Kỳ Lân cùng miếng ngọc bội của Di quận chúa… nhưng đổi lại tiên sinh và Di quận chúa phải giải oan cho vãn bối.Đôi chân mày Thượng Quan Đại Phu nhíu lại. Vị Phong vẫn chú nhãn quan sát Thượng Quan Đại Phu. Lão suy nghĩ một lúc rồi nói:- Vậy ngươi cho bổn nhân biết, ai là hung thủ giết Diệp Diệp.Vị Phong sững sờ với câu hỏi này của vị kỳ nhân Trung Nguyên. Chàng miễn cưỡng lắc đầu nói:- Vụ huyết án Diệp Diệp tiểu thư xảy xa, lúc đó vãn bối không có mặt tại Vọng Nguyệt lầu, nên đâu thể biết hung thủ là ai.- Ngươi không biết thì làm sao bổn nhân minh oan cho ngươi được.Vị Phong lắc đầu. Từ tốn nói:- Vãn bối nghĩ tiên sinh và Di quận chúa biết.- Tiểu tử nói vậy thì bổn nhân cho ngươi biết… bổn nhân chỉ biết ngươi là hung thủ giết Diệp Diệp thôi.Dung diện Vị Phong đanh hẳn lại. Chàng gay gắt nói:- Nếu tiên sinh nghĩ như vậy thì hãy giết vãn bối cho rồi. Thà chết còn hơn làm một gã băng hoại.Thượng Quan Đại Phu vuốt râu, nhìn Vị Phong nói:- Tiểu tử không còn sự lựa chọn nào đâu… mà phải theo ý của bổn nhân ngươi mới được sống.Lão thở ra rồi nói tiếp:- Tiểu tử phải là thủ phạm thì cứ xem như đây là số phận. Số phận mà gã Ma Kiếm Vương Tạo kia gắn lên ngươi.Thượng Qux;'>